Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 99

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Khách không mời mà đến!
Khi Kỷ Hàn tỉnh lại là lúc cô đang nằm trong bệnh viện.
Một giấc ngủ dài thỏa mãn khiến cho cô cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn, sau đó, cô nhớ lại sự việc mình đã chứng kiến trước khi hôn mê… đột ngột lại mơ hồ suy nghĩ không biết đó là mơ hay là thật.
Ở giường bên cạnh là một gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó ngủ, khẽ ưm một tiếng rồi lại tiếp tục ngủ, khiến lòng cô cảm thấy rất yên ổn rất nhiều. Ngồi dậy trên giường, đi xuống, đi tới giường bên kia, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang cau có kia một cái.
“Em tỉnh rồi à?” Người đàn ông từ bên ngoài vào thấy cô xuống giường thì hơi bất mãn nhíu mày, đã vậy cô còn không trả lời, chỉ giơ ngón trỏ đặt lên môi suỵt nhỏ, ý bảo anh nói bé thôi. Hai người đi ra ban công rồi nói chuyện.
Lúc này, trời đã xế chiều, ánh đỏ tán xạ đã lan tỏa nửa bầu trời, từng đàn chim mệt mỏi đang lần lượt bay về tổ. Kỷ Hàn thở một hơi dài nhẹ nhõm, giơ cao hai tay duỗi căng gân cốt rồi thở dài thỏa mãn, người đàn ông đi ra sau vừa lúc này ôm lấy hông cô kéo vào lòng: “Anh nên phạt em như thế nào đây.” Anh vừa mới đi vắng mấy bữa là cô đã biến mình thành như vậy rồi.
“Hử?” Cô ngẩng đầu, nhìn cằm anh xanh xanh vì lún phún râu, đưa tay sờ lên: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Một mạch từ tối hôm qua đến giờ.”
“Nhóc con kia không sao chứ?” Cô lo không biết tên Trương Minh Đức kia có hạ độc Kỷ Duệ không —— vì đã trải qua nỗi thống khổ kinh khủng khi bị tiêm vào thuốc phiện có độ tinh khiết cao, nên cô có ấn tượng rất sâu sắc.
“Không.” Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô: “Nó cứ lo em bị gì nên gắng gượng không chịu đi ngủ, đến chiều thì hết chịu nổi nên ngủ thi*p đi…”
“Vậy là tốt rồi.” Xác định con trai thật sự không bị gì, Kỷ Hàn nhẹ nhõm tựa vào lòng anh: “… Chuyện của Trương Minh Đức… xử lý thế nào rồi?” Chắc hẳn không thể giải thích bằng một câu gặp phải ma quỷ rút hồn chứ đúng không.
“Việc này em không cần quan tâm, bọn Lý Trạch sẽ giải quyết.”
Lý Trạch cũng đã nhiều năm làm cảnh sát, cũng đã trải qua không ít trường hợp sóng to gió lớn, nhưng ᴆụng phải chuyện tối hôm qua ở bệnh viện cũng khiến anh hễ nghĩ lại mà nổi cả da gà. Bất quá, chuyện nên làm thì vẫn phải làm, Trương Minh Đức ૮ɦếƭ, bọn họ có thể trực tiếp bắt đầu ra tay từ tên họ Trương… Bệnh viện thành phố vì muốn bảo vệ cho thanh danh của bệnh viện nên tin Trương Minh Đức tử vong cũng không lập tức bị truyền ra, như thế cũng khiến cho nhóm cảnh sát tham gia điều tra vụ án này bớt đi không ít lực cản —— bằng không còn không biết đám truyền thông mấy hôm trước bị Trương Minh Đức giật dây sẽ còn xốc ra sóng gió gì nữa.
Bọn họ dựa theo thông tin lấy được từ trong cái USB mà Trương Minh Đức giấu trong quyển sách bị khoét rỗng kia mà điều tra ra được một số manh mối về “đường dây mua bán иộι тạиg người”, cố gắng hết sức để lần theo những manh mối này để tìm những kẻ thượng tầng bên trên!
Sau khi Trương Minh Đức được kén ở rể, tuy rằng bên nhà vợ dành cho hắn không ít chỗ tốt, làm cho hắn trở thành người vừa có tài vừa có tiền, nhưng đáng tiếc, Trương Minh Đức trong tiềm thức lại là một kẻ theo chủ nghĩa nam giới làm chủ, điều đó khiến cho hắn không hề cảm thấy thoải mái khi bị kén rể, cho rằng thân phận ở rể của mình làm cho bản thân thấp cổ bé họng không có tiếng nói trong gia đình. Thế nhưng hắn lại luyến tiếc những thứ mà bên nhà vợ mang lại cho mình nên không hề dám thể hiện gì ra ngoài. Lâu ngày, áp lực tích tụ trong lòng càng ngày càng nhiều! Mà càng nhiều áp lực thì con người ta đều cần phải có chỗ để phát tiết, mỗi người chọn một phương thức giải tỏa khác nhau… cách mà Trương Minh Đức chọn, chính là việc “buôn bán иộι тạиg người”.
Đối với hắn mà nói, đây là một phương thức giải tỏa rất kích thích nhưng cũng rất nguy hiểm, đồng thời, trong bụng hắn nghĩ, ba vợ là cổ đông của bệnh viện, làm chuyện như vậy trong bệnh viện thật sự làm cho hắn có một loại khoái cảm tâm lý khi được “trả thù” nhà vợ, khiến áp lực dồn nén bao năm nay của hắn cũng dần dần được giải tỏa.
Việc buôn bán иộι тạиg trong thị trường chợ đen đã diễn ra từ rất lâu rồi, Trương Minh Đức lợi dụng tài nguyên của bệnh viện cùng nghề bác sĩ của mình nên có thể nắm trong tay những tư liệu tốt nhất, “người nhận” đang cần bộ phận nào, hắn có thể chọn trong cơ sở dữ liệu của mình ra được người thích hợp. Hắn phụ trách việc cung cấp tư liệu này, còn về phần làm thế nào để “người hiến” đi vào bệnh viện là chuyện của “người nhận” hoặc của kẻ đứng ra làm trung gian giao dịch —— phương thức này đem đến cho tâm lý của Trương Minh Đức một sự thỏa mãn rất lớn cùng cảm giác về sự ưu việt hơn người của chính hắn, khiến hắn cảm thấy mình giống như là Tử Thần có thể nắm quyền sinh sát người khác trong tay. Hắn cung cấp tư liệu, sau đó cứu người, rồi lại Gi*t người… Lại dùng иộι тạиg của “người hiến” đưa cho “người nhận”, đây lại là một cách cứu người…
Lý Lệ Linh bị tình yêu làm cho mê muội, trong một thời gian rất dài đã đảm đương vai trò y tá hỗ trợ giỏi cho Trương Minh Đức. Đừng hỏi cô những câu như vì sao cô làm như vậy, chẳng lẽ không biết đây là chuyện phạm pháp sao, vân vân và vê vê… Phụ nữ là một sinh vật rất dễ dàng vì tình yêu mà hiến dâng tất cả, một khi đã bị bị tình yêu làm cho mù quáng thì đã không còn nhận ra trắng đen thị phi gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy được mỗi niềm vui nỗi buồn trên mặt người yêu. Trương Lệ Linh chẳng qua cũng chỉ là một phụ nữ bình thường như đa số mọi người mà thôi. Việc ba mẹ mất sớm đã khiến cho cô rất dễ nảy sinh tình cảm với những người đàn ông chín chắn, cũng bởi vậy… mà chôn vùi chính sinh mạng của mình, tình yêu chuyên nhất đến cuối cùng đổi lấy bằng việc bị chính tay người mình yêu sát hại, điều này làm cho cô không siêu sinh được…
Mà câu chuyện truyền kỳ về cái “giường ma” kia chẳng qua chỉ là do Trương Minh Đức tung tin hỏa mù để mọi người lẫn lộn mà thôi. Cái gọi là “Quỷ” mà bà hộ lý già đã thấy kia chẳng qua là Trương Minh Đức hoặc là Lý Lệ Linh lợi dụng chức trách đến trong phòng đó thôi. Trước tiên, chúng sẽ đánh thuốc mê khiến tất cả những bệnh nhân nằm chung phòng với “người hiến” ngủ say, mà đối với bọn chúng thì việc này hết sức đơn giản, chỉ cần đưa thêm liều thuốc ngủ trong thành phần thuốc cấp cho bệnh nhân là xong, sau đó, ban đêm chúng sẽ lẻn vào phòng bệnh, khiến cho “người hiến” tử vong…
Cái ૮ɦếƭ của Vương Nhã Phân, sau khi được Đoạn Khanh Nhiên giải phẫu khám nghiệm tử thi, cũng có phát hiện khác biệt: thời gian tử vong đã bị hỗn loạn. Y học đã chứng minh, thông qua việc hạ nhiệt độ hoặc ngâm nước, có thể làm cho thời gian tử vong của người ૮ɦếƭ lùi lại. Phương pháp hạ nhiệt độ đối với Trương Minh Đức mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, nhà xác có nhiều tủ tuyết giữ thi đến vậy mà ——cảnh sát cũng đã thu thập được máu và tóc của Vương Nhã Phân trong một tủ tuyết trống trên lầu 3. Ngày đó, khi Trương Minh Đức nhìn thấy Vương Nhã Phân và Kỷ Hàn gặp nhau thì hắn cũng không để tâm mấy. Nhưng Vương Nhã Phân vốn luôn canh cánh trong lòng về công tác của mình đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cô hẳn không ngờ, đây lại là con đường “một đi không trở lại”! Cô đến bệnh viện tìm Trương Minh Đức, nói thẳng ra Kỷ Hàn là cảnh sát, đang điều tra cái ૮ɦếƭ của Lý Lệ Linh, nghĩ sẽ mượn cơ hội này mà uy Hi*p Trương Minh Đức, buộc Trương Minh Đức phải đưa cô vào làm việc trong bệnh viện thành phố, hơn nữa còn muốn nhân cơ hội này mà lấy được một khoản tiền lớn. Cô làm sao đoán được kẻ trước mặt cô lại chính là Tử Thần chuyên cầm dao giải phẫu người…
Kỷ Duệ là việc ngoài ý muốn.
Lần này “người nhận” là một đứa bé người Hồng Kông hơn 10 tuổi, đáng lý phải tìm được người cùng tuổi mới thích hợp, nhưng tình huống của đứa bé này có chút đặc biệt. Trương Minh Đức vốn chỉ định “người hiến” là Tạ Quang, nào ngờ Tạ Quang không đợi Trương Minh Đức đến đã tự động thủ kết thúc chính mình trước, mà người nhà họ Tạ lại luôn túc trực bên thi thể, nếu không thì sẽ lẵng nhẵng bám theo hắn, làm cho hắn lỡ mất thời gian tốt nhất có thể cắt lấy иộι тạиg. Mà ngay lúc đó, Kỷ Duệ xuất hiện…
Đặt ra các giả thiết lớn mật, rồi cẩn thận kiểm chứng xéo, cuối cùng đã có thể liên kết các sự kiện để lập thành án. Như thế, tất cả các sự kiện liên quan đều có thể giải thích được thông suốt…
Vụ án dần dần được sáng tỏ, phá án và bắt giam, cho dù bệnh viện thành phố rất muốn phong tỏa tin tức này nhưng chuyện của Trương Minh Đức vẫn bị truyền ra ngoài, không chỉ làm rúng động giới y học mà quan trọng hơn là còn gây ảnh hưởng rất lớn trong xã hội. Lập tức, bệnh viện thành phố đã bị người ta đặt cho những cái tên như “Bệnh viện Gi*t người”, “Bệnh viện mổ bụng”… Còn nữa, có bạn trên mạng lại trích lại phát biểu của Trương Minh Đức phân tích và ám chỉ áp lực của cảnh sát quá lớn trước đây, biến bệnh viện thành phố trở thành trò cười. Tất cả những việc này đã khiến cho bệnh viện thành phố gặp phải nguy cơ về quan hệ xã hội lớn nhất từ trước đến nay.
Bất quá… Việc này chả liên quan gì đến phía cảnh sát, họ chỉ chịu trách nhiệm điều tra ra sự thật mà thôi. Phía cảnh sát vẫn còn bề bộn rất nhiều việc, họ còn phải lần theo đường dây của Trương Minh Đức mà moi ra được càng nhiều càng tốt các thông tin về chợ đen buôn bán иộι тạиg, đây sẽ là một cuộc chiến trường kỳ và khốc liệt…
Kỷ Hàn cảm thấy mình đã là người vạch ra được một manh mối quan trọng như thế, đương nhiên là phải tiếp tục theo đuổi chúng, cô quyết định phải chính tay chặt đứt ngọn nguồn tai họa suýt chút nữa đã làm hại con trai mình mới được!
Nhưng…
“Anh không cho phép!”
Tại Kỷ gia, ăn xong cơm tối, một cuộc hội nghị gia đình được tiến hành, biểu quyết việc Kỷ Hàn tham gia cùng cảnh sát vào việc xâm nhập thị trường chợ đen buôn bán иộι тạиg.
Hạ Vũ là người đầu tiên tỏ thái độ, kiên quyết bác bỏ đề nghị của Kỷ Hàn.
“Duệ ca, con thấy thế nào!” Biết anh sẽ phản đối nên Kỷ Hàn đặt toàn bộ hy vọng lên con trai, dù sao nó cũng là do cô sinh cô dưỡng đúng không, nhất định nó sẽ đứng về phía cô, dù sao cũng là tình mẫu tử mấy năm lận mà.
“Kỷ Tiểu Hàn, đừng phóng điện với con.” Kỷ Duệ háy mắt xem thường, nhìn cô đang không ngừng đá đá lông nheo: “Miễn dịch rồi.” Cậu chỉ vào Hạ Vũ ngồi cạnh: “Trong vấn đề này… con đứng về phe chú. Không tán thành!”
…….
Kỷ Hàn trừng trắng mắt nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ: “Tôi đã quyết định rồi…”
Hai cha con đều im lặng, coi như đã cho cô câu trả lời, nhìn một lớn một nhỏ đang trầm mặc kia Kỷ Hàn tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhà này tôi làm chủ!” Cô cảm thấy tốt nhất nên nhắc lại chủ quyền. Hai người này ký kết hiệp định chung sống hòa bình từ khi nào vậy, còn muốn cùng nhau liên minh chống lại cô sao?
“Nè! Giao cho chú.” Kỷ Duệ đứng lên, vỗ vỗ vai Hạ Vũ, ra dáng lãnh đạo trao lại trọng trách: “Thành bại hay không là vào lúc này. Con đi trước.” Biểu quyết dân chủ cái quái gì, nữ lưu manh Kỷ Tiểu Hàn này mà dân chủ thì thế giới đã bốn biển một nhà từ lâu rồi. Nhìn đi… kết quả biểu quyết dân chủ không thuận với ý của cô, cô liền lòi ra ngay chính sách bạo chúa đó thôi.
“Duệ ca…” Kỷ Hàn vừa nói xong liền cảm thấy cơ thể như mất đi trọng lực, sau đó là trời rung đất chuyển, lúc định thần lại thì hóa ra cả người đã bị vắt lên vai Hạ Vũ rồi: “Này! Anh muốn làm gì…”
“Đi làm chính sự!” Thằng nhóc kia nói đúng, thành bại hay không là ở lúc này, đây là lúc anh phải cho cô biết, cái gì gọi là sức mạnh của đàn ông. Anh quyết định… sẽ làm cho cô mệt đến nỗi không còn đầu óc đâu mà nghĩ ngợi đến ba cái chuyện phá án này nữa.
“Mẹ kiếp…” Kỷ Hàn nhận ra anh đang muốn làm cái gì, mới vừa há miệng muốn mắng thì đã bị anh dùng miệng lấp chặt…
Đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.
Mấy ngày xa nhau, hỏa lực của đồng chí Hạ tăng lên không ít.
Một buổi tối thể nghiệm, cố gắng siêng năng cày cấy, quả thật đã làm được việc khiến cho Kỷ Hàn không còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện trở lại Cục Cảnh sát mà hỗ trợ điều tra nữa…
Hôm sau, lúc sáng sớm, chuông cửa nhà họ Kỷ vang lên.
Kỷ Duệ tay cầm muôi người mặc tạp dề đi ra mở cửa, bên ngoài là một phụ nữ mang dòng máu lai xinh đẹp.
“Hạ ở chỗ này phải không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc