Mẹ Vị Thành Niên - Chương 21

Tác giả: Thiên Cầm

“Xin anh, cầu xin anh thả tôi đi ra ngoài.” biểu tình trên mặt Lâm Duyệt hòa dịu một chút, bày ra bộ mặt vô cùng thảm thương nói với Long Hạo Vũ.
“Tôi sợ bị anh tôi phanh thây.” Long Hạo Vũ lắc đầu, không chút nào lo lắng cự tuyệt.
“Anh của anh? Chính là cái tên quỷ Nhật Bản kia?” Lâm Duyệt nghi hoặc hỏi, đều là người tà ác, cư nhiên nàng lại coi hắn như là huynh đệ thân thiết ?
hai mắt Long Hạo Vũ lại khẽ chớp, hắn trừng mắt nói: “Anh cô mới là quỷ Nhật Bản!”
“Tôi không có anh trai.” Lâm Duyệt trừng mắt liếc hắn một cái, lướt qua hắn hướng trong phòng đi vào, đi được vài bước mới quay đầu, nghiêm túc nói: “Cho anh một cơ hội cuối cùng, muốn hay không thả tôi đi ra ngoài?”
“Không cần!” Vẫn như cũ cự tuyệt không lưu tình chút nào. Lâm Duyệt chán nản, sau đó hướng hắn bày ra bộ dáng một đóa hoa tươi cười ngọt ngào, nói: “Đúng rồi, không biết bài tập này anh đã kiểm tra lại hay chưa, hình như cũng không được đúng lắm thì phải?”
Nhìn sắc mặt đột biến của Long Hạo Vũ, Lâm Duyệt đắc ý hừ một tiếng, bước nhanh hướng trong phòng đi đến.
thời điểm Lâm Duyệt đi vào trong phòng , Long Hạo Hiên vốn đã rời đi ngoài ý muốn xuất hiện tại trước mặt của nàng, Lâm Duyệt hơi hơi lo lắng, lập tức giả bộ dáng không chút nào sợ hãi nhìn hắn, nói: “Tôi đã nói với anh, Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ không bởi vì tôi mà gia ra vòng cổ!”
Long Hạo Hiên nhìn chăm chú vào nàng, nhàn nhạt cười: “Cô sai lầm rồi.”
Khi Long Hạo Hiên nói chuyện, Lâm Duyệt chỉ cảm thấy đầu nặng xuống, ý thức càng ngày càng mơ hồ, sau đó, thân mình mềm oặt đổ tiến vào trong lòng Long Hạo Hiên.
Thời điểm tỉnh lại, Lâm Duyệt phát giác bản thân lại đã ở một nơi xa lại khác, hơn nữa chỗ này cũng không hoa lệ thoải mái giống Long gia biệt thự . Chiếc giường lớn bây giờ đã biến thành mặt sàn xi măng làm cho lưng nàng đau nhức.
Nàng vừa chua xót vừa xoa xương cốt bị đau chống tay từ trên đất bò lên, trong lòng thầm mắng cái tên xú nam nhân kia , uổng phí khâm phục hắn khí suất, cư nhiên lại tâm ngoan như vậy, không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc!
Vừa mới ngẩng đầu lên, một họng S***g liền đột nhiên xuất hiện khiến cho nàng kinh hãi ngã trở lại nền nhà, Lâm Duyệt kinh ngạc trừng mắt trước nhìn họng S***g đen ngòm trước mắt, ánh mắt di chuyển lên trên, dừng ở một khuôn mặt đeo kính đen.
Sắc mặt nam nhân kia tĩnh mịch không có một tia biểu tình, phảng phất tựa như một tên người máy chỉ ấn nút là thực hiện mệnh lệnh.
“Đại… Ca, các người lại đang đùa cái gì thế…?” Lâm Duyệt lắp bắp hỏi, nhìn quét một chút bốn phía, nơi này thoạt nhìn là lầu một một tòa nhà còn chưa có xây xong, ánh sáng duy nhất đó là nhờ vào mấy ánh đèn hôn ám của mấy công trường bên cạnh. Bên ngoài tối đen một mảnh!
Vì sao muốn đem nàng tới nơi này? Hoàn cảnh ác liệt khiến cho trong lòng Lâm Duyệt dâng lên chút sợ hãi , vài vị nam tử canh giữ ở bên người nàng làm như không có nghe thấy lời của nàng, quẫy đạp lung tung đều trở lên vô ích.
Lâm Duyệt run run lại từ trên đất bò lên, giơ châm muốn hướng phía cầu thang bay tới, nhưng vừa mới bước chưa được nửa bước đầu tiên liền đã bị một đôi cánh tay tựa như gọng sắt túm gọn thắt lưng, khiến nàng không thể động đậy.
“Buông! Buông tay!” Lâm Duyệt kêu to bắt đầu giãy giụa.
“Cô là quân cờ tốt nhất của tôi, tôi làm sao có thể buông tay?” Bên tai vang lên một ngụm tiếng Trung sứt sẹo, không cần đoán, Lâm Duyệt cũng biết là ai. Trong lòng nhất thời gian dâng lên một trận phản cảm, nàng cư nhiên bị cái tên ghê tởm hỗn đản kia ôm vào trong ***?
“Ngươi đi ૮ɦếƭ đi!” Lâm Duyệt giơ chân phải lên, gót giầy hung hăng hướng chân của Long Phu đạp tới, đáng mừng là nàng đi giầy đế bệt, dẫm nát mặt trên chân hắn cũng không tính là rất đau đi. Nhưng cũng chừng đã khiến cho Long Phu tức giận, thấp rủa một tiếng, cánh tay vòng qua cổ của nàng, nhanh chóng khiến cho Lâm Duyệt cơ hồ không thể hô hấp!
Long Phu không để ý tới nàng có bị khó chịu hay không, sau khi khống chế được nàng xong đem nàng kéo tới bên cạnh hiên lầu một, đối với người dưới lầu hô: “Cameron tiên sinh, nếu ngươi cố ý coi Sơn Khẩu Tổ của tôi là kẻ địch, như vậy….” Cánh tay vừa thu lại, tiếng Lâm Duyệt thét chói tai cắt qua bầu trời đêm, vọng xuống dưới lầu rót thẳng vào tai Mạc Lặc Nghị Phàm!
Mạc Lặc Nghị Phàm cứng lại, đau lòng nhìn chăm chú vào hiên trên lầu, nửa thân mình Lâm Duyệt đã bị đẩy ra ngoài. Lòng nóng như lửa đốt hắn cố gắng đem khẩn trương áp tiến vào trong lòng, ánh mắt lạnh lùng tản mát ra tia giết chóc.
Khóe môi hắn cong lên khẽ mỉm cười, hờ hững mở miệng nói: “Anh cho rằng như vậy có thể bức tôi giao ra vòng cổ, vậy thì anh đã quá ngây thơ rồi, nữ nhân thôi mà….”
Lâm Duyệt nguyên lai còn đang tại vì hắn xuất hiện mà cảm động thời điểm khi nghe đến những lời này của hắn, nhất thời dục hỏa công tâm, căm giận hét lên: “Vương bát đản! Tôi biết ngay anh không tốt bụng như vậy đến cứu tôi ! Anh…!”
Đang nói bị lực đạo càng thêm mạnh mẽ của Long Phu khiến cho phải im bặt, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, hận không thể lập tức *** kẻ đang ở dưới lầu, mặt không chút thay đổi Mạc Lặc Nghị Phàm.
Nếu không bởi vì hắn, nàng làm sao phải chịu tội như vậy chứ, từ ngày ở nửa đường tốt bụng cứu hắn xong, sau đó vốn không có quá một ngày tốt đẹp nào. Ô… Nàng làm sao có thể xui xẻo như vậy nha.
Long Phu cũng không tin tưởng lời nói của Mạc Lặc Nghị Phàm, lớn tiếng cười nói: “Cameron tiên sinh nếu thật sự là nghĩ như vậy, làm sao lại có thể mới rạng sáng đã đến nơi hẹn ước chứ?”
“Tôi đến, chính là suy nghĩ muốn lý giải cách sử dụng vòng cổ cuối .” Mạc Lặc Nghị Phàm ngạo nghễ hắn nói: “Thiếu chút nữa nó khiến tôi phải mất mạng, tôi có lý do để tìm hiểu không phải sao?”
“Ngài cho rằng tôi sẽ nói cho ngài biết sao ? ” Long Phu bật cười, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, Mạc Lặc Nghị Phàm cư nhiên không biết điều bí mật của vòng cổ sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy rất tốt rồi! Cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Vòng cổ vốn không có liên quan gì đến Cameron tiên sinh, ngài cần gì phải tranh chấp thứ tai họa này, đắc tội Xã Đài đại nhân của chúng tôi chứ?”
“Nếu tôi đã tiếp nhận sự phó thác của người khác, thì phải có trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ này.” Mạc Lặc Nghị Phàm mặt không chút thay đổi nói, đối với cái gì Sơn Khẩu Tổ mà Long Phu vừa mới nói ra một chút cũng không sợ hãi, bởi vì hắn không phải là một người sợ ૮ɦếƭ!
Bất quá, thật sự hắn rất muốn giải ra bí mật của vòng cổ, vị kia đã giao vòng cổ cho hắn đã nói nhất định phải đưa đến tay người nào đó, vậy trong đó nhất định phải có bí mật tày trời gì.
Long Phu trầm ngâm nửa ngày, lại lần nữa mở miệng, thanh âm hòa dịu không ít, nói: “Sơn Khẩu Tổ chúng tôi đều rất muốn cùng Cameron tiên sinh bàn chút điều kiện trao đổi, muốn mua chiếc vòng cổ này, cụ thể công việc có chút không được như ý mời ngài đến tổng bộ của chúng tôi ở Tokyo để nói chuyện, được chứ ? Yên tâm, chúng tôi nhất định thịnh tình khoản đãi, trước mắt ngài nên suy nghĩ thật kỹ đã, nếu OK, hai ngày sau chúng ta lại liên hệ, đến lúc đó chúng tôi sẽ chuẩn bị máy bay tư nhân chở khách quý là ngài đến tận nơi.”
Hồng Môn Yến? Mạc Lặc Nghị Phàm cười lạnh một tiếng, lắc đầu: “Tôi cự tuyệt!” Không nói hiện tại hắn căn bản tìm không thấy vòng cổ, cho dù tìm được rồi, cũng không nhất định phải theo chân bọn họ đi trao đổi điều kiện.
“Như vậy….” Long Phu một phen xõa tung mái tóc của Lâm Duyệt, tay kia thì nắm chặt cằm dưới của nàng , bức bách nàng hơi hơi ngẩng mặt , đối diện bản thân.
“Ngươi muốn làm gì?!” Bị dọa hết hồn Lâm Duyệt lại lần nữa hét rầm lên, trừng mắt với khuôn mặt chó má đang gần sát này, nhất thời mất hết khẩu vị!
Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn như cũ là yên tĩnh đứng ở dưới lầu, tựa như hành động của Long Phu cùng hắn không có quan hệ gì.
“Tôi muốn làm gì?” Long Phu đối với Lâm Duyệt lộ ra một cái mỉm cười dâm tà, bàn tay vuốt ve gò má non mịn của nàng, sau đó trượt xuống , phút chốc túm lấy tà áo của nàng. Tàn nhẫn mở miệng nói: “Tôi muốn trước mặt chồng của cô, cho cô thưởng thức mỹ vị khi được làm nữ nhân của tôi!”
“Không cần!” Lâm Duyệt thét chói tai giãy giụa liên hồi, nhưng mà đánh không lại một cánh tay của Long Phu. Khi môi hắn muốn tập kích trên mặt nàng, tay hắn muốn với vào bên trong nội y của nàng, một tiếng hét thê thảm xé ngang bầu trời đêm.
Tay hắn đang túm nàng buông lỏng ra, Lâm Duyệt cảm giác toàn bộ thân mình nháy mắt bay lên không trung, vù vù tiếng gió lại xẹt qua bên tai. Tiếng thét càng chói tai hơn, nàng hơi hơi mở mắt ra, liền phát hiện bản thân chính là đang hướng mặt đất mà bay xuống, trời ạ ——!
Nàng có phải sắp phải ૮ɦếƭ không, sẽ ngã ૮ɦếƭ sao?! Trước mặt bỗng tối sầm, Lâm Duyệt nhất thời mất đi tri giác, thân mình mảnh khảnh thẳng mặt đất mà rơi….
Mạc Lặc Nghị Phàm thu lại S***g trong tay, vài cái bước chân, nhanh nhẹn vượt qua chướng ngại vật trước mắt. Vững vàng tiếp được người đang thẳng hướng mặt đất mà rơi xuống Lâm Duyệt, ôm lấy toàn thân nàng , ở giữa cơn mưa bom bão đạn mà hướng phía cổng phóng đi như bay.
Long Phu bị lĩnh một viên đạn của Mạc Lặc Nghị Phàm ngã xuống đất thành một đống như xác súc vật còn không quên hét lớn kêu thủ hạ đuổi theo. Hắn có ૮ɦếƭ cũng thật không ngờ rằng Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ có gan nổ S***g, dùng phương thức này cứu đi Lâm Duyệt, hắn ta rất lớn mật rồi!
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng chẳng phải xúc động mà làm, ngay tại khi Lâm Duyệt xuất hiện hắn đã ngay tại chỗ cân nhắc phương pháp cứu người, người khác thoạt nhìn thì cho rằng hành vi này thực mạo hiểm , nhưng hắn đã có mười phần chắc thắng.
“Thiếu gia, đối phương người rất nhiều, chúng ta chạy không thoát được.” Một vị nam tử vụng trộm liếc vào lo lắng hỏi, cũng nhìn thoáng qua người đang mất đi tri giác Lâm Duyệt. Nếu không có nàng, Mạc Lặc Nghị Phàm muốn chạy trốn thực sự là chuyện rất dễ dàng, nhưng là bây giờ còn muốn ôm một cái của nợ a!
Dường như cảm nhận được nguy hiểm bên người , Lâm Duyệt bỗng dưng mở hai mắt, hổn hển từ trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm lăn xuống dưới. Hoảng sợ nói: “Các người muốn làm cái gì? Không có liên quan đến tôi! Tôi thật sự không có vòng cổ!”
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng trắng bệch sắc mặt, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, ôn nhu trấn an nói: “Duyệt Nhi, đừng sợ, đã làm em khiếp sợ rồi.”
“Anh…!” Thời điểm Lâm Duyệt đang muốn trách móc ra lời, lời lẽ đột nhiên bị Mạc Lặc Nghị Phàm nuốt chửng. Mạc Lặc Nghị Phàm hung hăng hôn nàng, chỉ tới khi nàng yên tĩnh, sau đó mới buông ra nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Bảo bối, đừng lên tiếng, anh mang em rời khỏi nơi này.”
Ôm nàng, trong lòng đột nhiên liền bình tĩnh lại, sau khi hắn biết nàng bị Long Phu bắt cóc, thật sự rất sợ hãi, cũng lo lắng không yên. Bọn người Sơn Khẩu Tổ kẻ nào cũng tâm địa độc ác, hắn thật sự rất sợ nàng sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. May mắn, nàng không có chuyện gì….
Chung quanh tiếng S***g ‘Bang bang’ khiến Lâm Duyệt tạm thời rũ bỏ tùy hứng, đàu óc lẫn thể xác đều lo lắng thoát thân, tay nhỏ bé lạnh lẽo bị Mạc Lặc Nghị Phàm nắm ở trong tay, tay hắn thực ấm áp, rất có hiệu quả làm nàng an lòng hơn.
Được hạ nhân yểm trợ, Mạc Lặc Nghị Phàm lôi kéo Lâm Duyệt xuyên qua cửa cổng chưa xây xong của công trường, ngọn đèn bên ngoài mờ ảo hôn ám, dè dặt cẩn trọng hướng dưới lầu đi tới.
Lâm Duyệt thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bóng người chớp lên phía sau, một bên thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, một bên sống ૮ɦếƭ theo kịp bước chân Mạc Lặc Nghị Phàm, trên trán sớm toát mồ hôi đầm đìa. Chưa từng có trải qua hoàn cảnh bên bờ vực sinh tử như thế này, nàng còn có cơ hội chạy trốn cũng là may mắn rồi.
Mà đêm đen tối cho bọn họ cơ hội chạy trốn tốt nhất, hai người từ hành lang gấp khúc băng qua một đại sảnh lớn, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn liếc mắt một cái dưới lầu. Cánh tay thon dài duỗi ra, ôm lấy eo thon nhỏ của Lâm Duyệt sau đó hướng phía trước nhảy xuống dừng ở thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá lên trên, sau đó lại hướng mặt đất bay xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Tuy rằng động tác của hắn đủ nhanh nhẹn, Lâm Duyệt vẫn là bị dọa đến kinh hãi, chỉ có thể gắt gao ôm lấy lưng hắn, nhắm lại hai tròng mắt.
Thời điểm trợn mắt lần nữa, nàng đã yên vị ở trên xe. Xe lấy tốc độ nhanh nhất chạy như bay, đem một đám người phía xa xa còn lại đang đấu đá không ngừng.
“Em không sao chứ?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn sắc mặt biến đổi của nàng, ôn nhu ở bên tai nàng hỏi.
Lâm Duyệt bỗng dưng bị hắn kinh động đến nhảy dựng lên, ‘Phanh’ một tiếng, đỉnh đầu đánh vào mui xe. Nàng bất chấp trên đầu đau đớn, trợn mắt với hắn hét lớn nói: “Anh xem bộ dáng của tôi giống tốt lắm sao?! Các người đấu đá nhau, làm sao lại đem người ta kéo vào chứ ? “
Nhớ tới vừa mới thiếu chút nữa bị cường bạo, thiếu chút nữa ngã ૮ɦếƭ, còn kém một chút bị đánh ૮ɦếƭ, trong lòng nàng mà bắt đầu dâng lên cỗ sợ hãi, còn có hắn lại nói ra được những lời vô tình như vậy nữa chứ….
“Thực xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Mạc Lặc Nghị Phàm thực đau xót đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng trấn an nói. Hắn quá sơ ý mới để cho người khác có cơ hội xuống tay với nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc