Mẹ Vị Thành Niên - Chương 29

Tác giả: Thiên Cầm

Mạc Lặc Nghị Phàm ha ha cười, thu hồi vòng cổ nói: “Ngại quá, lần này đến quả thật có chút việc, lần sau không bận sẽ rẽ qua đây chơi nữa!”
“Nghị, điều này có vẻ không họp lý cho lắm nga, vừa khéo sắp đến bữa trưa, thế nào cũng ở lại ăn cơm rồi hãy đi chứ” LEE ra vẻ tức giận làm khó dễ hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm không để mình bị mê hoặc, hướng hắn quơ quơ tay đi ra ngoài văn phòng, hướng phòng nghỉ đi đến. Lâm Duyệt thấy Mạc Lặc Nghị Phàm đi ra, tò mò hỏi: “Nhanh như vậy đã xong rồi sao, hay là anh bị đại hồ tử công công khi dễ?”
“Tiểu phu nhân, xin gọi tôi LEE.” LEE tựa vào cạnh cửa, sắp điên lên nói.
Lâm Duyệt hắc hắc nở nụ cười: “Đúng vậy, LEE.” Đều là bị tiểu bại hoại nhà nàng dạy dỗ nha, vừa mới mở miệng đã kêu người ta đại hồ tử công công, may mắn LEE không phải là người khó tính nha.
“Chúng ta đi trước.” Mạc Lặc Nghị Phàm cầm cánh tay nhỏ bé của tiểu Thư Tình, tay kia thì vòng qua vai Lâm Duyệt t, hướng cửa viện bảo tàng đi đến.
“Hoan nghênh hai vị nữ sĩ đáng yêu lần sau lại đến.” LEE ở phía sau các nàng giương giọng nói.
“Đại hồ tử công công hẹn gặp lại!” Mẹ con hai người trăm miệng một lời nói, đem LEE kia trong nháy mắt mặt đã xụ xuống đứng ở phía sau, cùng rời đi với Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Ba ba, con đói bụng.” Tiểu Thư Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm nói, người mà đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, trong đầu nghĩ vẫn là vấn đề mật mã.
“Nghị ca ca, tôi cũng đói bụng.” Lâm Duyệt thấy hắn không nói, đã ở một bên thúc giục nói. Mạc Lặc Nghị Phàm cuối cùng cũng phản ứng lại, đối với các nàng sủng nịch nói: “Chúng ta hiện tại sẽ đi ăn cơm.”
Tìm một tòa khách sạn cao cấp gần đây, một nhà ba người tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, sau khi ăn bữa trưa xong, Lâm Duyệt đánh giá Mạc Lặc Nghị Phàm thân thiết nói: “Nghị ca ca, anh rốt cuộc đang vội cái gì? Xảy ra chuyện gì?”
Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười, trấn an nói: “Không có việc to tát gì,, yên tâm đi.” Hắn cảm thấy chuyện vòng cổ vẫn là đừng cho Lâm Duyệt biết đến thì tốt hơn, dù sao nàng có biết cũng không giúp được gì.
Lâm Duyệt nửa tin nửa ngờ ‘Nga’ một tiếng, không có tiếp tục hỏi nữa.
“Ba ba, sa-lat ăn rất ngon!” Tiểu Thư Tình giơ miếng sa- lat trong tay, coi như là vật quý hiếm đưa đến trước mặt Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Ngoan, chính con ăn đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười đem đĩa sa- lat để ngay trước mặt nó, lấy khăn giấy lau đi bàn tay nhỏ bé ẩm ướt của nó. Trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, không biết vì sao.
Cảm giác được có chuyện gì đó xảy ra, ăn qua loa cho xong bữa, hắn liền mang theo Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình đi đến khách sạn. Tính trở lại viện bảo tàng một chuyến, mơ hồ nghĩ, hắn cảm giác được ở đó đã có chuyện gì đó xảy ra.
Một chiếc ô ta của cảnh sát rú còi inh ỏi chạy ✓út qua trước mặt , ‘chi ‘một tiếng đứng chựng ở trước cửa cổng viện bảo tàng, sau đó là một chiếc xe cứu thương đứng ở ngay phía sau xe cảnh sát. Vài vị thầy thuốc hộ sĩ rất nhanh vọt tới bên cạnh một nam tử đang nằm trong vũng máu bắt đầu cấp cứu.
“Đại hồ tử công công!” Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, lăng lăng trừng mắt nhìn người vừa mới nói cười với mình – LEE, thế nào lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi chứ? Tiểu Thư Tình sợ tới mức oa oa khóc lớn lên.
đầu óc Mạc Lặc Nghị Phàm hỗn độn một mảnh, đem tiểu Thư Tình ôm vào trong lòng, không để cho nó nhìn thấy cảnh máu me này. Ánh mắt sắc bén dừng ở LEE đang bị thầy thuốc bao vây xung quanh.
Hắn biết rõ, tai nạn lần này là do chính hắn mang đến, lửa giận hừng hực điên cuồng mà thiêu đốt, bàn tay gắt gao nắm thật chặt nhanh chóng đã trắng bệch.
Không bao lâu, các bác sĩ liền lắc đầu tuyên bố LEE sự thật tử vong, trong đám người bắt đầu bàn luận sôi nổi, đều đang thảo luận tại sao LEE tử vong.
Bởi vì bốn phía đã bị cảnh sát phong tỏa, Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không thể tới gần bên người LEE, thời điểm ánh mắt đảo qua đám người, dừng ở người nhân viên ban nãy tiếp đón hắn hiện tại đã bị dọa cho lạnh run bần bật.
Bước chân đi đến, lập tức đến trước mặt anh tam, cúi người một tay nâng lên thân mình anh ta , dùng tiếng Anh lưu loát hỏi: ‘Đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao LEE ૮ɦếƭ ?’’
Nhân viên công tác vừa thấy là Mạc Lặc Nghị Phàm, đành phải run giọng nói: “Vừa mới khi ngài đi rồi, không đến năm phút đồng hồ, liền xuất hiện người đàn ông cải trang. Không biết ép bách LEE nói cái gì đó, LEE phản kháng một chút, kết quả liền…”
“Tại sao có thể như vậy?” Lâm Duyệt run giọng hỏi, sắc mặt cũng đã chuyển sang tái mét, ánh mắt dám không dám nhìn đến tấm vải trắng đang hủ trên người LEE.
“Là anh hại anh ấy.” Mạc Lặc Nghị Phàm kết luận, sát thủ luôn luôn lạnh lùng giờ phút này lại rơi lệ, chẳng qua chảy vào trong mà thôi.
Chẳng lẽ là do bọn người Sơn Khẩu Tổ làm? Bọn súc sinh cư nhiên bám theo hắn tới tận Mỹ sao ?
“Nghị ca ca, hiện tại làm sao bây giờ?” Lâm Duyệt chậm chạp hỏi, Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy nàng đang bị sợ hãi, cưỡng chế bản thân bi thương nói : “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tất cả, ân… Chúng ta về trước khách sạn đi.”
Trở lại khách sạn, Mạc Lặc Nghị Phàm liền liên lạc với Joseph một cựu nhân viên Mafia, nhờ ông ta giúp đỡ bản thân điều tra về nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của DIE LEE.
Nguyên bản hắn có thể xin cảnh sát giúp đỡ, nhưng là bởi vì việc này có kiên quan đến vòng cổ, không thể cho cảnh sát biết. Hắn cần tự bản thân đi giải quyết vấn đề nan giải này, huống hồ, luật pháp từ ngày có nhân viên thiệt mạng trong lĩnh vực này đều trở lên có chút ảm đạm, tự bản thân mình mới là biện pháp tốt nhất.
Sau giờ nghỉ trưa, tiểu Thư Tình liền đem chuyện tình vừa mới nhìn thấy quên đi đâu mất, ồn ào muốn đi chơi. Ngồi ở khách sạn cũng không phải biện pháp, Lâm Duyệt cũng có chút không yên thânm, muốn đi ra ngoài đi dạo tăhm thú nơi mới mẻ này.
Mạc Lặc Nghị Phàm thực vui vẻ đáp ứng bọn họ, cùng các nàng đi ra khỏi khách sạn, dạo chơi trên đường lớn phồn hoa. Sở dĩ hắn muốn mang Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình đi đến nước Mĩ, nguyên nhân lớn nhất cũng là không nghĩ bị nguoiwf khác nghi ngờ, ngụy tạo một cuộc du lịch đơn thuần. Không thể tưởng được cuối cùng vẫn là không thể tránh được bi kịch phát sinh.
Lâm Duyệt vụng trộm đánh giá hắn, thấy tâm tình hắn không tốt, trong lòng cũng buồn bực theo. Chỉ có tiểu Thư Tình hoạt bát xuyên qua các gian của hàng buôn bán, nơi này sờ sờ nơi kia nhìn xem.
Mạc Lặc Nghị Phàm nắm chặt tay Lâm Duyệt, giơ lên tren miệng hôn lên đó, ôn nhu nói: “Bảo bối, không cần bị cảm xúc của anh ảnh hưởng đến em, lần sau quay lại cũng không biết là khi nào nga.”
“Ha ha, tôi đã biết.” Lâm Duyệt vui cười gật đầu.
“Mẹ, các người nhanh chút nha, con muốn mua cái váy này!” Tiểu Thư Tình quay đầu không kiên nhẫn thúc giục, một bàn tay chỉ vào giá hàng thời trang trẻ em.
“Bảo bối, con đã mua rất nhiều, người ta còn chưa có mua gì nha” Lâm Duyệt tức giận trợn trắng mắt nói, tuy rằng trước mắt bao lớn bao nhỏ đều là bắt tại Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy. Nhưng dù sao Mạc Lặc Nghị Phàm cũng chỉ có hai tay, rất nhanh tai ương sẽ đến phiên nàng nha,
“Người ta chỉ muốn nó thôi.” Tiểu Thư Tình mất hứng nói thầm, lập tức nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, cười hì hì nói: “Ba ba, có thể mua đúng hay không?”
“Đúng.” Mạc Lặc Nghị Phàm cắn răng đáp ứng, nhìn khuôn mặt thiên sứ nhỏ nhắn này liền không thể nói ra lời cự tuyệt.
Như thế, không cần bao nhiêu thời gian, trên người Mạc Lặc Nghị Phàm liền treo đầy bao lớn bao nhỏ, chỉ kém là không treo lên cổ mà thôi. Kết cục khi đi dạo phố cùng nữ nhân chính là như vậy. Hắn từ hai năm trước liền đã được lĩnh giáo rồi, bởi vậy một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lâm Duyệt ôm tiểu Thư Tình, cho nó ghé vào trên một quầy đồ, chỉ vào một loạt caravat bên trong hỏi: “Bảo bối, ở đây có cái nào đẹp nào?”
Tiểu Thư Tình giống như đau đầu suy nghĩ một hồi, chỉ vào một cái trong đó nói: “Này.”
“Cái kia quá ngây thơ, cái này đẹp hơn, thích hợp với ba ba hơn.”
“Này!” Tiểu Thư Tình lớn tiếng kháng nghị nói. Lập tức chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm đang mệt mỏi ngồi ở trên ghế dài nghỉ ngơi, hướng hắn ngoắc nói: “Ba ba, ba tới nhìn xem có phải cái này đẹp hơn không.”
Mạc Lặc Nghị Phàm khởi động lại tinh thần đi qua đó, lại nhìn thấy hai mẹ con đang tranh chấp caravat, cười nói: “Hai cái đều đẹp.” Tuy rằng… Hai cái cũng chẳng có chút đặc biệt gì, bất quá vì các nàng vui vẻ, vì không muốn gạt đi ý tốt của hai người, hắn vẫn là thực nguyện ý thích đi.
“Vậy đều mua cả hai cái.” Lâm Duyệt cười tủm tỉm nói với cô nhan viên nhỏ, tiểu thư bán hàng liền vô cùng cao hứng gói đồ lại, đương nhiên hóa đơn sẽ đưa tới tận tay Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm liền đi ngoan ngoãn đi trả tiền, mua mấy thứ này nọ là niềm vui của hai bảo bối kia, nhưng mà những thống khổ khi mua sắm hắn lại phải hưởng thụ hết, dù sao mua đồ còn phải xếp hàng, còn phải làm phiếu chuyển đồ.
Tiểu thư phục vụ đem caravat giao đến trong tay Lâm Duyệt, vụng trộm liếc Mạc Lặc Nghị Phàm, nhịn không được thấp giọng nói: “Tiểu thư, tuên sinh nhà ngài thật là ưu tú, thực làm cho người ta hâm mộ.”
Lâm Duyệt nhìn liếc mắt một cái khuôn mặt khí suất khiến người khác không thể kiềm chhế được, Mạc Lặc Nghị Phàm ôn nhu săn sóc, ngượng ngùng cười cười, trong lòng lại nói thầm, không có việc gì cũng bày ra cái bộ dáng câu dẫn kẻ khác là thế nào ?
Không chỉ có làm mê mẩn chúng sinh, còn đem cả vị mỹ nhân đang cuồng thất tình là nàng đánh cho thất điên bát đảo là sao ?
“Đi thôi? Em ngây ngốc gì nữa?” Mạc Lặc Nghị Phàm nói, đánh gãy thần trí đang chu du của nàng. Lâm Duyệt phục hồi tinh thần lại, ha ha cười nói: “Không có gì, chúng ta có thể đi rồi sao? Vậy đi thôi.”
“Ba ba, mẹ nghe thấy người khác khen ba, sau liền biến thành như vậy.” Tiểu Thư Tình thực săn sóc vì Mạc Lặc Nghị Phàm nói ra chân tướng.
Trên mặt Lâm Duyệt nóng lên, trừng mắt nhìn nó liếc mắt một cái trách cứ nói: “Lắm miệng!”
“Chẳng qua người ta chỉ nói có một câu mà, nào có lắm miệng đâu.” Tiểu Thư Tình mất hứng phản bác , Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Lâm Duyệt, cúi đầu nở nụ cười. Tâm tình buồn bực, cuối cùng cũng thoáng bình phục một ít.
Có hai tiểu bảo bối đáng yêu dễ gần ở bên người, mọi phiền não đều tan biến. Cuộc sống của hắn, thật sự rất khó nếu như phải rời khỏi bọn họ.
Mua xong này nọ, lại đi đến khu vục thiếu nhi chơi một vòng xong, cuối cùng tiểu Thư Tình mới vừa lòng, nguyện ý đi ăn cơm chiều. Ở khách sạn ăn xong cơm chiều, Mạc Lặc Nghị Phàm liền thuê một căn phòng tổng thống xa hoa.
Xoay người thời điểm muốn đi lên , Lâm Duyệt mới bất tri bất giác mà phản ứng lại, oa oa gọi bậy nói: “Nghị ca ca, anh thuê có một phòng, tôi ngủ ở đâu?”
“Chúng ta là vợ chồng, ngủ cùng nhau là đương nhiên.” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm trang mở miệng nói, ôm chầm nàng đang đứng ở tại chỗ giương miệng hướng thang máy đi đến.
Lâm Duyệt lo lắng reo lên: “Tôi không cần… Chúng ta không là vợ chồng.” Tuy rằng hắn rất tuấn tú, cũng thực mê người, nhưng là giữ để nhìn xem là tốt rồi, không tất yếu phải ngủ cùng một chỗ với hắn nha.
Lại tới nữa! Lại nói không phải là vợ của hắn, Mạc Lặc Nghị Phàm thở dài một tiếng. Cúi đầu hôn lên sợ tóc của nàng, vẫn ôn nhu như cũ nói: “Ngoan… Đừng nháo, đừng làm cho người khác nhìn thấy chúng ta rồi lại hoài nghi.”
Lâm Duyệt im lặng một chút, không rõ lời hắn nói là có ý tứ gì, nhưng là ngẫm lại chuyện tình hôm nay giữa trưa LEE ૮ɦếƭ thảm, trong lòng lại bắt đầu sợ hãi run rẩy. Chữa khỏi tạm thời ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo hắn vào căn phòng xa hoa kia.
Mạc Lặc Nghị Phàm lại cho rằng hắn cùng Lâm Duyệt vốn chính là vợ chồng, hơn nữangay cả con cũng có rồi, căn bản không phải ngủ tách ra. Chính yếu vẫn là sợ nàng sẽ có nguy hiểm, dù sao bọn người Sơn Khẩu Tổ hành động nhanh như vậy.
Lại bắt cóc nàng một lần nữa cũng là thực bình thường, sở dĩ, hắn phải đem nàng mang theo bên người, không cho phép nàng có cơ hội gặp chuyện không may.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc