Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 94

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Bệnh viện ma ám (trung)
Về đến nhà, Kỷ Hàn sắp xếp lại những thông tin đã gặp hái được trong bệnh viện hôm nay. Cô bận rộn một lúc lâu nhưng vẫn không thể nào lấy ra được manh mối nào từ mớ hỗn độn đó. Lý do thứ nhất là vì cô không thể có được các thông tin nội bộ của bệnh viện, không biết tên những người đã tử vong này, nên không thể từ đó mà tìm ra các mối quan hệ xã hội. Hơn nữa, đó là bệnh viện thành phố chứ không phải là mấy phòng khám dởm hay bệnh viện nhỏ gì đó, nếu không có đủ chứng cứ chính xác thì cũng không thể làm cho ra chuyện được, chỉ một bước không cẩn thận thôi thì rất có thể sẽ bị quật ngược lại, đến lúc đó rất có khả năng sẽ quật ૮ɦếƭ chính mình.
Nhưng cho dù có ngẫu nhiên tử vong, thì cũng không thể hễ cứ nằm trên cái giường đó thì đều ૮ɦếƭ chứ.
Kỷ Hàn dùng Pu't gõ gõ vào chính đầu mình.
Lúc này, Kỷ Duệ từ bên ngoài gõ gõ cửa vài cái rồi bước vào: “Kỷ Tiểu Hàn, ăn cơm chiều.”
“A —— ừ, mẹ tới ngay.” Kỷ Hàn miệng thì đáp lời, nhưng thân thể lại không hề cử động, vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào đống lộn xộn lung tung do mình viết xuống.
Kỷ Duệ bất đắc dĩ đảo tròng mắt, bước qua, chụp bàn tay lên xấp giấy tờ trước mặt cô: “Ăn cơm!”
“Hắc hắc hắc ——” Kỷ Hàn ngượng ngùng nở nụ cười lấy lòng, kéo tay con trai: “Biết rồi, ăn cơm… ăn cơm.” Sau đó, lại cầm lấy Pu't khoanh một vòng tròn trong danh sách, đặt tên Trương Minh Đức vào trong vùng trọng điểm.
Trương Minh Đức, cũng chính là bác sỹ Trương mà cô đã thấy màn nhận tiền trong bãi đậu xe kia, tạo một ấn tượng khó phai trong đầu cô.
“Này —— Duệ ca.” Trên bàn ăn, Kỷ Hàn gẩy gẩy vài miếng cơm.
“Sao?” Bàn tay nhỏ bé động đũa gắp vào trong bát của Kỷ Hàn một ít đồ ăn.
“Con có tin là có ma không?”
“Tin chứ!” Không chút do dự trả lời.
“Mẹ kiếp! Con mà cũng tin mấy thứ này!” Kỷ Hàn líu lưỡi. Không khoa học gì hết nha, theo phán đoán của cô, thằng nhóc này tuyệt đối không có khả năng tin tưởng quỷ thần gì đó —— với tính cách ngông cuồng điêu ngoa lãnh khốc ngang ngược ương bướng cộng thêm tính tự kỷ cực kỳ của cậu, làm sao có thể tin là có ma.
“Ngay trước mắt có một con nè.” Kỷ Duệ không khách khí châm chọc: “Quỷ háo sắc.”
“… Nếu gái già này không háo sắc thì sao năm đó sinh ra con được.” Cô mỉa ngược lại. Hơn nữa, cả đời này cô cũng chỉ ‘sắc’ mỗi một người này thôi, có quỷ háo sắc nào ngây thơ chuyên tình giống như cô vậy không? Có không?
Kỷ Duệ không thèm tán gẫu linh tinh với cô nữa: “Này, Kỷ Tiểu Hàn, mẹ đừng nói là sẽ lại kiếm chuyện linh tinh để làm như con thiêu thân đó nghe, Hạ Vũ nhà mẹ trước khi đi đã dặn rồi đó, có chuyện gì con có thể lập tức gọi điện thoại thông báo cho chú ấy.”
“Con có phải là con mẹ không?” Đồ nhóc thối ăn cây táo, rào cây sung này!
“Mai có muốn đến bệnh viện làm giám định gien không, con cũng đang nghi ngờ có phải năm đó bác sỹ đưa nhầm con cho mẹ hay không?” Kỷ Duệ còn ra vẻ nghiêm túc đề nghị.
“…” Nói chuyện với thằng nhóc này đúng là khảo nghiệm tính nhẫn nại của cô mà. Kỷ Hàn quyết định không tiếp tục nói nhảm với Kỷ Duệ nữa, bằng không sợ lát nữa cô nhịn không được lại tiến hành “*** gia đình” với nó không chừng. Nhưng mà… nhắc tới chuyện bệnh viện đúng là làm cho cô rất hứng thú nha: “Này —— Duệ ca…” Cô ra vẻ thần bí đá lông nheo với cậu mấy cái.
“Mắt bị co giật hả?” Cô cô này bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt chước nữ sinh mà ra sức giả bộ đáng yêu làm cái gì, thật là… Ờ thì cũng có chút đáng yêu đó, nhưng còn lâu cậu mới nói cho cô biết.
Kỷ Hàn không để ý đến lời châm chọc của cậu, bưng bát đũa xề sát lại, tiện tay gắp mấy miếng thịt cho vào trong bát cậu bé: “Ngày mai mẹ già này sẽ đưa con tới bệnh viện làm kiểm tra hàng năm nhé.”
“… Trước Tết con mới vừa kiểm tra, kết quả rất tốt.” Thời điểm kiểm tra còn chưa tới đâu, khả năng viện cớ của cô cô này thật kém quá.
“Vậy con đi cùng mẹ đến bệnh viện một chuyến đi, dạo này mẹ già đây cảm thấy tinh thần uể oải quá!”
Nhìn mặt mẹ lúc này vô cùng H**g phấn, chỗ nào là uể oải thế?
“Khẩu vị không tốt nè!”
Kỷ Duệ lướt mắt nhìn đến cái bát trống không của cô, bát này đã là bát thứ ba rồi, thế mà còn coi là không tốt, vậy khẩu vị như thế nào mới tính là tốt?
“Giấc ngủ không tốt nữa nè…”
Ừm! Gần đây cậu cũng phát hiện mắt cô có không ít quầng thâm… Nhưng mà, khả năng lớn là vì Hạ Vũ không có ở nhà, cô chăn đơn gối chiếc nên khó ngủ đi.
“Tóm lại là cảm thấy không thoải mái lắm, cho nên con theo giúp mẹ tới bệnh viện một chuyến đi.”
“Tiện thể kiểm tra luôn mắt xem thế nào nhé!”
“Gì?” Kỷ Hàn không hiểu ý cậu: “Ừ ừ, dù sao đến lúc đó có thể làm kiểm tra toàn thân mà…”
“Kiểm tra xem mắt mẹ có phải là ‘mở to mắt mà như mù’ không, chứ sao năng lực nói dối không chớp mắt lại tốt như vậy.” Nói xong, đặt lại bát đũa đã ăn lên bàn: “Tối nay tới phiên mẹ rửa chén.”

Kỷ Hàn nhìn thằng quỷ con ngồi cách cô chỉ một cái bàn ăn, phản ứng vừa rồi của cậu hình như chính là… đồng ý!
*
Hôm sau, Kỷ Hàn lại đến bệnh viện thành phố, sau khi lấy số đăng ký, cô đi lên tầng 3 để xem tình huống của Tạ Quang ngày hôm qua nằm ở cái “giường ma” đó thế nào rồi.
Khi đến gian phòng kia thì thấy cái giường số 318 đối diện cửa kia không còn ở đó nữa, người nằm trên giường hôm qua cũng không còn ở trong phòng bệnh.
“Xin lỗi… Xin hỏi Tạ Quang đâu rồi?” Cô hỏi một bệnh nhân khác nằm cùng phòng.
“Cô muốn tìm cậu thanh niên kia ấy à…” Ông chú nằm trên giường 319 nói: “૮ɦếƭ rồi.”
Trong lòng Kỷ Hàn đánh lô tô!
Đã ૮ɦếƭ? Không phải chứ!
“Chú, đã xảy ra chuyện gì rồi ạ ?” Đừng nói là cũng bị biến chứng sau khi phẫu thuật nha.
“Chàng trai đó…” Ông chú nằm giường 319 vừa nói vừa thở dài: “Luẩn quẩn trong lòng nên tự tử!”
Tự tử!
Chuyện này không giống như những chuyện đã xảy ra trước đó.
Hóa ra sau khi tỉnh lại, Tạ Quang ân hận vì lúc đầu đã làm sai. Nghĩ đến bản thân đã làm thuê vài năm trong thành phố nhưng một chút tiền tiết kiệm cũng không có, giờ lại dính phải việc này. Chi phí cho một lần đại phẫu như thế này chắc chắn không ít, sẽ làm phiền đến cha mẹ già, hơn nữa cả hai chân của anh ta đã bị cụt, sau này không thể đi lại giống như người bình thường… Càng nghĩ càng tự trách, lại càng phẫn nộ chính bản thân mình, cuối cùng thừa khi cha mẹ không chú ý, anh ta dùng dao gọt hoa quả cắt cổ tay…
“Máu chảy ghê lắm, cả cái giường kia đều nhiễm đỏ lè.” Lúc Kỷ Hàn từ trong phòng bệnh đi ra lại gặp được bác hộ lý kia. Bác ta vừa thấy cô thì lập tức lôi kéo cô đến một góc: “Dọa ૮ɦếƭ người, dọa ૮ɦếƭ người, máu còn nhỏ tỏng tỏng từ trên giường xuống khiến cho sàn nhà đầy máu… Sáng nay chính tôi đến quét tướt thì phát hiện chứ ai, thiếu chút nữa thì tôi bị hù ૮ɦếƭ.” Bác béo còn sợ hãi vừa vỗ *** vừa nói, lại còn lắc lắc đầu: “Đáng thương thật… Sáng nay tại cô không thấy đó thôi, mẹ của cậu thanh niên đó khóc đến xỉu luôn, mà người cha cũng khóc nước mắt nước mũi tèm lem…”
“Đúng vậy… sao lại nghĩ quẩn vậy không biết, sao không nghĩ nhà mình còn có cha mẹ già.” Theo Kỷ Hàn thấy, đây chính là thảm kịch do một người tạo ra.
Nhưng bác béo đó lại không cho là như thế, vẻ mặt không thông nhìn cô: “Cô gái, hôm qua tôi đã nói với cô, cô còn không tin…” Trên mặt bác ta rất đắc ý như cuối cùng đã chứng minh được lời nói của mình không phải là gạt người: “Đó là cái giường không may mắn, tôi thấy cậu thanh niên đó cũng không phải là loại mạng nặng, đương nhiên không thể ngăn cản được ‘tính ma’ này. Đây cũng không phải là cậu thanh niên đó nghĩ quẩn đâu mà là do cái gì đó tác quái…”
“Mẹ ——” Kỷ Duệ nghe không nổi nữa, âm thầm nghếch mũi xem thường, sau đó thúc giục Kỷ Hàn rời đi.
“Ui chao! Đây là con trai cô à, trông đẹp trai ghê.” Bác béo vừa nhìn thấy Kỷ Duệ thì hai mắt sáng ngời như đèn pha, đưa tay lên khuôn mặt nhỏ nhỏ của cậu vừa sờ vừa véo, miệng vẫn tiếp tục tuôn lời mê tín: “Nhưng mà, cô gái à, mấy nơi như bệnh viện thế này, tâm khí trẻ con còn yết ớt, cố đừng dẫn bé đến thì hơn…” Vừa quay đầu đã lại cười toe toét với Kỷ Duệ: “Cậu bé dáng vẻ thật đáng yêu nha, năm nay mấy tuổi rồi?”
“À này… bác ơi, chúng cháu còn có việc, đi trước đây!” Thấy sắc mặt con trai càng ngày càng đen, Kỷ Hàn vội vàng ôm lấy cậu rồi nói khéo với bác béo. Nếu cứ tiếp tục để cậu đứng đây rồi bị sờ, nắn, thằng nhóc này tuyệt đối sẽ nổi giận.
Kỷ Duệ cầm lấy khăn tay, lau lau trên mặt mình: “Kỷ Tiểu Hàn, mẹ cũng quen không ít quái nhân (người lập dị) nhỉ?”
“Hắc hắc hắc… nhầm chút thôi nhầm chút thôi.” Kỷ Hàn cười nhận lỗi, ai mà ngờ bác béo kia lại tự nhiên như quen thân mà vừa động miệng lại động tay vậy chứ, nhưng mà… Ai bảo cô có cậu con trai đáng yêu như vậy chứ! Để cho cô tự hào chút coi.
Hai người đang đi, bỗng nhiên phía trước có một trận ầm ĩ, một đám người vây quanh mấy bác sỹ mặc áo choàng trắng mà cãi nhau.
Kỷ Hàn nhận ra mấy người trong đó: người mang kính mắt, tướng mạo lịch sự là bác sỹ Trương – Trương Minh Đức, còn có hai người là cha mẹ của Tạ Quang.
“Bệnh nhân gặp chuyện không may ngay trong bệnh viện các người, các người phải chịu trách nhiệm!”
“Đúng, bệnh viện các người phải đưa ra lời giải thích.”
Những người vừa nói chuyện là hai thanh niên xấp xỉ tuổi Tạ Quang, có vẻ là anh em của Tạ Quang.
“Tôi đã nói rồi, đây là do chính bản thân người bệnh tạo ra, không liên quan gì đến bệnh viện chúng tôi.” Trương Minh Đức khi nói chuyện vẫn giữ vẻ mặt nhã nhặn lịch sự.
“Bệnh viện chúng tôi đã cố gắng hết sức cứu sống anh ta, cuối cùng anh ta lại làm chuyện như vậy, bệnh viện chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc.” Người phát ngôn chính thức của bệnh viện lãnh đạm tuyên bố.
“Bệnh viện các người đã chữa người ta không tốt, giờ người đã ૮ɦếƭ cũng không muốn chịu trách nhiệm sao?”
“Anh họ tôi ૮ɦếƭ ở bệnh viện các người chứ đâu…”
“Tôi đã tìm hiểu rồi, các người để cho em họ tôi ngủ trên cái giường không sạch sẽ, thường xuyên có người ૮ɦếƭ kia, chính các người hại ૮ɦếƭ em họ tôi…”
Âm thanh tranh cãi ầm ỹ đã làm cho mọi người bu lại xem, trong đám người vây quanh lại có nhiều người lôi câu chuyện “giường ma” ra nói, khiến cho một số bệnh nhân không biết chuyện xung quanh bắt đầu ồn ào bàn tán, cũng làm cho sắc mặt mấy bác sỹ đứng trước mặt mọi người trông rất khó coi.
“Các anh nói sai rồi, giường bệnh nào trong bệnh viện chúng tôi cũng đều sạch sẽ cả!”
“Các anh nói lung tung nữa thì chúng tôi sẽ mời bảo vệ lên đây, chúng tôi có thể kiện các người tội phỉ báng, bôi nhọ danh dự của bệnh viện chúng tôi.”
Hai bác sỹ trẻ tuổi hơn có vẻ thiếu kiên nhẫn, liền mở miệng tranh cãi với bọn họ. Người nhà họ Tạ vốn cũng đã bi phẫn rồi, giờ nghe bọn họ nói như thế thì lập tức lửa giận cũng khó mà kìm nén được nữa.
Không khí lúc này trở nên căng thẳng hơn.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Lúc này, người đứng ra vẫn là Trương Minh Đức, trên mặt của ông ta lúc này cũng không có gì khác biệt, vẫn là duy trì dáng vẻ lịch sự nhã nhặn như xưa nay: “Tôi biết người trong gia đình hiện giờ đều rất đau lòng, không dễ chịu gì.” Giọng nói mang theo vẻ thương xót: “Chúng tôi cũng lấy làm tiếc khi có chuyện như vậy phát sinh. Y tá trong bệnh viện chúng tôi đều được sắp xếp để thường xuyên đi kiểm tra, nhưng chúng tôi cũng không thể đến từng giường bệnh xốc chăn lên xem người bệnh có nằm bên dưới không. Vả lại, lúc Tạ Quang tự sát, đáng lý ra người ở bên cạnh chăm sóc anh ta phải là người phát hiện trước tiên chứ đúng không?” Ông ta nhìn sang sắc mặt trắng bệch của ông bà Tạ rồi nói tiếp: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu sống anh ta rồi… Xin mọi người hãy nén đau buồn. Về phần liên quan đến ‘giường ma’ gì gì thì mọi người đừng nói nữa, loại chuyện này vốn là chuyện bịa đặt, cho dù đến tòa án thì cũng không được thẩm phán tiếp nhận.”
Có câu ‘nói ngọt lọt tận xương’, lúc Trương Minh Đức nói những lời này từ đầu đến cuối luôn mang vẻ dịu dàng, câu cú cực kỳ hợp tình hợp lý, khiến cho người nhà họ Ta đang bổi giận trong phúc chốc lại không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
“Ông Tạ, gặp chuyện như vậy, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc. Tôi sẽ nói với ban quản lý bệnh viện xem có thể giảm bớt một chút viện phí cho gia đình hay không.” Trương Minh Đức nắm tay ông Tạ nói.
Chi phí phẫu thuật ngày hôm qua nhà họ Tạ vẫn còn chưa có nộp đủ. Hiện tại lại gặp phải chuyện này… Ông Tạ rơi hai hàng nước mắt, nói: “Bác sỹ Trương, anh… anh là người tốt… Tại A Quang làm việc có lỗi với các anh.” Ông Tạ nghĩ đến con trai đã quy thiên của mình mà không hít thở được, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, rồi ngất đi. Mọi người xung quanh sợ tới mức tay chân luống cuống lo tiến hành sơ cứu cho ông ấy…
Một số bệnh nhân và người nhà bệnh nhân vây xem xung quanh cũng đã nghe xong tình huống nhà họ Tạ, trên mặt họ đều hiện vẻ cảm thông, gia đình này thật đáng thương, tai họa đến liên tiếp.
Trương Minh Đức bảo mấy bác sỹ trẻ hỗ trợ sơ cứu, còn ông ta thì rời đi trước, vừa mới đi được vài bước thì thấy mẹ con Kỷ Hàn cũng đang đứng ở một bên xem cùng mọi người: “Cô Kỷ, thật trùng hợp.”
“Bác sỹ Trương.” Kỷ Hàn cũng cười đáp lại lời chào hỏi của ông ta.
“Thế nào, hôm nay lại đến bệnh viện à?”
Đương nhiên không thể nói rõ với ông ta rằng cô đến đây để tra xét này nọ, đầu Kỷ Hàn nhanh nhạy chuyển hướng, đẩy Kỷ Duệ lên phía trước: “Đưa thằng nhóc này đến đây để kiểm tra một chút.”
Trương Minh Đức nhìn Kỷ Duệ, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của cậu bé: “Em trai nhỏ, năm nay mấy tuổi rồi?”
Kỷ Duệ cố nín nhịn kích động muốn vươn tay đẩy bàn tay trên đầu mình ra, trên mặt vẫn là vẻ cười cười ngây thơ: “Tám tuổi.”
Bởi vậy mới nói con trai cô đúng là một tên yêu nghiệt nha, khả năng khống chế cảm xúc quả thực còn lợi hại hơn cả người lớn, Kỷ Hàn nghĩ thế.
“Tám tuổi à…” Trương Minh Đức cười tủm tỉm thu tay, sau đó gọi một người y tá đến: “Tiểu Dương, đưa cậu nhóc này đi kiểm tra tổng quát đi.”
Cô y tá tên Tiểu Dương này chính là cô bé y tá ngày đó đã giúp Hạ Vũ tìm cái “giường ma”. Cô y tá vừa thấy cậu bé đẹp trai đáng yêu này thì không hề chần chừ gì mà lập tức tươi cười sáng lạn đáp ứng công việc vừa được giao thêm: “Em trai ngoan, đi cùng chị nào!”
“Mẹ ——”
Kỷ Duệ nắm lấy vạt áo không Kỷ Hàn buông tay, lại kêu một tiếng mẹ làm Kỷ Hàn hết hồn: “Bác sỹ Trương, việc… việc này không tốt đâu. Chúng tôi vẫn nên đợi theo số đi.” Cô định khéo léo từ chối, tỏ ý hưởng đặc quyền như vậy thật sự không tốt.
Nào biết Trương Minh Đức lại làm như không hiểu ý từ chối của cô: “Không có sao đâu! Cứ để cho Tiểu Dương đưa hai người đi đi, cô thì có kiên nhẫn mà chờ, chứ bọn trẻ con thì không kiên nhẫn đâu. Kiểm tra xong sớm cũng tốt.”
Đây thật sự là ‘không trâu bắt chó đi cày’ đây. Bó tay! Kỷ Hàn nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ sẽ có thể tìm hiểu được một ít thông tin từ cô y tá này, liền nói: “Vậy cám ơn bác sỹ Trương.” Sau khi nói xong, liền ôm con trai đi theo Tiểu Dương. Kỷ Duệ bị cô ôm, tầm mắt vừa vặn rơi vào Trương Minh Đức đang đứng phía sau. Trương Minh Đức cũng đã phát hiện cậu bé đang nhìn mình nên giơ tay vẫy vẫy về hướng Kỷ Duệ, sau đó cười xoay người đi theo một hướng khác.
“Bác sỹ Trương tốt lắm đó.” Kỷ Hàn còn chưa nghĩ ra đề tài để khơi mào câu chuyện thì Tiểu Dương đã mở máy hát trước: “Anh ấy hiện đã có vợ và con gái, đã vậy lại hơn 40 tuổi, thế mà trong bệnh viện chúng tôi có không ít nữ bác sỹ và y tá trẻ tuổi thích anh ấy đó.”
“Thiệt hay giả.” Kỷ Hàn làm như rất kinh ngạc.
“Cô nên tin đi!” Tiểu Dương nói: “Cô xem, bác sỹ Trương bằng cấp cao, thu nhập cao, tướng mạo không tồi, lại có bản lĩnh và tài giỏi. Thời buổi này tuổi tác đâu phải là vấn đề gì lớn… Tuy nói hồi xưa là anh ấy đến ở rể, nhưng mà với năng lực hiện thời của anh ấy, anh ấy cũng có thể tự mình gây dựng một khoảng trời riêng rồi. Nhưng bác sỹ Trương là người biết nghĩa biết ân. Ngày xưa chi phí cho anh ấy ra nước ngoài đào tạo đều là do Chủ Tịch bệnh viện… cũng là cha vợ của anh ấy tạo điều kiện cho anh ấy. Nên mấy năm qua tuy danh tiếng của anh ấy vang xa, có không ít bệnh viện lớn đưa điều kiện lương bổng rất cao để mời anh ấy hợp tác, anh ấy đều không đi, mà chọn ở lại trong bệnh viện chúng tôi để phục vụ. Tình cảm giữa vợ chồng anh ấy cũng rất tốt, chứ không giống như một số bác sỹ khác cứ thấy nữ y tá trẻ xinh xắn liền mê mẩn tìm cơ hội động tay động chân…”
Kỷ Hàn nghe Tiểu Dương ca ngợi một thôi một hồi về Trương Minh Đức thì không khó để nhận ra rằng, trong bệnh viện này, thanh danh của Trương Minh Đức quả thật rất tốt, cứ xem cô gái này coi anh ta như thần tượng thì biết.
Nhưng mà, từ những điều này cô cũng có được không ít tin tức, không thể tưởng tượng được Trương Minh Đức thế mà lại là người ở rể…
“Nghe cô nói như vậy, bác sỹ Trương thật sự rất giỏi nha.”
“Đúng vậy!”
“Bác sỹ Trương lợi hại như vậy, chắc những năm gần đây không gặp rắc rồi gì về phẫu thuật đâu nhỉ?”
“Trong bệnh viện chúng tôi bác sỹ Trương có biệt hiệu là ‘bàn tay vàng’ đó.” Tiểu Dương hăng say nói: “Rất nhiều người bị thương nặng đưa tới bệnh viện nhìn như sắp ૮ɦếƭ đến nơi, nhưng cho tới nay bác sỹ Trương chưa bao giờ bỏ cuộc. Anh ấy từng nói, nếu ai làm bác sỹ mà cũng bỏ cuộc thì làm sao mà cứu được người. Số người được anh ấy cứu sống nhiều vô số kể, trong văn phòng anh ấy treo đầy cờ thưởng thành tích đấy.”
Xem ra Trương Minh Đức thật sự cũng có chút tài năng nhỉ, hèn gì dám lấy tiền nhiều như vậy, nếu như không thật có bản lĩnh thì tay nhận phong bì cũng sẽ run chứ.
“Vậy bác sỹ Trương và ‘giường ma’, ai lợi hại hơi ai?” Kỷ Duệ giả bộ ngây thơ hỏi, đánh thẳng vào điều mấu chốt mà Kỷ Hàn muốn biết.
Câu hỏi này thật sự là quá tuyệt.
Hơn nữa chuyện này do Kỷ Duệ hỏi đến, dùng tính ngây thơ vô tà của trẻ con để hỏi là thích hợp nhất rồi. Nếu như do Kỷ Hàn mở miệng hỏi thì sợ Tiểu Dương sẽ nghi ngờ mà không trả lời, mà cách hỏi thế này của Kỷ Duệ thì cũng giống như trẻ con hỏi: Siêu nhân và Tiểu quái thú, ai lợi hại hơn; ăn khớp vô cùng với logic của trẻ con.
“Cái gì… cái gì mà ‘giường ma’…” Tiểu Dương cũng bị vấn đề này hù cho nhảy dựng lên: “Em trai, chuyện này đều do người khác nói lung tung.”
“Chị…” Kỷ Duệ chớp chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn Tiểu Dương: “Người nào lợi hại hơn vậy?”
Fuck! Còn làm nũng nữa chứ! Thân thể Kỷ Hàn như bị chấn động nhẹ.
“Đương… Đương nhiên là bác sỹ Trương rồi.”
“Vậy cái người vừa mới ૮ɦếƭ kia thì thế nào ạ?”
“Là do người đó tự nghĩ luẩn quẩn trong lòng nên tự tử thôi, có liên quan gì đến bác sỹ Trương đâu.” Tiểu Dương nói như vậy nhưng thật ra cũng có vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại vuốt cánh tay của mình, một lát sau, rốt cuộc vẫn không nhịn được lại hỏi lại: “Em nghĩ… trên đời này có ma thật không?”
“Ha ha ha —— có ——” Kỷ Duệ nghịch ngợm nở nụ cười, nhanh chóng trả lời câu hỏi: “Đương nhiên là có ma, chị à, chị chính là người nhát gan!”
Không khí vốn hơi nặng nề đã bị câu chọc cười như thế của Kỷ Duệ làm cho thoải mái rất nhiều. Tiểu Dương cũng cười, tự trách mình sao mới nãy lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ như thế: “Cũng đúng! Chúng tôi ở đây là để cứu sống người, cho dù ma quỷ có đến đây cũng là tới tìm chúng tôi báo ân mới đúng chứ.”
“Cô theo phụ bác sỹ Trương khi phẫu thuật à?” Kỷ Hàn hỏi.
“Đúng vậy, tôi tới bệnh viện này đã hơn một năm, theo học với bác sỹ Trương.”
“Chị à…” Kỷ Duệ gọi cô ta: “Vậy cái ‘giường ma’ đó đã giết vài người rồi hả?”
“Em trai đừng nói lung tung.” Tiểu Dương gõ đầu cậu bé: “Giường làm gì *** được.”
“Ừm!” Kỷ Duệ xoa xoa chỗ bị gõ: “Vậy chắc người sẽ *** nhỉ…”
“Đương nhiên rồi, mấy kẻ xấu sẽ ***.” Tiểu Dương cười, bị Logic ngây thơ của đứa bé chọc cười.
“Vậy bác sỹ Trương có *** không?”
“Đương nhiên là không rồi…” Tiểu Dương mất hứng vì thần tượng của mình bị nói xấu: “Bác sỹ Trương có phải là kẻ xấu đâu, anh ấy là người tốt, chuyên môn cứu người…” Nói một nửa, Tiểu Dương đột nhiên dừng lại, như vừa sực nhớ đến điều gì đó mà cảm thấy lời mình có hơi không thích hợp.
“Cô Dương, cô làm sao vậy?” Kỷ Hàn nhận thấy sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên hơi trắng bệch.
“Không… Không có việc gì.” Nụ cười của Tiểu Dương hơi cứng nhắc: “Cái mẫu kia em trai điền đủ thông tin chưa? Nãy giờ mải lo nói chuyện phiếm mà quên mất việc bác sỹ Trương đã dặn. Nào, nhanh chóng kiểm tra cho xong rồi tôi còn có việc khác phải làm nữa.”
Kỷ Hàn thấy cô ta như vậy liền biết là có vấn đề, nhưng cô ta không nói thì cô cũng không có biện pháp để bắt cô ta phải nói: “Vậy… Nếu cô Dương còn có việc thì cứ đi trước đi, tôi tự mình đi được rồi.”
“Không được, không được, bác sỹ Trương đã dặn thì tôi nhất định phải làm tốt.” Nói xong, cầm lấy phiếu thông tin, hỏi Kỷ Duệ từng câu một rồi điền vào mẫu. Thấy cô ta khăng khăng phải làm cho tốt việc đã được thần tượng giao cho, Kỷ Hàn chỉ có thể xin con trai cấp cho chút mặt mũi, dù sao coi như là lại kiểm tra thân thể thêm một lần.
Mà cô… còn có một số việc khác muốn làm. Thấy Tiểu Dương nhận lấy toàn bộ quá trình kiểm tra, Kỷ Hàn tìm đại một cái cớ —— đau bụng, sau đó liền vội vàng rời đi, mục tiêu đương nhiên là phòng làm việc của Trương Minh Đức ở lầu 3.
Đúng vậy, giường sẽ không ***, nhưng người sẽ ***. Lời vừa rồi của Duệ ca đã chỉ ra cho cô!
Còn vì sao cô lại muốn bắt đầu từ Trương Minh Đức… Chỉ có thể trách ông ta đã để cho cô bắt gặp ông ta đang nhận hối lộ, một phong bì lớn như vậy thật sự là khá khác thường.
Muốn lẻn vào phòng làm việc của Trương Minh Đức đương nhiên không thể đi vào một cách ngang nhiên trắng trợn được, bằng không lỡ bị phát hiện thì nhất định cô sẽ bị kiện cáo hết hơi. May mà mỗi tầng của bệnh viện đều có một phòng nghỉ cho y tá, mà trong phòng nghỉ này sẽ luôn có vài bộ đồng phục y tá treo ở đó.
Cửa phòng nghỉ bị khóa ư? Nhằm nhò gì! Đối với những người làm cảnh sát như cô thì việc cậy khóa là cực kỳ đơn giản, chỉ cần một dây thép nho nhỏ hoặc là một tấm các nhỏ là có thể mở được. Cô đi vào, lúc đi ra đã là một cô y tá xinh đẹp rồi.
Đương nhiên, y tá xinh đẹp là do cô tự kỷ mà nghĩ thế, còn nếu thốt ra từ miệng Kỷ Duệ chắc chắn sẽ trở thành bà y tá cho xem.
Trong tay cầm bảng kê cô thuận tay lấy từ trên bàn, đi tới bàn hành chính bên kia, hạ giọng hỏi: “Cô có nhìn thấy bác sỹ Trương đâu không?”
Y tá trực ban đang chơi đấu địa chủ ở trên máy tính cũng chẳng thèm ngước lên nhìn cô, nói: “Bác sỹ Trương à, hình như vừa mới đi ra ngoài rồi.”
Trời cũng giúp ta! Kỷ Hàn vui mừng trong lòng: “Ồ, vâng!”
Phòng làm việc của Trương Minh Đức nằm gần cuối hành lang, nhân viên qua lại nơi đó không nhiều, nhưng dù gì vẫn có người lui tới. Kỷ Hàn giả vờ gõ cửa, sau đó cầm lấy tay nắm cửa, dây thép nhỏ lại động đậy, lạch cạch hai tiếng là cửa đã được mở. Cô vô cùng tự nhiên đi vào, sau đó đóng cửa lại, khóa trái.
Phòng làm việc của Trương Minh Đức không lớn, chỉ xấp xỉ bằng một phòng bệnh, nhưng trang hoàng coi như không tệ, sắp xếp cũng coi như gọn gàng, trong phòng làm việc cũng đúng như Tiểu Dương nói, treo đầy các lá cờ thi đua màu đỏ. Nếu cô không từng tận mắt thấy ông ta nhận một chiếc phong bì lớn như vậy, chắc Kỷ Hàn sẽ thực sự cho rằng ông ta là một bác sỹ tốt.
Cô không tốn nhiều thời gian, sau khi xác định trong văn phòng không có hệ thống theo dõi xong, cô cũng có thể thoải mái hoạt động một chút, đeo vào cái găng tay cao su mà lúc nãy cô đã thuận tay lấy từ trong phòng nghỉ —— mấy thứ này có rất nhiều trong bệnh viện, rồi nhanh chóng lục soát.
Bên trái giá sách xếp rất nhiều các loại sách tham khảo về y học, còn có mấy quyển tiểu thuyết dường như để đọc lúc rảnh rỗi. Mục tiêu đầu tiên của Kỷ Hàn là lục soát những thứ ở bên phải giá sách, bởi trên đó có để một ít hồ sơ tài liệu. Cô mất gần nửa tiếng đồng hồ để tìm kiếm nhưng không phát hiện được điều gì khả nghi ở chỗ này. Ở đây ngoại trừ một số ít hồ sơ của bệnh nhân thì phần lớn đều là tài liệu nghiên cứu y học trong và ngoài nước.
Kỷ Hàn mở máy tính trên bàn làm việc ra, phát hiện là cần phải nhập mật mã, mắng thầm trong bụng đúng là gã họ Trương này cẩn thận quá. Sau đó cô lục soát một chút trên bàn công tác kia nhưng vẫn không thu hoạch được gì, ngoại trừ một cái máy tính có cài mật khẩu.
Cô đi đến bên trái cái giá sách nơi có rất nhiều sách y khoa, mỗi một bản đều rất nặng muốn rụng cả tay.
“Ủa?”
Kỷ Hàn rút ra lại quyển sách mà cô vừa bỏ vào. Quyển sách này về độ dày thì cũng không kém quyển bên trái bao nhiêu, nhưng mà… so với quyển bên trái thì lại có vẻ nhẹ hơn một ít, tuy chỉ một ít thôi nhưng cô vẫn nhận ra.
Kỷ Hàn lật quyển sách ra, quả nhiên, phát hiện giữa quyển sách có một phần đã bị khoét rỗng, bên trong chứa một cái USB.
Mang đi!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì đã bị Kỷ Hàn nhanh chóng gạt bỏ. Nếu Trương Minh Đức trở về phát hiện không thấy cái USB nữa thì nhất định sẽ nổi lên nghi ngờ, làm vậy chẳng khác nào sẽ bứt dây động rừng. Cô đem tầm mắt dời đến cái máy tính có cài mật mã ở trên bàn…
Cô nhớ lại phương pháp phá giải mật mã mà tên nhóc Kỷ Duệ đã dạy cho cô! Con người thường tư duy theo quán tính, rất nhiều người thường cài mật mã có liên quan đến bản thân mình, thí dụ như ngày sinh nhật hoặc ngày kỷ niệm quan trọng của mình… Nhưng đó là cách mà người bình thường hay làm, nếu nói theo cách của Kỷ Duệ thì chỉ có bọn chim non mới ra ràng mới chọn dùng mà thôi.
Một người có học vấn cao như Trương Minh Đức, tinh anh trong những kẻ tinh anh, thì không có khả năng sẽ dùng loại mật mã dễ bị phá giải mà bọn chíp hôi hay dùng kia được.
Mật mã sẽ là cái gì đây?!
Kỷ Hàn ngồi vào ghế làm việc, dùng quan điểm của Trương Minh Đức mà nhìn quanh văn phòng để suy xét…
Qua lời kể của cô y tá thì có thể biết, Trương Minh Đức là người đã tiếp nhận một nền giáo dục cao cấp, tuân thủ kỷ luật một cách nghiêm ngặt, là người biết gánh vác trách nhiệm, khoảng hơn bốn mươi đến gần năm mươi tuổi. Những người trong nhóm tuổi này là người có quan niệm cực kỳ truyền thống, đàn ông thường theo chủ nghĩa truyền thống. Qua những bộ sách tư liệu và các lá cờ thưởng đỏ tươi đầy rẫy trong văn phòng có thể thấy được ông ta rất yêu thích công việc này và ngược lại, công việc này đã tạo cho ông ta cảm giác thỏa mãn cùng vinh dự —— cho nên ông ta có bao nhiêu cờ thi đua thì đều treo hết lên.
Ánh mắt cô chợt sáng rực lên. Đối đối diện chỗ ngồi là cửa phòng và một bức tranh được theo trên tường. Nhân vật trong tranh là Napoléon có vóc dáng thấp nhỏ. Ngăn tủ bên trái có một vài bộ sách, có nghiên cứu thí nghiệm y khoa, tuần san y học, tiểu sử một số nhân vật : có bốn quyển về Churchill, tiểu sử Margaret Thatcher —— cũng chính là quyển bị khoét rỗng giấu chiếc USB bên trong, còn có một bộ sách liên quan đến Napoléon…
Xem ra, ông ta rất thích truyện ký về những vĩ nhân, đặc biệt là những vĩ nhân giữ vị trí thống lĩnh thiên hạ. Đó chính là phản ánh của khát vọng về quyền lực trong con người ông ta…
Kỷ Hàn nhìn thấy trên bàn đặt một khung ảnh, bức ảnh trong đó được chụp tả thực chính Trương Minh Đức và vợ ông ta trong trang phục cổ, được hóa trang theo trang phục thời Napoléon…
Coi bộ ông ta thật sự rất thích Napoléon.
Kỷ Hàn đánh vào khung mật mã tên tiếng Anh của Napoléon, nhấn Enter, máy báo mật mã sai.
Cô suy nghĩ tiếp, rồi nhập lại lần nữa: NapoléonBonaparte, nhấn Enter. Âm thanh khởi động của máy tính khiến sắc mặt cô nhẹ nhõm một chút.
Cô lập tức cắm cái USB kia vào máy tính, nhanh nhẹn mở ra, thấy bên trong là vài cái file WORD. Mở cái thứ nhất, bên trong ghi lại tư liệu về mỗi căn bệnh lý, phía sau từng cái tên có dấu ngoặc, trong dấu ngoặc ghi tên của từng bộ phận như tim, gan, v.v. Kỷ Hàn ghi nhớ nhanh tên những loại bệnh này, sau đó mở tệp tin thứ hai ra. Bên trong file này ghi lại toàn bộ tư liệu về tất cả các bệnh nhân đã đến bệnh viện thành phố kiểm tra sức khỏe hoặc điều trị, bên trong đánh dấu một số thông tin cơ bản của mọi người, bao gồm nhóm máu, tình trạng sức khỏe, địa chỉ nhà, số điện thoại, v.v.
Bên trong file thứ ba ghi lại tên một số người cùng số điện thoại liên hệ…
Kỷ Hàn nhìn từng cái một. Mà lúc này, dưới lầu của bệnh viện, Trương Minh Đức đang tươi cười chậm rãi bước vào, tiến vào thang máy, ấn số tầng 3…
Vừa vào trong thang máy và quay lưng về phía camera xong, nụ cười trên mặt Trương Minh Đức biến mất, nhéo nhéo cái mũi, nghĩ đến chuyện phiền lòng khó giải quyết mà ông ta đang gặp phải. Thời gian không còn nhiều lắm, nếu lại không nhanh lên, đến lúc đó phiền toái sẽ đổ lên thân thì rất nguy hiểm.
Ông ta đang suy nghĩ thì thang máy dừng lại ở tầng hai, khi cửa mở ra thì trên mặt ông ta lại là vẻ tươi cười hòa khí.
“Bác sỹ Trương.” Người đi vào là Kỷ Duệ và Tiểu Dương.
“Kiểm tra xong rồi à?” Vừa nhìn thấy Kỷ Duệ, ý cười của Trương Minh Đức càng sâu: “Để chú xem nào.” Ông ta cầm hồ sơ từ tay Tiểu Dương, nhìn nhìn: “Em trai thật khỏe mạnh nha.” Không giống như những đứa trẻ ngày nay, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã không suy dinh dưỡng thì cũng là béo phì rồi.
Đinh ——
Đến tầng 3, Trương Minh Đức đi ra ngoài, thuận tay dắt Kỷ Duệ đi cùng: “Mẹ em đâu?”
“Cũng không hiểu cô Kỷ chạy đi đâu nữa,” nghe hỏi vậy Tiểu Dương liền oán giận: “Vừa nói là muốn đi vệ sinh thì liền bỏ chạy không thấy bóng dáng.” Đem con bỏ chợ như vậy thật là bất cẩn. Một cậu bé đáng yêu như thế nhỡ bị bắt cóc mất thì làm sao? Cho nên, lúc này cô ta đang mang Kỷ Duệ đi tìm mẹ.
“Nếu vậy… Cứ đem cậu bé đến văn phòng của tôi trước đi, để cậu bé ngồi chờ bên trong cho khỏi chạy lung tung. Cô đi đến bàn tiếp tân bảo với họ nếu mẹ cậu bé có đến tìm thì nói cô ấy đến phòng làm việc của tôi đón con là được.”
“Vâng…”
Lúc Kỷ Hàn vừa tắt máy tính, trả USB lại chỗ cũ, đi đến cạnh cửa muốn đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng đối thoại bên ngoài. Cô thầm rủa một câu trong lòng, sau đó nhìn quanh quất tìm một chỗ để trốn…
“Chú bác sỹ… Cháu muốn đi tiểu, muốn đi tiểu ——” Kỷ Duệ đột nhiên kêu la, lôi kéo tay Trương Minh Đức: “Đưa cháu đi tiểu đi ——”
Trương Minh Đức vừa định lấy chìa khóa mở cửa để đi vào thì bị cậu bé lôi kéo như vậy chỉ có thể ngừng lại: “Đi! Chú đưa cháu đi tiểu trước vậy…”
Sau đó, tiếng bước chân đi xa dần. Kỷ Hàn nhanh chóng lẻn từ trong phòng làm việc ra, cúi đầu chạy về phía phòng nghỉ của y tá, thừa dịp bên trong không có người liền cởi bộ quần áo y tá ra, mặc lại bộ quần áo của mình rồi đi ra ngoài đón con trai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc