Minh Hôn Cái Đầu Anh Á - Chương 04

Tác giả: Mị Tinh Nhân

Mẹ Sở dắt bàn tay lạnh như băng của Lương Ý chậm rãi đi xuyên qua hành lang xuống cầu thang tới đại sảnh chính ở lầu một. Sau lưng cô là hai cô gái trẻ vẻ mặt vô cảm, cứng ngắc xách vạt váy dài đi sát theo hai người.
Ánh đèn ở chính giữa đại sảnh mờ ảo không rõ, trước cửa phòng khách còn có hai người phụ nữ trung niên đứng ở hai bên, trong tay mỗi người cầm một cây nến màu đỏ. Trên thân nến hình như có khắc hoa văn gì đó, nhưng cách hơi xa nên Lương Ý không thấy rõ.
Hai người phụ nữ trung niên nhìn thấy bọn họ đi xuống thì lập tức bước lên phía trước, nhã nhặn mở miệng, "Thiếu phu nhân, phu nhân, buổi tối tốt lành."
Mẹ Sở nhu hòa cười một tiếng, nhẹ nhàng hỏi, "Đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Hai người phụ nữ trung niên cúi đầu, cung kính trả lời, "Tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi rồi."
"Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi!" Mẹ Sở hài lòng gật đầu.
Không phải muốn cử hành hôn lễ ở chỗ này sao, còn muốn đi đâu nữa?
Lương Ý nhíu mày, cảm giác thấp thỏm không yên lại dâng lên tràn ngập trong lòng. Thật vất vả mới có dũng khí quyết tâm, bây giờ lại bắt đầu có chút dao động rồi .
Dường như mẹ Sở nhìn thấu sự do dự của cô, lên tiếng an ủi, "Tiểu Ý, không có việc gì đâu. Hôn lễ vẫn cử hành trong nhà chúng ta, nhưng là ở dưới này." Nói xong bà chỉ chỉ sàn nhà lát đá sáng bóng dưới chân.
"Dưới đất" là có ý gì? Chẳng lẽ là định giết mình luôn?
Mẹ Sở không nói gì, chỉ buông tay của cô ra, đi thẳng tới một chiếc ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn ở một góc khuất, nhẹ nhàng nhấc hai chân ghế phía trước lên .
Trong lúc Lương Ý còn đang cảm thấy khó hiểu thì một phiến đá cách cô 30cm ở phía trước kêu lên nặng nề, sau đó từ từ mở rộng ra tạo thành một cái hố vừa đủ cho một người trưởng thành đi xuống. Lương Ý đưa mắt nhìn xuống phía dưới, bên dưới cửa động là từng bậc thang đá đều tăm tắp. Cứ cách một mét lại có một cây đèn cầy treo trên vách tường, cầu thang được xây theo hình xoắn ốc quanh co, sâu hun hút.
Mẹ Sở bước tới, nhận cây nến của một người phụ nữ trung niên, quay lại nhìn Lương Ý nói, "Chúng ta đi thôi!"
"Dưới đó là chỗ nào ạ?" Lương Ý cắn môi, ngẩng đầu lên chất vấn Mẹ Sở.
Mẹ Sở bước xuống một bậc thang, sau đó cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng dắt cô đi xuống, "Chỉ là một mật thất dưới đất thôi. Ở đó cử hành hôn lễ bác mới thấy yên tâm."
"Sau khi nghi lễ kết thúc, bác sẽ thực sự thả con về nhà phải không?" Lương Ý bị động đi xuống dưới.
Bước chân mẹ Sở thoáng dừng một chút, nghiêng đầu qua chỗ khác, dịu dàng cười một tiếng, dưới ánh nến bập bùng, lại mang đến cảm giác âm trầm khó tả. "Con còn có lựa chọn nào khác sao?"
Lương Ý cắn răng. Quả thật, cô không có. Hoặc là ngoan ngoãn thuận theo, hoặc là bị ép buộc tiến hành, lựa chọn nào cũng chỉ có một kết quả, chẳng qua là khác biệt trong quá trình đạt được kết quả đó mà thôi.
"Tiểu Ý, chúng ta đi nhanh lên một chút, tiểu Du đang chờ con ở dưới đó đấy!" Mẹ Sở dứt lời lập tức tăng nhanh bước chân.
Trong lòng Lương Ý khá bất mãn, nhưng lại không dám phản kháng. Mà dù cô có phản kháng thì hai cương thi sau lưng này cũng có thể dễ dàng khống chế được cô. Lương Ý chỉ có thể chấp nhận bước nhanh theo Mẹ Sở.
Đi qua từng bậc từng bậc thang đá, Lương Ý không biết mình đã đi qua bao nhiêu bậc, trôi qua bao nhiêu phút rồi, đến khi cô cảm thấy có chút mệt mỏi thì rốt cuộc cũng tới nơi.
Tầng hầm rất lớn, rộng rãi nhưng âm u, được bốn trụ lớn điêu khắc *** dữ tợn chống đỡ. Toàn bộ ánh sáng chỉ có bốn cây nến ở bốn góc tường chiếu tới, trong không khí tản ra một loại hơi thở ngọt ngấy. Ở giữa phòng có một phiến đá lớn giống như giường ngủ, dưới mặt đất bằng phẳng có rất nhiều vết lõm sâu, rải rác ở khắp tầng hầm. Đặc biệt là tập trung rất nhiều trước một bức tường đá khổng lồ, chiều dài chừng 40 mét, rộng khoảng 30 mét.
Trên bức tường đá đó có khắc một con quái thú chỉ có một cái đầu lâu cùng miệng mà không có thân thể. Trong miệng quái thú còn chìa ra răng nanh bén nhọn, kỹ thuật chạm trổ trông rất sống động, dường như khiến người nhìn cảm thấy chỉ một giây nữa thôi quái thú sẽ lao ra khỏi bức tường, bước sang thế giới bên này.
"Thao Thiết. . . . . ." Lương Ý vô thức gọi ra tên của *** được khắc trên tường.
"Thiếu phu nhân thật hiểu biết!"
Sau lưng có tiếng bước chân chậm rãi cùng giọng nói quen thuộc khiến Lương Ý giật mình xoay người lại, quả nhiên, "Bệnh thần kinh? !"
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nghe thấy Lương Ý "gọi" mình thì nhíu mày một cái, sau đó liếc mắt sang vị quản gia nhà họ Sở đi cùng, chậm rãi nói: "Thiếu phu nhân, mắng chửi người khác như vậy không hay đâu!"
"Chuyện này là sao? Sao ông ta lại ở chỗ này?" Lương Ý chất vấn mẹ Sở đang đứng bên cạnh.
Mẹ Sở bình tĩnh mở miệng, "Tiểu Ý, ông ấy là người chủ hôn!"
"Người chủ hôn? Không phải ông ta bị bệnh thần kinh sao? Mọi người lại để một người bị bệnh thần kinh làm chủ hôn? Đầu óc có vấn đề sao?" Lương Ý lớn tiếng gầm lên.
Mẹ Sở liếc nhìn quản gia, quản gia lập tức tiến lên phía trước, "Thiếu phu nhân. Hôn lễ sắp cử hành rồi, xin đừng bận tâm đến những chuyện nhỏ này."
"Chuyện nhỏ? Đây là chuyện nhỏ? Chuyện nhỏ cái đầu ông ấy! Rốt cuộc mấy người có ý đồ gì?" Lương Ý hoàn toàn mất khống chế.
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn hơi nheo mắt lại, đi tới trước mặt Lương Ý, cầm một cái chai giống như bình hồ lô nhỏ, nhẹ nhàng giơ qua giơ lại trước mắt cô.
Lương Ý vốn muốn xoay người rời đi đột nhiên trong nháy mắt chân tay cứ như bị buộc vào mấy chục tấn sắt, nặng nề vô cùng, không có cách nào cử động được. Trong lòng cô kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đã làm gì?"
"Thiếu phu nhân, nghi thức sắp được tiến hành rồi. Cô còn muốn chạy đi đâu?" Khóe miệng người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn khẽ cong lên, cất bình nhỏ vào trong túi, phất phất tay. Một lúc sau, một người đàn ông tráng kiện có nước da sẫm màu khó xác định được tuổi nghiêm mặt mang di thể của Sở Du ra, đặt ở bên phải Lương Ý.
Lương Ý nhìn gương mặt tinh xảo nhưng trắng bệch của Sở Du, sắc mặt cô rất khó coi.
Lúc này Sở Du mặc một bộ tây trang màu đen phẳng phiu, trước *** cài một đóa hoa hồng bạch. Tóc được chải gọn gàng về phía sau, không biết có phải do dao động trong quá trình di chuyển hay không, có vài sợi tóc rủ xuống trên trán cậu.
"Quản gia A, đỡ di thể của thiếu gia dậy đi." Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn lên tiếng phân phó quản gia.
Nghe vậy, người đàn ông vừa nãy đưa thi thể của Sở Du ra lập tức lui xuống một bước, còn ông quản gia đi tới, đỡ di thể cứng ngắc của Sở Du dậy.
"Tốt lắm, bắt đầu nghi thức thôi!" Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn nói xong, cầm một thanh dài nhỏ giống như một khúc xương được đẽo thành con dao từ trên phiến đá lên. Ở mũi dao có một vết màu đỏ giống như máu, dưới dao treo một mảnh huyết ngọc hình tròn.
"Thiếu phu nhân, đưa tay cho tôi!"
"Ông định làm gì hả? Cút ngay!" Lương Ý hết sức hoảng sợ hét lớn.
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn cũng không chẳng để ý, chỉ trực tiếp đưa tay qua, cầm bàn tay đang nặng như chì của cô lên. Đúng lúc ông ta chuẩn bị dùng con dao cắt vào tay cô thì đột nhiên lại ngẩng đầu lên, buông tay cô xuống, bất đắc dĩ mở miệng, "Sở thiếu gia, tôi chỉ chạm thử vào tay của cô ấy thôi, cậu có cần phải hung dữ với tôi như vậy không? Hơn nữa, nếu cậu không cho tôi ***ng vào cô ấy thì làm sao có thể tiến hành nghi thức được đây?"
Trái tim Lương Ý như ngừng đập, giống như đang bị ai đó P0'p chặt, cực kỳ khó chịu.
Mà mẹ Sở đứng bên cạnh cô lại vô cùng vui mừng: "Đại sư, tiểu Du đã đến rồi sao?"
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn thở dài một tiếng, nói: "Sau khi thiếu phu nhân đến, cậu ấy vẫn luôn ở đây." Dừng lại một chút, ông ta cau mày, nhìn về phía di thể bên cạnh Lương Ý thương lượng, "Nếu cậu không thích tôi chạm vào cô ấy thì để cho mẹ cậu làm việc này, có được không?"
"Tôi làm?" Mẹ Sở có chút lúng túng hỏi lại.
"Sở thiếu gia không muốn tôi chạm vào thiếu phu nhân, vậy thì phải trông cậy vào bà thôi, phu nhân." Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn đem con dao đưa cho Mẹ Sở.
Chuyện phát triển đến tình huống này, Lương Ý cảm thấy trán mình đổ ra không ít mồ hôi lạnh. Cô cố gắng trấn tĩnh khuyên giải mẹ Sở, "Bác gái, ông ta là kẻ xấu, ông ta lừa bác đấy. Trên thế giới này căn bản không có ma quỷ gì hết."
Mẹ Sở nhìn di thể của Sở Du một cái, quay đầu lại nói với Lương Ý: "Tiểu Ý, đừng sợ. Không có việc gì đâu, sẽ rất nhanh thôi!" Dứt lời, bà giơ cao con dao lên. . . . . .
"Bác gái, bác tỉnh táo một chút. Chớ làm bừa!" Lương Ý sợ đến nhắm hai mắt lại, nghĩ thầm lần này ૮ɦếƭ chắc.
Hồi lâu, đau nhức trong dự tính cũng không đến như Lương Ý nghĩ, cho đến lúc gương mặt cô bị người ta vỗ nhẹ, cô mới dám len lén mở một con mắt ra, "Ah? Con không sao?" Cúi đầu ngắm nhìn tay mình, dưới cổ tay rõ ràng xuất hiện một cái chén nhỡ, dòng máu chảy ra từ giữa tay cô chảy hết vào bên trong.
Mẹ Sở đặt chén nhỡ xuống, đưa dao nắm chặt ở trong tay cho quản gia đang đỡ Sở Du trên tay, cũng đẩy chén nhỡ tới trước mặt ông ta. "Tiểu Ý, xong rồi." Bà móc ra một c*** bột, thoa đều trên miệng vết thương.
"A Quản, tốc độ nhanh một chút. Giờ lành sắp tới." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hơi nóng nảy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem tranh vẽ lớn trên tường sau lưng.
Quản gia lập tức nâng tay Sở Du lên, vén ống tay áo lên, dùng dao quẹt nhẹ, nhưng cổ tay Sở Du bị cắt cũng không chảy ra máu tươi như mong đợi, chỉ có vết máu màu đỏ sậm.
"Không có máu." Quản gia bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhướng mày, đoạt lấy dao từ trong tay ông ta, bảo ông ta, "Cầm chén lên, mau!" Tiếp, ông ta nhanh chóng xé áo trước *** Sở Du, tìm vị trí tim anh quẹt cho một phát, máu tươi sềnh sệch nhất thời trào ra.
Quản gia lập tức để chén ở trước vết thương, đón máu tươi vào trong bát.
"Những người bệnh thần kinh này, ngay cả người ૮ɦếƭ cũng không tha!" Trong lòng Lương Ý vẫn còn sợ hãi khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt.
Mẹ Sở thấy Lương Ý nói, bất mãn nói: "Tiểu Ý, chớ nói bậy."
Lương Ý nhìn chằm chằm mẹ Sở, quát bà, "Đây là di thể con trai bác, sao bác có thể khoan dung cho những kẻ đối xử với di thể con trai bác như thế?"
"Tiểu Ý, chúng ta làm như vậy là có nguyên nhân." Mẹ Sở nghiêm nghị phản bác Lương Ý.
"Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Người đã ૮ɦếƭ rồi, các người nên chôn cất cậu ấy, mà không phải mò mẫm giày vò ở chỗ này." Lương Ý tức giận bất bình giận dữ mắng mỏ mẹ Sở.
"Phu nhân, thiếu gia đã uống, thứ còn dư lại hãy cho thiếu phu nhân uống hết." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn không biết đã đưa chén máu hai người cho mẹ Sở từ khi nào.
Lương Ý nhìn chằm chằm cái chén nhỡ mẹ Sở nhận lấy, tức giận lập tức tiêu giảm, cô khó khăn nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh trên trán không có chỗ nhỏ xuống. Giọng cô cứng ngắc nói với mẹ Sở: "Bác gái, vừa nãy thái độ của con không tốt. Bác tha thứ cho con. Cái chén này, không uống, được không?" Dứt lời, cô còn kéo ra một nụ cười "ngọt ngào", tỏ vẻ áy náy.
Mẹ Sở cúi đầu nhìn chén nhỡ trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt Lương Ý, dịu dàng nói, "Tiểu Ý, cái này không thể được. Đây là một phần của nghi thức nên không thể bỏ bớt, ngoan ngoãn uống cạn nó đi." Nói xong, bà cạy miệng Lương Ý ra, cầm chén máu tươi trong tay đổ toàn bộ vào trong miệng cô.
Trong cổ họng lan tràn vị ngai ngái, Lương Ý không ngừng nôn ọe, liều mạng muốn nhổ thứ vừa nuốt xuống ra.
"Thiếu phu nhân, đừng vội nuốt nó xuống bụng. A, đúng rồi, ở trong máu, tôi còn cho một ít thi thể Du do tự tôi điều chế." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đắc ý nói với Lương Ý.
"Cái người Biến th' này! Nôn. . . . . ." Lại là một trận nôn ọe.
Mẹ Sở mím môi, chân mày khẽ nhăn, "Đại sư, không phải trước đó nói chỉ cần *** là tốt sao? Tại sao còn phải thêm. . . . . . Thi thể Du."
"Phu nhân, thấy cây nến ở bốn góc tường chứ? Trong bốn cây nến cũng chứa thành phần thi thể Du, hơn nữa đều gia công luyện chế từ cùng một thi thể Du mà thành, cây nến cháy sẽ tỏa ra mùi thơm đặc biệt, loại mùi thơm này có thể tăng uy lực lên gấp bội trong nghi thức làm phép, đồng thời còn có thể khiến phu nhân và thiếu gia sinh ra gắn kết đặc biệt."
"Gắn kết đặc biệt gì?" Mẹ Sở nghi ngờ hỏi.
Lúc này người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lại không nói, ông ta liếc mắt mặt người đàn ông xanh đen, người đàn ông lập tức gật đầu, đi vào trong phòng riêng nhỏ dưới hang động, khiêng tới một thanh niên bị trói gô*, miệng bị nhét cục giấy, bộ mặt hoảng sợ.
* Trói gô: trói cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.
"Phu nhân, tất cả hay là chờ thiếu gia tỉnh lại rồi hãy nói."
Đầu óc Lương Ý đã không vận chuyển được đối với tình trạng lần này, căn bản cũng không để ý đến người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nói gì với mẹ Sở, khi cô thấy thanh niên được khiêng ra từ phòng riêng thì lo lắng trong đầu đạt tới điểm sôi.
Mẹ Sở cắn răng, nhìn Sở Du được quản gia đỡ, nghiêm nghị chất vấn, "Ông xác định con tôi sẽ sống?"
"Dĩ nhiên, chỉ cần bà làm theo lời tôi." Ông ta tràn đầy tự tin trả lời vấn đề của mẹ Sở.
Mẹ Sở không nói, hất mặt, phân phó quản gia, "A Quản, dẫn thiếu gia đi." Lại nhìn hai cô gái trẻ tàng hình sau lưng Lương Ý vẫn giữ yên lặng, nói, "Hai người hãy mang thiếu phu nhân tới bên cạnh đi."
Quản gia gật đầu, nhẹ nhàng nâng Sở Du lên, đặt ở vị trí giữa tầng hầm, chỉnh sửa tỉ mỉ vết cổ áo hơi nhăn của anh, sau đó đi tới.
Lúc này Lương Ý và mẹ Sở còn có cô gái "tàng hình" phía sau đã sớm đi tới phía trước phiến đá. Về phần người thanh niên bị trói gô đã bị người đàn ông mặt xanh đen khiêng đến vùng đất ở giữa, sau rời đi khỏi chỗ, thanh niên và Sở Du ở nơi chỉ cách nhau không tới 50 centimét, chỉ thấy anh ta ra sức muốn giãy giụa khỏi sợi dây trên người, chân bị trói không ngừng đạp trên giải đất ở giữa.
"Các người muốn làm thanh niên kia?" Lương Ý cảnh giác hỏi.
Mắt mẹ Sở chăm chú nhìn người đàn ông trên giải đất dưới tầng hầm, hồi lâu mới trả lời cô, "Vật tế. Cậu ta là vật tế để tiểu Du sống lại."
"Có ý gì?" Lương Ý giật mình trong lòng.
"Thiếu phu nhân, cô nhìn xem sẽ biết." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lại đưa dao lúc trước lấy máu Lương Ý cho mẹ Sở.
"Phu nhân, những việc còn lại chắc bà đều biết phải làm thế nào rồi chứ. Trước lúc thiếu gia trở lại trong thân thể của mình, hiện tại chỉ còn lại một bước cuối cùng thì việc lớn đã thành."
Mẹ Sở nhận lấy dao ông ta đưa tới, giữ trước ***, liếc mắt nhìn Sở Du nằm trên vùng đất ở giữa, dứt khoát đi thẳng đến.
"Cái kẻ xấu xa này, ông muốn bác ấy đi qua làm gì?" Ánh mắt Lương Ý phẫn hận nhìn chăm chú người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng ở bên cạnh mình.
Đều là lỗi của kẻ xấu xa này, nếu không phải do kẻ xấu này, cô sẽ không luân lạc tới kết cục hôm nay.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhìn cô một cái, không nói gì, mà dùng móng tay út sắc nhọn của mình vẽ một đường máu ở lòng bàn tay, sau đó dùng Pu't lông thấm máu tươi nói lẩm bẩm viết ở trên tảng đá.
Lương Ý muốn đi tới, xem trong hồ lô của ông ta rốt cuộc bán thuốc gì, đáng tiếc thân thể vẫn không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn từ xa thấy Pu't lông của ông ta chuyển động nhanh chóng.
Phút chốc, ông ta để Pu't lông xuống, dùng ngón tay trái chấm máu tươi lên, nhanh chóng vẽ hoa văn phức tạp dị thường trên cánh tay phải, xa xa hoa văn có vài phần hơi giống động vật, hoặc như chữ viết xa xưa.
Ông ta bỗng ngẩng đầu lên, hướng về phía Mẹ Sở đứng ở giữa hô lớn, "Phu nhân, động thủ!"
Mẹ Sở nghe vậy, ngón tay nắm dao run một cái, tròng mắt chăm chú nhìn vào thanh niên vẫn điên cuồng lắc đầu rơi lệ, hồi lâu, bà giống như là hạ quyết tâm, dùng sức đâm hướng trái tim cậu thanh niên, ***g *** cậu thanh niên bắn ra máu tươi, máu vẩy lên gương mặt bà, lúc này ánh mắt bà hơi đờ đẫn, tay nắm dao càng không ngừng run rẩy, nhìn ra lúc này bà cực kỳ sợ hãi.
"Phu nhân, bà còn ngẩn người cái gì? Bà không muốn con trai bà nữa à?" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lớn tiếng gầm lên, lúc này trán ông ta dính một tầng mồ hôi thật mỏng, tay trái bắt đầu không ngừng run rẩy, gân xanh lộ rõ.
Đôi môi Lương Ý run run, cả người sắp ngồi liệt xuống, nếu như không có hai thiếu nữ cương thi số 1, 2 phía sau vịn cô.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nói làm mẹ Sở đột nhiên tỉnh táo, bà lập tức vươn tay, dùng sức vạch một đường máu dưới lòng bàn tay mình, che ở trái tim cậu thanh niên còn đang co quắp giãy giụa không ngừng.
Máu tươi tràn qua khe ngón tay mẹ Sở, nhanh chóng chảy xuôi xuống, nhỏ xuống đất, rất nhanh, toàn bộ mặt đất giữa tầng hầm đều đầy máu, sau đó máu tươi theo vết lõm dưới mặt đất bắt đầu chảy thuận dòng, chẳng mấy chốc, các vết lõm đan chéo trong tầm hầm đều đầy máu. Trời cao nhìn xem, vết lõm đầy máu tạo thành một hoa văn kỳ dị mà phức tạp. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc