Minh Hôn Cái Đầu Anh Á - Chương 06

Tác giả: Mị Tinh Nhân

Cảm giác nặng nề đè trên иgự¢ khiến Lương Ý ngủ cũng thấy khó chịu, cô chậm rãi nâng mí mắt nặng trĩu lên. Đập ngay vào mắt cô chính là khuôn mặt tinh xảo nhưng trắng bệch, lúc này đang tựa ngay sát cổ của cô. Nhìn xuống chút nữa, Lương Ý phát hiện ra hông của mình đang được một đôi tay to vòng qua ôm chặt.
Vừa mới tỉnh lại nên Lương Ý vẫn còn mơ mơ màng màng, căn bản chưa ý thức được có điều gì bất thường. Một lúc sau, "A ——" tiếng thét kinh hãi vang vọng khắp căn phòng. Trong lúc bối rối hoảng hốt, cô không giữ vững được cơ thể mà té xuống giường.
Cửa phòng lập tức mở ra, quản gia vội vã bước vào. Lương Ý vừa nhìn thấy quản gia đến thì chạy như bay đến núp ở phía sau ông, dè dặt ghé đầu ra nhìn, len lén quan sát Sở Du đang nằm trên giường.
"Thiếu phu nhân, cô không phải sợ, thiếu gia sẽ không làm cô bị thương." Quản gia bình tĩnh giải thích với Lương Ý.
Lương Ý đứng ở sau lưng ông ta nghe thế thì giận dữ, "Ngày hôm qua ánh sáng vàng Thái 24 kara kia làm đui mắt ông hả? Ông không thấy anh ta ăn. . . . . . ăn cái đó sao?" Bây giờ làm sao có đủ dũng khí để nhớ tới một màn máu tanh kia chứ, cô chỉ có thể dùng từ “cái đó” để thay thế thôi.
"Thiếu phu nhân, trước hết tôi phải nói rõ với cô, đôi mắt của tôi không bị ánh sáng vàng Thái 24 kara làm đui. Thứ hai —— tôi có thấy!" Quản gia dùng thái độ bình thản trong nháy mắt Gi*t ૮ɦếƭ Lương Ý.
Cô hít sâu vào một hơi, cố gắng đè xuống lửa giận, tỉnh táo nói: "Ngài quản gia, nghi thức cũng đã hoàn tất rồi, vậy tôi có thể ——"
Quản gia không lên tiếng.
Lương Ý nghĩ nghĩ một chút, sau đó kiên định thốt ra lời thề son sắt: "Có phải ông lo lắng sau khi tôi trở về sẽ báo cảnh sát hay không? Tôi có thể thề, nhất định sẽ không." Mới là lạ! Chỉ cần bước ra khỏi đây một bước, cô lập tức gọi điện báo cảnh sát, bắt hết mấy kẻ mê tín dị đoan này đi.
"Thiếu phu nhân, phu nhân có chuyện muốn nói với cô."
Lương Ý nhất thời cảm thấy lo lắng, trong lòng thực sự không muốn gặp mặt bà, nhưng cũng không có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể nhắm mắt mà đi.
Khi Lương Ý bước ra khỏi cửa, thoáng nhìn lại cách bài trí cũng như đồ dùng trong phòng, cô đột nhiên phát hiện ra, đây chính là căn phòng mà lần trước khi cô chạy trốn cửa của nó tự động mở ra.
Đi được chừng mười mét thì quản gia dừng bước, mở một cánh cửa bên cạnh, khom người làm tư thế mời vào.
Lương Ý đứng ở trước cửa phòng chần chừ một chút, bất đắc dĩ đành phải tiến vào.
"Tiểu Ý!" Mẹ Sở thấy Lương Ý đi vào, khóe miệng lập tức nâng lên một đường cong hoàn mỹ, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa hắt vào trong phòng, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của bà. Cảnh vật trông thực tốt đẹp, tựa như bức tranh tiên nữ vô tình hạ xuống phàm trần.
"Bác không sợ sao?" Tối hôm qua vừa mới cầm dao Gi*t người, sao hiện giờ bà lại có thể bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra? Lương Ý cau mày nhìn mẹ Sở đang cười ôn hòa trước mặt, nỗi sợ hãi đối với bà nhất thời dâng lên.
Nụ cười bên trên môi của mẹ Sở thoáng cứng đờ, "Con sợ?" Bà xoay người lại nhấc bình trà lên rót một chén, bước tới phía trước, đưa cho cô. Lương Ý nhìn bà tiến lại gần thì theo bản năng lui về phía sau hai bước, cũng không nhận ly trà trong tay mẹ Sở.
Tay cầm ly trà cứng ngắc giữa không trung, nụ cười trên mặt mẹ Sở tắt ngấm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Tiểu Ý, con muốn về nhà đúng không!"
Trái tim Lương Ý lỡ mất một nhịp, đề phòng hỏi, "Lúc trước bác nói chỉ cần nghi lễ kết thúc thì sẽ để cháu về nhà, chẳng lẽ bây giờ bác không giữ lời nữa?"
"A. . . . . . Đương nhiên là phải giữ lời." Mẹ Sở cười nói.
Lương Ý hồi hộp, tim đập nhanh hơn, có chút hưng phấn, nhưng vẫn lo bà sẽ lừa cô.
"Chỉ có điều. . . . . ."
Quả nhiên, "Chỉ có điều gì ạ?" Lương Ý vội vàng hỏi.
Mẹ Sở đưa tay lên vuốt ve gò má trắng nõn của Lương Ý, chậm rãi nói, "Chỉ có điều, bác muốn bế cháu trai!"
Lời của bà đối với Lương Ý mà nói không khác nào một quả bom nguyên tử, gần như khiến cả người cô nổ tung đến một mảnh vụn cũng không còn.
Nhìn vẻ mặt Lương Ý sững sờ, hình như mẹ Sở rất hài lòng với phản ứng của cô. Sau đó, bà thả tay xuống, xoay người lại, thong thả ngồi xuống ghế quý phi, nhấp một ngụm trà.
"Bác. . . . . . Bác. . . . . . vừa rồi. . . . . . là nói đùa đúng không ạ?" Lương Ý ngơ ngác hỏi lại, giọng nói có chút run rẩy.
Mẹ Sở nhẹ nhàng cười một tiếng, ý cười bên môi càng đậm, "Tiểu Ý, bác rất nghiêm túc. Hơn nữa, con cũng đã kết hôn với tiểu Du rồi, sinh con là chuyện hết sức bình thường mà, không phải sao?"
"Sở Du đã ૮ɦếƭ!" Lương Ý lớn tiếng phản bác.
Nụ cười bên khóe miệng của mẹ Sở biến mất, tươi cười trong mắt chỉ sau một khắc đã thay thế bằng bão táp giận dữ.
"Tiểu Ý! Con không được phép nguyền rủa chồng của con!" Tốc độ nói của bà rất chậm, ngữ điệu lạnh lẽo vô cùng, trên gương mặt xinh đẹp chợt toát ra vẻ dữ tợn.
Thái độ thay đổi đột ngột của mẹ Sở khiến trái tim Lương Ý như dừng đập, cô mất tự nhiên quay mặt sang một bên, không muốn nhìn thẳng vào mắt bà.
Ý thức được bản thân đã hành động luống cuống, mẹ Sở lập tức bình ổn lại tâm tình của mình. Chỉ một khắc sau, bà dịu dàng lên tiếng nhận lỗi với Lương Ý, "Tiểu Ý, là bác không tốt, đã khiến con hoảng sợ rồi."
Lương Ý không nói gì, len lén nhìn bà một cái, "Bác gái, đòi hỏi của bác cháu sẽ không đồng ý."
Nghe vậy, mẹ Sở cũng không buồn, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu, "Tiểu Ý, cháu không cần đồng ý với bác luôn bây giờ. Một ngày nào đó cháu sẽ chấp nhận, dù sao, cháu cũng không thể rời khỏi nơi này."
Bà điên rồi! Lương Ý thầm mắng trong lòng.
Bất chợt bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, mẹ Sở lạnh nhạt nói: "Vào đi!"
Vừa dứt lời, cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ trung niên có hơi đẫy đà đi vào, đứng đối diện trước mặt Lương Ý khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó mới bước tới chỗ của mẹ Sở, ghé sát vào tai bà nói thầm điều gì đó.
Mẹ Sở thoáng liếc qua Lương Ý rồi quay sang nói với người phụ nữ trung niên, "Đưa thiếu phu nhân trở về phòng!"
"Dạ!" Người phụ nữ trung niên cung kính cúi đầu, ngay sau đó bước tới nói với Lương Ý: "Thiếu phu nhân, xin mời!"
Trước khi đi, cô nhìn lướt qua mẹ Sở đang ngồi trên ghế quý phi một cái.
Ngoài hành lang.
"Bụng của tôi khó chịu quá, có thể để tôi đi toilet được không?" Lương Ý đang đi thì chợt lên tiếng nói với người phụ nữ trung niên.
Bà ta nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô thì thoáng do dự, "Ở bên này, thiếu phu nhân!" Cuối cùng thì vẫn quyết định dẫn đường.
Đại khái đi mất khoảng hai phút, Lương Ý cảm thấy hình như đã tới rồi, quả nhiên, đúng như trong trí nhớ của cô, hành lang phía trước tách ra làm hai lối đi rộng rãi.
Người phụ nữ trung niên quay lại nói với Lương Ý: "Thiếu phu nhân, bên trái!"
Lương Ý gật đầu một cái, nhấc chân lên, nhưng lại hướng sang hành lang bên phải lấy tốc độ chạy nước rút 100m mà vọt đi. Người phụ nữ trung niên sửng sốt, định hô to lên, nhưng sợ người ở lầu dưới nghe được, vậy nên không thể làm gì khác hơn là một mình chạy nhanh đuổi theo.
Anh ta! Là anh ta! Chính là anh ta! Bạn tốt của chúng ta, anh cảnh sát!
Lương Ý lòng vui như mở cờ, hưng phấn tới nỗi muốn hát một bài nhạc chế vui nhộn. Lần này thực sự phải cảm ơn bản thân đã từng đi học khẩu ngữ, vậy nên cô mới biết chuyện có cảnh sát tới tra hỏi Sở gia. Nếu không cơ hội trốn thoát tốt như vậy sẽ trôi qua lãng phí vô ích rồi.
Còn một chút là tới cầu thang đi xuống đại sảnh, một đoạn ngắn nữa thôi, nhanh nhanh, còn mười mét nữa, chỉ còn mười mét, cố lên nào!
Phía cuối hành lang sáng lên ánh mặt trời rực rỡ, khiến Lương Ý có cảm giác mình đã đi tới thiên đường, thoát khỏi địa ngục phía sau rồi.
Nhanh, cuối cùng cũng đã tới, chỉ có một bước thôi. . . . . .
--- ------ ----
Hinh Hinh khoác lên một chiếc áo mỏng, sắc mặt tái nhợt đi ra mở cửa, nhìn thấy Lưu Na đang đứng bên ngoài thì có hơi kinh ngạc.
Lưu Na nhìn lướt qua áo khoác của cô, nhàn nhạt hỏi: "Không khỏe sao?"
"Ừ." Hinh Hinh nhẹ nhàng gật đầu, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên khẩn trương hỏi, "Có tin gì của tiểu Ý chưa?"
"Chưa có." Lưu Na không kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô, rồi lại lạnh lùng hỏi, "Tớ muốn hỏi cậu về chuyện của tiểu Ý trước khi mất tích."
Giọng nói của Lưu Na có chút lạnh lẽo, chân mày khẽ nhíu lại, dưới hai mắt có quầng thâm, có thể thấy đêm qua cô không được ngủ đủ giấc.
"Vào nhà rồi hãy nói." Hinh Hinh mời Lưu Na vào nhà, Lưu Na cũng không khách khí. Sau khi bước vào thì trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon, nhìn mấy đồ đặt trên mặt bàn một cái.
"Cậu cũng dùng loại mỹ phẩm dưỡng da này?" Lưu Na cầm hộp mỹ phẩm còn chưa xé bao bì từ trên bàn lên hỏi.
Hinh Hinh liếc mắt nhìn hộp mỹ phẩm trong tay Lưu Na, gật đầu một cái, lơ đãng nói, "Lúc trước nghe tiểu Ý nói là dùng rất tốt, nên mới nhờ cậu ấy mua cho một hộp."

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
"À, vậy sao." Lưu Na để mỹ phẩm dưỡng da xuống, "Cô Lương nói ngày đó người thông báo cho tiểu Ý tới tham gia tang lễ là cậu, có phải không?"
Lưu Na vừa dứt lời, Hinh Hinh đã thấp giọng khóc nức nở, "Đều tại tớ không tốt. Tớ không nên thông báo cho cậu ấy đi dự tang lễ gì đó. Nếu không phải vì tới đó dự tang lễ thì cậu ấy cũng không xảy ra chuyện. . . . . ." Hốc mắt Hinh Hinh đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lưu Na vốn là kiểu nữ sinh luôn hùng hùng hổ hổ, đối với những việc như an ủi người khác, cô thực sự không biết phải làm thế nào, chỉ đành phải an ủi mấy câu tượng trưng, rồi tiếp tục hỏi, "Ngày tiểu Ý mất tích, cậu có gặp cậu ấy không?"
Hinh Hinh vừa lau nước mắt, vừa nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói không gặp. Sau đó dường như là nhớ ra điều gì hỏi lại, "Hiện tại cảnh sát có đầu mối gì chưa?"
Lưu Na lắc đầu, xách túi từ trên ghế salon lên, "Nếu hôm đó cậu không gặp qua tiểu Ý thì thôi, tớ đi trước." Dứt lời, Lưu Na lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.
Hinh Hinh tiễn Lưu Na ra tới cửa, chần chừ một chút rồi nói với cô, "Na Na, nếu phía cảnh sát có tin tức gì thì cậu có thể nói cho tớ biết được không?"
Lưu Na nhìn Hinh Hinh một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Đúng lúc Lương Ý sắp bước xuống được cầu thang, đang định lớn tiếng hô cứu mạng thì một đôi tay to lớn đột nhiên xuất hiện; bịt chặt miệng của cô lại, sau đó nhanh chóng kéo cả người cô về phía sau.
"Ưm. . . . . ." Lương Ý tức giận lắc đầu giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay kia.
"Thiếu phu nhân, cô đừng phản kháng nữa! Mau trở về phòng với thiếu gia đi!" Quản gia dùng một tay giữ chặt lấy cô, tay còn lại vẫn che kín miệng, cứ thế lôi trở về. Trong quá trình đó, Lương Ý không ngừng khua tay đá chân, cuối cùng cũng đá phải một cái thùng rác ở chỗ quẹo hành lang.
Thùng rác bị đá văng ra phát ra âm thanh khá lớn, Lương Ý nghe thấy ở lầu dưới có một giọng nam lên tiếng hỏi: "Tiếng động đó là gì vậy?"
"Chắc là thú nuôi của nhà tôi lục thùng rác làm nó bị đổ thôi."
Bà ta nói dối! Bà ta là kẻ lừa đảo, đừng tin bà ta! Lương Ý điên cuồng gào thét trong đầu, miệng bị bịt kín không có một khe hở, hoàn toàn không thể phát ra được tiếng nào.
Càng bị kéo về phía sau cách xa cầu thang xuống đại sảnh, cô càng cảm thấy tuyệt vọng. Cuối cùng, Lương Ý vẫn bị quản gia cùng người phụ nữ trung niên kia mang về phòng mà tối hôm qua cô cùng với Sở Du “ngủ” ở đó.
Cánh cửa nặng nề khép lại, cạch một tiếng rồi hoàn toàn yên tĩnh. Lương Ý điên cuồng đập vào cửa phòng, đập đến sưng đỏ cả tay mà cũng không có ai để ý, cô bất đắc dĩ phải từ bỏ, tránh cho tự đem bàn tay mình đập bị thương.
Lén lút liếc mắt nhìn sang Sở Du vẫn còn ở trên giường, Lương Ý rón ra rón rén đi tới chiếc ghế sa lon cách xa cái giường nhất, cẩn thận dè dặt ngồi xuống. Thỉnh thoảng lại quay đầu lại quan sát "người" đang nằm trên giường, nhìn xem anh có dấu hiệu tỉnh lại hay không.
Cứ lặp đi lặp lại hành động nhàm chán đó làm Lương Ý dần dần cảm thấy buồn ngủ. Cuối cùng cũng mệt mỏi không cầm cự được nữa, cô ngồi trên ghế sa lon nặng nề ngủ thi*p đi.
Lương Ý không biết mình đã ngủ mất bao lâu, khi cô từ trong giấc mộng tỉnh lại thì trời đã tối. Còn đang mơ màng thì bỗng nhiên truyền đến âm thanh dạ dày sôi ùng ục, cô cảm thấy bụng rất đói, nghĩ lại thì hình như cả ngày hôm nay cô chưa ăn cái gì rồi.
Khi Lương Ý còn đang ảo não vì đói bụng, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chợt vang lên. Sau đó cửa phòng được mở ra, người phụ nữ trung niên bưng thức ăn vào đi tới trước mặt Lương Ý, đặt khay thức ăn lên bàn trà.
"Thiếu phu nhân, mời dùng bữa!" Bà ta nói xong thì nhìn lướt qua Sở Du đang nằm trên giường một cái, vẻ mặt có hơi sốt ruột.
Lương Ý nhìn khay thức ăn đủ sắc đủ vị thì mở miệng hỏi, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Đã hơn mười giờ, thiếu phu nhân. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước." Người phụ nữ trung niên cung kính nói.
Lương Ý liếc qua cánh cửa phòng đang rộng mở, "Ở đây có toilet không?" Cô muốn thử vận may một lần nữa.
"Ở trong phòng này có. Thiếu phu nhân, tôi đi ra ngoài trước." Bà ta nói xong thì lập tức bước nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
"Mẹ nó! Chiêu này về sau không dùng được nữa rồi. Thôi cứ ăn cơm trước đã, có sức rồi nghĩ biện pháp khác." Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Ý quyết định ăn trước rồi nghĩ sau, dù sao đói bụng cũng không chạy thắng người ta được.
Chỉ có điều, Lương Ý đang hăm hở bới cơm, hoàn toàn không hề phát hiện ra "người" vẫn đang nằm ở trên giường, tròng mắt luôn khép chặt kia dưới ánh đèn từ từ mở ra.
"Ừm, thức ăn ở đây không tệ, điều kiện vật chất cũng không tồi." Lương Ý vừa ăn vừa cảm khái, trước mỹ thực ngon miệng thì đã quên mất nguy hiểm tiềm ẩn ở đằng sau từ lâu rồi.
"Ăn ngon không?"
Bất chợt, một đôi tay trắng bệch, lạnh lẽo từ phía sau vòng qua cổ, ôm lấy Lương Ý. Gò má đẹp đẽ còn thân mật tựa sát trên vai cô, đôi môi mỏng kia ghé vào vành tai, nhẹ nhàng hỏi nhỏ.
Bàn tay cầm đũa của Lương Ý run lên một cái, ngón tay bất giác vô lực làm đôi đũa rơi xuống đất, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.
"Lạnh sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Lương Ý cảm thấy một cảm giác lành lạnh, mềm nhũn liếm qua vành tai của mình, trong nháy mắt cả người nổi đầy da gà.
"Anh . . . anh. . . . . . từ. . . . . . lúc nào. . . . . . lại. . . . . . tỉnh, tỉnh. . . . . . tới đây. . . . . . " Lương Ý sợ hãi lắp bắp mãi không thành câu.
"Mới dậy thôi." Sở Du buông cánh tay đang ôm cổ Lương Ý ra, nâng cằm của cô nhẹ nhàng quay lại, ép cô cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Lương Ý thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Du, nhưng cằm lại bị anh giữ chặt, không thể giãy ra, đành phải di chuyển ánh mắt sang nhìn cái bình hoa trên bàn trà.
Thấy bản thân có làm như thế nào thì cô thà nhìn cái bình hoa chứ nhất quyết không chịu nhìn mình, Sở Du nhất thời cảm thấy giận dữ. Anh thả tay đang giữ cằm Lương Ý ra, đi tới trước bình hoa, giơ cao nó lên rồi đập mạnh xuống đất.
Bình hoa bị ném vỡ thành vô số mảnh vụn, hoa tươi đẹp đẽ cắm ở trong bình lúc này cũng bị Sở Du dẫm nát dưới chân.
Lương Ý bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình hoảng sợ, động cũng không dám động, thân thể lại càng run lẩy bẩy.
Sở Du thấy ánh mắt Lương Ý lúc này không đặt ở trên bình hoa nữa thì mới mím chặt môi đi tới trước mặt cô, muốn vươn tay ôm lấy mặt Lương Ý thì lại bị cô dùng tay gạt ra.
"Anh . . . anh. . . . . . có phải muốn ăn tôi hay không?" Lương Ý hoảng sợ nhìn Sở Du chằm chằm, bày ra tư thế phòng vệ. Trong lòng âm thầm tính toán, nếu như Sở Du thực sự hành động thì cô sẽ cùng anh ta đấu đến khi nào lưới rách cá ૮ɦếƭ thì thôi.
Vậy mà điều khiến Lương Ý kinh ngạc chính là, Sở Du vừa nãy còn đang nổi giận đùng đùng thì sau khi nghe thấy lời cô nói, lửa giận trong mắt lại lập tức tiêu tan. Đôi tay đang khựng lại giữa không trung cũng nhẹ nhàng buông xuống, đầu ngón tay thon dài thỉnh thoảng vân vê vải quần. Anh khẽ cúi đầu, những sợi tóc lòa xòa trước trán che khuất đôi mắt vốn xinh đẹp.
"Bây giờ sao?"
Tiếng nói của Sở Du có nhỏ hơn lúc trước một chút, nhưng đối với Lương Ý mà nói, âm thanh đó không khác nào là một tiếng bom đánh úp khủng bố. Cô run rẩy, không thể tin chất vấn anh: "Không ngờ anh lại có thể muốn ăn tôi bây giờ."
Nghe vậy, Sở Du lập tức ngẩng đầu lên, "Vậy, ngày mai nhé." Tốc độ nói cực nhanh, giống như đang trưng cầu ý kiến của cô.
"Ngày mai!. . . . . ." Vẻ mặt Lương Ý nghẹn ngào giống như Trái đất đã đến ngày tận thế, "Anh đừng ăn tôi mà, có được không? Lúc nhỏ tôi uống thuốc nhung hươu mà lớn lên, nhìn tôi hiện giờ trông có vẻ bình thường, nhưng thật ra khi còn bé đầu của tôi rất to. Sau này đầu không lớn thêm nữa mà thân thể lại dài ra, cho nên thoạt nhìn mới không giống một đứa trẻ to đầu. Hơn nữa ngày nào tôi cũng ăn dầu mỡ, thịt nạc, toàn thân không chỗ nào là không có độc. Anh mà ăn tôi sẽ bị độc ૮ɦếƭ đấy."
Sở Du nhìn cô thật lâu, sau đó mới yếu ớt nói một câu, "Thì ra em đang nói tới cái này."
Không biết vì sao, Lương Ý dường như cảm thấy trong giọng nói của anh ẩn chứa sự mất mát, có lẽ đối với người có độc toàn thân như cô không thể ăn được nên cảm thấy thất vọng thôi.
Nhà họ Lương.
"Chị Na Na, uống nước đi." Lương Tư đặt cốc nước lên trên mặt bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Lưu Na.
Lưu Na bưng cốc lên, uống một ngụm, "Tiểu Tư, dì Lương thế nào rồi?."
"Không có vấn đề gì lớn, mẹ em vừa mới được châm cứu, đã ngủ rồi. Chủ yếu là gần đây cảm xúc của bà rất bất ổn." Lương Tư chua xót nói.
Lưu Na rũ mí mắt xuống, đuôi mắt đảo qua, "Đa Đa đâu?"
"Đa Đa ở trong phòng của tiểu Ý." Lương Tư thở dài "Gần đây Đa Đa cũng không chịu ăn gì cả. Ngày nào cũng chui vào trong phòng tiểu Ý, giống như đang đợi tiểu Ý quay về."
Lưu Na trầm mặc hồi lâu, sau đó lại hỏi, "Còn chú Lương, vẫn chưa về nhà sao?"
"Hôm nay ba về, anh em đã tới sân bay đón ông rồi."
"Anh Bân đã về!" Lưu Na kinh ngạc nói.
Lương Tư nhẹ gật đầu, định nói thêm điều gì nữa thì tiếng chuông di động bất chợt vang lên. Cô nhìn màn hình điện thoại, là ba Lương, cô lập tức ấn nút trả lời."Ba, ba xuống máy bay rồi ạ. Dạ, mẹ không sao cả, con biết rồi, gặp lại ba sau!"
Sau khi Lương Tư cúp điện thoại thì thấy Lưu Na đang mất hồn nhìn chằm chằm vào di động của mình, giống như đang bị câu hồn vậy, cô khó hiểu lên tiếng hỏi, "Chị Na Na, sao lại nhìn chằm chằm vào điện thoại của em thế, chẳng lẽ điện thoại của em có vấn đề gì sao?"
"Tiểu Tư, có phải di động của tiểu Ý có cài đặt phần mềm chống trộm hay không?"
"Phần mềm chống trộm" Lương Tư lẩm bẩm lại một mình, rồi chợt bừng tỉnh hiểu ra, "Ý của chị là, chúng ta có thể xác định được vị trí của tiểu Ý thông qua điện thoại."
"Xác định được vị trí chính xác thì chưa chắc, nhưng ít nhất chúng ta cũng có thể điều tra theo hướng này, biết đâu sẽ tìm được manh mối gì đó." Nói xong, Lưu Na lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số gọi đến Cục cảnh sát.
Mười hai giờ sáng hôm đó.
Một người đàn ông mặc áo mưa màu xanh dương cũ rách vác một cái bao tải khổng lồ chậm rãi đi trên con đường u ám. Cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ dưới tán cây nhãn xum xuê, mưa nhỏ tí tách rơi xuống mui xe.
Bao tải trên vai người đàn ông đã ướt đẫm, động tác của anh ta có chút vội vàng, liếc mắt nhìn biển số xe một cái, anh ta nhanh chóng bước về hướng chiếc xe đang đỗ.
Một lát sau, anh ta chạy tới trước cửa sổ xe hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ cửa kính xe.
Cửa kính từ từ hạ xuống, anh ta lập tức kéo sát cái bao tải lại gần, mở bao ra, bên trong lộ ra cái đầu của một người đàn ông trẻ tuổi, máu hòa lẫn với nước mưa chảy không ngừng ở trên mặt.
"Hàng đã đem tới, tiền đâu?"
Người đàn ông ngồi trong xe vươn tay ra thử dò xét hơi thở của người đang nằm trong bao, vẫn còn thở, ông ta xoay người vào bên trong lấy ra một chiếc hộp.
Người đàn ông mặc áo mưa nhận được cái hộp thì lập tức mở ra, liếc mắt nhìn qua rồi nhanh chóng đóng lại.
"Lần sau giao hàng ở đâu?"
Người đàn ông ngồi trong xe chỉ chỉ cây nhãn phía bên ngoài.
"Vậy tôi đi trước." Người đàn ông mặc áo mưa nói xong, vội vã xoay người rời đi.
Người đàn ông bên trong xe bước ra ngoài lôi cái bao tải lên xe, sau đó nhàn nhạt hỏi quay sang hỏi người đang ngồi bên cạnh mình, "Tại sao không trực tiếp lấy trái tim của cậu ta luôn?"
Người đàn ông ngồi bên cạnh khẽ nhếch khóe môi: "Sự sợ hãi của loài người chính là sức mạnh của chúng ta."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc