Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 77

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Vệ sĩ
Hồng Kông.
Ngồi trong phòng khách sạn nhìn xuyên qua cửa kính xuống dòng xe cộ bên dưới, cảnh đêm Hồng Kong với những ánh đèn đủ mọi màu sắc giống như một quý phu nhân trang phục rực rỡ đứng đón gió bên dòng sông thơ mộng. Kỷ Hàn uống cạn chén R*ợ*u, thở ra một hơi thật dài, nhưng vẫn không thể trục xuất hết được những tâm sự tích tụ nặng nề trong lòng theo hơi thở ra ngoài.
Một đôi tay từ phía sau vươn lên ôm lấy eo của cô, kéo cô về phía sau ôm vào lòng, sau đó là một cái đầu nhô ra tựa trên vai phải của cô.
Ngày hôm đó, ở chỗ Hạ lão gia, bọn họ đã nghe hết mọi việc xảy ra năm xưa. Kỷ Hàn không thể nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì, nghe được chuyện của cha mẹ ruột mình, cô chỉ cảm thấy nó không chân thực chút nào cả…
Hóa ra, cô không phải là đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi.
Cô chỉ nghĩ được như thế, còn sau đó thì sao… Báo thù ư?
Tìm ai báo thù bây giờ? Oan có đầu nợ có chủ, nếu truy cứu đến cùng vụ này, liệu cô có tìm được đến kẻ chủ nợ chân chính không?
Con mẹ nó, có khi cô còn chưa gặp được mặt kẻ đó thì cô đã bị quét biến khỏi thế giới này một cách im hơi lặng tiếng rồi.
Sợ ૮ɦếƭ à? Có chứ! Mạng sống này là của bản thân mình, vả lại cũng chỉ có một cái, ૮ɦếƭ là hết, ai mà chẳng sợ.
Cái ly trong tay cô bị lấy đi, bàn tay to từ eo của cô lần dò di chuyển dần lên phía trên đến vai cô, mát xa vai cô với độ mạnh nhẹ vừa phải.
Ngay ngày kế tiếp sau khi ra khỏi nhà Hạ lão gia, bọn họ nhận được một nhiệm vụ phải đi sang Hồng Kong này.
Vốn Kỷ Hàn bị gạt khỏi danh sách nhân viên thực hiện nhiệm vụ, nhưng cô lại chủ động xin đi, nên được cho gia nhập vào nhiệm vụ lần này.
Vì sao ư?
Kỷ Hàn nói: “Có một số người tôi không thể nào chạm vào được, nhưng dù sao vẫn phải tiếp tục sống. Cứ nghĩ đến ở một nơi nào đó vẫn còn có người nào đó đang mơ ước cơ thể của tôi vẫn cảm thấy không dễ chịu chút nào.” Có một số việc phải diệt trừ tận gốc mới có thể cảm thấy yên tâm được.
Vì chính bản thân cô, mà cũng là vì Duệ ca.
“Mơ ước cơ thể của cô?!” Cách dùng hình dung từ như thế làm cho khóe miệng Hạ Vũ lập tức giần giật, cách dùng từ của cô gái này đúng là… rất đặc biệt.
Chính bởi vì lý do này mà Hạ Vũ không đồng ý cho cô tham gia nhiệm vụ lần này. An toàn của anh, anh sẽ cố gắng bảo vệ, ai muốn chạm vào cô, anh sẽ trừng trị người đó trước…
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.” Kỷ Hàn lại nêu ra cái lí do này. Cô muốn lấy chính mình để làm mồi nhử con cá lớn đến cắn câu.
“Em là người liên quan trực tiếp, em có quyền tham dự.” Lý do này coi như cũng thỏa đáng, nhưng Hạ Vũ vẫn thờ ơ bỏ qua.
Cuối cùng cô không thể không dùng đến tuyệt chiêu của mình, chân thành sâu sắc —— ít nhất thì cô cũng cho là như vậy —— nói với Hạ Vũ: “Em hy vọng có nhiều thời gian ở cạnh anh hơn, em muốn có thể cùng anh kề vai chiến đấu…”
Mặc dù biết đây chỉ là một mánh khóe nho nhỏ của cô, nhưng… khi nghe cô nói như thế, đồng chí Hạ rất chi là hưởng thụ.
“Anh muốn bảo vệ em không phải là nên đem em theo cạnh để coi chừng sao, như vậy mới càng an toàn đúng không? Chẳng lẽ anh nghĩ mình không thể làm được?”
Câu nói này quả nhiên vô cùng lợi hại, Hạ Vũ bị cô nói cho không còn khả năng phản bác, nhất là câu cuối cùng kia: “Tiểu Hàn, em đừng có hỏi thẳng ngay mặt bất cứ người đàn ông nào rằng anh ta có được hay không.” Hỏi vậy là khiêu chiến lòng tự tôn của đàn ông.
Cuối cùng, hai người cũng đạt được một sự hiểu biết lẫn nhau. Anh nhượng bộ! Bởi vì cô nói rất đúng… Để cô ở lại trong quân doanh cũng chưa chắc đã an toàn.
Trước khi đi, Kỷ Hàn giao con trai cho Hạ Lão gia, nói: “Hạ lão gia, tôi giao con tôi nguyên vẹn hoàn hảo cho ông.”
Hạ lão gia cười: “Sau khi cô về tôi cũng sẽ trả cậu bé không sứt mẻ gì lại cho cô.” Đây chính là cháu đích tôn bảo bối của ông mà.
Vì thế, đoàn người liền xuất phát tới Hông Kong.
Nhiệm vụ lần này là… Vệ sĩ.
Loại công việc này khi còn làm cảnh sát bọn họ đã từng làm, nhưng đối với Hắc Tử, việc này cậu ta chưa từng làm bao giờ. Khi biết được nội dung nhiệm vụ, cậu chàng la hét om sòm: “Mẹ kiếp, mấy năm gần đây giết không ít người, nhưng mà bảo vệ người… đây vẫn là lần đầu tiên nha! Fuck! Bảo vệ như thế nào chứ?”
Việc làm vệ sĩ này khác hoàn toàn với việc làm sát thủ.
Sát thủ nếu thất bại một lần thì vẫn còn có cơ hội làm lại lần nữa, còn có cơ hội thành công.
Nhưng làm vệ sĩ, nếu thất bại một lần thì coi như nhiệm vụ đó cũng thất bại luôn, bởi vì thất bại của bạn đồng nghĩa với việc người mà bạn phải bảo vệ đã ૮ɦếƭ.
Hạ Vũ bày ảnh chụp người bọn họ phải bảo vệ lần này lên bàn: “Hắc Tử, cái đầu kia của cậu không thích hợp cho việc giải đáp những câu hỏi phức tạp như thế đâu… Chỉ cần trước khi thân chủ bị giết, cậu giết trước mấy tên sát thủ đó là được.”
“Fuck! Đúng vậy!” Hắc Tử cúi đầu: “Cũng chỉ là *** thôi mà.”
Dòng hồi tưởng chợt bị ngắt đoạn, bởi trên cần cổ cô truyền đến cảm giác nong nóng mà ẩm ướt, làm cho cô phải dừng việc hồi tưởng lại.
Nhìn thẳng vào lớp cửa sổ sát đất bằng thủy tinh trước mặt, cô có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của hai người: cô cho rằng mình đã rất cao, nhưng khi đứng ở trong lòng anh thì thật có vài phần… cảm giác như chim nhỏ nép cánh dựa dẫm.
Chim nhỏ nép cánh dựa dẫm?
Thân thể cao lớn của Kỷ Hàn chấn động bởi bị chính những ý nghĩ trong đầu mình oanh tạc, nhưng cũng không từ chối sự ấm áp mà anh mang lại cho cô.
Không biết được kẻ thù phía trước là ai luôn làm cho người ta cảm thấy bất an trong lòng, nhưng… Khi ở bên cạnh anh, cô luôn cảm thấy an toàn hơn một chút. Hóa ra, Kỷ Hàn cô cũng có tính chất đặc biệt của một người phụ nữ trong người nha, cảm giác an toàn gì đó, vân vân và vê vê…
Như đã nhận ra việc cô đang thất thần, người đàn ông ở phía sau cắn vành tai cô để trừng phạt, kéo sự chú ý của cô trở về. Kỷ Hàn rên nhẹ một tiếng, khủy tay phản xạ có điều kiện thúc ra phía sau, nhưng đã bị anh nhanh hơn bắt được. Hai người lại bắt đầu một trận giao chiến qua lại, không biết làm thế nào mà cuối cùng lại song song ngã lên cái giường lớn khiến người ta mơ màng trong phòng.
Bàn tay của người đàn ông không an phận mà chạy loạn ở trên người cô, mà Kỷ lưu manh có phải là loại người ngoan ngoãn chịu trận để cho người ta sỗ sàng như thế đâu, nên cũng không hề chịu yếu thế mà đánh trả. Lại một trận anh qua tôi lại, cho đến khi làm cho không khí trong phòng nóng lên đến có thể đốt cháy người.
Nhiệt độ mập mờ như thế làm cho cô mặt đỏ tai hồng, mặc dù trong phòng có mở điều hòa nhưng cô cũng toát ra một lớp mồ hôi, ngẩng đầu dùng một đôi mắt tỏa sáng hào quang thú tính nhìn thẳng vào người ngồi bên trên cô…
Quá sáng!
Ánh sáng trong đôi mắt kia làm cho cô muốn trở nên đui mù.
Oa!
Ánh sáng đó đột nhiên biết mất, bởi anh đã nhắm mắt lại, sau khi lại mở ra, ánh mắt rực cháy kia đã mờ đi nhiều. Anh chôn mặt trong hõm vai cô, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng mặt lên, rút tay đang luồn bên *** áo của cô ra, rồi sửa sang lại quần áo cho cô, rời mắt đi chỗ khác, thanh âm trầm khàn nói: “Được rồi, đừng quậy nữa… Nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Khóe miệng Kỷ Hàn co rút!
Cô… Cô quậy hồi nào? Người bắt đầu là Hạ đại thiếu gia mà.
Ngay từ đầu cô rất chi là đứng đắn đứng đây suy nghĩ, hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện này.
“… Nếu em muốn, vậy kết hôn đi.” Thanh âm của anh vẫn còn khàn khàn.
Kỷ Hàn vừa nghe như thế, vẻ mặt lại biến đổi mạnh mẽ. Mẹ nó, đại thiếu gia nhà ngươi đang dùng sắc để dụ dỗ đấy à? Lấy thân thể của mình làm lợi thế để dụ dỗ cô kết hôn với anh đấy à? Khụ —— mà không thể phủ nhận là lợi thế này cũng rất có lực hấp dẫn với cô đấy chứ.
Cô tự nhận rằng mình không phải là người ham mê ***. Sống đến bây giờ, tuy rằng đã thấy không ít đàn ông *** —— lúc trước ở tổ truy quét ***, cô đã thấy không ít lúc đang thực thi nhiệm vụ —— nhưng đàn ông cô đã hưởng qua chỉ có một mình Hạ Vũ. Lần nếm thử đầu tiên vào bảy năm trước đã làm cho cô đau muốn ૮ɦếƭ —— không chỉ về mặt thân thể, mà còn về mặt tâm lí. Lúc ấy, Hạ Vũ say R*ợ*u, từ đầu đến cuối đều rất *** làm cho người ta giận sôi gan, nếu chuyện đó mà xảy ra trên người Kỷ Hàn hiện tại thì nhất định sẽ bị cô đạp cho một đạp. Đáng tiếc, khi đó Kỷ Hàn chỉ là một cô gái non nớt chỉ biết chịu đựng. Còn bảy năm sau ***ng tới thân thể anh một lần nữa, lại là lúc cô say nghiêng say ngả, nhưng vẫn cảm nhận được các loại tư vị, không thể không nói… quả thật rất là mất hồn, nhất là thân thể của Hạ đồng chí đã được thao luyện trong quân doanh nên có thể trạng và thể lực vô cùng hoàn hảo, thật sự là… (ngượng *ing*)
Nhưng, cho dù cô rất có cảm giác với thân thể của anh, cũng không thể nào dùng hạnh phúc của cả đời của mình mà đánh đổi được.
“… Cứ quyết định thế đi! Em đi ngủ sớm đi, đêm nay anh sẽ ngủ ở chỗ Hắc Tử.”
Cho đến lúc tiếng đóng cửa vang lên, Kỷ Hàn mới hồi phục lại tinh thần, xoay người lại nhìn chằm chằm cánh cửa đã bị đóng kín.
… Anh cứ thế mà đi rồi sao?
Châm lửa trên người cô xong rồi bỏ đi không thèm quan tâm kiểu đó đấy à?
“… Con mẹ nó!”
Kỷ Hàn tức tối ném gối đầu về phía cửa.
*
Ngày hôm sau, tinh thần của Kỷ Hàn không tập trung một chút nào, còn Hạ Vũ thì trái lại, tinh thần sảng khoái sáng láng khiến cô nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chụp lấy anh cắn mấy cái.
“Chậc!” Tiểu Bạch sờ sờ cằm, nhìn hai người đánh giá xong liền đưa ra một kết luận dứt khoát: “Xem ra chiến hỏa rất là căng thẳng nha.”
“Chiến cái đầu cậu ấy.” Kỷ Hàn quăng cho anh ta hai ánh mắt như muốn lột trần anh ta ra đánh đòn: “Một mình mà chiến đấu hăng hái được à?”
“Hả? Chứ không phải sếp ngủ bên chỗ cô à?” Rõ ràng tối hôm qua cậu thấy Hạ Vũ đã vào phòng của cô mà.
“Ngày hôm qua sếp ngủ bên phòng tôi.” Hắc Tử nói.
“A ——” Tiểu Bạch ngẩn ra một chút, rồi lập tức vỗ tay cái bốp, nhìn tình trạng của Kỷ Hàn bây giờ đưa ra một kết luận khác: “Cho nên, cô phòng đơn gối chiếc mà khó ngủ đúng không, Kỷ Hàn.”
“…” Cô có thể đem chén trà trong tay nhét vào chặn cái miệng ૮ɦếƭ tiệt của cậu ta không nhỉ?
“Thảo nào, mới sáng sớm đã thấy sếp chạy một mạch tới phòng tập thể dục rồi.” Thi Thanh Trạch gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với kết luận của Tiểu Bạch: “Hóa ra là muốn tìm chỗ để xả ‘căng thẳng’.”
Vừa mới dứt lời, một cái dĩa liền bay thẳng tới, làm anh chàng sợ tới mức nhanh chóng chui xuống gầm bàn, an toàn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy tên đầu sỏ phóng đĩa vẫn tiếp tục bình tĩnh ăn sáng: “Hạ lão đại, ngài làm vậy quá là tàn nhẫn đó.” May mắn mà hắn chuồn mau.
Sau khi đám người ăn sáng xong, Tiểu Bạch đưa cho Kỷ Hàn một cái gói to: “Đi thay quần áo đi.”
Kỷ Hàn mở bao ra, là một bộ âu phục nữ màu đen.
Vì sao vệ sĩ nhất thiết phải mặc đồ đen nhỉ? Kỷ Hàn nhớ lại trong phim kịch xem trên TV, thường xuyên thấy những vệ sĩ mặc âu phục đen mang kính đen, chẳng lẽ đây là quy định bất thành văn của nghề này chăng?
Cô trở về phòng thay quần áo, bộ quần áo rất vừa người. Khi đi ra khỏi phòng, thấy mấy người kia cũng đã thay đồ xong hết rồi… Không thể không nói, ông bà nói ‘người đẹp vì lụa’ là rất có lý.
Bình thường toàn thấy bọn họ mặc hoặc là quân phục hoặc là quần áo rằn ri ngụy trang, giờ thấy bọn họ ăn mặc trang phục đứng đắn kiểu này thì cảm giác không giống người thật chút nào!
Khuôn mặt Tiêu Bạch rất nhã nhặn, khi mặc âu phục đen vào rất giống dân trí thức, đã vậy cậu ta còn mang một cặp kính không độ nên trông càng nhã nhặn hơn.
Còn dáng người khỏe mạnh của Hắc Tử khi mặc vào bộ âu phục vừa khít thì trông có vẻ chững chạc, áo sơ mi có vài cái cúc trên cùng không cài trông càng mạnh mẽ và hoang dã hơn, khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi là cũng thấy được sự nguy hiểm của cậu ta.
Còn về phần Thi Thanh Trạch, xưa nay vốn chính là một quý công tử, loại trang phục đứng đắn này cô cũng đã từng thấy anh ta mặc rồi, nhìn rõ là một quý công tử phong lưu nhưng lại không hạ lưu.
Còn cái tên nhóc Tần Dịch, bình thường là một kẻ quê mùa cục mịch, thế nhưng khi mặc âu phục vào thì cũng có vài phần nho nhã, tuy kém hơn một chút so với Tiểu Bạch, nhưng tuyệt đối mang lại cảm giác trí thức hơn Hắc Tử.
Hạ Vũ…
Kỷ Hàn dừng mắt ở chỗ Hạ Vũ lâu nhất. Cảm giác hình như dáng người anh mặc cái gì cũng thích hợp cả, cứ như mấy loại quần áo kia là may đo theo chính dáng người của anh vậy. Âu phục đen mặc trên người anh làm cho anh trông như một con báo đang phục mình ẩn nấp, ngủ đông ẩn trong bóng tối, chậm rãi chờ đợi con mồi của mình. Khi con mồi xuất hiện, anh sẽ dùng toàn lực mà ứng phó, chém giết…
Nhưng, đây chỉ là cảm giác dựa trên nhận thức của cô về anh mà thôi. Nếu người bình thường mà nhìn thấy anh giờ phút này nhiều nhất cũng chỉ cho rằng đây là một tay anh chị tàn khốc không thích nhiều lời. Bởi vì, anh đã giấu toàn bộ những hơi thở nguy hiểm trên người mình đi không cho ai thấy.
“Rất khá nha.” Tiểu Bạch đi vòng quanh Kỷ Hàn hai vòng, gật gật đầu.
Âu phục đen ôm sát người cô, lộ ra hai chân thon dài, làm cho cô có nhiều khí chất mạnh mẽ đàn ông hơn.
“Mặc quần áo thế này làm sao mang mấy thứ kia.” Thứ mà cô nói, là VK.
“Chọn một ít thứ dễ mang thôi.” Hạ Vũ ném cho cô một khẩu S***g, một dao găm và hai băng đạn: “Nơi này là Hong Kong.”
“A!” Cô lận lưng những món này: “Lát nữa chúng ta đi đâu?”
“Khu Cửu Long!”
Sau đó, bọn họ lên xe. Kỷ Hàn nhìn cảnh đêm bên ngoài vùn vụt trôi qua cửa kính, không thể không công nhận là Hong Kong là một đô thị quốc tế phồn hoa.
Không lâu sau, bọn họ đến Khu Cửu Long. Xe dừng trước một câu lạc bộ, mọi người đi theo Hạ Vũ vào bên trong nơi thoạt nhìn như một câu lạc bộ cao cấp này, đi tới một căn phòng.
Vừa mở cửa ra, một cái bánh ngọt bay thẳng tới mặt. Mọi người vội vàng né sang một bên, cái bánh ngọt toẹt một cái rơi xuống sàn nhà sau lưng. Kỷ Hàn nhìn tình huống trong phòng riêng, sau đó liền cảm thấy cái ót sinh ra một đống hắc tuyến.
Bên trong phòng, một đám thanh niên đang vui cười đùa giỡn ầm ỹ lấy bánh ngọt làm VK, người này ném người kia —— bánh ngọt không phải để ăn à? Sao giờ lại biến thành đồ để quăng đùa thế?
Một đám thanh niên điên cuồng cả trai lẫn gái, trên người mặc quần áo hết sức đắt tiền, nhưng hiện tại những bộ quần áo này đều dính đầy bơ, xem ra cũng hư mất rồi.
Trong đám người này có một đôi chị gái em trai song sinh, là người mà bọn họ phải bảo vệ lần này.
Là con trai và con gái của Nghị viên Nhật Bản Kurita Ichiro.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc