Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 80

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Bão táp!
Kỷ Hàn vẫn còn ôm lòng nghi hoặc mà ngồi lên xe, cài dây an toàn lại: “À này…” Cô nhìn sang người đàn ông đang ngồi sau tay lái: “Anh chắc chắn anh có thể đua chứ?” Cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy hình tượng của Hạ Vũ và việc đua xe chẳng hợp với nhau, thật sự chẳng hợp với nhau chút nào!
Hạ Vũ đương nhiên nghe được vẻ do dự trong giọng nói của cô, nhưng không trả lời thẳng vào câu hỏi. Con lừa hay con ngựa thì cũng phải lôi ra mà cưỡi thì mới biết được chứ.
Lâm Hiểu Ba nhìn cái xe thể thao màu đen xấu xí của Hạ Vũ, đầu tiên là có hơi kinh ngạc, rồi lập tức không dấu được vẻ trào phúng trong mắt. Theo hắn thấy, cái xe đen này của Hạ Vũ chẳng ra cái đinh rỉ gì…
Bất quá tên này chỉ là kẻ tầm thường mà thôi!
Hắn cho rằng Hạ Vũ chỉ cần nhìn thấy chiếc Lotus của hắn là đã biết sẽ thua rồi, cho nên chỉ lấy một chiếc xe tầm thường không nhãn hiệu ra để so với hắn cho có thôi! Phải biết rằng số tiền bỏ ra để độ lại chiếc xe này của hắn đã nhiều hơn hẳn tiền bỏ ra mua nó rồi.
Xem ra cuộc đua hôm nay hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi: “Tôi đã kêu người dọn dẹp tình hình giao thông một chút rồi.” Lâm Hiểu Ba ngồi trong xe hạ cửa kính xuống gọi Hạ Vũ, nói qua một lượt lộ trình cuộc đua cho Hạ Vũ nghe. Lộ trình cũng không có xa lạ gì mà chính là đi một vòng quanh Khu Cửu Long mà thôi.
“Được!”
Hạ Vũ cũng không có ý kiến gì.
Xem ra việc cá độ đua xe này các công tử tiểu thư nhà giàu ngày thường cũng chơi không ít, chỉ trong nháy mắt là đã tổ chức có lớp có lang, có người trong xe còn mang theo cờ đua, lúc này được lấy ra.
Lá cờ ca rô đen trắng phất qua phất lại phía trước, cô gái trẻ với dáng người nóng bỏng tạm thời là người cầm cờ.
“READY —— GO!” Lá cờ trắng đen vung xuống, hai chiếc xe như tên bắn khỏi cung lao vút ra ngoài. Kỷ Hàn không tập trung nên toàn thân bị quăng về phía sau, cái ót đập vào dựa đầu của ghế…
Mẹ kiếp!
Những câu mắng đầy thô tục đầy ứ trong bụng Kỷ Hàn không được mắng ra, bởi tốc độ xe lúc này nhanh kinh người, từ tốc độ khởi động bằng 0 lên 100km/h chỉ mất có 4 giây. Cảnh vật hai bên đường lướt qua nhanh vun vút như đèn kéo quân…
Cứ như thế, chỉ trong chốc lát Lâm Hiểu Ba đã bị bỏ lại tuốt đằng sau. Thằng oắt kia chắc cũng không ngờ là mình sẽ bị bỏ lại nhanh như thế…
Kỷ Hàn trộm ngắm người đàn ông ngồi sau tay lái, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, hoàn toàn tương phản với con số chỉ tốc độ trên đồng hồ lái. Nhưng chính sự tương phản quá lớn này khiến cho sự bất an trong lòng Kỷ Hàn lắng xuống.
Nếu trên mặt anh xuất hiện vẻ H**g phấn thì cô mới nên lo lắng.
Cô nhìn vào kính chiếu hậu, trên con đường sáng choang huy hoàng phía sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe thể thao Lotus màu vàng của Lâm Hiểu Ba đâu nữa. Fuck! Nếu chiếu theo lời của Tiểu Bạch, chiếc xe của tên oắt kia hẳn cũng không tồi mới đúng chứ, đã mất một số tiền lớn để cải tạo xe như vậy thì không thể nào sức chiến đấu đấu chỉ có đến đó mà thôi.
Vừa mới nghĩ thế thì đã thấy một bóng xe vàng lao ra từ một con ngõ nhỏ phía trước, đuôi xe vung mạnh, xe vàng lại tiến vào làn đua, thậm chí còn dẫn đầu nửa thân xe.
“Khốn kiếp! Còn chơi đường tắt à!” Kỷ Hàn ngây ngốc nhìn chiếc xe vàng hào nhoáng chạy phía trước, đừng nói là có thể ăn gian như vậy nha.
Hạ Vũ không nói gì, chỉ nhấn thêm chân ga, chiếc xe thể thao đen nhanh chóng tiến lại gần chiếc xe màu vàng. Chỉ cần một nháy mắt thế thôi, khoảng cách chênh lệch nửa thân xe đã bị kéo gần lại!
Lâm Hiểu Ba nhìn chiếc xe màu đen đang đuổi theo kè kè, mặt mày căng thẳng, trong lòng lúc này đã hiểu được là mình đã thật sự khinh địch. Chiếc xe kia rõ ràng tốt hơn chiếc Lotus của hắn nhiều, chỉ cần nhìn tốc độ khởi động của nó là đã biết hắn đã đá phải cào sắt rồi.
Nghĩ đến hậu quả của việc đánh cuộc ૮ɦếƭ tiệt kia, tim Lâm Hiểu Ba như muốn nhảy tọt khỏi cổ. Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, lộ trình của trận đua này hắn thuộc nằm lòng, việc cắt đường tắt thì cũng có thể đuổi theo thật đấy, nhưng mà… dù hắn đã dùng hành vi không biết xấu hổ như thế, nhưng cũng chẳng duy trì vị trí dẫn đầu được bao lâu, chưa gì đã bị đuổi sát sườn rồi.
Mắt Lâm Hiểu Ba lúc này đỏ vằn lên nhìn chiếc xe màu đen chạy song song như bóng với hình ngay bên cạnh, lưng như bị mũi nhọn đâm vào.
Đua xe quan trọng nhất là tinh thần phải tập trung. Đây coi như là một hành động liều mạng, chỉ cần một chút thất thần là mất mạng như chơi. Mà lúc này, tinh thần của Lâm Hiểu Ba đã bị chiếc xe màu đen dính như keo bên cạnh làm cho C*ng c*ng như dây đàn, hình ảnh của chiếc xe đen như đang nói với hắn: chỉ đang đùa giỡn với ngươi thôi, muốn vượt qua ngươi là chuyện rất dễ dàng…
Tại khúc quanh, tay Lâm Hiểu Ba run lên, tay lái bị đánh lệch một chút, thân xe tiến sát lại chiếc xe màu đen. Chỉ một khúc quanh có độ cong nho nhỏ, nhưng trong tình huống tốc độ cao thế này cũng đủ để tạo ra phản ứng rất lớn.
Kỷ Hàn cảm thấy thân xe rung mạnh lên một cái, như bị một cái gì đó rất lớn quật sâu vào. May mà lực khống chế của hạ Vũ rất tốt nên anh đã nhanh chóng ổn định thân xe…
Nhưng nhìn bàn tay đang nắm chặt tay lái của anh thì có thể thấy… hành động nhỏ vừa rồi của Lâm Hiểu Ba đã chọc cho đồng chí Hạ phát hỏa!
“Phát hỏa, phát hỏa rồi.”
“Giờ Sếp đã nổi đóa rồi…”
“Thằng nhóc Lâm Hiểu Ba kia muốn ૮ɦếƭ…”
Sau khi trận đấu bắt đầu, đám Hắc Tử và Tiểu Bạch liền đoạt lấy xe của chị em nhà Kurita, sau đó vẫn đuổi theo phía sau, khi nhìn thấy tình hình chiến đấu phía trước thì biết ngay là có người sắp gặp chuyện không may rồi.
“Mấy người đang nói gì thế?” Hai chị em Kurita ngồi ghế sau chẳng hiểu hai người các anh đang nói cái gì cả.
“Chờ mà xem đi.” Tiểu Bạch nhấn lút chân ga, liều mạng lắm mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp được: “Cái xe tệ hại này chạy chậm quá.”
Một câu mắng khiến mặt mày chị em nhà Kurita ngồi phía sau đen thui như *** nồi…
Sau đó, bọn họ được chứng kiến một màn đua xe xưa nay chưa từng có.
Xét về mặt làm xiếc với xe cộ, Hạ Vũ tuyệt đối tốt hơn Lâm Hiểu Ba nhiều. Xét về tâm lý và mức độ nắm vững tình huống hiện trường, lại là một mặt cường hạng khác của Hạ Vũ.
Cách lớp thủy tinh cửa sổ, Kỷ Hàn nhìn khuôn mặt như sắp khóc đến nơi của Lâm Hiểu Ba đang ngồi trong xe bên kia, trong lòng đột nhiên có chút cảm thông với hắn. Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, ai bảo ngươi chọc giận sát thần làm gì.
Lâm Hiểu Ba không cần dừng lại để xem cũng đã biết chiếc xe mà hắn đã tốn rất nhiều tiền để độ lại này giờ đã hoàn toàn thay đổi. Vừa rồi khi hắn không cẩn thận mà trượt tay ***ng vào chiếc xe màu đen kia xong, thì chiếc xe màu đen cứ như là đã lập tức cảm thấy thích cái *** ‘tiếp xúc thân mật’ này, nên thường tiến sát lại cạ thân vào xe hắn. Đương nhiên, lực tiếp xúc không quá lớn, chỉ giống như tình nhân đang vuốt ve nhau, nhẹ nhàng như gãi ngứa, khiến chiếc Lotus của hắn thỉnh thoảng lại ***ng đến rào chắn bên đường một lần…
Mỗi một lần bị va chạm nhẹ như thế, Lâm Hiểu Ba cảm thấy vết cào kia không phải là ở trên thân xe, mà như là ***ng vào thân thể của chính mình, thịt đau ruột xót…
Cuối cùng, một chút dũng khí tranh đấu cuối cùng của Lâm Hiểu Ba cũng đã bị ma sát mài mòn đến không còn. Những cái chạm nhẹ kia đã làm cho trái tim hắn chịu không nổi, nếu còn tiếp tục như thế nữa thì hắn sợ thể nào cũng có lúc hắn không khống chế tốt, xe sẽ lao ra khỏi hàng rào bảo hộ…
Tốc độ của chiếc Lotus vàng chậm lại, chủ động tuyên bố bỏ cuộc trận đấu này…
Hạ Vũ hạ tốc độ, lùi về đậu cạnh chiếc Lotus. Trong xe, Lâm Hiểu Ba đã bị dọa đến mặt mày xanh lét, mồ hôi lạnh tẩm ướt cả đám tóc trên trán, mặt mũi bối rối nhìn về phía bọn họ bên chiếc xe này. Những chiếc xe đuổi theo phía sau cũng đã lục tục đi đến, nhìn tình hình như thế này bọn họ cũng đã đoán được kết quả. Đám người bên phía Kurita tất nhiên là chẳng kiêng nể gì mà cười khanh khách, hưởng thụ đặc quyền của kẻ chiến thắng, không ngừng chòng ghẹo mỉa mai đám người bên Lâm Hiểu Ba.
Hạ Vũ bước từ trên xe xuống, hiện trường đang huyên náo đột nhiên im lặng trở lại. Tất cả mọi người đều dán mắt vào người anh. Mới vừa rồi, anh đã thể hiện một trình độ lái xe siêu đẳng, nào là tốc độ xe, nào là khả năng nắm vững từng chi tiết… đã làm cho tất cả mọi người đều thán phục. Giờ khắc này, khi anh bước từ trong xe ra, khí thế như một anh hùng vừa chiến thắng khải hoàn trở về, như vua đứng đầu thiên hạ kia đã đủ để trấn áp cả đám quỷ nhỏ ở đây.
Lâm Hiểu Ba phải khó khăn lắm mới ổn định lại nhịp tim, mặt mày lúng túng bước ra khỏi xe, vẻ thong dong nhưng mạnh mẽ của Hạ Vũ càng làm cho hắn nản lòng: “Tôi… nhận thua!” Ít ra hắn cũng không phải là người thua mà không chịu nhận, mà thẳng thắn nhận là mình thua.
Rõ ràng thừa nhận là mình thua thì cũng có vài phần cốt khí đấy chứ. Hắc Tử và Tiểu Bạch cũng từ trên xe của hai chị em nhà Kurita bước xuống. Lâm Hiểu Ba vừa thấy hai anh thì nhớ ngay đến cá độ lúc trước, sắc mặt trở nên xanh lè xanh lẹt.
Cao hứng nhất chắc chính là chị em nhà Kurita, nếu mà có cái đuôi thì chắc giờ này đã vểnh cả lên trời: “Ê… Lâm Hiểu Ba, sao không tiếp tục đua đi… ha ha… giờ đến lúc thực hiện việc đánh cuộc của anh rồi đấy…”
“Làm… làm con mẹ cô ấy!” Lâm Hiểu Ba vặc lại một câu, còn muốn nói gì nữa nhưng chạm phải ánh mắt của Hạ Vũ liền khiến cho hắn lập tức bị nghẹn trong họng, những lời định nói bị nuốt trở về.
“Cứ như thế đi.” Tiểu Bạch gõ gõ ***, rít một hơi: “Thằng oắt nhà cậu coi như có gan, không biết rõ thực lực của đối thủ mà dám đánh cuộc. Bất quá ông đây không phải là GAY, nên không có hứng thú với việc đàn ông thổi sáo cho ông.” Anh liếc mắt nhìn vẻ mặt thở dài nhẹ nhõm của Lâm Hiểu Ba: “Coi như cho cậu một bài học đi, bất quá… xin lỗi vẫn phải xin rỗi, không trốn được.”
Mặt Lâm Hiểu Ba hơi đổi, nhưng cuối cùng không còn lựa chọn nào khác mà đành gật đầu, quay sang hướng chị em nhà Kurita cúi người xin lỗi. Đối với kết quả như thế, Kurita Sawaki tuy không vừa lòng cho lắm, nhưng người đua không phải là bọn hắn nên không hài lòng cũng phải chấp nhận.
“Còn người nữa.”
Lâm Hiểu Ba nói lời xin lỗi xong muốn lên xe rời đi, nhìn khắp chiếc xe yêu quý đầy vết trầy xước, hắn muốn về nhà mà khóc lớn một chút. Khi thanh âm của Hạ Vũ nhẹ nhàng vang lên, hắn mơ hồ không hiểu nhìn sang Hạ Vũ, đầu óc vẫn chưa kịp xoay chuyển xem thế nào…
“Người cậu phải xin lỗi là…” Hắc Tử đè đầu của hắn, xoay qua: “Đây mới là chính chủ.”
Lâm Hiểu Ba bị vẻ mặt băng hàn của Hạ Vũ làm cho sợ run cả người, vội vàng đến trước mặt Kỷ Hàn khom người thận trọng xin lỗi, sau đó mới mang theo nhóm bạn bè của mình rời đi.
Quốc lộ ầm ỹ suốt cả đêm theo việc rời đi của đám người Lâm Hiểu Ba mà dần dần trở về vẻ yên tĩnh.
Chị em nhà Kurita vì được đám Hạ Vũ ra mặt giúp mình hết tức, nên đối xử với bọn họ dễ chịu hơn, nhất là Kurita Sakura, ánh mắt cô ta nhìn về phía Hạ Vũ không che dấu vẻ hứng thú nồng đậm.
Kỷ Hàn nhìn đồng hồ, cũng đã hơn ba giờ sáng. Hai chị em Kurita lại tán gẫu một hồi với đám bạn rồi sau đó cũng tự trở lại xe mình rời đi…
“Này… anh là vệ sĩ, có phải cũng nên đến chỗ của tôi để bảo vệ an toàn cho tôi không.” Kurita Sakura vừa nói vừa đi đến cạnh chiếc xe màu đen. Bây giờ bọn họ không dám khinh thường chiếc xe hình dáng xấu xí này nữa rồi.
Hạ Vũ nhìn sang cô ta, bỗng nhiên cảm giác bị nhìn trộm bốc mạnh lên, lập tức đưa tay đẩy mạnh Kurita Sakura vào trong xe, đá một cái đóng cửa xe lại, sau đó nắm lấy Kỷ Hàn bổ nhào xuống mặt đường.
“Bốp!”
Tiếng viên đạn đập lên kính thủy tinh chống đạn khiến tiếng mắng chửi mà Kurita Sakura đang muốn tuôn ra liền mắc kẹt trong cổ họng, khuôn mặt đang tươi cười bị dọa đến trắng bệch.
Hắc Tử và Tiểu Bạch lập tức có phản ứng, kéo tuột Kurita Sawaki đang đứng sững sờ ở một bên trốn ra sau xe.
“Bắn tỉa, hướng ba giờ!” Tần Dịch nhanh chóng nói ra phán đoán!
“૮ɦếƭ tiệt!” Hắc Tử rủa một câu, bọn họ không dự đoán được thế mà lại có người thực sự đến tận đây để ra tay. Trên người bọn họ không có mang theo S***g ngắm bắn tỉa, tình huống này không thích hợp để bọn họ tham chiến.
“Hắc Tử, mang mọi người đi.” Hạ Vũ lên tiếng, sau đó kéo Kỷ Hàn lên xe! Hắc Tử và Tiểu Bạch cũng nhanh chóng kéo Kurita Sawaki chui vào xe. Đoàn người nhanh chóng rời đi…
*
Trở lại chỗ ở của hai chị em nhà Kurita, Hạ Vũ thảy viên đạn nhặt được cạnh xe lên trên bàn: “Xem đi!”
Hắc Tử cầm lấy viên đạn, xem xét: “MK.”
“Loại đạn bắn tỉa tầm cao và xa, loại đạn này bình thường không thể mua ngoài chợ đen được.” Xưa nay Tần Dịch vô cùng hiểu biết đối với các loại S***g bắn tỉa: “So với loại đạn bắn tỉa truyền thống, lực sát thương của viên này lớn hơn rất nhiều! May mà kính chống đạn của chiếc xe kia là đặc chế, chứ nếu là thủy tinh chống đạn bình thường sẽ ngăn không được.”
“Nghe tiếng S***g, chắc là S***g bắn tỉa MK12.” Tiểu Bạch hồi tưởng lại tiếng S***g đã nghe thấy.
“Nhất định là tên Lâm Hiểu Ba kia đã gọi người đến đó ra tay.” Kurita Sawaki hét lớn: “Thằng đó nhất định là thua mà không cam lòng…”
Hạ Vũ lẳng lặng nhìn cậu ta: “Nói đi, vì sao các người lại đến Trung Quốc.”
Kurita Sawaki vốn đang ồn ào bị anh hỏi một câu như thế liền xìu hẳn xuống, trở nên ấp úng.
“Đừng có con mẹ nó nói với tôi là sang đây chơi.” Hạ Vũ đã sớm hoài nghi nguyên nhân khiến hai người này đột nhiên chạy đến đây, bởi chiếu theo thái độ của Kurita Ichiro đối với Trung Quốc, việc cho hai đứa nhóc này đi Mỹ hay Đông Nam Á còn có khả năng cao hơn. Thế mà bọn chúng lại đến Trung Quốc.
Đến thì cũng đã đến rồi, Kurita lại còn điện riêng cho cấp trên bảo bên Trung Quốc phải phải chú ý cho tốt vào. Giờ lại xảy ra việc này… Tuy nói dạo này cuộc sống chính trị của Kurita không được suông sẻ lắm ở Nhật Bản, nhưng cũng không đến mức không quản lý được hai chị em sinh đôi này chứ.
Đủ loại dấu hiệu làm cho anh không thể không hoài nghi, hai người này đã gặp rắc rối to ở Nhật nên lão hồ ly Kurita mới muốn đẩy hai kẻ gây rắc rối này sang Trung Quốc.
“Cái gì… cái gì rắc rối chứ.” Kurita Sawaki tỏ vẻ mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng dưới ánh mắt của Hạ Vũ thì lời nói có vẻ yếu ớt: “Làm gì có chuyện đó!”
“Phải không?” Hạ Vũ không tin: “Nếu nói như thế, chút nữa tôi sẽ điện cho cấp trên, cho hai người về Nhật Bản sớm. Gần đây chúng tôi không có thời gian để ‘hầu hạ’ các người đâu.”
“Anh… anh không thể làm như thế. Chúng tôi là khách mà.” Kurita Sawaki hoảng hốt ra mặt, nhưng vẫn không tin là Hạ Vũ sẽ làm như thế.
“Cậu có thể thử xem xem tôi có thể làm như thế hay không.” Hạ Vũ rõ ràng xem thường câu uy hiếp kia: “Chúng tôi chỉ hoan nghênh khách đến có thành ý thôi.”
“Anh chẳng qua chỉ là một vệ sỹ quèn…”
“Kurita.” Kurita Sakura ngắt lời em trai. Cô ta sắc mắt hơn Kurita Sawaki, bởi thường xuyên cùng cha đến tham dự các loại yến hội, nên cô ta có thể nhìn ra được Hạ Vũ tuyệt đối không phải là một vệ sỹ đơn giản như vậy. Nghĩ cũng đúng, xem thái độ của cha đối với Trung Quốc, hai chị em cô ta giờ lại đột nhiên đến Trung Quốc thì bên này làm gì mà chẳng nghi ngờ: “Quả thật chúng tôi gặp chút rắc rối.” Cô ta cũng không dấu giếm mà nói toẹt ra.
“Chị ——”
Kurita Sakura hít vào một hơi: “Kurita đã gây chuyện bên Nhật Bản.”
Hóa ra, thằng nhóc Kurita này ỷ vào cha mình có địa vị trên chính trường Nhật Bản nên bình thường làm không ít chuyện xấu. Mà những người bị cậu ta bắt nạt khi thấy sau lưng cậu ta có núi để dựa thì đành phải nhẫn nhịn mà nuốt xuống, cho qua mọi chuyện. Kết quả, thằng nhóc này càng ngày càng kiêu căng. Lần này, thằng nhóc này đã chọc phải ổ kiến lửa, ngủ với con gái của một lão đại xã hội đen, đã vậy còn làm cho con người ta lớn bụng. Kurita là một gia tộc chính trị, không có khả năng để cho người thuộc xã hội đen sinh ra đứa nhỏ này. Kết quả là… Kurita Ichiro đành phải bảo con gái mang tên oắt này sang Trung Quốc tị nạn tránh đầu sóng ngọn gió.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc