Mẹ Vị Thành Niên - Chương 14

Tác giả: Thiên Cầm

Lâm Duyệt một hơi vọt tới dưới lầu, gặp chủ nhà đang đứng bên trong cửa kính ghé sát mặt vào thủy tinh nhìn ra phía ngoài tò mò quan sát xung quanh, chiếc xe xa hoa bên của đối diện còn có mấy người đàn ông mặc đồ đen cảm thấy rất tò mò.
Lâm Duyệt giơ chân lên, làm động tác đá muốn hắn một cước văng ra ngoài mới căm giận nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nàng không thể thực sự đá hắn, ai . . . . . Bị người khác bắt được nhược điểm trong tay thật là khó chịu.
“Thiếu phu nhân, hảo!” hai gã đàn ông nhìn thấy Lâm Duyệt cung kính mà hô, mở ra cửa xe bên phải ý bào nàng lên.
“Các người đừng gọi tôi như vậy.” Tiểu Duyệt nhỏ giọng cảnh cáo, bị người bên ngoài nghe được thực không tốt nha, còn có tên lợn giống đang ghé sát đầu vào cửa kính nhìn lén kia, khẳng định hắn sẽ nghĩ rằng nàng câu được con rùa vàng nào nhân cơ hội mà vùi dập nàng.
“Dạ vâng, Thiếu phu nhân!” Hai người trăm miệng mồi lời thanh âm vang dội mà trầm thấp.
Lâm Duyệt thiếu chút nữa mà ói máu, tức giận trừng lớn mắt, cúi lưng tiến vào ghế sau xe. Vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, cái tên Mạc Lặc Nghị Phàm kia có thể mang tới cái loại thủ hạ tốt đẹp gì chứ? Đều cùng một dạng cả.
Xe vững vàng chạy, Lâm Duyệt ngoái đầu nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt hồ nghi của chủ nhà nhìn chằm chằm chiếc xe, bộ dạng há miệng kinh ngạc.
Đây là lần thứ ba Lâm Duyệt đi đến Bạn Sơn biệt thự, hai lần trước trạn thái đều là mơ mơ màng màng, lúc này đây nàng cố ý quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nghĩ nếu tên ấm đầu Mạc Lặc Nghị Phàm đem nàng nhốt trong Bạn Sơn biệt thự, nàng có cơ hội chạy trốn hay không.
Đây Nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng ý thức được ý nghĩ của mình quá mức ngây thơ đi, nơi này không chỉ không thấy nổi một chiếc xe ngay bóng dáng một con ma đều không có. Dưới sờn núi là biểm rộng mênh ௱ôЛƓ dũ dội, trên sườn núi là núi rừng tầng tầng lớp lớp, chỉ bằng hai cái giò này căn bản chạy không thoát.
Cừ thật, chạy tới cái nơi thâm sơn cùng cốc này để ở không thấy nhàm chán sao? Lâm Duyệt đang nghĩ ngây ngốc, xe liền đã tới biệt thực, vững vàng dừng trước tòa nhà.
Một người đàn ông tiến lên thay Lâm Duyệt mở cửa, cúi đầu thấp một chút: “Thiếu phu nhân tốt chứ, thiếu phu nhân mời xuống xe.”
“Tôi không cần!” Lâm Duyệt gắt gao giữ chặt tay vịn trên đỉnh đầu, đem văn kiện đá đến trong tay một người, nói: “Này nọ tôi đã đưa đến, các người có thể đưa tôi đi trở về rồi.”
“Thiếu phu nhân. . . .” Nam tử bắt được văn kiện, khó xử nhìn nàng, thiếu gia cũng không từng nói có thể thả thiếu phu nhân đi, hắn nào dám tự quết định a!”Thiếu gia muốn gặp ngài, tiểu thư nhỏ cũng ầm ĩ muốn gặp ngài nữa.”
Tiểu thư nhỏ? Tiểu Thư Tình? Lâm Duyệt nghĩ đến nó, lòng chợt mềm nhũn, thiếu chút nữa đã xuống xe. Thời điểm ra đến cửa xe lại rụt trở về, ra vẻ lãnh đạm nói: “Bọn họ muốn gặp ai đâu có liên quan tới tôi? Tôi lại không nghĩ muốn gặp bọn họ. . . .” Lúc nói ra những lời này Lâm Duyệt có chút chột dạ, nói thật ra, nàng thực rất nhớ tiểu Thư Tình, tiểu nữ oa kia bộ dạng cùng bản thân nàng giống tới chín phần nha tuy rằng không phải là con gái của mình, nhưng là kiếp này coi như là hữu duyên đi không phải sao ? Lại có cùng khuôn mặt.
Nam tử đứng ở cửa không biết như thế nào cho phải, nhưng là trong lòng Lâm Duyệt vẫn đang chờ Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện, nếu hắn đến mở lời cầu xin nàng ở lại, hắc hắc, nàng có thể cùng hắn đàm phán một vài điều kiện, dĩ nhiên tiếp theo sẽ ở lại tòa nhà lớn này ngoạn nửa ngày rồi về nhà.
Quan trọng là, hiện tại nàng thực cần một lối thoát, cứ như vậy theo bọn họ đi gặp Mạc Lặc Nghị Phàm, kia nàng thực là không có cá tính đi? Thật mất mặt đi?
“Các người nói cho cái tên sắc quỷ kia biết, nói là bà cô tôi muốn trở về!” Lâm Duyệt giương giọng nói, trong lòng điên cuồng hô lên, các người nhanh đi nha! Nhanh đi đem cái tên mê muội thần bí Mạc Lặc Nghị Phàm kêu đi ra nha!
Đang chuyên tâm suy nghĩ, ngoài xe đột nhiên truyền đến thanh âm từ tính mà ôn nhu của Mạc Lặc Nghị Phàm: “Bảo bối, bọn anh vẫn luôn chờ em để ăn bữa sáng, thế nào hiện tại lại không nhanh đi?”
Lâm Duyệt sửng sốt, nhìn cái người không biết ở nơi nào hiện ra Mạc Lặc Nghị Phàm, trời ơi! Hắn thật đúng là xuất quỷ nhập thần, thật dọa người nha. Mà ngay lúc đó tiểu Thư Tình từ ngoài cánh cửa xe đang mở rộng nhào vào cười hì hì hô: “Mẹ . . . , mẹ rốt cục cũng đến thăm con nha, người ta rất nhớ mẹ nha.”
Lâm Duyệt cảm thấy rất vui vẻ, một tay lấy thân mình nho nhỏ của nó ôm ngồi ở trên đùi, nhịn không được ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của nó hôn chụt chụt mấy cái: “Thật vậy sao? Nhớ nhiều là bao nhiêu nha?”
“Nhiều như vậy .” Tiểu Thư Tình mở to hai cánh tay, không có dài hơn được bao nhiêu, tóm lại chính là vô cùng vô cùng nhớ là được rồi!
Lâm Duyệt bị bộ dáng đáng yêu của nó chọc cho cười ha ha, giúp nó thu hai cánh tay trở về, cười nói: “Được rồi, biết, mẹ cũng nhớ Thư Tình nga.”
“Yêu mẹ!” Tiểu Thư Tình lòng tràn đầy vui mừng ở trên mặt Lâm Duyệt cắn một ngụm.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn hai người bên trong xe vui đùa không thành bộ dáng , khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, hoàn cảnh như thế này, là điều mà hắn vẫn luôn khát vọng nhìn thấy. Đợi hơn hai năm, rốt cục cũng đợi được, tuy rằng. . . Nàng đã quên hắn.
Hắn thực nhẫn nại chờ ở bên cạnh xe, nhìn chằm chằm khuôn mặt cười đùa thản nhiên của Lâm Duyệt, hưởng thụ giờ khắc vui vẻ này.
Chính là ——, còn không có chờ hắn hưởng thụ xong, liền bị một giọng nữ mạnh mẽ đánh gãy: “Uy! Không phải anh nói muốn mời tôi ăn bữa sáng sao? ! Làm sao còn không có động dậy nha? !” Lâm Duyệt vẫn đang đứng ở trên xe không có xuống dưới.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhàn nhạt cười, ôn nhu nói: “Phu nhân mời xuống xe đi.”
Cừ thật, rốt cục đợi được hắn nói ra những lời này, Lâm Duyệt một tay ôm tiểu Thư Tình, một tay ôm cái bụng đói đang kêu ùng ục, cố ý vênh khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hướng Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Anh muốn tôi. . . có thể , đáp ứng tôi ba điều kiện.”
Nàng biết Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ không dễ dàng như vậy mà nhường nàng đi, sở dĩ, nàng muốn nắm lấy cơ hội, cố gắng vì bản thân tìm một con đường để lui. Đỡ phải bị gây khó dễ cho bản thân cuối cùng còn không thể quay về.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú nàng, tìm tòi nghiên cứu xem có phải nàng đang đùa giỡn cái gì hay không, miệng lại đáp ứng nói: “Em nói.”
Thoải mái như vậy ? Đây là điều mà Lâm Duyệt không nghĩ tới, nhìn lại hắn nghiêm trang nói: “Thứ nhất, không cho phép hôn tôi, ôm tôi!” Điều này rất quan trọng , bởi vì nàng biết người đàn ông này có niềm đam mê rất Biến th', chính là thích hôn nàng.
Hai mắt Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ nháy, điều kiện này. . . Rất khó đáp ứng, chỉ cần nhìn thấy nàng, hắn sẽ nhịn không được muốn đi qua ôm nàng, hôn nàng, chính hắn cũng rất khó khống chế. Lâm Duyệt thấy hắn trầm mặc, ráo riết nói: “Uy, anh có đáp ứng hay không hả?”
“Anh tận lực.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười tà nói ra ba chữ này, Lâm Duyệt tức giận đến trợn trắng mắt, thế này gọi là cái gì đáp án? Muốn hắn tận lực hình như rất khó đi?
Bất quá, nàng vốn không hi vọng gì hắn sẽ đồng ý với mình, vì thế, nói ra điều kiện thứ hai: “Thứ hai, không cho phép đem tôi nhốt ở nơi này, tôi muốn đi lên lớp, đi làm.”
“Anh tận lực.”
“Anh. . . !” Lâm Duyệt trợn tròn , trừng mắt nhìn hắn, xem ra mấy điều kiện này hắn đều không thể làm được đi? Thật sự là tên đàn ông đáng giận, kia. . . !
Mạc Lặc Nghị Phàm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, tiểu thê tử th*** của hắn, chẳng lẽ nàng không biết bản thân đã lọt vào địa bàn của hắn sao? Cư nhiên còn đáng yêu đến mức cùng hắn bàn điều kiện?
“Mẹ, mẹ ở lại cùng người ta thôi.” Tiểu Thư Tình nghe được Lâm Duyệt lại muốn đi nữa , mất hứng đô đô cái miệng nhỏ nhắn, loạng choạng ôm cánh tay Lâm Duyệt làm nũng nói.
Lâm Duyệt xin lỗi vỗ vỗ đầu nàng, dụ dỗ nói: “Bảo bối ngoan, tương lai mẹ muốn làm việc lớn nha, bởi vậy nhất định phải đọc sách mới được nga, mẹ sẽ thường xuyên trở về cùng con.”
“Nga.” Tiểu Thư Tình không can tâm không tình nguyện tiếp lời, cúi đầu xuống. Lâm Duyệt thấy nàng một mặt ủy khuất tiểu bộ dáng thật là đáng thương, thương cảm trong lòng tràn ra nàng ôm thân mình nho nhỏ của nó chui ra khỏi xe, cũng không quản Mạc Lặc Nghị Phàm có đáp ứng điều kiện của nàng hay không.
Lâm Duyệt vừa chui ra khỏi xe, liền cảm giác được bên hông căng thẳng, ngay sau đó thân mình bị mang tiến vào vòng ôm rộng rãi của một người. Trước mặt bỗng nhiên tối sầm, môi nháy mắt bị cái gì đó đổ ập xuống.
Nàng cả kinh trừng lớn hai mắt, trợn mắt nhìn khuôn mặt khí suất đang gần trong gang tấc này, lửa giận bừng bừng bốc lên. Tên này đáng ૮ɦếƭ ngàn đao! Không đáp ứng điều kiện của nàng còn chưa tính, cư nhiên coi thường đến cỡ này?
Nàng có nên hay không lý giải điều này bằng cách cho rằng hắn là đang cố ý khiêu khích? Được lắm, cũng không tin bản thân cắn không ૮ɦếƭ hắn!
Mạc Lặc Nghị Phàm nếm phải một hồi đau đầu, dĩ nhiên không dại gì nếm lần thứ hai, ở lúc nàng hết sức há mồm, lời lẽ linh hoạt tránh né mấy chuyện xấu ác ý của nàng. Tay phải đỡ lấy cái gáy của nàng, khiến nàng trốn không thể trốn, hôn thật sâu.
Vài nam tử bên cạnh nhìn như không thấy, dường như đã sớm quen với trường hợp kích tình bắn tứ tung bốnv phía này, chỉ có tiểu Thư Tình đang bị hai người kẹp như nhân bánh quy ở giữa vung vẫy tứ chi, ý đang kháng nghị.
Có lầm hay không? Tuy rằng một nhà ba người ôm nhau ở cùng một chỗ cảm giác siêu tốt, nhưng là. . . Nhưng là thế này cũng quá nhiệt tình đi, nó đều sắp bị ép thành nhân bánh rồi a, hơn nữa sắp thở không nổi nữa rồi đây. . . .
Hôn kịch tính cùng một chỗ, hai người từ nguyên bản khẩu chiến thẹn thùng sau chuyển sang ôn nhu, Lâm Duyệt cho dù tức giận, lại hận, nhưng cũng khó thoát khỏi thế công nhu tình của Mạc Lặc Nghị Phàm. Thẹn thùng xụi lơ ở trong lòng hắn, cánh tay ôm tiểu Thư Tình cũng vì thẹn thùng mà dần buông lỏng.
Thời điểm nàng đang từ kháng cự chuyển sang chuyên tâm, không cảm nhận được gì, một thanh âm thực bất đắc dĩ đánh gãy chuyện tốt của hai người .
“Ôi. . . Ôi. . . Ba nha. . . Mẹ nha!” ‘Phanh’ một tiếng, cái ௱ôЛƓ nhỏ bé đáng thương của tiểu Thư Tình, tựa như đấu vật rơi ở trên bãi cỏ.
Trong nháy mắt hai người buông ra lẫn nhau, lùi ra sau mấy bước, cúi đầu nhìn tiểu Thư Tình đáng thương , tựa như một con gà con bị vứt bỏ, mờ mịt trừng mắt nhìn hai người. Lâm Duyệt nhìn bộ dáng đáng yêu của nó, nhịn không được cười rộ lên, cúi người chạy đến ôm nàng.
Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, vừa nhíu mày: “Ô ô. . . Mẹ hư. . . .” Một bên xoa cái ௱ôЛƓ nhỏ bị ngã đau, giả bộ thương tâm khóc lên.
Quá đả thương đến lòng người nha! Thiên tân vạn khổ mới tìm được mẹ trở về, cư nhiên như vậy coi thường nó, quăng ngã nó không tính còn dám giễu cợt nó!
“Thực xin lỗi thôi, đến đây , mẹ nhìn xem cái ௱ôЛƓ nhỏ có bị nở hoa hay không nào. . . Ân, còn không có. . . .” Lâm Duyệt hắc hắc cười gượng vỗ vỗ cái ௱ôЛƓ nhỏ của nó, không tự nhiên dỗ dành. Sắc mặt sớm đã ửng hồng một mảnh, dọa người a, vừa rồi nàng đã làm cái gì nha? Rõ ràng là muốn cự tuyệt hắn hôn, thế nào sau lại phát triển đến. . . .
Nhưng lại chuyên tâm đến mức đem tiểu bảo bối đáng yêu, đáng giận này quang ngã a! Vụng trộm nhìn liếc mắt một cái Mạc Lặc Nghị Phàm bên cạnh, vừa vặn gặp đối phương cười nhìn mình, một cỗ tức dận vô danh liền dâng lên!
Hắn còn cười, lại còn lộ ra vẻ tươi cười cùng diễu cợt cỡ này nhìn nàng? ! Đánh rơi đứa nhỏ chẳng lẽ không có phần của hắn sao? Hừ!
Mạc Lặc Nghị Phàm một tay đem tiểu Thư Tình từ trong lòng của nàng ôm lấy, tay kia thì ôm Lâm Duyệt hướng trong phòng đi vào, tiểu Thư Tình là nữ nhi mà hắn ôm ấp hơn hai năm, mỗi một động tác mỗi một sắc mặt của nó biểu thị cái gì hắn lại là hiểu biết quá đi.
“Uy, anh muốn dẫn tôi đi nơi nào?”
“Ăn bữa sáng.”
“Mẹ, con cùng ba ba làm bữa sáng mà mẹ thích nhất nga.” Tiểu Thư Tình đem một bàn tay ôm cổ Mạc Lặc Nghị Phàm, thực ngộ hướng Lâm Duyệt nói.
“Con. . . Làm sao?” Còn đắm chìm trong trạng thái xấu hổ sắc mặt Lâm Duyệt trắng xanh một chút, nàng lần đầu tiên nghĩ đến là, kia có thể ăn sao? Không phải là nàng thích xem nhẹ nó, thật sự là, nàng cũng không thể xem trọng nha!
Tiểu Thư Tình lại rất đắc ý liều mạng gật đầu, không nghĩ làm mất ý tốt của nó Lâm Duyệt chỉ có thể đáp lại cho nó một cái mỉm cười ngọt ngào: “Bảo bối thực ngoan, cám ơn nha.” Hi vọng sẽ không quá khó khăn ăn!
Mạc Lặc Nghị Phàm dẫn hai người đi đến nhà ăn, nữ giúp việc lập tức cung kính kéo ra đò dùng cho bữa ăn, Lâm Duyệt đánh giá một lượt mọi thứ trên bàn ăn thoạt nhìn tốt lắm nhưng mà món ăn này dành cho người thì có vẻ hơi kỳ lạ. Lại ngẩng đầu hướng Mạc Lặc Nghị Phàm ha ha cười gượng nói: “Đây là kiệt tác của cha con hai người sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc