Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 87

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Kết thúc! Độc nghiện phát tác!
“Mẹ nó!”
Nhìn phía sau lại xuất hiện xe cảnh sát, khuôn mặt Lý Thiết Hùng cứng lại, chưa bao lâu sao đã kinh động nhiều cảnh sát đến thế.
“Đại ca, hình như có cả trực thăng nữa!” Gã cao to thò đầu ra nhìn, thụt về báo thêm một tin tức càng xấu: “Ngay cả trực thăng quân dụng cũng xuất hiện.”
“Mẹ nó!” Bọn chúng đã bỏ qua đường lớn, chọn đường mà nhỏ đi rồi, suốt đêm đã mấy lần cắt được đuôi của đám cảnh sát bám theo, nhưng không bao lâu sau lại có đến ba xe cảnh sát đuổi kịp! Hết cắt rồi lại theo, theo rồi lại cắt, bây giờ ngay cả trực thăng quân đội cũng đã được điều tới luôn rồi !
“Lưu Tử, mày thuộc nơi này nhất, nên đi đường nào.” Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ bất lợi cho bọn chúng. Vừa mới dứt lời, thân xe đột nhiên chấn động mạnh, bánh xe phía bên phải đột nhiên sốc một cái, toàn bộ thân xe trượt một đoạn…
“Mẹ nó!” Tài xế mắng một tiếng, cố gắng xoay tay lái tránh cho xe lao ra khỏi hàng rào bảo hộ.
“Làm cái gì vậy!” Vốn đã bực mình, Lý Thiết Hùng vì chiếc xe nghiêng mà đầu ***ng mạnh vào cánh cửa xe rắn chắc, khiến lửa giận của hắn càng tăng.
“Nổ lốp rồi!”
“Có bánh sơ cua không?”
“Không có…”
Mặt Lý Thiết Hùng tối sầm, lập tức hận không thể rút S***g ra bắn ૮ɦếƭ tươi gã tài xế: “Xuống xe!” Nhưng hắn rất rõ ràng, nếu lúc này làm vậy thì tổn hại vẫn là chính mình.
Phía sau, tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng gần, nếu cứ tiếp tục chần chừ nơi này thì cảnh sát sẽ xông đến đây ngay. Nếu thế, bọn chúng chỉ còn nước bó tay chịu trói. Cố nén tức giận, hắn quan sát hoàn cảnh chung quanh, đây là một con đường nhỏ, hai bên đều là rừng cây rậm rạp.
“Thiết đại ca…”
Một thanh niên thấp bé tiến đến bên tai Lý Thiết Hùng nói thầm vài câu. Cuối cùng, Lý Thiết Hùng quyết định bỏ xe lại, lôi theo Kỷ Hàn và Hạ Vũ chạy vọt vào trong rừng.
Trong rừng cây cối um tùm, ánh mặt trời sáng sớm chỉ có thể chiếu vào le lói, toàn bộ cánh rừng tối tăm ẩm ướt. Đám người không ngừng đi thẳng về phía trước. Kỷ Hàn kìm không được rùng mình một cái. Sau khi tiêm vào một ống thuốc phiện tinh khiết kia, cô đã cảm thấy tinh thần có hơi… lâng lâng, giờ tiến vào cánh rừng không thấy ánh mặt trời này, vẻ âm u ẩm ướt khiến cô cảm thấy rợn cả người, một luồng khí lạnh toát chạy dọc theo sống lưng.
Hạ Vũ đã nhận ra dị thường của cô bèn đưa tay nắm lấy tay cô, bị bàn tay lạnh như băng của cô làm cho kinh ngạc. Kỷ Hàn cắn cắn môi, nở một nụ cười với anh ý bảo anh không cần quá lo lắng.
“Hai tụi mày muốn làm gì đó.” Ánh mắt trao đổi giữa hai người bị Lý Thiết Hùng bắt được: “Đã đến nước này, nếu bọn mày dám đùa với lửa, tao nhất định sẽ cho chúng bây ăn đạn.”
“Chúng tôi còn có thể làm gì được chứ.” Kỷ Hàn đáp trả lại hắn, sau đó tiếp tục phụ giúp Hạ Vũ, không nói thêm gì nữa.
Họ đang đợi. Họ chắc chắn rằng nhóm Trầm Sùng nhất định sẽ đuổi theo, vì trên người bọn họ còn đeo thiết bị theo dõi, chỉ cần còn thiết bị này, nhóm Trầm Sùng nhất định sẽ tới được.
Lý Thiết Hùng nở nụ cười là lạ lộ ra một hàng răng vàng: “Kỷ cảnh quan vẫn còn cứng rắn thế à, tao sẽ chờ lúc mày lên cơn nghiện, quỳ xuống để van xin tao…”
Kỷ Hàn rất muốn nhổ vào mặt hắn, nhưng cuối cùng ráng nhịn lại! Tình huống trước mắt không phải là lúc cô vọng động.
Ánh sáng mờ nhạt trong rừng làm người ta không đoán được thời gian, chỉ biết rằng đã đi rất lâu nhưng vẫn chưa thấy được điểm cuối. Cuối cùng, Lý Thiết Hùng ra hiệu dừng lại nghỉ ngơi một chút. Chạy liên tục cả đêm, tinh thần mọi người đều trong tình trạng căng thẳng cực độ, nên vừa được lệnh nghỉ liền bất giác thả lỏng thần kinh một chút…
“Lưu Tử, còn bao lâu nữa?” Lý Thiết Hùng hỏi gã trai thấp bé.
“Chắc không còn xa đâu.” Tên thấp bé gãi gãi đầu: “Tôi cũng chưa từng đến chỗ đó, chỉ nghe bà của tôi nhắc tới nó thôi. Bà tôi là người trong tộc này…”
“Đến lúc đó nhớ tìm đạn dược cùng lương thực bổ sung trước rồi tính sau.”
Hiện tại, đồ tiếp tế mang theo người bọn chúng chẳng còn bao nhiêu. Đó là những thứ quan trọng nhất, trước tiên phải tìm cho bằng được bộ lạc người Miêu mà Lưu Tử nói để bổ sung vật phẩm cái đã, xong rồi mới có khí lực mà tiến hành đàm phán, bằng không đói đến mức không còn sức để phản kháng thì còn đàm phán cái gì.
Tiếp theo, đám người không ai nói gì với ai nữa bởi ai cũng đều mệt mỏi. Lý Thiết Hùng cũng thế, những chuyện vừa xảy ra liên tiếp đã làm cho hắn nuốt không trôi, hơn nữa vết thương nơi chân trái của hắn đang co rút đau đớn, mỗi cơn co rút đau đớn là một lần khiến nỗi hận thù của hắn đối với Kỷ Hàn lại gia tăng vài phần.
Khi lực chú ý của mọi người đều bắt đầu thả lỏng, đó cũng là thời điểm bọn họ bắt đầu tiến công.
Là trực giác hay là ăn ý!
Hạ Vũ kéo tay Kỷ Hàn, âm thầm gắng sức xoa P0'p một chút. Sau đó, trong lỗ tai hai người truyền đến một tiếng gõ nhẹ nhàng.
Giây tiếp theo.
Kỷ Hàn kéo Hạ Vũ bổ nhào xuống đất, những kẻ còn lại bị phản ứng của hai người làm cho kinh hoàng trợn tròn mắt, và cũng ngay lúc đó, hàng loạt viên đạn đồng loang loáng bắn vào giữa đội hình đang ngồi nghỉ ngơi, rồi nổ tung ——
Pằng! Pằng! Pằng ——
Tiếp theo, vài tiếng S***g gọn ghẽ lưu loát vang lên liên tục, sau đó là thanh âm của viên đạn xuyên qua thân thể cùng thanh âm uỳnh uỵch của vật nặng ngã xuống đất…
Lý Thiết Hùng đang cực kì mệt mỏi, nhưng bằng kinh nghiệm lão luyện nên cho dù hắn đang trong thời điểm nghỉ ngơi vẫn không dám thả lỏng, sau khi nhìn thấy động tác khác thường của Kỷ Hàn và Hạ Vũ, Lý Thiết Hùng cũng đầu tiên phóng nằm sấp xuống lăn về hướng bọn họ. Vì vậy, loạt đạn đầu tiên không có ảnh hưởng gì lớn với hắn, giây tiếp theo, hắn đã P0'p chặt cổ Kỷ Hàn, hướng về phía trong rừng cuồng loạn gào thét lớn:
“Nổ S***g đi, bắn nữa đi, tao sẽ đánh ૮ɦếƭ cô ta!”
Hắn giấu mình rất tốt ở một góc ૮ɦếƭ cực kỳ an toàn phía sau lưng Kỷ Hàn, không ngừng lôi theo Kỷ Hàn lui về phía sau. Nhìn thi thể của đám đàn em nằm rải rác chung quanh, mắt Lý Thiết Hùng long sòng sọc, họng S***g trong tay hết chĩa vào thái dương Kỷ Hàn lại chĩa sang Hạ Vũ đã ngã ở cách đó một đoạn không ngừng lết về hướng này: “Giết mày… Tao muốn giết mày…”
“Lý Thiết Hùng, tự thú đi!” Lúc này Kỷ Hàn lại bình tĩnh lạ thường.
“Câm miệng!” Lý Thiết Hùng dùng báng S***g dộng vào đầu cô một cái.
“Ông trốn không thoát đâu…” Kỷ Hàn tiếp tục khiêu khích hắn, chỉ cần có thể làm cho hắn tức giận đến mất bình tĩnh, lộ yếu điểm ra ngoài góc ૮ɦếƭ, cô tin tưởng Tần Dịch nhất định sẽ tiêu diệt hắn.
“Con đ*** kia… Mày nói cái gì… Tao giết mày…”
“Ông đã hại ૮ɦếƭ quá nhiều người…”
“Tao giết mày ——” Hai mắt Lý Thiết Hùng vằn đỏ, cảm xúc đã bị K**h th**h đến điểm cao nhất.
Kỷ Hàn bắt lấy cơn tức giận trong nháy mắt này, vung khuỷu tay về phía sau, dùng hết toàn lực thúc vào xương sườn của hắn, làm cho hai chân vốn đã hơi mất trọng tâm của Lý Thiết Hùng lảo đảo lùi về phía sau. Kỷ Hàn nhân cơ hội này đổ ụp về phía trước nằm sấp xuống, khiến toàn thân Thiết Hùng lộ hẳn ra, không làm tấm chắn bằng thịt người của hắn nữa ——
“Pằng!” “Pằng!”
Hai tiếng S***g đồng thời vang lên.
Một xa một gần.
Ở xa tới là từ Tần Dịch, phát S***g gần là từ Lý Thiết Hùng ——
“Tiểu Hàn ——”
Ngay trong nháy mắt tiếng S***g vang lên, hai mắt Hạ Vũ trợn trừng, cố gắng khởi động hai chân vẫn không có cảm giác xông đến, nhưng có một bóng đen còn nhanh hơn anh, giống như một con báo đêm lao đến nằm đè lên người Kỷ Hàn…
Cảm giác đau đớn như mong đợi không hề truyền đến, chỉ có một thứ chất lỏng ấm áp từ phía sau thấm qua lớp quần áo, chạm đến làn da của cô…
Cô xoay người, nhìn thấy một khuôn mặt ngoài mong đợi…
“Lâm… Lâm Hải Bình…”
Làm sao có thể là hắn!
Từ sau sự kiện tại Nhật, hắn nhảy cửa sổ ra ngoài, từ đó không hề có tung tích gì nữa. Bọn cô từng nghĩ hắn rất có thể đã lẳng lặng biến mất khỏi thế giới này tại một nơi không biết tên nào đó, chẳng ai ngờ rằng hắn thế mà lại đột nhiên xuất hiện ở Trung Quốc, thậm chí… tại trong cánh rừng này, thay cô đỡ một viên đạn.
Đối với người này, người rất có khả năng chính là cha của cô, cô… thật sự cũng không có cảm giác nhiều lắm, hay nói đúng hơn, viện trưởng cô nhi viện mới giống như người nhà của cô hơn.
Vì sao hắn phải làm như vậy?
Đầu óc Kỷ Hàn lúc này đã trống rỗng, nhìn thẳng vào gương mặt thanh niên không chút thay đổi kia.
“Tiểu Hàn ——” Hạ Vũ vọt lại đây, ôm xiết cô vào trong lòng, xiết chặt lấy cô, như muốn mượn hành động này để xác định cô còn tồn tại…
Kỷ Hàn vươn tay ôm lấy thân thể đang run rẩy kịch kiệt của anh, sau đó, cô đột nhiên ý thức được: “Hạ… Hạ Vũ… Anh… Chân của anh…” Cô đẩy mạnh anh ra, không dám tin nhìn xuống hai chân của anh!
Đứng được rồi…
Cô dụi dụi mắt, rồi xác nhận thêm một lần nữa!
“Đứng được rồi… Chân của anh khỏi rồi!”
Lại nhìn Hạ Vũ, nhưng anh không hề kích động như cô, chỉ vươn tay lại kéo cô vào trong lòng, gắt gao xiết chặt lấy cô, hạ giọng nói: “… Thực xin lỗi…”
“Anh đang nói gì thế…”
“Đội trưởng Hàn!”
“Sếp ——”
Trầm Sùng cùng Tần Dịch chạy tới, nhìn hai người đang ôm nhau mà thở dài nhẹ nhõm một hơi…
“Người vừa rồi… là Lâm Hải Bình đúng không?” Trầm Sùng nghi hoặc, động tác của bóng đen kia quá nhanh, bọn họ lại ở quá xa.
“Ừ…” Lúc Kỷ Hàn phục hồi tinh thần lại muốn đi tìm Lâm Hải Bình thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của hắn. Khi Lâm Hải Bình đảm nhiệm công việc vệ sỹ của Kurita Ichiro thì cũng như Kurita Sakura đã từng mô tả, giống hệt một Ninja!
Hắn am hiểu cách hòa mình thành một với hoàn cảnh chung quanh, điều tiết và khống chế hơi thở của bản thân đến mức mỏng manh nhất… Năng lực khống chế đến mức ngay cả Hạ Vũ cũng không phát hiện ra… Loại năng lực này không khỏi quá kinh khủng rồi.
Kỷ Hàn nhìn vệt máu trên mặt đất, là của Lâm Hải Bình lưu lại.
Hắn cứ thế mà nhào ra cản thay cô một viên đạn, sau đó lại biến mất không thấy bóng dáng nữa!
Vì sao phải làm như vậy? Hắn nhớ ra rồi sao? Nhưng vừa mới nhìn vào ánh mắt kia của hắn, hoàn toàn không có vẻ gì là biết được quan hệ giữa bọn họ, vẫn lạnh lẽo không tình cảm như trước kia.
“Nghe cách nói của nhóc quỷ kia, chính Lâm Hải Bình đã cứu nó đấy.” Trầm Sùng kể lại chuyện của Kỷ Duệ cho bọn họ.
Lúc Kỷ Duệ chạy được vào trong rừng, chỉ có thể tiếp tục cắm đầu chạy giống như một con ruồi bị mất đầu, những kẻ đuổi theo sau lại gắt gao không rời. Chân cậu vấp vào rễ cây lồi trên đất, chân sụm xuống, thì người của Lý Thiết Hùng đã đuổi đến gần. Lúc Kỷ Duệ đang đấm đấm vào mắt cá chân đang sưng lên của mình, thì đột nhiên có một bóng đen từ trong bóng đêm nhảy ra, nhấc cậu lên, sau đó dùng năng lực không giống người thường phóng lên cây đại thụ gần nhất, cũng vì vậy mà cậu mới thoát khỏi những kẻ đuổi theo. Bóng đen kia chính là Lâm Hải Bình. Sau đó Lâm Hải Bình mang cậu ra khỏi cánh rừng, đưa đến quốc lộ xong thì lập tức biến mất. sau nữa, Kỷ Duệ được xe cảnh sát đang đuổi theo đón được…
Nghe thấy Kỷ Duệ đã thoát hiểm, cả người Kỷ Hàn cũng nhẹ nhàng thở phào.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân lại rét run lên, cơn lạnh này lại còn hung mãnh hơn lúc trước, tựa như có vật gì đó đang sôi trào trong máu của cô, muốn thoát ra khỏi thân thể cô. Toàn thân cô nổi gai ốc, từng lỗ chân lông trên người cô đang phát ra một loại khát vọng…
Độc nghiện!
Phát tác!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc