Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 98

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Sự kiện Kỷ Hàn *** (cuối, đêm khuya không nên đọc)
Trương Minh Đức và luật sư vừa rời đi thì đám Lý Trạch cũng lập tức bu lại.
“Đội trưởng Hàn, cô làm như vậy là quá kích động đấy.” Lý Trạch nói: “Tên họ Trương kia đang cố ý khiêu khích cô để thừa cơ chụp mũ, thế mà cô còn cắm đầu cắm cổ nhảy vào bẫy hắn giăng ra. Nếu Trương Minh Đức mượn cớ này mà cố ý đâm đơn kiện cô tội gây thương tích cho công dân, sau đó lại vận dụng quan hệ của hắn mà trình lên Pháp viện để xin lệnh cấm gì đó để cho cô không được tiếp cận hắn thì phiền đấy…”
“Thật có lỗi!” Kỷ Hàn vuốt mặt, không giấu được vẻ thất bại. Một khi sự việc không liên quan đến mình thì còn giữ được bình tĩnh, hễ liên quan thì sẽ bị loạn. Bởi sự việc lần này liên quan đến Duệ ca, cô không cách nào giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng như trong dĩ vãng được, cô thậm chí còn không thể nghĩ ra được là Trương Minh Đức mang Duệ ca đi để làm cái gì.
Giữa hai mẹ con cô và Trương Minh Đức hình như có thù có oán gì đâu, ít nhất trước đây là không có chứ đúng không! Chẳng lẽ vì Trương Minh Đức nhận ra là cô đang điều tra hắn nên mới xuống tay với cô… Nhưng như vậy chẳng phải là càng chứng minh là hắn đúng thật là có vấn đề hay sao?
Nếu là thế, chẳng lẽ là do chính cô hại Duệ ca nhà cô rồi?
“May mà anh Hạ vừa tới.” Lý Trạch an ủi, tuy các anh ai cũng đều thật sự lo lắng cho Duệ ca, nhưng… dù sao bọn họ cũng là nhân viên công vụ, đúng như gã luật sư kia đã nói, bọn họ lĩnh lương của quốc gia để thực hiện nhiệm vụ của mình. Mà tiền của quốc gia ở đâu mà có? Chẳng phải chính từ những công dân đi làm nộp thuế đó sao. Về mặt nào đó, gã luật sư kia đúng là “cơm cha áo mẹ” của các anh, hơn nữa, các anh dù gì cũng phải hoạt động quy củ trong vòng pháp luật, không dám vượt rào mà làm giống như Hạ Vũ vừa làm —— muốn ra tay thì liền ra tay cho sướng.
Đương nhiên, hành động vừa rồi cũng căn cứ vào việc người ta có một chỗ dựa lưng vững chắc nơi hậu trường từ ông già ruột —— ai trong Cục Cảnh sát giờ cũng đều đã biết thân thế của Hạ Vũ là thế nào, cho nên cũng biết Hạ Vũ mà ra tay thì anh hiển nhiên có thể đảm đương được sự việc, nên bọn họ khoái trá nhắm mắt làm ngơ với chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Hạ Vũ không nói gì, chỉ đi qua kéo tay Kỷ Hàn, gật đầu hướng Lý Trạch một cái coi như chào hỏi: “Mượn văn phòng cậu một chút.”
Lý Trạch nào dám nói không, lập tức biến nhanh như gió khỏi văn phòng nhỏ tí của mình, còn thuận tay chăm sóc đóng cửa lại dùm cho hai người luôn.
Cửa vừa đóng lại, Hạ Vũ đã ôm đầu Kỷ Hàn dúi vào *** mình. Kỷ Hàn đưa hai tay túm chặt lấy vạt áo trước *** anh, càng nắm càng chặt. Chỉ ở nơi mọi người không thể nhìn thấy được này cô mới có thể để lộ ra nỗi khiếp đảm đang giằng xé trong lòng mình, nhưng cô vẫn không khóc, chỉ không thể khống chế được mà toàn thân run rẩy mãnh liệt, vừa do lo lắng mà cũng là do phẫn nộ…
“Sẽ không có việc gì đâu, nhóc nhà mình cũng có phải là đứa trẻ bình thường đâu.” Hạ Vũ lên tiếng an ủi cô.
“… Ừ.” Cô gật gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục lo lắng mình đã bỏ qua chỗ nào đó! Trương Minh Đức tĩnh lặng như vậy, bình tĩnh đến không thể tìm ra chút sơ hở nào như vậy, càng làm cho cô lo lắng hơn.
“Đừng nghĩ lung tung…” Hạ Vũ nhìn thấu những lo lắng đang chạy loạn trong đầu cô: “Nếu ngay cả em cũng không tự tin, thì còn ai có thể cứu thằng quỷ con kia ra được.”
Có lẽ là do những lời động viên của Hạ Vũ, mà phần lớn là vì bản thân Hạ Vũ đã có mặt tại đây, nên bộ thần kinh tới giờ vẫn buộc chặt của Kỷ Hàn rốt cuộc từ từ dãn ra, trở lại sự bình tĩnh vốn có. Hạ Vũ nói đúng, nếu bản thân cô cũng muốn loạn cào cào thì làm thế nào có thể cứu Duệ ca cho được. Có lẽ Trương Minh Đức mới vừa làm như vậy chính là để nhiễu loạn suy nghĩ của cô, khiến cho cô tự loạn trận tuyến mà không lần ra được manh mối nào.
Sau khi chạy tới phòng vệ sinh lấy nước lạnh rửa mặt, khi trở ra thì cô đã bình tĩnh lại không ít! Lúc ra tới văn phòng chính thì thấy mọi người đều đang bu lại xung quanh một máy tính, không biết đang nhìn cái gì.
“Đội trưởng Hàn, cô tới đây mà xem!” A Pháo thấy cô liền vội vàng nhường chỗ.
Thì ra bọn họ đang nhìn vào một đoạn ghi hình, nó vừa được tung lên mạng không lâu nhưng lượng truy cập đã lên đến con số hơn trăm ngàn lượt xem, hơn nữa còn được chia sẻ phát tán trên những trang web khác, khiến người ta không thể không cảm thán về sự vượt trội của mạng Internet ngày nay. Nhưng… trọng điểm không phải ở chỗ đó, mà là ở nội dung trong đoạn clip.
Người xuất hiện trong clip chính là tên Trương Minh Đức trước đó vừa được mời về Cục Cảnh sát. Trong đoạn phim, hắn vẫn áo mũ chỉnh tề, chẳng qua như vậy càng làm nổi bật vết thương trên mặt hắn —— vết thương để lại do bị một đấm của Kỷ Hàn.
Mà trước mặt hắn lúc này là một phóng viên đang cầm micro, phía sau là một tòa nhà lớn, trên đó treo một tấm biểu ngữ đỏ dạng quảng cáo, trên viết “Hội thảo Y học XXXX”.
Kỷ Hàn nhớ đến những gì cô y tá Tiểu Dương đã nói, Trương Minh Đức là một bác sĩ rất có uy tín trong giới y học, hơn nữa lại có ngoại hình khá tốt, so với một số các bác sĩ bụng bia đầu hói mà nói thì quả thật có thể coi hắn hạc trong bầy gà, cho nên hắn vừa xuất hiện thì tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đám phóng viên đang bị chặn bên ngoài, nhất là với vết thương trên mặt kia lại càng làm tăng việc truy hỏi của các phóng viên. Đó cũng là nguyên nhân khiến đoạn video clip này có lượt xem tăng mạnh và được phát sóng rộng khắp với tiêu đề: Cảnh sát tồn tại là để cứu người? Hay là để ***?
Trong clip, Trương Minh Đức hiển nhiên tỏ ra mình là một công dân tốt rất phối hợp với phía cảnh sát trong việc phá án, kết quả lại thành người vô tội bị hại. Đã vậy cuối cùng, tên phá hoại này con mẹ nó còn lấy thân phận bác sĩ của mình ra mà phân tích theo góc độ y học thế này nữa chứ, hắn nói: hắn có thể hiểu được trong xã hội hiện nay mọi người đang gặp phải những áp lực công việc rất lớn, nhất là đối với những nhân viên cảnh sát. Căn cứ y học cho thấy, những người làm trong ngành công tác đầy áp lực này rất dễ sinh ra những hành vi tiêu cực, nếu nghiêm trọng có thể dẫn đến việc một nhân viên cảnh sát chuyên phá án có thể biến thành một kẻ phạm án, ở trong nước đã từng xảy ra rất nhiều trường hợp như vậy… —— ý tứ ám chỉ rất rõ ràng, chính là đang nói đến Kỷ Hàn.
“Nghe bác sĩ Trương nói vậy, thế có phải nhân viên cảnh sát đánh anh kia có vấn đề về tâm lý không?” Nữ phóng viên kia lại hỏi.
“Chuyện này…” Trương Minh Đức cười thâm ý: “Tôi không thể đưa ra phán đoán được, nhưng mà… Theo tôi được biết, cảnh sát kia hình như có dính dáng đến một sự kiện *** gần đây.” Nói đến đây xong, hắn không nói thêm điều gì nữa, mỉm cười nói hẹn gặp lại với phóng viên rồi sau đó liền xoay người đi vào hội trường, bóng lưng càng lúc càng xa dần trong video clip.
Những lời bình luận bên dưới video clip này có thể nói là trăm hoa đua nở, đủ các loại ý kiến khác nhau, người thì ra sức ủng hộ Trương Minh Đức, cũng có người không tán thành, có người lại bắt đầu thảo luận xem đó là vụ án *** nào, tiếp đó là hàng loạt những kẻ đang muốn trở thành thám tử Holmes hoặc Conan…
“Con mẹ nó! Thằng này phải nói là ra tay rất nhanh.” Lý Trạch tức giận rủa một câu: “Nhanh như vậy mà đã giở thủ đoạn rồi.” Hơn nữa còn biết lợi dụng công cụ hạng nhất hiện nay là phương tiện truyền thông đại chúng, phải biết rằng, trong xã hội hiện đại ngày nay, truyền thông là một loại công cụ ghê gớm hơn bất cứ thứ gì.
Kỷ Hàn hỏi Lý Trạch: “Phải làm sao bây giờ?”
Còn có thể làm sao bây giờ, mặt Lý Trạch lộ vẻ khó xử: “Đội trưởng Hàn, việc này… thật không thể cho cô tham gia được nữa. Hơn nữa… thân phận hiện tại của cô… có vẻ đặc thù…” Haizz! Anh cũng bất đắc dĩ lắm mới phải nói những lời này, thật sự rất khó chịu, nhưng mà… vẫn phải giải quyết việc chung.
Lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến, Lý Trạch nghe điện xong thì quay lại nói với Kỷ Hàn: “Theo tôi thấy, hiện tại cô cứ ở yên trong Cục Cảnh sát là tốt nhất. Tôi vừa mới bảo cảnh sát tuần tra khu vực giúp nhìn xem tình hình như thế nào, họ báo quanh nhà cô đã xuất hiện không ít phóng viên rồi…”
“Chuyện của Trương Minh Đức, mọi người thấy thế nào?” Hạ Vũ hỏi.
“Theo tôi thấy, thằng đó nhất định là có vấn đề, nhưng mà… không có chứng cứ mới tức chứ.” Lý Trạch tức giận đập bàn: “Nếu sự thật đúng như đội trưởng Hàn nói, tay hắn đã dính máu của nhiều mạng người, chúng tôi nhất định sẽ không để cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mãi như vậy được. Vấn đề là hiện tại chúng ta không có đủ chứng cứ chính xác để lập án. Hơn nữa anh cũng vừa nhìn thấy đấy, tên hồ ly kia dám lớn tiếng ám chỉ, tuyên bố với đám truyền thông như vậy, làm cho tâm lý của bọn truyền thông sẽ đều nghiêng về phía hắn, không thể nghi ngờ gì đó sẽ là một lực lượng hậu thuẫn rất lớn để bảo vệ hắn. Nếu chúng ta động đến hắn mà không có chứng cứ thì chắc chắn sẽ bị hắn cắn ngược lại, càng không có lợi đối với chúng ta.”
Lý Trạch phân tích rõ ràng như vậy, sao Kỷ Hàn còn có thể không rõ: “Nhưng… Duệ ca…”
“Để tôi!” Hạ Vũ lên tiếng: “Tôi sẽ theo dõi hắn, nếu như hắn thật sự đã bắt Kỷ Duệ thì chắc chắn phải có dụng ý gì đó, không có khả năng cứ để yên đó mãi mà không có hành động gì khác.”
“Tôi cũng sẽ điều động người hỗ trợ.” Lý Trạch đồng ý với biện pháp của Hạ Vũ: “Về phần đội trưởng Hàn, cô…”
“Tôi biết rồi.” Kỷ Hàn gượng cười cho anh yên tâm, cô sẽ tạm thời ở lại trong cục cảnh sát, ít nhất… trong vòng 48 tiếng sẽ không bước ra ngoài.
Duệ ca, con nhất định phải chờ mẹ đến cứu!
Kỷ Hàn nhủ thầm trong lòng, rồi bắt đầu cầu nguyện.
Mà Kỷ Duệ… bị mang đến nơi nào?
Ngày nay y học rất phát triển, con người dường như cũng trở nên ngày càng yếu ớt hơn, làm cho ở bất cứ thời điểm nào bệnh viện cũng luôn kín người hết chỗ. Nhưng ở trong bệnh viện có một nơi, người tuy không ít nhưng lại không hề cảm thấy náo nhiệt, trái lại còn cảm thấy rất vắng vẻ lạnh lẽo… Chỗ đó chính là: Nhà xác.
Nhà xác, còn gọi là Phòng Giữ Xác, là nơi mà bệnh viện, nhà tang lễ hoặc một số khu vực dùng để tạm thời cất giữ thi thể, quy mô có thể là một gian phòng nhỏ, cũng có thể là một tầng lầu, hoặc là một tòa nhà độc lập.
Khi một người qua đời, di thể rất ít khi được người nha đem đi hỏa táng ngay mà sẽ đặt trong nhà xác khoảng hai đến ba ngày, nhất là vào mùa hè, có như vậy người nhà mới có đủ thời gian để chuẩn bị tang lễ. Nói chung, Cục Cảnh sát cũng vậy, nếu có án mạng mà chưa rõ danh tính người bị hại hoặc người nhà muốn khám nghiệm tử thi, cũng sẽ đem thi thể đặt tại nhà xác —— dù sao trang thiết bị của bộ phận pháp y trong Cục Cảnh sát chỉ có giới hạn, không thể nào có quy mô lớn như trong bệnh viện được.
Bệnh viện thành phố dù sao cũng là bệnh viện lớn nhất thành phố, mà bệnh viện càng lớn thì lượng bệnh nhân mỗi ngày cũng tương đối nhiều, cho nên… quy mô của nhà xác cũng rất lớn.
Nhà xác của bệnh viện thành phố được đặt ở khu sân sau của bệnh viện, bên trong có hàng loạt dãy tủ tuyết lớn chỉ dùng để đặt thi thể.
Có một ông già lớn tuổi phụ trách giám sát tòa nhà này, nhưng thật ra… những nơi như thế này thì còn cần giám sát gì nữa, bên trong toàn là người ૮ɦếƭ, bình thường có rất ít người qua lại nơi này. Công việc giám sát của ông cụ ở đây cũng rất thoải mái, chẳng qua chỉ là cái danh mà thôi, ai muốn vào trong thì sẽ tự giác qua chỗ ông để đăng ký tên. Bởi công việc khá nhàn hạ nên ông lão thường xuyên ngủ gà ngủ gật…
Hôm nay, ông lão ăn cơm no xong thì ngồi trong phòng nhỏ dành cho bảo vệ đặt trước khu nhà, bật điều hòa nghe đài, uống một ngụm trà được bác sĩ Trương đưa cho vài ngày trước, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy mệt mỏi rã rời, sau đó ngủ luôn trên ghế, hoàn toàn không biết đến việc có một người lợi dụng lúc ông đang ngủ quên trời quên đất mà tiến vào trong khu nhà xác.
Người đó chính là Trương Minh Đức.
Câu nói ‘nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất’ hoàn toàn không hề sai.
Hôm đó, sau khi bắt Kỷ Duệ đi, hắn liền lái ô tô vào bệnh viện từ cửa sau, thừa dịp lúc ông bảo vệ kia ngủ say thì đem thằng bé giấu vào trong nhà xác.
Nơi này tuyệt đối là nơi giấu người tốt nhất, có nhiều tầng lầu và nhiều tủ tuyết đựng xác như vậy, giấu người vào trong đó thì ai mà phát hiện được?
Hắn đi lên lầu 3, kéo một tủ tuyết tầng 3 sát góc tường ra, ngó vào bên trong nhìn đứa bé tứ chi bị trói chặt đang nằm mê man kia rồi cười cười lẩm bẩm: “Hôm nay không thể cho mày uống thuốc xổ nữa, ngày mai sẽ phải làm phẫu thuật rồi.” Hắn gật gật đầu: “Con mẹ cảnh sát của mày chắc sẽ không ngờ mày đang nằm trong nhà xác đâu nhỉ?”
Trong lúc hắn đang lảm nhảm, Kỷ Duệ trằn trọc tỉnh lại, vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng của hắn: “Trời nóng như vậy, nằm ở đây sẽ rất mát mẻ, mày có muốn thử không?” Cậu mở miệng hỏi hắn.
Nhiệt độ trong tủ tuyết có thể điều chỉnh được, cho nên, nhiệt độ của ngăn tủ mà Kỷ Duệ đang nằm đương nhiên sẽ không lạnh như các tủ đang đựng người ૮ɦếƭ, mà là nhiệt độ thích hợp để một người bình thường có thể chịu được.
“Thằng nhóc kia, mày thật sự không sợ à?” Trương Minh Đức có chút hứng thú với lá gan của tên nhóc này.
“Sợ —— sợ ૮ɦếƭ đi chứ ——” Kỷ Duệ cụp mắt, vẻ mặt làm cho người ta không thể phân biệt được cậu đang nói thật hay giả vờ: “Chắc là việc buôn Bán nội t*** người lợi nhuận không nhỏ nhỉ, nhất là đối với một bác sỹ như mày, đây gọi là kinh doanh mà không cần vốn nha, chỉ có lợi nhuận thôi.”
Trương Minh Đức sợ run: “Quỷ con, mày thật thông minh!” Thế mà lại có thể biết được điều này: “Sao mày phát hiện ra được vậy?” Dù sao ngày mai cũng sẽ không còn nhìn thấy nó nữa, Trương Minh Đức cũng chẳng ngại ngần gì mà không tâm sự nhiều hơn với thằng bé này.
“Ngoại trừ điều này, tao thật sự không nghĩ ra mày bắt tao về đây làm gì? Nhất định không có khả năng là muốn tao nhận mày làm cha nuôi rồi.” Kỷ Duệ nhún vai: “Hôm đó mày chú ý đến kết quả sức khỏe của tao như vậy, chắc là muốn xác nhận tình huống cơ thể của tao chứ gì, haizz —— coi như tao xui xẻo, tự nhiên chăm sóc bản thân tốt như vậy, kết quả lại dâng mình vào tay mày.”
“Ha ha ha ——” Trương Minh Đức bị lời nói của cậu chọc cười: “Rất thú vị, mày thật sự là một tên nhóc thú vị, nếu không phải thời gian quá cấp bách, tao thật sự rất muốn ở cùng với mày thêm vài ngày nữa.”
Kỷ Duệ hỉnh mũi xem thường: “Thôi đi… Nói xem, ông giết nhiều người như vậy, không sợ oan hồn đến đòi mạng sao?”
Trương Minh Đức đẩy nhẹ gọng kính trên mũi, nở nụ cười vô tình: “Trên đời này thật sự có ma sao?”
“Đó là tất nhiên rồi.” Kỷ Duệ lẳng lặng nhìn hắn: “Chị gái xinh đẹp tên Lý Lệ Linh kia tuyệt đối sẽ không bao giờ quên ông đâu!”
Mặt Trương Minh Đức trở nên cứng đờ: “Thằng quỷ thối tha, bớt hù ma nhát quỷ đi. Sau ngày mai, tao sẽ tìm một chỗ để ném cái xác mày… Ồ, hẳn nên sắp xếp để mẹ mày là người tìm được thi thể của mày mới được.” Hắn cười cười: “Áp lực của cảnh sát quá lớn, tâm lý bất ổn mà tự tay *** con mình, tin tức như vậy hẳn sẽ có không ít người hứng thú đấy nhỉ.”
Đáng tiếc tứ chi đều bị buộc chặt, bằng không Kỷ Duệ nhất định sẽ giơ ngón tay giữa lên trước mặt hắn ta mà cười cợt hắn quá ngây thơ, con mẹ nó, bộ thật sự nghĩ rằng trên thế giới này chỉ mỗi hắn ta là người thông minh thôi sao?
Lại bịt miệng của Kỷ Duệ lại, rồi lại xem xét thật kỹ lưỡng mọi thứ xung quanh, sau đó Trương Minh Đức mới nhanh chóng rời khỏi nhà xác.
Kỷ Duệ trừng mắt nhìn một bóng tối đen ngòm trong không gian chật hẹp, nghĩ bụng, nếu không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để thoát ra khỏi chỗ này thì thật sự sẽ bị tên Biến th' kia giải phẫu sống luôn ấy chứ. Vậy Kỷ Tiểu Hàn sẽ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi! Tứ chi cậu bị trói chặt, tủ tuyết này lại to, hơn nữa tên họ Trương kia còn tương đối hao tâm tổn trí mà lót chăn bông bốn phía xung quanh ngăn tủ, làm cho cậu dù có lăn qua lăn lại thế nào cũng không phát ra tiếng động…
*
Theo dõi cả một ngày nhưng vẫn không thể phát hiện Trương Minh Đức có điều gì khác thường!
Điều này làm cho các đồng chí trong Cục Cảnh sát có cảm giác thất bại, thậm chí có những cảnh sát trẻ đã có tâm lý buông lỏng trong đầu, tự hỏi có phải bọn họ đã đi sai hướng rồi không, có lẽ Trương Minh Đức thật sự là một người tốt… Thậm chí có một số người trong lòng đã bắt đầu thầm nghĩ Kỷ Hàn mới chính kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng lại ***ng phải vấn đề là không có chứng cứ chính xác, ví dụ như động cơ *** là gì, vân vân…
Một ngày trôi qua, khi màn đêm buông xuống, Lý Trạch để cho các nhân viên cảnh sát về trước, tự mình đứng ra thay ca, tiếp tục phụ trách giám thị Trương Minh Đức. Suốt ngày nay, cả nhóm cũng không hề nhàn rỗi, vừa tiếp tục điều tra vụ án của Vương Nhã Phân, rồi lại bắt mối liên quan đến vụ án của Lý Lệ Linh trước kia…
Căn cứ vào lời kể của người nhà Vương Nhã Phân, Vương Nhã Phân hôm đó chỉ có ca làm vào buổi sáng, giữa trưa hôm đó cô có gọi điện thoại về, nói có thể sẽ về trễ vì có chút việc muốn đi ra ngoài, nghe giọng điệu của cô thì hình như cô đang rất vui vẻ… Hơn nữa, khi đó cô còn nói với người nhà rằng có lẽ mình sẽ đổi công tác…
Một trong những kẻ có thể đưa ra cho Vương Nhã Phân một miếng mồi nhử thơm như vậy, chính là Trương Minh Đức. Nhưng mà… hắn lại có đủ chứng cứ vắng mặt, đây quả thật là một vấn đề vô cùng khó.
Chỗ ở của Trương Minh Đức là trong một tiểu khu tại trung tâm thành phố, giá tiền phải nói là đắt đỏ đến kinh người, các hệ thống bảo vệ ghi hình hiển nhiên cũng được bố trí rất chu toàn, khách muốn vào đều phải qua kiểm tra, phòng bảo vệ có đường truyền camera nối liền với gia chủ, chỉ khi gia chủ cho phép mới được cho khách vào. Chỗ Hạ Vũ đứng quan sát là một tòa nhà đang thi công, vừa vặn đối diện với căn hộ của Trương Minh Đức bên kia.
Hạ Vũ nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ tối. Sau khi Trương Minh Đức về nhà thì không ra ngoài nữa, nhìn qua cửa sổ sát đất thì có thể thấy hai vợ chồng Trương Minh Đức sau khi cùng ăn cơm liền cùng ngồi trong phòng khách xem TV… Mãi cho đến mười giờ, không biết Trương Minh Đức nói với vợ gì đó khiến vợ hắn đánh yêu lên tay hắn một cái, sau đó đứng lên kéo rèm cửa lại, chặn hết các tầm mắt có khả năng nhìn vào từ bên ngoài!
Anh mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, liền gọi điện thoại cho Lý Trạch, muốn anh ta đi ra canh giữ cửa chính. Còn chính mình thì leo *** tòa nhà đang đứng, ném một dây móc sang tòa nhà đối diện, sau đó giống như nghệ sĩ xiếc bám sợi dây vượt qua khoảng không giữa hai tòa nhà sang tòa nhà của Trương Minh Đức.
Lý Trạch ngơ ngác nhìn quá trình “Nhảy lầu” của anh mà cảm thấy lòng bàn chân run lên bần bật… Hạ đại boss này đúng là không phải người thường! Anh đương nhiên không biết rằng chuyện như vậy đối với Hạ Vũ mà nói cũng giống như ăn cơm bữa vậy. Hạ Vũ không tiếng động từ tầng cao nhất tuột xuống ban công nhà Trương Minh Đức rồi lắng tai nghe động tĩnh bên trong. *** rỉ từ phòng khách truyền ra làm cho người ta vừa nghe liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra bên trong…
Ngay lúc này, một cơn gió lớn thổi tới, nhẹ nhàng làm tung một góc rèm cửa sổ lên, khiến cho Hạ Vũ nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong: trong phòng khách, trên chiếc ghế sopha to kia chỉ có một người phụ nữ không mặc quần áo lăn lộn ***, nhưng lại không thấy Trương Minh Đức…
Mặt Hạ Vũ tối xuống, xông thẳng vào, người phụ nữ trên ghế sopha đang hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái ảo giác của mình, miệng vẫn không ngừng hét to Minh Đức Minh Đức, khuôn mặt ửng hồng màu T*nh d*c, bàn tay không ngừng tự sờ loạn lên người mình. Một hình ảnh sống động đầy màu sắc như vậy nhưng Hạ Vũ cũng không thèm liếc mắt đến một cái, nhanh chóng lục soát toàn bộ căn hộ, phát hiện Trương Minh Đức đã biến mất.
“Lý Trạch, Trương Minh Đức ra ngoài rồi!” Anh lập tức gọi điện thoại cho Lý Trạch, bản thân cũng đã nhanh chóng xông ra ngoài.
“Tôi vừa định gọi cho anh, đội trưởng Hàn đánh bất tỉnh một đồng chí cảnh sát sau đó chạy ra ngoài rồi!” Lý Trạch đem tin tức vừa nhận được nói cho anh biết.
*
“Làm phiền anh quá!” Trương Minh Đức xuống xe, cười nói cảm ơn với người trong xe: “Nếu không có anh, tôi lại phải mắc công ra ngoài bắt xe.”
“Ha ha… hàng xóm cả mà, đương nhiên phải giúp nhau rồi, có điều anh Trương thật là tham công tiếc việc nhỉ, đã trễ thế này mà còn đi làm.”
“Bác sỹ là nghề phải sẵn sàng 24/24 mà!” Trương Minh Đức nói đầy bất đắc dĩ: “Tôi đi trước có việc, tạm biệt!”
Nhìn chiếc xe kia đã đi xa, Trương Minh Đức liền chuyển hướng, đi tới cửa sau bệnh viện!
Cửa sau bệnh viện thường ít người qua lại, chìa khóa cổng sau do ông cụ Dương quản lý nhà xác giữ, Trương Minh Đức đã trộm đánh một chiếc dự bị từ lâu nên từ cửa sau tiến vào cũng không có gì khó khăn, nhìn vào trong căn phòng nhỏ, ông cụ Dương quả nhiên đã ngủ. Ông cụ này thích uống miếng trà sau bữa ăn, cho nên Trương Minh Đức tặng cho ông không ít trà, tuy nhiên trong lá trà đều đã được ướp thêm một số thứ đủ để cho ông cụ ngủ rất say.
Hắn không chút trở ngại đi lên lầu. Nhà xác vào ban đêm người bình thường chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy khiếp sợ chứ đừng nói đến chuyện đi lại trong đó, mà Trương Minh Đức này thật sự có thể nói là một kẻ tài cao mà gan cũng lớn, một mình đi vào bên trong. Trong không gian im ắng này chỉ có tiếng bước chân của hắn, nhưng hắn chẳng hề cảm thấy sợ hãi chút nào, vừa đi lên tầng 3 vừa đeo găng tay giải phẫu…
*
Sau khi đánh ngất người cảnh sát trẻ đang canh mình, Kỷ Hàn mở còng tay, lột đồ cậu cảnh sát mặc vào người mình, sau đó trà trộn vào đám cảnh sát mà thoát ra khỏi Cục Cảnh sát. Mặc cảnh phục đúng là rất dễ làm việc, vẫy đại một chiếc xe ngoài đường cũng có thể nhận được sự giúp đỡ của những người tốt bụng…
“Cô cảnh sát, cô muốn đi đâu?”
“Bệnh viện thành phố!”
“Được!”
Kỷ Hàn không thể nói rõ vì sao hôm nay mình luôn cảm thấy hoảng hốt một cách khó hiểu, hoảng đến mức cô không có cách nào tiếp tục nán lại trong cục cảnh sát lâu hơn được nữa…
Vừa đến cửa bệnh viện, cô lập tức lao xuống xe, chẳng để ý đến việc nói lời cảm ơn với người tốt bụng nhiệt tình kia mà đã xông thẳng vào bệnh viện. Đầu tiên là hỏi y tá ở bàn phục vụ xem Trương Minh Đức tối nay có từng đến đây không. Đáp án là phủ định.
Kỷ Hàn rất lo lắng, nhưng lại không hiểu mình đang lo lắng cái gì, giống như có một sức mạnh nào đó đang hối thúc cô từ bên trong (Cái này, chúng ta đều có thể hiểu được… Đây chính là thần giao cách cảm).
“Kỷ tiểu thư!” Tiểu Dương vừa từ trong phòng trà nước bước ra thì nhìn thấy Kỷ Hàn, liền đi đến phía cô chào hỏi. Kỷ Hàn không đáp lại, nhưng dáng vẻ vội vàng hấp tấp của cô khiến cho Tiểu Dương không khỏi ráng hỏi thêm một câu: “Chị sao vậy… Có phải bạn nhỏ Kỷ Duệ đã xảy ra chuyện gì hay không…”
Kỷ Hàn sửng sốt, lập tức túm lấy hai vai cô: “Sao cô lại nghĩ vậy!” Chuyện của Duệ ca chỉ có bọn họ và một số đồng chí cảnh sát biết mà thôi.
“Ui da —— Kỷ tiểu thư, chị làm tôi đau quá.” Tiểu Dương bị thái độ của Kỷ Hàn dọa sợ: “Tôi… Tôi chỉ suy đoán thế thôi mà.”
“Vì sao cô lại nghĩ như vậy?” Kỷ Hàn bắt lấy lời cô ấy mà bắt bẻ: “Có phải cô đã phát hiện điều gì rồi không?” Cô đột nhiên liên tưởng đến lần trước, lúc cô y tá này đang nói về Trương Minh Đức thì nói đến một nửa lại bất chợt dừng lại, vẻ mặt lúc ấy khá kỳ lạ.
“Tôi…”
“Dương tiểu thư, nếu cô biết chuyện gì, xin cô hãy nói cho tôi biết! Con của tôi mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy, tôi xin cô…”
“Mất tích!” Tiểu Dương kinh ngạc la lên, lập tức lại nghĩ đến chuyện gì: “Không phải là…”
“Dương tiểu thư…” Kỷ Hàn bắt lấy cô: “Cô biết Duệ ca ở nơi nào đúng không?”
“Tôi… Tôi cũng không chắc…”
“Mau đưa tôi đến đó!” Kỷ Hàn nắm chặt lấy tay cô ta như đang bám chặt lấy một thân cây cứu mạng di động.
Tiểu Dương do dự, rồi vẫn gật đầu: “Tôi cũng không chắc lắm… Nhưng… Có thể là ở tòa nhà phía sau… Ách… Là khu nhà xác.”
Kỷ Hàn vừa nghe xong liền lôi cô ta chạy đi, trên đường ***ng phải không ít người cô cũng chẳng thèm quan tâm, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ phải chạy đến khu nhà kia. Lúc Hạ Vũ và Lý Trạch đi vào thì vừa kịp thấy bóng lưng của Kỷ Hàn đang kéo Tiểu Dương chạy ra phía sau bệnh viện, hai người không chút chần chừ chạy đuổi theo về phía ấy —— Lúc Kỷ Hàn đang trên đường tới bệnh viện đã nhắn tin cho Hạ Vũ báo mình đang đi đâu.
Kỷ Hàn và Tiểu Dương vừa chạy đến căn phòng cho bảo vệ thì Hạ Vũ và Lý Trạch cũng đã đuổi kịp. Bốn người nhìn vào người đang nằm trong căn phòng nhỏ, ngủ say như vậy thì cho dù có người đột nhập vào mang thi thể ra ông ta cũng không phát hiện được. Mặt Tiểu Dương có chút xấu hổ, gõ gõ lên cửa sổ phòng: “Ông nội…” hóa ra ông lão canh nhà xác này chính là ông nội của cô, nhưng dù cho cô có kêu to thế nào cũng không đánh thức được ông.
Kỷ Hàn không chờ được, xông thẳng vào bên trong, thấy vậy mấy người khác cũng vọt theo vào. Tòa nhà này không lớn lắm, nhưng cũng không hề nhỏ, muốn tìm hết cả bốn tầng lầu cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
“Tách ra tìm đi, nhanh lên!” Diện tích mỗi tầng lầu không nhỏ, ba người cùng tụ vào một chỗ để tìm thì hiệu suất quả thật sẽ không cao.
Tiểu Dương nói cô đi một mình sẽ rất sợ nên muốn đi cùng với Kỷ Hàn, bốn người chia làm ba nhóm, nhanh chóng chia khu dò xét từng tầng một. Việc phân công chia nhóm như vậy hiệu quả thật sự rất cao, mọi người rất nhanh lục soát qua một lượt, nhưng không tìm thấy người. May mắn tòa nhà này cũng không được bài bố nhiều thứ, trong các phòng chỉ toàn các tủ tuyết, liếc mắt một cái đã thấy ngay, nhưng muốn dò xét từng cái tủ tuyết thì quả thật là một vấn đề khó khăn… Nửa đêm nửa hôm, một đống tủ tuyết bày ra, có một số tủ bên trong trống rỗng, nhưng có khi bên trong lại là một khuôn mặt người ૮ɦếƭ trắng bệch!
Kỷ Hàn không có thời gian suy nghĩ về khả năng có khó hay không… Cô tranh thủ thời gian đi xem xét từng cái một, mỗi khi nhìn xong một cái, bụng dạ căng như dây đàn nhất thời trùng xuống, sau đó lại căng chặt trở lại… Cứ lập đi lập lại như vậy cho đến khi kiểm tra xong tầng 2. Lúc cô đang muốn lên tầng 3 thì Lý Trạch bỗng nhiên chỉ tay ra sau lưng Kỷ Hàn, mặt hoảng hốt!
“Sao vậy?” Kỷ Hàn nhìn mà không hiểu phản ứng của anh là thế nào, chỉ có Hạ Vũ là phản ứng nhanh, vươn tay kéo cô lại. Lúc này, Kỷ Hàn mới phát hiện cô y tá vẫn đi theo sau cô từ nãy giờ trở nên không bình thường, đôi mắt vô hồn, trên mặt cười như không cười. Khi nhìn kỹ thêm một chút thì phát hiện hình như có một bóng đen đang nấp sau lưng cô ta. Bóng đen kia so với Tiểu Dương thì thấp hơn một chút, lại đứng vào phía ánh sáng đèn không chiếu tới, hơn nữa cô lại đang nóng vội tìm người, cho nên không phát hiện ra.
Bụng ba người đồng thời thắt lại. Gặp ma rồi! Đây không phải là nói đùa, mà thật sự nhìn thấy ma rồi! Câu cửa miệng bình thường mọi người đều lấy ra làm chuyện vui, nhưng mà… thời điểm thật sự nhìn thấy đã đánh sâu vào não bộ ba người khiến cả ba đều nhất thời hoảng thần.
Khi bóng đen kia thấy họ đã phát hiện ra sự tồn tại của cô thì dùng động tác cực nhanh thoát khỏi từ sau bóng lưng tiểu Dương, sau đó chạy vọt lên lầu.
Bóng đen vừa rời khỏi, Tiểu Dương lập tức xụi lơ cả người xuống. Lý Trạch vội vàng ôm lấy cô y tá, ba người cùng đuổi theo! Tốc độ của bóng đen kia rất nhanh, may mà nhóm Kỷ Hàn đã được rèn luyện qua nên không bị bỏ lại xa, hơn nữa cấu tạo của khu nhà xác cũng khá đơn giản, bọn họ nhìn qua cũng có thể đoán được bóng đen kia sẽ chạy đi đâu, nhưng vì trong tay Lý Trạch còn ôm theo cô y tá nên tốc độ bị chậm lại, phải cố hết sức mới chạy theo kịp.
Mấy người đuổi theo một đoạn, Hạ Vũ đột nhiên ngừng lại, nhìn vào căn phòng có ánh đèn hơi mờ ở trước mặt… Khu nhà xác này cấu tạo mỗi tầng đều giống nhau, nếu theo như hai tầng vừa rồi họ đã lục soát thì đây hẳn phải là một hành lang dài, cuối hành lang đáng lý ra không có căn phòng này!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi vẫn quyết định tiến lên, nhất là Kỷ Hàn… Bởi cô nhận ra cái bóng đen kia rất giống cô gái luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô… cũng chính là: Lý Lệ Linh! Lúc này Lý Trạch cũng đã chạy đến, mặt thảm hại như hết cả hơi, khi thấy căn phòng đột nhiên xuất hiện kia thì sắc mặt ngay lập tức xanh mét.
Ba người đẩy cửa phòng ra, bố cục bên trong rất giống các phòng khác trong nhà xác… Một cái bàn giải phẫu đặt chính giữa căn phòng rộng rãi, trên bàn có một người đang nằm, nhìn là biết anh ta chắc vừa rời thế không lâu. Lúc này, một đôi nam nữ mặc quần áo bác sỹ và y tá đi đến, động tác nhanh chóng chuẩn xác mổ bụng thi thể ra, lấy một *** từ bên trong ra, rồi lại nhanh chóng xử lý tốt thi thể, phối hợp rất ăn ý…
Cảnh tượng chớp một cái thay đổi, xuất hiện một khung cảnh bố cục hoàn toàn khác với nhà xác hiện tại. Trước mắt là một căn hộ được bố trí rất trang nhã, trong căn hộ có một cô gái trẻ xinh đẹp, Lý Lệ Linh, đứng trước mặt cô chính là Trương Minh Đức. Lý Lệ Linh đang lôi kéo Trương Minh Đức, không cho hắn rời đi.
“Minh Đức, anh đã nói sẽ không rời bỏ em.”
“Buông tay ra!” Gương mặt Trương Minh Đức lúc này không còn vẻ nhã nhặn thường ngày, không nể nang gì đá Lý Lệ Linh ngã xuống đất. Lý Lệ Linh vẫn cố chấp ôm lấy chân hắn, không cho hắn rời đi, còn lớn giọng uy hiếp:
“Minh Đức… Nếu anh dám đi, em sẽ nói cho tất cả mọi người biết quan hệ của chúng ta, hơn nữa, em đã mang thai con của anh, anh rất thích trẻ con mà đúng không? Chúng ta sắp sửa có một đứa con chung…”
Nghe cô nói thế, thân thể Trương Minh Đức rõ ràng run lên, thần sắc biến đổi liên tục, giãy dụa đấu tranh một lúc rồi cuối cùng cũng mềm lòng, xoay người lại, nâng cô gái kia lên, mặt có vẻ vui mừng: “Thật… Thật vậy sao, em nói em…”
Lý Lệ Linh thấy hắn chuyển biến đương nhiên vui mừng không thôi, vuốt bụng của mình, nói: “Chúng ta đã có cục cưng, anh sắp sửa làm cha rồi!”

Tình huống vừa thấy giật gân K**h th**h đến cực điểm, nam chính cặn bã ra vẻ đạo mạo, Tiểu Tam thâm tình thật lòng, cuối cùng còn có một đứa con thêm vào cho đủ bộ, hoàn toàn phù hợp với các yêu cầu chính cho một bộ phim mì ăn liền, khiến mọi người đứng xem á khẩu không thể phát biểu được gì.
Tiếp theo lại là một khúc quanh của vở kịch, Trương Minh Đức đỡ Lý Lệ Linh vào phòng nghỉ ngơi, sau đó đi ra rót cho cô ly nước, bỏ thêm vài thứ vào đó, chờ Lý Lệ Linh ngủ say, hắn lấy từ hòm thuốc trong phòng ra một ống tiêm, rút một ít thuốc nước từ một lọ thuốc lúc nào cũng mang theo bên người, rồi tiêm cho Lý Lệ Linh…
Bọn họ nhìn thấy Lý Lệ Linh được đưa vào bệnh viện, hít thở rất khó khăn, người phụ trách mổ chính là Trương Minh Đức! Hắn lạnh lùng nhìn vào người đang nằm trên bàn mổ: “Đây là do cô ép tôi.”
Lý Lệ Linh hoảng sợ, muốn giãy dụa đứng lên, nhưng toàn thân mệt mỏi rũ rượi khiến cho cô không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông cầm dao phẫu thuật, chậm rãi mổ bụng cô, sau đó lấy từ trong bụng cô ra một bào thai còn chưa thành hình, nhanh chóng ném vào thùng rác băng gạc dưới bàn mổ, lúc này một số y tá hỗ trợ mang dụng cụ đi tới…
Mặt Trương Minh Đức còn ra vẻ nghiêm túc tiến hành rửa ruột cho cô, khiến cho người ta không cảm thấy có điều gì bất thường… Sau đó, đường nhịp tim trên máy vốn đang nhảy nhịp bình thường biến thành một đường thẳng tắp. Mắt Lý Lệ Linh ánh lên vẻ hận thù cùng không cam lòng, cuối cùng từ từ mất tiêu cự, cuối cùng mất đi ánh sáng, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt của Trương Minh Đức…
Nhóm y tá đều đã rời đi, chỉ còn lại mỗi mình Trương Minh Đức trong phòng phẫu thuật, nhìn cô gái nằm trên bàn mổ mà lẳng lặng nở nụ cười lạnh. Đến lúc hắn kéo tấm khăn trắng chuẩn bị đắp lên, bỗng nhiên, cô gái trên bàn mổ đột ngột mở mắt, khiến Trương Minh Đức sợ tới mức lùi phắt về sau một bước lớn.
Lý Lệ Linh từ từ ngồi dậy trên bàn mổ, vết khâu trên bụng bị rách toạc ra, một dòng máu loãng không ngừng ào ạt chảy ra từ trong bụng, nhuộm đỏ cả sàn nhà. Cô móc một miếng thịt từ trong bụng ra, đi tới trước mặt Trương Minh Đức… Trương Minh Đức đã hoảng sợ đến không còn tí sức lực nào, cả người xụi lơ trên đất, hắn muốn tránh ra nhưng tứ chi đều vô lực, chỉ có thể cố gắng bò trên mặt đất, miệng không ngừng la cứu mạng cứu mạng.
Lý Lệ Linh đưa tay kéo tuột hắn đến trên bàn phẫu thuật, lúc hắn há lớn họng la cứu mạng thì nhét khối thịt trong tay vào miệng hắn. Miếng thịt kia giống như có sự sống, vừa lọt vào miệng hắn liền nhanh chóng tự chui xuống bụng hắn. Sau đó, bọn họ có thể thấy rõ ràng bụng của Trương Minh Đức nhanh chóng trướng lên bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, làm cho chiếc áo blue trắng nhuốm máu của hắn nhô lên rất cao, như đang muốn nổ tung…
“Cục cưng…” Lý Lệ Linh dán mặt lên bụng hắn, nhỏ giọng kêu, trên khuôn mặt vặn vẹo hiện lên nét dịu dàng của một người mẹ: “Cục cưng…”
Trương Minh Đức khủng hoảng tới cực điểm, cơn đau trong bụng cùng sự tỉnh táo nhận biết mọi việc đã làm cho thần kinh của hắn bị K**h th**h đến phát cuồng. Hắn chụp lấy con dao giải phẫu đang đặt một bên, tự đâm xuống bụng mình, sau đó rạch bụng ra. Máu tươi từ trong bụng hắn lập tức phun ra thành vòi, nhưng dường như hắn đã mất đi cảm giác, hoặc có thể nói là bị K**h th**h đến phát điên, không ngừng đâm vào bụng mình, đem toàn bộ vùng bụng bị cắt đến nát bươm, sau đó thò tay chộp lấy vật gì đó trong bụng quăng ra ngoài, hết lần này đến lần khác…
Mãi cho đến khi hắn không còn sức mà nâng tay lên nữa, cô gái nãy giờ vẫn đứng bên cạnh hắn liền ghé vào người hắn, thỏa mãn thốt lên một câu: “Gia đình chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ rồi…”

“A —— “
Một tiếng hét bén nhọn đánh thức ba người Kỷ Hàn từ trong ảo giác mà sực tỉnh, tiếng kêu đến từ cô y tá đang được Lý Trạch ôm trong lòng vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê. Cô giơ tay chỉ vào cảnh tượng bên trong lớp kính thủy tinh, sau đó lại thét lên một tiếng chói tai, ánh mắt trợn trắng, lại tiếp tục ngất đi!
Trên bàn mổ, một người đàn ông đang nằm, bụng bị đâm nát, tay vẫn cầm con dao phẫu thuật cắm trên bụng…
Người đàn ông kia… chính là Trương Minh Đức!
Sắc mặt ba người trở nên ngưng trọng…
“Báo cảnh sát đi!” Kỷ Hàn hô một tiếng, tự mình đá văng cửa, trong lòng đoan chắc, tên Trương Minh Đức này ૮ɦếƭ chắc rồi!
Căn phòng rộng rãi tràn ngập mùi máu tươi! Kỷ Hàn đưa tay dò hơi thở của hắn, quả nhiên đã tắt thở. Nhìn cặp mắt mở trừng trừng của hắn, Kỷ Hàn nghĩ đến cảnh tượng mình vừa được nhìn thấy lúc nãy mà trong bụng vẫn còn run bần bật. Ngay cả bọn họ thấy mà còn cảm thấy sợ hãi, chớ nói chi là hắn phải tự thân trải qua chuyện đó, sợ đến bể phổi cũng được nữa là!
“Thùng —— Thùng —— Thùng —— “
Bỗng nhiên từ đám tủ tuyết dọc tường có tiếng ***ng mạnh phát ra liên tiếp, làm cho thần kinh ba người lại căng cứng lên.
” Thùng —— Thùng —— Thùng —— ” tiếng gõ theo quy luật vẫn tiếp tục.
Hạ Vũ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, bước nhanh đến phía tủ tuyết phát ra tiếng vang, kéo giật ra…
“Duệ ca!”
Kỷ Hàn nhìn vào thân thể nhỏ bé trong tủ tuyết đang không ngừng dùng đầu ***ng vào vách tủ, vội vàng vươn tay bế cậu ra. Hạ Vũ cũng nhanh chóng tháo băng dính trói trên người cậu, kiểm tra xem cậu có bị thương không.
Kỷ Duệ rất muốn thò đầu khỏi vòng tay của Kỷ Hàn để tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra, bởi vừa nãy cậu ở bên trong tủ tuyết nghe thấy tiếng người kêu rống thê lương hoảng loạn, thanh âm kia nghe rất giống Trương Minh Đức…
Cậu phải mất rất nhiều sức lực mới có thể dùng đầu đẩy những tấm chăn bông chèn trong tủ tuyết kia ra tạo chỗ trống, sau đó mới có khả năng tạo ra tiếng động!
“Nhóc con, con muốn làm gì!” Kỷ Hàn che mắt không cho cậu nhìn thấy cảnh tượng kia, tuy rằng thằng nhóc này rất lớn mật, nhưng… hình ảnh quá mức đẫm máu như vậy không thích hợp cho trẻ nhỏ.
“A… cho con xem một chút thôi!” Kỷ Duệ xoay đầu, muốn gỡ tay Kỷ Hàn ra: “Kỷ Tiểu Hàn, bỏ tay ra…”
“Không cho phép nhìn! Có cái gì đẹp đâu, nhìn mẹ là được rồi!” Kỷ Hàn không cho, một tay ôm lấy cậu, một tay bịt mắt cậu lại, xách cậu ra ngoài.
“Mẹ có cái gì đẹp, ngày nào cũng nhìn thấy, chán ૮ɦếƭ.”
“Oắt thối, con nói cái gì.” Tay không nể nang đánh một phát vào ௱ôЛƓ cậu.
“Gì chứ! Kỷ Tiểu Hàn, mẹ thật là tiểu nhân.”
Kỷ Hàn đưa Kỷ Duệ rời khỏi căn phòng vung vãi đầy máu tanh. Gió đêm ùa tới, thổi bay bớt mùi máu tươi. Sự mỏi mệt tích tụ mấy ngày qua giờ ùn ùn đánh úp đến, cô bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó… liền mất đi tri giác!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc