Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 69

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

VỀ ĐƠN VỊ
Kỷ Hàn vừa đến cửa, tay còn chưa đặt vào nắm cửa, mơ hồ cảm thấy bên ngoài cửa có người ngừng lại.
Cô đứng lại, phía sau Hạ Vũ cũng đã nhận ra, từ từ lấy ra khẩu S***g để dưới gối, S***g của anh mang theo bên người quanh năm, chỉ cần gạt cái cần bảo hiểm một chút là có thể bắn.
Ở gần Hạ Vũ đã lâu bị anh ảnh hưởng, Kỷ Hàn sớm đã dưỡng thành thói quen này.
Hai người bước chân thật nhẹ trên thảm, không tiếng động đến gần cánh cửa gỗ.
“Suỵt ___ Nhỏ tiếng một chút”.
Bên ngoài cánh cửa truyền đến âm thanh bị cố ý đè thấp, nếu không phải hai người Kỷ Hàn Hàn Vũ thính lực rất tốt, thật sự cũng không nghe được:
“Nếu dể hai người bọn họ nghe được, chắc chắn tôi sẽ không có ngày yên ổn!”
Âm thanh này là… Tiểu Bạch!
Kỷ Hàn ngây ngốc, cất khẩu S***g trong tay đi.
“Tối hôm qua bọn họ ra sức như vậy, khẳng định là bây giờ còn đang ngủ!” Tiếng Hắc Tử hơi lớn một chút, nhưng vẫn cố ý đè thấp xuống.
Hai người này sao lại ở đây?
“Hắc hắc hắc — bọn họ bị nghẹn nhiều năm như vậy, tối hôm qua đương nhiên phải kịch liệt một chút rồi”.
Cách nói chuyện của Hắc Tử, từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi.
Sau đó, thông qua vách cửa chợt nghe tiếng cười *** của hai người truyền đến.
Kỷ Hàn không tiếng động nắm lấy tay cầm, hít một hơi sâu, sau đó đột nhiên mở mạnh cửa ra —
“Ai ôi, ૮ɦếƭ tôi…”
“Tiểu Hắc Tử, cậu muốn đè ૮ɦếƭ ông à!”
Hai người Hắc Tử và Tiểu Bạch không chuẩn bị trước, ngã trực tiếp vào phòng, ngã chỏng vó, ngẩng đầu nhìn hai người đang đứng, biết rằng đã bị tóm được rồi.
“Hắc hắc hắc — Thủ lĩnh, chị Kỷ, buổi sáng tốt lành”.
Hắc Tử đứng lên trước tiên, chỉ biết ngây ngốc cười chào lão đại, sau đó không chút lưu tình đem mọi tội lỗi đổ lên người Tiểu Bạch:
“Là tên Tiểu Bạch này lôi kéo tôi đến đây, chuyện không liên quan đến tôi đâu”.
“૮ɦếƭ tiệt, Hắc Tử cậu …”
Ngón tay Tiểu Bạch chỉ vào cậu ta, bản thân cũng sợ run lên và tránh xa ra: “Con mẹ nó, ý muốn nghe trộm không phải là do cậu bày ra à?”
“Là cậu sắp xếp”
“Tối hôm qua là ai ở đây nghe lén say sưa thế —“
“Vậy còn cậu…”
“Các cậu nói cái gì?”
Lúc này Kỷ Hàn xem như đã nghe rõ, vậy chuyện đêm qua của mình và Hạ Vũ đã bị hai tên khốn kiếp này trực tiếp nghe lén toàn bộ rồi?
“Hử?” Tiểu Bạch thấy sắc mặt cô cực kỳ giận dữ: “Chẳng lẽ cô không phát hiện sao?”
Lúc này Hạ Vũ đột nhiên vươn tay, sờ soạng trên người cô một lúc, sau đó từ cổ áo của Kỷ Hàn kéo xuống một lớp mỏng gì đó như giấy dính…
Ầm—
Da mặt Kỷ Hàn cứ thế mà nóng lên, lúc này còn có thể đốt cháy toàn bộ!
“Hai tên khốn kiếp các cậu, bà muốn ***!”. Nói xong trực tiếp cầm lên khẩu S***g, trong đầu chỉ còn lại có bốn chữ ‘*** diệt khẩu’!
“૮ɦếƭ tiệt—“
Hắc Tử cùng Tiểu Bạch hai người thấy thế, làm sao còn dám đứng lại, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng
Hạ Vũ vội vàng vươn tay giữ chặt Kỷ Hàn: “Được rồi, được rồi… Hai người bọn họ cũng chỉ đùa thôi…”
“Im miệng!”, Kỷ Hàn trừng mắt nhìn anh: “Anh không biết xấu hổ nhưng tôi còn biết…”
Nghĩ đến chuyện mình đã bị nghe trộm cả đêm, cô…
Cô thật muốn lấy một khối đậu hủ mà đâm đầu vào ૮ɦếƭ đi cho rồi!
Đi xuống lầu, hai tên cầm thú Hắc Tử và Tiểu Bạch đã áo mũ chỉnh tề đứng đó chờ. Bộ dáng của hai người như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm cho Kỷ Hàn mặc dù sôi máu ở trong lòng cũng không thể phát tác, chỉ có thể hận nghiến răng nghiến lợi, đem bữa sáng nuốt vào một cách vô cùng tức tối, chỉ có thể tự trách mình thiếu thận trọng, sơ sót mà thôi.
Lúc đoàn người trở lại căn cứ huấn luyện thì trời cũng đã tối, cũng không có kinh động nhiều người!
“Duệ ca — Mẹ về rồi!” Kỷ Hàn vươn tay ôm lấy con trai, không ngừng hôn như mưa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, đến khi mặt nó dính đầy nước bọt thì mới ngừng lại. Cẩn thận đánh giá nó, cô phát hiện chỉ một thời gian ngắn không thấy, cậu nhóc kia đã cao hơn, cũng mập lên không ít, hơn nữa… đen không ít rồi.
Kỷ Duệ xem xét vết sẹo trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất mãn, tức giận một hồi lâu mới thả cô ra.
“Nhóc con, trong khoảng thời gian này con đã làm gì?”
Cô xoa xoa vào mái tóc ngắn của con, so với thời điểm cô rời đi có vẻ ngắn hơn, đâm vào tay một chút, nhưng thoạt nhìn rất sáng láng.
“Chú Trầm huấn luyện cho con!” Kỷ Duệ nói xong, tạo dáng thành tư thế bắn tiêu chuẩn:
“Thế nào?” Nó hướng về phía Kỷ Hàn quăng ra ánh mắt đắc ý.
“Đẹp trai quá!” Kỷ Hàn hào phóng đánh giá cao, cuối cùng còn thêm một câu tự hào: “Không hổ là con của mẹ”.
Kỷ Duệ tinh mắt thấy dưới cổ áo của cô có một điểm hồng nhỏ xíu, liền vươn tay kéo cô một cái: “Tiểu Kỷ Hàn, cúi xuống!”
“Đây đây!” Kỷ Hàn vui vẻ cúi xuống.
Ngón tay nhỏ của Tiểu Duệ nắm lấy cổ áo của cô: “Đây là cái gì?”, nó chỉ vào vết hồng trên cổ cô
Kỷ Hàn cứng người lại, kéo lại cổ áo, cười khan vài tiếng: “Cái đó… bị… bị muỗn cắn”.
“Ừ hử—“
Không tin! Cậu nhóc kia đặt tay đến trước *** chỉ chỉ, rất có tư thế thẩm vấn:
“Làm sao con muỗi cắn vào chỗ này được, nó lợi hại như vậy sao!” Coi nó là mấy tuổi thế…..
“Khụ!” Kỷ Hàn biết không thể gạt được cậu nhóc kia, biểu tình suy sụp, làm ra bộ dáng đáng thương:
“Duệ ca minh giám, tiểu nhân chỉ là nhất thời sơ suất, không cẩn thận say R*ợ*u làm bậy… Chuyện đó”
Kỷ Duệ hừ hừ cười lạnh: “Tốt lắm, rất tốt!”
Kỷ Hàn cẩn thận nhìn bộ dáng của nó, cũng không biết là trong lòng cậu nhóc kia nghĩ cái gì, chỉ có thể giả vờ im lặng, chờ phản ứng tiếp theo của cậu.
“Ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, còn có thể ***, tốt quá mà.”
“Đâu có, đâu có —“
“Có R*ợ*u uống, còn có đàn ông phục vụ, Kỷ tiểu Hàn, ….”
“Tạm thôi, tạm thôi—”
“Giỏi lắm… Giỏi lắm!”
Kỷ Duệ rốt cuộc cũng bùng nổ: “Là chú ấy đúng hay không, lại là chú ấy đúng hay không!”.
Ngón tay nhỏ chỉ vào Kỷ Hàn:
“Kỷ tiểu Hàn, người ta nói bị rắn cắn một lần ba năm vẫn chưa hết sợ, bây giờ vết thương của mẹ đã lành nên quên đau à— Đã nhiều năm như vậy, ánh mắt của mẹ lại
không tiến bộ chút nào, hai ba lần đều bị chú ấy câu dẫn, mẹ … mẹ …”
“Cái này… Không phải… chỉ tại uống R*ợ*u thôi!”
Bị con trai mình mắng như vậy, Kỷ Hàn không còn cách nào khác đành giống như cô dâu nhỏ yếu ớt đáp lại một câu.
“Ai cho phép mẹ uống R*ợ*u!” Kỷ Duệ trừng mắt nhìn cô: “Hay mẹ muốn chơi trò cá ăn kiến rồi kiến ăn cá lại, bảy năm trước là chú ấy uống say, bảy năm sau là
mẹ uống say, có đi có lại ư…” – Thực là làm cậu tức ૮ɦếƭ mà.
Có qua có lại …
Kỷ Hàn bị cách nói của cậu làm cho vui vẻ, nhưng chỉ có thể nghiêm mặt không dám cười, nếu lúc này mà cười ra thì khẳng định tên nhóc kia sẽ nổ tung.
Qua một hồi lâu, thấy cậu đã bớt giận một chút, Kỷ Hàn mới bế cậu dậy, hướng trên mặt cậu hôn một cái: “Duệ ca…, cám ơn con. Nhưng con nhìn đi, không phải mẹ vẫn rất tốt đó sao? Đừng lo lắng nữa!”
Tính tình của cậu thật không tốt mà.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo nào…”
“Hừ!” Kỷ Duệ xoay đầu sang nơi khác, không thèm nói!
Kỷ Hàn cười cười, cũng không nói gì, cứ như vậy ôm cậu đi ra ngoài.
Ban đêm trong quân doanh thực im lặng, ngẫu nhiên có thể nghe thấy xa xa có âm thanh của tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm.
Kỷ Hàn cứ ôm cậu như vậy và chậm rãi đi tới, gió biển thổi vi vu, trong nhất thời cũng không nói lời nào!
“Kỷ tiểu Hàn…” Cho đến khi từ trên vai truyền đến âm thanh rầu rĩ của cậu nhóc kia.
“Ừ?”
“Mẹ là tên đại ngốc nghếch”
“…. Vậy con là cái gì?” Tiểu ngu ngốc sao!
“Hừ—“ Kỷ Duệ bất mãn hừ lạnh: “Đừng đem chỉ số thông minh của mẹ đem so với con.”
“Đúng đúng đúng, Duệ ca là người văn võ song toàn, nghìn năm có một, nhất thống thiên hạ!” Kỷ Hàn gật đầu hùa theo lời cậu nói.
“Kỷ tiểu Hàn”, qua một hồi lâu, cậu nhóc kia lại mở miệng: “Mẹ…. mẹ đừng ngây ngốc bị chú ấy lừa lần nữa.”.
Kỷ Hàn vỗ nhẹ lên ௱ôЛƓ cậu một cái: “Đương nhiên là sẽ không, hiện tại người mà mẹ yêu nhất chính là con, con cũng không phải không biết.”
Cô nói với vẻ mặt nịnh nọt, sau đó cười cười ngâm nga mấy câu buồn nôn vào tai cậu: “Lòng mẹ chỉ có con, không có con ~”
Kỷ Duệ sợ run cả người, bịt tai lại, một chút mặt mũi cũng không chừa cho cô: “Lạc điệu, khó nghe muốn ૮ɦếƭ”.
Nhưng Kỷ Hàn lại H**g phấn hát tiếp, tai này không được, lại qua tai kia. Cuối cùng Kỷ Duệ thật sự chịu hết nỗi, lấy tay che miệng cô để cứu vớt lỗ tai của cậu, tránh để cho âm thanh của cô khủng pố thính giác của mình.
“Kỷ tiểu Hàn, kể cho con nghe về nhiệm vụ mà mẹ chấp hành lần này đi.”
Kỷ Hàn ôm cậu nhóc kia đi đến chỗ cái ghế và ngồi xuống.
“Lần này, lúc mẹ đến thành phố S…”
…….
Có thể nói rằng, chiến đấu thực tiễn mới là hình thức huấn luyện tốt nhất. Đi theo bọn Hạ Vũ ra bên ngoài học hỏi kinh nghiệm, so với việc tập huấn trong doanh trại thì tốt hơn rất nhiều.
Tập huấn trong doanh trại có thể huấn luyện thể năng của bạn, tri thức của bạn, nhưng dù sao cũng chỉ có một ít kiến thức có tính khả dụng.
Trong hiện thực sẽ phát sinh một số tình huống đột biến không thể đoán trước, bình thường trong đợt huấn luyện, lý thuyết sẽ không có những nhân tố này, mọi phản ứng để xử lý những tình huống này đều được tích lũy từ trong chiến đấu thực tế.
Sau khi Hạ Vũ Kỷ Hàn trở về đơn vị, đợt huấn luyện ma quỷ – đúng với phong cách của Hạ Vũ, đã được triển khai.
Khoảng thời gian bọn họ rời đi, một vài người rốt cuộc chịu không nổi loại hình huấn luyện siêu hà khắc này, đã xin rời khỏi doanh trại hợp huấn.
Thời điểm không có Hạ Vũ, Thẩm Sùng đã thay anh huấn luyện.
Tuy rằng so với Hạ Vũ không thoải mái hơn được bao nhiêu, nhưng ‘bao nhiêu’ cũng là tốt hơn một chút.
Tình huống này cũng giống như khi bạn phải vác cái gì đó nặng 300 cân phía sau lưng, so với việc chỉ đeo 290 cân, tuy rằng chỉ có 10 cân, nhưng theo tâm lý mà nói, bạn sẽ có loại cảm giác gán*** được giảm bớt.
Hạ Vũ vừa trở về, những ngày vốn dĩ không được tốt lắm kia sẽ trôi qua càng khó khăn hơn. Nhìn anh một thân quân trang, tư thế oai hùng hiên ngang đứng trên xe, những người bên dưới đều cảm thấy đất bắt đầu có axit pantoteic chảy vào chân họ, vào đến tận xương tủy — Hiển nhiên Hạ ma đầu đã ảnh hưởng rất lớn đến họ.
“Đã một thời gian ngắn không gặp”
Hạ Vũ quét mắt nhìn phía dưới kia, những gương mặt đen thui kia, dưới ánh đèn đều có thể lộ ra hết!
Chúng đầy tớ đồng loạt nghĩ: Nếu để chúng ta gặp lại nhau, chi bằng xa nhau để luôn nhớ về nhau sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng không có ai dám thay mặt quần chúng nhân dân làm đại biểu nói ra những lời kia.
Bây giờ là mười một giờ 36 phút giờ Bắc Kinh, dựa theo thời gian biểu bình thường kia, hiện tại bọn họ hẳn là đã được ở trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức vì buổi huấn luyện ngày mai.
Nhưng vì một tiếng còi khẩn cấp tập hợp này, làm cho toàn bộ bọn họ từ phải lăn từ trên giường xuống và đến đây.
Thời gian 2 phút, mặc xong quân phục, toàn bộ quân nhân đã đến tập hợp đông đủ trên sân huấn luyện rồi!
Mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời, một màu đen thui. Hạ Vũ vừa lòng gật gật đầu: “Rất tốt, tốc độ nhanh không ít!”
Chuyện đó là đương nhiên rồi!
Nhóm huấn luyện âm thầm lên mặt. Tốt xấu gì cũng là dưới sự đào tạo tàn bạo và ác độc của Hạ Vũ và Thẩm Sùng, loại lệnh tập hợp khẩn cấp vào ban đêm như thế này làm sao mà làm khó được họ. Cho dù đã đi vào giấc ngủ, vừa nghe tiếng còi kêu vang, cũng có thể lập tức nhảy vọt người lên, là tác dụng của loại phản xạ có điều kiện, sau đó nhanh chóng mặc quần áo chuẩn bị. Thời điểm tập hợp trình diện thượng cấp, bên khóe miệng cũng còn dính một ít nước bọt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc