Mình Cưới Nhau Đi - Chương 31

Tác giả: Giảo Xuân Bính

Lúc Trác Dụ đến, cảm xúc của mọi người vẫn rất sa sầm, bầu không khí trong cửa tiệm khác hẳn ngày xưa, kìm nén ngột ngạt như chuẩn bị mưa như thác đổ.
“Cô giáo cô đâu?”
“Ở bên trong mãi chưa ra.” Lữ Lữ lo lắng bảo: “Chị ấy không cho tôi vào, bảo muốn yên tĩnh một mình.”
Trác Dụ giơ tay tỏ ý đã hiểu, sau đó anh vén rèm ra, trở tay đóng chặt cửa lại.
Khương Uyển Phồn nằm nhoài người trên bàn làm việc, đầu vùi vào giữa hai cánh tay, mái tóc dài như gấm được 乃úi lên một cách qua loa, chiếc kẹp tóc cố định bất động. Trác Dụ tiến tới, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên gáy cô, sự ấm áp lan truyền đến, Khương Uyển Phồn giật giật người, sau đó quay mặt lại nhìn anh với đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nhìn nhau một hồi, cô lại vùi đầu vào khuỷu tay: “Anh xoa giúp em đi, cổ đau quá.”
Trác Dụ làm theo, lực tay lúc nhẹ lúc mạnh đan xen nhau đem lại cảm giác thư thả vô cùng. Cuối cùng nhờ tiết tấu nhịp nhàng này mà tâm trạng Khương Uyển Phồn không còn quá căng thẳng nữa. Cô nắm cổ tay anh, ngẩng đầu vui vẻ hỏi: “Thoải mái hơn rồi, tối nay anh muốn ăn gì?”
Trác Dụ ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt thẳng tắp: “Thoải mái thật sao?”
Khương Uyển Phồn trầm mặc, lát sau thành thật gật đầu.
Trác Dụ: “Anh biết bây giờ em đang rất rối, em có muốn nghe ý kiến của anh không?”
Khương Uyển Phồn gật đầu.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Trác Dụ đứng dậy khỏi ghế rồi lại ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô, nắm chặt hai tay cô.
“Từ đầu đến cuối chuyện này, người tham gia chủ yếu là ai?” Anh hỏi.
“Tề Nhã, em.”
“Cuối cùng người được lợi là ai?”
“Yến Tu Thành.” Nhắc đến cái tên này, Khương Uyển Phồn cau mày theo bản năng.
“Trong quan hệ tam giác này, vị trí của em là gì?”
Khương Uyển Phồn im lặng một lúc mới đáp: “Người bị hại.”
Người bị hại duy nhất.
Đúng lúc này Trác Dụ siết chặt tay như là đánh dấu sự thỏa mãn tận cùng của anh.
Khi cả hai đối mặt nhìn vào mắt nhau, anh lấy sự tín nhiệm tuyệt đối làm tiền đề, vừa bình tĩnh vừa lí trí chỉ ra và khơi thông mạch suy nghĩ đang rối bời của cô. Mạch suy nghĩ kẹt cứng của Khương Uyển Phồn như con đường được tháo dở rào chắn, dần rõ ràng từng chút một.
Lúc xử lý xong xuôi chỉ mới bốn giờ.
Hồi tưởng lại một thời gian lâu trước đó, từ khi ekip của Tề Nhã đưa ra đề nghị hợp tác với các điều kiện đãi ngộ cho đến khoảnh khắc quyết định thay đổi nhà thiết kế chỉ mất chưa đến một tháng. Từ điều kiện hợp đồng đến mức độ phối hợp, quá trình này thuận lợi một cách bất bình thường.
Xem xét những chứng cứ liên quan, cô là người trong cuộc mơ hồ mà trên thực tế nhưng bức ảnh so sánh mức độ giống nhau lớn kia, dấu vết photoshop làm giả cũng không khó để phát hiện. Khương Uyển Phồn không phải người trong giới giải trí nên không đến mức đắc tội ai. Chỉ còn một khả năng, độ hot của Tề Nhã trường tồn và ngày càng nổi tiếng hơn nên bị đối thủ lợi dụng hãm hại.
Nhưng nếu là vế sau thì cũng đâu cần phải lấy mấy tấm ảnh có chất lượng photoshop dở tệ như vậy làm bằng chứng.
Sự ௱ôЛƓ lung của Khương Uyển Phồn đã giảm phân nửa, lúc đối diện với ánh mắt Trác Dụ lần nữa, cuối cùng cô cũng hiểu rõ ngọn ngành.

“Xin lỗi, đến muộn 30 giây!” Thịnh Lê Thư đẩy cửa phòng bao ra, trên đầu vẫn đang đội tóc giả của bộ phim cổ trang, áo khoác ngoài là kiểu áo bông rộng thùng thình từ cổ đến tận mắt cá chân và phản quang khiến cả người cô ấy đen thui, cứ như chỉ có một khuôn mặt nhợt nhạt đang lơ lửng trong không trung vậy.
Khương Uyển Phồn trốn ra sau lưng Trác Dụ theo bản năng.
Trác Dụ cũng đưa tay cản cô ấy lại theo bản năng.
Thịnh Lê Thư:?
“Vợ chồng hai người không có lương tâm.”
“Không phải, sao cậu mặc như này tới đây?” Khương Uyển Phồn tiến về phía trước, đóng cửa lại giúp cô ấy.
“Tối nay tớ có cảnh quay đêm, không mặc sẵn thì về không kịp.” Thịnh Lê Thư vừa nói vừa ϲởí áօ bông, lò sưởi trong phòng hơi nóng.
Khương Uyển Phồn chỉ chỉ, vừa vui vẻ vừa đắc ý nói với Trác Dụ: “Chị em của em là đáng tin đệ nhất thiên hạ đấy.”
Ánh mắt Trác Dụ thờ ơ, vẫn nhớ chuyện lần trước mình bị cô ấy và Hướng Khâm đóng dấu bị chướng ngại chức năng, thế là anh nói bóng nói gió: “Ừ, còn vô cùng nhiệt tình nữa, mấy việc tốt như trẻ mẫu giáo đỡ cụ già băng qua đường chắc chắn không thiếu hai cô ấy.”
Giọng điệu châm biến rất rõ ràng nhưng sự chú ý của Thịnh Lê Thư lại khác: “Ông nội thì ông nội, sao anh còn phải gọi là ông nội già, như thế thẳng phải là gặp tai nạn liên tiếp sao?” [1]
[1] Từ gốc là “lão gia gia (老爷爷)” nên Thịnh Lê Thư mới hiểu lầm như vậy.
Trác Dụ cạn lời, đồng thời cũng chợt nhớ đến Tạ Hựu Địch.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Anh chậm rãi xốc lại tinh thần, nhường đường: “Ngồi nói chuyện đi, uống gì không?”
“Một chai Wahaha, cảm ơn.”
“…”
Thịnh Lê Thư nhìn thẳng, cảm xúc trong mắt lập tức thay đổi: “Tra được rồi. Đầu năm nay có một nhân viên trong phòng làm việc của Tề Nhã nghỉ việc, vừa khéo tuần trước có đến xin việc ở chỗ anh Cường, mà kinh nghiệm của anh ta quá ít nên anh Cường không nhận. Sau khi cậu nói với tớ, anh Cường đã tìm được anh ta — À Dụ tổng, mua được Wahaha rồi sao?”
Trác Dụ đáp ứng yêu cầu bảo: “Yên tâm, đã nhờ nhân viên phục vụ đi rồi.”
“Cảm ơn nhá.” Thịnh Lê Thư tiếp tục nói: “Thủ đoạn của anh Cường thì cậu biết rồi đó, uy Hi*p hay dụ dỗ đều thành thạo, chẳng mấy chốc đã khai hết.”
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên, trực tiếp nói thay: “Trước đó phòng làm việc của Tề Nhã và “Điển Phong” đã ký hợp đồng, hợp tác với nhau sao chép tác phẩm.”
Thịnh Lê Thư gật đầu: “Đúng là vậy.”
Thật ra bên Tề Nhã đã sớm chọn Yến Tu Thành làm riêng lễ phục cho lần dự thảm đỏ này, làm thêm việc này thì hai bên đều là người được lợi. Tề Nhã dựa vào dư luận, tăng độ hot cho chuyện mình sắp tham gia thảm độ điện ảnh quốc tế trước, Yến Tu Thành thì khỏi phải nói, ngư ông đắc lợi, danh tiếng tăng lên.
Khương Uyển Phồn quay mặt sang chỗ khác, tim đập nhanh kịch liệt. Trái lại cô không tức giận gì mà chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười. Cô thản nhiên giễu cợt, nhẹ giọng rầm rì: “Ban đầu mắt nhìn người của tớ cũng là nát như tương.”
Thịnh Lê Thư dang tay ôm lấy cô, ngờ đâu đồ trang sức tóc cổ trang phức tạp đập vào khóe môi Khương Uyển Phồn khiến cô đau nhe cả răng.
“Tức ૮ɦếƭ mất, tớ giúp cậu tìm blogger, phốt nát cái thằng họ Yến kia luôn!”
Bỗng nhiên một chiếc bình nhựa được đưa đến, đẩy vai Thịnh Lê Thư từ người Khương Uyển Phồn ra sau. Trác Dụ cầm chai Wahaha trong tay, nhíu mày nhắc nhở: “Đồ trang sức trên tóc ᴆụng trúng cô ấy rồi.”
Khương Uyển Phồn xoa xoa khóe môi, hai mắt ngấn nước.
Trác Dụ tách hai cô nàng ra, lúc này mới nói: “Không cần.”
“Không cần cái gì?”
“Những gì cô nghĩ đến tôi đã làm rồi.”
Khương Uyển Phồn ngơ ngác.
Dĩ nhiên Trác Dụ không hoàn toàn làm theo những gì Thịnh Lê Thư nói.
Anh đưa điện thoại tới, tỏ ý bảo họ tự xem.
Trên trang Weibo, một bài đăng với hơn một ngàn lượt share do một cư dân mạng bình thường đăng tải:
【Gói kẹo không ăn kẹo: Tôi vẫn luôn đặt may quần áo ở tiệm của chị bé này, chị bé xinh xắn khiêm tốn, phục cái đám ăn không nói có trên mạng này ghê.】
Hình đăng kèm là một tác phẩm tự chụp rất đỗi giản dị, cũng không hề có quá nhiều dấu vết chỉnh sửa, mọi chi tiết và góc độ vô cùng tự nhiên. Bình luận hot hàng đầu dưới bài đăng cũng từ người lạ, họ rối rít chụp các bộ quần áo có mua cũng có đặt may ở “Giản Yên”.
【Một cư dân mạng xinh đẹp: Thôi đi, mẹ tôi là khách quen của tiệm đó, trải nghiệm mua hàng quá tốt, sẵn lòng bỏ tiền mua niềm vui.】
Ngoài ra còn có một lượt share hot hơn.
【Mùa hè vẫn chưa đến: Bây giờ nhìn không nổi nữa, phải tuyên truyền một chút cho chị bé mới được. Chị bé đã tự mình thiết kế một ứng dụng và đăng các sản phẩm thêu miễn phí lên đó để bán. Chủ nhân của các sản phẩm thêu này đều là những người phụ nữ, người tàn tật lớn lên ở vùng núi không có nguồn thu nhập nào khác, chỉ có thể nhờ vào việc trao đổi hàng thủ công kiếm chút tiền. Giới này vốn rất nhỏ, người ta tự móc tiền túi, chưa bao giờ thu phí thủ tục gì, làm việc tốt xong chẳng để lại tên.】
【Diễn viên xiếc nổi tiếng: Hoan nghênh mọi người đến Lâm Tước chơi, đến xem đại sứ hình tượng ở chỗ chúng tôi! Đẹp hơn Tề Vịt nhiều!】
【Vịt koduck: Người anh em à, là Tề Nhã.】 [2]
[2] Chữ Nhã với chữ “Vịt” có cách phát âm giống nhau.
Trác Dụ phân tích khách quan: “Nếu em phốt đối phương quá lố thì sẽ không thể khiến người khác tin tưởng được. Nên bắt đầu từ chính em trước, sự thật và lời truyền miệng dễ làm người ngoài cảm động hơn là những nghi ngờ không có cơ sở.”
Chỉ vì bị nói xấu mà danh dự của “Giản Yên” bị tổn hại, thế nên cách đối phó cũng nên bắt đầu từ việc này. Hơn nữa xem xét hướng dư luận kể từ lúc hiện tại, phán đoán của Trác Dụ hoàn toàn đúng.
Thịnh Lê Thư: “Lượng share cao vãi xoài, anh mua đấy à?”
“Chỉ liên lạc với một số blogger thôi, họ biết tôi cũng biết nhưng những số liệu này không phải tôi làm giả, là thật cả.” Trác Dụ rót một ly nước ấm đưa cho Khương Uyển Phồn, nói một cách chắc chắn: “Tiệm sẽ không bị ảnh hưởng gì, trái lại càng làm ăn tốt hơn.”
“Mượn lực đánh trả ha!” Thịnh Lê Thư kìm lòng chẳng đặng muốn vỗ tay cho anh, trong lòng thầm nói thượng đế thật công bằng, thân thể không lành lặn nhưng đầu óc đúng là thông minh.
Trác Dụ không ςướק hết công lao, lười biếng dựa vào quầy bar: “Tạ Hựu Địch cũng giúp một phần. Cậu ta đi tìm họ. Các dì có một nhóm riêng, ai cũng đam mê quần áo đặt may riêng, trong nhóm đa số là fan dì của em cả, lấy được mấy tấm ảnh chụp thực tế này không khó.”
Gia đình Tạ Hựu Địch kinh doanh lớn, mẹ anh ấy – bà Manh Manh có địa vị vô cùng cao trong giới quen biết ở thành phố C. Sau khi biết chuyện này, bà tức giận bảo muốn mở một show thời trang.
Tạ Hựu Địch ngớ ra: “Mở show thời trang làm gì?”
“Trình diễn các thiết kế của Khương Khương.”
“Con thấy mẹ muốn trình diễn bản thân thì có.”
“Cút đi thằng con ranh!”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Thịnh Lê Thư cười ha hả: “Vậy mà tớ còn nghĩ Tề Nhã tốt đấy, đúng là mù mà. Khương Khương, cậu cũng đừng lơ là, sau này đừng nhận mấy đơn hàng kiểu thế.”
Khuôn mặt Khương Uyển Phồn lúc ẩn lúc hiện giữa bóng tối và ánh sáng đen xen, không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô. Sau khi im lặng nghe cả quá trình, cô bỗng nhiên lên tiếng: “Tiểu Thư.”
“Hả? Tớ đây.”
“Sau này có tài nguyên ở phương diện này cậu nói với tớ.” Đúng lúc nhân viên phục vụ đi vào đưa thực đơn, khoảnh khắc đẩy cánh cửa gỗ ra, ánh sáng bên ngoài giống như chiếc quạt xếp được bung mở, góc ánh sáng vừa khéo rọi vào đôi mắt cô. Trong đó là sự giận dữ thật sự và quyết tâm không để nhún nhường nữa —-
“Anh ta cũng đừng mong sống tốt.”

Cảm xúc đèn nén mấy ngày liên tục đã được giải tỏa, vì vậy trên đường về Khương Uyển Phồn đã ngủ thi*p đi. Xe lái xuống hầm, Trác Dụ không tắt máy xe mà ngồi trong xe chờ đến khi cô tự tỉnh giấc.
Một tiếng còi bén nhọn đánh thức Khương Uyển Phồn, cô mơ màng nhìn một vòng: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Một rưỡi sáng.” Trác Dụ liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Khương Uyển Phồn thở hắt ra một hơi: “Sao anh không gọi em dậy, còn ngồi với em lâu thế nữa.”
“Mắt em đỏ hoe cả lên, muốn cho em ngủ thêm một lúc.” Trác Dụ nhướn mày: “Đói bụng không em?”
Khương Uyển Phồn sờ bụng: “Hơi hơi.”
“Đi ra ngoài ăn hay gọi giao đến?”
Khương Uyển Phồn bĩu môi: “Thôi bỏ đi, không ăn đâu.”
Trác Dụ cũng không cưỡng cầu.
Về đến nhà chờ anh tắm rửa xong, Khương Uyển Phồn đã nằm bẹp trên giường, thậm chí còn chẳng thèm thay quần áo. Cô nằm hơi sát mép giường, cả người co lại như con tôm, đầu vùi vào trong gối, chỉ chờ khe hở để mũi hít thở.
Trác Dụ nhẹ nhàng dịch cô vào trong, sợ cô trở mình sẽ ngã xuống sàn. Dù động tĩnh lớn đến thế nhưng Khương Uyển Phồn vẫn nhắm mắt ngủ say. Trác Dụ biết nỗi tủi thân của cô vẫn còn ở đó.
May mắn Khương Uyển Phồn trước giờ luôn là một người có khả năng khôi phục năng lực mạnh mẽ, ngày hôm sau đã bơm đầy máu. Buổi sáng lúc nhìn gương tô son, cô trao đổi với Trác Dụ: “Tối nay mời Tạ Hựu Địch với Tiểu Thư ăn một bữa đi anh, họ giúp kha khá trong chuyện này mà.”
Trác Dụ thay quần áo xong đi ra từ phòng trong, vừa thắt cà vạt vừa hỏi: “Em chắc chắn muốn để hai người họ gặp nhau?”
Khương Uyển Phồn cười cười: “Yên tâm đi, em tin anh Địch sẽ không chụp sao nữ bậy bạ đâu.”
Trác Dụ nhíu nhẹ mày, ý anh không phải như vậy.
Tạ Hựu Địch bảo gần đây chất lượng giấc ngủ của mình không tốt, đang yên đang lành tự dưng lại tỉnh giấc, tim đập nhanh, vì vậy anh ấy đã hẹn trước đến chùa thắp hương ở khu xua đuổi tà ma.
Đi ăn cùng nhau thì được nhưng Trác Dụ phải lái xe đến đón, đúng là đồ thần kinh.
Trên đường đi, Tạ Hựu Địch hỏi họ đi ăn ở đâu.
“Sơn uyển Nam Minh.”
“Nơi này tốt đó, ở đây cũng không dễ đặt bàn.” Cậu chủ Tạ vô cùng hài lòng: “Cảm thấy cậu xem trọng tôi phết.”
Vậy là cậu suy nghĩ nhiều rồi.
Trác Dụ nghĩ đến đó thì dừng: “Không phải tôi đặt, tới nơi cậu sẽ biết.”
An ninh ở sơn uyển Nam Minh vô cùng tốt, đây là căn cứ tụ tập của Thịnh Lê Thư. Nhân viên dẫn đường đến một phòng bao riêng dành cho khách vip cao cấp, đẩy cửa ra, Khương Uyển Phồn và Thịnh Lê Thư đã đến từ sớm vừa nói cười vừa quay đầu lại.
Tạ Hựu Địch chợt hét lên: “Chính là cô, tung tin đồn nhảm về tôi! Tưởng mình có bản mặt giống ngôi sao là giỏi lắm đúng không, cô đã đóng phí bản quyền cho Thịnh Lê Thư chưa!”
Thịnh Lê Thư khinh thường “xuy” một tiếng: “Husky tới rồi.”
“Ai là Husky hả, cô mới là Husky ấy!” Sắc mặt Tạ Hựu Địch giận dữ, anh ấy xắn ống tay áo lên, vẫn ghi thù vụ lần trước: “Con gái con lứa, cô có thể dè dặt chút được không? Nhiệt tình hăng hái làm cái gì? Liên lạc xin số khám nam khoa cho đàn ông không quen biết, sao cô không đỡ cụ già băng qua đường luôn đi!”
Thịnh Lê Thư không hề chùn bước: “Tôi thích phổ độ chúng sinh, xem giúp đỡ người khác là niềm vui, làm việc thiện tích đức. Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi.”
“Tôi cảm ơn nhé cô Bồ tát.”
“Không cần cảm ơn, vốn dĩ Bồ tát còn định phù hộ cho anh lần sau khi khám không cần xếp hàng. Chuyển tiền xin số cho tôi đê!”
“Thiếu tiền thì bớt làm việc tốt lại hộ cái.”
“Đúng, chỉ thiếu tiền, thiếu 5,8 của anh để mua biệt thự đấy.” Thịnh Lê Thư làm mặt quỷ với anh ấy: “Tên hẹp hòi!”
“Tôi hẹp hòi đấy thì sao, không trả một cắc nào!” Tạ Hựu Địch chìa khuôn mặt tuấn tú của mình ra, càng bực mình càng dũng cảm.
Thịnh Lê Thư bỗng dưng ngừng lại: “Hóa ra là anh nghèo. Sao lại nghèo nhỉ? Vậy ra anh lại chia tay với dì Lý sao? Vậy mà sao tôi nghĩ không ra chứ.”
Tạ Hựu Địch tức đến nỗi một sợi tóc đều đang run lên.
Ánh mắt Thịnh Lê Thư sáng rực lên, đột nhiên hưng phấn bảo: “Đừng nhúc nhích, đúng rồi, là cái vẻ mặt này này! Xin lỗi nhá, tôi nói sai rồi.”
Tạ Hựu Địch cười ha hả, đang chuẩn bị bắt tay giảng hòa: “Biết lỗi rồi chứ.”
“Ừ, sai rồi.” Thịnh Lê Thư quan sát anh ấy kỹ càng hồi lâu, sau đó chân thành nói: “Anh không giống Husky mà phải là corgi chân ngắn cơ.”
“Đậu xanh!! Cái đồ hàng fake!”
Bữa ăn này diễn ra trong sự náo loạn, Khương Uyển Phồn và Trác Dụ được xem một màn ăn nói thiếu suy nghĩ miễn phí, khả năng đấu võ mồm phải gọi là đỉnh cao. Trác Dụ thấy Khương Uyển Phồn húp một chén canh gà xong mới nhéo tay cô một cái.
Ý cười hiển hiện trên môi Khương Uyển Phồn, cô bị hai kẻ dở hơi kia chọc cười không khép được miệng: “Sao vậy?”
Trác Dụ quay đầu, khẽ khàng nói bên tai cô: “Công ty anh còn chút việc, lát nữa để Tạ Hựu Địch đưa em về nhà trước nhé.”
Khương Uyển Phồn không nghi ngờ gì anh, trả lời ngay: “Được, vậy anh lái xe chậm thôi.”
Bữa ăn kéo dài đến chín giờ tối, xe đã lái vào thành phố mà Tạ Hựu Địch vẫn còn lảm nha lảm nhảm: “Sao cô lại làm bạn với kiểu người như vậy, hầy, hai người quen biết thế nào đó? Cô ta trông giống Thịnh Lê Thư thế kia sao không vào giới giải trí?”
“Không phải anh ghét cô ấy à, sao hỏi kỹ thế?” Tháng ba mùa xuân vẫn còn se se lạnh nhưng gió đã không còn rét thấu xương như mùa đông. Khương Uyển Phồn hạ cửa sổ xe xuống hóng gió, bật sáng màn hình điện thoại lên theo bản năng.
Như thể tâm linh tương thông, Trác Dụ gửi tin nhắn đến: “Về nhà nhắn tin báo bình an cho anh, anh sẽ về trước 0 giờ.”
Lòng Khương Uyển Phồn bình tĩnh lại, có thể tập trung trả lời câu hỏi của Tạ Hựu Địch: “À, tôi với Tiểu Thư là bạn học chung cấp ba.”

Bên kia thành phố, trăng sáng treo cao, sáng ngời như kim cương Zircon.
Mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, có thể trông thấy vài mầm cỏ non nhòn nhọn nhô lên từ khe hở dưới mặt đất. Tại một tiểu khu nào đó, hai ngày nay đường chính đang thi công, xe cộ được phân nhánh đi ra đi vào từ ba con đường nhỏ khác.
Sau khi chiếc Canyenne màu đen dừng lại dưới hàng cây ngô đồng cao lớn, vì lý do đang sửa đường nên đèn đường ở khu vực này tạm thời tắt, chỉ còn lại vài ba chiếc đèn năng lượng mặt trời để rọi đường. Trác Dụ hạ cửa sổ xe xuống một nửa, tay đặt dọc theo bệ cửa sổ, cơn gió đêm đầu mùa xuân lành lạnh. Trong xe, khói trắng tỏa ra như lớp vải dệt dày đặc, làn khói mỏng như lụa nhưng mùi vị lại khiến người ta dễ bị sặc. Hộp thuốc lá màu bạc trong ô đựng đồ hệt như ảnh thu nhỏ của vầng trăng sáng trên trời cao, lạnh lùng và tĩnh lặng.
Khi rút điếu thứ năm, tầm mắt Trác Dụ cố định tại một chỗ, sau đó anh cụp mắt xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc ấn thẳng đầu thuốc lá xuống khay chứa tàn thuốc trong xe. Sau đó anh xuống xe, thuận tay kéo khóa áo khoác đen lên tận cùng, ngoại trừ khuôn mặt ra thì cả người được che chắn kín kẽ.
Lúc đi ngang qua chiếc Canyenne đen này, mắt Yến Tu Thành nhìn thẳng.
Trác Dụ lấy đồ ở cốp sau, không hề ngẩng đầu lên, động tác không nhanh không chậm. Sau đó anh lấy một chiếc đèn pin màu đen từ nắp rồi giơ tay lên đóng nắp cốp xe lại.
Bước chân Yến Tu Thành không dừng lại, từ chỗ này đến cửa vào cầu thang có một đoạn đường nhỏ toàn cây xanh khá dài, các bóng cây như tạo thành rừng rậm, xum xuê quanh năm. Đi được một lúc thì nhịp chân anh ta chậm lại, ngoảnh lại nhìn ra phía sau theo bản năng.
Cơ thể chưa kịp chuyển hướng hoàn toàn thì một cơn đau kịch liệt ập vào hõm vai, một bóng đen nhào đến.
“Trác Dụ!” Yến Tu Thành hoảng hốt kêu to.
Vừa dứt lời, Trác Dụ tức khắc nâng chân đá mạnh một phát vào đầu gối của anh ta khiến Yến Tu Thành bất ngờ quỳ rạp xuống đất. Trác Dụ nhanh tay lẹ mắt, không hề sợ hãi cầm một cục giấy nhét vào miệng anh ta, sau đó túm lấy cổ áo anh ta kéo vào sâu trong khu vực cây cối như thể đang kéo bao bố vậy.
Trong bóng tối, những cành cỏ nhọn hoắc ma sát tay chân, Yến Tu Thành bị anh đẩy ngã xuống đất phải trở tay chống đỡ, anh ta không có con đường phản kháng, chỉ biết hoảng sợ phát ra những tiếng rên. Toàn bộ khu vực nghỉ dưỡng chỉ có đoạn đường này là góc ૮ɦếƭ của camera giám sát, cây xanh là lá chắn kín đáo nên Trác Dụ không hề sợ hãi. Đôi mắt anh lạnh rét như lưỡi dao, không thay đổi sắc mặt hung hăng đạp vào cánh tay của Yến Tu Thành.
Yến Tu Thành đau đớn kêu rên, mồ hôi trên trán túa ra như hạt đậu.
“Mày chỉ có chút can đảm vậy thôi sao?” Trác Dụ giễu cợt, sau đó ngồi xổm xuống cầm đèn pin rọi vào mặt Yến Tu Thành, giọng như một núi tuyết lạnh lẽo.
“Trí nhớ thầy Yến không tốt lắm nhỉ, quên mất lời chúc mạnh khỏe trước năm mới của tôi dành cho anh rồi sao. Hôm nay tôi giúp anh nhớ lâu thêm chút nhé.”
Giây tiếp theo, Trác Dụ kéo vạt áo Yến Tu Thành lên, ánh mắt sắc như dao: “Vứt cái ánh mắt không phục này của mày đi, ông đây đến để dọn sạch mày đấy. Mày nhớ cho kỹ — mẹ nó, đừng ᴆụng đến Khương Uyển Phồn, bây giờ cô ấy là vợ tao, không phải người mày có thể tùy tiện ᴆụng vào!”
__
Lời tác giả:
Trước kia anh Dụ là vận động viên thể thao nên thể lực hơn người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc