Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 84

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Cái ૮ɦếƭ của lão Kurita
Người đàn ông này, cho dù hai chân không thuận lợi cũng không hề làm giảm khí chất của anh, cho dù đối mặt với một Aoyama Eita xảo quyệt tàn nhẫn vẫn biểu hiện một sự trấn định không ai bằng.
“Anh…” Kỷ Hàn liếc mắt nhìn người ngồi trên xe lăn: “Tóm lại là anh muốn làm gì thế?”
Đối thoại giữa anh và Aoyama Eita khiến cho cô nghe mà như lọt vào sương mù. Đây là cách so chiêu giữa những cao thủ với nhau chăng?
Giọng Hạ Vũ vô cùng bình tĩnh: “*** thôi mà.”
Mặt Kỷ Hàn nhăn nhúm! Ông lớn à, ông có cần nói chuyện *** mà nhẹ như lông hồng vậy không! Vừa nãy trong phòng, cô chỉ nghe thôi mà còn không giữ bình tĩnh được nữa là!
Ừ thì *** cũng được đi, nhưng kẻ bị giết là Kurita Ichiro à nha, một lão già quỷ quyệt đứng đầu phái chủ chiến Nhật, một nhân vật quan trọng trên chính trường lẫn giới quân sự Nhật Bản à nha. Thế mà anh nói ra cứ thản nhiên như không. Mà anh càng thản nhiên như vậy, càng bình tĩnh như vậy, càng biểu hiện rằng khả năng thành công của việc này rất lớn!
“Anh… điên rồi.” Tuyệt đối là điên rồi, bằng không sao có thể nghĩ ra chuyện như vậy được: “Chuyện này một khi làm không tốt, chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi, thì hậu quả chúng ta không gánh nổi đâu.” Chỉ một chi tiết chuẩn bị không chu đáo thì mâu thuẫn Trung – Nhật sẽ trở nên cực kỳ gay gắt.
“Tiểu Hàn, em không tin anh sao?” Hạ Vũ quay mặt sang nhìn cô.
“Tin chứ!” Nhưng… Cô càng tin càng lo lắng. Cô không muốn nhìn anh dấn thân vào chuyện mạo hiểm như vậy…
Câu trả lời không chần chờ của cô khiến đường cong khuôn mặt anh nhu hòa đi một ít: “Yên tâm đi.” Anh đưa tay sang sờ sờ đỉnh đầu cô: “Anh đã hạ chiến thư với thằng nhóc nhà em rồi, suốt đời này sẽ chỉ có một người đàn ông là anh ở cạnh bên em thôi. Cho đến phút cuối cùng của cuộc đời, anh cũng sẽ không bỏ em mà đi trước…”
Kỷ Hàn vốn còn muốn nói thêm điều gì nữa nhưng câu nói cuối cùng của anh làm cho cô nuốt lời muốn nói trở về!
Mọi người đều nói người ૮ɦếƭ thật đáng thương, nhưng thật ra người thật sự đáng thương lại chính là người ở lại, dựa vào những ký ức xưa cũ để một mình đơn độc sống cuộc đời còn lại!
Người đàn ông này không chỉ nhận lời chia sẻ cuộc sống với cô, mà còn hứa hẹn cả cái ૮ɦếƭ…
Cô còn có thể nói được gì nữa.
Kỷ Hàn đưa tay nắm lấy tay anh: “Nếu như vậy, em đây cũng không có lý do gì mà lùi bước.” Tay trong tay chẳng phải là một hạnh phúc đó sao, hạnh phúc của riêng hai người.
“Khốn kiếp! Đủ rồi nghe!”
Không khí vô cùng cảm động đột nhiên bị một giọng trẻ con đầy khó chịu và khinh thường truyền từ ghế lái phía trước xuống phá vỡ. Kỷ Duệ trừng mắt qua kính chiếu hậu nhìn đôi nam nữ đang ngồi ghế sau của xe: “Hai người vừa vừa thôi nghe, bộ tưởng mình là nam nữ nhân vật chính trong phim truyền hình đấy à. Buồn nôn muốn ૮ɦếƭ.”
“Nhóc thối!” Kỷ Hàn giơ chân đạp vào lưng ghế của cậu: “Ghen tị hâm mộ thì cũng đi tìm một người giống vậy đi.”
“… Kỷ Tiểu Hàn, con còn chưa đầy tám tuổi đó nghe!” Kỷ Duệ cậu có đức hạnh gì mà lại có một bà mẹ có chỉ số thông minh còn thua cây S***g thế này! Kỷ Duệ cảm thấy trong lòng là một mảnh bi thương. A di đà Phật.
“Chấm sẵn một người, sau đó từ từ bồi dưỡng theo loại hình mình thích.” Kỷ Hàn không chút liêm sỉ phun ra từ ngữ kinh người: “Thời đại này hình như có cái mốt ‘góp gạo nuôi vợ từ nhỏ’ gì đó không phải sao, hôm bữa mẹ xem một quyển tiểu thuyết cũng theo kiểu này nè.”
“…” Kỷ Duệ cảm thấy huyệt thái dương của cậu nhảy lên bần bật: “Mẹ xem… là tiểu thuyết đam mỹ mà!”
“Vậy mới hay, yêu thương khác giới thường không phức tạp, đồng tính yêu nhau mới có vẻ cụp lạc chứ.” Cô khoát tay, cẩu thả bất cần: “Thấy mẹ con thoáng chưa, sau này nếu con thích đàn ông thì mẹ cũng có thể chấp nhận đấy.”
“Hạ Vũ!” Kỷ Duệ bị lời nói của cô làm tay chân run rẩy, thiếu chút nữa là tông vào đuôi xe trước. Cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn cái kẻ đang ngồi bên cạnh bàng quan xem hai hổ đánh nhau: “Quản lý phụ nữ của chú cho tốt vào!”
Hạ Vũ đang thích thú nhìn hai mẹ con đấu khẩu, phẩy tay tỏ vẻ bó tay: “Ba bây giờ là bệnh nhân, không có sức chiến đấu, bất lực rồi.”
“Khỉ họ, chú còn có thể vô sỉ hơn nữa không vậy. Quá đáng!” Kỷ Duệ nghe xong, suýt nữa thì phun ra một Pu'ng máu: “Hai người là cặp nam nữ vô sỉ…”
“Cha mẹ không vô sỉ thì sao ‘tạo người’ được.” Kỷ Hàn thản nhiên như không tiếp nhận ‘lời ca ngợi’ của cậu, không vô sỉ thì làm sao đấu tay đôi với thằng quỷ con này được.
“Con muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ!”
“Xì —— mới tám tuổi đầu mà bày đặt đòi hỏi, chờ mười năm nữa con mười tám tuổi rồi nói sau.”
“Con muốn trốn khỏi nhà!”
“Thì đi đi! Lúc về nhớ mang cho mẹ chút đặc sản địa phương nha.”
“Con tìm người xử mẹ…”
“Vậy tìm người được rồi hẵng nói…”
Hai mẹ con đấu khẩu qua lại không ai nhường ai, giống như quay về những ngày đơn giản thoải mái trước kia, mà càng giống như tận dụng thời gian mà hưởng thụ sự yên tĩnh trước cơn bão táp, hoặc là muốn cho người đàn ông đang ngồi cạnh lắng nghe kia làm quen với… cảm giác “người một nhà” này.
Thì ra… cảm giác hạnh phúc là như thế này.
Trong không gian nho nhỏ của chiếc xe thỉnh thoảng truyền đến giọng đấu võ mồm của hai mẹ con, khiến lòng anh có được cảm giác thanh bình hiếm thấy, khóe miệng thậm chí bị hai mẹ con chọc cho nhếch lên một cách vô thức…
Cảm giác này thật tốt biết bao!

*
Aoyama Eita sẽ từ chối lời đề nghị của Hạ Vũ ư?
Điểm ấy hoàn toàn không nằm trong lo lắng của Hạ Vũ, bởi vì anh biết, Aoyama Eita tuyệt đối sẽ đồng ý hợp tác. Với một người vẫn luôn cân nhắc và chuẩn bị suốt nhiều năm như vậy, có thể nói là vạn sự đã sẵn sàng, đề nghị của Hạ Vũ không nghi ngờ gì chính là cơn gió đông cần thiết để thổi bùng ngọn lửa trong lòng hắn. Càng đừng nói một đề nghị như vậy tốt hơn nhiều so với việc bang của hắn và bang Hắc Khẩu trực diện chém giết lẫn nhau. Mà điều quan trọng nhất là, hắn sợ… nếu hắn không đồng ý hợp tác, Hạ Vũ kia rất có khả năng sẽ đi tìm và hợp tác với bên Hắc Khẩu, như vậy hắn sẽ trở thành kẻ bị xử lý.
Hai ngày sau, anh quả nhiên nhận được điện thoại của Aoyama, đồng ý lần hợp tác này.
Nhưng, muốn giết Kurita Ichiro làm gì mà dễ như vậy!
Bọn họ phân công nhau, trong vòng bốn ngày phải thăm dò cho bằng được hành tung của Kurita Ichiro, xâm nhập vào máy tính riêng của lão, tìm hết những thú vui hay đam mê của lão, thậm chí ngay cả việc lão thích nữ diễn viên AV nào cũng phải moi ra.
Kurita Ichiro là một lão hồ li chỉ làm ra vẻ đạo mạo bề ngoài. Tuy lão là nhân vật đứng đầu phe chủ chiến, nhưng hình tượng trưng ra bên ngoài cho dân chúng Nhật nhìn vẫn là một nghị viên thân thiện gần gũi, quan tâm đến vấn đề dân sinh, tận sức cố gắng xây dựng và nâng cao vị thế của Nhật Bản trên trường quốc tế. Hàng tháng, lão đều cố định đến thăm một viện dưỡng lão hoặc một cô nhi viện để củng cố hình tượng yêu nước thương dân của mình. Tóm lại, trong mắt của quảng đại quần chúng Nhật, lão chính là một nghị viên tốt, trong sạch, luôn quên mình vì vì nước vì dân. Nhưng… người làm quan thì có mấy ai là vô tư trong sạch đâu?
Hôm nay lại là ngày Kurita Ichiro đến cô nhi viện để ủy lạo các bé cô nhi.
Hôm nay, điểm mà lão đến thăm là cô nhi viện Long Sơn.
Sáng sớm, Kurita Ichiro đã mang theo tay chân thân tín đến cô nhi viện. Dưới ống kính của giới truyền thông, lão triệt để thể hiện một hình tượng ông lão ôn hòa yêu thương, dặn dò ban quản lý cô nhi viện phải cung cấp cho các bé thức ăn và quần áo tốt nhất, sắp xếp cho các bé đi học… vân vân.
Nếu không được biết trước về các hành vi dơ bẩn của lão, Kỷ Hàn chắc cũng sẽ bị dáng vẻ hiền lành như ông già Nô-en kia của lão mê hoặc, cũng sẽ giống như đa số dân chúng Nhật mà cho rằng lão là một ông già tốt bụng phấn đấu suốt đời vì nước vì dân. Nhưng mà hôm qua nhóm Tiểu Bạch đã moi được tường tận ngóc ngách của lão ta. Lão đã lợi dụng và ăn lời rất dày trong số tiền phúc lợi xã hội dành cho việc thành lập cô nhi viện và viện dưỡng lão, phù phép biến phần lớn tiền quyên góp từ các nhóm xã hội cho cô nhi viện thành tiền riêng trong túi lão, mà một số quỹ phúc lợi xã hội cũng trở thành nơi để lão rửa tiền đen.
Sau khi diễn thuyết những lời rồng bay phượng múa trước ống kính truyền thông xong, chương trình đến thăm cô nhi viện hôm nay của Kurita Ichiro gần đến hồi kết thúc. Nhưng lão cũng không lập tức rời đi, mà giống như từ trước đến nay, hôm nay lão sẽ ngưng tất cả các hoạt động khác để buổi chiều có thể ở lại trong cô nhi viện sống hòa đồng cùng bọn trẻ, nấu cơm cho chúng ăn, dò bài cho chúng…
Mà trước khi làm những việc này, trước tiên lão sẽ vào một phòng trong cô nhi viện để nghỉ ngơi một chút, sẵn cũng để xử lý một ít công vụ.
Cách cô nhi viện không xa có một căn biệt thự, nhìn bên ngoài thì giống như một biệt thự đồng quê đơn lập vô cùng bình thường. Biệt thự này đóng cửa quanh năm suốt tháng, nghe nói chủ nhân của nó là một doanh nhân sống ở nước ngoài, xây một căn chỗ này chỉ để nếu có lúc nào ngẫu nhiên về nước nghỉ phép thì sử dụng.
Mà hôm nay, biệt thự có chút không giống như ngày thường. Cửa sau được mở, rèm cửa sổ trong biệt thự được buông xuống, bàn cơm được bày biện một số lượng lớn các món mỹ thực phong phú. Giờ phút này, nơi cửa sau biệt thự có một đoàn người nhanh chóng đi vào.
“Ngài Kurita, tất cả đã được chuẩn bị tốt.”
Ngài Kurita?
Đúng vậy! Người vừa đến chính là lão Kurita Ichiro đáng lý ra phải đang nghỉ ngơi trong một phòng nhỏ tại cô nhi viện!
“Nhờ vào các bài báo của đám phóng viên ngu xuẩn hôm nay, điểm ủng hộ của ta chắc chắn sẽ lại tăng lên.” Kurita nhét vào miệng một điếu xì gà, người phía sau nhanh chóng tiến lên châm lửa cho lão.
“Đó là nhờ ngài rất thông minh.”
Lời ca ngợi ai cũng đều thích nghe, Kurita vui vẻ sờ sờ cái bụng bia lồ lộ của lão: “Lúc xây dựng cô nhi viện trước kia đã tạo sẵn một đường ngầm, mấy thằng ngu kia thật cho là ta sẽ ở trong cái chỗ rách nát kia à.” Lão ngoắc tay ra hiệu, chỉ trong chốc lát đã thấy hai cô gái dáng người nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp, chỉ mặc nội y ưỡn ẹo đi đến bên lão.
“Tiểu mỹ nhân…” Kurita miệng phì phèo xì gà, tay vươn ra nhéo lấy phần đẫy đà trước *** một cô gái, khiến cô gái cười duyên lấy lòng: “Ăn với ta chút gì trước đi, ăn no thì mới ‘ngủ’ ngon chứ.”
Những người khác đã quen với hình ảnh như thế này, tự giác quay về vị trí của từng người để đảm bảo an toàn cho căn biệt thự.
Một bữa ăn vừa ngon vừa bổ, Kurita Ichiro trái ôm phải ấp, tay lâu lâu lại sờ soạng nắn P0'p lung tung trên người hai cô gái khiến cả hai cô đều nhũn người thở dốc một cách nũng nịu, cũng K**h th**h khiến *** của lão già bắt đầu nhóm lửa.
Hai mươi phút sau, lão mang theo hai cô gái lên lầu…
Kurita Ichiro là kẻ cẩn thận, hoặc phải nói là kẻ sợ ૮ɦếƭ, cho nên tất cả thân tín đi theo bên lão đều đã được trải qua những khóa huấn luyện đặc biệt. Bọn chúng đặc biệt đến nỗi bọn Tiểu Bạch cũng không điều tra ra được tư liệu chi tiết về đám tay chân thân tín này, chỉ có thể biết được đại khái một số tin tức da lông nho nhỏ bề ngoài chứ không thể tra ra được về năng lực của chúng.
Điều này khiến nhóm Kỷ Hàn phải càng thêm cẩn thận.
Kỷ Hàn bay qua tường từ cửa sau, tiếp đất không tiếng động, sau đó sửng sốt!
Cô không dám động đậy một mảy may, chặt chẽ dán sát người trên mặt đất, chăm chú nhìn một con có bẹc giê to lớn đang nằm ngủ chỉ cách cô có năm thước!
Mẹ kiếp!
Kỷ Hàn muốn hộc máu, sao tin tình báo không hề nhắc đến có chó bảo vệ vậy.
“Tiểu Hàn?”
Tai nghe điện thoại truyền đến giọng nói của Hạ Vũ. Kỷ Hàn không đáp lại, bởi cô biết lúc nãy cô vừa trèo tường vào mà không đánh động con chó này thật là đã may như quỷ. Lúc này cô không dám thử vận may nữa, bởi chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ nữa thôi là sẽ đánh thức đại gia chó này, nó mà há cái miệng chó của nó ra sủa vài tiếng thì sẽ lộ hết.
Kỷ Hàn từ tốn lấy S***g ra, nhẹ nhàng, ngay cả hô hấp cũng nén lại, động tác nhanh chóng P0'p cò S***g… Chiếc kim bạc bắn ra từ họng S***g, chui tọt vào cổ con chó to, thuốc tê cao áp nhanh chóng phát huy hiệu quả. Con chó đứng bật dây, mở mắt, miệng há ra, khiến tim Kỷ Hàn nhảy tọt lên cổ họng, vội vàng bắn thêm phát nữa. Bốn chân của con chó trở nên mềm nhũn, khụy xuống đất…
Mẹ nó!
“Em vào được rồi.” Kỷ Hàn lúc này mới đáp lại tiếng gọi của Hạ Vũ: “Đụng phải con chó, xử lý rồi.”
“Cẩn thận một chút.” Hạ Vũ lại dặn dò.
“Ừ! Anh cũng vậy.” Cô bên này chắc hẳn sẽ hoàn hảo, bởi có Trầm Sùng, Hắc Tử và Tiểu Bạch đi cùng…
Hạ Vũ cắt điện thoại, nhéo nhéo mũi.
“Hạ lão đại à, anh có thấy ‘đùa’ kiểu này có hơi quá lố không.” Bị yêu cầu ở lại trong căn hộ để bảo vệ an toàn cho Hạ Vũ, Thi Thanh Trạch nhíu mày, có ý kiến đối với âm mưu lần này của anh: “Phía tiểu Hàn Hàn chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Có bọn Trầm Sùng đi cùng mà lo gì…”
“Duệ ca đâu?” Thi Thanh Trạch đột nhiên ý thức được từ nãy đến giờ không thấy bóng dáng ông trời con kia đâu: “Đừng nói là thằng quỷ nhỏ kia lại lén đi theo bọn họ đó, để tôi đi tìm xem xem…”
“Sau đó sẽ bắt nó mang đi sao?” Hạ Vũ nói, rồi nhìn bước chân đang rời đi của anh ta đột nhiên hơi khựng lại.
“Hạ lão đại, anh đang nói gì thế?” Thi Thanh Trạch xoay người, cười cười nhìn anh: “Tôi bắt Duệ ca làm gì, tôi đi tìm nó mang về đây thôi mà. Thời điểm này mà nó chạy chơi bên ngoài một mình thì nguy hiểm lắm.”
“Yên tâm đi, nó đang rất an toàn.” Hạ Vũ nhìn anh ta: “Thanh Trạch, lúc ở bên khu Cửu Long Hồng Kông, cậu ở đâu?”
“Tôi… tôi đi gặp mẹ tôi mà, có báo với mọi người rồi đó thôi.” Thi Thanh Trạch vẫn giữ nét cười như trước.
“Mẹ cậu lúc đó đúng là đang ở Hồng Kông, tôi có kêu Tiểu Hàn gọi điện thoại cho bà. Bà nói… chính cậu kêu bà sang Hồng Kông chơi mấy ngày… Thật khéo nhỉ.”
“Tôi xa nhà đã khá lâu, nên nhân dịp sang Hồng Kông thì cũng muốn kêu bà sang chơi để gặp ăn cơm và cùng đi dạo phố cho vui…”
“Ừ. Cũng thật khéo là đúng hôm đó cậu lại ‘trùng hợp’ chở bà đi dạo đến đúng cái khu chúng ta đang tập trung…”
“Thế à? Khéo thật nhỉ!” Thi Thanh Trạch cười: “Không phải dân gian Trung Quốc có câu cách ngôn: ‘mèo mù vớ cá rán’* đó sao.” Anh ta ngồi lại vào một chiếc ghế: “Nói nghe chút đi, sao bỗng nhiên anh lại cho rằng có ‘nội gián’ vậy?” Vì sao anh ta cảm thấy không có bất cứ một đầu mối nào đáng gây khả nghi hết.
* nguyên văn: 无巧不成书 ‘vô khéo không thành thư’
“Linh tính.” Hạ Vũ nở nụ cười, đưa ra một đáp án rất mơ hồ: “Sau nhiều năm lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử thì nuôi dưỡng được trực giác này.”
Thi Thanh Trạch phá ra cười, đáp án này thật đúng là làm cho anh ta đỡ không nổi.
“Cho nên, anh cố ý tạo ra sự kiện trong bệnh viện kia, cũng từ đó mà xác định rằng phán đoán của anh là đúng.” Anh ta hẳn phải nên nghĩ ra chứ, ông trời con Duệ ca kia tuy thông minh nhưng trong những trường hợp thế này cậu dù sao vẫn là một đứa trẻ ranh, làm sao có thể đủ đầu óc mà đưa ra một đề nghị lớn mật như vậy được? Bây giờ ngẫm nghĩ lại thì hiểu ngay là chẳng qua thằng quỷ con kia đã có một cao thủ đứng sau mà chỉ điểm: “Bất quá tất cả những việc này có lẽ chẳng qua đều là trùng hợp thôi… Có lẽ là một người trong nhóm Trầm Sùng…”
“Thanh Trạch, đến giờ bản thân cậu vẫn chưa nhận ra à?” Hạ Vũ liếc mắt nhìn thấp xuống: “Tôi phát hiện từ rất sớm, rằng mỗi khi trong lòng cậu hơi chút bối rối thì ngữ điệu sẽ cao hơn bình thường một chút, tay sẽ bất giác nắm lấy dây chuyền trên cổ…”
Thi Thanh Trạch nghe thế mới sực chú ý, tay anh ta không biết từ khi nào đã vươn lên sờ mặt dây chuyền trên cổ: “Tôi… đúng là không ý thức được điều này. Sức quan sát của anh thật đúng là kinh người.”
“Vì sao lại làm như vậy?” Anh thật khâm phục năng lực của Thi Thanh Trạch, thật tình muốn thu nạp anh ta vào nhóm đặc nhiệm của bọn họ. Nhưng không ngờ rằng… Anh ta lại làm chuyện như vậy.
“SMT là cây to đón gió lớn, có một số người ghen tức đến đỏ mắt…” Thi Thanh Trạch thưởng thức mặt dây chuyền trên cổ: “Nên có một số người nhấp nhổm không yên. Có câu nói rất đúng, người trong giang hồ thân bất do kỷ. Có một số việc không phải anh không muốn thì sẽ không cần phải làm.” Anh ta nhếch miệng: “Về phần cái gọi là chất X kia… tựa như Eric từng nói, lớp người như chúng ta thì cảm thấy chẳng thể nào hiểu được, thậm chí cảm thấy đó chẳng qua là những lời nói nhảm nhí mà thôi. Nhưng mà… Năm xưa rất có khả năng có nhiều người vì ý tưởng điên rồ này mà trở nên điên cuồng cố chấp, hơn nữa lại có sự tồn tại của một ‘sản phẩm’ gần như hoàn mỹ là Lâm Hải Bình, nên sự dụ hoặc của chất X thật khó làm cho người ta có thể kháng cự…”
Thi Thanh Trạch nói xong thì chậm rãi đứng lên: “Đối với tôi mà nói, cơ hội được anh đánh giá cao cũng là một thứ quyến rũ khiến người ta khó có thể kháng cự. Anh thật sự là một người làm cho tôi vô cùng bội phục.” Anh ta tiếc nuối quét mắt nhìn hai chân anh: “Tôi thật không ngờ phát đạn đó lại gây một hậu quả nghiêm trọng như vậy…” Ý định ban đầu của anh ta chỉ là muốn làm cho Hạ Vũ bị thương mà thôi, nhưng lại không ngờ rằng sẽ làm cho hai chân anh không cử động được nữa.
Hạ Vũ vuốt vuốt chân mình: “Anh thật sự sẽ chộp lấy Tiểu Hàn và thằng nhóc quỷ kia rồi giao cho những người đó sao?”
“Anh nghĩ sao?” Thi Thanh Trạch cười cười: “Tôi không làm thì cũng sẽ có người khác tới làm, không phải sao? Vậy còn không bằng tự tay tôi làm…”
Hạ Vũ giật mình, sau đó liền hiểu ra bèn nở nụ cười: “Cảm ơn.”
“Câu cảm ơn này nói hơi bị sớm…” Thi Thanh Trạch nâng khẩu S***g trong tay lên.
Hạ Vũ biến sắc: “Thanh Trạch, dừng tay!”
Pằng ——
Viên đạn xuyên qua thân thể, dòng máu đỏ tươi vọt ra theo lỗ xuyên của viên đạn, rơi xuống đất, chói cả mắt.
“Tần Dịch… bắn tốt lắm.” Thi Thanh Trạch nhìn tay phải đã không còn một chút lực nào của mình, viên đạn vừa rồi đã làm tổn thương nặng xương bả vai anh ta, cánh tay này xem như đã bị tàn phế: “Về sau Thi Thanh Trạch này sẽ không bao giờ còn cầm S***g được nữa, cũng có thể coi như là một nửa phế nhân rồi… Như vậy sẽ không lại có người tìm đến mà đề nghị làm việc nữa…” Anh ta vừa nói vừa cười cười, trên mặt không thấy chút vẻ đau đớn nào, cứ như là cánh tay bị thương kia không phải là của anh ta vậy: “Hạ Vũ, anh có năng lực hơn tôi, anh còn quả cảm hơn tôi… Hy vọng anh có thể giải quyết gọn ghẽ hết tất cả những chuyện này…” Anh ta tháo dây chuyền trên cổ xuống, ném cho Hạ Vũ: “Đây là những tài liệu chính xác mà mấy năm nay tôi thu thập được từ ông già… Có hữu dụng hay không, hay là nên dùng nó như thế nào… giao cho anh xử lý!”
Hạ Vũ tiếp nhận mặt dây chuyền đã dính máu kia, phát hiện phía sau mặt dây chuyền có một vết nứt ngang. Anh sờ mạnh tay một chút, mặt dây chuyền ‘tách’ một tiếng nhỏ rồi vỡ ra, có một con chip nhỏ xíu giấu ở bên trong.
“May mà Tiểu Hàn Hàn và Duệ ca không có ở đây lúc này…” Bằng không, thật không biết phải đối mặt với hai người đó thế nào. Thi Thanh Trạch ném khẩu S***g xuống đất: “Tôi sẽ không chờ để gặp chào từ giã hai mẹ con họ… Nhưng anh phải quý trọng hai người đấy, có lẽ ngày nào đó tôi sẽ lại về ςướק lấy cô ấy…”
Cứ thế, Thi Thanh Trạch rời đi. Mấy năm tiếp sau, Kỷ Hàn không nhận được bất cứ tin tức gì về anh ta. Nhưng chuyện này sẽ được nói sau.
Quay lại phía biệt thự bên này, Kỷ Hàn và nhóm Trầm Sùng đã lẻn vào được biệt thự. Tuy bọn họ đã thật cẩn thận, nhưng đám vệ sỹ to khỏe nơi đây cũng không phải là tay mơ, rất nhanh đã phát giác có điều không thích hợp…
Cùng lúc đó, rất nhiều khu vực trong nội thành đồng loạt xảy ra sự kiện xã hội đen thanh toán lẫn nhau, thu hút sự chú ý của hầu hết các công ty truyền thông lớn nhỏ. Đám phóng viên vốn đang cắm trong cô nhi viện để chờ chụp ảnh các hoạt động buổi chiều của Kurita Ichiro và các bé cô nhi cũng tạm thời bị công ty của mình điều đi để tác nghiệp đưa tin nóng hổi về sự kiện xã hội đen ra tay lần này… Lúc này, một đoàn xiếc tạp kỹ Trung Quốc loại nhỏ đi tới cô nhi viện để biểu diễn miễn phí cho các bé cô nhi xem, nên trong khoảng thời gian này, trong cô nhi viện vô cùng náo nhiệt. Các loại thanh âm khua chiêng gõ trống rầm rộ đã át đi tiếng S***g nổ trong căn biệt thự cách đó không xa…
Tại căn biệt thự độc lập lúc này biến thành một chiến trường thu nhỏ!
Pằng Pằng Pằng Pằng ——
Tiếng S***g cái thì trầm ***c cái thì cao nhẹ, khi thì thưa khi thì nhặt vang lên trong biệt thự, mảnh đạn khói thuốc S***g bay khắp nơi, đạn chui vào vách tường, sàn nhà, làm vỡ thủy tinh, làm đổ nát đám dụng cụ trong nhà…
Trong nháy mắt khi cửa bị đá văng, Kỷ Hàn phản xạ cực nhanh liền P0'p cò S***g, đồng thời lộn ngược người một vòng trốn về phía sau sô pha, nòng S***g đen phun ra những tia lửa rực rỡ về phía bóng người vừa phá cửa vào ——
Bóng người kia không trốn cũng không né, cứ thẳng người đứng đó như ngọn núi sừng sững, nhận viên đạn của cô vào người. Hắn không né tránh bởi vì hắn không thể trốn, bởi phía sau lưng hắn còn có người cần hắn bảo vệ. Sau lưng hắn chính là Kurita Ichiro quần áo xốc xếch thê thảm.
Hắn tên là Hạnh Bình, cái tên đã được lão già núp sau lưng hắn đặt cho.
Cái tên này rất ít khi được kêu lên thành tiếng, bởi trong rất nhiều thời điểm hắn chỉ là một bóng ma lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi lão già này phát lệnh.
“Hạnh Bình!” Kurita Ichiro nhìn thấy Kỷ Hàn tránh sau sô pha: “Bắt lấy cô ta… Bắt lấy cô ta…” Lão biết khuôn mặt này. Đúng vậy! Chính là khuôn mặt này, là cô gái tên Kỷ Hàn người Trung Quốc kia, là con gái của Hạnh Bình… không, có lẽ phải gọi là Lâm Hải Bình.
Nhiều năm trước, lão tiếp đón một đồng học cũ chạy nạn từ Trung Quốc sang đây, chính người đó đã đưa cho lão các tư liệu về chất X… Những năm gần đây, vì muốn tiếp tục nghiên cứu và nâng cao hiệu quả của chất X, lão đã tiêu phí một số tiền khổng lồ để mướn người tìm hết đám người này đến đám người khác từ khu vực Đông Nam Á đưa sang đây làm vật thí nghiệm. Nhưng kết quả cũng không được lý tưởng, cho đến nay, người thích ứng với chất X tốt nhất chỉ có Hạnh Bình! Bộ gien trong cơ thể hắn là thích hợp nhất… Lão cần có được thêm nhiều người có được bộ gien của Hạnh Bình…
Hạnh Bình! Kỷ Hàn giật thót, sau đó lập tức liền nhìn thấy một bóng đen vọt đến phía cô. Cô vội vàng vung tay chặn lại được cái chân người kia đá tới người cô. Lần này, cô đã thấy rõ từng chi tiết khuôn mặt kia… Khuôn mặt giống y như đúc với khuôn mặt Lâm Hải Bình trên tấm ảnh, nhưng lúc này trong đôi mắt kia chỉ có một sự lạnh lùng…
S***g bị đối phương đá văng ra xa, thấy thế công của đối phương hung mãnh, Kỷ Hàn dùng khuỷ tay thúc mạnh lên xương quai xanh của hắn, nhưng hắn giống như hoàn toàn không có cảm giác đau, không hề lui lại bước nào mà ngược lại còn tiếp tục tấn công tới. Hai người quấn tay bẻ chân, ngã mạnh lên sàn nhà.
Mặt Kỷ Hàn tái nhợt, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn mà cô đã bị đối phương cho mấy đấm nặng vào người. Người này công kích mãnh liệt như một con gấu nổi điên, động tác nhanh đến hoa mắt, hơn nữa… hắn lại không có cảm giác đau, không biết sợ là gì, chỉ biết không ngừng tiến công tiến công tiến công…
Người như vậy… có còn là con người sao?
Kỷ Hàn khẽ run trong lòng, vai đau chói, tay đối phương P0'p chặt đầu vai trái cô nâng lên, đầu gối đè lên xương ức, làm cô đau đến nỗi ngay cả tiếng la cũng không thốt ra được, cảm tưởng như xương *** muốn vỡ vụn đến nơi.
May mắn lúc này Hắc Tử vừa chạy lại, chặt một phát vào gáy Kurita Ichiro đang muốn chạy trốn khiến lão lập tức té xỉu sang một bên, sau đó gia nhập vào chiến cuộc. Hai người miễn cưỡng lắm mới đánh ngang cơ với một Hạnh Bình.
“Fuck —— mạnh gớm!” Hắc Tử càng đánh càng hăng, bởi khi đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ giống thế này cậu ta càng mạnh hơn. Cũng chính vì cái tính điên điên này của cậu ta mà Trầm Sùng mới bảo cậu thoát thân khỏi chiến cuộc bên kia trước mà chạy lại đây giúp Kỷ Hàn.
Hạnh Bình giống như là một người máy được cài đặt chính xác, mỗi một quả đấm ra đều tính toán đúng chỗ, chuyên chọn chỗ nguy hiểm nhất mà đánh vào, hơn nữa mỗi lần đều có thể xuýt xoát tránh được công kích của bọn họ…
“Tên này ghê thật.” Hắc Tử lau máu tứa ra bên khóe miệng do vừa bị một đấm mà ra: “Phỏng chừng ngay cả Sếp cũng đánh không lại tên này. Nếu tạo được một đám người đều giống vầy, vậy… đám tụi mình về hưu là được rồi, cứ giao hết cho bọn họ làm là xong.”
Kỷ Hàn cười khổ, hay cho Hắc Tử, lúc này mà còn có tâm tình để nói đùa.
Tên kia như có một nguồn sức mạnh vô tận, hoàn toàn không để cho họ có cơ hội để thở, thẳng tắp đánh về phía Kỷ Hàn. Bởi vì Kurita Ichiro đã nói, phải bắt cho được Kỷ Hàn!
“Pằng —— ”
Một tiếng S***g vang lên, đến từ Trầm Sùng đang đứng ngay cửa, trên người đầy vết đấm đá xanh tím. Viên đạn bắn trúng ngay *** Hạnh Bình, nếu như người bình thường, bị bắn một phát như vậy thì đã nhanh chóng mất đi sức chiến đấu rồi, nhưng Hạnh Bình có phải là người thường đâu, hắn căn bản không phải là người. Viên đạn chui vào ***, máu tươi trào ra, thế nhưng sức lực cánh tay của hắn lại không giảm chút nào, tung một đấm đánh Hắc Tử văng bật về phía sau, sau đó nhảy cửa sổ ra ngoài…
“Fuck!” Lúc Trầm Sùng đuổi tới cửa sổ, chỉ thấy được hắn dùng một lực nhảy cực kỳ khoa trương bay qua vách tường, trốn khỏi biệt thự…
Trầm Sùng lôi điện thoại ra gọi cho Hạ Vũ, báo cho anh biết tình hình bên này: “Ừ… Được… Tôi lập tức xử lý bên này…”
Sau đó, Trầm Sùng y như lời Hạ Vũ tìm được đường hầm của lão Kurita dẫn từ căn biệt thự này về tới trong cô nhi viện. Trong cô nhi viện, tất cả mọi người còn đang hăng say xem tạp kỹ biểu diễn, bọn họ đem lão Kurita Ichiro bị Hắc Tử đánh ngất đặt trong phòng nghỉ của lão xong liền rời đi. Chuyện còn lại sẽ không do bọn họ trực tiếp nhúng tay vào làm.
Một lát sau, một cô gái đi vào phòng nghỉ, lạnh lùng nhìn Kurita Ichiro bị trói trên ghế, kê họng S***g đã được gắn giảm thanh lên thái dương của lão…
Hôm nay, chính trường Nhật Bản phát ra một tin tức kinh thiên động địa: lúc tiểu thư Kurita Sakura đến cô nhi viện tìm cha, thì phát hiện cha mình đã bị *** trong phòng nghỉ, mà… người chứng kiến duy nhất lại là một thằng bé không đến tám tuổi. Căn cứ vào khẩu cung của cậu bé, lúc ấy ngài Kurita Ichiro đang ngồi kể chuyện xưa cho cậu nghe, sau đó đột nhiên bảo cậu phải trốn vào trong ngăn tủ áo, chỉ chốc lát sau là có người tiến vào, bắn ૮ɦếƭ ngài Kurita. Cậu bé kia nói những kẻ đó hình như có nhắc tới Hắc Khẩu gì gì đó trong lúc trao đổi với nhau… Sự kiện lần này có liên quan đến bang Hắc Khẩu, một trong những băng nhóm xã hội đen tại Nhật Bản…
Nhận được tin này, chính phủ Nhật áp dụng một loạt động tác, phái ra các đơn vị vũ trang tiến hành dọn dẹp bang Hắc Khẩu trên diện rộng.
Kurita Sakura tiếp nhận sự nghiệp của cha, tuyên bố sẽ không để nhà Kurita vì sự kiện này mà rời khỏi chính đàn Nhật Bản, gia tộc Kurita của cha chính tay cô ta sẽ kế thừa và tiếp tục cống hiến cho dân chúng và tổ quốc Nhật Bản… Một tuyên ngôn như vậy, hơn nữa cộng với những danh tiếng gia tộc Kurita đã tạo dựng trước đây, làm cho sự nổi tiếng của Kurita Sakura tăng vọt, có hy vọng trở thành nữ nghị viên trẻ tuổi nhất xinh đẹp nhất trên chính trường Nhật Bản…
Một tuần sau, nhóm Hạ Vũ về tới trong nước, một con chip nhỏ được giao tận tay Hạ lão gia…
Hạ lão gia nhìn con trai ngồi trên xe lăn, vẻ tàn nhẫn đã lâu không thấy lại xuất hiện trên mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc