Mẹ Vị Thành Niên - Chương 47

Tác giả: Thiên Cầm

“Tôi căn bản là không có mật mã.” Mạc Lặc Nghị Phàm mặt không chút thay đổi đánh gãy lời nói của hắn: “Bởi vậy ông không cần lại phí lời.”
Y Xuyên Chính Hùng bị hắn nhắc nhở, khẽ động khóe môi cắn răng nói: “Xem ra ngài là không muốn cứu tính mệnh của quý phu nhân.” Nói xong âm lãnh nở nụ cười, hướng thủ hạ phía sau nói: “Đem Cameron tiên sinh mang đi ra ngoài, ta lo lắng ngài ấy tận mắt thấy bản thân phu nhân ૮ɦếƭ , sẽ không chịu nổi đả kích.”
Vừa nghe hắn nói như vậy, Morgan tiên sinh bị dọa đến mức ống quần giữ chặt Mạc Lặc Nghị Phàm, vội vàng mở miệng nói: “Không! Cameron tiên sinh! Cytheria đã bị mắc bệnh này 2 năm, cho dù có thuốc kéo dài cũng không thể quá được 3 năm. Nếu không có uống thuốc, nhiều nhất là ba ngày toàn thân sẽ thối rữa ra mà chểt…”
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có mật mã.” mặt Mạc Lặc Nghị Phàm âm trầm nhắc lại , trong lòng sớm đã bị dọa đến run rẩy không thôi. Nếu Lâm Duyệt thật sự bị loại bệnh này, như vậy? Hắn có thể làm sao bây giờ?
Bất quá, trước mắt tựa hồ hẳn là nên suy nghĩ thoát thân cái đã, lời nói của Y Xuyên Chính Hùng căn bản không thể tin, cho dù có mật mã, Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không tin tưởng theo lời nói mà thả bản thân mình.
“Như vậy, ta chỉ có thể sử thủ đoạn dụng cưỡng chế mở ra nó.” Y Xuyên Chính Hùng âm trầm nở nụ cười, coi như là không tin lời nói của Mạc Lặc Nghị Phàm, mang ý cười xoay người hướng cửa phòng ngủ đi đến.
Hắn mới vừa đi ra, Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Morgan liền bị vài tên nam tử có mang VK áp giải đi ra ngoài. Diệp Giai hoảng loạn, lo lắng từ trên giường nhảy xuống tới, hướng về phía bóng dáng Mạc Lặc Nghị Phàm kêu lên: “Nghị ca ca… Anh phải cẩn thận, không cần phải xen vào sống ૮ɦếƭ của em, anh nhất định phải đáp ứng em hảo hảo còn sống…!”
Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà nhắm chặt mắt, nhất thời tim như bị đao cắt, Lâm Duyệt! Tìm nàng hai năm, chẳng lẽ nhanh như vậy đã bị mất đi nàng sao? Hắn thật là không cam lòng a!
Diệp Giai nhẹ nhàng mà tựa vào trên giường, nước mắt liền vội vàng như vậy bừng lên, tuy rằng cô ngoài miệng nói không sợ, kỳ thực vẫn là thực sợ hãi khi phải ૮ɦếƭ. Cô vừa mới tìm được hắn, vừa nhận thức tiểu Thư Tình, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, cuộc sống ẫ từ bỏ cô! Cô thật sự rất xót xa !
Cô muốn gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Duyệt, nghe một chút thanh âm của nàng, cảm tạ nàng vì bản thân đã làm hết thảy, nhưng là tìm nửa ngày, cũng không có tìm được điện thoại . Đúng vậy, phòng dùng để nhốt người, làm sao có thể có điện thoại chứ?
Cô nhụt chí ngồi trở lại trên giường, tinh tế nhớ lại từng chút từng chút sự tình mấy ngày nay tới giờ, tuy rằng cùng tiểu Thư Tình còn có Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn không có thể nói là chơi đùa thật vui, nhưng lại là những ngày vui vẻ nhất trong hai năm nay của cô.
Cô còn muốn đến gặp Diệp Tường Phi, người kia vẫn đối xử với bản thân tốt lắm, nhưng nam nhân này vẫn không có hướng cô biểu đạt ý tứ gì. Hắn có khỏe không? Thời điểm khi hắn biết bản thân mất tích, nhất định thực thương tâm thực tức giận đi? Đối với Diệp Tường Phi, cô cảm giác thật sự rất có lỗi!
Đang ở lúc tâm tình du ngoạn, cửa sổ mở ra mọt cái bóng đen thật lớn lọt vào. Diệp Giai bị hoảng sợ. Còn chưa kịp há mồm thét chói tai, miệng liền bị người mới tới một phen che, chỉ lộ ra hai ánh mắt lo sợ, trừng mắt nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt, lại à đang trình diễn cái gì đây? Chẳng lẽ muốn đem cô âm thầm *** sao?
“Giai Giai, là anh.” Người mới tới cố ý hạ giọng, giơ bàn tay gạt kính mắt màu đen trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt khí suất đến mức khiến người ta thét chói tai, Diệp Giai sửng sốt một chút, có nửa phút choáng váng hoa mắt, khuôn mặt này… Vì sao khi nhìn thấy cô lại đột nhiên cảm giác choáng đầu hoa mắt chứ , là… Bởi vì rất đẹp trai sao?
Đột nhiên, đồng tử của cô phút chốc mở lớn hơn nữa, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, nam nhân này rốt cuộc là ai? Vì sao hắn biết bản thân cô không phải là Lâm Duyệt mà là Diệp Giai??
“Giai Giai, nói cho anh biết em là Diệp Giai, đúng là em!” Long Hạo Hiên đã cực lực hạ giọng, nhưng là bởi vì quá mức kích động, thanh âm vẫn có chút lớn, may mắn người canh giữ ở ngoài cửa không có nghe thấy.
Diệp Giai khó chịu lắc đầu, Long Hạo Hiên thế này mới phát hiện bản thân vẫn đang bịt miệng của cô, làm nàng cho dù muốn nói cũng nói không lên lời được. Vậy nên buông cô ra , thật sâu dừng ở cô, chờ đợi câu trả lời của cô!
“Anh là ai?” Miệng được tự do Diệp Giai kinh hãi hỏi, một lần nữa nhìn kỹ hắn, rõ ràng cô không nhận thức hắn, nhưng là nhìn hắn, lại cảm giác được có chút gì đó rát quen thuộc. Đầu nhanh chóng suy nghĩ đắn đo, nhớ lại bản thân có phải đã từng quen hắn hay không, sau lại đó đem hắn quên mất!
“Em…” trong lòng Long Hạo Hiên đau xót, nàng quả nhiên không phải là Diệp Giai sao? Diệp Giai làm sao có thể không biết hắn? Nhưng là… Lâm Duyệt đã gặp qua hắn hai lần, cũng không có lý do gì không biết hắn không phải sao?
Trong lòng hiện lên một tia do dự, Long Hạo Hiên một phen ôm lấy thân mình của cô, ở bên tai cô nói: “Em chính là Diệp Giai, đúng không? Anh là Long Hạo Hiên, nếu em dám quên anh…”
“Nhưng là tôi thật sự không nhớ rõ anh.” Diệp Giai mau miệng tiếp được lời nói của hắn, trong mắt Long Hạo Hiên hiện lên một tia ưu thương, Diệp Giai thấy được nhưng là không hiểu vì sao lại ưu thương như vậy.
Cánh tay Long Hạo Hiên thu lại, thân thể của cô càng tiến sâu vào vòng ôm ấp của hắn, kỳ quái là, cô cư nhiên một chút cũng không thấy phản cảm cùng hắn tiếp xúc thân mật, bọn họ rõ ràng chính là lần đầu tiên gặp mặt a!
Mấy ngày qua, khi Mạc Lặc Nghị Phàm chạm vào cô cô đều cảm thấy không được tự nhiên, kỳ lạ là khi được một người vô cùng xa lạ ôm ấp tuy rằng thấy xa lạ nhưng vẫn có cảm giác có hương vị quen thuộ. Cô làm sao có thể vô sỉ như vậy chứ…
Nghĩ đến đây, mặt Diệp Giai nháy mắt đã ửng hồng, muốn đẩy Long Hạo Hiên ra. Đáng tiếc chút sức lực nhỏ nhoi ấy không là gì đối với Long Hạo Hiên, cô có chút bực mình, gầm nhẹ nói: “Tiên sinh, anh lầm, tôi là Lâm Duyệt, không phải là Diệp Giai!”
Lâm Duyệt sẽ không bao giờ gọi kêu tiên sinh, Long Hạo Hiên càng thêm kiên định với suy đoán của bản thân, đáy lòng vui sướng kích động trái tim loạn nhịp, tay ôm côc cũng bắt đầu run nhè nhẹ, Diệp Giai của hắn! Nguyên lai thật sự không có ૮ɦếƭ…
Long Hạo Hiên gắt gao ôm cô đặt vào trong lòng, kiên quyết thấp giọng nói: “Giai Giai, anh sẽ làm cho em thừa nhận bản thân là Diệp Giai.” Nói xong, bàn tay hắn xoa áo phía sau của cô, lặng lẽ dùng sức.
Diệp Giai kinh hô một tiếng, cảm giác lưng chợt lạnh, hổn hển trừng mắt liếc hắn, nhiên sau gắt gao đem thân thể lõa lồ của mình dán chặt vào hắn, không cho hắn nhìn đến cảnh xuân trước *** của bản thân. Trong lòng hận nghiến răng, xú nam nhân này, cư nhiên dám lột quần áo của cô! Rất bực mình!
Nếu không phải là sợ hãi bọn quỷ Nhật Bản ngoài cửa vọt vào đến, cô đã sớm hô to, nhưng là… Hiện thời cô chỉ có thể ở dưới đáy lòng cấp bách hô : Nghị ca ca cứu mạng!
Long Hạo Hiên cúi đầu, nhìn thấy mấy ấn ký trên lưng của hắn kia, toàn thân rung run rẩy càng thêm lợi hại. Trái tim băng giá hai năm, rốt cục lại có thể sống lại.
“Diệp Giai, thật là em….” Long Hạo Hiên run giọng nói nhỏ nói, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve mấy cái ấn ký hình rắn sau lưng Diệp Giai kia, đó là hai năm trước hắn tự tay dùng roi da in lại, từng đã, hắn không chỉ một lần nhìn mấy cái ấn ký này mà cảm thấy hối hận, lúc trước hắn quá tàn nhẫn với cô.
Hắn còn nhớ rõ lúc mà bản thân hắn dùng roi đánh nên người cô, miệng Diệp Giai hét ra khóc lóc xé nát tâm can, lúc trước một lòng chỉ lo trả thù, căn bản không có cảm thấy có gì lạ, tận sau này khi nghĩ lại, mới lén lút đổ mồ hôi lạnh, đau lòng không thể tha thứ cho bản thân.
Hôm nay, hắn lại dựa vào này mấy cái ấn ký để tìm được cô! Khiến cô không thể cãi lại sự thực cô là Diệp Giai!
Diệp Giai đã quên cảm giác thẹn thùng, kinh ngạc rời khỏi vòng ôm ấp của hắn, hỏi: “Anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại nhận ra tôi là Diệp Giai?” Hắn vì sao lại cảm thấy hứng thú với mấy vết sẹo xấu xí kia của cô, mấy vết kia mỗi ngày tắm cô đều nhìn thấy, tất nhiên luôn nhíu mày khi nhìn đến chúng nó.
“Bởi vì đây là dấu ấn riêng của anh.” Long Hạo Hiên ôm chặt thân mình của nàng, cúi đầu đem môi đỏ mọng nhẹ nhàng mà hôn lên những vết sẹo kia. Diệp Giai theo bản năng hấp một ngụm khí, thân mình bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy. Môi của Long Hạo Hiên du ngoạn đến chỗ nào, không nhanh không chậm mà khơi mào *** của cô, khiến cho cô mặt đỏ tim đập, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Trong lòng luôn luôn lặp lại ý nghĩ, nam nhân này… Rốt cuộc là ai?!
“Anh… Rốt cuộc là ai?” Diệp Giai lại lớn tiếng hỏi, nửa thân mình đã bị ép sát vào trên đùi hắn, không có tiếp tục giãy giụa phản kháng nữa, bởi vì cô biết có giãy giụa cũng không có ích lợi gì, bởi vì lòng của cô.. Kỳ thực cũng lưu luyến thân thể của hắn.
“Anh là chồng của em.” Long Hạo Hiên ở bên tai của cô thấp giọng lẩm bẩm, lại lần nữa ôm lấy thân mình của cô, nhìn chăm chú sắc mặt đột biến của cô, thời điểm nói ra những lời này, trong lòng một mảnh kích động, thân thủ đem quần áo của cô kéo lại thực tốt.
“Không có khả năng…” Diệp Giai kinh hãi lắc đầu, nói: “Chồng của tôi là Mạc Lặc Nghị Phàm!”
Long Hạo Hiên khiếp sợ, hỏa khí bốc lên bạo trừng mắt nhìn cô: “Anh đang muốn hỏi em, thế nào sau một đêm em lại trở thành vợ của Mạc Lặc Nghị Phàm? Vì sao muốn giả mạo Lâm Duyệt?” Nguyên bản cánh tay đang vuốt ve cô, lực đạo dần dần thêm lớn, Diệp Giai bị P0'p đau nhức, gắt gao nhăn mặt nhíu mày, chịu đựng thống khổ hắn gây ra cho cô.
“Tôi…” Diệp Giai vừa mở miệng muốn nói nói, liền bị Long Hạo Hiên đánh gãy, âm thanh lạnh lùng nói: “Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron đã làm gì với em? Nói mau!”
Diệp Giai vừa sợ lại nghi hoặc nhìn hắn, lắc đầu: “Nghị ca ca cái gì cũng không làm với tôi… Anh… Mau buông tay!” Hắn mới không phải chồng của cô! Nam nhân *** như vậy, cô không cần, ô…!
“Cùng ở chung, không làm gì với em? Tôi không tin!” Long Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, nguyên bản tưởng trùng phạt nàng thật nặng, nghĩ rằng vẫn là chờ thoát đi khỏi nơi này nói sau. Vì thế hòa dịu hạ thanh âm nói: “Mau cùng anh rời đi khỏi nơi này.” Nói xong đem cô từ trên giường bế xuống dưới, ôm cô hướng cửa sổ chạy ra.
“Tôi không cần! Nghị ca ca anh ấy còn bị nhốt ở bên trong, tôi không thể mặc kệ bỏ lại anh ấy được.” Diệp Giai thấp giọng kêu la, đẩy cánh tay như còng sắt của hắn trên người mình ra.
“Nghị ca ca? Kêu thật là thân thiết.” Long Hạo Hiên cười lạnh nói, vẻ mặt lạnh lùng hạ bớt, còn lại vô tận ưu thương. Cô không chỉ đã quên hắn, còn yêu nam nhân khác rồi sao?
Mặc kệ cô có yêu nam nhân vương giả cao ngất kia không, hắn cũng không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, bởi vì cô là vợ của hắn! Là nữ nhân duy nhất mà cả đời này hắn yêu sâu sắc nhất!
“Giai Giai, chúng ta đi mau, chẳng lẽ em muốn ૮ɦếƭ ở chỗ này sao? Cho dù em không muốn sống đi chăng nữa, nhưng là anh muốn em còn sống, anh thật vất vả mới tìm được em…” Long Hạo Hiên nhẹ nhàng ở trên trán của cô hôn một cái, ôn nhu nói.
Diệp Giai lăng lăng nhìn hắn, hắn thật là chồng của cô sao? Hắn cùng Mạc Lặc Nghị Phàm, rốt cuộc ai mới phải ? Cùng suất khí mê người, cao gầy tinh tráng, lãnh khốc mang theo nhàn nhạt ưu thương. Hai người bọn họ… Quả thực chính là giống như một người nha!
Đang lúc hai người dây dưa không rõ, cửa phòng ngủ đột nhiên “Phanh” một tiếng bị người từ bên ngoài đẩy ra. Vài tên hắc y nhân tựa như thủy triều ào vào.
Cầm đầu là Long Phu, hắn cười ha ha vài tiếng, đánh giá hai người một mặt kích động, sau đem ánh mắt dừng ở Long trên người Hạo Hiên. Cười lạnh giọng mỉa mai nói: “Long tiên sinh, không thể tưởng được chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này, thật sự là có duyên phận nha!”
“Tao muốn mày thả vợ tao ra.” Long Hạo Hiên đem Diệp Giai kéo vào trong lòng, lạnh lùng trừng mắt với Long Phu, mặt ngoài hắn có vẻ bình tĩnh, đáy lòng lại bắt đầu bối rối lên. Bởi vì hắn biết rõ khi đã rơi vào trong tay Sơn Khẩu Tổ, sẽ có một loại kết cục như thế nào, biết rõ bọn súc sinh này ra tay ngoan độc như thế nào.
“Dựa vào cái gì?” Long Phu hướng hắn nhíu mày, vuốt ve cái nhẫn trong tay, chậm rãi phun ra vài chữ này
“Bởi vì phía trước mày còn nợ tao một món, chưa trả!” Long Hạo Hiên bình tĩnh nói, lúc trước nếu không là hắn ta lừa gạt bản thân hắn là Diệp Giai không có ૮ɦếƭ, ở trong tay Sơn Khẩu Tổ, hắn sẽ không bắt cóc Lâm Duyệt
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc