Mẹ Vị Thành Niên - Chương 49

Tác giả: Thiên Cầm

“Cô cho rằng hiện tại cô có tư cách để cầu xin tôi sao? Nếu Lâm Duyệt có chuyện gì không hay xảy ra, tôi thành toàn cho các người chôn cùng một chỗ!” Mạc Lặc Nghị Phàm cầm lấy cánh tay cô xiết chặt hơn, không để ý tới cô có khóc kêu la hay không, kéo cô hướng ngoài cửa đi tới.
“Nghị, anh đã đáp ứng stôi là sẽ cứu anh ấy nha! Anh không thể nuốt lời, Nghị ca ca, cầu anh đưa anh ấy rời khỏi nơi này…” Diệp Giai cố ૮ɦếƭ giãy giụa, nhưng vẫn là tránh không thoát khống chế của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm kéo cô, ở thời điểm lướt qua người Lâm Trúc, hướng ông nói: “Cho ông một cơ hội làm chút chuyện tốt.” Nói xong điẻm huyệt một cái người đang không động đậy Long Hạo Hiên, sau đố bước nhanh rời đi.
Sắc mặt Lâm Trúc trầm xuống, hướng bóng dáng hắn nói: “Đặc ân cậu đưa ra cũng tốt quá đi, vừa mới ném cho tôi một lão già, hiện tại lại ném cho tôi một tên hoạt tử nhân nha….”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Diệp Giai đã biến mất ở chỗ rẽ gấp khúc hành lang, Lâm Trúc bất đắc dĩ thở dài, hướng thủ hạ ngoài cửa ngoắc tay, ý bảo bọn họ tiến vào mà xử lý!
Mạc Lặc Nghị Phàm túm Diệp Giai trở lại khách sạn, đem cô nhét vào phía sau xe xong, cầm lấy điện thoại phân phó thủ hạ nhanh chóng đặt vé máy bay sớm nhất, hắn muốn lập tức về nước tìm Lâm Duyệt. Một khắc hắn cũng không thể chờ đợi nữa.
“Nghị ca ca, tôi không muốn trở về với anh, tôi phải ở lại chỗ này.” Cô muốn ở lại Nhật Bản cùng Long Hạo Hiên, ngay cả hắn sống hay ૮ɦếƭ cô còn không biết a! Làm sao có thể để một mình hắn ở Nhật Bản?
Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không có để ý tới cô, mắt lạnh liếc cô, chất vấn nói: “Nói mau, rốt cuộc mục đích mà cô tiếp cận tôi là cái gì?”
“Tôi thật sự không có mục đích gì.” Diệp Giai nghẹn ngào nói: “Lâm Duyệt nói cho tôi biết, anh nhận sai người đem cô ấy biến thàng tôi, nói cho tôi biết anh là chồng của tôi. Sau đó quyết định đem anh cùng tiểu Thư Tình trả lại cho tôi, tôi chỉ nhớ rõ bản thân có yêu một người sát thủ lãnh khốc, lại thật không ngờ người sát thủ kia căn bản không phải là anh, mà là Long Hạo Hiên, sự tình chính là đơn giản như vậy, tôi cùng Lâm Duyệt đều không có ác ý, chúng tôi vãn chờ mong đối phương được hạnh phúc.”
“Nhưng là hiện tại tôi tìm không thấy Lâm Duyệt!” Mạc Lặc Nghị Phàm hướng cô gầm nhẹ nói, điện thoại của nàng không thông, phái người đi tìm đến nay không có tin tức, hắn làm sao có thể không lo lắng không nóng nảy?
“Lâm Duyệt kỳ thực là rất yêu anh, nhưng cô ấy vẫn luôn cảm thấy người anh yêu là vợ trước của mình, không nghĩ tiếp tục lừa gạt anh nữa, cho nên mới lựa chọn rời đi. Nghị ca ca, chỉ cần anh nguyện ý đi tìm, nhất định sẽ tìm được cô ấy!”
“Tôi đã từng nói mấy vạn lần với cô ấy vợ của tôi kêu Lâm Duyệt, tôi không có khả năng đến vợ của chính mình cũng nhận sai!” Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng lẩm bẩm, nàng thực ngốc, ngu ngốc! Nàng thật sự muốn hắn tức ૮ɦếƭ mới hài lòng sao?
Lâm Duyệt! Em cho rằng bản thân em vĩ đại vậy sao? Cái này gọi là thiện lương sao?! Mạc Lặc Nghị Phàm cắn răng ở trong lòng nổi giận mắng.
Ngay tại lúc Mạc Lặc Nghị Phàm đang còn trầm ngâm, cửa phòng truyền đến một trận tiếng đập cửa, Diệp Giai dè dặt cẩn trọng liếc hắn liếc mắt một cái sau đó chuyển hướng đi đến mở cửa. Vừa kéo của ra , liền truyền đến thanh âm khoan khoái của tiểu Thư Tình: “Mẹ…”
Ngay sau đó là một thân hình nho nhỏ xông vào trong lòng của cô, Diệp Giai ôm nó, đánh giá nó, trong lòng một mảnh sầu não. Nguyên lai tiểu Thư Tình không phải là nữ nhi của cô, nhưng là, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn giống cô y như đúc này, cô vẫn là cảm thấy thân thiết. Một tay đem nó ôm lấy, miễn cưỡng cười vui nói: “Thư Tình ngoan, ngày hôm qua có nghe lời các dì không?”
“Có!” Tiểu Thư Tình gật đầu lớn tiếng nói, sau đó từ trong lòng của cô giãy giụa nhảy xuống đất, chạy chậm vọt vào phòng, lao vào ôm ấp của Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Thiếu phu nhân, tiểu thư đã đưa đến an toàn, chúng tôi đi trước.” Một người phun nữ có trang điểm cười cười nói, Diệp Giai hướng cô gật gật đầu sau đó xoay người nhìn hai cha con.
“Ba ba, ba mang con cùng mẹ đi chơi!” Tiểu Thư Tình kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, làm nũng nói, lần này đi chơi, đều chưa có vui đùa tý nào nga!
Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà thở dài, cho dù là phiền chán, cũng sẽ không thể đem tức giận trút lên đầu trẻ con. Một tay ôm lấy nó, ôn nhu an ủi nói: “Bảo bối, thực xin lỗi, ba ba còn có chuyện rất vội, đợi sau khi trở về lại mang con đi chơi được không?”
“Ba ba nói phải giữ lời đó nga.” Tiểu Thư Tình thất vọng nhìn hắn nói. Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu, lập tức ôm nó hướng cửa phòng đi đến, lúc đi qua trước mặt Diệp Giai. Sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống, nói: “Đem mấy thứ thu dọn đi sân bay!”
“Tôi không muốn!” Diệp Giai không tự giác từng bước lui về phía sau, lắc đầu.
“Chẳng lẽ cô muốn tôi gọi người mang cô trở về sao?” Âm thanh của Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng nói: “Trước khi tôi tìm được Lâm Duyệt phía, mạng của cô cũng không thuộc bản thân cô, rõ chưa?”
Nói xong, cất bước rời đi, khiến Thư Tình ghé vào trên vai hắn, nhìn Diệp Giai đỏ mắt, nói: “Ba ba, mẹ khóc, mẹ vì sao khóc nha? Chúng ta mau đợi mẹ một chút nha.” Nói xong, dùng sức hướng về phía Diệp Giai hô: “Mẹ! Mẹ nhanh chút nha!”
“Thiếu phu nhân, mời đi.” Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai vị nam tử, hướng Diệp Giai cung kính nói. Diệp Giai sửng sốt, biết rõ Mạc Lặc Nghị Phàm là sẽ không bỏ qua cho bản thân, đành phải bất đắc dĩ đi theo .
Một đường trầm mặc đến sân bay, vừa khéo đến thời gian đăng ký, Diệp Giai lưu luyến không rời nhìn đất nước mà cô không muốn rời đi này, nước mắt lại chảy xuống.
“Long Hạo Hiên… Anh ấy còn sống không? Anh ấy chảy nhiều máu như vậy, khẳng định sẽ không sống được đi?” Radiô lại thúc giục đăng ký, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia không đành lòng, nhưng là lại rất mau bị chính mình áp chế đi, mặt không chút thay đổi nói: “Còn không đăng ký, máy bay sẽ bay mất!”
Diệp Giai đi theo phía sau hắn, rơi lệ hỏi: “Nghị ca ca, anh nói Long Hạo Hiên anh ấy sẽ ૮ɦếƭ sao? Sẽ không ૮ɦếƭ đúng hay không?”
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không quay đầu lại nói: “Có thể ૮ɦếƭ hay không cô hẳn là rõ ràng hớn tôi, cô mới chân chính nhìn thấy anh ta bị thương” Hắn căn bản không quan tâm Long Hạo Hiên có ૮ɦếƭ hay không, bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng không thích xem vào chuyện của người khác.
“Anh ấy chảy rất nhiều máu.” Diệp Giai vẫn như cũ lẩm bẩm, đúng vậy, cô mới là người nhìn hắn trúng đạn bị thương, nhìn hắn ngã xuống trước mặt, hình ảnh tàn nhẫn như vậy, vì sao để cho cô chứng kiến chứ! Vì sao muốn ơ rthời điểm cô vừa gặp lại hắn, lại đã bị dùng cách này để ép phải tách ra? Chẳng lẽ đây là số mệnh của cô sao ?
Vừa xuống máy bay, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đem tiểu Thư Tình đua về Bạn Sơn biệt thự, lái xe điên cuồng tựa như bọn thanh niên điên cuồng mà tìm kiếm ở xung quanh, tuy rằng hạ nhân đã quả quyết rằng Lâm Duyệt không có quay về đi làm ở Viễn Vọng nữa, nhưng hắn vẫn không cam lòng mà đi tìm một lượt
Tiểu thư trước bàn lễ tân khi nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm, cả kinh há to miệng, Tiểu Thiên tưởng mình hoa mắt hô lên vài tiếng: “Cameron tiên sinh?” Hắn không có mắt hoa đi? Cư nhiên ở trong này nhìn thấy hắn?
Mạc Lặc Nghị Phàm bình tĩnh nói với cô : ”Tôi tìm Lưu Tuyết.”
“A… Tìm cô ấy làm gì?” tiểu thư lễ tân kinh nghi hỏi, cái nữ sinh mập mạp ngốc nghếch hơn nữa một chút cũng không xinh đẹp kia sao? Nhận thấy được trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện một tia không vui, vội thu hồi ghen tỵ của bản thân, lễ phép mở miệng: “Xin chờ một chút, tôi lập tức giúp ngài tìm cô ta xuống đây.”
Toàn bộ nhân viên của Viễn Vọng, vừa nghe đến Cameron tiên sinh muốn tìm Lưu Tuyết, toàn trường ồ lên, giống đang xem quái vật mà nhìn Lưu Tuyết, Vương Ức Linh ngạc nhiên nói: “Cameron tiên sinh gần nhất không lộ diện, không phải là bị bệnh chứ? Cư nhiên tìm tới Lưu Tuyết nhà chúng ta?”
“Uy, xin mời đem những lời hâm mộ thu lại, chua quá!” Lưu Tuyết cười hì hì nói hưng phấn mà hướng thang máy đi đến. Trong lòng cũng là vừa sợ vừa nghi hoặc, Mạc Lặc Nghị Phàm tìm đến cô? Sẽ là chuyện gì chứ? Không phải là….
Không đợi cho cô tưởng tượng xong tình khúc lãng mạn, thang máy liền ‘Đinh’ một tiếng, tới lầu một. Mới vừa đi ra khỏi thang máy, cánh tay liền bị Mạc Lặc Nghị Phàm nắm lấy, hướng góc xó kéo đi.
Mạc Lặc Nghị Phàm buông tay cô ra, gắt gao nhìn gần cô, hỏi: “Lâm Duyệt ở đâu?”
Lưu Tuyết còn đang si mê mơ tưởng khi được hắn nắm tay, lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt cánh tay bị hắn cầm qua, nghĩ rằng nếu có thể, cả đời này cô cũng không tắm rửa.
“Lâm Duyệt ở nơi nào?” Mạc Lặc Nghị Phàm dương cao âm lượng, không kiên nhẫn nhắc lại một câu, nữ nhân ngu ngốc đáng ૮ɦếƭ này! Quả nhiên là kẻ hóa sắc, cùng Lâm Duyệt giống y như đúc!
“Lâm Duyệt?” Lưu Tuyết nghi hoặc đánh giá hắn, trong lòng biết vậy nên một mảnh mất mát, nguyên lai là tìm Lâm Duyệt, mệt khiến cô vui vẻ như vậy. Nhìn đến biểu tình lạnh lùng của Mạc Lặc Nghị Phàm, không thể không nghiêm trang mở miệng nói: “Lâm Duyệt không theo anh đi Ý sao? Sao anh lại đến đây hỏi tôi?”
Sắc mặt Mạc Lặc Nghị Phàm tối sầm lại, thất vọng nói: “Chẳng lẽ mấy ngày nay cô đều không nhìn thấy cô ấy sao?”
“Cameron tiên sinh, tôi còn chưa từng đến Ý nha, ha ha.” Tuy rằng cô thật rất muốn đi một lần, nhưng là…, ai, nhận lấy vận mệnh đi, ngoan ngoãn đứng đúng vị trí tiểu oa nhi là tốt rồi..
“Lâm Duyệt không cùng đi Ý với tôi, mất tích.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn ra được cô cũng không có nói dối, hắn nói cho cô, chính là hi vọng cô có thể giúp bản thân tìm kiếm Lâm Duyệt! Có lẽ cô sẽ tương đối biết được Lâm Duyệt ở nơi nào đó.
“Mất tích?” Lưu Tuyết kinh hô một tiếng, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Mạc Lặc Nghị Phàm. Lâm Duyệt không thấy? Vì sao một chút cô cũng không biết? Cái con nhỏ đáng ૮ɦếƭ kia, cư nhiên dám chơi trò mất tích với cô? Rất đáng giận!
Mạc Lặc Nghị Phàm không có chờ cô hoàn hồn khỏi kinh ngạc, liền xoay người vươn chân thon dài hướng cửa lớn đi đến, tiếp tục tìm kiếm. Chạy thoát hai năm, thật vất vả hắn mới tìm được nàng, cư nhiên hắn lại đánh mất nàng một lần nữa.
Ngồi ở trong đại sảnh sân bay, Lâm Duyệt ngơ ngác thời gian chờ đợi đăng ký, nàng cảm giác bản thân không thể tiếp tục ngây ngôc sở thành phố này nữa. Bởi vì nàng căn bản không có biện pháp quên người nam nhân mà nàng yêu sâu sắc kia, còn có tiểu Thư Tình đáng yêu. Rốt cục hết thảy xung quanh đều là bụ rậm, lại lưu lại cũng chỉ cảm thấy thương xót, khổ sở.
Cho dù vé máy bay nàng mua đi London – Anh là chuyến cuối cùng trong ngày nhưng mà thời gian đăng ký cuối cùng cũng đã đến, theo dòng người yên lặng đi đến của đăng ký. Lâm Duyệt nhịn không được quay đầu lại, lại nhìn thoáng qua bên cạnh đều là người Phương Đông đi qua.
Trở lại Anh quốc, liền không còn có cơ hội thấy được, dòng người như sóng triều, chỉ có nàng một người yên lặng quay đầu lại, còn lưu luyến. Là vì chỉ có nàng rời đi trong thương tâm sao ? Dòng người vội vàng ở bên người nàng đi qua, thời điểm đi ngược chiều khiến cho người ta có cảm giác cô độc.
Lâm Duyệt là người cuối cùng, nghe vài người phụ nữ bên cạnh líu ríu nói chuyện trời đất, nàng cảm thấy thật là phiền phức, hận không thể lập tức xoay người lao xuống. Nhưng là không có khả năng, cho dù có thể đi xuống, nàng cũng không có dũng khí nha.
Máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay, đi ra đại sảnh sân bay, nhìn dòng người tóc vàng mắt xanh, Lâm Duyệt cảm thấy thật là không được tự nhiên. Tuy rằng từ nhỏ có một nửa thời gian là sống ở Anh, nhưng trong lòng nàng, kỳ thực vẫn là thích Trung Quốc hơn.
Trở lại ngôi nhà đã hai năm khôngg có về. một vị tôi tớ mở ra cổng lớn, kinh hỉ đánh giá Lâm Duyệt, dùng tiếng Anh thuần khiết kinh hô: “Cytheria tiểu thư, là cô sao?”
“Đúng vậy, là ta, La Khắc tiên sinh.” Lâm Duyệt mỉm cười trả lời lão quản gia, gần ba năm, tòa nhà lớn này cơ hồ không có đổi, chảng qua là không có chủ nhân ở mà thôi.
“Tiểu thư xin theo tôi vào đi.” La Khắc cầm lấy hành lý của nàng, vui vẻ rạo rực hướng t đại sảnh mặt đi đến. Khi bước vào đại sảnh, Lâm Duyệt ngoài ý muốn nhìn thấy ba ba của nàng đang ngồi ở trên sô pha ngẩn người.
“Tiên sinh, bảo bối của ngài đã trở lại.” La Khắc vui sướng kêu một tiếng, Owen — Morgan mất tích hai năm chợt nẩng đầu, thời điểm nhìn đến Lâm Duyệt, khuôn mặt bị râu che đi một nửa nở nụ cười.
Vui vẻ kêu: “Bảo bối của ta, rốt cục con cũng xuất hiện, ta còn chuẩn bị đến Trung Quốc đi tìm con đó.” Khi nói chuyện, từ trên sô pha đứng lên, giơ hai chân hướng bne này đi đến,
Lâm Duyệt căm giận nhìn hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn quay ngoắt sang bên cạnh, mất hứng nói: “Ba bỏ mặc con ở Trung Quốc, không phải vì muốn thoát khỏi con sao? Làm sao còn giả vui vẻ mà tươi cười khi thấy con?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc