Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 70

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Ở ĐÂU CÓ ÁP BỨC Ở ĐÓ CÓ PHẢN KHÁNG
“Hắc, cậu nói xem, tối nay, anh ấy muốn bắt chúng ta làm gì?”
Có người ᴆụng vào cánh tay của Thi công tử, không một tiếng động dùng ánh mắt hỏi anh. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều biết năm đó Thi công tử từng là cấp dưới của Hạ ma đầu.
năm đó … từng làm việc cho ma đầu.
“Làm sao tôi biết!”
Thi Thanh Trạch nhún vai, lần này anh ta thật sự cũng không biết. Xem thời tiết này có vẻ không có mưa, nhưng lại có gió mát mẻ, xem ra muốn đem bọn anh huấn luyện dã ngoại, cũng không thể ép buộc bọn họ nhiều hơn.
Không nghĩ ra!
Hạ Vũ phát cho mỗi người một khẩu AK, còn có 50 viên đạn. Sau đó giao cho mọi người một nhiệm vụ: Chạy bộ đến phía trước sân bắn, mỗi người tìm một chỗ đứng riêng theo quy định. Mọi người vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ… Loại nhiệm vụ này chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng mà thôi, so với việc khởi động làm nóng cơ thể vào buổi sáng còn có vẻ dễ dàng hơn. Bọn họ nghĩ rằng chẳng lẽ ma đầu này thường ngày ăn mặn nhiều quá, nay đổi thành ăn chay!
Tuy rằng trong lòng vui sướng, nhưng tinh thần bọn bọn họ cũng không dám thả lỏng, dù sao giang sơn dễ đỗi bản tính khó dời, kinh nghiệm máu chảy đầm đìa ở những lần giáo huấn trước bọn họ đều đã có qua. Cho nên bọn họ vẫn là thần kinh căng thẳng, nhanh chóng chạy tới địa điểm mà Hạ Vũ quy định.
Lúcchạy được một nữa đoạn đường, Kỷ Hàn chú ý thì thấy Hạ Vũ không biết từ khi nào đã thoát ly đại đội, chạy đi đâu mất.
Sau khi tới sân bắn, vẫn chưa thấy bong dáng của Hạ Vũ, đám người kia cũng phát hiện ra Hạ Vũ biến mất, chờ một lúc vẫn không thấy anh xuất hiện. Mọi người đứng ở vị trí bắn của chính mình, thần kinh vốn căng như dây đàn đã bắt đầu buông lỏng…
Kỷ Hàn không dám thả lỏng người, cô cũng không nghĩ Hạ Vũ kêu bọn họ đứng đây giữa đêm khuya, rồi sau đó giao cho bọn họ một nhiệm vụ dễ dàng thoải mái như vậy.
Ban đêm, tầm nhìn ở sân bắn cũng không rõ, bắn trọng điểm ở chỗ tầm nhìn, nhất là thời điểm muốn nhắm chuẩn bắn chính xác. Ngẫu nhiên có gió biển, sức gió không quá mạnh mẽ, tốc độ5 – 8m/s, trong hoàn cảnh như vậy, muốn bắn chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Để bắn chính xác, trọng điểm ở chỗ phương diện tầm nhìn. Nhưng hoàn cảnh thế này có thể độ chắn bắn chính xác giảm đi, làm tầm nhìn của người bắn cũng hẹp đi, có lẽ không đến mấy giây, kẻ thù đã sớm thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của người nhắm, lúc này ngược lại có khả năng vì muốn bắn chuẩn mà lộ ra vị trí của mình, tạo cho kẻ thù cơ hội Gi*t mình.
Hả?
Cảm giác, ban đêm, bắn chính xác…
Trong đầu Kỷ Hàn đột nhiên phát hiện ra vài điểm mấu chốt, trong lòng động một cái, đột nhiên có chút hiểu tên Hạ Vũ kia muốn làm gì.
Còn chưa kịp cảnh báo đồng đội, tiếp theo một tràng tiếng nổ đột nhiên vang lên làm cho mọi người kinh ngạc. Pằng! Pằng! Pằng!. Vị trí mơ hồ không rõ, một giây trước là nghe tiếng từ bên này, giây tiếp theo đã chạy sang bên kia, làm cho không người nào xác định được mục tiêu đến tột cùng là ở nơi nào.
Bắn mù!
Hạ Vũ đây là muốn luyện cho bọn họ bắn mù, khảo sát lực chiến đấu ban đêm của bọn họ.
Mà các đồng chí bên cạnh, sớm đã bị tiếng súng nổ đột nhiên vang lên làm cho kinh ngạc, cầm lấy súng trong tay, bắn về phía vừa nổ súng một cách lộn xộn. Gió đêm mang theo mùi nước biển, nhanh chóng đã bị mùi thuốc súng lấn át.
Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là bắn đại, súng trong tay không ngừng Ϧóþ cò, hướng đến phía đối diện điên cuồng mà bắn. Lúc này bọn họ xem chừng đã hiểu dụng ý, cảm giác được vị trí Hạ Vũ ngay từ phía đối diện chính mình nổ súng, một hồi bắn bên này một hồi bắn bên kia, không nắm chắc vị trí, nhưng…
Đoán được chính là! Có lẽ thời điểm tiếp theo, vừa vặn liền vào tầm bắn của chính mình rồi!
Mèo mù đều có thể đánh ૮ɦếƭ chuột, Hạ Vũ cũng có khả năng bị hạ bằng viên đạn
Nhưng thật ra Kỷ Hàn bình tĩnh hơn, vài lần đi theo bọn Hạ Vũ làm nhiệm vụ, năng lực ứng biến hiện tại của cô rõ ràng đã cao hơn không ít. Nhất là đoán được Hạ Vũ muốn khảo sát năng lực chiến đấu vào ban đêm của bọn họ.
Cô hít một hơi thật sâu, khói súng trong không khí tràn vào mũi, vào tai. Tiếng súng như tiếng pháo nổ bên tai, chậm rãi thoát khỏi thính giác của cô. Cô tập trung vào cảm giác của chính mình, Ϧóþ cò, một, hai, ba… Từng phát rồi lại từng phát, sạch sẽ lưu loát, không chút nào run tay, những âm thanh hỗn loạn ở đây làm cho tiếng súng này rõ ràng hơn.
Hạ Vũ không biết khi nào đã từ phía trước chạy về bên này, lẳng lặng đứng nấp ở phía sau mọi người, nhăn trán nhíu mày hìn đám binh lính này đang bắn loạn cả lên. Với tố chất tâm lý này, đừng nói cái gì là bắn mù, cái gì là lực tác chiến ban đêm, sẽ là đi một tên ૮ɦếƭ một tên.
Bỗng nhiên, một âm thanh rõ ràng, ngắn gọn và sắc nét theo tiếng súng nổ vang lên như trổ hết tài năng, lọt vào tai của anh.
Anh nhìn theo hướng phát ra tiếng súng, liền thấy bóng dáng kia, mỏng manh nhưng không có vẻ yếu đuối, lộ ra một bộ dáng quật cường kiêu ngạo. Một tay cầm súng, tay kia nắm chặn tay cầm súng, từng phát từng phát bắn ra bình tĩnh rõ ràng.
Tiếng súng này làm cho Hạ Vũ đang nhíu mày chậm rãi buông lỏng, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng không ý thức được đang hướng về bên kia mà cong lên.
Người phụ nữ này…
Pằng!
Thời điểm Kỷ Hàn bắn phát đạn cuối cùng, đột nhiên xoay người, ánh mắt phát hiện cặp mắt kia đang nhìn mình qua bóng đêm. Đây là phản xạ có điều kiện, bắn ra phát đạn cuối cùng trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên hoảng sợ, phía sau cổ từng trận da gà đột nhiên nổi lên.
Là Hạ Vũ!
Lần đầu tiên cô phát hiện đôi mắt đen như một con thú hoang, tỏa sáng trong bóng đêm, giống như hai thanh súng lục, gắt gao tập trung vào cô.
Hạ Vũ xuất hiện từ trong bóng tối, những người khác hầu như là đã bắn loạn xạ hết đạn, có một số người vào thời điểm Hạ Vũ hiện thân rốt cuộc cũng phản ứng hiểu được đây là luyện tập cái dạng gì, miễn cưỡng ổn định tâm tư, ngắm vào mục tiêu để bắn.
Hạ Vũ không chút lưu tình hướng đến ௱ôЛƓ Bạn vua cua đạp tới!
“Hỗn láo, ai dám đá ông thế—“ Bạn vua cua vừa quát to, quay đầu lại liền thấy Hạ Vũ xuất quỷ nhập thần đứng ở nơi đó, thiếu chút nữa hù ૮ɦếƭ anh ta: “Hạ…Hạ…Hạ…”
Hạ Vũ không để ý đến anh lắp bắp tiếp tục đi về phía trước, không khách khí tiếp tục đá một người rồi lại một người. Mọi người đành phải ngoan ngoãn đứng lại, dâng chính ௱ôЛƓ mình ra nghênh đón cú đạp của anh.
Hạ Vũ lạnh lùng cười nói: “Nếu ông đây thật sự là kẻ thù của các cậu, hiện tại các cậu đều một đám quay về Tô Châu bán trứng vịt rồi! Hơn một ngàn phát đạn, trúng mục tiêu được bao nhiêu?”
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó… che mặt!
Không cần đếm rõ những lần bắn trúng mục tiêu mục tiêu là bao nhiêu, chính là trong lòng bọn họ cũng biết rõ ràng rồi. Cái loại tình huống bắn phá lung tung ngay từ đầu này, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu chắc chắn là vô cùng thê thảm.
“Tất cả đều có…”
Không nói nhiều, những nhiệm vụ huấn luyện liên tiếp theotừ miệng Hạ Vũ đi ra. Lúc này không có bất kỳ kẻ nào dám nói gì, tất cả đều câm miệng, ngoan ngoãn lĩnh nhiệm vụ đi hoàn thành.
“Em thì không cần!”
Thời điểm Kỷ Hàn cũng muốn theo đồng đội rời đi, Hạ Vũ giữ cô lại.
“Vâng?”
“Vừa rồi em làm tốt lắm!”, Hạ Vũ hiếm khi ở thời điểm huấn luyện, đưa ra lời khen ngợi.
“Nhưng…” Phát đạn cuối cùng cô bắn không trúng bia, hiển nhiên là do lực chú ý tập trung cao độ của cô vẫn là không đủ, vẫn bị anh ảnh hưởng.
“Anh nói không cần là không cần!” Hạ Vũ nói xong, liền đuổi kịp đại đội, im lặng trong chốc lát lại nghe tiếng Hạ ma đầu mắng: “Con mẹ nó đều chưa ăn cơm sao? Với tốc độ như vậy… để cho tôi đuổi kịp!”
Kỷ Hàn nghĩ nghĩ một chút, sau đó vẫn là đuổi kịp đồng đội, tuy rằng anh nói cô không cần….
Nhưng nếu cô nghĩ rằng, nếu lúc ấy, hai người bọn họ đổi vị trí cho nhau một chút, thì Hạ Vũ tuyệt đối có thể ở trong tình của huống Kỷ Hàn bắn không trượt phát nào.
Cô còn chưa đủ a!
*
Trong những trường hợp bình thường huấn luyện vào ban đêm, vẫn là có dùng ánh sáng, mặc kệ là ngọn đèn mỏng manh hay là ánh trăng. Nhưng Hạ Vũ yêu cầu phải đạt đến trình độ là, cho dù hoàn toàn tối đen như mực, không thể dùng thị giác, chỉ dựa vào thính giác cùng cảm giác mà bắn, nghe âm thanh mà phân biệt vị trí, không trượt phát nào.
Một ngày bắt đầu đối các đồng chí hợp huấn doanh là, thời điểm ban ngày phải tiếp nhận các loại hình huấn luyện cực kỳ tàn ác, buổi tối còn phải tăng ca huấn luyện thêm giờ, bấp chấp mưa gió tiến hành tập bắn trong đêm. Trong thời gian này tiếng oán than vang dậy khắp nơi, trong lòng mọi người đồng loạt mắng Hạ cặn bã, Hạ cầm thú.
Không chỉ như vậy, Hạ Vũ còn muốn bọn họ phải có hiệu suất điều tra và năng lực quan sát cao, có thể thông qua âm thanh mà phán đoán, thông qua dấu chân, thông qua mùi hương và một số chi tiết nhỏ nhặt, đều có thể đoán được tình huống của đối phương. Phương pháp huấn luyện năng lực quan sát thực biết thái, anh ngẫu nhiên lấy ra một người, sau đó yêu cầu đại đội phân tích tình huống của người kia.
Ngay từ đầu, mọi người tối thiểu chỉ có thể phân tích những mặt ngoài, ví dụ như thân cao bao nhiêu, mặc cái gì…, càng về sau càng không quan tâm Hạ Vũ chỉ ai làm mẫu, một đám người lập tức đều nói ra người này ba bữa đều ăn cái gì, một ngày thả mấy cái rắm, đi toilet mấy lần, ngay cả mặc ҨЦầЛ ŁóŤ màu gì, quy luật tắm rửa thay đổi ҨЦầЛ ŁóŤ như thế nào đều bị moi ra.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy tất cả chung quanh mình đều là paparazi
Đêm nay, khó có được một đêm mà Hạ Vũ đình chỉ huấn luyện, cũng là vì mấy ngày nay thao luyện từ trên xuống dưới, trình độ mọi người đã được nâng cao rất nhiều. Đêm đã khuya, Kỷ Duệ đã ngủ say, lúc này Kỷ Hàn cũng đang chuẩn bị muốn ngủ. Từ phía ngoài có tiếng gõ cửa, cô ra mở cửa, người đến là Hạ Vũ, nói với cô một câu:
“Đêm nay, có hứng thú làm kẻ trộm hay không?”
Vì vậy, giữa đêm khuya yên tĩnh, thời điểm tất cả mọi người đều đã ngủ, có hai cái bóng đen, không một tiếng động lẻn vào ký túc xá của các đồng chí hợp huấn doanh.
Ngày hôm sau, lúc bình minh, tiếng còi tập hợp vang lên, mọi người theo phản xạ có điều kiện từ trên giường đứng lên, xếp chăn mặc quần áo…. Mặc quần…
“૮ɦếƭ tiệt! Quần của tôi đâu?”
“Giày của tôi đâu?”
“Fuck! Ai cầm đi mất dây lưng của ông rồi—“
“…! Thời gian tập hợp đã tới rồi—“
“Con mẹ nó, gặp ăn trộm sao—“
Trong lúc nhất thời, các phòng trong ký túc xá đều rối loạn lung tung, đặc biệt là thời gian không thương xót chút nào, tiếng còi tập hợp bên ngoài lại giống như giục hồn…
“૮ɦếƭ tiệt! Tập hợp trước đã!”
“Đi!”
Không biết ai lên tiếng một câu phá tan hỗn toàn, đoàn người bất chấp không quần, không giày, nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá!
Kỷ Hàn nhìn các chiến hữu đến trình diện, trận này thật sự là rất phấn khích. Nếu không phải đang ở trong quân doanh được bảo vệ, không cho phép cho người ngoài vào nhìn thấy, còn tưởng rằng đây là đang thanh lí và chỉnh đốn tác phong hành động, mà đám người này vừa mới được lôi ra từ nhà chứa, một đám quần áo mặt mang đầy vẻ kích động . . . . . .
“Hàn đội trưởng—” Tần Dịch … nhìn Kỷ Hàn quần áo chỉnh tề: “Cô không bị trộm sao?”
Trộm!
Kỷ Hàn xấu hổ! Có tên trộm nào dám đến trộm nơi quân khu này, mà chỉ trộm giày, quần, thắt lưng… Quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp đôi mắt oán niệm của Thi Thanh Trạch, rồi nhìn thấy một thân trang phục của Thi công tử, Kỷ Hàn lập tức nhịn không được liền phụt cười…
Từ lúc biết Thi Thanh Trạch đến nay, người này lúc nào đều là một thân áo mũ chỉnh tề che dấu bản chất tiểu cầm thú của chính mình, chưa khi nào chật vật qua như vậy…
Bởi vì bản lĩnh của Thi Thanh Trạch có chút cao, cho nên Hạ Vũ từ mình đi đến ký túc xá anh ta ở tự mình ‘quan tâm chăm sóc’. Xem tình trạng này, Hạ Vũ quả thực là thực hành chính sách ba không: không quần, chố áo, không giày!
Cho nên thảm nhất ký túc xá chính là Thi công tử của bọn họ, bây giờ là… gần như toàn bộ bị lột hết…
Chỉ mặc một cái quần tam giác nhỏ và một cái áo lót, dungws run rẩy mỗi khi có cơn gió lạnh thổi qua, chấp nhận bị các chiến hữu đi năm bước cười một trận nhỏ một trăm bước cười một trận to.
Toàn bộ mọi người, chỉ mình cô là không “bị trộm”, Thi Thanh Trạch cũng đoán được bảy tám phần, nên mới có oán niệm cô không biết tình bè bạn, cũng không thông báo trước cho anh một tiếng.
Hạ Vũ chắp tay sau lưng, nhìn mọi người: “Sao lại thế này?”
“Báo cáo!” Bạn vua cua đi trước làm gương: “Gặp trộm ạ!” Tên trộm trộm mất quần của anh rồi!
“Gặp trộm?” Hạ Vũ cười lạnh lùng: “Trộm đâu?”
“Không… Không bắt được!”, nhìn thấy anh cười như vậy, trong lòng bạn vua cua đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Hắc Tử!” Hạ Vũ hô to một tiếng, liền thấy Hắc Tử khiêng cái bao gì đó thật lớn đi đến, ném tới phía trước, còn không phải là quần, là giày… Của bọn họ hay sao. Mọi người lập tức hiểu rõ rồi, trộm kia chính là tên họ Hạ này.
Lại nghĩ tới, Hạ Vũ đi vào đem quần áo của bọn họ lấy đi, bọn họ lại không hay biết một chút nào… Nhất thời cả đám đều cảm thấy phía sau lưng xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, nếu Hạ Vũ kia là tên sát thủ biến thái, như vậy đi vào hướng đến cổ bọn họ đâm xuống một đao, có lẽ hiện tại một đám bọn họ đầu và cơ thể riêng biệt rồi.
“Bọn người các cậu đều là những con gấu to xác”, Hắc Tử đem mọi thứ thả xuống, tùy tiện mắng, lắc lắc ngón tay của mình với bọn họ: “Quá đơn giản!”. Với chút bản lãnh như vậy, muốn vào SMT, chính là đi đưa thịt cho người ta.
Mọi người trầm mặc, sau đó Hạ Vũ ra lệnh, mọi người đem quần áo trở về mặc vào!
“Nhìn xem bộ dáng to xác như gấu của các cậu này” Hạ Vũ nói xong: “Tối hôm qua, lúc tôi cùng Kỷ Hàn đi vào, một đám ngủ say như lợn ૮ɦếƭ, bị đem đi còn không biết!”
Cái gì…….
Anh vừa nói lời này ra, Kỷ Hàn cảm thấy có nhiều đôi mắt oán niệm bắn về phía mình. Cô chỉ muốn lập công âm thầm, không muốn làm người hùng nổi danh đâu, loại chuyện như thế này có thể không nhắc đến tên mình thì càng tốt, kết quả anh ta lại chẳng biết chút nghĩa khí lôi tên cô ra như thế.
“Tôi… lúc đó chẳng phải tôi cũng bị buộc à!” Kỷ Hàn nói với vẻ mặt vô tội: “Cấp trên có lệnh, tôi không thể không tuân theo!”
Cô nói như vậy cũng không hề sai! Luật lệ của quân nhân, chính là phục tùng. Mọi người thu hồi tầm mắt oán niệm, chỉ có thể trách bọn họ ngủ quá mê, mới gặp phải Hạ Vũ.
Bọn họ bị huấn luyện đến bây giờ, vừa nghe tiếng còi tập hợp vang lên, thân thể lập tức bật nhanh dậy theo phản xạ. Nhưng không nghĩ tới lần này Hạ Vũ đại thiếu gia không chơi kiểu hoạt động thổi còi này mà đổi nghề trộm đạo. Đến rồi đi đều im hơi lặng tiếng, làm cho bọn họ không kịp phòng bị.
“Nghĩ ở trong quân khu thì sẽ an toàn, nên có thể yên lòng ngủ ngon rồi ư?” Hạ Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ: “Trận này là vừa bắt đầu, về sau sẽ còn nữa! Cho dù ngủ, các
cậu cũng phải đem thần kinh cảnh giác cho tôi! Có nghe thấy không!”
“Rõ!”
Kỷ Hàn có chút may mắn nghĩ mình như thế còn có một ít đặc quyền, chỉ đi trộm mà ko phải là bị trộm! Bất quá, khi cô vừa nghĩ như vậy thì Hạ Vũ liền phá hủy ý niệm tốt đẹp của cô…
“Về phần Kỷ Hàn…” Chỉ một câu, đã đem lực chú ý của mọi người chuyển đến người cô “Là tôi đột xuất đến kiểm tra cô, đương nhiên, cô cũng có thể đến kiểm tra lại tôi bất cứ lúc nào.
Lời nói này, nghe đến tai người trong cuộc, tỷ như Kỷ Hàn, Thi công tử cùng Tần Dịch, nó mang theo vài phần hương vị tán tỉnh. Nhưng nghe đến tai những người không biết chuyện khác, thì đây chính là một cái cơ hội tốt, một cơ hội có thể báo thù! Kết quả là, những người không biết chuyện liền dùng hai mắt “liếc mắt đưa tình” nhìn Kỷ Hàn, đem Kỷ Hàn xem thành Chúa cứu thế!
“Kỷ đồng chí, trọng trách cách mạng đành phải trông cậy vào cô!”
“Chúng tôi tin tưởng cô nhất định làm được, Kỷ Hàn đồng chí”
“Kỷ Hàn, tiêu diệt cặn bã, cứu vớt Trái đất, là trách nhiệm của mọi người, tôi thích cô …” Bạn vua cua vỗ vỗ bả vai Kỷ Hàn, sau đó cảm thấy bả vai của chính mình cũng bị vỗ một cái, anh không kiên nhẫn đem cái tay đang để trên vai anh đẩy xuống: “Đừng làm rộn, tôi đang động viên tinh thần cho đồng chí…”
“Cậu nói ai là cặn bã…”
Từng trận gió lạnh từ phía sau thổi tới, làm cho bạn vua cua trực tiếp bị đông cứng, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, quay đầu lại phía sau liền thấy Hạ cặn bã… không đúng, là Hạ sĩ quan, lập tức đổi hướng gió: “Là… Đương nhiên là tôi nói chính tôi rồi…”
“Tôi sẽ ‘ghi nhớ’ lời cậu nói thật kĩ, mỗi người đều có trách nhiệm tiêu diệt cặn bã!” Hạ Vũ lập lại lời của anh ta, làm cho bạn vua cua lập tức rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào không biết phải nói gì.
Sau ngày hôm đó, Hạ Vũ quả nhiên nói được làm được, tùy thời điểm ngẫu nhiên mà thực hiện vụ trộm đối với từng các túc xá, làm cho mọi người gần như bị tâm thần phân liệt, giấc ngủ hoảng sợ, lúc ngủ cũng phải căng thẳng đem tinh thần cảnh giác cao độ, lỗ tai vễnh lên cao, chỉ cần một cơn gió thổi cỏ lay mọi người đều lập tức từ trên giường bật dậy, có một số người rốt cuộc chịu không nổi giai đoạn huấn luyện này, từ từ rời đi một ít.
Nhìn những người anh em rời đi này, trong lòng mọi người có chút không nỡ, nhưng… Trong quân doanh hàng năm đều có tân binh gia nhập, cựu binh rời đi, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là rời doanh trại huấn luyện, trở về đơn vị của chính mình, cho nên không nỡ thì không nỡ, cũng không để những cảm xúc bi quan ảnh hưởng đến mọi người. Dù sao, tinh lực của mọi người chủ yếu là vẫn đặt ở việc làm thế nào để ứng phó với Hạ ma đầu.
Mà làm thế nào để đối phó với Hạ ma đầu? Về mặt thể chất bọn họ không có biện pháp, ở mặt bắn súng bọn họ cũng không được, duy nhất chỉ có một khả năng.
Hôm nay, huấn luyện chấm dứt, sau khi ăn xong bữa chiều, mọi người quyết định đem Kỷ Hàn kéo đến hội nghị bàn tròn, thảo luận cách ứng phó Hạ ma đầu như thế nào!
Từ sau khi rơi vào tay anh, bọn họ đều bị vây đánh trong tư thế bị động. Cái gọi là “muốn đánh người thì phải bắt đầu từ chỗ bị người đánh “, bị đánh nhiều rồi nên cũng biết được làm thế nào để khỏi bị đánh.Vì vậy bây giờ họ muốn phản kháng , để Hạ Ma Đầu biết rằng nơi nào có áp bức thì nơi đó có sự phản kháng !
“Kỷ Hàn đồng chí, cậu cũng chưa đi kiểm tra ký túc xá của anh ta sao?”, có cơ hội tốt, cô làm sao có thể lãng phí như vậy!
“Cái này…” Kỷ Hàn xấu hổ, tuy rằng Hạ Vũ có nói hoan nghênh cô ngẫu nhiên đến kiểm tra bất cứ lúc nào, nhưng… với cá tính nghiêm ngặt đến từng chi tiết của anh ta, làm sao có thể để lại nhược điểm cho cô có cơ hội phát hiện ra đâu chứ.
“Kỷ đội trưởng, vậy anh ta có kiểm tra nơi của cô hay không?” Tần Dịch hỏi với vẻ mặt tò mò của đứa trẻ.
Người này thật đúng là … Bởi vì Hạ Vũ nói câu kia, làm hại cô trong khoảng thời gian này ngủ cũng không an ổn, một cơn gió thổi cỏ lay liền tập tức tỉnh dậy, kết quả chỉ nghe tiếng sấm vang mà không thấy mưa to: “Không có tới!”
“Tiểu Hàn, theo giọng điệu của cô, là may mắn hay là oán niệm anh ta không đến thế.” Thi công tử sâu sắc nói một câu
“Biến!” Kỷ Hàn trợn mắt trừng anh ta.
“Bỏ hạt tiêu vào trong ҨЦầЛ ŁóŤ anh ta thì được không nhỉ?” Bạn vua cua ở bên cạnh bỗng phát biểu một câu.
Trong khoảng thời gian này, bạn vua cua gánh chịu thiệt hại nặng nề nhất, đôi mắt đã lộ ra vẻ thâm quầng thật đậm, cho nên nhắc đến việc muốn chỉnh Hạ Vũ, hưởng ứng của anh ta là nhiệt liệt tích cực nhất, liền đưa ra một chiêu gây tổn hại: “Cô lẻn vào ký túc xá anh ta tìm tòi, sau đó nhân cơ hội đổ hạt tiêu vào ҨЦầЛ ŁóŤ của anh ta.”
Kỷ Hàn vừa nghe, liền cảm thấy sau ót mình đổ đầy mồ hôi! Hận thù đến mức vậy sao: “Khụ… Cái này…”
“Con đến để cung cấp hạt tiêu đây!”
Giọng trẻ con vang lên, làm cho mọi người sửng sốt, sau đó nhìn thấy cậu nhóc kia không biết từ khi nào chen qua đám người tiến vào.
“Duệ ca!” Kỷ Hàn trán đầy vạch đen, cậu nhóc này vốn đầy oán niệm đối với Hạ Vũ, hiện tại tóm được cơ hội như vậy, cậu nhóc có thể buông tha sao?
“Bình thương hạt tiêu có mùi hương dễ bị phát hiện”
Kỷ Duệ hưng phấn bừng bừng tham gia thảo luận: “Tốt nhất đem mùi hương giảm đi một ít, trộn một ít thứ khác vào…”
Cậu phân tích trình tự rõ ràng, mọi người nghe đều gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, mọi người như vậy thống nhất ý kiến, mà Kỷ Hàn – người sẽ tiến hành nhiệm vụ, từ đầu đến cuối chỉ ở một bên lắng nghe.
“Kỷ đồng chí, phải nhờ vào cô rồi!”
“Chúng tôi sẽ che dấu giúp cô!”
“Cô chính là niềm hy vọng của chúng tôi …”
Nhìn những ánh mắt đợi chờ tràn đầy tín nhiệm kia, cô có cảm giác thật nhàm chán.
Nhiệm vụ: Bỏ hạt tiêu vào ҨЦầЛ ŁóŤ của Hạ Vũ
Người thực hiện: Kỷ Hàn
Giúp sức người thực hiện: tất cả mọi người còn lại
Thời gian thực hiện: buổi chiều ngày mai sau khi huấn luyện chấm dứt
Kỷ Hàn cảm thấy áp lực như núi.
Ngày hôm sau.
Trải qua nghị luận bàn tròn tối hôm trước, hôm nay mọi người huấn luyện với cảm giác phấn khích, đương nhiên là trừ Kỷ Hàn ra.
Mắt thấy mặt trời chiều đã ngã về tây, một ngày huấn luyện sắp kết thúc, ánh mắt bọn họ lóe tinh quang.
“Sao thế? Hôm nay một đám lại hưng phấn như vậy” Hạ Vũ hai tay khoanh trước иgự¢, nhìn bộ dáng thần thái sáng láng của bọn họ: “Xem ra là tôi cho luyện còn chưa đủ, mới để cho bọn người còn tinh thần như vậy.”
“Hắc hắc hắc… đó là do huấn luyện viên làm việc nghiêm chỉnh, làm cho tinh thần chúng tôi hiện tại được nâng cao.”
“Huấn luyện viên, tôi có một số việc muốn thỉnh giáo anh!”
“Tôi cũng muốn thỉnh giáo một ít về phương diện bắn súng…”
“Tôi cũng muốn hỏi một chút về phương diện chiến đấu gần…”

Hôm nay mọi người đều biến thành những đứa trẻ chăm học, xoay quanh Hạ Vũ, đưa ra các loại vấn đề đã chuẩn bị tỉ mỉ để giữ anh lại, sau đó đưa tay ra phía sau hướng về Kỷ Hàn không ngừng vẫy vẫy, ra hiệu cho cô hành động nhanh một chút.
Kỷ Hàn xem xét ánh mắt Hạ Vũ đang hướng đến mọi người giảng giải, âm thầm rời đi, hướng về ký túc xá Hạ Vũ để tiến hành kế hoạch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc