Mẹ Vị Thành Niên - Chương 33

Tác giả: Thiên Cầm

“Bởi vì tôi muốn đi, tôi muốn nhìn thấy chị ấy, xem thân thể chị ấy có khỏe hơn hay không.” Kỳ thực nàng chủ yếu là muốn biết rốt cục chuỵện gì đang xảy ra, vì sao Diệp Giai lại trúng độc, lại thất lạc chồng mình!
Diệp Tường Phi nhìn nàng cười nhẹ một tiếng, giọng mỉa mai nói: “Tôi nghĩ không đơn giản như vậy đi? Cho dù chỉ là vì xem cô ấy có tốt hơn hay không, cô cảm thấy tôi sẽ cho cô đi sao?”
“Vì sao không cho?” Nàng khó hiểu, hắn rốt cuộc đang sợ hãi cái gì? Nếu trên người Diệp Giai không có bí mật kinh người gì, anh ta lại quản thúc chị ấy như vậy sao? Đến cả gặp cũng không để cho người khác gặp?
“Không có nhiều vì sao như vậy.” Diệp Tường Phi nhìn chăm chú vào cánh môi đỏ mọng phấn nộn của nàng, lại xúc động muốn hôn nàng, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàng đều muốn hôn nàng, ôm nàng.
Là vì nàng cùng Diệp Giai giống nhau cho nên khiến cho hắn phải để ý sao? Có lẽ là vậy đi! Bởi vì bằng tư sắc của nàng căn bản không đủ để khiến cho một người nam nhân nhất kiến chung tình với nàng. (Tình yêu sét đánh đó mọi người. Ong cũng mong có ai sét đánh với Ong lắm, nhưng mừ chả thấy đâu, hic hic.)
“Nhưng là lần trước anh đã cho tôi gặp chị ấy đấy thôi? Vì sao lần này không được?” Lâm Duyệt không buông tay nói.
Diệp Tường Phi vén mấy sợi tóc đen trước *** nàng lên, để trên đầu Ng'n t mà mân mê, : “Cô biết không? Để cho cô đi vào biệt thự kia một khắc đó, tôi liền hối hận, tôi không nên cho cô thấy cô ấy.”
“Nhưng là hối hận cũng đã muộn.” Lâm Duyệt giữ chặt sợi tóc, ý đồ giật khỏi trong tay hắn.
“Sở dĩ hi vọng cô có thể quên đi tất cả những gì cô đã thấy, nghe hiểu chứ ?.” Ng'n t vẫn như cũ quấn quanh sợi tóc của nàng, nhìn nàng thật chăm chú, như là vĩnh viễn cũng nhìn không đủ vậy.
“Thực xin lỗi, tôi không thể quên được!” Lâm Duyệt cầm lấy chiếc kéo nhỏ trên bàn làm việc, ‘XOẸT’ một tiếng, mấy sợi tóc kia lên tiếng trả lời là những đoạn mảnh.
Diệp Tường Phi bị hành vi của nàng làm hoảng sợ, nhìn những sợi tóc phất phơ trong tay, lại nhìn sang nàng rõ ràng mái tóc đã không còn bằng nhau nữa. Hắn thật không ngờ nàng lại dã man đến trình độ này, trực tiếp cắt tóc của chính mình.
Lâm Duyệt giống là chuyện gì cũng không có phát sinh, nói: “Diệp tổng, anh đã không muốn mang tôi đi, tôi đây tan tầm trước.”
Diệp Tường Phi căn bản không có nghe được nàng đang nói cái gì, tỉ mỉ quan sát thật kỹ mặt hoa quật cường của nàng, cánh tay dài duỗi ra, mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong lòng. *** như mãnh thú mà hôn lên cánh môi anh đào của nàng, hung hăng mà hôn.
Lâm Duyệt bị nụ hôn bất thình lình của hắn tập kích tức thời cả kinh đứng yên tại chỗ, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, làn môi quyện chặt có chút hương vị của hắn. Ra sức bắt đầu giãy giụa, đáng tiếc, lực đạo của nàng căn bản đối với hắn là vô dụng.
Mãnh liệt vẫn còn tiếp tục, Lâm Duyệt gắt gao đẩy ***g *** hắn ra, thời khắc đầu lưỡi của hắn tham nhập trong miệng nàng kia, bối rối hung hăng mà lấy kéo định đâm lên thắt lưng của hắn.
Diệp Tường Phi làm như đoán được nàng sẽ ra chiêu như vậy, nhanh tay bắt lấy tay nàng, ngăn lại hành vi không lý trí này của nàng. Cùng thời gian đó, môi cũng rời khỏi nàng.
“Qủa nhiên cô không thể hạ thủ được?” Diệp Tường Phi dừng ở nàng, cúi đầu hỏi, trong lòng có tràn đầy thất vọng.
Bàn tay cầm kéo của Lâm Duyệt bỗng dưng buông lỏng, kéo lên tiếng trả lời mà rơi trên sàn nhà. Nàng đương nhiên không hạ thủ được, vừa mới lúc nãy là nàng rất bối rối, gặp cái loại chuyện cưỡng hôn này, nàng thật là không có cách nào ứng đối a!
“Thực xin lỗi, Diệp tổng.” Lâm Duyệt cúi đầu, dưới ánh đèn, lông mi cong dài cụp xuống càng thêm đáng yêu ma mị, mơ hồ gian có thể cảm giác được có lệ sắp rớt ra.
“Tôi hi vọng lần sau anh đừng như vậy, bởi vì tôi rất khó khống chế bản thân…” Nàng nói nho nhỏ, nàng không biết Diệp Tường Phi đối nàng như vậy rốt cuộc là có ý tứ gì, là yêu sao? Không có khả năng!
“Tôi cảm thấy tôi có chút yêu em rồi.” Diệp Tường Phi cười nhẹ mở miệng, dùng ngón trỏ vuốt ve khóe cằm của nàng, ôn nhu khó tả mà nhìn khuô mặt của nàng.
“Nhất định là ảo giác.” Lâm Duyệt xấu hổ cười gượng nói: “Diệp tổng, anh nhất định là bởi vì tôi lớn lên giống Diệp Giai, cho nên đối với tôi sinh ra tò mò, đối tôi chú ý hơn một chút như vậy, nhưng đây chẳng phải là tình yêu.”
“Có lẽ đi.” Diệp Tường Phi buông nàng ra, hấp một ngụm khí nói: “Tôi cũng hi vọng là như vậy, bởi vì tôi cũng không muốn yêu cô.” Dù sao thân phận của nàng thực khả nghi, không giống như là một cô gái bình thường!
Lâm Duyệt gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ông chủ như anh là vương tử cao quý trong tòa thành xa hoa, tôi là một nhành cỏ dại dưới chân thành, chúng ta sẽ không có khả năng sẽ phát sinh tình cảm”
Lâm Duyệt thổ lộ với hắn, quả thật là có chút khiếp sợ, nhớ tới Diệp Tường Phi mới từ nước ngoài trở về, thời điểm gặp mặt. Ánh mắt hắn nhìn bản thân có chút kỳ lạ, nguyên lai, hết thảy đều cũng có nguyên nhân!
Mặc kệ là nam nhân như thế nào, chỉ cần là chú ý đến nàng, liền nhất định là có liên quan tới Diệp Giai! Nàng suy nghĩ, vận mệnh bản thân chẳng lẽ là cùng gắn liền một chỗ với Diệp Giai sao?
“Cô biết không? Cô không chỉ giống với cô ấy về vẻ ngoài, đến tính cách đều rất giống, phương thức nói chuyện lại càng giống.” Diệp Tường Phi nhìn chăm chú vào nàng, cúi đầu mở miệng nói, chỉ cần nhắc tới Diệp Giai, ánh mắt hắn luôn sẽ ảm đạm một mảnh, mất đi vẻ sáng chói bình thường.
“Tôi nghĩ, tôi với chị ấy sẽ không quá giống như vậy chứ ?.” Lâm Duyệt cười khổ nói, Diệp Giai có nhiều nam nhân đau khổ vì chị ấy như vậy, ngay cả sinh bệnh đều có thể đáng yêu xinh đẹp như vậy, nàng làm sao có thể so với được chứ?
Diệp Tường Phi cũng cười, không nghĩ lại tiếp tục thảo luận đề tài này, như thế chuyển đề tài nói: “Tốt lắm, cũng đã khuya, tôi đưa cô trở về đi.”
“Không cần.” Lâm Duyệt cuống quít xua tay, nói: “Cám ơn Diệp tổng, tự bản thân tôi trở về là tốt rồi.”
Diệp Tường Phi nhìn nàng, thật lâu sau nở nụ cười tà ác, nói: “Tốt lắm, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, tái kiến.”
“Diệp tổng tái kiến.” Lâm Duyệt vẫy vẫy tay với hắn, nhẹ nhàng mà thở hắt ra, Ng'n t không tự chủ được xoa làn môi vừa mới bị hắn hôn ban nãy, trong lngò hỏa khí bất giác lại dâng lên.
Ban đêm, Lâm Duyệt thật vất mới dỗ tiểu Thư Tình ngủ được, cũng đem Lưu Tuyết từ trong phòng đuổi ra, một người nhàm chán ngã vào trên giường. Mở ra một chút tài liệu ôn tập. Cảm giác chữ ỏ bên trong thực rối loạn, căn bản đọc không vào.
Như thế lấy di động ra, hạ quyết tâm thật lớn, quyết định dứt bỏ rụt rè gọi một cuộc điện thoại cho Mạc Lặc Nghị Phàm. Do do dự dự ấn xong thì ở trong liền vang lên tiếng không thể kết nối.
Nhất thời cảm thấy mất mát đến cực điểm, ngã vào trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu loạn thành một mảnh, có một chút tương đối rõ ràng là, nàng thực lo lắng cho an toàn của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Không biết hắn đã xử lý xong công việc chưa? Hắn có an toàn không? Hắn khi nào thì mới có thể về nước, hắn…. Lâm Duyệt ở trong thiên thiên vạn vạn vấn đề nhắm mắt ngủ lúc nào không biết.
Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác được có một đôi cánh tay mạnh mẽ yên lặng mà ôm trọn tấm lưng của nàng . Ngay sau đó nàng liền bị mang tiến vào một cái ôm ấm áp.
Tràn ngập chóp mũi, là hương vị mà nàng quen thuộc, cũng là hơi thở mà nàng đang chờ đợi bấy lâu, là hương vị thuộc về Mạc Lặc Nghị Phàm. Trong lúc ngủ mơ nàng hơi hơi nhếch lên khóe môi nở nụ cười, hướng trong lòng hắn chui chui.
Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu xuống, ở của trên thái dương của nàng hôn một cái, ở bên tai của nàng ôn nhu nói: “Duyệt Nhi, anh đã trở về.”
“Nghị ca ca?!” Nguyên bản là ngủ không sâu, Lâm Duyệt phút chốc mở hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt khí suất mà nàng đang ngày đêm tưởng niệm này. Tươi cười trong khoảnh khắc đó choáng ngợp cả khuôn mặt của nàng, kích động hỏi: “Nghị ca ca, anh đã trở lại?”
“Ân, nhớ anh không?” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy nàng, cười khẽ hỏi.
Lâm Duyệt ôm chặt bên hông hắn, đầu gác lên ***g *** hắnm liều mạng gật đầu nói: “Nhớ, em đều muốn đến ૮ɦếƭ những thứ em cùng bảo bối mua ở Los Angeles vẫn đang ở trong vali của anh, chán ghét! Nhiều ngày như vậy mới trở về!”
Lời nói dối của nàng khiến cho khuôn mặt cười yếu ớt của Mạc Lặc Nghị Phàm trong nháy mắt sụ xuống, thương tâm thêm thất vọng buông nàng ra, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng, hận không thể lập tức bẻ gãy cần cổ của nàng!
“Nghị ca ca, anh làm sao vậy? Không phải là đem đồ của em và bảo bối đánh mất rồi chứ?” Lâm Duyệt chớp mắt buồn ngủ, vô tội hỏi, không ý không tứ mà có thể khiến người ta hộc máu mũi.
“Không có.” Mạc Lặc Nghị Phàm cắn răng hồi đáp.
Sau khi biểu đạt bản thân hoàn toàn không thương hắn xong, Lâm Duyệt mới nghiêm trang hỏi: “Nghị ca ca, chuyện tình bên Nhật Bản kia vẫn thuận lợi chứ? Có xảy ra chuyện gì hay không?”
Mạc Lặc Nghị Phàm trầm mặc một trận, nhẹ nhàng mà gật đầu một cái: “Coi như thuận lợi.” Trên thực tế, căn bản là không hề có tiến triển, nhưng là hắn không thể nói với nàng như vậy, đỡ khiến nàng phiền lòng theo.
Hắn cúi đầu, hôn lên khóe mi nàng, nói nhỏ: “Duyệt Nhi, đêm nay anh còn muốn ôm em ngủ.”
“A?” Lâm Duyệt sửng sốt một chút, ha ha cười gượng : “Này… Không tốt lắm đâu?”
“Chúng ta là vợ chồng.” Mạc Lặc Nghị Phàm lần thứ n nhắc lại cái sự thật này, tuy rằng là thiếu giấy đăng ký kết hôn, bất quá con đều có rồi, coi như là nổi danh có thực đi.(Không phải hữu danh vô thực đâu nhé)
“Nhưng là chúng ta còn không có xác định được rốt cuộc có phải hay không phải.” Lâm Duyệt nói, nàng đã xác định bản thân không phải, tuy rằng nàng rất muốn ở cùng hắn cùng tiểu Thư Tình cả đời, nhưng là dù sao Diệp Giai vẫn còn, vậy nên không thể giao bản thân ra được, đến lúc đó có khóc cũng không ra nước mắt ý chứ.
“Nhưng là anh đã chứng thực.” Mạc Lặc Nghị Phàm tuy nói là đang tìm kiếm sự đồng tình của nàng, nhưng là người đã nằm áp sát bên người nàng, hai tay ôn nhu vòng qua ôm nàng.
Lâm Duyệt biết rõ phản đối của bản thân tựa hồ không có hiệu quả, đành phải nỗ lực kiếm tý lợi ích, ghĩ nghĩ sau từ trong lòng hắn tránh đi ra. Ngồi dậy nói: “Anh muốn ngủ ở đây cũng được, em có điều kiện.”
“Nói ra nghe một chút.” Mạc Lặc Nghị Phàm ngồi dậy theo, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, tiểu phu nhân của hắn, thế nào luôn thích trao đổi điều kiện với hắn chứ?
Lâm Duyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nghiêm túc nói: “Thứ bảy này bọn em mở hội tộc trưởng, em muốn anh làm người nhà của em tham gia hội.” Không có biện pháp, Tiểu Thiên bị cái tên đáng ૮ɦếƭ Diệp Tường Phi kia bắt đi công tác, nàng không thể không tìm một người khác.
“Không thành vấn đề nha, phu nhân tham gia hội tộc trưởng, làm chồng như anh tham gia là chuyện thường.” Mạc Lặc Nghị Phàm ngay cả một chút lo lắng đều không có, đáp ứng ngay lập tức.
“Anh đừng có nói với em là muốn lấy danh nghĩa lão công để tham gia hội tộc trưởng nha.” Lâm Duyệt giơ ngón trỏ dí dí vào mặt hắn nói.
“Anh vốn chính là lão công của em, không phải sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm tà ác cười túm lấy Ng'n t của nàng, đặt ở bên miệng hôn một cái.
Lâm Duyệt tức giận mắt trợn trắng, đẩy hắn một cái nói: “Anh đang muốn ở trường học của em phá thành một đống hỗn độn sao ? Em còn là học sinh trung học, mang chồng đi khai tộc trưởng hội? Có muốn mang theo cả tiểu Thư Tình nữa không? Chúng ta một nhà ba người đi nhé.”
“Nếu em vui, anh đương nhiên cũng không phản đối.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười một tiếng, cười đến càng thêm tà ác, thật là ý kiến tốt nha, hắn ước gì nàng có thể đừng đi học nữa , cũng đừng đi làm, ngoan ngoãn đứng ở trong nhà làm thiếu phu nhân là được rồi.
“Em phản đối!” Lâm Duyệt kháng nghị.
“Không phải vậy em còn muốn thế nào?” Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ động thân mình, dưới ngọn đèn hôn ám nhìn nàng.
Lâm Duyệt nghênh mắt nhìn hắn lớn tiếng nói: “Em muốn anh lấy thân phận là anh họ của Lâm Duyệt đi tham dự tộc trưởng hội, có đáp ứng hay không?”
Mạc Lặc Nghị Phàm ra vẻ không nguyện ý lắm cân nhắc một lúc, thật lâu sau mới miễn cưỡng gật đầu: “Ân, anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc một chút, hôm nay quá muộn, chúng ta trước tiên đi ngủ.”
“Anh lại định giả bộ ngớ ngẩn để lừa em phải không, không muốn hứa cũng được, biết thân biết phận mà về phòng đi ngủ đi.” Tuy rằng nằm ở trong lòng hắn ngủ rất thoải mái, nhưng mà trong đầu nàng lại luôn tưởng tượng ra một đống ý nghĩ kỳ quái, dù sao người ôm bản thân mình chính là một siêu cấp soái ca nha.
‘‘Anh đây cũng chỉ có thể nguyện ý.” Vì có thể ôm mĩ nhân ngủ, Mạc Lặc Nghị Phàm đành phải để bản thân ủy khuất một lần, tộc trưởng hội! Anh họ? Hẳn là không khó đi? Hắn đi là được chứ gì ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc