Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 60

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Thư nhận tội!
Nói sang bên này, Kỷ Hàn và Tiểu Bạch đi đến địa chỉ theo như Naito đưa, một bến tàu. Mới sáng sớm tinh mơ mà bến tàu đã tụ tập không ít người, Kỷ Hàn vòng qua đám người kia, đi vào chỗ có bóng râm. Mới sáng sớm mà mặt trời đã thật sự độc ác khiến con người ta chịu không nổi, vậy mà bọn người kia thế mà vẫn không mất đi tí nhiệt tình nào. Tiểu Bạch đứng ở văn phòng cách chỗ Kỷ Hàn không xa, trông thì có vẻ thoải mái, nhưng thật ra không hề dám thả lỏng cảnh giác, luôn nhìn tình huống của Kỷ Hàn bên này.
“Các vị, xin hãy dừng đối kháng giữa chúng ta đi – Tôi không hề có chút địch ý nào, tôi chỉ tới đây để phân tích thiệt hơn cho quý vị thôi… Lần chống đối này đều gây tổn thất thật lớn cho cả hai bên rồi…”
Phía trước, một đại biểu của một công ty nước ngoài có sức ảnh hưởng khá lớn tại địa phương đang đứng phát biểu, một vài cảnh sát đứng bên cạnh duy trì trật tự. Loại hình diễu hành thị uy một cách hòa bình như thế này vẫn được cho phép diễn ra, còn Hắc Tử và Tiểu Bạch đã bắt được hầu hết các phần tử kích động gây náo loạn. Thiếu đi những phần tử kích động này, hành động diễu hành thị uy lần này dịu đi không ít, nhưng xem ra đây vẫn là một cuộc chiến lâu dài giữa nhóm công nhân và nhóm xí nghiệp nước ngoài với nhau.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kỷ Hàn xem lại tin nhắn xác định lại địa chỉ kia đúng là ở đây, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Naito… Nhiều giờ trôi qua, đám đông tụ tập trên bến tàu cũng đã muốn tan gần hết mà hắn vẫn không xuất hiện. Lúc Kỷ Hàn gọi điện thoại cho hắn thì hắn đã tắt máy.
Xem ra là bị đùa giỡn rồi!
Có lẽ Naito chính là muốn thử cô.
Kỷ Hàn ra ám hiệu với Tiểu Bạch, ý bảo cô vào toilet. Nơi này quy hoạch chưa xong nên tìm được nhà vệ sinh công cộng rất khó, đàn ông thì dễ bởi có thể tới bất kỳ góc khuất nào đứng giải quyết, còn phụ nữ thì da mặt mỏng, không có biện pháp nhanh chóng và tiện lợi như vậy.
Kỷ Hàn vừa từ trong toilet đi ra thì một bóng người từ buồng bên cạnh cũng đi ra, ***ng vào bả vai cô thì thầm:
“Đi theo tôi, đừng quay đầu.”
Kỷ Hàn ngẩn ra, lập tức nhanh chân đuổi kịp hắn: “Anh bắt tôi chờ lâu vậy, hai tiếng đồng hồ chứ ít gì.” Nhưng mà… Kỷ Hàn cau mày, sao hắn có thể ở toilet nơi này chờ cô. Chẳng lẽ…
“Tôi mới đến bến tàu bên kia,” lời Naito nói làm cho trong bụng Kỷ Hàn phát hoảng: “Chính vì phát hiện có vẻ cô bị người ta theo dõi nên tôi không đi ra.”
Cừ thật, đúng là đủ dày dạn đủ thận trọng. Nếu giờ hắn đã dám xuất hiện ở đây vậy dĩ nhiên là đã xác định không còn ai theo sau cô…
“Xem ra tôi sơ xuất quá”, Kỷ Hàn nói với bộ dạng ảo não: “Giờ chúng ta làm sao?”
“Tìm một chỗ nói chuyện.”
“Chỗ nào? Quán R*ợ*u hôm trước?”
“Không, không vào đó nữa.” Naito dẫn cô đi qua vài ngõ nhỏ: “Gần đây tôi phát hiện… Nội bộ chúng tôi có khả năng đã bị người của phía cảnh sát trà trộn vào, rất nhiều anh em của tôi đã bị bắt đi khiến biểu tình lần này đã dịu xuống.”
“Vậy… Nên làm cái gì bây giờ?”
“Quán R*ợ*u đã bị giám sát, nơi tôi ở cũng không an toàn.” Naito nhìn cô: “Chúng ta đi qua chỗ cô ở đi.”
Chỗ của cô!
Kỷ Hàn kêu thầm không hay rồi, nơi cô đang ở bây giờ là cái biệt thự không biết bọn Tiểu Bạch moi từ đâu ra kia…
“Nơi của tôi sao?”
“Sao vậy? Không thích hợp sao?”
Kỷ Hàn nở nụ cười nhẹ: “Cũng không phải là không thích hợp, chẳng qua tôi là một góa phụ, nếu mang đàn ông về nhà sợ sẽ bị mọi người đơm đặt.”
“Có thể báo được thù cho chồng cô thì mấy lời nói nhảm đó có quan trọng gì.” Naito cũng không nghe lời từ chối của cô, xem ra là cố ý muốn đến chỗ của cô, thuận tiện xem chỗ ở của cô chứ gì.
“Vậy… Được thôi.” Nếu còn cự tuyệt nữa sợ là hắn sẽ nổi lòng nghi ngờ, Kỳ Hàn đành cắn răng gật đầu: “Chúng ta đi vào bằng cửa sau, nơi đó cũng ít người hơn.”
Kỷ Hàn mang Naito đến biệt thự, Naito nhướng mày: “Không thể tưởng tượng được cô ở chỗ tốt như vậy”.
“Nơi này…” Kỷ Hàn thở dài: “Lúc trước tôi nói với anh rồi đó thôi, lão nhà tôi mất khi đang công tác tại công ty nước ngoài, sau đó bọn chúng lại mua chuộc đám cảnh sát, vì không muốn cho tôi làm lớn chuyện để tránh rắc rối, cho nên đưa ngôi biệt thự cũ này để muốn ta im miệng…” Cô cười khổ đầy mỉa mai: “Chỉ là cái vỏ rỗng thôi, bên ngoài tô vàng nạm ngọc”. May mắn thay, biệt thự này đúng là một cái vỏ rỗng như thế, bài trí bên trong cũng không hoa hoa lệ lệ cái gì, bằng không cô cũng thật không biết nên làm thế nào, “Đi thôi.”
Kỷ Hàn đi vào từ cửa sau, phát hiện cửa sau của biệt thự đã được mở. Kỷ Hàn hơi ngẩn ra nên để cho Naito đuổi theo kịp. Từ cửa sau đi vào, vừa tiến vào sảnh chính liền phát hiện có điều không thích hợp —-
Trong phòng khách có thêm hai người đàn ông lạ mặt, còn Hắc Tử thì bị trói trên ghế, trên mặt và đầu cổ đầy vết máu, một khẩu S***g đang chĩa ngay huyệt thái dương của anh…
“Các người…” Kỷ Hàn vừa đưa tay cầm khẩu S***g lục giấu trong túi quần thì sau ót đã bị một vật cứng đánh vào, hoa mắt choáng váng té xuống đất. Cô cố gắng mở to mắt, liền thấy Naito đi tới, trong tay cầm cây gậy gỗ hung hăng đập xuống…
Lúc Kỷ Hàn tỉnh lại thì liền cảm thấy đầu đau đớn đến co rút. Cô cố sức mở to mắt, phát hiện mình đang ở trong một thư phòng xa lạ, người đàn ông nhìn thấy ở biệt thự lúc nãy lúc này đang đứng trước mặt cô… Tầm mắt có hơi mơ hồ, cô muốn lấy tay xoa mắt một chút mới phát hiện tay mình không được tự do mà bị trói lại trên ghế.
Tình huống này…
Kỷ Hàn chợt nghĩ đến lần diễn tập trước kia, nhưng lần này hiển nhiên không phải là thử nghiệm…
“Rốt cuộc cô đã tỉnh!”
“Hắc Tử đâu?” Kỷ Hàn chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng đẩy đi một ít máu tràn vào mắt, cô không quên tình hình của Hắc Tử lúc nãy.
“Yên tâm đi, hắn vẫn an toàn, ít nhất là trước mắt vẫn an toàn”. Hắn biết thân phận của Hắc Tử, là người của SMT. Nhưng con đàn bà trước mắt này trước giờ hắn chưa từng thấy qua.
“Mày muốn làm cái gì?” Mẹ nó, thằng chó Nhật kia ra tay ác thật, cái ót bị đập hai gậy như thế nên toàn bộ đầu óc cũng mơ hồ: “Các ngươi là đồng lõa của Naito?” Kỷ Hàn nhếch miệng cười châm chọc: “Sao làm người tốt thì không làm, lại muốn trở thành con chó cho bọn Nhật?”
“Miệng nói chuyện sạch sẽ một chút.” Một người đàn ông khác đứng bên cạnh giơ tay tát một cái vào miệng cô, lực rất lớn nên khiến cho môi dưới của Kỷ Hàn tóe máu.
“Đừng có mà tự chuốc lấy khổ!” Thằng đứng phía trước nhìn cô: “Muốn nói chó, nó mới là chó thuộc hạ của Dương Mục tao.”
Người đàn ông này, chính là Dương Mục!
“Đúng là chủ thế nào thì đầy tớ mới chó thế kia,” Kỷ Hàn mở miệng lộ ra nụ cười lạnh: “Xưng hô như thế nào đây, chủ nhân tiên sinh!”
“Tao làm việc cho quốc gia, có thể gọi tao là Dương tiên sinh!” Dương Mục rất không thích nhìn thấy nụ cười trào phúng trên gương mặt cô lúc này, không thích lời nói toát ra sự khinh thường của cô.
“Ồ —-” Kỷ Hàn kéo dài giọng: “Dương tiên sinh, xin hỏi mày mất rất nhiều công sức để ‘mời’ tao đến đây, còn ‘long trọng’ khoãn đãi tao như vậy, là có điều gì muốn tao ‘cống hiến sức lực’ dùm mày hay sao?” Cô nhìn xuống đôi tay bị trói chặt của mình.
“Cũng chẳng có chuyện gì khó, chỉ muốn mày ký tên và ấn dấu tay thôi!” Dương Mục lấy một tờ giấy từ trong người rồi mở ra: “Đây là thư nhận tội.”
“Thư nhận tội?” Kỷ Hàn nhíu mày: “Xin hỏi Dương tiên sinh vĩ đại, tao phạm tội gì?”
“Hôm nay kho hàng của một doanh nghiệp nước ngoài hôm nay sẽ phát nổ mạnh, chủ mưu chính là mày. Mà mày cũng chính là kẻ đứng sau giật dây đám người biểu tình, chỉ huy những phần tử kích động này sắp xếp vụ đánh bom này.”
Kỷ Hàn nghe xong lời hắn nói, phản ứng đầu tiên chính là: “Mày xác định đầu mày không có bị hỏng đấy chứ?” Thế mà dám phái người đi đánh bom, thằng này không phải là đồ điên thì cũng là đồ ngu: “Mày sai Naito đi cài bom? Naito chính là một quả bom nổ chậm đó!” Một phần tử chủ chiến cực đoan Nhật Bản có sự thù hận đặc biệt với người Trung Quốc như vậy mà hắn dám sai đi đánh bom?
Mặc kệ sự trào phúng của cô, Dương Mục tiếp tục nói: “Thượng đế ít nhiều gì vẫn còn nhân từ, chỗ mày sẽ đánh bom sẽ là một kho hàng trống nên cũng chẳng làm cho ai thương vong. Nhưng hành vi này của mày đã đủ để cấu thành tội ‘uy hiếp khủng pố,” Hắn nói xong thở dài một hơi ra vẻ đáng tiếc: “Sao mày lại có thể làm như vậy hả?” Như Kỷ Hàn đã thực sự làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Kỷ Hàn mở to mắt, ngây ngốc nhìn hắn tự biên tự diễn: “ Đây là cái mà mày gọi là… thay quốc gia làm việc đó sao?” Vì sao cô chẳng thấy chút nào là vì quốc gia phục vụ vậy.
“Lần bãi công kéo dài này đã làm cho kinh tế của các xí nghiệp địa phương tổn thất rất lớn, nếu cứ tiếp tục nữa thì sẽ mang đến những nguy cơ khủng hoảng lớn hơn nữa cho đất nước, tạo kẽ hở cho các phần tử khủng pố lợi dụng trà trộn vào bên trong dẫn đến những hỗn loạn lớn hơn.” Dương Mục chốt hạ: “Vì an toàn quốc gia, phải áp dụng một ít thủ đoạn đàn áp mạnh tay.”
“Cho nên, vì muốn ngăn chặn trận bãi công này, mày cho người sắp xếp việc đánh bom!” Kỷ Hàn cảm thấy không thể tin được: “Mày thật là… ngu ngốc hết thuốc chữa. Làm thế nào mày có thể khẳng định rằng Naito sẽ ngoan ngoãn nghe mày sai khiến, như thế nào có thể xác định hắn sẽ làm theo kế hoạch của mày mà cho nổ bom kho hàng trống kia chứ không phải cài bom giữa đám đông!”
“Không! Không phải Naito, mà là mày, mày là chủ mưu vụ đánh bom.” Dương Mục không muốn tiếp tục tranh cãi với cô nữa: “Giờ ký vào thư thú tội đi.”
“Ký cái đầu mày á!” Kỷ Hàn phun một bãi nước bọt vào cái thư nhận tội, cao giọng: “Tốt nhất mày nhanh nhanh liên hệ với Hạ Vũ, nói rõ tình huống này cho hắn, bằng không nếu phát sinh chuyện gì thì mày không gánh nổi hậu quả đâu.” Nếu Naito không nghe theo kế hoạch của hắn mà đem bom cài ở nơi khác… Mà Kỷ Hàn nhận thấy, khả năng này xem ra lớn hơn nhiều so với việc Naito ngoan ngoãn đánh bom ở kho hàng không người.
Vừa dứt lời, tên cường tráng đứng cạnh cô tại cho một cái tay nữa lên mặt cô, bất quá lần này không phải là một bạt tai giống như lần trước mà trực tiếp đấm cho một đấm.
“Mẹ kiếp!” Kỷ Hàn mắng một câu.
Tên cường tráng kia lấy một cây Pu't nhét vào trong tay cô, bắt cô ký xuống.
“Dương tiên sinh, nhân vật như Naito không có khả năng làm chó săn cho mày đâu, mày cho là mày có thể thao túng được hắn sao? Mày con mẹ nó thực sự nghĩ rằng hắn là một con chó mà mày có thể dùng phương pháp thuần thú đấy hả? Đó là một con người, lòng người còn phức tạp hơn bất kỳ thứ gì. Mày con mẹ nó nhanh chóng tìm Hạ Vũ đi… A — Mẹ nó —” Ngón giữa tay trái truyền đến cảm giác đau nhức làm cho Kỷ Hàn hét to một tiếng.
Tên cơ bắp bên cạnh dùng sức bẻ ngón giữa tay trái của cô. Rất đau, đau còn hơn cú đấm vào mặt lúc nãy, đúng là tay đứt ruột xót, cảm giác đau này trực tiếp đánh mạnh đến khoang tim.
“Ký tên đi!” Dương Mục nhìn cô một cái, xoay người bưng tách cà phê ở bàn học lên, uống một ngụm.
“Mày nghe không hiểu tiếng người à?” Kỷ Hàn hít sâu một hơi, đau đớn dịu đi một ít: “A—”, Ng'n t lại truyền đến đau nhức. Dương Mục đi tới, đem tách cà phê nóng đổ thẳng vào miệng cô đang há ra kêu to!
Thời điểm bạn bị ђàภђ ђạ, nếu có thể la to lên, bạn sẽ cảm thấy đau đớn giảm xuống một ít. Nhưng bây giờ ngay cả kêu cô cũng không kêu được, Kỷ Hàn chỉ cảm thấy cả người gần như sụp đổ, cuối cùng chỉ có thể mơ hồ nói: “Tao ký… Tao ký…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc