Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 81

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Chân Hạ Vũ bị tàn phế
Kurita Sakura nói ra hết tất cả mọi chuyện. Mục đích mà cha cô ta, Kurita Ichiro, đưa hai chị em cô ta đến Trung Quốc là gì, cô ta ít nhiều gì cũng đã nhận ra được.
Bề ngoài, đây xem như là hy vọng hai chị em cô ta có thể tị nạn tại Trung Quốc để tránh đi sóng to gió lớn bên kia, nhưng mà… về mặt chính trị cấp cao thì sao có thể đơn giản như thế được. Nếu hai chị em cô ta mà có xảy ra chuyện gì tại đây, cha cô ta sẽ nhân chuyện này mà gây khó dễ cho phía Trung Quốc. Người muốn thành đại sự thì luôn phải có sự hy sinh, Kurita Ichiro đã không ít lần nhấn mạnh như thế với cô ta, nhưng cô ta chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày, chính bản thân hai chị em cô ta lại trở thành vật hy sinh của cha.
Cách hành sự của xã hội đen Nhật Bản cô ta cũng có nghe qua. Nếu đối phương có giết Kurita Sawaki thì cũng là do gia tộc Kurita làm sai trước, nếu thật sự muốn truy cứu căn nguyên sâu xa thì gia tộc Kurita sẽ rơi vào thế bị động. Nhưng… cha cố ý đẩy cô ta sang đây với Kurita, bề ngoài nói cho dễ nghe là để cho cô ta làm chị nên cùng sang đây để chăm lo cho em trai. Nhưng cô ta hiểu rất rõ, chính cô ta mới là quân cờ chủ yếu. Kurita Sawaki đùa giỡn với con gái của lão đại bang Thanh Sơn, nếu đối phương có bắt cô ta thì cũng coi như là thủ đoạn ăn miếng trả miếng có thể chấp nhận được. Mà nếu cô ta bị hãm hại thì cha cô ta có đầy đủ lý do mà kích động giới truyền thông trong nước, bởi vì cô ta chính là một ‘người vô tội mà bị hại’, cầm lý do này mà gây hấn với Trung Quốc cũng không khó.
Chính vì hiểu rõ kế sách này, hai chị em cô ta chỉ có thể ôm hy vọng rằng những vệ sỹ được phía Trung Quốc phái tới để giữ an toàn cho bọn họ có thể bảo vệ được mạng sống của hai chị em cô ta, bởi cô ta không dám đảm bảo rằng những vệ sỹ Nhật cùng đến đây với hai người trước đó đã có nhận được ‘ám chỉ’ nào từ cha cô ta Kurita Ichiro hay không.
“Chuyện các anh cần biết tôi đã nói ra hết rồi đó.” Kurita Sakura châm ***, có chút bi thương cho vận mệnh con cờ thí của chính mình trên bàn cờ chính trị. Sinh ra trong gia tộc Kurita thì số phận đã định sẵn là sẽ phải hy sinh vì lợi ích của gia tộc, đám cưới chính trị thì không nói rồi, nhưng cô ta không ngờ được là ngay cả sinh mệnh của mình cũng phải hy sinh, điều đó… cô ta không làm được.
Hạ Vũ và Tiểu Bạch đều là người thông minh, sau khi nghe cô ta nói xong đã xâu chuỗi các vấn đề lại với nhau đem ra phân tích.
“Bên cạnh cha cô… có phải có một vệ sĩ hay không?” Hạ Vũ vừa hỏi xong, Kỷ Hàn ngồi bên cạnh bất giác ngồi thẳng người lên. Trước đó, anh đã nói với cô và mọi người về thông tin lấy được từ Eliza. Tuy cô cảm thấy khó mà có khả năng như thế, nhưng… cô vẫn nén không được mà dựng lỗ tai lên nghe.
“Ý anh nói là Hạnh Bình đấy à?” Kurita Calra gật gật đầu: “Đó là cận vệ của cha tôi… hay nên gọi là tử sĩ thì phù hợp hơn.”
“Nếu như cha cho Hạnh Bình đến bảo vệ tôi, tôi cần gì phải chạy đến cái chỗ quỷ quái này của mấy người chứ…” Kurita Sawaki còn chưa dứt lời thì đã bị Hắc Tử vung tay tóm lấy cổ. Bàn tay chuyên *** của Hắc Tử mà nắm lấy cổ người ta thì chắc chắn lực đạo sẽ rất lớn, nên chỉ trong chốc lát tên oắt kia đã la hét om sòm nhận sai, liên tục xin tha thứ.
“Tôi cũng chỉ biết có một người như thế, không biết thêm gì nữa.” Kurita Calra rít một hơi thuốc: “Cha tôi rất coi trọng Hạnh Bình. Hạnh Bình không giống các vệ sĩ tùy thân như các anh, mà hắn ta giống như một ninja luôn nấp trong bóng tối. Hình như Hạnh Bình là do chính tay cha tôi đào tạo ra, nhưng lại có một chút kì quái…” Cô ta nhíu mày, như là việc tiếp theo rất khó lý giải: “Hồi nhỏ tôi có gặp qua Hạnh Bình, khi đó hắn ta chẳng khác bây giờ chút nào, giống như… không hề già đi.” Đã hai mươi năm rồi, thế mà chẳng biến hóa một chút nào cả, như thế… có là con người không?
“Cô có biết cái người tên Hạnh Bình kia làm thế nào mà ở bên cạnh cha cô không?” Kỷ Hàn hỏi.
Kurita Sakura lắc lắc đầu: “Lão già đó không cho những người khác tiếp xúc với Hạnh Bình. Các người hỏi việc này để làm gì?” Lúc này cô ta mới nhớ tới, sự tồn tại của Hạnh Bình đã được lão già cha cô ta giữ rất bí mật, cô ta cũng chỉ vô tình mà biết được thôi, nhưng sao… bọn họ lại biết được? Đây là Trung Quốc mà!
“Tiểu thư Kurita, chúng tôi có thể đảm bảo cô và em trai cô an toàn, nhưng… Chúng tôi muốn gặp Hạnh Bình.” Hạ Vũ đưa ra điều kiện của mình.
“Tóm lại thì các người muốn gì.” Kurita Sakura cũng không phải là loại phụ nữ ngu ngốc, lúc này đã nhìn ra được bọn họ chắc chắn có mục đích riêng.
“Chúng tôi chỉ muốn tìm về những thứ của chính mình mà thôi.” Thái độ của Hạ Vũ rất quyết đoán: “Cô không có sự chọn nào ngoài việc dựa vào chúng tôi.”
Kurita Sakura cắn cắn môi. Hạ Vũ nói rất đúng, hiện tại cô ta hoàn toàn không thể tin tưởng được những người do cha cô ta phái đến, thậm chí ngay cả quản gia Fukuda cũng không thể đặt lòng tin trăm phần trăm. Vì muốn nói ra những chuyện này với nhóm Hạ Vũ, cô ta đã cho quản gia Fukuda lui ra. Lão già này xem ra cũng đang vội vã muốn báo cáo chuyện xảy ra trong hôm nay cho Kurita Ichiro rồi, cho nên cũng không dây dưa ở đây.
“Được.” Suy nghĩ một lúc lâu, Kurita Sakura đồng ý việc hợp tác này: “Tôi hy vọng có thể quay về Nhật Bản.” Đương nhiên, cô ta cũng có điều kiện của riêng mình.
“Đúng lúc.” Hạ Vũ nhướn mày: “Tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.”
Vừa đến đây đã đua xe, tuy không gây ra sự cố giao thông lớn gì, nhưng camera dọc đường quốc lộ chắc chắn đã ghi lại và lưu trong hồ sơ, bọn họ không thể ở lại Khu Cửu Long này lâu thêm nữa. Hơn nữa, sát thủ giấu mặt kia chắc cũng biết chỗ ở của hai chị em nhà Kurita, nếu cứ tiếp tục ở ૮ɦếƭ dí một chỗ sẽ cho đối phương càng nhiều cơ hội. Xưa nay anh chưa bao giờ là người ngồi chờ ૮ɦếƭ.
“Ngày mai chúng ta xuất phát đi Nhật!”
*
Ngày hôm sau, đoàn người xuất phát, từ Hồng Kông bay thẳng đi Nhật Bản. Trong khoảng thời gian từ tối đến giờ bay còn xảy ra một chút chuyện như một bản nhạc đệm nữa, chẳng hạn như Fukuda không biết là tối qua Kurita Sakura và nhóm Hạ Vũ đã đạt được thỏa thuận hợp tác, nên vẫn luôn miệng nhắc nhở hai chị em không nên quay về Nhật, tránh cho rước họa ૮ɦếƭ người, thậm chí còn lấy điện thoại ra muốn thông báo cho Kurita Ichiro. Bất quá cái di động kia cuối cùng đã bỏ mạng dưới chân Hắc Tử.
Sau khi lên máy bay, Kurita Sakura đã phóng tay hết sức xa xỉ bao luôn cả một khoang hạng nhất. Kurita Sawaki còn đang càu nhàu đáng ra phải bay bằng chuyên cơ, Tiểu Bạch nghe không lọt tai nên thiếu chút nữa đã lấy chân đạp ૮ɦếƭ cái thằng ngốc không biết sống ૮ɦếƭ kia: “Con mẹ nó, mày mà biết cái gì! Ngồi máy bay hàng không dân dụng là vì muốn giữ cái mạng chó của mày đó! Bởi vì trên máy bay này còn có mấy trăm mạng người khác, dù đối phương có muốn giết mày thì cũng không dám mạo hiểm đắc tội với chính phủ nhiều quốc gia khác mà cho máy bay nổ tung. Mày leo lên chuyên cơ thì chỉ cần một quả bom thôi là đủ để giải quyết gọn mày cho bớt việc.”
Kurita Sawaki bị lời nói của Tiểu Bạch làm cho ngây người, nghĩ nghĩ thì cảm thấy rất có lý, nghĩ nữa thì lại cảm thấy thái quá: “… Sao có thể chứ? Cho nổ máy bay… có phải là phần tử khủng pố đâu…”
Tiểu Bạch tự nhủ trong lòng, thằng này là một tên ngốc, nếu đi cãi vã với một thằng ngốc thì mình còn ngu hơn thằng ngốc nữa.
Mấy giờ sau, đoàn người đáp xuống sân bay Tokyo.
Đây xem như là lần đầu Kỷ Hàn đặt chân đến đảo quốc này, trước kia cô chỉ nghe nói về nó mà thôi. Quốc gia này về một vài phương diện cũng có chút nổi danh trên thế giới… Đừng nghĩ lệch lạc, cô chỉ đang khâm phục trước sự phát triển của ngành công nghiệp nước này thôi, chứ không có tình cảm gì với ngành công nghiệp nơi đây cả.
Ra khỏi sân bay, nhìn khắp xung quanh cũng đều là người Á Châu da vàng tóc đen, cũng chẳng cảm thấy có gì khác so với bên Trung Quốc lắm. Cảm giác khác biệt duy nhất là… Nhóm bọn họ rất gây chú ý!
Chiều cao trung bình của người Nhật trong những năm gần đây đã có sự tiến bộ, nhưng trên tổng thể cũng chỉ khoảng 170cm mà thôi. Nhìn lại đám đàn ông đi bên cạnh cô, người nào người nấy toàn hơn 180cm, đã vậy còn đứng túm tụm gần nhau, muốn không gây chú ý cũng khó. Hơn nữa, dáng vẻ bên ngoài của cả đám nhìn cũng khá tốt, toàn sở hữu vẻ đẹp trai đặc sắc, khiến cho không ít các cô gái trẻ đi ngang qua đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Thi Thanh Trạch buổi sáng mới chạy tới nhập bọn đang duỗi người để dãn gân cốt, hướng về phía mấy cô gái trẻ người Nhật chớp chớp mắt quyến rũ, làm cho các cô toét miệng cười duyên. Hôm qua khi bọn họ đi ‘hầu hạ’ hai chị em nhà Kurita, Thi công tử không có đi theo, bởi vì mẹ Thi đang ở Hồng Kông nên anh ta phải phụng chỉ Thái Hậu mà chạy đến yết kiến. Từ tối hôm qua đến khi bọn họ sắp xuất phát bay đi Nhật Bản mới cong *** chạy về lúc sáng sớm.
Vừa về đến Nhật Bản, hai chị em Kurita đã nói muốn đi dạo phố. Nguy hiểm còn chưa được giải quyết mà bọn họ còn lớn mật như vậy, Kỷ Hàn cũng phải trố mắt ra mà bái phục. Nhưng mà… Cô không cho là Kurita Sakura là loại phụ nữ không biết nặng nhẹ, cứ nhìn thái độ xử sự trước đây của cô ta là có thể biết được một hai phần. Có lẽ cô ta chỉ muốn mượn cơ hội này mà thử khả năng ‘vệ sỹ’ của bọn họ mà thôi.
Tâm tư và cái nhìn của Kurita Sakura hơn hẳn cậu em chỉ biết ăn chơi của mình.
Nhật Bản có thời trang độc đáo riêng của mình, nhất là những thứ được lưu hành trong giới trẻ bao gồm trang phục, phong cách sống v.v. luôn chiếm vị trí tiên phong trong giới trẻ Châu Á, nhất là trên quan niệm T*nh d*c…
Dọc theo những con phố ở Nhật Bản, sẽ thấy không ít những bé gái mặc đồng phục trung học, một phụ nữ chừng ba mươi lăm tuổi ăn mặc phóng túng đi trên những con phố tấp nập, một G.i g.i sinh viên, tất cả đã tạo nên sắc thái riêng cho các cô gái Nhật. Tương tưởng rộng mở của người Nhật về T*nh d*c tuyệt đối xếp đầu bảng tại Châu Á, chỉ đứng sau Âu Mĩ.
Suốt dọc đường đi, bọn họ gặp không ít những nữ sinh bé tẹo nháy nháy mắt truyền đạt những tín hiệu ám chỉ không lời đến họ, cũng có người trực tiếp tiến lại gần. Nhìn những gương mặt dù được trang điểm dày cộp nhưng vẫn không dấu được vẻ trẻ con, Kỷ Hàn cảm thấy mình như đã được ‘đi một ngày đàng học một sàng khôn’. Càng kỳ quái hơn là…
“Chị à, đi dạo phố với tôi không?” Một cậu bé đầu đinh nhuộm màu, tai thì đeo vài cái khuyên tai (cái khiến cho Kỷ Hàn hết sức ngạc nhiên là làm thế nào mà cái tai đó có thể chịu được một sức nặng lớn như thế) đi đến trước mặt Kỷ Hàn, thân hình chỉ cao đến vai Kỷ Hàn thôi, nhìn thì cũng chỉ có 15, 16 tuổi là cùng.
Vừa nói xong, cái tay của cậu bé đã muốn ôm chặt lấy cánh tay của Kỷ Hàn. Kỷ Hàn lập tức cảm thấy phía sau có một luồng gió lạnh lẽo thổi thốc tới.
“Chưa đủ lông đủ cánh mà đã muốn Bán th*n rồi à.” Hạ Vũ vượt lên phía trước, xách cổ cậu bé ném sang một bên.
“Anh trai… anh đẹp trai quá đi.” Cậu bé chẳng những không bị bản mặt lạnh lẽo của Hạ Vũ dọa cho sợ mà bỏ chạy, ngược lại còn mở to hai mắt sùng bái nhìn Hạ Vũ: “Em có thể đi theo anh không…”
Mặt Hạ Vũ tối sầm xuống, trừng mắt nhìn Kỷ Hàn đang đứng một bên vất vẻ che miệng cố nén cười. Dưới ánh mắt cao áp lạnh thấu xương của Hạ Vũ, cô đành phải ôm lấy cánh tay của anh: “Bé à, đây là người đàn ông của tôi nè, cậu đừng có mà nhìn trộm vật sở hữu của người khác đó.”
Sự việc xảy ra bên này đã khiến cho không ít khách qua đường đưa mắt sang nhìn, nhưng họ cũng chỉ nhìn mà thôi, chứ cũng không dừng chân lại để xem.
Chỉ trên một con đường mà đã có rất nhiều những cửa hiệu, trung tâm thương mại, còn có không ít những cửa hàng nhỏ tinh xảo và những cửa hàng bán hàng tuyển. Đây tuyệt đối là thiên đường cho những kẻ thích mua sắm. Hai chị em nhà Kurita cứ lượn một lúc lại ghé lại mua đồ, khiến cho Kỷ Hàn cũng bị ảnh hưởng, cũng mua không ít thứ nọ thứ kia. Dù sao có người trả tiền cho mình thì dại gì mà không mua cho uổng chứ.
Vừa mới đi ra khỏi một cửa hàng lớn, Kỷ Hàn cảm thấy xung quanh cô có cái gì đó không đúng. Bốn phía đều là ngựa xe như nước áo quần như nêm, nhưng mà… ẩn ẩn trong đó hình như có vài ánh mắt đang âm thầm nhìn vào bọn họ. Chẳng qua… kỹ thuật theo dõi lộ liễu thấp kém như thế chắc chắn không phải là cùng một người với kẻ đã bắn lén bọn họ ở Hồng Kông.
Kỷ Hàn làm như lơ đãng quét mắt nhìn một vòng, phát hiện trong đám người có một thanh niên ăn mặc sặc sỡ, xem hắn như vậy chắc chỉ là một loại tay chân sai vặt thấp kém.
Thi Thanh Trạch và Tiểu Bạch rời đi một lúc, nhưng chỉ chốc lát đã trở lại, sửa sang lại quần áo có hơi bị hỗn độn là lại khôi phục dáng vẻ phong độ như vừa nãy, chẳng ai nhìn ra là bọn họ vừa mới đánh ngã mười mấy tên côn đồ.
“Chỉ là vài tên côn đồ tép riu thôi.” Tiểu Bạch nói: “Bất quá oắt con đúng là đã gây họa.”
“Gây họa lớn.” Thi Thanh Trạch bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Đám người rầm rộ này đều muốn xông về phía nhóc đó nhé, cậu giờ đúng là nổi danh rồi. Bang Thanh Sơn nói, ai có thể bắt được cậu sẽ thưởng 1 triệu yên cơ đấy.”
“Một triệu yên đối với những tên côn đồ nho nhỏ kia mà nói là một khoản khá lớn đấy chứ. Hiện tại, cậu đã thành một miếng thịt béo trong mắt toàn bộ bọn côn đồ Nhật rồi.” Tiểu Bạch vỗ vỗ Kurita Sawaki đã sợ ngây người trước tin tức vừa nhận được.
“Bang Thanh Sơn cử nhiều người đến thế để làm gì nhỉ?” Kỷ Hàn hơi khó hiểu. Ba cái tên côn đồ tép riu kia hiển nhiên sẽ chẳng làm nên trò trống gì, bởi việc quản lý S***g ống tại Nhật Bản nghiêm khắc chẳng kém gì Trung Quốc, cho nên những tên này không thể tùy tiện mà móc S***g ra bắn nhau với bọn cô. Hơn nữa, loại côn đồ này cô gặp nhiều rồi, chẳng qua chỉ là nhất thời thấy tiền mà sáng mắt thôi, chứ chẳng có bản lĩnh thật sự gì cả.
“Những người này chẳng được tích sự gì, nhưng…” Hạ Vũ nhìn lướt qua đám đông đang cuồn cuộn đi lại xung quanh: “Nếu đã có bọn chúng ở đây, chúng ta chắc chắn sẽ phải phân tâm để chú ý đến chúng.”
Kỷ Hàn nghe anh nói thế thì hiểu ngay. Có đám người này đến làm ầm ỹ, lực chú ý của bọn cô sẽ không thể tập trung toàn bộ được, chẳng khác nào cho tên sát thủ chính thức thêm nhiều cơ hội hơn.
“Fuck!” Hắc Tử chửi tục, muốn tiến lên quật ૮ɦếƭ tươi mấy tên côn đồ vướng chân vướng cẳng này cho bớt việc. Nhưng mà… đây là Nhật bản, nếu tùy tiện đánh người mà bị đưa đến cảnh sát thì sẽ rất khó giải quyết.
Cuối cùng, mọi người quyết định, trước tiên là quay trở lại khu mua sắm, ở trong đó có không ít nhân viên an ninh và camera theo dõi, ít nhất thì những kẻ kia sẽ không to gan mà trắng trợn vọt vào bên trong khu mua sắm mà gây sự.
Lượng người trong khu mua sắm cũng không ít, rộn ràng nhốn nháo. Bọn họ đi đến khu dành riêng cho nội y. Một đám đàn ông đứng trong khu quần áo nữ nên gây chú ý hết sức. Kurita Sakura có dáng người nóng bỏng, thi thoảng lại cầm những bộ nội y Khêu g** ướm tới ướm lui trước ***, làm cho không ít những người đàn ông đi qua bên cạnh đưa mắt sang nhìn.
Kỷ Hàn lơ đãng đưa mắt, ánh mắt bỗng nhiên bị một bộ nội y trong tủ hấp dẫn đến líu cả lưỡi!
Đủ loại nội y tình thú, chỉ cần có thể tưởng tượng ra thì không sợ là tìm không thấy! Hơn nữa, chúng lại được bày biện thoải mái ngay trước mặt, trước quầy có không ít thanh niên, cả trai lẫn gái đều có…
“Thế nào? Có muốn đi mua một bộ không?” Tiểu Bạch sáp đến gần, cười vô cùng đáng khinh: “Mua mấy bộ về, cam đoan có thể làm cho lão đại hóa thân thành sói, một đêm bảy lần!”
Mặt Kỷ Hàn nhăn lại: “Không cần!” Một đêm bảy lần, nếu hắn không ૮ɦếƭ thì chính là cô ngủm.
“Hắc —— hai người còn trẻ, xem bộ dạng rối loạn của lão đại, lâu lâu cho thêm chút K**h th**h cũng hay đấy.” Tiểu Bạch đang nói bỗng nhiên ngừng lại, ý cười bên khóe miệng cứng đơ tại chỗ. Không đợi anh ta nói, Kỷ Hàn cũng phát hiện có gì đó không thích hợp. Đây là một loại phản xạ có điều kiện trực tiếp —— Bọn họ phát hiện trong đám người chung quanh có một ánh mắt khác thường! Ánh mắt có chứa địch ý thường không giống với những ánh mắt khác, mà nó mang đến cảm giác giống như bị kim đâm. Những người khác cũng có cùng một phản ứng, không hẹn mà cùng tập trung quây chị em Kurita vào giữa, mắt quét qua đám người để tìm nhân vật khả nghi.
Kỷ Hàn nhanh chóng rà soát xung quanh, tìm hết một lượt cũng không tìm được người nào có vẻ khả nghi. Khi cô định chuyển mắt sang nơi khác, bỗng nhiên có khuôn mặt của một người đàn ông lọt vào tầm mắt của cô! Đó là khuôn mặt của một thanh niên Châu Á, cô chú ý đến hắn không phải vì vẻ mặt hắn có biểu cảm gì bất thường, mà bởi vì hắn… không có một cảm xúc nào. Toàn bộ khuôn mặt không mang theo bất cứ một cảm xúc nào, hắn đứng xen lẫn vào trong đám đông, mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Kỷ Hàn tập trung gắt gao nhìn vào hắn. Hắn thoạt nhìn không quá 30 tuổi, cao trên dưới 175cm, mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, có thể thấy cơ tam giác nơi bắp vai rất vạm vỡ, cách lớp áo sơ mi mà vẫn có thể cảm nhận được cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh…
“Lâm Hải Bình!”
Kỷ Hàn dùng thanh âm chỉ bọn họ có thể nghe được nói ra cái tên này.
Bởi vì, người đàn ông trẻ tuổi kia, giống y đúc người trong ảnh chụp cô nhận được.
Thanh âm của cô rất nhỏ, lại xen lẫn trong một khu thương mại sôi động như vậy, nếu mấy người bọn họ mà không đứng gần, vả lại cũng có thính lực hơn người, thì hoàn toàn nghe không được. Nhưng người đàn ông kia như là nghe được giọng nói của cô vậy, hắn nhìn cô một cái rồi sau đó xoay người, quẹo vào một cái ngõ, biến mất khỏi đám người. Kỷ Hàn vừa định đuổi theo thì bị Hạ Vũ kéo lại.
“Đừng đuổi theo!”
“Nhưng mà…” Người đó rất có khả năng chính là manh mối. Kỷ Hàn vừa quay đầu muốn gạt tay anh ra thì đột nhiên thấy một diểm đỏ hiện lên phía sau lưng Hạ Vũ. Anh đưa lưng về phía cô nên cũng không phát hiện thấy nó. Trái tim của cô nhảy lên, đưa tay đẩy anh xuống: “Cẩn thận.”
Không nghe tiếng S***g, nhưng khói thuốc S***g lại tràn ngập trong mũi, vài giọt máu đỏ tươi bắn tung tóe ra từ sau lưng Hạ Vũ, trên lớp âu phục sau lưng Hạ Vũ có một vết lõm, sau đó màu sắc của áo chung quanh vết lõm từ từ trở nên đậm hơn…
Những người khác nhanh chóng rút S***g ra, nã đạn về hướng viên đạn vừa bay đến. Lập tức, toàn bộ khu mua sắm trở nên hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng la tiếng khóc ầm ỹ, đám đông co cẳng mà chạy.
Kỷ Hàn tóm lấy Hạ Vũ, cõng anh lên, chạy đến cửa hàng gần nhất. Những người khác cũng bao lấy chị em Kurita mà đi vào. Thi Thanh Trạch cũng vừa chạy tới. Tiểu Bạch xé mạnh lớp áo bên ngoài của Hạ Vũ, tuy anh đã mặc áo chống đạn, nhưng viên đạn đã trực tiếp xuyên qua áo chống đạn, chui vào trong cơ thể, máu không ngừng trào ra.
“Viên đạn bị mắc kẹt ở phổi.” Vẻ mặt Tiểu Bạch ngưng trọng: “Cần lập tức giải phẫu.”
“Fuck! Bệnh viện gần nhất ở đâu?” Hắc Tử lớn tiếng hỏi, mọi người xung quanh đã bị tình huống đột phát này làm cho sợ ngây người, lại thấy Hắc Tử cầm S***g, dáng vẻ như hung thần ác sát, nên càng sợ hãi kêu khóc chói tai. Nữ nhân viên bán hàng trong cửa hàng còn sợ tới mức run bần bật không khống chế được.
“Mẹ nó…” Hắc Tử túm lấy Kurita Sawaki kéo qua, họng S***g chĩa vào ngay thái dương của cậu nhóc: “Nói mau, bệnh viện gần nhất ở đâu.”
Sau khi có được đáp án, Hắc Tử cõng Hạ Vũ, lôi theo chị em Kurita chạy ra xe ô tô đi đến bệnh viện gần nhất. Khi đến bệnh viện, các bác sĩ y tá thấy bọn họ người nào người nấy đầy vẻ hung thần, người dính đầy máu me, lại thấy vết thương của Hạ Vũ là do bị S***g bắn thì muốn báo cảnh sát. May là Kurita Sakura đã hoàn hồn lại nên dùng thân phận của mình ra để áp chế bọn họ. Sau đó, Tiểu Bạch ςướק luôn áo blu trắng của bác sĩ mổ chính, tự mình tiến vào phòng mổ.
Khi Thi Thanh Trạch đến được bệnh viện thì thấy cả một đám người đều canh giữ bên ngoài phòng giải phẫu. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng. Hai mươi phút sau, cảnh sát chạy tới! Trong khu mua sắm xảy ra việc bắn nhau loạn xạ như thế nên không thể không kinh động đến cảnh sát được. Nhưng lúc này đầu óc mọi người đều đặt vào Hạ Vũ đang trong phòng mổ!
Kurita Sakura tiến lên nói chuyện với cảnh sát. Đám cảnh sát nhìn nhìn dò xét bọn họ, sau đó cũng không lập tức tiến lại mà đứng chờ cách đó không xa.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng đối với Kỷ Hàn thì cảm giác thời gian như dài cả một thế kỷ vậy. Cô mờ mịt nhìn chằm chằm vào đèn phòng giải phẫu vừa tắt đi, cửa được mở từ bên trong ra, Tiểu Bạch mặc áo blu trắng đi ra, kéo khẩu trang xuống, ánh mắt ngưng trọng, khiến cho trái tim Kỷ Hàn không ngừng chìm sâu xuống vực. Cô há miệng thở dốc, muốn hỏi tình hình thế nào, nhưng lại phát hiện mình chỉ giật giật được môi, chứ không thể nào phát ra âm thanh.
“Thế nào? Sếp thế nào rồi?” Hắc Tử vọt lên, bắt lấy vai Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch mấp máy môi: “Tôi… đã cố hết sức!”
“Fuck —— không thể nào.” Hắc Tử không tin vào một kết quả như vậy.
Đúng vậy! Làm sao có thể thế được? Anh là Hạ Vũ mà, là người đàn ông không gì là không làm được mà, chẳng phải anh đã nói muốn kết hôn với cô đó sao? Vẫn còn chưa kết hôn mà…
“Fuck!” Tiểu Bạch tống cho Hắc Tử một chưởng: “Ai con mẹ nó nói là đã ૮ɦếƭ chứ.”
“A?” Hắc Tử nghe nói thế liền ngẩn ra: “Không ૮ɦếƭ à?”
“૮ɦếƭ tiệt cái miệng quạ đen của cậu.” Tiểu Bạch lại muốn tống cho anh ta một quả. Kỷ Hàn vọt lên, bắt được tay cậu ta, ngước mắt trông mong nhìn cậu, hỏi:
“Anh ấy… anh ấy… thế nào rồi.” Vất vả lắm cô mới tìm lại được giọng nói của mình.
Tiểu Bạch thấy cô như vậy thì không đành lòng: “Không có việc gì! Chỉ là… viên đạn mắc ở phổi, tổn thương cột sống, dây thần kinh bị tổn thương… Sếp cần nghỉ ngơi…” Tiểu Bạch nói cặn kẽ tình trạng của Hạ Vũ, khiến cho sắc mặt của mọi người càng lúc càng tối xuống.
Nhất là câu ‘thần kinh bị tổn thương’ cuối cùng… Thần kinh bị tổn thương có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, nhưng nếu nghiêm trọng thì có thể làm cho toàn thân tê liệt.
Nhưng mà…
“Còn sống là tốt rồi… Còn sống là tốt rồi…” Kỷ Hàn thì thào tự nói, sau đó hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống sàn, dúi đầu vào hai tay lặng lẽ òa khóc, muốn qua nước mắt mà phát tiết hết những bất an sợ hãi tích lũy trong lòng…
Mấy giờ sau, Trầm Sùng chạy lại đây, sau khi nghe xong tình huống của Hạ Vũ thì khuôn mặt trở nên cực kỳ căng thẳng, vỗ vỗ vai Kỷ Hàn thay cho lời an ủi, sau đó liền ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Bạch cũng nối gót theo sau. Bọn họ còn có chút việc cần xử lý.
Cô ngồi lại bên cạnh giường bệnh, suốt một khoảng thời gian dài không có bất kỳ phản ứng hay động tác nào, thậm trí ngay cả nhóm Trầm Sùng ra ngoài khi nào cô cũng không ý thức được! Trong ấn tượng của cô, người đàn ông này mạnh mẽ vô cùng, không có gì là anh không làm được… giống như siêu nhân vậy. Cho đến khi thấy viên đạn chui vào trong cơ thể anh, lúc đó, cô mới biết được, anh cũng chỉ là một người bình thường.
Quần áo bệnh nhân màu xanh lam mặc trên người anh, vạt áo mở rộng, có thể thấy được *** bị quấn một lớp băng vải trắng toát. Kỷ Hàn đưa mắt nhìn *** lộ ra bên ngoài băng vải, bên trên che kín những vết thương lớn nhỏ, chỉ ra rằng chủ nhân không hề thương tiếc thân thể này.
Cô ghé sát vào, nhìn khuôn mặt giờ phút này càng bình thản hơn lúc thường. Hẳn cũng chỉ có ở lúc này, anh mới có thể… im lặng nhưng dễ dàng gần gũi như vậy…
Dễ dàng gần gũi?
Đây là tính chất đặc biệt mà Hạ Vũ cũng có sao?
Kỷ Hàn nhăn mày, tay nhẹ nhàng lướt qua mi mắt khép lại của anh. Một Hạ Vũ không có sức sống như thế, cô không thích, rất không thích!
Anh hẳn phải nên mở mắt, dùng ánh mắt đặc thù của riêng anh mà tập trung nhìn vào cô…
Đang muốn thu tay lại, một thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên:” Sờ đủ chưa?”
Kỷ Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia, tuy không còn chói sáng như ngày xưa, nhưng xác thực là đã mở ra. Cô ngược lại không thu tay nữa, tiếp tục sờ vuốt trên mặt anh, mở miệng nói: “Còn chưa đâu! Không sờ thì uổng.”
Thanh âm khàn khàn của cô làm cho Hạ Vũ nhíu mày, động tác này rơi vào trong mắt Kỷ Hàn làm cho cô không kềm được mà bật cười, hốc mắt nóng đỏ.
“Khóc cái gì, anh đã ૮ɦếƭ đâu.” Anh nói xong, định nâng tay lau nước mắt của cô, nhưng đã bị cô đè lại.
“Làm cái gì đấy? Vừa tỉnh đã quậy rồi.” Tay còn truyền nước biển mà còn lộn xộn. Kỷ Hàn cẩn thận kiểm tra mũi kim, xác định không có bị lệch vị trí vì động tác của anh.
Hạ Vũ nhìn cô tỉ mỉ như thế thì khóe miệng giật giật, mí mắt bắt đầu nằng nặng, ý thức dần dần mất đi. Anh nghe thấy thanh âm của cô.
“Ngủ tiếp một lúc đi.”
Sau khi Kỷ Hàn xác định là anh đã ngủ say mới đứng lên, lén lút đi ra khỏi phòng bệnh tìm Tiểu Bạch. Lúc đi đến thang lầu, thấy Tiểu Bạch và Trần Sùng đang ở bên kia, cô vừa định đi qua thì chợt nghe thấy Tiểu Bạch nhắc đến tên của mình, khiến cô bất giác bước nhẹ chân lại.
“Việc này… không nên nói cho Kỷ Hàn.” Tiểu Bạch rít một hơi thuốc: “Nếu cho cô ấy biết chính vì cô ấy đẩy nên viên đạn mới trúng chỗ nguy hiểm của sếp…”
“Ừ, việc này có ai ngờ được đâu.” Giọng của Thẩm Sùng có hơi nghiêm trọng: “Thủ đoạn của tên kia rất độc, đầu tiên là cố ý dùng tia hồng ngoại khiến Kỷ Hàn chú ý, làm cho Kỷ Hàn đẩy Sếp, Sếp mất đi trọng tâm nên không thể tránh bị trúng đạn đúng chỗ hiểm.”
“Nhưng mà… lúc đó, dù Sếp có năng lực để tránh đi chăng nữa thì Sếp cũng sẽ không tránh.” Tiểu Bạch phân tích: “Thí nghiệm đường đạn cho thấy, nếu lúc đó Sếp mà tránh đi chỉ một chút thôi thì viên đạn đó sẽ bắn trúng ngay tim Kỷ Hàn. Nếu vậy… Kỷ Hàn ——” Tiểu Bạch mới nói đến một nửa thì chợt nhìn thấy bóng người đứng bên ngoài, lập tức bị nghẹn trở về: “Kỷ Hàn… Kỷ Hàn, cô…”
Trầm Sùng ném mẩu thuốc trong tay xuống đất, lấy chân đạp tắt, nhìn nhìn Kỷ Hàn: “Cô… nghe hết rồi hả?”
Nắm tay của Kỷ Hàn xiết rồi buông, buông rồi lại xiết. Cô không thể nào tin được, tình huống bây giờ của Hạ Vũ là do chính cô tạo nên! Cũng đúng… với năng lực của Hạ Vũ, anh hoàn toàn có thể tránh được để không trúng vào chỗ hiểm. Nếu cô không đẩy anh, anh hoàn toàn có thể cũng đẩy cô ra, như vậy có thể hóa giải sạch sẽ nguy hiểm lần này…
Tiểu Bạch đi tới, một tay kéo cô ôm vào trong lòng, giống như bạn bè ôm chặt bả vai cô. Kỷ Hàn vùi vào lòng cậu, đau đớn khóc thành tiếng, nhưng vẫn không cách nào đem những cảm xúc trong lòng khóc ra được… Cũng không biết cô khóc bao lây, khi cô khôi phục lại tinh thần, bản thân đã bị Tiểu Bạch cùng Trầm Sùng dìu vào trong một phòng nghỉ của bệnh viện.
“Đã đỡ hơn chưa.” Trầm Sùng đưa cho cô một cái khăn mặt.
Kỷ Hàn mở miệng, giọng khàn đến hầu như không ra tiếng: “Tại… tại tôi hạ…”
Trầm Sùng đưa tay ngăn không cho cô tiếp tục nói: “Đừng nói nữa, đối phương quá mức giảo hoạt, hơn nữa địch ở chỗ tối ta lại ở ngoài sáng.” Anh ta lại châm một ***, rít mạnh vài hơi: “Cô cũng đừng tự trách, chăm sóc tốt cho Sếp, việc còn lại để cho chúng tôi lo.”
Kỷ Hàn xin anh ta ***, khum tay châm thuốc, đưa lên miệng hút mạnh ba hơi gần như hết ***, khói thuốc làm yết hầu cô phát đâu. Nói thì dễ lắm, nhưng bảo cô làm sao mà không tự trách đây.
“Như vậy cũng tốt…” Trầm Sùng khổ sở cố nhếch khóe miệng chọc cười: “Giờ Sếp cũng không còn thích hợp để làm mấy chuyện này nữa.” Nghề của bọn họ, nếu có gia đình thì cũng là đến lúc nên giải nghệ: “Về sau khoái trá ở nhà giúp vợ dạy con cũng hay, không cần tiếp tục những ngày tháng cận kề sinh tử nữa.”
Kỷ Hàn muốn đáp lại anh ta một câu, nhưng lại phát hiện không tìm được lời nào để nói, ngay cả cười cũng không còn sức mà nhếch mép.
Cô… nên làm sao để có thể đối mặt với Hạ Vũ đây.
“Tiểu Bạch, cậu… nói thật ra đi, tình huống của Hạ Vũ…” Đến lúc này cũng không cần thiết phải giấu diếm cô nữa chứ.
Tiểu Bạch nhìn Trầm Sùng, thấy anh ta cũng không có phản đối gì, mới nói thật cho cô nghe: “Không được tốt cho lắm. Thần kinh bị tổn thương thì cô cũng biết là thế nào rồi đó, với tình huống của Sếp hiện giờ, nặng thì tê liệt toàn thân, nhẹ thì… hai chân không đi được!” Thấy sắc mặt cô chỉ nháy mắt là tái xanh, Tiểu Bạch vội vàng bổ sung thêm: “Bất quá cũng không phải là không có cách nào để trị, với trình độ kỹ thuật y học hiện tại, chỉ cần sau này kiên nhẫn làm phục hồi chức năng, thì vẫn có thể bước đi.”
Vẫn có thể bước đi…
Đây là tình huống tốt nhất.
Một người đàn ông kiêu hãnh như vậy, một người đàn ông có thể đứng trên mọi người mà dẫn dắt giang sơn như vậy, giờ tự nhiên biến thành một người chỉ có thể dựa vào xe lăn để đi lại, thì tuyệt đối không chỉ bị ảnh hưởng về mặt sinh lý, mà về mặt tâm lý cũng bị tổn thương.
Khi Kỷ Hàn quay lại phòng bệnh, Hạ Vũ vẫn còn ngủ, ngủ rất sâu, như một người đã thật lâu rồi không được ngủ một giấc đã đời vậy. Dưới tác dụng của thuốc mê, cuối cùng anh đã có thể buông xuống hết tất cả những bản năng đề phòng cảnh giác để có thể có một giấc ngủ say không mộng mị.
Mắt Kỷ Hàn dừng lại trên hai đù* anh, lúc nãy anh có nâng tay lên… May mà tình huống nghiêm trọng nhất đã không xảy ra. Cô vui mừng trong đau khổ mà nghĩ vậy.
Cho đến gần sáng, Kỷ Hàn không biết khi nào đã ghé người vào cạnh giường mà ngủ, bị động tĩnh trên giường đánh thức, vừa mở mắt thì nhìn thấy Hạ Vũ đang giãy dụa muốn ngồi dậy trên giường. Đồng hồ lúc này chỉ mới hơn 4 giờ sáng.
“Anh…” Cô vội vàng bước đến giúp anh: “Anh an phận chút coi, vừa mới phẫu thuật xong thì phải nằm yên chứ.”
“Toilet!”
Kỷ Hàn sửng sốt, thấy annh lại muốn xuống giường thì vội vàng ấn anh trở về: “Anh đừng động đậy, để em…” Nói xong, liền lôi từ dưới giường ra một cái bô bệnh viện.
“Em làm gì thế…” Hạ Vũ vừa thấy cái bô thì nhăn nhíu mặt.
“Anh muốn đi tiểu mà.” Kỷ Hàn xốc chăn che nửa người dưới lên, kéo quần anh xuống, động tác nhanh gọn lưu loát, sau đó đưa tay qua…
“Em…”
Kỷ Hàn không ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ nhanh chóng đem cái đó của anh nhét vào cái bô (ak tui xỉu), sau đó xoay người để anh khỏi phải xấu hổ: “Tiểu đi! Xong thì nói em.”
Mặt Hạ Vũ cứng ngắc, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhờ vào vật kia mà giải quyết vấn đề sinh lý của mình.
Sau khi nghe tiếng nước dừng, Kỷ Hàn xoay người thì liền thấy anh định tự tay đặt bô xuống đất: “Sao anh không biết nghe lời thế nhỉ, đã bảo xong thì kêu em rồi.”
“Cũng có chuyện gì to tát đâu!” Anh nhìn băng vải trước ***: “Bất quá trúng một phát đạn thôi mà.”
Yết hầu Kỷ Hàn căng thẳng, cầm cái bô mang vào toilet đổ, sau đó rửa sạch. Sau khi nhìn gương để sửa lại vẻ mặt của mình, đảm bảo mặt mình không còn vẻ cứng ngắc nữa, xác định lại lần nữa chính mình không có gì lạ thường…
Loảng xoảng bịch ——
Đột nhiên trong phòng bệnh truyền đến tiếng vang, khiến cô vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, liền thấy chiếc ghế dựa bên cạnh giường bệnh bị đổ, Hạ Vũ thì ghé vào cạnh giường không nhúc nhích.
“Anh không sao chứ?” Kỷ Hàn vội vàng chạy tới, đỡ anh ngồi dậy. Trong khi đó Hạ Vũ một câu cũng không nói, để mặc cô nâng anh lên, sau đó đắp chăn lại…
Kỷ Hàn hoảng hốt nhìn vẻ mặt không chút thay đổi nào của anh: “Anh…”
Anh đột nhiên có động tác, nhổ từng mũi kim trên tay mình ra, cau mày xoa xoa hai chân của mình, rồi sau đó không ngừng P0'p nhéo, đánh đánh lên hai đù* mình. Anh không phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ không ngừng ngược đãi chân của mình. Hai chân không có bất kỳ cảm giác gì đã cho anh biết một sự thật tàn khốc. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỷ Hàn, trong cặp mắt kia lần đầu tiên xuất hiện vẻ khủng hoảng. Anh chờ mong nhìn Kỷ Hàn, chờ mong cô có thể mở miệng nói cho anh biết, tất cả những điều này không phải là sự thật, nói cho anh biết rằng anh đã đoán sai rồi, nói cho anh biết rằng hai chân của anh không có việc gì!
Môi Kỷ Hàn run rẩy, muốn nói… nhưng lại phát hiện mình không có biện pháp nào để đối mặt với cặp mắt mong đợi kia, chỉ đành rũ mắt xuống, che đi nỗi đau đớn trong mắt mình. Làm sao cô có thể mở miệng nói cho anh, nói cho anh biết rằng chân anh giờ… vô dụng rồi!
Vì cô tránh né mắt anh, nên đã đạp đổ tia hy vọng cuối cùng trong lòng anh! Hạ Vũ điên cuồng đập lên hai chân mình, lần sau nặng tay hơn lần trước, vẫn không hề mở miệng phát ra bất cứ thanh âm nào. Động tác của anh làm cho miệng vết thương lại bục ra, máu dần dần nhuộm đỏ tầng băng gạc.
“Đủ rồi! Hạ Vũ —— dừng tay —— anh dừng tay ——” Kỷ Hàn ôm chặt lấy anh, không cho anh tiếp tục hành vi tự ngược đãi bản thân mình nữa: “Dừng tay —— đừng đánh ——”
Giây tiếp theo, Hạ Vũ cũng dừng lại, ánh cuồng loạn trong mắt cũng hoàn toàn biến mất, như sự tĩnh lặng sau cơn bão táp, cặp mắt rạng rỡ có thần của ngày xưa giờ phút này đã không còn tiêu điểm. Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng toát, mặc Kỷ Hàn ôm mình thật chặt cũng không có phản ứng.
“Hạ Vũ… Xin anh… Xin anh đừng buông xuôi.” Kỷ Hàn cắn môi, cố gắng không để bản thân bật khóc: “Tiểu Bạch nói… có thể sẽ tốt…”
Anh không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà thật lâu, thật lâu…
“Buông tay đi…” Thanh âm khàn khàn, nặng nề, gắt gỏng.
Kỷ Hàn cẩn thận buông lỏng tay ra, mắt một khắc cũng không dám rời khỏi anh, chỉ sợ giây tiếp theo anh lại sẽ có hành vi ngược đãi chính mình. Nhưng anh không làm, anh không phát cuồng nữa, chỉ rất bình tĩnh… bình tĩnh nhìn Kỷ Hàn, bình tĩnh nằm lại trên giường, bình tĩnh kéo chăn đắp, bình tĩnh nhắm hai mắt lại…
Có lẽ, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Sau khi tỉnh mộng, sẽ phát hiện tất cả đều không có thật, anh vẫn là Hạ Vũ của trước kia, hai chân anh không có việc gì, anh vẫn có năng lực bảo vệ cô…
*
Bên này, Kỷ Hàn chăm sóc Hạ Vũ, còn bên kia Trầm Sùng tiếp nhận công tác của Hạ Vũ. Chuyện đầu tiên phải giải quyết chính là với Sở Cảnh sát Nhật. Dù sao thì bọn họ cũng đã sử dụng S***g phi pháp nơi công cộng, gây ra chuyện lớn như vậy nên không đi đến đó là không được.
May mắn còn có Kurita Sakura. Sau khi sự việc xảy ta, cô ta đã gọi điện về cho Kurita Ichiro, nói chuyện hai chị em đã về lại Nhật Bản, đồng thời cũng nói một chút về án kiện bắn nhau. Có nhà Kurita nhúng tay vào, việc xử lý với Cục Cảnh sát cũng dễ dàng hơn, nhưng vẫn có một chút thủ tục cần bọn họ phải tự thân qua đó một chuyến.
Trong Sở Cảnh sát Nhật, hai người Trầm Sùng và Tiểu Bạch ngồi trong phòng thẩm vấn chờ cảnh sát đến lấy khẩu cung. Chỉ trong chốc lát, có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi đến, một nam một nữ, dùng tiếng Anh để trao đổi:
“Tên họ!”
“Trầm Sùng.”
“Bạch Duật.”
Người nam viết tên họ hai người xuống, lại hỏi: “Người nước nào.”
“Trung Quốc.”
“Người Trung Quốc à…” Người nữ bên cạnh lặp lại một lần, thần sắc trên mặt có hơi mất tự nhiên, tự nhủ một câu bằng tiếng Nhật: “Hèn gì —— đúng là bọn Trung Quốc thích nhất là phá rối.” Giọng điệu không hề che dấu sự chán ghét.
Sắc mặt của Trầm Sùng và Tiểu Bạch đồng loạt thay đổi. Lúc này không có Hắc Tử ở trong đây, chứ không thì cô cô này đã bị Hắc Tử cho một cái tát rồi.
“Các vị dùng S***g phi pháp, lại nổ S***g nơi công cộng, tạo ảnh hưởng và hậu quả không tốt.” Cô cô kia đẩy kính mắt trên mũi lên, vẻ mặt kiêu căng.
“Tôi tưởng tiểu thư Kurita đã nói với các vị rồi chứ.” Hai tay Trầm Sùng đặt lên trên đù*: “Chúng tôi là vệ sĩ, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho tiểu thư Kurita.”
Người đàn ông bên cạnh tiến đến bên cạnh trao đổi với người phụ nữ, chắc hẳn hai người nghĩ Tiểu Bạch và Trầm Sùng không hiểu Tiếng Nhật nên khi thảo luận ngay bên cạnh mà không hề khống chế thanh âm. Đại khái nữ cảnh sát có chút bất mãn với hành vi của gia tộc Kurita, nam cảnh sát khuyên cô ta kiềm chế, đừng quá đối nghịch với những nhân vật lớn này làm chi. Thảo luận được một lúc, hai người mới xem như đã đạt được tiếng nói chung.
“Tuy tiểu thư Kurita có nói, nhưng… các vị đã gây hỗn loạn không nhỏ, giam các vị một đêm.” Nữ cảnh sát tuyên bố bằng một giọng Anh mang âm Nhật, xong quay đầu nói với nam cảnh sát: “Dẫn bọn họ đến phòng giam kia đi.”
“Như vậy không tốt lắm đâu.” Nam cảnh sát khá lo lắng nhìn dáng vẻ lịch sự của Trầm Sùng và Tiểu Bạch: “Trong đó đều là…”
“Tôi có quyền quyết định!” Nữ cảnh sát nói xong lập tức đứng dậy, ngoắc nam cảnh sát dẫn bọn họ đi theo sau.
Tiểu Bạch và Trầm Sùng bị đưa đến một gian tạm giam, bên đã có không ít người. Nhìn một đám đều mang bộ mặt dữ dằn thì cũng biết sẽ có rắc rối. Trầm Sùng và Tiểu Bạch cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hiểu ngay cô cô kia muốn giở trò gì. Hai người cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi vào, nhìn cửa sắt chậm rãi đóng lại trước mặt bọn họ, cùng với vẻ cảm thông trong mắt của nam cảnh sát kia…
“Hết đêm nay, ngày mai sẽ thả các vị ra.” Nữ cảnh sát để lại một câu như thế, rồi nói với những người khác cũng bị bắt giữ trong phòng giam: “Mấy người đừng có xằng bậy đó, hai người này là người Trung Quốc.”
Lời này nghe kiểu nào cũng giống như đang nói cho đám kia rằng “tụi mày cứ xằng bậy đi, hai thằng này là người Trung Quốc đó”.
Cho nên, khi Trầm Sùng và Tiểu Bạch xoay người lại, liền thấy những kẻ kia mặt mày hung ác nhích lại gần bọn họ…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc