Mẹ Vị Thành Niên - Chương 42

Tác giả: Thiên Cầm

“Hẳn là tôi nên ૮ɦếƭ rồi phải không?” Lâm Duyệt lăng lăng hỏi, quỷ thần ơi! Ai tới nói cho nàng, nàng nên tiếp tục diễn như thế nào đây? Cố tình hỏi lại Long Thiên Minh liếc mắt nhìn kẻ đang cười đến là tà ác ở bên cạnh kia, hai tay ôm ***, một bộ như xem kịch vui liếc Lâm Duyệt.
Chẳng qua là ánh mắt tà ác kia vẫn còn lộ ra một chút ưu thương.
Rốt cục, Diệp Tường Phi cũng mở miệng, cúi đầu nhìn Lâm Duyệt khẽ cười nói: “Không nhớ rõ không quan trọng, anh giúp em giới thiệu một lần cho em biết là được. Long Thiên Minh, tổng giám đốc tập đoàn Long thị, cũng là vị hôn phu của em, bất quá, sau khi nghe nói em gặp chuyện không may xong hôn ước liền nhanh chóng được giải trừ.”
“Không! Đó là Diệp bá mẫu yêu cầu muốn hủy bỏ, không liên quan đến anh!” Long Thiên Minh vội vàng biện giải nói, không biết vì sao, hắn chính là sợ hãi khi nhìn đến Diệp Giai, rõ ràng người đã ૮ɦếƭ 2 năm rồi, cư nhiên sống lại sao?!
“Nếu không phải là anh phong lưu đa tình thì mẹ tôi làm sao lại muốn giải trừ hôn ước chứ?” Diệp Tường Phi mỉm cười, nhưng là cười rất lạnh lùng, thực dọa người.
“Đó là bởi vì Diệp Giai thích anh cho nên tôi mới cố mà chọc vào!” Long Thiên Minh nói.
Lâm Duyệt rốt cuộc nghe không nổi nữa, ra tiếng chặn lại nói: “Tốt lắm, chúng ta cũng không thể cứ đề cập đến quá khứ mãi được ? Ăn cơm được chưa Tôi đói bụng!” Nói xong, tiến lên tùy tiện tìm một chỗ ngồi vào vùi đầu ăn!
“Là nha, nhắc lại để làm gì chứ? Long tổng giám đốc, anh vẫn không tin Giai Giai còn sống, tôi chỉ là muốn cho anh tận mắt nhìn thấy Giai Giai, không có ý tứ khác, đến, mọi người uống R*ợ*u cùng dùng bữa thôi!” Diệp Tường Phi nói xong, bắt đầu thu xếp mời mọi người uống R*ợ*u.
“Anh họ, cô ấy thật là Diệp Giai sao?” Long Thiên Minh lăng lăng quay đầu, nhìn Long Hạo Hiên nhỏ giọng hỏi, tuy rằng là nhỏ giọng, nhưng vẫn có rất nhiều người có thể nghe được. Long Hạo Hiên nhìn về phía Lâm Duyệt, người nào đó cuống quít cúi đầu, tránh đi đôi mắt nhìn xuyên tâm của hắn..
“Giả…” Long Hạo Hiên cười khẽ phun ra một chữ.
Lúc này không chỉ Lâm Duyệt bị dọa nhảy dựng, đến Diệp Tường Phi cũng vô cùng sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia bối rối sau đó quay đầu nhìn vị nam tử có khuôn mặt lạnh lùng lần đầu gặp mặ kia. Trong lúc nhất thời, đoán không ra vì sao hắn lại nói như vậy, hắn làm sao có thể biết là giả? Hắn rốt cuộc là loại người nào?
“A?” Long Thiên Minh há mồm cứng lưỡi trừng mắt nhìn Long Hạo Hiên, giả? Nhưng là… Ánh mắt lại lần nữa nhìn lại trên người Lâm Duyệt, tỉ mỉ đánh giá, rõ ràng chính là nàng a.
“Tôi nói là giả, cậu tin không?” Long Hạo Hiên nhìn Long Thiên Minh cười khẽ trêu chọc, trên bàn cơm một mảnh không khí căng thẳng cũng chùng xuống một chút, Lâm Duyệt nhìn hắn, hoàn toàn đoán không ra ý định thực sự của hắn là gì, liền cứ như vậy theo hắn mà bất ổn.
Long Thiên Minh ngây ngốc lắc đầu, bộ dáng như kẻ bị hỏng não vậy. Lâm Duyệt vụng trộm đánh giá hắn, nghĩ rằng Diệp Giai làm sao có thể có tên bạn trai vừa ngu lại hồ hồ như vậy, không chỉ có bộ dáng của một tên công tử bột, hành vi cử chỉ lại không có chút dứt khoát hào phóng nào, nhưng lại là tổng giám đốc mới lạ chứ!
Diệp Tường Phi cảm giác được Long Hạo Hiên người này nhất định có vấn đề, cũng biết thân phận chân thật của Lâm Duyệt. Vì thế nói sang chuyện khác, khóe miệng cong lên, mỉm cười nói với mọi người : “Tốt lắm, không thảo luận chuyện Diệp Giai nữa, vẫn là nói chuyện chính sự đi.”
Bưng chén R*ợ*u lên chuyển hướng Long Thiên Minh: “Long tổng, anh ngày hôm qua đã xem qua kế hoạch chế tác của Viễn Vọng, không biết quyết định cuối cùng là như thế nào đây?” Long thị tuy rằng vài năm nay làm ăn bấp bênh, nhưng dù sao cũng là một tập đoàn nổi danh trên thế giới, lúc này vừa khéo là do tên ngốc tử Long Thiên Minh này ‘Chấp chính’, nếu có thể mê hoặc hắn hợp tác, Viễn Vọng sẽ tựa như hổ thêm cánh!
Long Thiên Minh mờ mịt chuyển hướng phía Long Hạo Hiên, làm như đang trưng cầu ý kiến của hắn. Ánh mắt Diệp Tường Phi chuyển theo hắn qua phía Long Hạo Hiên, lại bắt đầu đoán đến thân phận của hắn.
Ánh mắt sắc bén của Long Hạo Hiên thẳng tắp bắn về phía Diệp Tường Phi, mỉm cười nói: “Bản kế hoạch sáng hôm nay tôi mới xem qua một chút, bất quá ngượng ngùng, tôi cảm thấy kế hoạch của Ánh Dương phù hợp với yêu cầu sản phẩm của Long thị hơn.”
Diệp Tường Phi sửng sốt, hoàn toàn thật không ngờ hắn lại thẳng thừng cự tuyệt như vậy, trên mặt dần dần bắt đầu khô nóng, nhất thời như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cơn tức cũng tùy theo đó mà từ từ dâng lên.
Trước mặt nhiều người như vậy khiến hắn bị mất mặt! Lại khổ là hắn ta là ai cũng không biết! Ngồi ở một bên lão tổng của Ánh Dương đúng là thụ sủng nhược khinh, kích động chỉ kém không mang R*ợ*u đến bái lạy. Run giọng nói: “Cám ơn Long tổng, cám ơn!”
Ai cũng nói, tinh anh của Viễn Vọng gấp mấy trăm lần Ánh Dương, mà vừa rồi chuyện gì vừa xảy ra,, ai xũng không thể hiểu nổi.
“Ngượng ngùng, tôi phải dứng dậy trước một bước.” Long Hạo Hiên rời khỏi vị trí đứng lên, mặt hướng Lâm Duyệt vươn cánh tay, lại cười nói: “Diệp tiểu thư, chúc mừng cô vẫn còn sống, đáng tiếc Thiên Minh đã cưới vợ, không có phúc phận cùng Diệp tiểu thư bách niên giai lão.’’
Lâm Duyệt trừng mắt nhìn cánh tay của hắn trước mặt, ánh mắt kại di chuyển lên trên, đối diện với nụ cười mê người của hắn. Ngây người chừng mười giây sau đó mới chần chờ vươn tay, cùng hắn bắt tay.
Nắm một chút, Lâm Duyệt liền rất nhanh rút tay về, nhìn liếc mắt một cái sắc mặt khó chịu của Diệp Tường Phi, tức thời không biết nên như thế nào cho phải.
Long Hạo Hiên xoay người, bước dài chân hướng cửa phòng đi đến, lưu lại hai khuôn mặtkhông tương quan nhìn nhau. Long Thiên Minh thấy Long Hạo Hiên chạy mất, lại liền chạy đuổi theo, căn bản đến cả liếc mắt một cái cũng không dám nhìn Lâm Duyệt.
Nhân vật chính chạy mấy, nhân viên Ánh Dương cũng tự nhiên sẽ không ở lâu, lục ***c chuẩn bị rời đi. Căn phòng to như vậy cũng chỉ thừa lại Lâm Duyệt vô thố, cùng Diệp Tường Phi sắc mặt xanh mét!
Long Hạo Hiên động tác này của Long Họa Hiên biểu đật cho cái gì ? Sợ là chỉ có Diệp Tường Phi mới đoán dược đi ra, hắn đang báo thù thay Long Thiên Minh! Diệp Tường Phi mang theo Lâm Duyệt rời đi, nguyên bản là muốn K**h th**h một chút Long Thiên Minh, nhưng lại bị kẻ khác khích tướng, thoải mái được mới là lạ?
Ba năm trước đây, Long Thiên Minh tức giận Diệp Giai nên cùng nữ nhân khác phong lưu khoái hoạt, khiến cho Diệp Giai bị người ngoài xoi mói, thậm chí giễu cợt cô chưa ra khỏi cửa đã vội thủ tiết, làm hại Diệp Giai thương tâm rất nhiều lần tìm hắn để khóc lóc kể nể..
Sau khi Long Thiên Minh nghe được Diệp Giai gặp chuyện không may, lập tức cùng nữ nhân khác kết hôn, một chút tình cảm cũng không có. Cỗ hận này, Diệp Giai đã quên, hắn lại nhớ rất rõ ràng!
“Diệp tổng, chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Duyệt kéo góc áo Diệp Tường Phi, dè dặt cẩn trọng nói.
Diệp Tường Phi cầm ly rươu trên bàn lên, hớp một ngụm R*ợ*u đỏ, căm giận đem ly đá ra ngoài cửa, sau đó xoay người, cất bước hướng cửa phòng đi ra.
Ngồi ở trong xe, Diệp Tường Phi nhếch khóe môi yên tĩnh lái xe, Lâm Duyệt thỉnh thoảng lại quay đầu vụng trộm nhìn hắn, cuối cùng vẫn là không có nhịn xuống lòng hiếu kỳ, hỏi: “Diệp tổng, tôi có thể hỏi một chút không, vừa mới ban nãy xảy ra chuyện gì thế ?”
“Cô rất muốn biết sao?” Diệp Tường Phi nhanh chóng nhìn nàng liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói.
“Không! Không làm thế nào cũng không thể rõ được, tôi chỉ là tò mò, cái tên Long Hạo Hiên trước khi đi làm sao lại nói với tôi….. Ý là Diệp Giai nói như vậy chứ ?.” Lâm Duyệt ha ha cười gượng nói.
Diệp Tường Phi cứng lại, ‘két’ một tiếng đem xe dừng ở ven đường, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng: “Long Hạo Hiên? Cái tên bắt tay với cô trước khi chạy đi kia?”
“Đúng vậy…..” Lâm Duyệt theo dõi hắn gật đầu.
“Cô làm sao có thể biết hắn ta? Hắn rốt cuộc là loại người nào?” Diệp Tường Phi khiếp sợ hỏi, Lâm Duyệt cư nhiên nhận thức hắn? Trách không được hắn lại dùng loại ánh mắt này xem Lâm Duyệt, nói những lời quái dị với nàng!
“Tôi…..” Lâm Duyệt nghĩ nghĩ: “Tôi chỉ biết hắn gọi là Long Hạo Hiên, chuyện khác cái gì cũng không biết, sở dĩ cũng không thể nói là quen biết, Diệp tổng, anh cũng không biết anh ta sao?” Nói xong một mặt nghi hoặc nhìn Diệp Tường Phi.
Diệp Tường Phi làm như không có nghe đến vấn đề nàng nói phía sau, trầm tư thấp giọng nói: “Khó trách Long thị lại xoay vần tốt như vậy, nguyên lai là phía sau màn cò có cao nhân chỉ điểm!” Hắn phía trước vẫn còn cảm thấy rất kỳ quái, bằng cái tên tiểu tử ngốc Long Thiên Minh kia, Long thị căn bản là không có khả năng sống được đến ngày hôm nay, nhưng là Long thị lại hoạt động ngày càng tốt,, thậm chí so với ba năm trước đây phải nói là rất tốt!
“Ai là cao nhân? Long Hạo Hiên sao?” Lâm Duyệt tò mò hỏi.
“Đúng vậy, một người rất hiểm độc trong thương giới người này rất đáng chú ý!” Diệp Tường Phi nhẹ nhàng mà nói, trầm ngâm n sau một lúc lâu mới khởi động xe, tiếp tục đi.
Kỳ thi vào trường cao đẳng cuối cùng cũng qua đi, Lâm Duyệt ngay cả kiểm tra lại đáp án cũng lười, bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị cùng Mạc Lặc Nghị Phàm đi Ý.
Ngày hôm sau buổi sáng mười một giờ máy bay cất cánh, Lâm Duyệt nằm ở trên giường, một đêm đều không có chợp mắt, tinh tế nghĩ lại những lời ngày đó Diệp Giai nói với nàng ở trong quán cà phê .
Diệp Giai nói muốn đem Mạc Lặc Nghị Phàm tặng cho nàng, nhưng là, nàng làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự có thể chỉ yên lặng ở xa xa nhìn nam nhân mà mình yêu mến sau đó lại yên lặng chờ ૮ɦếƭ sao?
Bản thân nàng làm sao có thể ích kỷ như vậy chiếm lấy những gì thuộc về cô ấy chứ ? Diệp Giai lại là một nữ hài tử thiện lương đáng yêu như vậy.
Do dự hồi lâu sau, nàng nhắn cho Diệp Giai một tin nhắn, nói cho cô thời gian cùng số hiệu của chiếc máy bay.Nàng không biết Diệp Giai có thể nhận được tin nhắn của bản thân nàng hay không, không biết điện thoại của cô ấy có bị Diệp Tường Phi phát hiện, tịch thu hay không!
Phỏng chừng trễ như vậy Diệp Giai đã đi ngủ rồi, Lâm Duyệt ôm di động khó khăn ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, rửa mặt chải đầu sạch sẽ rồi lấy hành lý đi xuống lầu.
Dưới lầu, tiểu Thư Tình cũng giống y như bản thân nàng ôm một túi hành lý lớn, cao hứng phấn chấn hét lên: “Mẹ, mẹ nhanh chút, máy bay đều phải bay đi, không đi được tới Ý mất!”
“Máy bay sẽ chờ con, yên tâm đi!” Lâm Duyệt cười trấn an nói, chậm rãi rồi đi xuống.
Mạc Lặc Nghị Phàm tiến lên, giơ tay vuốt vuốt khuôn mặt của nàng, tinh tế nhìn chăm chú vào nói: “Ngày hôm qua không ngủ được sao?” Nhìn thấy bộ dáng mỏi mệt của nàng hắn thật đau lòng.
“A? Sắc mặt của em rất khó nhìn sao? Em trở về trát một chút phấn là ổn rồi.” Lâm Duyệt nói xong, xoay người hướng trên lầu chạy tới, nhìn khuôn mặt thiếu sức sống trong gương, thở dài, bắt đầu thực thi một loạt ăn diện.
Trát phấn xong, quả nhiên thấy tinh thần hơn, thế này mới vừa lòng một lần nữa trở lại dưới lầu, cùng Mạc Lặc Nghị Phàm còn có tiểu Thư Tình cùng ăn bữa sáng, ăn xong bữa sáng sau đó trực tiếp chạy tới sân bay.
Ở trong đại sảnh phòng chờ, Lâm Duyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Giai đang trốn ở góc phòng si ngốc nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Em đi toilet một chút.” Lâm Duyệt nói xong, liền bước nhanh hướng toilet đi đến, Diệp Giai đọc đã hiểu ý tứ của nàng, vào toilet theo Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt xoay người, đưa cho Diệp Giai trong một cái gói lớn nói: “Đi thôi, đem bộ quần áo này thay ra, đây là phiếu đăng ký của em.” Nói xong cầm phiếu đăng ký đẩy vào tay Diệp Giai.
Diệp Giai kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, khó hiểu hỏi: “Có ý tứ gì?”
“Cùng Nghị ca ca đi Ý, sau đó tìm cơ hội nói cho anh ấy, chị là Diệp Giai, mẹ Thư Tình.” Lâm Duyệt nghiêm trang nói, quyết định này, là kết quả sau 1 đêm lo lắng suy nghĩ của nàng, nàng vẫn là không có cách nào mà ích kỷ giả mạo Diệp Giai hưởng thuc cuộc sống tốt đẹp này.
“Không! Lâm Duyệt, chị đã nói rất rõ ràng với em rồi, chị không nghĩ sẽ trở lại bên cạnh anh ấy.” Diệp Giai theo bản năng cự tuyệt nói, không phải là không nghĩ muốn mà là không thể! Không thể trở thành gán*** của hắn!
“Không cần nói nhiều nữa, còn có 10 phút sẽ đến giờ đăng ký, Diệp Giai, hạnh phúc là không được đưa đến đẩy đi, nó là của chị , chị nên cố gắng nắm chắc.”
“Lâm Duyệt…..!”
“Nghị ca ca cùng tiểu Thư Tình ở bne ngoài chờ chị, nhớ rõ nhanh chút đi ra ngoài.” Lâm Duyệt đánh gãy lời của cô, mạnh mẽ bắt cô cầm lấy này nọ, dứt khoát đi ra khỏi toilet, đi ra khỏi đại sảnh sân bay.
Ở thời khắc bước ra khỏi cửa sân bay kia, nàng nhịn không được quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua lệ sương, xuyên qua đám người, dừng ở trên người Mạc Lặc Nghị Phàm cùng tiểu Thư Tình đang vô cùng sôi nổi. Thấp giọng nói: “Hẹn gặp lại, Nghị ca ca, gặp lại, tiểu Thư Tình…..”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc