Mẹ Vị Thành Niên - Chương 30

Tác giả: Thiên Cầm

Trở lại khách sạn, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đi vào văn phòng lâm thời tiến hành nghiên cứu. Lâm Duyệt thấy hắn vội, cũng không quấy rầy hắn, ôm tiểu Thư Tình vào nhà tắm giúp nó tắm rửa, dỗ nó ngủ.
Ôi đi dạo đã khiến nàng mệt ૮ɦếƭ đi sống lại, lại một loạt việc xảy ra nữa, lại khiến nàng mệt không đứng dậy được. Tắm qua sau liền ngã vào trên giường lớn ngủ, cũng không quản việc chỉ có một cái giường hay không, có phải còn có một người đàn ông ở trong phòng này hay không ?
Thời điểm Mạc Lặc Nghị Phàm từ trong thư phòng đi ra, gặp mẹ con hai người đều đang ngủ, theo bản năng bước thật nhẹ, tắm rửa thân mình uể oải, tâm tình căng thẳng có dịu đi một chút.
Đêm đã khuya, hắn cũng không hề buồn ngủ, ở quầy rượu rót một ly rồi đi một đường dài đứng ở ban công ngắm nhìn một mảnh đèn đuốc sáng trưng của thành phố.
Rõ ràng hắn cảm thấy mệt ૮ɦếƭ đi, nhưng một chút cũng không muốn đi ngủ, có lẽ là không nghĩ sớm như vậy đã khiến cho đầu óc rơi vào trạng thái mơ màng, dù sao hắn còn có rất nhiều chuyện chưa có làm xong.
“Nghị ca ca, thế nào anh lại chưa ngủ?” Phía sau truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Lâm Duyệt , Mạc Lặc Nghị Phàm trở lại, liền nhìn đến Lâm Duyệt đang buồn ngủ xoa xoa hai mắt, đầu tóc hỗn độn đứng ở phía sau mình.
Áo ngủ trắng tinh có chút biến dạng, tuyết cảnh trước иgự¢ lúc ẩn lúc hiện mê người, nhưng giờ phút này Mạc Lặc Nghị Phàm không có tâm tư để nghĩ đến chuyện xấu, ôn nhu thay nàng kéo cao cổ áo, nói: “Buổi tối gió lớn, cẩn thận bị cảm. “
“Nghị ca ca, anh không ngủ được sao?” Lâm Duyệt tiếp tục truy vấn nói, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khí suất của hắn.
Tay Mạc Lặc Nghị Phàm lướt qua trước иgự¢ của nàng, gạt gạt mấy sợi tóc rũ xuống kia, cười nhẹ nói: “Không phải em sợ anh ngủ chung giường với em sao? Bởi vậy anh mới đem giường tặng cả cho em để em ngủ thật ngon đấy thôi.”
“Nhưng là anh cũng không thể đứng ngoài ban công cả một đêm nha?” Lâm Duyệt tức giận nói, trong lòng dâng lên một chút đau lòng, nàng lỡ lòng nào mà bỏ mặc hắn ngoài ban công cả một đêm chứ!
“Không phải bảo anh ngủ trên đó chứ ?” Mạc Lặc Nghị Phàm tà ác đùa nàng, nhìn thấy nàng lo lắng, đột nhiên hắn liền cảm thấy tâm tình thoải mái và vui sướng hơn chút. Vợ của hắn, không phải vẫn đang quan tâm đến hắn hay sao?
“Được rồi, anh đến ngủ trên giường đi, chỉ cần không làm chuyện vớ vẩn với tôi là được rồi.” Lâm Duyệt cụp mắt một mực nói, chỉ có một chiếc giường lớn kia,, hắn không ngủ trên giường, còn có thể ngủ ở chỗ nào nha.
Mạc Lặc Nghị Phàm ôm trọn tấm lưng của nàng, khiến nàng áp sát trong lòng mình, dừng ở nàng tiếp tục đùa : ‘Thế nào mới tính là việc vớ vẩn ? Anh không thể tin vào bản thân mình thì làm sao bây giỜ ?’’
“Chán ghét! Vậy anh ngủ ban công cho sướng đi!” Lâm Duyệt giận dữ đánh cánh tay hắn, mặt đỏ tim đập hô nhỏ nói. Mạc Lặc Nghị Phàm cười ha ha, càng ôm chặt nàng, hít lấy mùi thơm trên cổ nàng.
Hắn không muốn ngủ ban công đâu, có mĩ nhân ôm vào trong иgự¢, hắn thế nào mà bỏ được nàng đi ngủ ban công chứ?
Cười đùa qua đi, Lâm Duyệt ngẩng đầu, theo dõi hắn nghiêm trang mở miệng nói: “Nghị ca ca, rốt cuộc vì sao chúng ta lại tới nơi này? Vì sao LEE đột nhiên bị bắn ૮ɦếƭ? Vì sao lại có người theo dõi chúng ta?”
Tuy rằng nàng không nghĩ hỏi quá nhiều, nhưng là sự tình hôm nay quả thật khiến cho nàng có chút kỳ lạ, nàng thầm nghĩ tìm hiểu một chút bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Tà ý trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm nhạt đi, thay vào đó lại là một nụ cười khổ, vỗ vỗ đầu nàng trấn an nói: “Duyệt Nhi, em không cần lo lắng cái gì, chỉ để ý chơi thật vui là được, em cứ coi như đây là một chuyến du lịch xong sẽ trở về là tốt rồi.’’
Hắn biết rõ, bọn người Sơn Khẩu Tổ có thể ra tay bất kỳ lúc nào đối với hắn, nhưng nếu như vòng cổ chưa bị bọn chúng lấy đi thì hắn vẫn còn an toàn. Lo lắng duy nhất chính là vợ của hắn sẽ bị người khác thương tổn.
Tìm thấy được vòng cổ, chẳng khác nào là nhận lấy tai họa, nghĩ muốn lùi bước thì đã quá muộn!
Lâm Duyệt thấy hắn vẫn không nói ra chân tướng cho chính mình biết, đành phải không tình nguyện mà gật đầu một cái, không hỏi nhiều nữa, dù sao hỏi nhiều thì cũng không biết được cái gì.
Mạc Lặc Nghị Phàm ôm nàng tạ lỗi, thấp giọng nói: “Bảo bối, hôm nay đã khiến em sợ hãi rồi?”
“Đúng vậy.” Lâm Duyệt tỉ mỉ nói, chưa từng có nhìn thấy cái ૮ɦếƭ nào như vậy, một con người mới còn sống sờ sờ ra đó, mấy chục phút sau đã không còn trên cõi đời này…
“Nghị ca ca, anh không nghĩ đi nhìn anh ấy sao?”
“Hiện tại đi còn không thích hợp, về sau có cơ hội anh sẽ đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm đau lòng mở miệng nói, hiện tại bọn người Sơn Khẩu Tổ hành sự nhanh như vậy, căn bản hắn không dám hiện thân ở trước mắt LEE, cứ coi như LEE đã ૮ɦếƭ lâu rồi.
“LEE thật đáng thương.” Lâm Duyệt đồng tình ai thán một tiếng nói.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, mau trở về ngủ đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm ở trên môi của nàng hôn một cái, ôn nhu nói. Việc này, không nên tạo áp lực cho nàng, bởi vì cái đầu của nàng quá nhỏ không thể chứa hết được!
“Vậy còn anh?” Lâm Duyệt đứng thẳng thân mình, nhìn hắn một thân áo ngủ giống mình hỏi, hắn không định đêm nay thực sự không ngủ chứ ?
“Anh?” Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ cười một tiếng nói: “Anh đang chờ em mời anh đến trên giường đi ngủ đây. “
“Anh!” Lâm Duyệt cứng lại, sắc mặt lại bị hắn trêu chọc mà đỏ lên. Mạc Lặc Nghị Phàm nở nụ cười, quyết định không đùa nàng nữa, hơi hơi cúi người, ngồi xuống ôm cả người nàng hướng giường ngủ đi đến
Lâm Duyệt kinh hãi, vội vàng la lên: “Uy, anh làm cái gì!”
Mạc Lặc Nghị Phàm đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường, thân mình hộ pháp thuận thế đè lên người nàng, đem ngón trỏ đặt ở trên môi, thấp giọng nói: “Bảo bối, chẳng lẽ em nghĩ muốn đánh thức tiểu Thư Tình sao?”
Lâm Duyệt thế này mới nhớ tới tiểu Thư Tình ngủ ở trong góc, đành phải im miệng, chỉ có thể dùng hai tay không ngừng đánh hắn hạ giọng kháng nghị nói: “Nghị ca ca, anh muốn làm cái gì? Chẳng lẽ anh định trước mặt con mình cường bạo tôi sao?”
Sắc mặt Mạc Lặc Nghị Phàm tối sầm xuống, cường bạo? Hai từ này thực khó nghe nha! Nhưng mà nàng nói cũng không có sai, tiểu tử kia còn nằm ở một bên đấy, bởi vậy hắn đành phải giữ thể diện của kẻ sĩ, một hồi rồi buông nàng ra! (Kẻ sĩ=sĩ tử, ý nói nho nhã đoàng hoàng)
Xoay người từ trên người của nàng trườn xuống dưới, trêu đùa: “Em suy nghĩ nhiều quá, anh không định làm gì, chẳng qua chỉ muốn ôm em ngủ một lúc thôi.’’
“Như vậy có vẻ không tốt đi?”
“Không có gì không tốt, con đều đã có rồi, còn xấu hổ cái gì nha.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn sắc mặt phiếm hồng của nàng, cảm thấy thật sự là cực kỳ mê người, nhịn không được nghĩ là làm định ở trên đó hôn một cái.
Lâm Duyệt quay mặt sang một bên, gắt gao nhắm mắt lại kháng nghị nói: “Không phải nói ôm một cái thì tốt rồi sao?” Làm sao còn muốn hôn nàng chứ, khiến cho cả người nàng cũng không thoải mái!
“Đừng nhúc nhích.” Mạc Lặc Nghị Phàm giơ tay cố định đầu của nàng, thấp giọng mệnh lệnh nói: “Lại ᴆụng đến nhất định anh sẽ không chỉ muốn ôm một cái đơn giản như vậy đâu.” Trong giọng nói nồng đậm đe dọa.
Lâm Duyệt quả nhiên không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, tùy ý cho hắn không ngừng du ngoạn trên mặt nàng mà hôn. Trong cơ thể nháy mắt dâng lên một cỗ cảm giác tê dại, nàng biết đó là một loại khát vọng đối với tình dục, loại này thực không tốt, khiến cho mặt nàng cực nóng, tim đập cũng loạn cả lên.
Hơi hơi nhắm mắt lại, hai tay gắt gao túm chặt áo ngủ của hắn, một khắc cũng không dám lộn xộn.
Mạc Lặc Nghị Phàm cảm giác được sự khác thường của nàng, biết nàng giờ phút này nhất định rất khó chịu, rốt cục nàng cũng không thể phá tan phòng tuyến trong lòng kia mà buông thả một chút.
Hắn thích bộ dáng này của nàng, sở dĩ, hắn lựa chọn tôn trọng nàng. Cho dù hắn thật là rất muốn yêu nàng, giờ phút này so với nàng cũng không dễ chịu hơn một chút nào cả.
Môi của Mạc Lặc Nghị Phàm hôn đến vành tai của nàng, sau đó liền dừng lại, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng. Ở bên tai nàng nói nhỏ: “Thoải mái chút, sau đó ngủ thôi”
Lâm Duyệt cảm giác được bàn tay cùng cánh môi đang du ngoạn trên người đã dừng lại, thế này mới hơi hơi mở mắt ra, nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm tình của hắn gật đầu một cái, dĩ nhiên sau đó nhắm hai mắt lại.
Đêm nay, bình an vô sự, nhưng ngày hôm sau khi Lâm Duyệt tỉnh lại, khi phát hiện bản thân đang nằm ở trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm, sợ tới mức lập tức lăn xuống dưới sàn nhà.. Đầu được trùng phùng với nền nhà giúp nàng lập tức thanh tỉnh, nháy mắt nhớ tới hết thảy chuyện xảy ra tối hôm qua.
Thân là sát thủ, Mạc Lặc Nghị Phàm từ sớm đã hình thành thói quen cảnh giác – phản xạ nhanh, phút chốc mở hai mắt ra, nhìn phía dưới giường, cũng lại là người đang một thân đau đớn mà không dám lên tiếng kêu thảm Lâm Duyệt, thế này mới thả lỏng cảnh giác.
Cái miệng của hắn bất giác nhếch lên, hướng nàng lộ ra một nụ cười mộng ảo: “Bảo bối, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng… tốt lành …” Lâm Duyệt nhe răng l xoa xoa cánh tay bị đau, khó khăn nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm vươn tay, với lấy cánh tay của nàng kéo lên trên giường, ngay sau đó Lâm Duyệt liền đến trong lòng hắn, cúi đầu xuống chuẩn bị tặng nàng một nụ hôn lãng mạn chảo buổi sáng, thời điểm môi còn chưa kịp chạm tới môi nàng, trong một cái xó khác ở trong phòng truyền đến thanh âm nho nhỏ trời quang mây tạnh: “Ba, mẹ, nên rời giường!”
“Đúng vậy, nên rời giường.” Lâm Duyệt nhìn chằm chằm người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm đình trệ vài giây, bất đắc dĩ từ trên người nàng xoay người xuống dưới, ngồi dậy bất mãn liếc mắt một cái tiểu tử luôn làm ra chuyện tốt kia.
“Ba ba lại mất hứng.” Tiểu Thư Tình đô đô cái miệng nhỏ nhắn nhỏ giọng nói thầm .
“Ba ba là quỷ hẹp hòi, không cần gọi là ba ba kêu thúc thúc.” Lâm Duyệt ghé vào trên giường hì hì cười nói.
Sắc mặt Mạc Lặc Nghị Phàm nhất thời đanh lại, khua tay lên phía trước, một tay tóm lấy người đang từ trên giường bò xuống dưới đất. Nhìn chằm chằm nàng cắn răng nói: “Em không thể dạy dỗ tốt một chút sao?”
“Tôi sẽ… Anh buông tay trước… Ai… Đau, đau quá.” Lâm Duyệt oa oa gọi bậy đem cánh tay nhỏ nhắn của mình thoát khỏi ma trảo của hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra, nghiêm trang nói: “Mau thu thập một chút, chúng ta chuẩn rời đi.” Nói xong bản thân cũng hướng phòng tắm đi đến, bắt đầu rửa mặt chải đầu.
Lâm Duyệt đi theo phía sau hắn, đứng ở ngoài cửa phòng tắm hỏi: “Nghị ca ca, chúng ta trở về sao? Kỳ thực tôi có thể xin nghỉ một ngày.” Ý tứ của nàng thực rõ ràng, nàng còn muốn ở xung quanh chơi một vòng nữa, còn có nhiều chỗ chưa tới chơi mà..
“Đúng vậy, đúng vậy ! Con cũng muốn ở lại chơi một ngày.” Tiểu Thư Tình ở một bên hoa chân múa tay vui sướng ồn ào, chỉ cần không phải mỗi ngày buồn bực ở tại tòa nhà lớn kia, ở đâu cũng tốt. Nhưng lại còn có thể cùng ba ba và mẹ chơi, đây là cuộc sống mà nó thích nhất!
“Em yên tâm, anh đã xin nghỉ phép cho em rồi.” Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không quay đầu lại nói, Lâm Duyệt trong lòng vui vẻ, cả kinh kêu lên: “Thật sự? Nghị ca ca thật tốt, ân… Đúng rồi, một hồi chúng ta đi đâu chơi nữa?”
“Đi Nhật Bản.”
“A?” Lâm Duyệt sửng sốt một chút, há miệng thở dốc hỏi: “Vì sao muốn đi Nhật Bản?”
Mạc Lặc Nghị Phàm trở lại, nhìn chăm chú vào nàng hỏi: “Thuận tiện đi làm chút việc, thế nào? Em không muốn đi sao?” Hắn muốn đi làm rõ ràng mật mã của vòng cổ có phải của ngân hàng Nhật Bản hay không, nếu đúng, bên trong két bảo hiểm có bí mật gì .
“Không… Tôi chỉ là cảm thấy nghi hoặc.” Lâm Duyệt yên lặng, trong lòng đã đoán chắc nhất định có liên quan đến chuyện ở bên này. Hơn nữa nhất định là chuyện tình nguy hiểm, bất quá, chỉ cần đi theo Mạc Lặc Nghị Phàm, nàng cái gì cũng không sợ.
Mạc Lặc Nghị Phàm có thể cảm giác được sự an lòng của nàng, không lý do, nàng chính là tín nhiệm hắn!
“Nếu sợ mệt, anh có thể phái người đưa hai người về trước, hai ngày nữa anh sẽ về.” Mạc Lặc Nghị Phàm săn sóc mở miệng nói, nguyên bản hắn muốn mang các nàng đi chơi chung quanh một chút, thuận tiện che dấu một chút hành trình. Nhưng là bởi vì người Sơn Khẩu Tổ xuất hiện quá sớm, hắn không thể không giảm bớt hành trình, tốc chiến tốc thắng!
“Con không cần đi về trước!” Tiểu Thư Tình lớn tiếng kháng nghị nói.
“Tôi không sợ mệt.” Lâm Duyệt cũng mở miệng phủ quyết đề nghị của hắn, nàng nguyện ý đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn, mặc kệ đi nơi nào, đi làm cái gì! Nếu hắn đã nhận định nàng là vợ của chính mình, nàng sẽ ở bên cạnh hắn cho đến khi hắn nhận ra Diệp Giai mới thôi.
Không phải là nàng vĩ đại, cũng không phải là nàng ích kỷ. Nàng cảm thấy bản thân có thể mang đến hạnh phúc cho Mạc Lặc Nghị Phàm, khiến Thư Tình vui vẻ, mà chính nàng cũng quả thật khó có thể rời khỏi bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc