Mẹ Vị Thành Niên - Chương 24

Tác giả: Thiên Cầm

“Cô là yêu hay là ma?” Lâm Duyệt lăng lăng hỏi, vì sao cô ta giống như có quen bản thân mình? Vì sao biểu tình của cô ta có thể thong dong như vậy?
“Tôi gọi là Diệp Giai, không là yêu cũng không phải ma.” Nữ tử ôn nhu cười nói, trên mặt thần sắc bệnh tật nhất thời tiêu thất không ít. Nhìn Lâm Duyệt nói: “Tôi nghe Tường Phi nói có một cô gái bộ dạng giống tôi như đúc, tôi cầu anh ấy thật lâu mới cho tôi thấy được cô đấy. ”
“Diệp Giai? Tôi không biết cô….”
“Tôi lớn hơn cô 2 tuổi, có lẽ là chị gái thất lạc của cô nga.” Diệp Giai tủm tỉm cười, nhìn nàng.
“Cho dù là chị em ruột, cũng không có khả năng giống như vậy chứ ?.” Lâm Duyệt thấp giọng lẩm bẩm, lập tức nhìn chằm chằm cô ấy hỏi: “Chị làm sao có thể ngủ ở nơi này? Người thân của chị đâu?”
Nghe câu sau, vẻ mặt Diệp Giai tối sầm lại, trầm ngâm sau một lúc nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi đã quên.”
“Quên?” Lâm Duyệt lại lần nữa kinh ngạc hét lên. Diệp Giai khẽ gật đầu một chút: “Đúng vậy, tôi quên rất nhiều việc.”
“Chị cũng không nhớ rõ bản thân có một người chồng và con gái ?” Lâm Duyệt khẩn cấp hỏi, mỗi một câu nói, đều cảm thấy trong lòng bản thân đang nhỏ lệ, không hiểu sao lại thương cảm như vậy.
Diệp Giai lặng yên nhìn nàng, trong đầu lại lần nữa hiện ra một thân ảnh anh tuấn suất khí, người nam nhân kia luôn xuất hiện ở trong mộng, lại thấy không rõ khuôn mặt, chẳng lẽ là chồng của cô sao?
Diệp Tường Phi từng đã nói qua cô có yêu một người nam nhân, một người xuất thân từ xã hội đen cũng là sát thủ của thương giới, cô vẫn luôn tưởng rằng đây là lý do bịa đặt để nhốt cô lại đây. Lâm Duyệt cư nhiên cũng nói cô có chồng và con gái, vậy đó, đều là thật sao?
Cô lắc lắc đầu, ảm đạm nói: “Tôi không nhớ rõ….”
“Nhưng là hắn lại đang tìm chị đã hai năm rồi .” Lâm Duyệt cả giận nói, nhớ tới Mạc Lặc Nghị Phàm luôn thân tình với bản thân mình, trong lòng liền khổ sở thay hắn.
“Lâm tiểu thư, thiếu gia ở bên ngoài kêu ngài.” Lão quản gia vừa mới biến mất không biết khi nào đã trở về, giương giọng nhắc nhở nói, bỏ qua sự cố ý ở đánh gãy cuộc đối thoại của hai người.
Diệp Giai rất rõ ràng, Diệp Tường Phi không thích cô đi hỏi quá nhiều về chuyện tình trong qúa khứ, cho dù trong lòng có thiệt nhiều thiệt nhiều nghi vấn, nhưng là, vẫn không dám hỏi ra lời.
Thật vất vả mới có thể tiếp xúc với một người bên ngoài, cô cứ như vậy mà để mất cơ hội sao ? Cảm giác được lão quả gia đang ở hướng bên này đi tới , tim Diệp Giai đập mạnh, nhìn Lâm Duyệt suy yếu hỏi: “Chồng của tôi… Tên gọi là gì?”
“Lâm tiểu thư, xin theo tôi đi ra ngoài đi.” Lão quản gia đi đến, cung kính cũng không thất lễ nghiêm khắc nói, đối với Lâm Duyệt làm tư thế mời đi .
“Hắn gọi….” Lâm Duyệt ở bị lão quản gia cường ngạnh mời đi ra ngoài, chỉ tới kịp nói ra hai chữ như vậy, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Diệp Giai rời đi.
Cửa phòng lại lần nữa bị lão quản gia đóng lại, Lâm Duyệt muốn biết rõ ràng chân tướng đứng ở trước cửa thật lâu không muốn rời đi, nàng không nghĩ ra là, vì sao Diệp Tường Phi lại muốn dẫn nàng tới nơi này, lại vì sao không cho nàng cùng Diệp Giai nói chuyện.
Thậm chí nàng đều còn chưa kịp đem đồ gì đó do Diệp Tường Phi giao phó nàng đưa cho Diệp Giai, đã bị lão quản gia mời đi ra ngoài.
Trở lại trên xe, Lâm Duyệt một mặt nghi hoặc nhìn về phía Diệp Tường Phi, rõ ràng là đang đợi hắn nói cho nàng biết rốt cục là chuyện gì đang xảy ra ?
Nhưng Diệp Tường Phi lại không ý sẽ có mở miệng nói chuyện, khởi động xe, rời đi biệt thự xa hoa này . Hắn biết Lâm Duyệt nhất định sẽ hỏi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sắc mặt Lâm Duyệt vẫn đang một mảnh trắng bệch, chưa thoát khỏi khiếp sợ để hoàn toàn khôi phục lại, nàng gắt gao bắt lấy tay vịn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Diệp Tường Phi hỏi: “Chị ấy rốt cuộc là ai?”
Diệp Tường Phi trầm ngâm một lát, khẽ mở miệng lạnh nhạt nói: “Không nên hỏi tôi về chuyện của cô ấy, tôi sẽ không nói cho cô biết.”
“Vậy vì sao anh muốn dẫn tôi tới nơi này?” Lâm Duyệt bất mãn trừng mắt liếc hắn: “Anh cho tôi biết sự tồn tại của chị ấy, cũng không cho tôi biết chị ấy là ai, vì sao vậy?”
“Giai Giai cầu tôi, nói cô ấy muốn nhìn cô một chút, như thế, tôi liền mang cô đến đây.” Diệp Tường Phi nói thực nhẹ nhàng mà bâng quơ, giống như chuyện này không có liên quan đến Lâm Duyệt vậy, giống như Lâm Duyệt không có ý nghĩa gì với hắn vậy.
“Nhưng là anh cũng không có hỏi qua tôi có đồng ý hay không?” Lâm Duyệt chán nản, hướng hắn rống lớn nói: “Dừng xe! Tôi muốn anh dừng xe!”
Diệp Tường Phi đem tay lái chuyển sang một bên, xe vững vàng đứng ở ven đường. Bởi vì sắc trời đã gần tối, căn bản nhìn không rõ lắm kiến trúc bốn phía, thậm chí Lâm Duyệt không biết nơi này là chỗ nào.
Hiện tại nàng, cũng căn bản không có tâm tư đi để ý tới việc khác, vừa vội vừa tức đối với Diệp Tường Phi nói: “Anh làm sao có thể khơi mào lòng tốt của tôi xong dùng bộ dáng này để báo đáp tôi ? Diệp Tường Phi! Anh vì sao không nói rõ ràng cho tôi biết?!”
Bộ não suy nghĩ có một hồi cư nhiên lại có thể tuôn ra một tràng lưu loát đến như vậy, còn rất đúng ý hợp tình nha. Có lẽ người đang sốt ruột đều như vậy đi, Dù sao chuyện này cũng rất kỳ quái, rất dọa người nha!
“Thực xin lỗi, tôi quả thật là không có suy nghĩ đến cảm thụ của cô…” Diệp Tường Phi khẩu khí nhẹ nhàng nói, lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Duyệt, hắn cũng sợ ngây người, chính là hắn đem cảm xúc che dấu tương đối tốt mà thôi, khiến cho người ta nhìn không ra mà thôi.
“Chị ấy kêu Diệp Giai, cùng họ với anh, chẳng lẽ là em gái của anh sao?” Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi, cố gắng làm sao cho thật khéo, bọn họ có quan hệ gì nha?
Diệp Tường Phi gật đầu một cái, lập tức lạnh nhạt nói: “Bất quá không phải là do bố mẹ tôi thân sinh.”
“Đó là ai sinh?”
“…”
Diệp Tường Phi lại lần nữa trầm mặc, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn dãy xe cộ ở phía trước, trong lòng cũng là một trận mãnh liệt mờ ảo, Lâm Duyệt thấy hắn cái gì cũng không chịu nói, gấp đến độ muốn biết ngay chân tướng hét lên “Chị ấy bị bệnh gì? Vì sao lại nằm ở nơi đó? Mọi thứ của chị ấy đâu ? Chồng của chị ấy đâu? Chị ấy…!”
Diệp Tường Phi uấn giận cầm chặt cánh tay của nàng, đem nàng mang tiến trong lòng, cúi đầu, hung hăng hôn lên cánh môi lải nhải liên hồi của nàng. Lâm Duyệt không dự đoán được hắn hành động như vậy, cả kinh trừng lớn hai tròng mắt, kinh ngạc trừng nhìn mắt hắn.
Diệp Tường Phi hôn nàng, uấn giận trên khuôn mặt khí suất tán đi, chỉ còn lại một mảnh là ôn nhu, khẽ nhắm mắt lại, cảm thụ được vị ngọt từ môi nàng.
Chỉ tới khi một giọt chất lỏng ấm áp xẹt qua môi hắn, hắn nếm phải vị mặn ẩm ướt mới mở mắt ra, đến cuống quít buông nàng ra. Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt trong màn đêm, cư nhiên có chút hoảng hốt.
Nước mắt Lâm Duyệt tựa như vỡ đê, vẫn chảy không ngừng, chảy xuống thấm ướt quần áo, cả sàn xe nữa.
“Vì sao lại khóc?” một bàn tay Diệp Tường Phi nâng cằm nàng lên, tay kia thì thay nàng lau đi nước mắt trên mặt, thâm thúy mâu quang lưu chuyển ở trên mặt của nàng.
“Tôi không biết…” Lâm Duyệt nghẹn ngào lắc đầu, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy lòng thật đau. Đau đến mức hô hấp đều cảm thấy thực khó khăn, là vì Diệp Tường Phi đột nhiên hôn nàng sao? Nàng biết căn bản không phải như thế. Lúc này nàng đâu còn có tâm tư đi so đo việc này?
Cảm giác trong lòng đột nhiên trong lúc này vô cùng hụt hẫng, vợ lạc mất của Mạc Lặc Nghị Phàm, mẹ đẻ của tiểu Thư Tình! Chị ta cư nhiên đã xuất hiện! Mà cái hư danh bị hiểu lầm của nàng rốt cục có thể tự do thoát khỏi một loạt những chuyện kỳ lạ này, không phải hẳn là nên cảm thấy vui vẻ sao? Vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy? Vì sao lại muốn khóc?
“Diệp Giai bị người ta hạ độc, bị bệnh, mất đi một ít trí nhớ, hai năm trước bắt đầu ở nơi này tĩnh dưỡng.” Diệp Tường Phi đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Duyệt ngừng nước mắt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, há mồm cứng lưỡi nói: “Hạ độc? Cái gì độc?” Hiện tại là cái thời đại nào, còn có người chơi trò hạ độc này sao?
“Một loại có thể làm cho người ta mất đi trí nhớ, sau đó từ từ ૮ɦếƭ đi.” Diệp Tường Phi gắt gao nắm tay lái, cắn răng oán hận nói ra những lời này.
“Bị người nào hạ độc?”
Diệp Tường Phi trầm ngâm một lát, do dự nửa ngày mới mở miệng nói: “Ba năm trước đây, Diệp Giai bị một người sát thủ hắc đạo bắt cóc, một năm sau khi tôi tìm được cô ấy, cô ấy đã bị trúng độc, nhất định là tên sát thủ kia kê đơn cho cô ấy.”
“Không có khả năng là hắn!” Lâm Duyệt mau miệng nói, kiên quyết nhìn hắn. Mạc Lặc Nghị Phàm yêu vợ như vậy, làm sao có thể hạ độc cô ấy? Tuyệt đối không có khả năng này!
Diệp Tường Phi nghi hoặc nhìn nàng, không rõ nàng vì sao nàng lại phản ứng lớn như vậy. Lâm Duyệt cứng lại, cũng cả kinh thấy bản thân phản ứng quá nhanh, không được tự nhiên cúi thấp đầu, nói: “Tôi chỉ là cảm thấy, một sát thủ hẳn là sẽ không xuống tay đối với nữ nhân, hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì đúng không?”
” Điều mà Diệp Giai không nên nhất chính là yêu tên sát thủ kia!” Diệp Tường Phi lạnh lùng gầm nhẹ nói: “Yêu rồi sau lại quên hắn là ai, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn!”
Lời nói của hắn tàn nhẫn, khiến trong lòng Lâm Duyệt khiếp sợ. Sát thủ mà hắn đang nói chính là Mạc Lặc Nghị Phàm! Nhưng là hắn lại không biết, nếu đã biết rồi, sẽ như thế nào?
“Chuyện này trong đó, nhất định là có ẩn tình gì khác.” Lâm Duyệt ngơ ngác nói.
Diệp Tường Phi chính là cười khổ một chút, khởi động xe tiếp tục ra đi, xe chạy bay nhanh như trốn, Lâm Duyệt thế này mới cả kinh thấy chỗ này là cỡ nào xa lạ. Nếu lần sau lại đến, nàng tuyệt đối là không tìm được đường về .
Như thế, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Diệp Tường Phi nhếch khóe môi hỏi: “Diệp tổng, đây là nơi nào?”
Diệp Tường Phi liếc qua kính xe nhìn nàng liếc mắt một cái, nói: “Cô vẫn là không cần biết đến thì tốt hơn, về sau đều không cần gặp lại cô ấy, cũng không cần nói cho cô ấy biết một vài chuyện có thể K**h th**h đến trí nhớ của cô ấy.” Hắn cố ý lái xe chạy vòng vòng, mục đích chính là khiến nàng mất đi khả năng nhận biết hướng đi, khiến cho nàng rốt cuộc tìm không thấy chỗ này.
“Vì sao?” Lâm Duyệt khó hiểu.
“Quên người đàn ông kia, đối Diệp Giai mà nói là một chuyện tốt, tôi cũng không muốn cô ấy nhớ tới đoạn ký ức kia.” Diệp Tường Phi nhàn nhạt nói, trong thanh âm có rõ ràng là mệnh lệnh.
“Có lẽ đối phương cũng rất yêu chị ấy.” Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng nói.
Giọng Diệp Tường Phi mỉa mai cười lạnh nói: “Tình yêu của xã hội đen, không thể coi là tình yêu tốt đối với phụ nữ.” Nói xong, hắn không có nói nữa, Lâm Duyệt cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng cảm thấy thật đồng tình với Diệp Giai, không chỉ có là vì bệnh của cô ấy,mà là bởi vì chị ấy cũng rất rất yêu người chồng đã thất lạc hơn 2 năm kia.
Chị ấy sẽ ૮ɦếƭ sao? Ý tứ của Diệp Tường Phi là thời gian của chị ấy đã không còn nhiều lắm, nếu Mạc Lặc Nghị Phàm biết được nhất định sẽ thực thương tâm đi, hắn yêu chị ấy như vậy nha.
Lâm Duyệt trở lại chỗ ở liền ghé vào trên giường khóc lớn lên, khiến cho Lưu Tuyết chân tay luống cuống nhìn nàng tò mò hỏi: “Duyệt Duyệt, Diệp tổng đã ăn mất cậu sao? Làm sao khóc thương tâm như vậy? Nếu thật là như vậy cậu hẳn là cao hứng mới đúng nha!”
Lâm Duyệt căn bản không có tâm tư cùng cô ta tán gẫu vui đùa, cầm lấy di động muốn gọi điện thoại cho Mạc Lặc Nghị Phàm, lại có chút do dự.
Nàng đột nhiên phát giác nguyên lai bản thân đã thương hắn. Yêu tiểu Thư Tình! Nhưng là hiện tại lại đột nhiên muốn nàng buông tha tình yêu này, nàng làm sao có thể không thương tâmn chứ?
Sau khi Mạc Lặc Nghị Phàm phát hiện bản thân nhận sai người, liền biến mất khỏi cuộc sống của nàng, nhưng là, trời biết nàng có bao nhiêu không nỡ chứ, đời này, vì sao nàng lại không thể có tình yêu chân chính của một người chứ ?
“Cậu không phải là thất tình chứ ?” Lưu Tuyết tiếp tục lắm miệng nói.
Không nghĩ tới Lâm Duyệt gật đầu, nức nở ‘Ân’ một tiếng. Lưu Tuyết tức giận sau đó mắt trợn trắng, nói: “Thất tình tính cái gì nha? Đây cũng đâu pahỉ lần đầu tiên của cậu chứ”
“Nhưng mà hiện tại mình lại khổ sở, so với trước kia càng khổ hơn gấp vạn.” Trước kia đều là do mê luyến soái ca, sau lại đột nhiên phát hiện căn bản hắn ta không đẹp dẽ gì giống như bề ngoài bởi vậy nên không thích nữa. Lúc này người nàng yêu là Mạc Lặc Nghị Phàm, người đàn ông kia ưu tú tới cực điểm a.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc