Mẹ Vị Thành Niên - Chương 08

Tác giả: Thiên Cầm

Hắn không phải là khách quý Mạc Lặc Nghị Phàm được mời tới tham gia yến hội lần này sao? Cameron. Mà bên cạnh hắn là Phạm lão gia vẻ mặt khẩn trương khép nép. Ông không biết Mạc Lặc Nghị Phàm có quen biết cô gái này hay không nhưng ông biết rõ giờ phút này Mạc Lặc Nghị Phàm đang vô cùng tức giận.
Ánh mắt Thi Tiểu Hân cùng tất cả các nữ sinh như bị nam châm hút vào khuôn mặt đẹp trai của Mạc Lặc Nghị Phàm, cô vẫn cho rằng Phạm Tư Ân là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này, thế nhưng hôm nay mới phát hiện cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!
“Ba, con với bạn học đang đùa giỡn chút.” Phạm Tư Ân nhìn liếc qua Lâm Duyệt đang ngồi trên mặt đất nhẹ giọng khóc nức nở không dám đối mặt với cặp mắt lạnh lùng của Mạc Lặc Nghị Phàm kia.
Ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm đảo qua mọi người rồi rơi trên người Lâm Duyệt đang ngồi trên mặt đất lạnh lùng được thay thế bởi ôn nhu. Cúi người đem nàng từ dưới mặt đất ôm lấy.
Lâm Duyệt đang không biết phải làm như thế nào căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra đột nhiên liền cảm thấy cả người mình bay lên không nàng kinh hãi hét một tiếng. Khi mở hai mắt liền đối diện ngay với đôi mắt ôn nhu của Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Tôi phải rời khỏi nơi này.” Nước mắt từ khóe mắt Lâm Duyệt đua nhau chảy xuống, nhìn hắn nghẹn ngào mở miệng. Căn bản nàng không nên hướng hắn yêu cầu như vậy, chẳng qua ở nơi này chỉ có hắn là trên mặt không có vẻ cười nhạo cũng chỉ có hắn khiến nàng cảm thấy có một tia thân thiết, bởi vì trong ánh mắt hắn hiện lên sự ôn nhu vô tận.
“Được, chúng ta trở về.” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm eo của nàng nâng cằm nàng lên cúi người dùng chính cánh môi của mình dán lên làn môi nàng hôn thật sâu.
Phút chốc Lâm Duyệt trợn tròn hai mắt nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc đầu óc lại một lần nữa trống rỗng. Trời ơi! Đêm nay nàng mất mặt còn chưa có đủ sao? Cư nhiên còn ngay trước mấy trăm người giàu có cùng người đàn ông trước mắt này diễn trò hôn nha.
Thi Tiểu Hân vừa tức vừa hận dậm chân ghen ghét trong lòng dâng lên không thở nổi. Nguyên bản là muốn chỉnh nàng khiến nàng xấu mặt không nghĩ đến mệnh của nàng tốt như vậy giữa đường gặp được một cái bạch mã hoàng tử.
Càng khiến cô tức giận đó là ở đây có nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy, đột nhiên xuất hiện một người dễ nhìn thì cư nhiên ngay cả liếc mắt cũng không liếc người khác một cái liền trực tiếp tìm đến Lâm Duyệt.
Một lúc lâu sau Mạc Lặc Nghị Phàm mới thỏa mãn buông Lâm Duyệt ra, dùng ngón lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, ôm toàn bộ lưng áo của nàng hướng phía bên ngoài đám người đi ra, Lâm Duyệt vẫn đang trong trạng thái đầu óc trống rỗng cứ như vậy bị ôm đi.
“Cameron tiên sinh!” Thức thời Phạm lão gia vội vàng đuổi theo cẩn thật dè dặt nói: “Thực sự rất xin lỗi, Tư Ân từ nhỏ đã ham chơi không nghĩ tới …”
“Phạm tiên sinh đây coi như là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, cám ơn ngài đã nhiệt tình đón tiếp.” Khóe môi Mạc Lặc Nghị Phàm nổi một nụ cười nhạt nói với Phạm lão gia.
“Cameron tiên sinh!” . Phạm lão gia còn muốn mở miệng đã bị Mạc Lặc Nghị Phàm vung tay chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người biến mất ngoài cửa lớn.
Ông mất trăm cay ngàn đắng mới có thể mời Mạc Lặc Nghị Phàm đến đây, cư nhiên lại bị đứa con trai tốt bụng của mình đập vỡ hết thảy, bây giờ thì tốt rồi hợp đồng độc quyền với tập đoàn Thụy Ca nghĩ cùng đừng nghĩ cầm tới tay.
“Ba làm sao vậy? Người kia là ai vậy?” Phạm Tư Ân liếc mắt nhìn hai người vừa biến mất ở cửa đi lên hỏi.
“Mày a! Thật sự là chuyện tốt không đủ mà chuyện xấu thì có thừa!” Phạm lão gia hướng anh điên cuồng gào thét nói: “Đó là tổng tài tập đoàn Thụy Ca Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron bây giờ để cho mày đắc tội.”
“Là ngài ấy?” Phạm Tư Ân hô nhỏ một tiếng lại nhìn ra phía cửa lớn, những người đứng xem xung quanh cũng giống như anh bất ngờ không thể tưởng tượng được người thanh niên trẻ vừa rồi chính là người lãnh đạo cao nhất của tập đoàn nổi danh Thụy Ca Mạc Lặc Nghị Phàm? Cameron!
Những người tham gia yến hội trừ bạn cùng học của Phạm Tư Ân ra phần lớn đều là người trong giới quảng cáo nhưng chưa từng có một ai được gặp qua tổng tài tập đoàn Thụy Ca. Không thể tưởng tượng nổi cư nhiên hôm nay lại có thể gặp được ở chỗ này, tất cả đều trộm hối hận lúc nãy không có ai tiến lên dựa sức tạo một chút quan hệ.
…………………….
Chỉ tới khi xe ra khỏi khuôn viên Phạm gia Lâm Duyệt mới từ trong hoảng loạn tìm về cảm giác của chính mình, mới nhận ra mình đang ám muội nằm ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của một ai đó.
Sờ soạng qua một chút nước mắt trên mặt, cuống quýt từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ Mạc Lặc Nghị Phàm lùi ra, xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt. Lúc nãy hắn lại hôn nàng, làm trò cười trước mặt mấy trăm người quan trọng là lại trước mặt Phạm Tư Ân mà hôn nàng.
(Tớ là tớ bó tay với bạn Duyệt rồi, giờ phút này còn …)
Đánh mắt liền đối diện với ánh mắt thâm tình của Mạc Lặc Nghị Phàm, con ngươi thâm tình còn lộ ra một chút tức giận đang gắt gao nhìn nàng. Vòng tay của hắn nóng như bàn ủi dán trên thắt lưng của nàng, nóng bỏng như vậy khiến tim nàng đập loạn lên.
Lâm Duyệt nhanh chóng rũ hai mắt nhằm lảng tránh đôi mắt quái dị kia.
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không cho phép nàng lảng tránh, giơ đầu ngón tay xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng sau đó dừng lại ở cằm nàng nhẹ nhàng nâng lên. Bức nàng đón nhận ánh mắt của chính mình khẽ nói: “Em thích tiểu tử kia?”
“Cái gì?” Lâm Duyệt khó hiểu nhìn hắn, hắn đột nhiên hỏi vấn đề này làm cho nàng nhất thời không thể phản ứng lại.
“Tên tiểu tử lúc nãy, em thích hắn?” Trong tiếng nói có thể cảm nhận được chút ít lửa giận nhưng cũng đủ khiến cho người khác kinh hãi. Tránh cũng không được Lâm Duyệt chỉ có thể nhìn hắn nhẹ nhàng mà gật đầu một cái nhưng ngay lập tức lại lắc lắc đầu nói: “Trước đây thích hiện tại đã không còn thích.”
Đúng vậy nàng đã không còn thích hắn, hảo cảm từ ba năm trước chôn dấu trong đáy lòng vô hình chung đã bị vẻ mặt đáng giận kia hoàn toàn dẫm nát.
“Tốt lắm, không được thích bất kỳ kẻ nào biết chưa?” Mạc Lặc Nghị Phàm nắm chặt cằm nàng nhanh chóng bá đạo tuyên bố. Cả đời này Lâm Duyệt chỉ có thể là của hắn.
“Sau này rồi nói.” Lâm Duyệt không sợ ૮ɦếƭ trả lời, nàng không thích sự bá đạo của hắn nàng nhìn hắn cùng với người tên tiểu tử ác độc kia thấy không khác nhau là mấy.
Cảm giác được cánh tay cứng rắn của hắn xiết chặt hơn, Lâm Duyệt khoa trương oa oa kêu loạn lên như quạ, Mạc Lặc Nghị Phàm nghĩ nàng bị đau nên không thể không buông nàng ra nhưng lại bắt được ý cười xinh đẹp trong đáy mắt nàng.
“Em là của anh.” Mạc Lặc Nghị Phàm như là nói với chính mình cũng coi như đây là lời tuyên bố đối với nàng, hằn sâu trong ánh mắt u ám của hắn có thể nhìn ra được sự thương cảm. Lâm Duyệt khó hiểu mà trộm đánh giá hắn, rất khó hiểu vì sao mỗi lần hắn nhìn thấy mình thì trong mắt hắn lại xuất hiện loại cảm xúc này, chẳng lẽ hắn thực sự yêu vợ của hắn đến như vậy sao?
Lâm Duyệt không giám nhìn hắn lâu, đôi mắt kia của hắn có khả năng khiến người khác xiêu hồn lạc phách, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng phía ngoài cửa sổ lớn tiếng nói: “Chú lái xe, dừng xe tôi phải xuống.”
Bất quá người lái xe mới hơn ba mươi tuổi đã bị gọi thành chú mà một chút biểu cảm cũng không có, chẳng qua là anh ta đang đợi thái độ của của Mạc Lặc Ngị Phàm anh chỉ nghe mệnh lệnh của hắn.
“Theo anh quay về biệt thự Bạn Sơn.” Mạc Lặc Nghị Phàm tỏ vẻ bất đắc dĩ mà tuyên bố, gặp nàng hắn luôn bất đắc dĩ bởi vì căn bản đối với nàng ngay cả một chút biện pháp hắn cũng đều không có.
“Không cần!” Lâm duyệt lớn tiếng cự tuyệt
“Vì sao?”
“Tôi phải lên lớp.” Nói xong Lâm Duyệt rất nhanh liếc mắt một cái nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, thanh âm ỉu xìu nói: “Về cái vòng cổ kia tôi thật sự xin lỗi tôi đã vô tình đem nó đánh mất, bất quá tôi sẽ mua một cái khác trả lại cho anh.” Nói đến đây Lâm Duyệt giơ ba ngón tay lên thề son sắt.
Lòng Mạc Lặc Nghị Phàm bỗng cứng lại, vô tình đánh mất? Cư nhiên nàng đã đem vòng cổ vô tình đánh mất? Hắn muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng chẳng qua là khi bàn tay tới gần cổ nàng lại như là rất ôn nhu.
‘Em không mua được cái giống như thế.” Mạc Lặc Nghị Phàm gắt gao nhìn sát nàng: “Anh muốn em phải tìm ra chiếc vòng cổ đó.”
“Nhưng mà tôi tìm không thấy.” Vẻ mặt Lâm Duyệt đau khổ, nàng mới không dám nói cho hắn vòng cổ đã bị nàng đem đi gán nợ, hắn mà biết được nhất định sẽ Gi*t ૮ɦếƭ nàng.
“Nói cho anh biết đã vứt ở nơi nào rồi.” Thanh âm của Mạc Lặc Nghị Phàm rất nhẹ nhưng cũng có mười phần mệnh lệnh, Lâm Duyệt nghe được mà sợ rụt cổ nói: “Tôi cũng không biết tôi vô tình vứt ở đâu, dù sao tôi cũng không có tìm được vòng cổ ở trong túi.
Nàng đang nói dối! Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái liền đã nhận ra nàng đang chột dạ, lúc này vẫn như trước đây ánh mắt không dám nhìn thẳng mình.
“Vòng cổ này đối với anh rất quan trọng cho nên nhất định em phải tìm ra.” Mạc Lặc Nghị Phàm không có vạch trần nàng, dù sao một khi vòng cổ còn ở trong tay nàng nhất định sẽ đem tới họa sát thân từ bọn xã hội đen, hắn không thể để bất kỳ nguy hiểm nào đe dọa đến tính mạng của nàng.
“Tôi sẽ tiếp tục tìm.” Lâm Duyệt hứa hẹn nói bây giờ chỉ có thể ứng phó như vậy, với lại chờ xem một ngày nào đó biết đâu chủ nhà động lòng từ bi mà đem vòng cổ trả lại cho nàng.
“Tốt lắm.” Mạc Lặc Nghị Phàm ở trên trán của nàng hôn một cái.
“Tôi có thể xuống xe chứ?”
“Anhh đưa em về nhà.”
“Vẫn là bỏ đi.” Cho hắn biết nơi ở hiện giờ của mình sau này nhất định còn phiền toái hơn nhiều.
“Đường trung tâm cách đây không xa.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên kinh ngạc của nàng hơi hơi nở nụ cười, nàng muốn cùng hắn chơi trốn tìm sao ? Nàng còn chưa đủ tuổi .
“Bảo bối, căn bản anh không muốn em trở lại căn phòng cũ nát kia, nhưng để em tìm lại vòng cổ đành phải cho em ở lại vài ngày.”
“Tuy là phòng nhỏ cũ nát nhưng mà so với căn nhà âm u kia của anh tôi thấy ấm áp hơn.” Lâm Duyệt không phục, cái gì gọi là nhà nhỏ cũ nát, hừ. Có tiền là giỏi sao? Có tiền là có thể tùy tiện khinh thường người khác sao?
“Nếu em thích anh sẽ mua nó tặng em.”
Lâm Duyệt kinh ngạc mà nghiêm túc đánh giá, nhìn hắn siết chặt răng phun ra ba chữ: “Bị thần kinh!”
Phản ứng của nàng khiến cho Mạc Lặc Nghị Phàm có chút khổ sở, hắn là thực lòng, hắn cũng không có khinh thường ai, chẳng qua là hi vọng có thể đem tất cả những gì nàng thích đều đưa đến tay nàng. Mà nàng lại trả lại cho hắn ba chữ hoa lệ như vậy.
“Tôi muốn xuống xe.” Lâm Duyệt lớn tiếng hét lên.
Mạc Lặc Nghị Phàm cười tà mị đánh giá nàng, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ em còn muốn mặc áo ngủ đi trên xe buýt? Hay là đi bộ trở về nhà đi?” Bé con trước mắt nên gọi nàng là ngây thơ hay vẫn là ngu ngốc đi?
“Dù sao cũng không có ai nhận ra tôi.” Lâm Duyệt lí nhí nói một tiếng, sắc mặt nháy mắt ửng hồng thật đáng giận nha. Nàng hôm nay đã mất mặt tới mức này, người đàn ông đáng giận này cư nhiên không chút đồng cảm mà còn nói móc nàng?
Cuối cùng cũng không có từ chối nữa, Lâm Duyệt bảo xe dừng lại ở bên dưới dãy nhà kia. Xuyên qua cửa kính xe Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn lầu hai cũ nát của dãy nhà này, mi tâm hơi hơi nhăn lại, nhẹ nhàng mở miệng nói : ‘Hơn hai năm nay em vẫn ở đây sao?’’
Dãy nhà cũ nát này căn bản không phải là nơi để cho người ở đi? Lầu 3 trở xuống là khách sạn, lầu 3 trở lên đều đã cho người khác thuê.
“Ở đây không có gì không tốt cả.” Lâm Duyệt không hài lòng nói móc hắn: “Cuộc sốngg trong vòng luẩn quẩn có cái thú vị của luẩn quẩn, mà không nhất định phải sống trong vàng kim mới có thể vui vẻ, vơi sloại người như anh có nói anh cũng không hiểu.”
Lâm Duyệt xoay người đẩy cửa xuống xe cũng không có quay đầu lại, một mạch hướng đại sảnh đi đến, hoàn toàn không có nhìn thấy ánh mắt ai đó theo sát mình từ phía sau.
Đi qua một đoạn nào đó thì Lâm Duyệt nhìn thấy khuôn mặt béo ú ghê tởm đến buồn nôn của lão Trương hắn đang cười hề hề nhìn chính mình nói: “Duyệt Duyệt nha, vòng cổ cô có còn muốn hay không? Chỉ cần theo hầu tôi một đêm là đủ rồi.”
“Đi ૮ɦếƭ đi!” Lâm duyệt tức giận quát lớn một tiếng, bước nhanh chạy lên lầu.
Chủ cho thuê nhà vẫn tiếp tục cười hắc hắc nói: “Chúng ta có thể không cần làm chuyện gì khác, chỉ cần tâm sự cùng uống chút rượu là tốt rồi.” Chỉ tới khi tiếng bước chân của Lâm Duyệt biến mất mới cụt hứng ngậm miệng lại.
Lâm Duyệt ‘Phanh’ một tiếng đẩy ra cửa gỗ, Lưu Tuyết đang ngủ bị dọa từ mê man mà mở lớn hai mắt nhìn từ phía sau là Lâm Duyệt. Lòng hiếu kỳ áp chế lửa giận nghi hoặc nhìn nàng nói: “Duyệt Duyệt vì sao nhanh như vậy cậu đã trở lại? Chơi không vui sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc