Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 89

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Xấu hổ muốn ૮ɦếƭ!
Mấy ngày sau đó, Kỷ Hàn tiếp tục trải qua cuộc sống tra tấn giày vò, có vài lần muốn tự hại chính mình nhưng đều bị Hạ Vũ ngăn lại. Toàn thân cao thấp của Hạ Vũ cũng bởi vì vậy mà cũng xuất hiện nhiều vết thương. Vì sợ cô có hành vi tự hại mình, bọn họ thậm chí còn cho cô mặc loại quần áo bó người dành riêng cho bệnh nhân tâm thần, nhưng vẫn không hề khá hơn. Đồng thời, theo đề nghị của Tiểu Bạch, Hạ Vũ mỗi ngày đều đưa Kỷ Hàn ra ngoài phơi nắng, không để cho cô cả ngày nằm trong phòng mà rút mình vào vỏ ốc thành bệnh trầm cảm, cũng hy vọng việc điều này có thể làm thay đổi những ý nghĩ tiêu cực trong đầu cô, làm tăng ý thức muốn sống của cô, đồng thời phơi nắng nhiều thì mới có lợi cho thân thể của cô.
Trong thuốc luôn có ba phần độc, cơ thể của cô đã bị thuốc ăn mòn nên đã trở nên vô cùng hư nhược.
Lúc Tiểu Bạch đã không còn nghĩ ra được biện pháp gì nữa, Eric rốt cục đã trở lại. Nhìn thần sắc trên mặt hắn, trong mắt mọi người đều ánh lên sự hy vọng.
“Biện pháp này… đến nay chưa từng có người nào thử qua.” Eric bất chấp toàn thân phong trần mệt mỏi: “Mấy năm nay tôi đã đi khắp các nơi trên thế giới, đồng thời cũng đã đi khắp Trung Quốc, Trung Quốc có rất nhiều y thuật được truyền lại trong suốt 5000 năm lịch sử, có một số phương thức ngay đến khoa học hiện đại cũng không thể giải thích được, ví dụ như thứ mà tôi tìm được lần này.”
Vừa nói xong, hắn móc từ trong túi ra một bình sứ màu đen, cẩn thận cầm trên tay: “Tôi đi đến hòn đảo nhỏ mà gia đình Hạ Vũ ở trước kia vì nghe nói từ lâu rằng nơi đó là khu vực Miêu Cương thời cổ đại, có rất nhiều hậu duệ người Miêu còn ở tại nơi này, bởi nơi này là ở phía Nam, vẫn còn một vài bộ lạc người Miêu còn sót lại.” Hắn kể: “Chắc tất cả mọi người đều biết về người Miêu!”
Những người khác gật đầu. Bọn họ đều có nghe nói về người Miêu, vả lại rất nhiều tiểu thuyết và các chương trình trên TV thường xuyên có nhắc tới. Đó là một dân tộc thiểu số, nổi danh vì nuôi cổ (nuôi côn trùng độc). Loại chuyện gần như hoang đường này hiện được nhắc tới rất nhiều trong các quyển tiểu thuyết, nhưng… Đối với Hạ Vũ và Tiểu Bạch, chuyện này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không hề có thật.
“Người Miêu nuôi cổ là chuyện lạ có thật.” Eric nói xong: “Nuôi cổ là một ma thuật thần bí được truyền xuống từ thời Trung Quốc cổ đại, ở khu vực sông Tương phía tây Hồ Nam từng có thời náo động về chuyện này, quả thật những thuật bỏ bùa hay thư người bằng cổ được truyền miệng có thể nói đã khiến cho những người đàm luận về nó đều biến sắc. Thật ra, nuôi cổ lúc ban đầu cũng không phải là một phương thức dùng để hại người, nó xuất hiện là để cứu người, chẳng qua có một số người cố ý sử dụng nó trong những mục đích bàng môn tả đạo, mới tạo nên thông tin cổ thuật chỉ chuyên để hại người như ngày nay.”
“Cứu người!” Hạ Vũ bắt được từ trọng điểm trong lời nói của hắn : “Ý ông là…” Anh nhìn cái bình sứ nhỏ trong tay Eric.
“Ừ!” Eric gật đầu: “Lần này tôi đặc biệt đến bái kiến một ông lão người Miêu, nói cho ông ấy nghe về tình huống của Tiều Hàn. Cuối cùng, phải mất không ít công phu mới lấy được cái này đấy.” Hắn quơ quơ cái lọ trong tay, lược bỏ đi một số chuyện trung gian ví như quá trình làm sao có được cái này.
“Cổ độc…” Đối với phương diện này Tiểu Bạch không hiểu biết lắm, nhưng cũng quan tâm một chút: “Thứ này hình như rất tà đạo mà? Ông tính cho thứ này vào ‘chơi đùa’ trong cơ thể chị dâu đấy à? Sau đó thì sao? Phải làm như thế nào? Chẳng lẽ cứ để cho con giun đó ở mãi trong bụng chị dâu à, nhỡ một lúc nào đó nó không vui lại đột nhiên phản phệ (phản bội, đánh ngược lại) thì sao, vậy chị dâu sẽ càng gặp nguy hiểm hơn nữa ấy chứ.”
“Cậu yên tâm đi.” Eric đã sớm lo lắng đến chuyện này: “Cổ trùng được phân thành rất nhiều loại, có loại đúng là phải lấy máu người thậm chí là lấy cả mạng người ra để nuôi nó, gọi là côn trùng ác. Trường hợp của Kỷ Hàn lại không cần dùng loại này…” Hắn mở bình sứ ra, đặt lên miệng Kỷ Hàn, bên trong chảy ra một con sâu trong suốt chỉ to bằng một đốt ngón tay út, sau đó nó bò vào miệng Kỷ Hàn. Tuy con sâu đó không hề xấu xí, nhưng được nhìn tận mắt như vậy khiến ai cũng cảm thấy ghê sợ.
“Eric…” Hạ Vũ lo lắng: “Thật sự có tác dụng chứ?”
“So với các phương pháp khác, cái này có thể coi là tuyệt đối an toàn.” Eric lấy cái lọ về: “Chẳng phải tôi đã nói, loại cổ thuật này ban đầu chỉ dùng để cứu người à?” Lúc này con sâu đã biến mất ở miệng Kỷ Hàn, nhưng bọn họ có thể thấy ở nó lồi lên chỗ cổ cô và đang chậm rãi bò xuống: “Cổ trùng là một loại côn trùng độc, chúng thích ăn các chất độc, thuốc phiện tuy không giống với những loại độc gây ૮ɦếƭ người khác, nhưng đối với người Miêu, nó cũng được coi như là một chất độc. Người Trung Quốc chẳng phải có câu… Lấy độc trị độc đúng không.Tôi có hỏi ông lão kia, ông ấy đã đưa cho tôi loại cổ trùng nhỏ có dược tính nhẹ, sẽ không gây tổn thương tới người bệnh, ngược lại còn có thể ăn sạch hết những độc tố tồn tại trong cơ thể người bệnh.”
Thần kỳ như vậy sao?
Bọn Tiểu Bạch vẫn bán tín bán nghi, chuyện này thoạt nghe chỉ như là chuyện nhảm, nhưng… Trung Quốc thật sự đã trải qua 5000 năm lịch sử, đất rộng của nhiều, có nhiều chuyện từ thời xưa truyền lại có đôi khi thật sự vẫn không lý giải được!
Cũng không để cho bọn họ nghi vấn lâu nữa, Kỷ Hàn vốn đang nằm mê man trên giường bỗng nhiên có động tĩnh…
Kỷ Hàn cảm thấy như có một ngọn lửa bắt đầu nhen nhóm trong thực quản mình, lại giống như có thứ gì đó nóng bỏng từ miệng đổ vào, chạy thẳng từ thực quản xuống ruột, toàn thân giống như ngập trong chảo nóng, đau đớn như bị lửa thiêu, làn da như thể bị dầu sôi giội vào. Cô không ngừng gầm rú giãy dụa, muốn trốn thoát nỗi thống khổ này, nhưng cho dù cô điên cuồng giãy dụa thế nào vẫn không thể thoát khỏi nỗi đau đớn này. Nỗi thống khổ này so với lúc bị cơn nghiện giày vò còn khốn khổ hơn, cả người giống như ở trong một chảo dầu lớn bị người khác liên tục đun nóng bên ngoài. Mà dòng lửa chạy trong cơ thể kia làm cho cô hận không thể ᴆục một lỗ vào người mình để cho cục lửa nóng đó phóng ra ngoài…
Cô cảm thấy máu trong người bắt đầu sôi trào, mọi thứ như biến thành biển lửa, trong mắt chỉ thấy một màu đỏ rực…
“Eric!” Hạ Vũ túm cổ áo Eric: “Con mẹ nó, rốt cuộc sao lại thế này…”
“Bình tĩnh chút đi.” Thể lực của Eric không bằng anh, nhưng biểu hiện trên mặt không một chút e sợ: “Ông lão kia cũng có nói, quá trình cổ trùng ăn chất độc sẽ rất thống khổ, đây là hiện tượng bình thường…” Chẳng qua không ngờ Kỷ Hàn sẽ thống khổ đến như vậy. Nhưng so với người kia… cô như thế này… coi như đã tốt hơn nhiều rồi. Nghĩ đến những chuyện mà người đó đã phải trải qua, trong lòng Eric đủ các loại cảm xúc phức tạp.
Kỷ Hàn hoàn toàn không biết bên ngoài thế nào, chỉ biết bản thân cảm thấy vô cùng khó chịu vì bị từng cơn nóng lạnh thay nhau ђàภђ ђạ. Đầu tiên cô thấy nóng như đang bị thiêu thành tro, nhưng chỉ trong chốc lát, cơn nóng như nham thạch nóng chảy lại tan biến, thay vào đó là cái lạnh đến thấu xương, lạnh đến nỗi cô thấy như máu đang bị đông lại, nước trong cơ thể như biến thành băng, tứ chi đông cứng, như thể chỉ cần có người dùng 乃úa đập vào người thì cô sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Nóng lạnh cứ luân phiên giày vò cô suốt hai tiếng, rồi cuối cùng cũng có dấu hiệu dịu lại, lửa nóng cũng giảm nhiệt, băng đá cũng đang chậm rãi tan chảy… Nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, tuy nhiên cũng coi như nhẹ nhõm hơn rất nhiều…
Hơn mười tiếng trôi qua, cô vẫn chưa tỉnh táo lại, nhưng thân thể bởi vì chịu thống khổ mà giãy dụa kịch liệt như một con thú dữ bị vây khốn, hung hãn đến nỗi một mình Hạ Vũ không thể ngăn cô lại. Cô khó chịu, bọn họ cũng chẳng tốt hơn chút nào, trên người đã chịu rất nhiều công kích của cô, nguyên một đám người trên mặt đều treo màu xanh tím. Hạ Vũ nghiêm trọng hơn, trên tay bị cô cào cắn thành rất nhiều vết thương.
“Cuối cùng cũng dịu xuống một chút.” Tiểu Bạch thở hổn hển, y phục trên người nhờ phúc của Kỷ Hàn đều đã bị hỏng thành giẻ lau: “Còn tiếp tục nữa thì tôi cũng không còn sức mà ngăn lại đâu.” Sức mạnh cô khi đó thật là kinh người, rất đáng sợ.
“Phải ba lần lận…” Eric cũng mệt mỏi thở hồng hộc, sau đó nói ra một tin làm Tiểu Bạch suýt lăn đùng ra: “Cách 4 giờ một lần.”
Ba lần…
Tiểu Bạch nhìn Kỷ Hàn đang mê man nặng nề trên giường, rồi lại nhìn thân thể đầy vết thương của bọn họ, đột nhiên cảm thấy sao mà số phận nghiệt ngã thế, con đường phía trước sẽ còn nhiều khó khăn. Nhưng may mắn là hai lần sau tuy mạnh nhưng không kịch liệt như lần đầu tiên, giằng co suốt một ngày một đêm, đến rạng sáng, bọn họ đã mệt chịu hết nổi, trực tiếp ngồi bệt xuống sàn, dựa vào vách tường chợp mắt một lát.
Hạ Vũ không ngủ, canh giữ bên giường chăm sóc Kỷ Hàn!
Kỷ Hàn bị cơn đau bụng dữ dội làm tỉnh giấc, cô mở to mắt, Hạ Vũ vội vàng đứng dậy: “Làm sao vậy?”
“…” Kỷ Hàn muốn tự mình đứng dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, cuối cùng phải dựa vào anh: “Em… Muốn đi toilet…”
Hạ Vũ nhanh nhẹn bế cô vào toilet: “Anh… Đi ra ngoài đi…” Kỷ Hàn đẩy anh ra ngoài, sau đó cũng cảm thấy không nhịn được nữa rồi…
Máu đen đậm đặc phụt ra, kéo theo nhiều thứ khác không biết tên lần lượt thải ra từ trong cơ thể cô, mùi bốc lên làm cô nôn khan không ngừng… Trận kéo bụng này làm hai chân cô như nhũn ra, cả người càng thêm vô lực, ngay cả muốn ấn nút xả nước bồn cầu cũng không có sức. Cuối cùng, vẫn do Hạ Vũ tiến vào giúp một tay, khiến Kỷ Hàn xấu hổ đến nỗi ước gì có thể chui vào trong bồn cầu kia luôn, trôi luôn theo đám phế thải kia ra ngoài… Nhưng việc xấu hổ không chỉ dừng ở đó, cái bụng này dường như muốn chống đối lại cô, vừa mới ra khỏi toilet chưa đến nửa giờ thì nó lại bắt đầu làm loạn, cô không thể không để cho Hạ Vũ đưa vào toilet lần nữa. Chất độc tiếp tục được thải ra giống lần trước, cô cứ nghĩ lần này chắc là hết rồi, xong sự thật chứng minh cô đã quá ngây thơ. Cứ đi tới đi lui như thế mấy lượt, cuối cùng cô nhất quyết ngồi lì trên bồn cầu không đi ra nữa. Kết quả, quyết định này của cô là hoàn toàn chính xác, bởi vì suốt cả buổi tối, cái bụng của cô cứ liên tục lặp đi lặp lại quá trình nghỉ-chạy-chạy-nghỉ này. Đến cuối cùng chẳng còn chất gì thải ra được nhưng bụng vẫn tiếp tục sôi lục bục, dẫn đến tình trạng mất nước. Vì thế, cô không thể tránh khỏi việc ‘trên uống dưới xả’. Hạ Vũ lo cô sẽ té xỉu trong toilet, cố ý muốn vào theo…
Tình huống này khỏi phải nói có bao nhiêu xấu hổ, Kỷ Hàn ngại đến nỗi muốn ngay lập tức đâm đầu vào khối đậu hũ mà ૮ɦếƭ… Ngạc nhiên nhất là trên mặt Hạ Vũ lúc ấy không hề biểu lộ một chút ghê tởm hay khó chịu nào, điều đó làm cho sau này mỗi khi Kỷ Hàn nhớ lại rất cảm động…
Một đêm này, Kỷ Hàn bị giày vò quá mức nên vì thế mà cô quên mất một sự kiện… cơn nghiện của cô nguyên một đêm qua không hề phát tác. Mãi cho đến khi trời gần sáng, cô rốt cuộc kiệt sức mà bị bóng tối tập kích…
Khi ngoài trời hửng sáng, Eric tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy Hạ Vũ bế Kỷ Hàn đặt lên giường.
“Hạ Vũ… Cậu đi ra đây, tôi có một số việc muốn nói với cậu.” Eric quyết định vẫn nên nói chuyện đó cho Hạ Vũ biết, về phần có muốn nói lại cho Kỷ Hàn hay không, thì cứ để anh tự quyết định.
Xác định Kỷ Hàn đã ngủ say, Hạ Vũ mới cùng hắn ra ngoài. Trời vẫn còn sớm, sắc trời còn hơi mờ tối, ở đâu đó trong bụi cỏ vẫn còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
“Tôi nghĩ hẳn là cậu đã đoán được, khi ở Nhật Bản, chính tôi đã mang Lâm Hải Bình đi.”
Hạ Vũ gật đầu, Lâm Hải Bình đột nhiên mất tích, lúc đó cũng không thấy Eric đâu, anh liền đoán được hắn đã mang Lâm Hải Bình đi.
“Khi đó hắn cũng bị trọng thương, nhưng hắn đã mất ý thức về chuyện sống ૮ɦếƭ từ lâu. Nếu lúc ấy tôi không cứu hắn, phỏng chừng hắn cũng sẽ như những con dã thú mà tìm một chỗ khuất nào đó tự sinh tự diệt… Sau đó, tôi giữ hắn ở lại Nhật Bản một thời gian, chăm sóc chu đáo cho đến khi vết thương của hắn lành hẳn, trong lúc đó tôi đồng thời cố gắng giúp hắn hồi phục trí nhớ, cho hắn xem những bức ảnh trước kia… nhưng hắn đều chẳng có bất kỳ phản ứng gì. Sau đó, một lần vô tình, hắn thấy được tấm ảnh mà Kurita Ichiro đã cho người gửi đến Kỷ Hàn, tấm ảnh mà hắn và vợ mình chụp chung thời trẻ kia. Hắn cứ ngơ ngẩn nhìn bức ảnh rất lâu. Vì thế, tôi quyết định đưa hắn về Trung Quốc… Tôi đưa hắn đến ở cùng trên đảo nhỏ với các người, cách nhà cậu không xa lắm. Vì tránh cho hắn lại đến tổn thương Kỷ Hàn, mỗi ngày tôi đều còng tay hắn lại.”
Hạ Vũ nhíu mày, không ngờ một nhân vật nguy hiểm như vậy ở ngay cạnh mình.
“Trong khoảng thời gian này, tôi nói cho hắn nghe rất nhiều chuyện. Hắn giống như một đứa trẻ, nhận thức lại hết thảy mọi thứ từ đầu. May là hắn cũng không có bài xích gì… Có lẽ là do có quan hệ về huyết thống. Lúc ở Nhật, hắn chịu làm cho lão Kurita Ichiro. Sau khi lão Kurita đi, xem như hắn cũng được giải thoát! Tuy rằng hắn đã không còn hiểu cái gì gọi là tình người, nhưng huyết thống là thứ không thể xóa bỏ…” Cho nên hắn mới đi cứu Kỷ Hàn. Eric xoa mặt: “Cái tôi muốn nói với cậu là… mạng của Kỷ Hàn là do Lâm Hải Bình dùng tính mạng của mình mà đổi về.”
Tuy Hạ Vũ đã nghĩ rằng Eric sẽ nói thế này, nhưng… “Sao lại như vậy?”
“Càng là thứ truyền từ xa xưa gì đó thì càng có một số cấm kỵ –– hoặc có thể nói là quy tắc –– mà chúng ta không thể lý giải được. Cổ trùng tuy có thể giải đi độc tố trong cơ thể Kỷ Hàn, nhưng… muốn lấy được cổ trùng sẽ phải trả giá rất lớn. Mà con sâu nhỏ trong người Kỷ Hàn kia, là do Lâm Hải Bình dùng chính thân thể của mình nuôi ra.” Nhớ đến cảnh tượng hàng ngàn con trùng độc bò trên người Lâm Hải Bình, từng chút từng chút ăn sống nuốt tươi hắn, Eric lập tức rùng mình một cái. Đến khi mấy ngàn con trùng kia nuốt sạch toàn bộ Lâm Hải Bình đến cả xương cũng không còn, ngay cả иộι тạиg cũng bị ăn sạch sẽ, sau đó lại phải chờ thêm ba ngày nữa cho đám trùng kia tự cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng còn lại duy nhất một con ‘mệnh cổ trùng’ mà hắn mang về được: “Ông lão kia nói, muốn có được ‘mệnh cổ trùng’ tốt nhất thì chỉ có thể dùng máu thịt của người cùng huyết thống để nuôi dưỡng nó, họ hàng càng gần càng tốt… ‘Mệnh cổ trùng’ là một con sâu rất ôn hòa, sẽ không làm tổn thương đến cơ thể. Sau khi tồn tại trong cơ thể người bệnh khoảng hai mươi năm, nó sẽ tự ૮ɦếƭ đi. Trong khoảng thời gian này, nó ở lại trong cơ thể chỉ để giúp người bệnh, nó sẽ giúp loại bỏ những tàn dư độc tố trong cơ thể, khiến cơ thể người đó khỏe mạnh và kéo dài tuổi thọ. Tôi đã nói với cậu hết mọi chuyện rồi, về phần có muốn nói lại cho Kỷ Hàn hay không, tôi để cậu quyết định.”
Eric nheo mắt, nhìn mặt trời đang mọc lên từ phía đông: “Năm đó, nếu không phải do tôi sơ sẩy thì việc này sẽ không thể xảy ra. Nghiệt do tôi tạo ra, hy vọng có thể kết thúc ở hai người nơi này. Có như vậy, tôi mới có thể an tâm phần nào.” Ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt hắn, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà nhìn hắn già hẳn đi so với lúc vừa gặp mặt lại mấy ngày trước, dưới ánh nắng sớm đã hiện rõ nét già nua: “Dạo này tôi cũng cảm thấy mình không còn bao lâu thời gian nữa… Các cơ quan trong cơ thể đều đã biến chất nghiêm trọng. Cứ theo chiều hướng này, chắc tôi cũng không sống được mấy tháng nữa, mạng già này của tôi phỏng chừng gần cạn dầu rồi. Tuy nhiên, thật may mắn là… may mắn là đã cứu được Kỷ Hàn, bằng không tôi có ૮ɦếƭ cũng không thể nhắm mắt. Sau này Kỷ Hàn hẳn là còn có thể phải chịu thêm một thời gian khó chịu, nhưng mọi chuyện sẽ ngày càng tốt lên…” Sau khi nói xong, Eric liền rời đi.
Hạ Vũ không hỏi hắn muốn đi đâu, đây là con đường riêng của Eric, anh không muốn can thiệp nhiều! Việc trước mắt anh phải làm là chăm sóc Kỷ Hàn thật chu đáo.
Eric lái xe rời khỏi căn cứ, tới nửa đường thì đột nhiên lại nhớ tới một chuyện: “૮ɦếƭ! Quên nói với hắn… ‘mệnh cổ trùng’ còn có một di chứng khác nữa… A, thôi bỏ đi, coi như cho hai người bọn họ thêm một phúc lợi…” Eric nghĩ nghĩ, rồi ném lại di động trên ghế, quyết định không nên nói cho bọn họ biết.
Ô tô phóng đi như bay, nhân sinh của hắn không còn bao nhiêu thời gian, phải hưởng thụ hết mình mới được!
Chuyện của những người trẻ tuổi kia, để cho họ tự giải quyết đi!

Khi Kỷ Hàn tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường, trong đầu hơi hỗn loạn, nhưng… Cô không hề quên, hôm qua rõ ràng là cô đang ngồi trên bồn cầu…
“Kỷ Tiểu Hàn!” Kỷ Duệ bưng bát cháo tiến vào, thấy cô đã tỉnh lại thì trên mặt khó nén nỗi vui mừng: “Mẹ tỉnh rồi! Trong người có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Bụng còn đau không? Đầu còn đau không? Muốn uống nước chứ? Hay là muốn ăn cái gì? Con có bưng cho mẹ một chén cháo hoa…”
Gì vậy! Chờ một chút! Kỷ Hàn bị những câu hỏi liên tiếp của cậu oanh tạc làm cho đầu óc vốn đã mơ hồ càng thêm choáng váng: “Duệ ca… Từ từ đã…” Nhóc con này trở nên lắm lời từ khi nào vậy.
“Dạ.” Kỷ Duệ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đôi mắt đen bóng mở to nhìn cô chăm chú, ngay cả nháy mắt cũng không dám, khiến Kỷ Hàn tự hỏi không biết mình có phải đã biến thành yêu quái ba đầu sáu tay hay không. Tuy nhiên, đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là cái vấn đề trong đầu cô kia:
“Duệ ca, mẹ hỏi chuyện này, con phải trả lời thành thật!” Vẻ mặt cô thận trọng.
“Được!”
“Tối hôm qua… Là ai bế mẹ lên giường .”
“Tối hôm qua?” Kỷ Duệ liếc trắng mắt cô một cái: “Mẹ đã ngủ hai ngày hai đêm rồi.” Hai ngày nay cô đều phải truyền dịch dinh dưỡng và đút một chút cháo hoa.
Hai ngày hai đêm… Kỷ Hàn ngọng… Ngủ lâu như vậy sao, thảo nào… khi tỉnh dậy cảm thấy tinh thần tốt hơn lên rất nhiều!
Hả!
Không đúng!
“Mẹ…” Kỷ Hàn mở to hai mắt nhìn: “Mẹ, mẹ…” Hai ngày hai đêm, cô ngủ rất yên ổn, hoàn toàn không có cảm giác bị tra tấn giày vò: “Mẹ có phải…”
“Ngu ngốc!” Kỷ Duệ không khách khí cốc đầu cô một cái, nhưng lực đạo rất nhẹ, cậu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói từng chữ với cô: “Mẹ, ổn, cả, rồi!”
Ổn cả rồi… ổn cả rồi…
Thanh âm của Kỷ Duệ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Kỷ Hàn. Kỷ Hàn thật không dám tin những gì mình nghe được, mặt dại ra, làm cho Kỷ Duệ không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng hai mắt lại đỏ hoe. Khoảng thời gian này… quả thật rất không dễ dàng. Bọn họ tuy vất vả, nhưng cũng không thể bằng với sự tra tấn mà mẹ phải chịu đựng…
“Đúng vậy, mọi chuyện ổn cả rồi!” Hắn lại khẳng định thêm một lần nữa.
Kỷ Hàn vẫy vẫy tay kêu con, chờ cậu lại gần, bất ngờ véo mạnh lên tay cậu một cái!
“Kỷ Tiểu Hàn, muốn ૮ɦếƭ à!” Kỷ Duệ bị đau nhảy dựng lùi ra sau, tức giận trừng mắt lườm cô: “Đau lắm đó, không phải nằm mơ đâu, đồ ngốc!”
Có một câu nói: Hạnh phúc đến quá nhanh thường khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Đó chính là cảm nhận của Kỷ Hàn lúc này. Cô không thể tin được, cứ nghĩ như mình đang nằm mơ… Nếu đây là mơ, vậy cô mong mình sẽ không bao giờ tỉnh giấc.
Nhìn cái người đang nằm trên giường lúc khóc lúc cười giống một người điên, Kỷ Duệ nhìn trời thở dài, xoay người sang chỗ khác len lén lau đi những giọt nước mắt đàn ông… đây sẽ là lần cuối cùng cậu rơi lệ vì Kỷ Tiểu Hàn ngu ngốc này, sau này tuyệt đối sẽ không tái diễn. Người đàn ông bé nhỏ nhà họ Kỷ âm thầm thề trong lòng!
“À, đúng rồi!” Lau xong nước mắt, Kỷ Duệ quay đầu hô lên: “Kỷ Tiểu Hàn, về vấn đề mà mẹ vừa hỏi…”
“Sao vậy?” Đầu óc đã bị hạnh phúc bất ngờ làm cho u mê, Kỷ Hàn nhất thời không phản ứng kịp.
“Chính là chuyện hai ngày trước ai bế mẹ lên giường đó…” Kỷ Duệ cười gian, lộ ra gương mặt của tiểu ác ma, quyết định muốn phá tan bong bóng vui vẻ trong đầu cô: “Chính Hạ Vũ ôm mẹ lên giường. Tối hôm đó mẹ ngủ gật trên bồn cầu…” Nói đến đây là đủ hiểu rồi.
Bụp bụp bụp…
Những quả bong bóng hạnh phúc đang trôi nổi trong người cô đã bị lời nói của tên tiểu ác ma này đâm bể tan từng quả một…
Hạ Vũ bế mình lên giường…
Ngủ gật trên bồn cầu…
Trên bồn cầu…
Vậy thì, chuyện rửa ráy vệ sinh cho cô…
“SHIT!” Kỷ Hàn không dám nghĩ nữa, cảnh tượng kia vừa xuất hiện trong đầu liền lập tức bị cô Ϧóþ nát. Ai đó tới Gi*t cô đi, cô thật không còn mặt mũi nào đi gặp người nữa…
Kỷ Hàn lập tức chui vào chăn trốn.
“Con lại nói gì với mẹ rồi hả?” Từ xa đã nghe được tiếng mắng của cô, Hạ Vũ chạy tới, thấy một đống chăn cuộn lại trên giường thì nhíu mày quay sang nhìn tên oắt đang đứng cạnh bàn kia.
Kỷ Duệ nhún vai, xua xua hai tay, ra vẻ chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu: “Con chỉ nói với mẹ sự một sự thật mà thôi, sau đó mẹ quyết định trốn tránh, làm con rùa rụt cổ.” Tuy nhiên… nhìn thấy Kỷ Tiểu Hàn như vậy, khiến cho cậu yên tâm hơn nhiều. Về chuyện con trùng đang tồn tại trong bụng cô kia, bọn họ đã bàn bạc và quyết định sẽ không nói cho cô biết. Có ai mà chấp nhận được việc có một con côn trùng đang sống nhởn nhơ trong bụng mình đâu. Dù sao hai mươi năm sau nó sẽ tự ૮ɦếƭ đi.
Về phần làm sao mà chất độc nghiện trong người cô biến mất, bọn họ cũng đã bàn bạc thông suốt, cứ lấy đại một phương pháp cũ nào đó nói cho cô nghe là được rồi. Dù sao, mấu chốt là cô không có việc gì nữa, kết quả mới là quan trọng, về chuyện quá trình thế nào thì mỗi người tự mình biết là được rồi…
Cũng đúng như suy nghĩ của Kỷ Duệ, Kỷ Hàn cũng không quan tâm nhiều đối với việc độc tố trên người mình đã bị loại bỏ như thế nào, cái mà cô quan tâm là… không biết phải đối mặt với Hạ Vũ như thế nào.
Hiện tại, vừa nhìn thấy Hạ Vũ thì trong đầu cô sẽ lập tức xuất hiện hình ảnh trong toilet, làm cô xấu hổ và giận dữ muốn ૮ɦếƭ. Mà Hạ Vũ thì cứ như là không hề biết cô đang xấu hổ, cả ngày cứ xuất hiện trước mặt cô, phục vụ cô một ngày ba bữa cộng thêm bữa ăn khuya y như Thái Hậu. Rốt cục, hôm nay anh mở miệng nói: “Em… xấu hổ cái gì chứ?”
Khỉ họ! Kỷ Hàn thiếu chút nữa thì bị miếng cơm vừa nuốt vào họng làm sặc, giương mắt căm tức nhìn anh: “Em xấu hổ? Con mắt nào của anh thấy là em xấu hổ? Hai chữ xấu hổ đã bị em vứt đi từ lâu rồi.” Cô là đang thẹn thùng có được hay không!
“Cả hai con mắt.” Anh giơ hai ngón tay, để gần cặp mắt của mình: “Mấy ngày nay em đều không có can đảm nhìn anh…”
“Em đây không phải đang nhìn anh sao?” Đừng có nói điêu trắng trợn như thế chứ.
“Đây không phải nhìn, mà là trợn…” Anh bình thản trần thuật sự thật: “Xem đi… Rõ ràng là trợn mắt.”
Kỷ Hàn vừa định lườm thêm cái nữa, kết quả anh nói ra thêm câu này khiến cô không thể không thu lại ánh mắt vừa trừng được một nửa, cúi đầu, tiếp tục ăn.
Anh quyết định muốn hỏi cho rõ ràng: “Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?”
“Không có gì!” Tiếp tục ăn!
“Hử ~…” Kéo dài thanh âm ngụ ý không tin.
“… Ngày mai không uống canh gà được không?” Mỗi ngày một bát gà hầm, ngấy kinh khủng.
“Có thể!” Anh hào phóng đồng ý: “Với điều kiện nói cho anh nghe nguyên nhân trước đã.” Điều kiện tiên quyết là anh phải có được đáp án mình muốn.
“Uy Hi*p một người bệnh, anh không thấy cắn rứt lương tâm à!” Cô chỉ cái thìa trong tay vào anh, khinh bỉ hành vi vô liêm sỉ này.
“Anh đây là đang giúp em trị liệu tâm lý đấy chứ.” Anh không quan tâm đến chỉ trích của cô: “Tìm ra mấu chốt, bốc thuốc đúng bệnh. Bằng không mỗi lần em nhìn thấy anh đều xấu hổ…”
“Không phải xấu hổ mà!” Khốn kiếp!
“Được rồi! Không xấu hổ.” Anh phối hợp với cô: “Em thấy anh đều không dám nhìn thẳng vào anh, con đường sau này của chúng ta còn rất dài, em muốn cả đời trốn tránh như vậy sao?”
“… Đương nhiên không phải cả đời.” Kỷ Hàn nói thầm một câu, trước hết phải đợi cho cô xóa sạch được hình ảnh đáng ૮ɦếƭ trong toilet kia rồi nói sau.
“Mẹ ấy à…” Kỷ Duệ không biết xuất hiện từ lúc nào thò đầu vào cửa sổ: “Là vì ngày đó bị ai đó bế từ trong toilet ra, cho nên muốn làm ốc sên, không dám đối mặt ai đó.”
“Duệ ca, đồ bà tám nhiều chuyện!” Bị vạch trần sự thật, Kỷ Hàn trợn mắt trừng cái thằng quỷ con ૮ɦếƭ tiệt kia.
Hạ Vũ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nghĩ ngợi một lúc, vẻ mặt dường như hiểu ra, cuối cùng đứng dậy thu dọn bát đũa đã ăn xong của Kỷ Hàn.
Hả? Như vậy thôi á… Phản ứng này là gì đây.
Kỷ Hàn nhìn chăm chăm vào bóng dáng đang đi tới cửa. Tấm lưng kia đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn cô, nói: “Em… quả nhiên là đang xấu hổ!”
“Xấu hổ cái đầu anh!” Kỷ Hàn nổi giận, cầm lấy gối trên giường ném qua!
Anh mới xấu hổ, cả nhà anh đều xấu hổ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc