Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 86

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

PHONG BA LẠI BẮT ĐẦU!
“Đại Vĩ, cậu chắc chắn là ở đây chứ?” Kỷ Duệ nhìn công trường bị bỏ hoang, hỏi. Nơi hẻo lánh như thế này mà có thể tìm được công việc gì chứ?
Đương nhiên không phải cậu muốn tìm việc để làm, bởi cậu đâu có thiếu tiền, mà là bạn của cậu, chính là cậu bé tên Đại Vĩ to khỏe cũng lớn tuổi hơn đứng bên cạnh cậu lúc này. Đại Vĩ là con cháu của cư dân trên đảo, điều kiện gia đình cũng không được tốt cho lắm, cha ૮ɦếƭ sớm, chỉ còn lại hai mẹ con sống dựa vào nhau. Cuộc sống của cô nhi quả phụ thật sự không dễ dàng gì, mẹ của cậu vì cố gắng nuôi cậu nên đã hay ốm đau bệnh tật.
Đại Vĩ là một chú bé ngoan ngoãn và hồn nhiên… Đây chỉ là cách nói dễ nghe, chứ nếu nói trắng ra thì phải nói là chỉ số thông minh của cậu bé không được cao cho lắm, đã mười ba tuổi rồi mà vẫn ngây thơ một cách thái quá, người ta nói gì thì tin nấy. May là cư dân trên đảo đều là những người giản dị, cũng có vẻ quan tâm hai mẹ con bọn họ.
“Chắc mà, cái anh kia đã nói với mình là đến đây tìm anh ấy.” Mẹ Đại Vĩ vừa mới phát bệnh nên cậu muốn tìm việc để giúp gánh vác chia sẻ một ít kinh tế trong nhà. Trước kia, Đại Vĩ cũng thường xuyên đến giúp việc lặt vặt cho những quán nhỏ trên đảo, kiếm một ít tiền mang về chia sẻ kinh tế khó khăn trong nhà.
Một lần tan học, Kỷ Duệ thấy Đại Vĩ bị các bạn nhỏ khác bắt nạt, thuận tay giúp cậu thoát nguy, nên sau đó Đại Vĩ liền xem cậu là bạn tốt, có chuyện gì liền chạy tới bàn bạc cùng cậu. Bởi vì thường xuyên qua lại nên Đại Vĩ lại càng xem Kỷ Duệ là “người anh tri kỷ” của mình rồi.
Đứa nhỏ này chỉ có hơi ngốc một chút, nhưng cũng bởi vì quá ngây thơ nên cảm nhận về thiện ác trong lòng cậu cực kỳ thuần khiết, biết Kỷ Duệ là thật lòng đối xử tốt với cậu.
Kỷ Duệ cũng không nói thêm gì nữa, đưa mắt đánh giá một vòng hoàn cảnh xung quanh, nhìn đồng hồ thì đã cách thời gian tan học hơn 30 phút rồi, nếu về tối quá Kỷ Tiểu Hàn chắc chắn sẽ rất lo lắng cho xem.
Đại khái qua thêm 10 phút nữa, từ phía nhà xưởng có hai thanh niên mặc quần bò lủng lỗ chỗ và áo thun đi đến, miệng còn nhai kẹo cao su nhóp nhép!
“Đến rồi kìa ——” Đại Vĩ kéo tay Kỷ Duệ, vui vẻ đi tới: “Đại ca, em đã đến đây.”
Một người biết Đại Vĩ nên cũng không nói thêm gì, mà chỉ nhìn về phía Kỷ Duệ: “Nhóc là ai? Cũng muốn đến đây tìm việc hả.”
Nơi đây là một đảo nhỏ được khai phá chuyên về đảo du lịch, lượng khách ra vào rất lớn. Lượng người nhiều cũng có nghĩa là càng phức tạp, đủ các loại thành phần cũng có thể lấy danh nghĩa khách du lịch để trà trộn lên đảo để làm một số giao dịch phi pháp kiếm lời. Vì trong nhà có hai người lớn ‘đặc biệt’ nên cảm giác của Kỷ Duệ đối với những loại tin tức này toàn diện và sâu sắc hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường.
Khi cậu nhìn thấy hai thanh niên vừa mới tới kia, trong lòng cậu đã có vài phần cảnh giác. Mặt mũi hai người này rất lạ, có vẻ như không phải là dân trên đảo, cả hai đều rất gầy, nhưng cũng không phải là kiểu gầy mạnh khỏe mà có vẻ như khá mệt mỏi, mắt nhìn vô thần không tiêu cự như bị thiếu ngủ trầm trọng, thỉnh thoảng lại nhăn mũi hít hít như người bị cảm khịt khịt mũi để nước mũi không bị chảy ra vậy… Tất cả những dấu hiệu này biểu lộ hai người này là hai kẻ nghiện.
Kẻ nghiện mà giới thiệu công việc thì sẽ là cái gì?
Trong lòng Kỷ Duệ đã chắc chắn vài phần, Đại Vĩ lần này đã bị lừa rồi.
“Đúng vậy, Đại ca… ” Kỷ Duệ chớp chớp đôi mắt ngây thơ hồn nhiên: “Đại Vĩ ca ca nói đến đây có thể kiếm được tiền, em muốn kiếm tiền mua kẹo ăn.”
Lời nói ngây thơ của cậu làm cho cả hai thanh niên nở nụ cười, nghĩ rằng lần này thật sự đã tìm được sự giúp đỡ rất lớn, đang định lấy hàng trong *** giao cho hai cậu bé thì ngoài ngõ lại thêm một người đi vào: “Nếu tụi bay mà thật sự đưa hàng cho thằng nhóc kia thì tụi bay chờ vào tù mà ăn cơm đi.”
Trong lòng Kỷ Duệ kinh hoàng, đưa mắt nhìn về phía cửa nhà xưởng, nhưng vì ngược sáng nên không thấy rõ người đến là ai… Bất quá theo như lời của hắn thì biết ngay hắn là địch chứ không phải là bạn.
“Mày nói cái gì?” Hai thanh niên nhìn người không thấy rõ mặt kia.
“Mẹ thằng nhóc này trước đây làm cảnh sát, cha làm… đặc công, ông nội là người trong quân đội… “
Cừ thật! Hiểu rõ gốc ngọn nhà cậu như vậy cơ đấy!
“Chạy mau!”
Kỷ Duệ giữ chặt tay Đại Vĩ, nhanh chóng phóng chạy về hướng một cửa khác.
“Sao còn đứng đó mà không mau bắt lấy bọn chúng đi.” Tên kia hướng về phía hai thanh niên đang còn chấn động chưa kịp phục hồi tinh thần vì thân thế của Kỷ Duệ rống to lên một câu.
Hai thanh niên nghe vậy mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.
Đầu Kỷ Duệ dùng rất tốt, thậm chí có đôi khi còn tốt hơn cả người trưởng thành, nhưng mà… xét về mặt sinh lý mà nói, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, hai cái chân ngắn của cậu mà chạy bộ thì cũng chỉ đến thế, cố gắng không được bao lâu thì đã bị hai thanh niên vồ ngã xuống đất khi còn chưa kịp chạy ra khỏi ngõ nhỏ ngoài nhà xưởng…
Tiêu rồi!
*
“Kỳ quái!” Kỷ Hàn nhìn qua cửa sổ bếp rồi lại đi ra ngoài cửa nhìn ngó, lại nhìn nhìn đồng hồ: “Đã hơn sáu giờ rồi mà sao Duệ ca còn chưa về vậy.” Bởi vì cô phải đi vòng qua bệnh viện để đón Hạ Vũ về, cho nên bình thường sau khi tan học, cô đều về trước, còn Kỷ Duệ sẽ tự mình về nhà. Có đôi khi cậu sẽ cùng đi dạo với bạn học một lúc, nhưng bình thường thì sẽ không về quá muộn, nếu có quá muộn thì cậu cũng sẽ gọi điện thoại về nhà nói cho cô một tiếng để cô không phải lo lắng.
“Duệ ca có gọi điện thoại về không?” Cô thò đầu ra khỏi bếp, hỏi người đàn ông đang ngồi trong phòng khách xem báo.
“Không có.” Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn sắc mặt lo lắng của cô, buông tờ báo trên tay xuống: “Để anh đi ra xem sao.”
Nói xong, anh liền lăn xe lăn ra cửa, khi tới cửa quay đầu hô một câu với Kỷ Hàn trong bếp: “Nhớ cho nhiều tiêu vào phần cơm của anh đấy nhé.”
“Biết rồi!”
Thanh âm của cô từ phòng bếp vọng ra, theo sau là âm thanh chén bát va chạm, tràn đầy hương vị cuộc sống.
Hạ Vũ ra khỏi nhà, hỏi mấy nhà xung quanh có con học cùng lớp với Kỷ Duệ.
“Không có ạ, cháu không có đi cùng đường với cậu ấy.”
“Kỷ Duệ tan học đã đi ngay rồi mà! Giờ còn chưa có về sao?”
“Không biết ạ! Kỷ Duệ có di động mà, sao không gọi thử xem…”
Chính vì không ai bắt máy nên mới ra tìm người chứ: “Cảm ơn.” Hạ Vũ nói cám ơn xong, lăn xe đi đến căn nhà cuối cùng ở khu này, đồng thời lại lấy di động ra gọi vào số của Kỷ Duệ ——
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…” Một giọng nữ cứng nhắc nói cho anh biết là không thể gọi được.
“Nhóc ૮ɦếƭ tiệt, chạy đi đâu rồi không biết.” Hạ Vũ ngắt máy, đang muốn cất điện thoại đi thì có một cuộc gọi đến. Anh nhìn xuống dưới màn hình, bắt máy: “Alo… Ba hả, chuyện gì… Ba nói cái gì…” Mày nhíu chặt lại: “Sao lại có thể để cho hắn trốn thoát thế… Vâng… Con biết rồi… Con sẽ nói cho bọn họ… Bên Ba cũng cẩn thận một chút… Vâng, được ạ, con sẽ gọi lại sau!”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vũ lại gọi về nhà: “Tiểu Hàn, Tiểu Duệ đã về chưa… anh lại đi hỏi tiếp vậy… Đúng rồi, vừa rồi ba có gọi điện thoại lại…” Hạ Vũ nói cho cô biết tin tức vừa nhận được: “… Sắp tới em cần chú ý chút.” Chuyện như vậy nói càng sớm càng tốt, lo trước khỏi họa: “Ừ… anh sẽ cẩn thận.”
Cúp điện thoại xong, đi tới một nhà cuối cùng, gõ gõ cửa.
“Cháu cho chú hỏi, hôm nay sau khi tan học cháu có nhìn thấy Kỷ Duệ không?”
“Tiểu Duệ ạ ——” cô bé cào cào mái tóc của mình: “Có ạ, khi tan học cháu có nhìn thấy cậu ấy đi cùng Đại Vĩ ạ.”
“Đại Vĩ…” Hạ Vũ biết cậu nhóc này: “Cháu có biết bọn họ đi đâu không?”
“Dạ cháu không biết!” Cô bé lắc lắc đầu: “Cháu muốn đi theo, nhưng Đại Vĩ không cho cháu đi cùng.”
“Được rồi, cảm ơn cháu!”
Tuy anh không phải là người bi quan, nhưng mà… Sự việc thường thường luôn phát triển theo hướng mà mọi người không mong muốn nhất, đến khi nhận được tin là Đại Vĩ cũng không thấy về nhà, trong lòng Hạ Vũ đã có dự cảm không tốt.
Đầu tiên là cuộc điện thoại của cha, hiện tại tên quỷ con kia lại không thấy đâu, anh không muốn liên hệ hai chuyện này với nhau, nhưng… Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí mà!
Khi quay xe về, từ xa đã thấy Kỷ Hàn đứng ngay trước cửa, vẻ mặt lo lắng.
Kỷ Hàn nhìn về phía anh, rồi nhìn sau lưng anh, cũng không thấy bóng dáng của thằng quỷ đáng đánh đòn kia đâu: “Duệ ca đâu?”
Hạ Vũ bỗng nhiên có cảm giác như bị nhìn trộm, quay đầu nhìn về phía chỗ tối bên phải kia, nhưng chỗ ấy tối đen như mực khiến anh cũng không nhìn thấy được gì cả, anh đưa mắt ra hiệu cho Kỷ Hàn: “Vô trong nhà rồi nói.”
Kỷ Hàn hiểu ý, đẩy anh đi vào trong nhà, trở tay đóng cửa lại.
Một lúc lâu sau, từ chỗ tối bên phải nhà bọn họ có một bóng đen thấp thoáng, hai mắt sáng rực trong bóng đêm lặng lẽ nhìn căn nhà của bọn họ một hồi lâu, sau đó xoay người biến mất trong bóng đêm…
Vừa vào trong nhà, Kỷ Hàn liền túm lấy cánh tay Hạ Vũ: “Có phải Duệ ca đã xảy ra chuyện rồi không?”
“Bây giờ còn chưa chắc chắn.” Hạ Vũ ngoài miệng thì nói vậy, nhưng nếp nhăn mày đã có thể ép ૮ɦếƭ muỗi.
“Tại sao lại như vậy…” Kỷ Hàn như kiến bò trên chảo nóng, quay mòng mòng: “Giờ làm sao đây? Nếu đúng là bị tên kia bắt đi, vậy…”
“Không có việc gì đâu!” Hạ Vũ nắm lấy tay cô: “Người tên kia muốn đối phó là anh, cho dù bọn chúng có bắt Tiểu Duệ thì cũng tạm thời không gây tổn thương cho nó đâu.”
“Tại sao lại như vậy…” Kỷ Hàn nhìn anh, sắc mặt càng lúc càng buồn phiền: “Tên kia sẽ đối phó với anh sao…”
Hạ Vũ kéo cô vào lòng, ôm lấy, nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Yên tâm đi, Tiểu Duệ sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Anh cũng sẽ không có việc gì!” Anh mỉm cười hứa với cô, sau đó đi gọi vài cuộc điện thoại.
Cho đến khi một bàn cơm nóng hổi đều đã nguội lạnh, đồng hồ chỉ tám giờ, di động của Hạ Vũ rốt cuộc cũng vang lên…
Cư dân trên đảo nhỏ này đều là dân bản địa rất giản dị, nhưng theo sự tiến bộ của xã hội và kinh tế phát triển, càng ngày càng có nhiều thanh niên không muốn tiếp tục ở lại trên đảo nhỏ, mà lựa chọn dấn thân ra thế giới sầm uất bên ngoài. Vì thế dần dần trên đảo chỉ còn lại phần đông là người già và trẻ nhỏ mà thôi —— cha mẹ của những đứa trẻ này ở bên ngoài dốc sức làm việc, không có nhiều thời gian chăm sóc chúng, nên để chúng ở lại trên đảo nhỏ này cho ông bà nội chăm sóc. Ngược lại, lại có một số người từ bên ngoài đến đây thuê cửa hàng mặt tiền để buôn bán, hơn nữa còn có khách du lịch thường xuyên lui tới, nên làm cho dòng người nơi này rất phức tạp.
Điều này cũng là cơ hội cho một số phần tử phạm tội, nhất là một số… tay buôn MT.
Khi Kỷ Duệ tỉnh lại, phát hiện tay chân mình đều bị trói gô nhốt trong một gian phòng nhỏ, nhìn xuyên qua cái cửa sổ nhỏ có thể thấy sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Kỷ Tiểu Hàn chắc đang lo lắng muốn ૮ɦếƭ, cậu nghĩ như vậy.
“Tiểu Duệ.”
“Đại Vĩ, cậu có sao không.” Cậu nhìn cậu bé to xác cũng đang bị trói thành bánh chưng giống mình, giọng có chút lo lắng: “Bọn chúng có đánh cậu không?” ૮ɦếƭ tiệt, cái ót của cậu nhất định đã bị đập thành trái cam rồi.
“Mình không sao, Tiểu Duệ… thật xin lỗi.” Đại Vĩ cúi đầu, tuy rằng cậu có hơi khờ một tí, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Cậu biết nếu mình không kêu Kỷ Duệ cùng đến đó thì Kỷ Duệ cũng sẽ không bị bắt.
Kỷ Duệ nhích đến bên cạnh Đại Vĩ: “Cái gì mà xin lỗi chứ.” Nếu thật phải xin lỗi… cũng chính vì cậu mà liên lụy đến cậu ta. Cái tên bất ngờ chui ra kia rõ ràng là nhằm vào cậu mà đến: “Yên tâm đi, cha mẹ mình nhất định sẽ đến cứu chúng ta. Bọn họ đương nhiên sẽ đến.” Kỷ Duệ vừa nói xong, cửa phòng nhỏ bị người bên ngoài mở ra, một người thân hình hết sức phì nhiêu đi đến, mở đèn trong phòng. Kỷ Duệ cuối cùng cũng đã thấy rõ được mặt mũi của người vừa mới đến.
Chỉ có thể dùng một câu để diễn tả: quan chức điển hình của Trung Quốc!
Tai to mặt lớn bụng bia phề phệ kia về mặt nào đó có thể phản ánh được đường làm quan của hắn trong những năm gần đây hết sức thuận lợi, nhưng mà… một đầu tóc muối tiêu bù xù, quần áo bình dân nhăn nhúm, giày dính đầy bụi đất lại chứng minh khoảng thời gian gần đây hắn sống không dễ chịu chút nào.
Kỷ Duệ tự nhiên liên hệ đến những sự kiện liên quan đến các quan lớn bị ngã ngựa liên tục được đưa tin trong khoảng thời gian gần đây, xem ra tên này cũng thuộc một trong số này.
“Quỷ con, đừng trách tao, muốn trách thì trách ba mẹ nhiều chuyện của mày đi.” Bàn Tử hung tợn trừng mắt nhìn Kỷ Duệ, như là có thể thông qua cậu mà thấy được Hạ Vũ và Kỷ Hàn, hai kẻ đã hại hắn thảm như vậy.
“Đúng vậy đúng vậy,” Kỷ Duệ gật gật đầu hùa theo: “Cháu cũng thường nói với Kỷ Tiểu Hàn chỉ cần làm tốt chuyện của bản thân là được rồi, đừng có xen vào việc của người khác, bằng không sớm muộn gì cũng mang họa vào mình. Nhìn đi… giờ còn liên lụy đến cháu nữa rồi. Cháu thật là xui xẻo mà.”
Bàn Tử không ngờ cậu sẽ nói như vậy, bất ngờ không biết nên nói cái gì cho phải.
“Lão Đồ, ông đều nói thật chứ?” Lúc này, một người trung niên nhỏ gầy, da ngăm đen tựa như thân cây già cỗi đi tới, miệng phì phèo ***, có vẻ những người khác đều có chút sợ hãi đối với hắn.
Xem ra tên này chính là tay cầm đầu nhóm buôn MT này rồi. Kỷ Duệ nghĩ như thế, lại nhìn kỹ mặt đối phương… tim lập tức đập thình thịch.
Cậu biết tên này. Hắn gọi là Lý Thiết Hùng, hai năm trước cậu có đọc thấy trên báo, cũng vì buôn lậu thuốc phiện mà bị truy nã. Cảnh sát chia kịp bắt thì hắn đã trốn thoát khỏi Trung Quốc, không ngờ hai năm sau hắn lại dám ngóc đầu trở lại, còn quay lại con đường ban đầu.
Lão Đồ nhìn hắn: “Tôi có lừa anh đâu, tôi bị chính lão Hạ kia đá rớt chức đó. Năm đó tôi đúng lúc phụ trách điều tra vụ án của anh, đã thả anh, nhưng lần này anh nhất định phải giúp tôi.”
Lý Thiết Hùng nhìn lão: “Lão Lý tôi từ trước đến nay có ân sẽ báo,” Hắn nhìn Kỷ Duệ: “Càng đừng nói… năm đó tôi bị truy nã cũng có công rất lớn của ả Kỷ Hàn.”
“Vậy thì quá tốt rồi, lần này chúng ta tính nợ mới nợ cũ luôn một lượt đi.” Lão Đồ kích động nói, cầm di động lên: “Tôi đã gọi điện thoại cho Hạ Vũ rồi, chờ bọn hắn đến đây, đến lúc đó…” Lão ta nhe răng cười.
Hóa ra di động là do bọn chúng cầm. Kỷ Duệ nhìn di động trong tay Lão Đồ, thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Vốn cậu còn đang lo không biết di động có bị ném hay không, không ngờ là bị Mập Mạp này lấy mất…
Như vậy là tốt rồi!
Di động kia được chế tạo đặc biệt, bên trong có gắn chip định vị GPS, mặc kệ cậu có ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần mang theo di động thì Hạ Vũ sẽ tìm được cậu.

Kỷ Hàn nhìn khu nhà trọ lụp xụp cũ kỹ phía trước. Hạ Vũ đã cho người xác định vị trí của Kỷ Duệ, tọa độ biểu hiện chính là khu này, bọn họ định lẻn vào cứu người! Nơi này là khu giải tỏa và di dời cư dân đi nơi khác trên đảo nhỏ, không còn ai ở đây nữa, nhưng… Muốn tìm ra một người trong đống hoang phế lớn như vậy… chỉ cần nghĩ thôi là đã cảm thấy có bao nhiêu là khó khăn.
Hơn nữa, Bàn Tử bên kia cũng đã gọi điện thoại tới, làm cho kế hoạch lẻn vào cứu người của bọn họ bị thất bại.
Hắc Tử và Tiểu Bạch bọn họ đều có nhiệm vụ phải đi. Trầm Sùng và Tần Dịch khi biết được Kỷ Duệ gặp chuyện không may đã đi suốt đêm để đến đây.
“Tín hiệu của Tiểu Duệ phát ra từ khu vực này, nhưng điện thoại của nó giờ đã bị lão Đồ lấy mất, hơn nữa tín hiệu phát ra cũng không rõ ràng. Đợi lát nữa xem nơi đàm phán và nơi phát ra tín hiệu xem có thể cùng chỗ này hay không! Tới lúc tôi đi vào đàm phán với đối phương, các người thừa cơ mà hành động.” Hạ Vũ phân phó nhiệm vụ.
“Em cũng muốn đi!” Kỷ Hàn nói.
“Không được!” Hạ Vũ cự tuyệt ngay tắp lự, không cho cô mạo hiểm.
“Bên đó nói muốn cả hai chúng ta cùng đến, nếu chỉ thấy mỗi mình anh xuất hiện, vậy đối phương chắc chắn sẽ không hài lòng, sẽ nghi ngờ.” Kỷ Hàn cũng không nhượng bộ, hiện tại hai chân của anh không thể nào đi được, cô làm sao có thể yên tâm để cho anh đi một mình: “Cậu Dịch, cậu và Trầm Sùng hành động cùng nhau, con tôi phải nhờ vào hai người.”
“Đội trưởng Hàn, cô yên tâm đi, cho dù phải liều cái mạng già này tôi cũng sẽ cứu Duệ ca ra.” Tần Dịch vỗ tay lên *** mình cam đoan.
“Lão đại, để cô ấy cùng đi với anh đi.” Trầm Sùng cũng không yên tâm để cho Hạ Vũ một mình đi gặp bọn họ: “Đồ Bàn Tử bây giờ đã bị buộc vào đường cùng, lúc này chuyện ác độc gì hắn cũng có thể làm, nếu để anh đi một mình chúng tôi cũng sẽ lo lắng.” Anh lấy ra hai máy theo dõi loại nhỏ: “Gắn cái này vô lỗ tai hai người, sau khi cứu được thằng nhóc kia, tôi sẽ báo cho các hai người biết, khi đó hai người có thể thoát thân.”
Cuối cùng Hạ Vũ vẫn phải thỏa hiệp: “Mặc kệ thế nào, em phải coi an toàn của em là thứ nhất, tự bảo vệ tốt bản thân.” Anh nói.
“Em biết!” Cô sẽ không để cho mình trở thành gán*** của anh.
Sau khi đã sắp xếp thỏa đáng, bốn người chia làm hai tổ bắt đầu hành động.
Kỷ Hàn đẩy Hạ Vũ tiến vào khu giải tỏa cũ, một tên côn đồ xông từ chỗ tối ra dẫn bọn họ quẹo trái quẹo phải một hồi, cuối cùng dẫn họ đi vào một ngôi nhà cũ kỹ. Hai người vừa vào liền phát hiện trong nhà này được bài binh bố trận không ít người, cửa sổ nào cũng đều có người đứng.
Chỉ một lát sau, hai người đã gặp được bọn ςướק lần này.
“Lý Thiết Hùng!” Kỷ Hàn nhận ra ngay người trung niên gầy gò kia.
“Hai năm không gặp rồi ha, Kỷ đại cảnh quan.” Lý Thiết hùng nhếch miệng, ban cho cô một nụ cười không thiện ý: “Không ngờ tôi lại quay trở về đây chứ gì.” Vài năm trước, hắn là tay buôn MT lớn nhất khu Tây Bắc Trung Quốc. Lúc ấy, hắn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ngày ngày đều thư thái thích ý. Hắn dùng tiền buôn lậu thuốc phiện kiếm được mua chuộc được không ít quan chức địa phương để cho công việc của hắn ngày càng an toàn. Cái gọi là làm quan làm phỉ cũng là để lo cho gia đình, cuộc sống của những quan chức này có tốt thì ngày tháng của hắn cũng sẽ tốt.
Lúc ấy, Kỷ Hàn là tiểu đội trưởng đội truy quét MT, đương nhiên thuộc loại nhân vật tép riu hắn chẳng thèm để vào mắt. Kết quả, chính nhân vật tép riu này lại là người quậy lên sóng to gió lớn, cứ bám riết lấy hắn chẳng tha, cuối cùng khiến cho hắn không thể không vượt biên trốn ra nước ngoài.
Tay Kỷ Hàn đặt ở trên xe lăn nắm lại thật chặt. Lý Thiết Hùng là loại người gì cô hiểu rất rõ: “Con tôi đâu?”
“Yên tâm ——” Lý Thiết Hùng cười cười châm ***, thở ra một ngụm khói trắng: “Thằng quỷ con đó vẫn an toàn. Cá lớn chưa mắc câu, mồi câu đương nhiên phải được giữ lại chứ.” Nói xong, hắn đưa mắt ra hiệu, kêu thuộc hạ đi qua khám xét người Kỷ Hàn và Hạ Vũ xe có mang theo VK hay không.”
“Yên tâm đi, chúng tôi không mang VK!” Hạ Vũ nhấn mạnh: “Chúng tôi đã đến đây, các ngươi cũng có thể thả người như đã hứa rồi.”
“Gì mà gấp vậy.” Đồ Bàn Tử hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Vũ: “Tiền đâu?”
“Cho tôi nhìn thấy con tôi trước đã.” Kỷ Hàn đưa ra yêu cầu: “Hai chúng tôi đã ở trong này, các ông nhiều người như vậy, không cần lo lắng là chúng tôi sẽ đào tẩu đâu.”
Lý Thiết Hùng nhìn cô, lại nhìn Hạ Vũ ngồi trên xe lăn: “Cũng đúng! Một phụ nữ, một phế nhân, ha ha ha ——” Sau một hồi cười cợt, hắn sai người đi dẫn thằng nhóc lên.
“Kỷ Tiểu Hàn ——” Kỷ Duệ vừa nhìn thấy hai người, lập tức kêu lên.
“Duệ ca! Bọn chúng có đánh con không?”
“Không có.” Kỷ Duệ lắc lắc đầu, còn muốn nói thêm gì đó thì kẻ bên cạnh đã lấy tay bịt miệng cậu lại, buộc cậu im lặng.
“Được rồi, người mày cũng đã gặp rồi, có thể yên tâm rồi chứ.” Đồ Bàn Tử xoa xoa mồ hôi trên trán, vẻ mặt khó chịu: “Tiền đâu? Lấy ra đây!”
Sau khi việc xảy ra, tiền tài lão ta có được đều bị đóng băng, trong người không có đồng nào thì dù có muốn chạy trốn cũng không có biện pháp.
“Tiền ở trong này.” Hạ Vũ vỗ vỗ gói to đặt dưới đầu gối: “Thả người đi, tiền sẽ là của các ngươi.”
“Trước tiên lấy tiền ra…” Đồ Bàn Tử nóng nảy, nói với Lý Thiết Hùng đứng một bên: “Thả thằng quỷ này đi, chúng ta lấy tiền rồi chạy lấy người.”
“Kỷ Tiểu Hàn… Mau cứu con… con không muốn ở chỗ này… Mau cứu con…” Biểu hiện Kỷ Duệ nãy giờ vốn vẫn giữ bình tĩnh, lúc này đột nhiên gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Câm miệng!” Lý Thiết Hùng rống cậu một tiếng, nhưng không làm cho cậu câm miệng mà ngược lại còn làm cho cậu khóc càng dữ! “Lôi thằng quỷ này đi cho tao.” Lý Thiết Hùng phân phó hai tên tay chân, hai người vội vàng lôi Kỷ Duệ đang ầm ĩ mang đi.
“Lý Thiết Hùng —— ông muốn thế nào, nói đi.” Kỷ Hàn biết sự việc không dễ giải quyết như vậy, tính cách của Lý Thiết Hùng là có thù tất báo.
Lý Thiết Hùng nhìn cái gói to trong lòng Hạ Vũ, “Tao không thiếu tiền.” Chỉ cần còn mạng thì tiền còn có thể kiếm lại, nhưng thù này nhất định phải báo, cơ hội trước mắt tốt như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua!
Khi Đồ Bàn Tử tìm đến hắn xin giúp đỡ, hắn vốn chỉ nghĩ là thuận tay trả lại ân tình năm xưa, lại không ngờ rằng… Ai mà biết thằng quỷ con kia hóa ra lại là con của Kỷ Hàn, cơ hội báo thù đưa đến tận cửa, hắn làm sao có thể buông tha.
“Vậy là ông muốn mạng.” Kỷ Hàn mặt không đổi sắc: “Để cho ông nhớ thương nhiều năm như vậy, ông đúng thật là để mắt đến tôi nhỉ.”
“Ha ha ha ——” Lý Thiết Hùng từ trên ghế đứng lên, tiến lên phía trước vài bước. Lúc này, Kỷ Hàn mới chú ý bước chân của hắn khi đi có vẻ như hơi bị cà nhắc: “Cái chân này của tao ăn một viên đạn của mày, mày còn nhớ không?”
“…” Nói thật, cô không hề nhớ!
“Những năm gần đây, tao luôn luôn chờ một ngày được báo thù, luôn nghĩ xem báo thù thế nào thì mới tốt…” Hắn đi đến một bên, lấy ra một cái hòm thuốc: “Tao bán thuốc phiện, tiền lời buôn bán tao cũng cho cảnh sát chúng mày không ít đồ ngon thức ngọt. Mọi người cứ nước sông không phạm nước giếng, cùng nhau phát tài thì có gì mà không tốt đâu.”
Hắn lấy từ trong túi ra một cái ống kim tiêm: “Kỷ đại cảnh quan nhất định là chưa bao giờ chích thuốc phiện đúng không, cho nên mới không thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này.” Hắn quơ quơ ống tiêm trên tay, vài giọt chất lỏng trong suốt từ trong ống tiêm trào ra: “Cho nên, tao đã chuẩn bị cho mày một món quà quý giá, loại này tuyệt đối không phải là loại hỗn hợp hay bán cho người thường. Cái này có độ tinh khiết rất cao. Rất quý đấy.”
Khóe miệng Kỷ Hàn giần giật, mặt trắng nhợt. Cô đã từng có thời gian làm việc trong tổ cai nghiện nên hiểu được thuốc phiện càng tinh khiết thì khi nhiễm vào càng không cách nào giải độc.
“Yên tâm đi, liều lượng tao đã khống chế rất tốt.” Hắn giơ ống tiêm trong tay lên: “Chút nữa khi kim tiêm chui vào tĩnh mạch của mày, đem chất lỏng này hòa chung với máu của mày chảy khắp cơ thể, sau đó chảy lên đầu, thì mỗi một dây thần kinh trên người mày đều sẽ cảm nhận được sự *** tột độ.”
Lý Thiết Hùng mô tả đầy sinh động khiến Kỷ Hàn nghe được mà nổi hết cả da gà. “Tiêm liên tục ba liều, đảm bảo cả đời mày cũng không thể cai được.” Hắn cười rất vui vẻ, rất dữ tợn: “Thế nào, biện pháp này mày cảm thấy thế nào?”
“Biến th'!” Kỷ Hàn nhìn hắn đề phòng, đồng thời chờ tin từ Trầm Sùng bên kia.
Lúc này, máy truyền tin trong lỗ tai truyền đến ba tiếng gõ mạnh, Kỷ Hàn cùng Hạ Vũ biết, bọn Trầm Sùng đã thành công!
Ng'n t Kỷ Hàn chọc chọc vào sau lưng Hạ Vũ, đây ám hiệu mà bọn họ đã thương lượng trước khi đi, để cho anh chuẩn bị sẵn sàng. Hạ Vũ giơ túi xách chứa tiền lên: ” Đồ Bàn Tử, số tiền này ông có muốn hay không…”
“Hỏi nhảm…”
Đồ Bàn Tử vừa nói xong, Hạ Vũ liền ném túi xách trong tay lên trên mặt hắn, một chồng nhân dân tệ từ trong túi rớt ra bay đầy trời, bọn tay chân xung quanh Lý Thiết Hùng vội vàng chạy tới ςướק. Đồ Bàn Tử thấy thế thì mắt như đứng tròng, cũng xông tới nhặt.
Lúc này, túi xách đột nhiên nổ tung, đạn chói trong túi bung ra cùng hơi cay khiến tầm nhìn của toàn bộ người trong phòng đều trở thành trắng xoá. Kỷ Hàn nhân cơ hội này cõng Hạ Vũ lên, căn cứ đường đi đã ghi nhớ trong đầu lúc vào, liền xông ra ngoài…
Tiếng mắng tức giận, tiếng suýt xoa, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. Hạ Vũ lấy S***g ra, nâng tay bắn hai phát, giải quyết hai kẻ định ngăn bọn họ lại…
“Rõ ràng soát người rồi mà, sao trên người hắn còn có VK?” Lý Thiết Hùng rít gào, nhìn hai kẻ bị bắn té trên mặt đất.
“Tôi… Chúng tôi có tìm, nhưng không lục soát hắn!”
Hạ Vũ là loại người nào chứ? Muốn giấu VK thì đương nhiên có thể tránh không cho đám tiểu tốt này khám ra.
“Fuck!” Lý Thiết Hùng đạp một đạp: “Sao còn không đuổi theo, đuổi không kịp, cả đám đều ૮ɦếƭ đó! Còn tụi mày, lôi thằng quỷ con kia tới đây…”
Quay đầu nhìn Đồ Bàn Tử còn đang nhặt tiền trên đất, Lý Thiết Hùng rút S***g từ trong bụng ra, không chút do dự nhắm đầu lão mà P0'p cò S***g!
“Mày…” Đồ Bàn Tử thốt lên một tiếng rồi ngã ụp xuống, mở to mắt nhìn hắn trân trối, trong tay còn nắm chặt túi tiền.
“Đồ phế vật chỉ biết làm cho chuyện xấu thêm!” Lý Thiết Hùng một cước đá văng lão.
Chỉ chốc lát sau, hai tên thuộc hạ quay lại mang đến tin tức: “Lão đại… thằng quỷ kia… Không thấy nữa!”
“Tìm cho tao! Tìm bọn chúng bằng được cho tao!”

“Chú Trầm ——”
Tiếng S***g làm cho Kỷ Duệ dừng chạy. Hiện tại, bọn họ ở trong ống thông gió, bốn người giống bốn con chuột lần dò bò về phía trước.
“Yên tâm đi, bên lão đại sẽ chạy đến ngay!” Trong bụng Trầm Sùng cũng có hơi lo lắng, dù sao hiện thời hai chân của Hạ Vũ không dùng được, nhưng mà… Mặc kệ thế nào, trước tiên mang hai thằng nhóc này ra ngoài cái đã, xong rồi bọn họ mới có thể an tâm quay trở lại cứu người.
“Tiểu Duệ.” Đại Vĩ theo sát phía sau Kỷ Duệ có hơi sợ bóng tối: “Tối quá… Mình sợ…”
“Chạy khỏi chỗ này sẽ không tối nữa!” Kỷ Duệ an ủi cậu, trong lòng cũng hiểu rõ, chỉ khi cậu được an toàn rồi thì các chú Trầm Sùng mới có nhiều tinh lực đi giúp Kỷ Hàn và Hạ Vũ. Hiện tại cậu rất hối hận, nếu… nếu cậu không cùng với Đại Vĩ đến đây thì sẽ không lâm vào mối nguy hiểm này, làm cho Kỷ Hàn và Hạ Vũ cũng lâm vào nguy hiểm.
Cậu không phải là loại người cực kỳ chính nghĩa, ngẫu nhiên có cử chỉ chính nghĩa cũng đều là bất chợt mới làm. Cậu chỉ hy vọng mọi người có thể bình an. Nếu bởi vì chuyện này mà làm cho Kỷ Tiểu Hàn hoặc là Hạ Vũ bị thương… cậu…
“Yên tâm đi, lão đại với chị dâu sẽ không sao đâu!” Cảm nhận được tâm tư của cậu, Trầm Sùng lên tiếng an ủi, sau đó mấy người lại tiếp tục rón rén đi về hướng ra!
Ở phía trước có một đoạn ống dẫn bị đứt đoạn, Trầm Sùng vượt qua trước, ở bên tiếp ứng, đón được Kỷ Duệ, sau đó là Đại Vĩ… Không ngờ Đại Vĩ vừa vươn được sang đầu ống kia thì trượt chân một cái, hơn phân người rớt ra ngoài…
“Ở trong này… Bọn chúng ở trong ống thông gió!”
Đám người đang tìm người dưới tầng trệt nhìn thấy lập tức hô lớn lên, tiếp đó cả đám cùng chạy lại phía này…
“Fuck!” Trầm Sùng một tay kéo phắt Đại Vĩ lên: “Đi mau!”
Măt Kỷ Duệ trắng bệch, đã nghèo còn mắc cái eo! Vốn trước đây có thể an toàn thoát đi, nhưng tình huống như bây giờ sợ là đã khó càng thêm khó!
Kỷ Tiểu Hàn đâu… Bọn họ bên kia có sao không!
Cậu cắm đầu chạy về phía trước, chỉ cần chạy được ra ngoài, chạy đến nơi an toàn là được, như vậy Kỷ Tiểu Hàn sẽ không cần phân tâm cho cậu nữa…
Nhưng mà, loại chuyện ‘chỉ cần’ kiểu này thật hết sức mơ hồ! Hơn nữa, căn cứ định luật Murphy, một sự việc nếu có khả năng thất bại thì cho dù tỷ lệ này có nhỏ bao nhiêu đi nữa, nó cũng sẽ xảy ra.
Sự việc không muốn nó xảy ra thì nó sẽ càng có khả năng xảy ra!
“Reng reng reng ——” Lúc này, di động trên người Đại Vĩ vang lên…
*
Tiếng S***g dày đặc như pháo nổ liên hồi, cậu và Đại Vĩ tránh ở sau ván cửa, Trầm Sùng và Tần Dịch chạy ra đánh lạc hướng những kẻ đuổi theo…
Lý Thiết Hùng đúng là không muốn sống nữa, hoặc là đã bị tâm lý trả thù làm cho mụ mị, nên đã quên không nhìn quy định pháp luật của Trung Quốc mà cho bọn tay chân liều mạng lấy S***g bắn loạn xạ…
Kỷ Hàn bị tiếng S***g dày đặc dọa hoảng hốt, nhưng động tác dưới chân cũng không dám ngừng một khắc nào, những kẻ đuổi theo sau tuy đã ít đi nhưng cô vẫn không dám lơi lỏng…
Cửa cách đó không xa, chạy ra là có thể an toàn!
“Kỷ đại cảnh quan, xem xem trong tay tao là ai nè!”
Giọng nói đắc ý của Lý Thiết Hùng từ phía sau truyền đến. Hạ Vũ quay đầu lại nhìn thì thấy ngay nhóc con đang bị Lý Thiết Hùng ôm trong tay: “Tiểu Duệ!”
Kỷ Duệ giãy dụa, trên mặt có đốm máu bị ứ đọng, cắn môi nhìn về phía Kỷ Hàn và Hạ Vũ phía trước: “Mẹ ——”
“Chạy đi —— chạy nữa đi ——” Lý Thiết Hùng mang trên mặt vẻ cuồng loạn: “Suýt nữa là lại bị tụi mày đùa giỡn rồi… chạy nữa thử xem!” Hắn nắm Kỷ Duệ trên tay quơ quơ: “Nếu mày tiếp tục chạy, tao liền tiêm thuốc phiện vào thằng oắt này… Đúng vậy, làm cho thằng oắt này nghiện, mày nhất định sẽ càng khó chịu hơn.”
Nói xong, hắn lấy ra ống tiêm ——
“Đừng!” Kỷ Hàn hoảng sợ: “Có chuyện gì thì tính với tao nè…”
“Ha ha ha ha —— biết sợ rồi sao!” Lý Thiết hùng nhìn chiếc xe vừa thắng kít trước cửa: “Lên xe!” Trận bắn nhau vừa rồi đã làm bại lộ địa điểm này, hắn phải đổi địa điểm: “Mang hắn theo luôn.” Hắn chỉ vào Hạ Vũ.
Kỷ Hàn cõng Hạ Vũ lên, đi tới cửa chiếc xe MiniBus, Lý Thiết Hùng cũng theo sau lên xe. Xe nhanh chóng chạy tới một đầu khác của thành phố.
Lý Thiết Hùng cho người cầm S***g chĩa vào đầu Hạ Vũ, nhìn một nhà ba người: “Kỷ Hàn ơi là Kỷ Hàn, chỉ không chú ý một chút thôi thì suýt để cho mày chạy mất rồi. Bất quá lần này sẽ không được nữa đâu…” Hắn tóm lấy Kỷ Duệ: “Ngay trước mặt mày mà tiêm thuốc phiện vào người con mày, mày thấy có được không!”
“Lý Thiết Hùng!” Kỷ Hàn cắn răng, nén xuống nỗi sợ hãi đang không ngừng dâng lên trong lòng: “Tiêm cho tôi… không phải ông muốn tôi bị nhiễm thuốc phiện đó sao, không phải muốn cho tôi thử loại cảm giác này đó sao…”
Lý Thiết Hùng thỏa mãn thưởng thức sự sợ hãi trên mặt cô, làm ra vẻ tự hỏi: “Khó xử à nha… Quên đi, cứ để cho thằng quỷ con này…”
“Tiểu Hàn!” Sắc mặt Hạ Vũ xanh mét.
“Kỷ Tiểu Hàn!”Kỷ Duệ khóc hô lên.
Kỷ Hàn đoạt lấy ống tiêm trong tay hắn, đâm vào tĩnh mạch của chính mình: “Để tôi!”
“Ha ha ha ha —— Kỷ đại cảnh quan chắc không ngờ cũng có một ngày tự tiêm thuốc phiện cho chính mày chứ hả.” Hành động này không nghi ngờ gì nữa đã lấy được lòng của Lý Thiết hùng.
“Lão đại, phía trước có dựng chướng ngại vật!” Lái xe nhìn hàng rào sơn trắng đỏ phía trước.
“Tiếp tục tiến! Chạy hướng Nam.”
Cư dân gốc trên đảo nhỏ này là thuộc dân tộc thiểu số, nếu đặt trên bản đồ cổ đại, nơi này thuộc Miêu Cương. Khi đảo nhỏ được khai phá, Miêu Cương phong tình là một trong những tiêu điểm đặc sắc nhất được nhấn mạnh trong các chương trình quảng cáo. Chính sách bảo hộ dân tộc thiểu số cũng làm cho hành động của những tay buôn MT càng thêm dễ dàng. Phía Nam theo như lời Lý Thiết Hùng là một khu rừng rậm nguyên thủy chưa được khai phá, nơi đó còn có không ít các bộ lạc dân tộc thiểu số sinh sống.
Xe phăng phăng một đường bất kể đèn xanh hay đèn đỏ, cứ như vậy mà phóng thẳng về hướng Nam. Kỷ Hàn muốn tìm cơ hội để cho Kỷ Duệ trốn ra khỏi xe nhưng vẫn không thể. Mãi đến nửa đêm, khi lái xe và một tên thuộc hạ trên xe mắc tiểu quá không thể chịu được nữa thì mới dừng xe ở ven đường để giải quyết vấn đề sinh lý. Lúc xe khởi động chuẩn bị chạy tiếp, cửa xe sắp đóng sập lại trong nháy mắt, Kỷ Hàn nhân cơ hội này đạp Kỷ Duệ ra khỏi xe: “Duệ ca —— chạy mau.”
Kỷ Duệ liều mạng cắm đầu cắm cổ chạy, vọt vào rừng cây ven đường, bóng tối trở thành tấm màn tự vệ tốt nhất.
Lý Thiết Hùng không ngờ Kỷ Hàn lại đột nhiên hành động như vậy, có thêm thằng quỷ kia trong tay tương đương với thêm một con át chủ bài: “Con đàn bà ૮ɦếƭ tiệt!” Hắn vung tay lên hung hăng cho Kỷ Hàn một cái tát lên mặt.
Tay còn chưa rút về, Hạ Vũ bị chế trụ ở một bên đã dùng đầu đập thẳng vào đầu hắn, khiến toàn thân hắn bị choáng váng mơ hồ.
“Fuck! Còn lộn xộn nữa ông mày sẽ bắn ૮ɦếƭ chúng mày.” Một tên gầy teo dùng báng S***g đánh mạnh lên mặt Hạ Vũ khiến máu chảy đầy mặt.
“Muốn giết thì giết nhanh chút.” Hạ Vũ phun ra một Pu'ng máu: “Mày còn muốn dùng hai bọn tao làm con tin để đàm phán với chính quyền, tìm đường rời khỏi Trung Quốc chứ.”
“Đúng vậy, quả nhiên cũng có đầu óc.” Lý Thiết Hùng ôm chỗ bị Hạ Vũ tông vào: “Ba mày có chức trong quân đội, giữ mày trong tay thì tao có lợi thế khá lớn.”
Lúc này, hai người đuổi theo Kỷ Duệ đã trở về, Kỷ Hàn thấy bọn họ cũng không mang được Kỷ Duệ về thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm!
“Nó đâu?”
“Thằng nhóc trốn nhanh quá!” Tên lùn hơn trả lời: “Nhanh lên, tao thấy dưới chân núi hình như có xe cảnh sát đuổi tới rồi. Chúng ta vẫn nên chạy trước đi!”
“Fuck! Lên xe!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc