Mình Cưới Nhau Đi - Chương 51

Tác giả: Giảo Xuân Bính

Trác Dụ muốn đóng cửa nhưng Tạ Hựu Địch nhanh tay lẹ mắt, chen một chân vào trước, tay thì đẩy cửa, hai người giằng co qua lại đỏ bừng cả mặt.
Tạ Hựu Địch: “Cho tôi vào!”
Trác Dụ: “Tôi không cho!”
Tạ Hựu Địch đảo mắt, chủ động thả lỏng, Trác Dụ bên này lại không kịp rụt tay nên cánh cửa cứ thế đập mạnh vào mặt Tạ Hựu Địch.
“Ấy!” Tạ Hựu Địch che mặt, ngồi xổm dưới đất kêu đau.
Trác Dụ cau mày: “Cậu có làm sao không, để tôi xem thử.”
Tạ Hựu Địch bụm mặt lăn lộn dưới đất, giữa Ng'n t rỉ máu, từng giọt từng giọt rơi xuống vẽ hoa trên mặt đất. Khương Uyển Phồn nghe tiếng vội chạy đến, bị cảnh tượng này dọa sợ lùi lại. Tạ Hựu Địch lấy tay ra, máu mũi vẫn đang chảy, anh ấy tủi thân nói: “Chồng cô mạnh tay quá.”
Trác Dụ: “Thằng ngốc này, buông tay cũng không nói với tôi một tiếng.”
Tạ Hựu Địch vươn tay lau máu mũi, cười ngô nghê bảo: “Tôi làm cậu phỏng, cậu đập trúng mũi tôi, hòa nhau có được không?”
Trác Dụ cầm khăn giấy chặn máu mũi giúp anh ấy, nheo mắt bảo: “Tạ Hựu Địch, cậu cố ý đấy à.”
Tạ Hựu Địch bĩu môi, nhỏ giọng hỏi: “Ăn nướng được không, tôi khao.”

“Từ bé tính tình chồng cô đã như này rồi, khó dỗ siêu cấp vô địch luôn ấy. Hồi cấp ba tôi chơi bóng rổ với cậu ta, cậu ta chê tôi che mất mặt cậu ta, không thể phô bày hết khuôn mặt đẹp trai của cậu ta, thế là chiến tranh lạnh với tôi những nửa tháng trời.” Trong mũi Tạ Hựu Địch nhét cục giấy nhỏ để cầm máu: “Tiểu Khương, cô nói xem, nhiều năm như vậy tôi sống có dễ dàng không.”
Trác Dụ đang lái xe, nghe anh ấy nói suýt thì gỡ cả vô lăng xuống: “Lại ăn không nói có phải không?”
Tạ Hựu Địch bảo: “Tôi đã tổn thương như này rồi còn không cho tôi nói à.”
Trác Dụ lạnh giọng đáp: “Nên lúc cậu nói chuyện, cậu là đồ bỏ đi [1] đấy.”
[1] Từ góc là “túng hóa (怂货)”: là từ phương Bắc, chỉ khuôn mặt khiến người ta ghét bỏ hoặc chỉ những kẻ quá nhát gan, sợ đủ thứ.
Một từ hai nghĩa, anh đang ám chỉ chuyện gì thì mọi người đều hiểu rõ.
Tạ Hựu Địch quay mặt sang chỗ khác, cũng biết thừa anh không muốn nhắc đến.
Bầu không khí lại rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Uyển Phồn ngồi hàng ghế sau hắng giọng hai cái, thử chuyển chủ đề: “Đi tiệm nướng nào? Lý Dân ký hay Trương Ngũ ký?”
Tạ Hựu Địch đột nhiên nói: “Thịt xiên nướng của Trương Ngũ ký là từ thịt chuột đấy.”
Trác Dụ chợt đạp thắng xe, sắc mặt mất kiên nhẫn. Một tay anh đặt trên bụng vị trí dạ dày, khó chịu đến cùng cực.
Đèn giao thông hướng rẽ phải bật xanh, xe cộ di chuyển vững vàng. Nhưng vào lúc này chợt có một chiếc xe màu đen với ánh đèn pha lắc lư biên độ lớn vượt đèn đỏ lao thẳng đến từ hướng bên phải ngã tư đường. Trác Dụ phản ứng khá nhanh chóng, bẽ vô lăng sang trái tránh né rồi thắng gấp lại.
Thân xe lay động mãnh liệt, khoảng cách gần như sát nút với chiếc xe kia, nguy hiểm cực kỳ.
Xe Trác Dụ vội vàng dừng lại mà chiếc xe màu đen không biển số kia lại phách lối rời đi, chẳng mấy chốc đã rẽ cua không thấy bóng dáng đâu.
Tạ Hựu Địch mắng một tiếng “Đậu xanh!”, “Con mẹ nó, nó cố ý phải không!”
Trác Dụ quay đầu hỏi han Khương Uyển Phồn: “Em có sao không?”
Khương Uyển Phồn chưa hoàn hồn, chỉ biết lắc đầu đáp lại anh.
Tạ Hựu Địch tức giận nói: “Đúng là thần kinh, vượt đèn đỏ, lấn làn, trực tiếp ***ng thẳng vào chúng ta.”
Ánh mắt Trác Dụ sâu thẳm, anh vặn chai nước uống hai ngụm.
Tạ Hựu Địch nhìn anh, muốn nói lại thôi, sắc mặt dần trở nên phức tạp: “Thật ra vừa nãy cậu có thể đánh vô lăng sang phải.”
Chiếc xe kia lái từ phải sang trái, vị trí dễ ***ng vào nhất là ghế phụ và hàng ghế sau.
Trác Dụ ngồi ở ghế lái bên trái nhưng anh lại đẩy phần nguy hiểm ấy về phía mình.
“Khương Khương với cậu ai cũng ngồi bên phải, ai xảy ra chuyện cũng được, chứ hai người không được bị sao hết.” Anh ấy nói.
Khương Uyển Phồn ngồi hàng sau ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt Trác Dụ, sau cơn sóng to dù lòng đã bình tĩnh nhưng vẫn không thôi sợ hãi. Nhận ra ánh mắt chăm chú của cô, Trác Dụ quay đầu hỏi: “Sợ à?”
Khương Uyển Phồn gượng cười, giọng hơi khàn: “Sau này treo bùa bình an trong xe đi.”
__
“Bà chủ, cái này không trưng bày thật ạ?” Vào thời gian kiểm kê mỗi tháng ở tiệm, Lữ Lữ sẽ lấy hết những món hàng tồn kho ra sắp xếp lại. Khương Uyển Phồn đang đếm tổng vật liệu tiêu hao, số lượng sử dụng chỉ kim tuyến tăng, sau khi thời tiết trở nên mát mẽ, đây cũng là mùa cao điểm dùng đó.
“Quạt xếp vải lụa với cả đồ ngọc để lên tầng cao nhất của giá đi, đồ trang trí nhung tơ và gỗ với áo choàng cộc tay treo phía trước.”
Bình phong họa tiết nhành hoa vàng kéo dài và chim chóc khá nặng nên Khương Uyển Phồn đi qua phụ một tay, sau khi chuyển vị trí xong, Lữ Lữ hỏi: “Bà chủ, lần trước chị bảo kiểm soát số lượng nhận đơn đặt may riêng ấy, có còn giữ lời không ạ? Dù sao người ta cũng ra giá không thấp, có tiền mà không kiếm sao được.”
Khương Uyển Phồn không trả lời, trong lòng cũng đang dao động.
Lữ Lữ tùy mặt gửi lời, đôi mắt nhanh nhẹn chuyển động: “Vậy tạm thời em sẽ không từ chối ạ.”
Có một cậu em từ bên ngoài đi vào gọi: “Bà chủ, có người tìm ạ.”
“Không thấy chị Uyển Phồn đang bận à, cậu giới thiệu cho khách đi, cơ hội rèn luyện tốt thế mà.” Lữ Lữ nói.
Cậu em đó kêu oan không ngừng: “Anh ta chỉ đích danh mà, muốn tìm chị Uyển Phồn thôi.”
Khương Uyển Phồn quay đầu hỏi: “Ai vậy?”
“Một người đàn ông trẻ tuổi, rất màu mè ạ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Uyển Phồn vén mành châu lên, người nọ đang quan sát đồ trang trí, trong tay đang cầm chơi một chiếc quạt xếp cán ngọc.
“Tay cầm của nó làm từ ngọc chìm, sờ vào đem đến cảm giác ấm áp, dùng vào mùa thu sẽ không quá lạnh tay. Cô thích ngâm suối nước nóng mà, dùng vào mùa đông là vừa vặn, vừa hạ nhiệt vừa tăng thẩm mỹ.”
Lâm Diên nhìn về phía cô, cười tán dương: “Lời nói của chị dâu đúng là khiến người ta thoải mái, với năng lực chuyên nghiệp này, không muốn mua cũng không kìm được ngắm thêm hai lần.”
Khương Uyển Phồn đứng bất động, nở nụ cười ẩn ý: “Mở cửa đón khách, làm gì có đạo lý không bán buôn. Hiếm khi được em họ quan tâm, chắc hẳn cũng sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Trên người Lâm Diên mặc âu phục, tóc tai cắt tỉa tỉ mỉ, toát lên đôi chút khí thế. Anh ta cười nói: “Nếu thái độ chị dâu vẫn luôn như thế này thì đã bớt đi không ít chuyện rồi. Đúng vậy, trong chuyện kinh doanh ai mà không muốn kiếm thêm vài đồng.”
Khương Uyển Phồn đi về trước, cách anh ta gần hơn: “Em họ tiến bộ nhiều nhỉ, biết nói ẩn ý rồi.”
“Thẳng thắn quá sợ chị lại bảo tôi đến phá tiệm.” Lâm Diên không nhanh không chậm nói: “Dù sao ở chỗ chị dâu cả nhà tôi đã chịu không ít thiệt thòi, nên cũng phải ghi nhớ bài học kinh nghiệm chút.”
Nụ cười trên môi Khương Uyển Phồn nhạt đi, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lâm Diên nhướn mày, cũng tiến đến gần một bước: “Hy vọng chị dâu cũng rút kinh nghiệm, xem như ăn chút thức ăn khai vị rồi thức tỉnh. Chúng ta mở công ty, mở tiệm làm ăn tốt, chúc nhau đạt được nhiều tài nguyên. Bớt can thiệp những việc vớ vẩn, ngộ nhỡ hôm nào bị người hay xe không có mắt tông phải thì đúng là chẳng đáng.”
Khương Uyển Phồn lập tức nhìn anh ta: “Chuyện tối qua là do cậu làm.”
Lâm Diên thầm vui vẻ, cuối cùng cũng thấy sắc mặt cô mất khống chế một lần. Anh ta giả mù sa mưa không hiểu cô đang nói gì: “Tối hôm qua tôi luôn ở club Phù Dung tham gia tiệc xã giao, đến sáng mới về nhà. Tôi chẳng làm cái gì cả, chị dâu đừng có đổ oan cho tôi.”
Lâm Diên như con gà thắng trận đá gà, nghênh ngang rời đi.
Khương Uyển Phồn đứng tại chỗ vẫn chưa xốc lại tinh thần, âm thanh thông báo tin nhắn Wechat vang lên không ngừng. Cô nuốt nước bọt, lúc lấy điện thoại ra cả Ng'n t đều đang run rẩy.
Bà nội: “Ông chủ kia lại đến thị trấn thu mua sản phẩm thêu.”
Bà nội: “Ra giá nhiều lắm, còn muốn thu mua dài lâu.”
Bà nội: “Mọi người ai cũng vui.”
Kỳ Sương gõ chữ không nhanh, còn có mấy lỗi chính tả nhưng Khương Uyển Phồn vẫn đọc được.
Xe chạy trên đường thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng kèn lọt vào màng nhĩ, tuần hoàn vô hạn tựa như dòng điện sắc bén va chạm vào dây thần kinh. Khương Uyển Phồn che kín tai theo bản năng, sóng âm cứ như lan truyền ra tán loạn, cô nhắm mắt lại trong vô thức, kiên nhẫn chờ cảm giác mệt mỏi này qua đi.
Khi mở mắt ra lại, cô đã thích nghi với một tích tắc sáng ngời này. Khương Uyển Phồn thở dài một hơi, sau đó xoay người vào phòng trong, cất giọng vừa chắc nịch vừa kiên định: “Lữ Lữ, đưa máy tính cho chị.”
Điền tờ đăng ký, thêm tài liệu bản điện tử, đi cùng tờ đăng ký là ba tấm ảnh tác phẩm của mình. Khương Uyển Phồn làm một mạch. Sau khi gửi email đăng ký thành công, màn hình máy tính vẫn như vậy không thay đổi.
Khương Uyển Phồn ngồi im nửa phút rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh màn hình máy tính.
Không lâu sau.
Khương Dực đang ở câu lạc bộ trượt tuyết là người lướt thấy đầu tiên: “Đậu xanh! Chị em đăng vòng bạn bè này!”
Trác Dụ nghe tiếng lập tức đi ra khỏi sân, bước chân vội vàng: “Chuyện gì?”
“Chị ấy đăng ký cuộc thi!!” Sở dĩ Khương Dực kích động như vậy là vì Khương Uyển Phồn không hề có ý định ***ng vào những thứ công danh lợi lộc này: “Nếu chị ấy muốn đi con đường này thì bây giờ đã sớm đến thành phố lớn, nói không chừng cũng đã làm ngôi sao hot trên mạng rồi!!”
Trác Dụ cầm điện thoại.
Khương Uyển Phồn đăng lên vòng bạn bè hai phút trước, không có dòng trạng thái mà chỉ một tấm ảnh đăng ký thành công.
Trác Dụ mỉm cười.
Cuối cùng cô cũng có quyết định rồi.
__
Điện thoại của Khương Uyển Phồn như động cơ vĩnh cửu, cuộc gọi đến không ngừng, tin nhắn đến liên tục.
Phản ứng đầu tiên là nhóm bạn học chung hồi đại học, Khương Uyển Phồn liếc mắt nhìn thử:
Bạn học A: “Trường mình đúng là lắm nhân tài, có tận mấy người đăng ký thi cơ.”
Bạn học B: “Có năng lực mạnh nhất vẫn là Yến với hoa khôi lớp.”
Bạn học C: “Phát động vote này, đánh cược 5 hào xem ai thắng.”
Khương Uyển Phồn ẩn nhóm chat đi.
Có một số bạn thân là khách quen cũ quan tâm, nhấn like và bình luận cổ vũ cô cố gắng dưới bài đăng, còn nói đùa sau này đừng tăng giá. Khương Vinh Diệu là cậu trai già thích lướt mạng xã hội: “Con gái cưng của tôi! Hy vọng của cả thôn!!”
Khương Uyển Phồn vui vẻ vô cùng: “Con chỉ mới đăng ký thôi, chưa chắc đã đến được vòng hai.”
Khương Vinh Diệu trả lời chắc chắn: “Nếu đã đưa ra quyết định thì chắc chắn phải tiến lên, không được lùi lại.”
Khương Uyển Phồn cầm điện thoại, mắt hơi ươn ướt.
Trong số những người hiểu cô, ba luôn giữ một vị trí.
Bốn giờ chiều, Khương Uyển Phồn muốn về nhà sớm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc ở tiệm, cô cầm chìa khóa đi đến chỗ đậu xe. Vừa mở khóa xe thì nghe thấy có người gọi tên cô.
Khương Uyển Phồn nhìn theo hướng phát ra tiếng, một chiếc xe trắng đậu cạnh xe cô, Yến Tu Thành bước từ trong đó xuống.
Anh ta đến tìm cô đúng là chẳng có chút bất ngờ gì. Vậy nên Khương Uyển Phồn rất dửng dưng, ánh mắt hờ hững lướt qua khuôn mặt anh ta, lúc đối diện với ánh mắt đối phương, cô không thể hiện quá nhiều sự chống trả và tranh đấu. Thậm chí còn đem đến cho người ta một cảm giác tự tin không thèm để ý vì tôi biết anh sẽ đến.
Sự tự tin và hào quang không chấp nhặt kia lại tỏa ra xung quanh cô hệt như thuở đại học.
Hai tay Yến Tu Thành để trong túi áo khoác vô thức nắm chặt lại.
“Cô đăng ký rồi à.” Anh ta nói.
“Quan tâm tôi thế à.” Khương Uyển Phồn nhoẻn môi cười: “Vậy chắc tôi không thể khiến anh thất vọng rồi.”
Yến Tu Thành trầm giọng hỏi: “Cô chắc chắn rằng cô có thể thắng tôi sao?”
“Tôi chỉ nói tôi đăng ký, chứ chưa nói tôi chắc chắn sẽ thắng. Nếu anh đã nghĩ tôi thắng vậy thì có phải tôi cũng nên cố gắng chút không?” Khương Uyển Phồn nhẹ nhàng ngước mắt lên, hoàn toàn theo lời anh ta nói, không cố ý hùng hổ dọa người, vô tội và không cần thiết.
Yến Tu Thành trở thành người mấy kiên nhẫn trước: “Khương Uyển Phồn, làm người thì nên biết kính sợ.”
“Ừ, tôi bổ sung nửa câu sau giúp anh luôn này —- Đừng quá tự cho mình là đúng.” Khương Uyển Phồn nói: “Thì giống anh bây giờ đấy thôi, cố ý chạy đến đây cảnh cáo tôi, cảnh cáo tôi không thể thắng, đừng quá chắc chắn như vậy. Xin hỏi, những chuyện này thì liên quan thá gì đến anh? Hay là việc tôi tham gia thi khiến anh kiêng dè, khiến anh sợ hãi, khiến anh không chắc chắn.”
Sắc mặt Yến Tu Thành thay đổi trong nháy mắt, bàn tay siết chặt trong túi áo đã gồ lên lộ rõ hình dáng.
Khương Uyển Phồn mỉm cười: “Vậy quyết định của tôi chính xác rồi nhỉ. Yến Tu Thành, hẹn gặp ở cuộc thi.”
Dứt lời, cô đóng cửa xe, rời đi một cách tuyệt tình.
__
Tâm trạng Khương Uyển Phồn đang tốt, ngân nga hát theo nhạc trong radio, lúc đang chờ đèn đỏ, cô gửi tin nhắn thoại vào nhóm chat: “Tối nay uống R*ợ*u, ai đồng ý giơ tay.”
Thịnh Lê Thư mới đóng máy, hôm qua đã về, sau khi dành thời gian quay phần tuyên truyền thì cô ấy sẽ ở nhà nghỉ ngơi một tuần. Hướng Khâm có tầm nhìn rộng hồi âm: [Chưa từng thấy sao nữ nào tự cho bản thân ngày nghỉ cả.]
Chẳng mấy chốc Thịnh Lê Thư đã trả lời: “Uống R*ợ*u cái gì, nhìn thử xem bọn tớ đang ở đâu này.”
Hướng Khâm: “[hình] [hình]”
Khương Uyển Phồn tập trung nhìn lại, tại sao lại là nhà cô?
Hướng Khâm: “Chồng cậu đón bọn tớ đến đây, anh ta bảo anh ta biết cậu muốn uống R*ợ*u, dù sao cũng phải uống thôi thì đến nhà uống luôn.”
“…” Khương Uyển Phồn hỏi: “Chồng tớ đâu?”
“Anh ta đang ở trong bếp… Chắc nấu ăn nhỉ?”
“Anh ấy nấu ăn các cậu có dám ăn không, chờ tớ về.”
Khương Uyển Phồn về đến nhà mới giật mình nhận ra đây không phải là ảo ảnh. Thịnh Lê Thư ngồi trên ghế sofa chơi “Vương giả vinh diệu”, Hướng Khâm xem video ngắn, Trác Dụ thì đeo tạp dề ở trong bếp, lại còn là màu hồng nữa.
Chớp mắt Khương Uyển Phồn như xuyên không đến 30 năm sau.
Con gái lớn không ra làm sao, không thể tự lo liệu cho cuộc sống, cuối cùng cha già đành mạnh mẽ, vào bếp nấu cơm cho họ.
Hướng Khâm ngoắc ngoắc tay gọi cô, nhẹ nhàng nói đầy ẩn ý sâu xa: “Tính chiếm hữu của chồng cậu mạnh thật đấy, lại còn lo lắng quá mức cơ, không muốn cho cậu đến quán bar, cũng không nói thẳng với cậu mà đón hai bọn tớ đến, vậy thì cậu không đi được nữa.”
“Này, cậu xem, R*ợ*u cũng mua luôn rồi.” Hướng Khâm chỉ chỉ bàn ăn dài, R*ợ*u vang và R*ợ*u trái cây đều có đủ.
Khương Uyển Phồn nhịn cười, vỗ vỗ tay cô bạn bảo: “Ăn trái cây trước đi.”
Trong phòng bếp, Trác Dụ bận rộn thì bận rộn thật đấy nhưng không phải tự mình nấu ăn.
Anh gọi lẩu ở quán bên ngoài giao đến, đồ nhiều nên đang bày ra đĩa.
Khương Uyển Phồn đứng dựa vào cửa, hỏi trêu: “Ông chủ Trác lại đổi nghề làm đầu bếp à?”
Trác Dụ quay đầu nhìn cô, trên trán anh đã túa một lớp mồ hôi mỏng: “Đúng lúc, đến phụ anh một tay, mấy thứ này anh nên bày thế nào?”
“Không cần phải tách ra đâu, rau để chung, lấy một cái đĩa lớn hơn đi, anh cho thịt bò với họng vàng [2] ra chung. À đúng rồi, lót bên dưới một lớp đá trước đã.”
[2] Một topping dùng trong lẩu Tứ Xuyên, là bộ phận động mạch chủ của heo hay những gia súc khác, ăn vào có độ giòn.
Trác Dụ làm theo lời cô, vẻ mặt cẩn thận nghiêm túc, bên hông buộc tạp dề màu hồng họa tiết quả dâu, sự tương phản này giúp anh phô bày một khí chất khác biệt cuốn hút. Tầm mắt Khương Uyển Phồn di chuyển từ mặt anh xuống thẳng một đường, eo hẹp, nửa vòng cung ௱ô**, chân dài người cao, tay trắng nhưng không hề ẻo lả mà cường tráng một cách vừa phải.
Khương Uyển Phồn kìm lòng chẳng đặng hỏi: “Có phải cũng có người mời anh tham gia giới giải trí không?”
Trác Dụ đang chuyên tâm bày đồ ra đĩa, không ngẩng đầu đáp: “Có thật. Học kỳ hai hồi năm nhất đại học, anh với Tạ Hựu Địch đi xem triển lãm mỹ thuật, có một người đàn ông tự xưng là người đại diện, còn nhét cho Tạ Hựu Địch một tấm danh thiếp.”
“Chỉ cho Tạ Hựu Địch mà không cho anh à?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Có cho anh nhưng anh không lấy.” Trác Dụ bình tĩnh bảo: “Lòng tự tin của Tạ Hựu Địch nổ tung, sau đó cậu ta khăng khăng đòi anh đi thử vai cùng, bảo là không lăn lộn trong giới giải trí nổi, cậu ta sẽ về thừa kế gia sản của nhà mình.”
Khương Uyển Phồn tò mò hỏi: “Hai người đi thật sao?”
“Đi thật, còn đến vòng cuối cùng, kiểm tra biểu diễn thật. Sau khi bọn anh vào trong, đạo diễn bảo cởi hết quần áo ra. Lúc này bọn anh mới biết người ta tuyển diễn viên nam AV, anh còn nhớ rõ tên phim, là “Cuộc sống xa hoa của phú bà”.” Giọng điệu Trác Dụ bình thản: “Từ đó về sau mộng tưởng vào giới giải trí của Tạ Hựu Địch vỡ tan tành.”
Khương Uyển Phồn bật cười ha hả.
Cuối cùng Trác Dụ cũng quay đầu sang, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Vui không? Cuối cùng em cũng chịu cười rồi.”
Nụ cười trên môi Khương Uyển Phồn mềm mại hơn tựa như xuất hiện một tầng ánh sáng rực rỡ nhỏ vụn: “Anh không thấy vòng bạn bè của em sao?”
“Thấy rồi.” Trác Dụ đứng đắn nói.
“Nhiều người thả like cho em lắm, sao anh không like.”
“Anh có thể cố gắng giúp em mở tiệc, gọi chị em tốt của em đến nhà, tình nguyện làm đầu bếp ở đây, chờ đến lát nữa còn đảm nhiệm vị trí nhân viên phục vụ. Cái này không tốt hơn nhấn like hửm?” Trác Dụ nhướn mày như một tín đồ ngoan đạo đang tranh công.
Khương Uyển Phồn bước đến ôm eo anh từ phía sau, khẽ “ưm” một tiếng rồi bảo: “Tối nay em sẽ khen thưởng anh.”
Thịnh Lê Thư đi vào rót nước uống, vừa tới cửa lập tức nhắm mắt: “Ây dà, ây dà, xin lỗi nhá, hai người tiếp tục đi.”
Khương Uyển Phồn không buông tay, vẫn ôm anh lắc lư bảo: “Có muốn gọi Tạ Hựu Địch đến không?”
Trác Dụ khịt mũi: “Đây là nhà cưới của chúng ta, không muốn để cậu ta với sao nữ xiếc thú.”
“Này, nước cho cậu.” Khương Uyển Phồn đi ra khỏi bếp, vòng ra sau ghế sofa đưa cho Thịnh Lê Thư.
Hôm nay Thịnh Lê Thư không trang điểm, mang một chiếc hoodie trắng rộng thùng thình, quần dài ống rộng màu đen, đã ở trong nhà nên cô ấy cũng lời đội mũ, vứt nó ở một bên. Cô ấy lười biếng hỏi: “Sao Tạ Hựu Địch không đến?”
Khương Uyển Phồn lườm cô bạn: “Bận yêu đương rồi.”
Thịnh Lê Thư thở dài: “Bạn gái anh ta người ở đâu, đẹp không, sao lại nhìn trúng anh ta, chắc mắt nhìn người không tốt nè.”
Hướng Khâm ngẩng đầu, ra sức nhăn mũi: “Sao mà chua chua thế nhỉ.”
Thịnh Lê Thư muốn phản bác, chợt nghe Trác Dụ đang ở trong bếp lẩm bẩm: “Tệ quá! Cho nhiều giấm quá rồi!”
“…”
Khương Uyển Phồn nhịn cười, nói với cô ấy: “Không đẹp bằng cậu, không tốt bằng cậu, cậu là tốt nhất, đẹp nhất.”
Thịnh Lê Thư lập tức vui vẻ lại, nũng nịu nói khẽ: “Tối nay tớ muốn ăn hai bát cơm.”
Sau khi ăn xong, Trác Dụ tự giác dọn dẹp tàn cuộc, rót R*ợ*u đã ướp lạnh sẵn từ trước ra, cuối cùng chu đáo thắp thêm hai hủ nến thơm rồi quay về thư phòng, không làm phiền thời gian trò chuyện của ba cô gái.
Hướng Khâm có đem một đĩa than đến, tiếng nhạc du dương bay lượn, gió ấm đưa hương.
Chậm rãi thưởng thức R*ợ*u vang, thân thiết tán gẫu chuyện trò, không gì có thể sáng bằng giây phút thư thả này.
Trác Dụ dùng cách của riêng anh thể xoa dịu cảm xúc trong cô. Anh không can thiệp vào quyết định do dự của cô, không phản xét cô đúng hay sao. Anh thấu hiểu vợ mình, có thể đưa ra quyết định công khai giống trống khua chiêng này chắc chắn không phải vì cô thật sự vui vẻ mà chắc hẳn nội tâm cô đang hỗn loạn vô cùng, đã từng tự mình điều chỉnh trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, hoảng hốt và đau khổ trong tình yêu và mong muốn.
Như vậy là tốt nhất, để cô vào hoàn cảnh thoải mái, bên cạnh bạn bè thân thiết đáng tin, giúp cô tự điều chỉnh xúc của bản thân.
Hiệu quả cách âm trong nhà rất tốt, lát sau như không còn tiếng nhạc nữa.
Trác Dụ lắng nghe, hình như có tiết tấu nhịp trống và thỉnh thoảng là tiếng cười hét vui vẻ của các cô gái.
Họ đang xem video hài à?
Hay là xem show giải trí mới nhất?
0 giờ đêm, cuối cùng các cô gái cũng kết thúc tiệc.
Sau khi tiễn người xuống dưới lầu, lúc Trác Dụ quay lại, Khương Uyển Phồn đang tắm rửa.
Cô để điện thoại trên bàn dài, màn hình hướng lên trên, màn hình buổi phát sóng trực tiếp đang diễn ra nên điện thoại không bị khóa màn hình. Cô đã giảm nhỏ âm lượng nhưng bỗng một tiếng nhạc điện tử vang lên vẫn dọa Trác Dụ giật mình.
Anh nhìn về phía màn hình.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong buổi phát sóng trực tiếp chỉ thấy một anh trai ngầu lòi mặc nguyên cây đen đang nhảy múa mạnh mẽ, quay eo, sải bước, kính mát che đi đôi mắt. Quá đáng hơn cả là dưới vạt áo còn lộ ra một chiếc đuôi hồ ly. Đặc biệt hơn hết là ánh đèn ngũ sắc, tia chớp, ánh lửa, lấp lánh theo động tác xoay eo của anh ta.
Lượng người xem livestream đạt đến 50000+.
“Đậu xanh! Xoay nữa đi! Đẹp trai quá đẹp trai quá!!”
“Sờ đuôi hồ ly cái đi, chơi nó đi!”
“Huýt sao đi! Muốn xem vừa nhảy vừa huýt sáo cơ! Dì có tiền đây!!”
Trên biển bình luận liên tục có người tặng quà: Porsche, nốt nhạc 1 số, vườn hoa ảo mộng, mũi tên rực lửa…
Trong khung đối thoại là bình luận Khương Uyển Phồn đã gõ chữ ra nhưng chưa kịp gửi đi —-
“Huhuhu xin lỗi bé cưng nhiều, không có tiền! Chồng chị vẫn chưa phát tiền lương!!”
Trác Dụ: “???”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc