Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 62

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Bom
Hạ Vũ phóng thẳng một mạch như bão táp đến Cục cảnh sát, đồng chí ngồi bàn trực ban của Cục Cảnh sát thấy anh mặt mũi hầm hầm kiểu ‘ông cho mày biết tay’ đi vào thì giơ tay muốn ngăn lại, nhưng bị ngay một cái hất tay của Hạ Vũ đánh dạt sang một bên!
“Tìm Cục Trưởng của các anh!” Hạ Vũ ném cho một câu, rồi tiếp tục đi về phía văn phòng Cục Trưởng.
“Cậu… Cậu làm gì thế?” Ô Mun Tây Á mới ló ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Hạ Vũ đang muốn đại náo Cục Cảnh sát thì hai mép râu dê giận đến vểnh ngược cả lên.
Thật đúng dịp, Hạ Vũ tới là để tìm chính Râu Dê này, liền ném phăng mấy người đang muốn túm anh sang một bên, lập tức sòng sọc đi đến phía Râu Dê.
“Cậu…” Râu Dê bất giác nuốt nước miếng một cái, lui lại phía sau mấy bước. Không phải Râu Dê không can đảm bởi tốt xấu gì hắn cũng là một Cục Trưởng, khoan nói hiện tại có phải là bong bóng khoe mẽ hay không, nhưng có thể bò lên được đến vị trí này cũng phải có vài phần gan dạ sáng suốt chứ. Chẳng qua là vì hiện tại khí thế tỏa ra từ người Hạ Vũ quá mức đáng sợ, dáng vẻ đó đủ làm cho Râu Dê phát rét từ trong tim, chân cũng theo đó mà run lẩy bẩy.
“Ông biết Dương Mục đúng không.” Hạ Vũ túm lấy cổ áo hắn, Râu Dê thấp hơn Hạ Vũ cả một cái đầu, bị anh nắm cổ như vậy chỉ có thể cố gắng kiễng mũi chân để tránh cho khỏi bị xiết nghẹt thở, trong lòng mắng Hạ Vũ liên hồi kỳ trận sao không chừa mặt mũi cho hắn, trước mặt nhiều người như vậy mà lại làm động tác như thế đối với hắn.
“Vào… vào trong rồi nói.” Mất một phen sức lực mới gỡ được tay Hạ Vũ, thả tự do cho chính mình, nói câu vào văn phòng nói chuyện xong thì nhanh chóng quay vào phòng trước ánh mắt tò mò kinh ngạc của mọi người.
“Tôi hỏi cái gì, ông đáp cái đó, đừng lòng vòng vô nghĩa!” Hạ Vũ vào văn phòng, câu đầu tiên là định ra quy tắc: “Ông đây còn nhiều thủ đoạn xử lý ông ૮ɦếƭ tươi. Ông biết Dương Mục, đúng không!”
Râu Dê còn muốn lảm nhảm cái gì nhưng thấy ánh mắt lạnh sắc của anh liền nuốt trở về, sau đó gật gật đầu tỏ vẻ có biết Dương Mục: “Dương tiên sinh là ngưởi của Cục An ninh Quốc gia, việc biểu tình ở thành phố S ông ấy nói có thể khống chế được.” Tuy rằng biết Hạ Vũ cũng là cấp trên phái xuống, nhưng… Dương Mục dù gì cũng đã nói thẳng thân phận của mình, Cục An ninh Quốc gia đó! Ở trong mắt Râu Dê, thân phận Dương Mục quan trọng hơn so với Hạ Vũ, cho nên đối với Dương Mục, hắn đương nhiên phối hợp tốt hơn một ít.
“Địa chỉ, đưa địa chỉ Dương Mục cho tôi!” Hạ Vũ lười nghe hắn tiếp tục càm ràm, Kỷ Hàn nhất định đã bị bị đám người Dương Mục mang đi.
“Ách…” Râu Dê chần chừ: “Tôi… Tôi không biết…”
Vừa mới nói xong, một khẩu S***g đã lên đạn đã nhét vào cái miệng đang khép mở của hắn, làm hắn sợ đến mức thụt lui vài bước dựa vào tường, hoảng sợ trừng mắt nhìn Hạ Vũ đứng trước mặt.
“Có biết hay không?” Hạ Vũ hỏi lại lần nữa.
Râu Dê liên tục gật đầu, chỉ sợ chậm chút thì thằng điên này trực tiếp P0'p cò làm cho đầu hắn nở hoa. Hạ Vũ rút S***g về, Râu Dê vội vàng che miệng vọt đến một khoảng cách an toàn: “Dương tiên sinh ở tại…”
“Rầm —— “
Nói được một nửa thì cửa phòng bị đá văng từ bên ngoài! Người đá dùng lực rất lớn, thiếu điều đạp sập cửa. Râu Dê đang muốn gào thét thằng chó nào không có mắt, lúc này còn dám tiến vào, nhưng lời ra đến miệng thì đã bị hình ảnh gã đàn ông cường tráng và Kỷ Hàn toàn thân đầy máu xông vào cửa làm nghẹn ngay yết hầu.
“Sếp, mau tới!” Lúc Hắc Tử tới được cửa Cục Cảnh sát thì ***ng phải Kỷ Hàn. Kỷ Hàn vốn định quay về tìm Hạ Vũ, nhưng nửa đường đi ngang qua Cục Cảnh sát thì lại cảm thấy hẳn là nên nói với Cục Trưởng một chút, nên ghé Cục Cảnh sát trước, để cho phía cảnh sát có chuẩn bị trước. Việc này nếu chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì không thể có biện pháp làm tốt được.
Hạ Vũ thấy thế, ba bước nhập làm hai bước vọt qua, dìu Kỷ Hàn ngồi lên ghế: “Sao lại thế này.”
“Khoan động tới mấy cái này,” Kỷ Hàn thở hổn hển: “Giờ phải lập tức tìm cho ra Naito, không biết nó sẽ cho nổ bom chỗ nào.”
Râu Dê chưa hoàn hồn, lại nghe được tin tức kinh khủng Kỷ Hàn mang đến thì nhảy dựng lên. Bom gì? Thành phố S là khu vực hắn quản lý, nếu xảy ra nổ bom thì chẳng khác gì quả bom đó nổ ngay dưới ௱ô** hắn, ghế của hắn chắc ngồi cũng không vững: “Cái gì bom? Bom ở đâu?”
“Họ Dương cấp bom cho Naito, sai hắn cho nổ kho hàng trống.” Kỷ Hàn nói: “Trước mắt là phải tìm cho ra Naito!” Cô lôi bản đồ lấy được từ chỗ Dương Mục ra mở trên bàn: “Chỗ này, chỗ này là kho hàng trống Dương Mục muốn Naito đặt bom,” cô chỉ vào vị trí được đánh dấu trên bản đồ: “Kho hàng này là ở đâu?”
Râu Dê nhìn bản đồ: “Đây là một kho hàng cũ bỏ hoang, ở phía Đông Nam.”
“Sáng nay nơi nào có diễu hành?” Hạ Vũ hỏi.
Cục Trưởng vội vàng kêu người phụ trách thu thập tình huống các nơi có hoạt động diễu hành tiến vào. Để lúc nào cũng nắm vững hướng đi của các đoàn diễu hành thị uy, từng địa phương có hoạt động này đều có cảnh sát duy trì trật tự, sau đó liên tục báo tin về.
“Sáng nay tổng cộng có 6 chỗ tổ chức diễu hành thị uy, chỗ ở bến tàu đã gần chấm dứt, hiện tại còn năm chỗ.” Người phụ trách tỉ mỉ báo cáo.
“Nơi nào lớn nhất, có nhiều người nhất.”
Người phụ trách nhìn thông tin: “Có ba cái, ở đường và quảng trường Tân An, công viên đường Kiến Nguyên, còn một chỗ là ở đường Cảnh Tường.” Anh khoanh ba chỗ đó trên bản đồ.
Hạ Vũ nhìn ba điểm được khoanh tròn trên bản đồ: “Quảng trường Kiến Nguyên cách các công trình kiến trúc chung quanh quá xa, nếu muốn đánh bom sẽ không tạo tổn thương lớn với đám người diễu hành.” Anh chỉ vào địa điểm thứ hai: “Công viên là một lựa chọn tốt, lượng người ở đây khá dày đặc, nhưng so với Cảnh Tường, nếu tôi là Naito, tôi sẽ chọn chỗ Cảnh Tường này.”
“Đúng vậy!” Kỷ Hàn liếc mắt một cái cũng nhìn ra ngay điểm mấu chốt trong đó!
Đường Cảnh Tường vốn là khu giải tỏa quy hoạch mới, đương nhiên Naito chọn nơi này không phải vì nơi đây là khu giải tỏa cũ, mà là vì rất gần các tòa nhà san sát xung quanh. Quan trọng nhất là địa điểm dừng chân cuối cùng của đoàn diễu hành hôm nay lại vừa vặn là một nhà máy khí thiên nhiên cũ bỏ hoang.
Tuy rằng đã hết sử dụng, nhưng lượng khí thiên nhiên bên trong ống dẫn khí không có khả năng khuếch tán nhanh như vậy, nếu để khí đó gặp bom thì tuyệt đối so với củi khô còn bốc cháy oanh oanh liệt liệt hơn.
Lúc đang ngồi trên xe, Hạ Vũ phân tích cho mọi người nghe nguyên nhân. Đương nhiên, tuy bọn họ coi Cảnh Tường là mục tiêu có khả năng nhất, nhưng các địa phương khác cũng không thể xem thường. Hạ Vũ mang theo Kỷ Hàn và Hắc Tử mang theo một đội cảnh sát tiến đến Cảnh Tường, lại thông báo cho Tiểu Bạch đi công viên Kiến Nguyên, còn Cục Trưởng phái người đi đường Tân An, phân thành ba mũi mà thực hiện.
Lúc này đã là 10 giờ 7 phút. Khi bọn họ chạy tới được khu này thì đúng lúc ***ng phải đội ngũ diễu hành vừa về tới đó!
“Mau nhìn kìa! Naito!” Kỷ Hàn lanh mắt bắt được một bóng người mặc đồ đen, chỉ trong nháy mắt sau, bóng đen kia đã chui vào gian nhà xưởng.
Hạ Vũ lập tức lệnh cho nhóm cảnh sát khuyên mọi người giải tán. Nhóm diễu hành phần lớn cũng chỉ là những dân tham gia cho có, vừa nghe có bom thì hiện trường cũng y như vừa nổ bom, cả đám người hoảng hốt chạy như ong vỡ tổ. Diễu hành thị uy hiển nhiên là quan trọng, nhưng sao so với mạng nhỏ của mình được, nếu mạng không còn thì dù cho có phúc lợi cũng không hưởng được nha.
“Mấy người kia, hoảng cái gì!” Giọng Hắc Tử vốn đã lớn, giờ còn giật luôn loa khuyếch âm của người dẫn đầu, một tiếng rống này thanh âm chấn động muốn lủng màng nhĩ, khiến đám người đang hỗn loạn đều yên tĩnh lại: “Con mẹ nó, xếp thành hàng cho ông xem, sau đó trật tự rời đi. Ai còn lộn xộn ông bắn ૮ɦếƭ. Có chúng ông ở đây, không nổ đến các người đâu!”
Ở những nơi bị quản chế nghiêm khắc như Trung Quốc, người mở miệng ngậm miệng là la hét ‘ông bắn ૮ɦếƭ mày’ thì cũng chẳng làm cho người nghe cảm thấy tin tưởng lắm, nhưng… dáng vẻ hung hãn của Hắc Tử lập tức làm cho độ chân thật trong lời nói có thể đáng tin. Nhất là câu nói cuối cùng kia làm cho mọi người vốn bối rối đột nhiên cảm thấy yên tâm không ít. Tuy rằng không ít người ngày thường lên giọng phê phán, mỉa mai đủ thứ, nhưng những lúc như thế này nghe được như vậy thì trong lòng thật giống như có thể thở phào an tâm. Đoàn người dưới sự chỉ đạo của nhóm cảnh sát nhanh chóng trật tự rời khỏi hiện trường.
Ngay lúc Hắc Tử rống to, Hạ Vũ và Kỷ Hàn đã tiến vào trong nhà máy khí thiên nhiên cũ.
Nơi chế tạo khí thiên nhiên phải là nơi khô ráo nhưng râm mát, thêm nữa nhà xưởng đã được cắt điện nên ánh sáng toàn nơi này mờ mờ không nhìn rõ. Bên trong nhà xưởng mọi thứ đều cũ kỹ, một loạt đường ống dẫn chạy ngang chạy dọc bên trong thành nhiều nhánh nhỏ, muốn tìm một người trong một nơi như vầy, nhất là một kẻ giảo hoạt như Naito, thật sự khá khó.
“Naito —— ra đây đi. Chúng tao biết mày ở trong này!” Hạ Vũ hô to, thanh âm vang vọng khắp nhà xưởng: “Có lẽ, nên gọi mày là Uchida mới đúng!”
Nhà xưởng rơi vào im lặng, Kỷ Hàn chỉ nghe được tiếng hít thở và tiếng bước chân của hai người. Qua một hồi lâu mới truyền đến tiếng đáp của Uchida:
“Ha ha ha —— Hạ Vũ, quả nhiên cũng là mày đến đây.”
Nghe giọng điệu này, Kỷ Hàn nhìn sang Hạ Vũ: “Hai người biết nhau?”
“Sao không biết cho được!” Hạ Vũ không trả lời, mà chính Uchicha mở miệng giải đáp nghi vấn của cô: “Nhờ hắn ban tặng mà tao ngay cả nước mình cũng không về được!” Bởi vì nhiệm vụ lần đó thất bại, hắn mất đi đồng đội, mất đi người yêu của mình! Bởi vì Hạ Vũ lập mưu lừa đội hắn, khiến cho hắn trở thành kẻ phản quốc, không thể tiếp tục ở lại trong nước mà chỉ có thế trốn chui trốn nhủi tại đây. Bảy năm, rốt cuộc hắn cũng đợi được cơ hội để báo thù.
Mấy người Kỷ Hàn không ngừng tìm kiếm bên trong nhà xưởng, nhưng Uchida cũng chơi trò trốn tìm với bọn họ, vừa nhìn thấy bóng hắn thì hắn lại lập tức trốn mất.
“Hôm nay tao rốt cuộc cũng có thể báo thù,” Uchida cười: “Tao đã cài sẵn bom trong khu nhà xưởng này, mày nghĩ rằng mục tiêu của tao là đám người diễu hành sao? Mục tiêu của tao là mày! Tao biết mấy chuyện này S. M. T nhất định sẽ tham dự vào, mà mày làm Đội trưởng nên khả năng tới đây là rất cao. Tao cá đúng rồi!” Uchida nói xong, người cũng xuất hiện cách chừng vài thước trước mặt họ, tay cầm điều khiển từ xa giơ giơ lên cho bọn họ thấy: “Chỉ cần tao ấn xuống, oành —— chúng ta đều ૮ɦếƭ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc