Mẹ Vị Thành Niên - Chương 01

Tác giả: Thiên Cầm

Nước Mĩ,
Ban đêm ởLas Vegas, nhiều ánh đèn chói sáng chiếu rọi xuống nơi xa hoa trụy lạc, không ít âm mưu của thế giới. Bởi vì đêm quá khuya, trên đường xe qua lại thưa thớt. Một người đàn ông khóe miệng nhếch lên, bước chân bình thản đi trên đường cái, bóng người phủ dài, đi vào một tòa nhà.
Ở trong một gian phòng xa hoa rộng lớn, hắn gặp được người bí ẩn hẹn hắn, tuy rằng không thấy rõ gương mặt hắn, nhưng theo màu da, màu tóc, dáng người cùng giọng nói, hắn là một người Hoa rất khôi ngô.
Người tới đề cao cảnh giác, trực giác nói cho hắn biết, người này vô cùng kỳ quái, phải thật cẩn thận. Người bí ẩn cảm giác được hắn cảnh giác. Giọng nói có chút run run, lại hết sức hấp tấp nói
“Nghị, ngươi…..ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không có nhiều thời gian lắm, người sẽ cảm thấy kỳ quái vì sao ta lại biết ngươi , vì sao lại mang ngươi tới nơi này. Trước hết ta có lời muốn nói, xin hãy nghe rõ, nhưng đừng ngắt lời ta, không nên hỏi vì sao, có thể chứ?”.
Nghị nhận thấy đôi người trước mắt này có chút mất đi nhẫn nại, thô lỗ như thế, còn dám can đảm đêm khuya hẹn hắn đến gặp mặt, nhưng gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, lông mi hơi nhíu lại gật gật đầu, người bí ẩn dường như cũng nhận ra Nghị bất mãn.
“Không cần khẩn trương (lo lắng), ta nói ta không phải là kẻ thù của ngươi, cũng sẽ không thể gây bất lợi đối với ngươi, thả lỏng chút, hơn nữa ta nhắc lại lần nữa không cần ngắt lời ta nói, thời gian của ta không nhiều lắm. Ta đã mất rất nhiều ký ức, tương lai càng ngày sẽ quên càng nhiều…” Nói xong người bí ẩn đột nhiên run rẩy đứng lên, giống như chứng động kinh phát tác, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, ước chừng nửa phút, người bí ẩn hồi phục bình thường, nhưng vẫn hơi run run như cũ, khó khăn tiếp tục nói:
“Nghe đi, không nên hỏi ta là ai, chúng ta đã điều tra qua hoàn cảnh của ngươi, cảm thấy người vẫn còn là người lương tri, như vậy bây giờ ta xin người giúp đỡ, đem vật này mang về Trung Quốc, giao cho người của chính phủ Trung Quốc, một nam nhân tên là Mã Sĩ Kiệt”.
Nói xong người nọ run run từ túi bên phải thong thả lấy ra một vòng cổ vàng, động tác chậm rãi hầu như không thể phân biệt được là có di chuyển, bởi vì người bí ẩn biết rõ, nhất cử nhất động giờ phút này, nếu có hơi sơ ý, có khả năng kinh động đến sát thủ mặt lạnh đứng đối diện hắn nổ S***g.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhận vòng cổ, cầm ở trong tay, lật qua lật lại nhìn trong chốc lát, vòng cổ cũng không có gì đặc biệt, một vòng cổ nữ, kiểu dáng có chút lạc hậu.
Người bí ẩn tiếp tục nói:
“Lúc đầu, ta tính tìm Lãnh Phong giúp ta việc này, nhưng là Lãnh Phong đã ૮ɦếƭ bốn năm trước rồi”. Khi nói chuyện trong mắt người bí ẩn hiện lên một tia thương cảm mà người bên ngoài khó thể thấy, dường như đối với cái ૮ɦếƭ của Lãnh Phong có một cảm giác vô cùng thương tiếc.
“Việc này…..việc này liên quan đến vận mệnh và an toàn của quốc gia, hi vọng ngươi vẫn còn là người có lương tri, mật mã vòng cổ là…..là…”, đột nhiên toàn thân người bí ẩn run rẩy kịch liệt, sau khi run rẩy một lúc hai mắt trợn lên, té ngã xuống đất.
Mạc Lạc Nghị Phàm do dự một chút, lạnh lùng như hắn, thậm chí dìu hắn một chút cũng không có.
Sinh mệnh của người bí ẩn cứ như vậy mà chấm dứt. Làn da thối rữa, sắc mặt màu tím, hẳn là trúng kịch độc.
Chuyến bay đến thành phố F của Trung Quốc chậm rãi đáp xuống đường trượt, lúc này vừa vặn bốn giờ chiều, hai chân thon dài Mạc Lặc Nghị Phàm đi ra khỏi sân bay. Lấy xe do người lái xe đưa tới sân bay, *** khoác ngoài ra để ở ghế sau, tự mình lái xe trên đường.
Mạc Lặc Nghị Phàm một thân thoải mái, thành thạo lái chiếc BMW đi vào trong thành phố, trong lúc lơ đãng, một chuyện kỳ quái đã xảy ra…
Một chiếc Texi từ phía sau bên trái nhanh như bay, xe chạy với tốc độ kinh người, ngay cả khi trong nháy mắt xe đi qua Mạc Lặc Nghị Phàm, chỗ ngồi ghế sau qua cửa sổ chìa ra một nòng S***g, Đùng đùng hai phát S***g bắn ra có giảm thanh, Nghị cảm thấy ở bụng truyền đến một trận đau đớn, mà chiếc xe Texi chạy vọt đi, không một dấu vết.
Mạc Lặc Nghị Phàm bị đau, ngoặt xe, thiếu chút nữa là đánh sang xe bên cạnh, máu từ bụng hắn chảy ra càng lúc càng nhiều, nháy mắt đã nhiễm đỏ ghế ngồi.
Đau đớn như những con sóng lớn, như có thể dời núi lấp biển hướng về phía hắn ập tới. Ý thức Mạc Lặc Nghị Phàm dần dần mơ hồ, nhưng vẫn dùng hết sức lực nắm chặt tay lái. Lúc mơ hồ, hắn tinh tế phát hiện vụ tai nạn này đúng là do người bí ẩn kia gây ra cho hắn.
Trên đường cái nhộn nhịp, hai cô gái trẻ vui vẻ đi giữa đám đông, một người hơi béo nắm tay của người kia, cười hì hì nói:
“Lâm Nguyệt, nghe nói Tiêu thị đang cần tìm người mẫu tạm thời, tớ rất muốn đi nha!”
“Người mẫu?” Lâm Duyệt quay đầu nhìn bạn, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên cười ha ha:
”Người mẫu? Cậu đi sao? Ha ha….cười ૮ɦếƭ lão nương………!”
Đã sớm biết bị nàng nói không có giá trị Lưu Tuyết cũng không tức giận, cười ha ha nói:
“Ý của tớ là cậu đi nộp đơn, tớ đi cùng cậu, tớ chỉ muốn nhìn vị Tổng tài Tiêu thị Tiêu Kí Phàm trong truyền thuyết thì được rồi”.
“Tiêu Ký Phàm?” Lâm Duyệt liếc cô một cái, đảo cặp mắt trắng dã “người ta đã có người thành đôi, thật không tiền đồ!”.
“Chán ghét, cậu không thể không đả kích tớ sao?” Lưu Tuyết ai oán, mặc hắn có nữ nhân rồi hay không, dù sao thì hắn cũng là người tình trong mộng của cô, kiếp này mà không thấy mặt hắn một lần, cô ૮ɦếƭ mà vẫn hối tiếc nha!
“Hơn nữa, nếu chẳng may cậu trúng tuyển, cũng có thể kiếm thêm một khoản thu nhập nha, cậu đỡ phải ૮ɦếƭ đói” Lưu Tuyết không tha, dụ dỗ nói.
“Tớ có một công việc đã rất vất vả rồi, vẫn tiếp tục như vậy đi” Lâm Duyệt hết hi vọng, bởi vì nếu cô không giành nhiều để học tập một chút, có thể tốt nghiệp trung học hay không cũng là một vấn đề, còn đại học, cô cơ bản đã không còn trông mong gì.
“Nhưng…”
“Tớ rất đói bụng” Lâm Duyệt dừng chân lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào quán ăn vặt đối diện bên đường, các loại thức ăn đầy dầu mỡ trực tiếp dụ dỗ nước miếng của cô.
“Nếu cậu đi nộp đơn như tớ nói, tớ sẽ mời cậu ăn” Lưu Tuyết chớp hai mắt, dụ dỗ nói.
Thật không tiền đồ, Lâm Duyệt H**g phấn mà gật đầu, chỉ cần có ăn, cho dù bắt cô làm gì hay là lên núi đao xuống biển lửa, đồng ý trước rồi nói sau. Lưu Tuyết hướng cô dùng tay làm một động tác cố lên, đắc ý hướng quán ăn vặt đi đến.
Bởi vì muốn thịt chiên, bước chậm lại một chút, bụng Lâm Duyệt đang kêu to, cô đứng ở bên đường chờ. Thỉnh thoảng trước mắt xe lại chạy lướt qua mặt cô.
“Có xe thật tốt, có tiền thật tốt, tớ muốn tiền….!” Lâm Duyệt nói thầm, nhưng vẫn ai thán vận mệnh của bản thân. Đột nhiên một tia sáng trắng chợt lóe ở trước mặt, hướng nàng thẳng vọt tới.
Lâm Nguyệt hét lên một tiếng, rất nhanh chóng bước sang một bên, sắc mặt nháy mắt trắng bạch. Mà quái vật ánh sáng trắng kia cư nhiên là một chiếc xe BMW màu bạc cao cấp, viền xe màu xanh, dừng ngay ở bên cạnh chân cô, nếu vừa rồi cô không có kịp thời phản ứng, như vậy cô đã sang thế giới bên kia, không bao giờ phải chịu đói nữa.
Bên trong xe không có phản ứng, Lâm Duyệt nhanh chóng khôi phục lại, đánh giá chiếc xe trước mặt. Nụ cười gian lập tức thay thế bằng hoảng sợ, ban đầu nghĩ rằng người chủ có tiền, cơ hội tống tiền tới!
Đắc ý đi tới, ưỡn *** ngẩng cao đầu, một cước đá vào cửa xe, khí thế muốn thắng đối phương trước, đây là giai đoạn nóng thân trước.
Sau đó cúi đầu, mắng ầm một trận lên với người đàn ông trong xe
“Này, tiên sinh anh ***ng vào tôi.”
“Anh nghe thấy không?! Anh ***ng vào tôi”. Mặc kệ cô trách móc thế nào, trên xe vẫn không có động tĩnh, không biết xấu hổ? Lâm Duyệt căm giận nghĩ, ‘Vụt” một tiếng cửa xe kéo ra, còn chưa kịp mắng chửi lần nữa, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cô sợ hãi!
Chỉ thấy một người đàn ông áo đen thống khổ dựa trên tay lái, máu từ bụng hắn chảy xuống, trên ghế ngồi, dưới chân đã bị ướt do máu rỉ ra.
Bởi vì hắn úp mặt trên tay lái cho nên không rõ tuổi tác, không thấy rõ dung mạo…
Lâm Duyệt luống cuống, vội vàng vẫy vẫy hai tay, lắp bắp nói:
“Bị ***ng vốn là tôi, không nghĩ tới anh lại bị thương, nếu là như vậy, tôi….tôi không cần anh bồi thường, tái tạm biệt….!”
Lúc đang muốn đóng cửa xe chạy đi, đột nhiên cánh tay bị cái gì kéo lại, xoay một vòng, nàng bị kéo vào xe, và ngồi lên chiếc ghế thấm đẫm máu.
“Anh đang làm cái gì?” Lâm Duyệt sợ hãi, kêu lên:
“Thực xin lỗi, mới vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên đá xe của anh, không nên…..”
“Đưa tôi đến biệt thự Bạn Sơn” Người đàn ông đem hết toàn bộ sức lực mà thốt lên.
“Cái gì?” Lâm Duyệt sửng sốt nhìn hắn, lần này nàng nhìn rõ diện mạo của hắn, đẹp đến yêu mị, ngũ quan như được gọt dũa nhưng bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, hai tròng mắt nhắm chặt, một lần nữa bị mất âm thanh.
“Tôi…..tôi đưa anh đi bệnh viện nha” Lâm Duyệt chân tay luống cuống quay tay lái, lâu lắm không lái xe, động tác của cô không thuần thục lắm, đem xe từ vỉa hè lui ra.
“Đưa tôi đến biệt thự Bạn Sơn” giọng nói lạnh lùng càng lạnh thêm vài phần.
“Anh bị thương, không đi bệnh viện sẽ ૮ɦếƭ!” Lâm Duyệt kiên trì nói, hắn đều bị thương thành như vậy, còn đi biệt thự cái gì chứ! Đương nhiên phải đi bệnh viện nha!
“Biệt thự Bạn Sơn” Người đàn ông lại ngồi dậy, túm lấy cổ của nàng rống giận uy hiếp nói.
Lâm Duyệt bị hắn túm như vậy, thiếu chút nữa ***ng vào xe phía trước, vội kêu lên
“Biệt thự Bạn Sơn! Biệt thự Bạn Sơn! A……..buông tay! Tôi đi là được”
Người đàn ông rốt cuộc buông tay, một lần nữa ngồi lại trên ghế.
Đồ điên! Người này nhất định là điên! Sắc mặt Lâm Duyệt trắng xanh, liếc mắt nhìn hắn một cái, quay đầu xe hướng biệt thự Bạn Sơn chạy đi như bay.
Hôm nay là nàng gặp xui cực lớn, tưởng dọa được người khác, kết quả lại bị người dọa. Cô vừa nãy nên mặc kệ hắn, trực tiếp xuống xe chạy lấy người, dù sao hắn cũng không đánh lại cô!
Ai! Đều là do tính tình tốt bụng gây họa! Nhưng kỳ quái là vì sao người đàn ông này không chịu đi bệnh viện? Còn nữa…..chỗ hắn bị thương rất lạ, chỉ là bị đâm xe sao lại bị thương ở bụng…….
Tâm trí dừng ở trên đường, lúc xe chạy đến biệt thự Bạn Sơn, cửa tự động mở ra, Lâm Duyệt không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp của biệt thự còn đẹp hơn công viên này, trực tiếp đem xe đi tới ngôi nhà chính.
Kỳ quái, sao một người hầu cũng không có? Tâm trạng Lâm Duyệt buồn bực, để xe ở trước ngôi nhà chính, đi ra ngoài. Đối với căn nhà lộng lẫy hét lớn
“Có người không?”
Không ai đáp lại, nàng đành phải vòng đến bên kia xe, liếc mắt một cái nhìn người đàn ông đã bất tỉnh, tim đập mạnh dữ dội, không phải đã ૮ɦếƭ rồi chứ? Lặng lẽ đưa ngón tay tới trước mũi hắn, may mắn hơi thở còn yếu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc