Minh Hôn Cái Đầu Anh Á - Chương 48

Tác giả: Mị Tinh Nhân

Bụng truyền đến cảm giác đau đớn từng cơn giống như bị xé cắn, Lương Ý vuốt bụng đang chuẩn bị đi về phía phòng vệ sinh thì bỗng nhiên ngừng lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, cô đột nhiên ngã trên mặt đất, giờ phút này, con mắt cô mở to, hai hàng lông mày khóa chặt, bộ mặt đau đớn. Khi cảm giác bụng cắn xé càng ngày càng mãnh liệt thì cô đã đau đến không có hơi sức chống đỡ lấy mình rồi ngồi ở trên đất. Rất nhanh, cuối cùng cô cũng không chịu đựng được đau đớn, ngã xuống đất ngất đi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô hơi khôi phục chút ý thức, cảm thấy bên tai rộn ràng ầm ĩ, náo loạn vô cùng, cô khó chịu nên muốn giơ tay lên, che lại lỗ tai của mình, tránh để tạp âm lọt vào tai, vậy mà, khi cô cố gắng nâng cánh tay của mình lên thì lại phát hiện mình hoàn toàn vô lực không nhấc nổi tay. Giờ phút này toàn thân cô đều mềm nhũn, giống như thân thể hoàn toàn không chịu khống chế của bộ óc.
"Rốt cuộc cô ấy như thế nào?"
Tiếng hét phẫn nộ truyền đến lần nữa, xen lẫn tiếng bước chân lo lắng, Lương Ý nhận ra chủ nhân giọng nói kia, chính là Sở Du.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, cô cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra, muốn nhìn xem thân thể anh đã khôi phục hay chưa. Từng tia sáng xâm lấn vào hai tròng mắt của cô, cô nheo thành một đường may, trong lúc mơ mơ hồ hồ cô hình như thấy được Sở Du đang thịnh nộ đứng ở trước mặt mình, tức giận lớn tiếng rống giận với Đại sư Cố đang đứng ở bên người mình kiểm tra thân thể cho mình, dáng vẻ tựa như muốn ***, may mà quản gia ngăn anh hành động quá khích.
Lương Ý nheo mắt lại, cảm giác mắt mình hơi đau, cảm giác buồn ngủ ập tới, cô nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng cô lại muốn nhìn Sở Du, vì vậy miễn cưỡng mở mắt ra lần nữa, lúc này, cô mới rốt cuộc thấy rõ, thì ra đốm đen trên mặt anh không chỉ không có biến mất, ngược lại còn tăng lên.
Thật xin lỗi!
Cô muốn xin lỗi anh, nhưng miệng khẽ mở ra lại vô ích, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào. Cảm giác mệt mỏi đánh tới lần nữa, cô lại nhắm mắt lại, lần này, cô thật sự không còn có hơi sức mở ra.
"Cô ấy mới vừa mở mắt! Có phải đã tỉnh rồi hay không? !" Sở Du níu lấy cổ áo của Đại sư Cố, khẩn cấp chất vấn.
"Thiếu gia!" Quản gia đi lên trước, dùng sức kéo tay Sở Du ra, "Tỉnh táo một chút! Chờ ông ta kiểm tra xong rồi hãy nói!" Thiếu gia hoảng hốt lo sợ, chỉ biết cản trở mà thôi, không có ích lợi đối với thiếu phu nhân!
Quản gia khuyên lơn làm Sở Du hơi tỉnh táo chút, anh nhắm mắt lại, hít thở nhẹ, lui về phía sau mấy bước, nhường chỗ cho Đại sư Cố chẩn đoán bệnh cho Lương Ý.
Đại sư Cố sửa sang cổ áo của mình, móc ra lá bùa màu đỏ, đốt cháy, sau đó cạy miệng Lương Ý ra, rắc bột vào trong miệng cô, sau đó lại khuấy ly nước, rắc một chút bột màu xanh lá cây vào trong nước, bột tản mát ra mùi hôi thối nồng nặc, làm gian phòng tràn ngập mùi hôi. Ông ta rắc bột vào nước rồi khuấy xong, lập tức rót hỗn hợp thuốc nước vào trong miệng cô.
Sau khi hoàn thành tất cả, Đại sư Cố không làm gì nữa, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chân mày khóa chặt của Lương Ý rốt cuộc cũng dần dần buông lỏng ra vào lúc mọi người nhìn chăm chú.
Sở Du khẽ ngồi xuống, một tay nắm tay Lương Ý, trong mắt tràn đầy lo âu.
"Tình huống bây giờ của Thiếu phu nhân như thế nào?" Quản gia liếc nhìn Lương Ý trên giường, hỏi.
Đại sư Cố nhàn nhạt hồi đáp: "Đã không sao."
"Tại sao đột nhiên như vậy?" Hai mắt Sở Du vẫn nhìn chăm chú vào Lương Ý chẳng biết quay đầu lại lúc nào, lạnh lùng nhìn Đại sư Cố đứng ở bên người mình, trong con ngươi đều lo lắng. Đại sư Cố cười nhạt một tiếng: “Chẳng qua là tiểu thiếu gia cáu kỉnh mà thôi. Dù sao đã chừng mấy ngày cậu ấy không có được ăn thịt”. Ông ta có ngụ ý mà liếc nhìn Sở Du.
Sở Du không nói, lo lắng trong tròng mắt cũng tản đi.
“Còn có thể xảy ra chuyện giống như vậy hay không? Không phải ông nói đứa bé đã ngừng sinh trưởng sao? Đứa bé này, hôm nay không phải đã cắn nuốt cơ thể mẹ à?” Quản gia phỏng đoán hỏi
Nụ cười bên khóe môi Đại sư Cố trở nên ảm đạm, ông ta liếc bụng Lương Ý, “ Chí là cáu gắt mà thôi. Không cần lo lắng. Nó sẽ không thương hại tới thân thể thiếu phu nhân”.
Quản gia không nói, ảnh mắt nhìn chằm chằm Đại sư Cố có chút thâm trầm.
“Được rồi. Ông đừng nhìn tôi như vậy. “Đại sư Cố giống như không vui phất tay một cái, “Tôi còn có chuyện phải đi ra ngoài một lát.”
Dứt lời, ông ta đã nhấc bước chân, rời khỏi phòng
“A Quản, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến”
Sở Du trầm mặc đột nhiên mở miệng nói với quản gia.
“Thiếu gia! Cậu muốn theo dõi anh ta?”. Dù sao Sở Du cũng là người quản gia chăm sóc từ nhỏ, dĩ nhiên rõ ràng ông chợt nói lên nguyên nhân anh rời đi.
“Nhưng…”
Ông lo lắng Đại sư Cố lừa đảo.
“Sai người khác đi, ông cho là có thể tìm được ông ta sao?”
Sở Du liếc mắt thấy ngay băn khoăn và tính toán của quản gia, anh không chút do dự ngăn trở đề nghị quản gia sắp nói lên.
Quản gia trầm tư một chút, nhìn Lương Ý ngủ trên giường, lại nhìn bụng cô còn chua lộ rõ.
Đây là con của thiếu gia…
“Được rồi!” Ông thỏa hiệp, bởi vì ông lo lắng đứa bé trong bụng thiếu phu nhân có thể sẽ trở thành mục tiêu của Đại sư Cố, ông không phòng bị, mặc dù người này từng trợ giúp khi ông gặp nạn.
Sau khi được quản gia đồng ý, Sở Du nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Lương Ý, anh vươn tay, đầu ngón tay run rẩy chậm rai đặt lên bụng cô, như khẽ vuốt ve một cái như vuốt châu báu quý giá nhất thế giới này.
“Thiếu gia” Quản gia nhắc nhở gọi anh một tiếng.
“Tôi biết rồi.”
Sở Du đứng lên, xoay người lúc sắp rời đi, anh nghiêng đầu, lưu luyến đưa mắt nhìn Lương Ý thật kỹ, lúc này mới mang theo trần đầy không muốn xa rời rời đi.
Men theo hơi thở, Sở Du tìm được Đại sư Cố chính xác không có lầm trong hèm nhỏ đi lại giữa đêm khuya. Đại sư Cố bước cực kỳ nhẹ nhàng, thời gian thoáng cái trôi qua, bóng dáng của ông ta đã biến mất ở trong hẻm nhỏ tĩnh mịch.
Trong giây lát bóng dáng biến mất làm Sở Du không tự chủ nhíu chân mày, bởi vì hơi thở và bóng dáng Đại sư Cố đồng thời biến mất. Anh nghiêng đầu quan sát đèn đường trong hẻm nhỏ không có thu hẹp, vào lúc trầm tư nên làm như thế nào biết được Đại sư Cố đang ở đâu thì hơi thở của Đại sư Cố bỗng nhiên lại xuất hiện.
Anh lại men theo hơi thở đi về phía Đại sư Cố, Đại sư Cố mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng, cái bóng nhất thời chiếu vào tầm mắt của anh. Đại sư Cố giữ vững tốc độ bước chân, Sở Du e sợ mất dấu lần nữa nên cố ý bước nhanh hơn, rút ngắn khoảng cách giữa ông ta và mình còn một phần ba.
Đại sư Cố vẫn đang bước đi bỗng nhiên dừng bước lại, đi vào một tiệm nhỏ cũ nát vẫn sang đèn giữa đêm khuya, lúc này Sở Du mới phát hiện ra hình như bọn họ có lẽ đã cách xa cái hẻm nhỏ vừa rồi, cái hẻm nhỏ và cái vừa rồi có cảnh trí có một không hai, không dễ nhận ra, có điều trên mỗi một gian phòng phía bên phải hẻm nhỏ đều có tấm biển viết số nhà, cũng bởi vì như thế anh mới có thể nhận ra hai con hẻm khác nhau.
Đại khái qua chừng 10 phút, Đại sư Cố khiêng một túi nặng trĩu đi ra từ trong tiệm, bắt đầu đi về phía nhà họ Sở.
Sở Du đang định đi vào cửa tiệm quan sát một lượt thì đèn cửa tiệm đã tối.
Xem ra chủ tiệm này vì chờ Đại sư Cố đến mới cố ý thắp đèn.
Sở Du đứng ở cửa cửa tiệm, ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy chữ nghiêng ngả trên tấm biển, những chữ kia không biết là cố ý viết thành như vậy, hay vốn viết như vậy. Nhưng điều có thể khẳng định chính là, anh không biết mấy chữ này.
Lúc anh đang muốn tiến thẳng vào cửa tiệm này, cửa tiệm nhỏ thế nhưng từ từ trở nên mơ hồ, anh theo bản năng quay đầu nhìn căn nhà cũ rách phía sau, lại phát hiện những căn nhà nhỏ và gian phòng đều không khác gì nhau, đều trở nên mơ hồ không rõ. Anh chuẩn bị tư tay đẩy mạnh cửa ra, đầu ngón tay vừa chạm lấy cửa gỗ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ biến mất như tan thành mây khói không còn một mống.
Anh kinh ngạc nhìn lên cây cổ thụ trước mắt, hồi lâu, anh mới hồi phục tinh thần, phát hiện giờ phút này mình đang đứng ở một cánh đồng hoang tàn vắng vẻ.
Bốn phía đen như mực, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng ếch ộp giữa không trung còn có đom đóm bay, một hồi gió nhẹ thối tới, không khí mát mẻ thuộc về cây cối bay vào lỗ mũi của anh, làm người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Vậy mà, mặc dù tinh chất như vậy, nhưng không có làm tâm tìn*** trĩu của anh chuyển biến tốt, cho tới bây giờ anh vẫn chưa hoàn toàn biết được rốt cuộc ông ta cầm thứ gì từ trong cửa tiệm kia.
Một bãi tha ma nằm ở sườn núi nhỏ.
“Rốt cuộc tìm được!” Đại sư Cố kích động nửa ngồi chuẩn bị cậy quan tài ra, đối với thi thể trong quan tài đã sớm hóa thành tro xương thì làm như không thấy, ông ta run rẩy đưa tay, hái nụ hoa màu đỏ tươi trong quan tài, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve rễ cây đỏ thẫm.
Đây là hoa Huyết Thi ông ta tìm hơn 70 năm, hôm nay rốt cuộc ông ta cũng tìm được. Ông ta quả thật không thể tin vào hai mắt của mình, ông ta dầm mưa dãi nắng, đi qua vô số địa phương, chính là vì tìm kiếm thánh vật là đóa hoa mà ông ta tha thiết ước mơ, hôm nay nó cũng làm nằm trong long bàn tay mình, làm sao không nghi ngờ đây chỉ là giấc mộng hão huyền của mình?!
“Nhã Lan, chúng ta sẽ có thể gặp mặt nhanh thôi!” Ông ta thì thào tự nói với nụ hoa, mặt vui sướng, tựa như có lẽ đã thấy người mình ngày nhớ đêm mong hơn 70 năm.
Gió lạnh ập tới, thổi bay vạt áo kiểu áo Tôn Trung Sơn của Đại sư Cố, một tay ông ta nắm hoa Huyết Thi, nhẹ nhàng phủi bụi dính vào dưới quần áo của mình.
Y phục này là Nhã Lam làm, không thể làm dơ.
Không khí chung quanh từ từ trở nên mỏng manh, cảm giác ướt lạnh xâm nhập lần nữa. Đại sư Cố liếc mắt nhìn cỏ hoang mọc trên bãi tha ma, lúc này, trên núi hoang im ắng yên tĩnh dần dần tụ vô số bóng ma, từ từ tiến về phía ông ta.
Không thể lưu lại nữa.
Ông ta âm thầm quyết định muốn nhanh chóng rời đi, vậy mà những bóng ma sao có thể để ông ta được như mong muốn, bọn họ vân dựa vào hoa Huyết Thi mà sống, hôm nay cư nhiên có người muốn ςướק mất bảo vật của bọn họ, có thể nào dễ dàng bỏ qua cho ông ta!
Đại sư Cố mới vừa móc lá bùa ra muốn ức chế hành động của bọn họ, để có thêm thời gian chạy khỏi nơi này, nhưng vào lúc này, bóng ma động tác chậm rãi thoắt cái trở nên nhanh nhẹn, bọn họ tụ lại ở chung một chỗ, xông tới như ong vỡ tổ, đánh tới phía Đại sư Cố.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc