Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 85

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Cuộc sống như thế
Hai tháng sau, trời đã cuối thu rồi mà nắng vẫn còn gắt nóng.
Từ sau khi trở về từ Nhật, Hạ lão gia đã ra tay sắp xếp nên Kỷ Hàn và Hạ Vũ được rời khỏi tổ chức để chuyên tâm dưỡng bệnh. Đúng như trong dự đoán, nội dung trong con chip nhỏ xíu mà Hạ lão gia nhận được kia đã làm dấy lên một con sóng cuộn, nhưng tất cả đều là ngầm âm ỉ bên trong, chứ bề ngoài đương nhiên không được bất cứ các bên liên quan nào đưa tin công khai.
Mới sáng sớm mà mặt trời đã bừng bừng sức sống, mở màn một ngày mới bằng những tia nắng vàng rực rỡ, tiếng chim hót líu lo sung sướng hòa cùng ánh mặt trời sáng sủa bao phủ quanh một căn nhà lầu lịch sự tao nhã. Đây là một mảnh đất nằm phía nam khu đảo, thích hợp để dưỡng bệnh. Vì để cùng Hạ Vũ phục hồi chức năng và dưỡng bệnh, cả nhà anh đã chuyển đến ở chỗ này.
Nơi đây là một đảo nhỏ lấy du lịch làm nguồn thu chủ yếu, cuộc sống của đa số cư dân trên đảo đều chậm rãi, nhàn nhã, là nơi thích hợp để dưỡng bệnh hay dưỡng lão.
Một đứa trẻ cưỡi xe đạp đi phát báo, động tác thuần thục nhét một tờ báo vào bên trong hộp thư bằng gỗ, sau đó kéo kéo cái chuông xe đạp kính coong kính coong báo cho gia chủ biết là báo sáng đã được phát. Một lát sau, cửa gỗ của căn nhà lầu mở ra, một cậu bé vô cùng đáng yêu bước ra lấy tờ báo trong hộp gỗ, mở ra vừa đi vừa nhìn:
“Kỷ Tiểu Hàn, mặt trời chiếu đến ௱ô** rồi sao còn không dậy đi.” Từ cửa chính vào nhà chỉ cách một khoảng ngắn, thế mà cậu đã duyệt xong một lượt các tin tức được đăng trên báo. Thấy không có tin gì quan trọng, cậu quăng phạch tờ báo lên sô pha, rống cổ hét tướng lên.
Trong phòng ngủ nằm bên tay phải lầu một, có hai người đang nằm trên giường, bên trên là một tấm đắp mỏng bao lấy hai cơ thể. Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, dưới tấm đắp hơi hơi rục rịch, sau đó lại quay về xu hướng tĩnh lặng:
“Nên rời giường rồi.” Người đàn ông nằm bên trái giường vươn tay cách tấm đắp vỗ vỗ lên ௱ô** của người phụ nữ nằm bên phải.
“Ưm…” Người phụ nữ gạt phắt tay anh ra, lúng ba lúng Pu'ng gì đó, nhưng cũng không có ý định rời giường.
Người đàn ông mỉm cười, đẩy mớ tóc lòa xòa che trên mặt cô gái ra, nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh của cô. Rõ ràng con cô đã sắp tám tuổi rồi, thế mà nhìn từ góc nào cô cũng giống như một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp đại học. Thấy cô còn muốn ngủ nướng tiếp, anh nghĩ nghĩ, rồi không kêu cô nữa mà tự chống hai tay ngồi dậy trên giường, đưa tay định kéo chiếc xe lăn đang đặt cạnh giường…
“Để em…”
Cô gái vốn đang ườn trên giường nhanh chóng nhảy dựng dậy, trong giọng nói còn nồng đậm vẻ ngái ngủ nhưng thân thể vẫn có ý thức thực hiện các động tác: trèo qua người của người đàn ông, kéo xe lăn cạnh giường qua, sau đó sẽ đỡ người đàn ông sang ngồi trên xe lăn…
“Tự anh làm được.” Hạ Vũ thấy vẻ mặt còn khát ngủ của cô nên muốn cô có thể ngủ nhiều thêm được một chút nữa.
Kỷ Hàn vươn vai vặn lưng, nhìn đồng hồ: “Cũng phải rời giường rồi, bằng không ông cụ non kia sẽ đến nhéo lỗ tai em nhấc lên.” Ông cụ non hiển nhiên là chỉ thằng con trai bảo bối ngang ngạnh của cô kia.
Thông thường, trẻ con trong các gia đình khác thường nằm ườn trên giường chờ cha mẹ đến gào thét năn nỉ mới rời giường, còn nhà này lại hoàn toàn ngược lại, nằm nướng trên giường thường thường là bà mẹ, người đến kêu là cậu con.
Đỡ Hạ Vũ ngồi sang xe lăn xong, cô đột nhiên dừng lại, khoanh tay nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ một hồi lâu: “Hình như…”
“Sao thế?” Có cái gì không thích hợp sao?
“Hình như vỗ béo ra được một ít thịt.” Cô đưa tay sờ soạng một hồi trên mặt anh: “Hơi mập.”
Hạ Vũ ngẩn ra, sau đó cũng đưa tay lên sờ sờ mặt mình, cảm giác… đúng là mập hơn khi trước một chút.
“Hắc hắc hắc, thức ăn của Duệ ca tốt thật.” Kỷ Hàn nhếch miệng cười khì khì, sau đó vọt tới cửa thò đầu ra hét to: “Duệ ca, chúng ta tỉnh rồi.” Rống lên một câu xong, lại quay về lại trong phòng, phụ đẩy anh đến toilet rửa mặt…
Đây là cuộc sống hiện tại của ba người nhà họ. Đã không còn sự mạo hiểm thường trực, mà thay vào đó là nhàn nhã và phẳng lặng giống như vô số các gia đình khác trên thế giới. Cô hiện đang công tác tại một trường tiểu học trên đảo, làm giáo viên thể dục.
Khi tuyển chọn một nơi để ở trong vô số các địa phương trên cả nước, nơi này ngoại trừ có hoàn cảnh thích hợp cho cuộc sống và dưỡng bệnh thì chủ yếu là có một bệnh viện rất tốt, được đánh giá rất cao về phương diện khôi phục chức năng thần kinh bị tổn thương. Hạ Vũ đang tiến hành vật lý trị liệu tại bệnh viện này.
Tuy nói hiện tại vẫn chưa thấy hiệu quả rõ rệt nào, nhưng cô tin tưởng nhất định sẽ có kết quả khả quan, Hạ Vũ nhất định có thể lại đứng lên và đi lại như xưa.
Lúc hai người ra khỏi phòng xuống dưới ăn sáng, Kỷ Duệ đã đi đến trường. Cậu hiện đang theo học ngay tại trường mà Kỷ Hàn công tác. Trên bàn đã bày biện các món ăn đã được chuẩn bị chu đáo, một bữa sáng kiểu Hoa điển hình gồm sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao – tất cả đã được nhóc con kia đi ra ngoài mua từ lúc sáng sớm.
Kỷ Hàn tóm một cái bánh bao nhét vào miệng, cầm lấy tờ thông báo kẹp trên bàn: “Ừm…”
“Gì thế?” Hạ Vũ rót cho cô một lý sữa đậu nành, ra hiệu bảo cô khoan ăn bánh bao bánh quẩy nhồm nhoàm như thế: “Uống một ngụm đi.”
“Không có gì…” Kỷ Hàn không định nói, nhưng nghĩ nghĩ xong lại thay đổi ý tưởng: “Ở trường muốn tổ chức một đại hội thể thao gia đình.”
Hạ Vũ uống một ngụm sữa đậu nành, đón tờ thông báo cô đưa rồi đọc lướt qua: “Cuối tuần à…”
“Bữa đó cùng đi đi.” Kỷ Hàn nói. Cô vốn lo lắng, với tình trạng này của Hạ Vũ mà đến trường học thì rất có khả năng sẽ nhận lấy không ít các ánh mắt khác thường, nên không định kéo anh đi cùng. Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu thật sự làm như vậy thì chẳng phải cô là kẻ đầu tiên trong tiềm thức xem Hạ Vũ là người tàn phế hay sao… Cho nên, cô thay đổi suy nghĩ, cô muốn để Hạ Vũ cùng đi, để anh cùng tham gia và hòa đồng, để cho anh cũng giống như tất cả mọi người.
Hạ Vũ hiểu được suy tư trong lòng cô, nên không nói gì hết. So với cảm giác nản lòng và không thể chấp nhận như lúc ban đâu, bây giờ anh cảm thấy rất khá, mặc kệ là từ tâm lý hay là từ sinh lý, cũng đều rất tốt. Anh không nghĩ rằng mình sẽ có ngày như thế này, một cuộc sống tương đương như ‘dưỡng lão’. Nhưng đến khi thật sự bước vào cuộc sống này, anh phát hiện mình cũng không hề bài xích nó, thậm chí có thể nói là hưởng thụ…
Bởi vì, bên cạnh anh có đúng người anh cần.
*
Đại hội thể thao gia đình, chính là cha mẹ và con cái cùng tham gia vào các trận thi đấu thể dục thể thao do nhà trường tổ chức.
Ngôi trường tiểu học này là thuộc tư nhân, học sinh học nơi đây ngoài con cái cư dân trên đảo thì cũng có một số ít các đứa trẻ không thuộc đảo này, trong trường học có ký túc xá để ở lại. Đây là trường tư nên thầy giáo đều có bằng cấp rất tốt, cho nên không hề thiếu các gia đình giàu có gửi con em đến đây học.
Con cái cư dân thuộc đảo này có chính sách ưu đãi học phí, bởi xét về cơ sở vật chất, trường này được cho là trường quý tộc, cho nên trong trường học cũng có kha khá con em nhà có tiền. Một lần đại hội thể thao gia đình này giống như là một đại hội so cha so mẹ so gia thế vậy.
Hôm đó trời đẹp, phù hợp để tổ chức thi đấu thể dục, nắng gắt cuối thu đã thu hồi tính tình nóng nảy táo bạo của mình, thay vào đó là vài cơn gió lạnh ngẫu nhiên phơ phất thổi qua, làm cho tâm trạng của người ta cũng tốt đẹp hẳn lên.
Đẹp hơn nữa là trong bãi đậu xe lâm thời bên ngoài trường học đông ken những chiếc xe quý hiếm đắt tiền chói lóa nhìn mà muốn mù mắt, một đám cha mẹ ăn mặc kỹ càng dẫn theo con cái nhà mình, vẻ mặt hoàn mỹ, tự tin mà không mất hòa khí, rộn ràng chào hỏi các gia đình khác. Gặp được người quen thì dừng lại chờ một chút, đơn giản khen ngợi đứa trẻ nhà khác vài câu trước, sau đó chờ người kia khen ngợi lại con nhà mình!
Tại dạng tình huống này, sự xuất hiện của Kỷ Duệ đẩy Hạ Vũ ngồi trên xe lăn có vẻ đặc biệt không giống người thường, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người gom lại trên gia đình hai người này.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Vũ đến trường học, có một số thời điểm trước đây khi thời tiết tốt, sau khi ăn xong cơm chiều, Kỷ Hàn sẽ đẩy Hạ Vũ đi tản bộ, lòng vòng một hồi là lại đến trường học này rồi. Một số nhân viên công tác trong trường học chẳng xa lạ gì với Hạ Vũ, chẳng qua bọn họ không ngờ rằng hôm nay Hạ Vũ sẽ tới đây tham gia đại hội thể dục thể thao này… Một người đi đứng bất lợi như anh thì có thể làm cái gì?
Cổ động viên cho đội sao?
Phải nói chứ, trong tay Hạ Vũ đúng là có cầm theo một cây gậy chuyên dùng để cổ động.
“Đừng nói lát nữa chú cũng sẽ đập gậy la hét cổ động nha.” Khóe miệng Kỷ Duệ run rẩy, cậu rất khó mà tưởng tượng ra được cái hình ảnh kia.
Từ sau khi đến nơi này, toàn thân Hạ Vũ giống như cũng chậm rãi thả lỏng ra, nhìn vào mặt anh thì có thể thấy ngay được điều đó, bởi nó không còn vừa lạnh lẽo vừa tỏ vẻ khó đăm đăm khốc liệt như trước nữa, mà có vẻ khoan thai chậm rãi hưởng thụ cuộc sống của người đàn ông sống tại nhà…
Khả năng thích ứng của người đàn ông này thật ghê người!
Kỷ Duệ vốn đang trông cậy vào chuyện anh cắn răng ken két bức bối tức giận để có thể có cơ hội chế nhạo anh vài câu, kết quả… người thích ứng không được hóa ra lại lạ chính cậu! Địa vị cậu chủ nhỏ nhà họ Kỷ của cậu đã gặp phải một thách thức sâu sắc chưa từng có…
“Trong TV không phải chiếu đầy mấy cảnh này sao?”
Nói đến TV, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Duệ lại giật giật vài cáo. Mấy ngày nay, cuộc sống “dưỡng lão” của Hạ Vũ có một phần lớn là lấy ý tưởng từ TV, hơn nữa là từ các loại phim truyền hình kiểu ‘trong nhà ngoài phố’ dài dòng văn tự…
“Duệ ca ——” Kỷ Hàn từ văn phòng chạy đến đón hai cha con họ.
Bởi vì đây là đại hội thể dục thể thao, nên chuyện mà giáo viên thể dục phải làm lúc này có vẻ nhiều, hôm nay Kỷ Hàn phải đảm nhiệm vai trò trọng tài của rất nhiều các môn thi đấu: “Duệ ca, mẹ chuẩn bị sẵn cho con rồi đó.” Kỷ Hàn nói xong, rút phặt một lá cờ từ sau lưng ra, mặt trên lá cờ viết bốn chữ to đùng ngã ngửa: Duệ ca cố lên! Kỷ Duệ ôm đầu than trời trách đất, chỉ số thông minh của hai người này đúng là có vấn đề, can đảm vô cùng.
“Hai người là cha mẹ của Kỷ Duệ đúng không.” Lúc này, một đôi nam nữ quần áo chỉnh tề dắt một cậu bé đi tới, người đàn ông vươn một tay: “Rất vui được gặp hai người, Kỷ tiên sinh…”
Kỷ tiên sinh… Kỷ Duệ đứng bên cạnh nhếch miệng nở nụ cười.
“Hạ Vũ!” Trên mặt Hạ Vũ không biểu lộ chút xíu sắc thái xấu hổ nào, bình tĩnh nắm lấy tay người kia, nhân tiện thông báo tên họ đúng của mình.
Dáng vẻ tự nhiên kia của Hạ Vũ ngược lại đã làm cho đối phương xấu hổ: “Là Hạ tiên sinh à.”
“Kỷ Duệ, ba cậu ở rể hả.” Cậu bé bên gia đình kia đột nhiên thốt ra một câu, nói đúng tâm sự trong lòng của hai vị đại nhân nhà mình.
Thời buổi này con nít đứa nào đứa nấy đều trưởng thành sớm, hơn nữa việc internet thông dụng đã khiến cho những đứa trẻ ngay từ nhỏ đã hiểu được các loại từ ngữ câu cú thông dụng đương thời. Hơn nữa, đám con nít cũng có sự cạnh tranh kịch liệt lẫn nhau, không chỉ so cha so mẹ, mà còn so sánh kèn cựa cả về thành tích và mức độ nổi tiếng trong trường lớp! Cậu bé nhà này tên Đinh Hiểu Lỗi, bình thường trong mắt thầy cô giáo cũng là một học sinh tốt, nhưng… lại thuộc loại người ngàn năm chỉ đứng thứ hai, thành tích vĩnh viễn bị Kỷ Duệ đè ép, bạn bè kết thân cũng không bằng Kỷ Duệ, cho nên trong lòng khó tránh khỏi luôn có cảm xúc muốn so đấu với Kỷ Duệ, từ đó cũng làm cho cha mẹ cậu biết đến sự tồn tại của Kỷ Duệ.
“Không đâu! Chúng ta còn chưa có kết hôn.” Kỷ Hàn đĩnh đạc trả lời.
Sống chung, con ngoài giá thú!
Tin tức liên tiếp tuôn ra khiến cho đôi vợ chồng trẻ liên tục kinh ngạc, không khỏi đưa mắt nhìn nhìn Kỷ Duệ, rồi lại nhìn nhìn cha mẹ cậu, vẻ mặt hơi khó tin… Một gia đình hỗn loạn như vậy làm sao nuôi dưỡng và tạo thành một đứa trẻ vĩ đại được?
Vĩ đại hay không vĩ đại không chỉ cứ nói là được, giống như việc so sánh giữa con la và con ngựa, cứ phải lôi ra cưỡi thì mới biết!
“Các bạn hôm nay cũng đăng ký tham gia thi đấu à.” Ba người nhà họ Đinh mặc đồ đồng phục gia đình xa hoa, nhìn chung mang dáng vẻ một gia đình vui vẻ hòa thuật. Bà Đinh tao nhã hỏi một câu, nhân tiện đưa mắt đánh giá cách ăn mặc của hai mẹ con nhà họ Kỷ và Hạ Vũ: áo thun bình thường, quần short bình thường… A, người đàn ông ngồi trên xe lăn kia thậm chí chỉ mang dép lê: “Bảo bối nhà chúng tôi muốn tham gia thất cả các hạng mục thi đấu, và đều phải lấy hạng nhất.” Cô sờ sờ đầu con: “Nhưng tôi sợ nó làm vậy thì mệt lắm, nên hay là hai nhà chúng ta cùng chọn vài hạng mục chung đi, như vậy mới có động lực cạnh tranh mới chứ đúng không? Đương nhiên, hữu nghị là hàng đầu, thứ đến mới là thi đấu.”
Lời này được nói đưa đẩy khéo léo vô cùng. Kỷ Hàn chán nhất là gặp phải loại cha mẹ mang tâm lý ganh đua nghiêm trọng như thế này. Con anh chị muốn biểu hiện bản lĩnh thì tự đi mà nghĩ biện pháp để thắng Duệ ca đi, còn lòng vòng tìm đường ngang ngõ tắt làm gì: “Việc này do Duệ ca quyết định.” Cô thảy vấn đề sang cho cậu con.
Kỷ Duệ còn chưa kịp mở miệng, từ xa đã có vài bóng người chạy vội tới.
“Anh nhỏ Kỷ gia!” Đây là Tần Dịch!
“Lão đại ——” đây là Hắc Tử!
“Sếp, chị dâu!” Đây là Tiểu Bạch!
“Khốn kiếp! Coi bộ sống quá tốt hả, béo ú ra.” Đây là kẻ đầy bụng oán niệm vì bị tăng lên tổ trưởng – Trầm Sùng.
Nhóm người ngày bất ngờ đến đây làm khách khiến Kỷ Hàn kinh ngạc một chút: “Mọi người sao lại đến đây!”
Trầm Sùng đáp: “Vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, mệt đến sắp ૮ɦếƭ nên xin nghỉ ngơi một chút. Nghĩ cũng đã lâu rồi không lại đây chơi, nên tới đây nhìn xem thế nào.”
“Lần này đi làm nhiệm vụ bên Thái Lan, suýt thì tống được một tên ma quỷ vào tù!”
“Đội trưởng Hàn, lần này tôi có được một cây S***g mới, dùng rất đã.”
“Fuck! Cậu còn dám nói, trừ việc bắn tỉa coi còn được, còn lúc đó thiếu chút nữa thì khiến bom nổ ông đây thành quỷ rồi. Về sau xem ông đây luyện cậu như thế nào!”
“Lúc vừa tiến vào cửa trường, thấy hôm nay bên này sẽ cử hành đại hội thể dục thể thao người nhà gì gì đó à…”
“Ha ha… Lão đại, anh đừng tàn nhẫn như vậy chứ, tổ hợp anh với chị dâu còn thêm thằng quỷ nhỏ kia nữa thì đúng là hủy thiên diệt địa không có tính người đó nha!”

Mấy người bô bô nói chuyện sau đó vừa tán gẫu vừa chòng ghẹo nhau, nháy mắt đã gạt ba người nhà họ Đinh ra rìa. Cuối cùng cũng may là Kỷ Duệ sự nhớ tới họ, quay đầu tủm tỉm cười nhìn ba người nhà họ Đinh đã bị đối thoại hung hãn của bọn họ làm cho chấn kinh, cẩn thận dịch ra xa xa sợ bị đạn lạc, nói: “Còn muốn so không?”
Sắc mặt cha mẹ nhà họ Đinh có hơi nhăn nhó… Vừa rồi mới nghe được trong câu chuyện của bọn họ nào là S***g nào là bom gì gì nha…
Tuy rằng không biết những người này đang làm gì, nhưng xem ra không phải loại người dễ trêu chọc…
Cuối cùng, Kỷ Duệ lựa chọn vài môn thi đấu không cần đến hai chân, rồi cùng phối hợp với Hạ Vũ để hoàn thành, tỷ như… bắn S***g gì đó!
“Tình huống chân Sếp bây giờ thế nào.” Trầm Sùng tìm cơ hội tiến đến bên cạnh Kỷ Hàn hỏi nhỏ.
“Bác sỹ nói tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, tình huống của anh ấy còn tốt hơn cả mong đợi.” Kỷ Hàn nhìn vào hai cha con trên sân bắn: “Nhưng không hiểu vì sao vẫn không đứng dậy được, bác sỹ nói có thể là do vấn đề về tâm lý…”
Trầm Sùng cứ như nghe được chuyện ngàn lẻ một đêm: “Vấn đề tâm lý?” Cái tên Hạ Vũ tinh thần mạnh mẽ đến không giống người thường kia sao?
Kỷ Hàn xệ miệng: “Bác sỹ cũng chỉ đoán thế thôi, có thể sau một thời gian nữa thì anh ấy sẽ khôi phục lại được như cũ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc