Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 53

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Chân tướng?
Họ Hạ !
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Hàn là nghĩ đến cha của Hạ Vũ, nhưng…. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Sau đó, Lý đại gia cũng không nói thêm gì nữa, im lặng uống trà. Kỷ Hàn nhìn bộ dáng ông lão như vậy, hỏi cũng không được gì, liền đi theo Hạ Vũ rời khỏi phòng tư liệu. Sắc trời cũng đã tối, một ngày bận rộn sẽ luôn cảm thấy ngày trôi qua rất nhanh.
Kỷ Hàn đang cân nhắc làm thế nào mở lời với Hạ Vũ, như đang trở lại thời gian mấy ngày ở trong quân đội, Hạ Vũ luôn nhìn thấu suy nghĩ của cô trước một bước, mở điện thoại gọi cho Trầm Sùng, để hắn dẫn dắt đội thêm mấy ngày, còn mình thì lưu lại nơi này, cùng với Kỷ Hàn chờ cho vụ án kết thúc.
“Kỳ thật… Anh có thể đi về trước.” Kỷ Hàn nói. Đã sớm qua giờ tan tầm, cục cảnh sát ngoài đồng nghiệp trực ban, hơn một nửa những người khác đều đã đi về. Tổ trọng án có mấy anh em, liên tiếp mấy ngày qua lăn lộn, xem ra vụ án này nhất thời cũng chưa kết thúc được, hôm nay cũng đều đi về trước, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại tiếp tục cố gắng.
Hai người ra khỏi cục cảnh sát, hơi lạnh của gió đêm thổi tới, sau cơn mưa trong gió mang theo nhiều hơi ẩm. Lúc đi ngang qua tòa nhà kia, Kỷ Hàn dừng lại, ngừng bước nhìn từ trên xuống dưới, thi thể nhảy lầu đã sớm được mang đi, vết máu trên đất cũng đã sớm bị nước rửa trôi, ngoại trừ dây rào giới tuyến màu vàng quây xung quanh để nói cho người qua lại rằng nơi này đã xảy ra chuyện, bằng không thật đúng là không nhìn ra.
Hạ Vũ theo tầm mắt của cô ngẩng đầu nhìn lại, rồi ngẩn ra! Ban ngày lúc sự việc liên tiếp xảy ra, hắn cũng không chú ý tới chuyện này, hiện tại bỗng nhiên suy nghĩ lại, mới cảm thấy có chút không thích hợp: “Em có nhìn thấy rõ phía trên?” Tầng trên cùng rất cao so với mặt đất, hơn nữa, khi đó là giữa trưa, ánh sáng chiếu rọi mạnh nhất. Trong hoàn cảnh khi đó, muốn nhìn thấy tình hình tại lan can tầng thượng, hoàn toàn là không có khả năng.
“Có thể!” Kỷ Hàn trả lời rất bình thường, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng: “Độ cao ấy không tính vào đâu, thị lực của tôi từ bé đã đặc biệt tốt.”
Hạ Vũ không nói gì, thị lực của cô gái này quá tốt đi.
“Có cảm giác là lạ ở chỗ nào ấy.” Kỷ Hàn chỉ chỉ hàng rào bằng sắt của tầng thượng, có mấy cột lan can bị gãy, cũng chính là khi Kỷ Hàn vừa mới vọt tới tầng thượng nhìn thấy, mặt gãy trơn nhẵn giống như là có người cắt. ..
Nhưng cửa lên sân thượng lại được khóa trái từ bên ngoài, trên sân thượng cũng không thấy có người khác, đủ các loại dấu hiệu chứng thực Ngô Khoan có thể tự sát — cưa lan can sắt thành một lỗ hổng, sau đó nhảy lầu.
Hạ Vũ híp mắt, nhìn về phía lan can sắp xếp thành hàng của tầng thượng, một bên của phần lan can bị gãy, gần như có hình dạng gập vuông góc về phía dưới.
“Nếu như tại thời điểm người bị hại nhảy ra ngoài, đột nhiên đổi ý túm lấy song sắt, thì song sắt chịu lực hẳn phải gập về phía bên ngoài, mà không phải là gập xuống phía dưới như thế này.”
Nói xong, hai người cùng nhau chạy vào tòa nhà.
Bởi vì nguyên nhân có án mạng xảy ra, nhân viên hôm nay của tòa nhà đã sớm bị đuổi về, cả tòa cao ốc đều chìm trong im lặng, hai người chạy lên trên đỉnh, đi qua dây rào giới tuyến, Kỷ Hàn đưa tay thử sờ lan can kia, độ bền rất tốt, để đem nó kéo thành vuông góc xuống phía dưới, cần một lực rất lớn, nếu như giống với Ngô Khoan một người gầy teo, trọng lượng còn chưa đến 60kg, căn bản là không làm được.
Kỷ Hàn nhìn xuống phía dưới, dưới tình huống Hạ Vũ còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng leo lên hàng rào xi măng, sau đó, nhảy xuống phía dưới…
“Tiểu Hàn!”
Lúc Hạ Vũ quay đầu lại, nhìn thấy cô tỉnh táo từ hàng rào ngã xuống, hai mắt anh mở lớn, xông về phía hàng rào, liền thấy cô một tay nắm lấy song sắt bị gập xuống phía dưới kia, lấy đà, nhảy vào cửa sổ gần đó nhất.
Mẹ kiếp!
Hạ Vũ khẽ rủa ở trong lòng, sau đó nhanh chóng vọt xuống phía dưới!
Kỷ Hàn nhảy vào trong phòng, trong phòng rất tối, Kỷ Hàn mở điện thoại di động ra, mượn ánh sáng của di động, nhìn xuống xung quanh, đây một căn phòng hỗn tạp, bên trong chất đống không ít tạp vật, Kỷ Hàn đi tới cạnh cửa tìm được công tác bật đèn, vừa mới nhấn nút, cửa phanh một tiếng bị đá văng một cách thô lỗ từ bên ngoài, may mắn Kỷ Hàn nhanh chóng tránh, bằng không ván cửa kia liền đập lên thân thể nhỏ nhắn của cô .
“૮ɦếƭ tiệt, anh…”
Kỷ Hàn còn chưa mắng xong, từ bên ngoài vào người đàn ông mang vẻ mặt hung dữ mà đánh gãy lời cô: “Lần sau em còn dám làm như thế này thử xem.”
“Hả?” Cô không hiểu gì hết.
“Em…” Nhìn một bộ dáng hồn nhiên không biết mình đã làm gì của cô, Hạ Vũ càng giận mà không có chỗ phát tiết, thô lỗ đem cô ấn đến trên tường, há miệng nuốt lấy tất cả nghi vấn của cô.
Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này!
Kỷ Hàn mắt mở lớn, dùng toàn bộ sức lực muốn đẩy cái tên đột nhiên động dục này ra, tiếc là sức lực bẩm sinh không bằng người ta, xô đẩy cả buổi, vẫn không thể giải thoát mình khỏi ma trảo của tên này, ngược lại là đem mình mệt mỏi quá mức.
Răng môi va chạm vào nhau, giống như một cơn gió lốc quét tới, không có dịu dàng, càng giống như là đang cắn xé.
Hướng môi cô dùng sức cắn một cái, đau đến nỗi cô hít mạnh một hơi, sau đó anh mới buông môi cô ra.
Thở hồng hộc –
Hơi thở hai người có chút hỗn loạn, hòa lẫn vào nhau, ở trong căn phòng nhỏ an tĩnh, nghe qua có vẻ ái muội và … cuồng dã.
“Anh… Con mẹ nó anh động dục à!” Kỷ Hàn muốn đẩy anh ra, lời mới nói ra bởi vì vừa mới hôn môi mà lộ ra chút lực bất tòng tâm.
Thấy cô như vậy, lửa giận không tên trong lòng Hạ Vũ thoáng nguội bớt : “Lần sau không được làm như vậy nữa.”
“Tôi… Tôi, mẹ kiếp, cũng không biết anh đang nói cái gì?” Cô đã làm cái gì ? Không Th** y sắc dụ anh, anh làm cái gì đột nhiên lại hóa thân thành sói, Kỷ Hàn vứt cho một cái khinh thường.
“Mẹ kiếp, em vừa nhảy lầu!” Cô cô này đang giả ngu hay là khờ thật thế? Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, Hạ Vũ liền cảm thấy lửa giận trong lòng vừa lạnh đi lại bốc lên không ít.
“Tôi cũng không muốn ૮ɦếƭ, nhảy với chả lầu.” Kỷ Hàn nổi giận đấm vào *** anh: “Tôi chỉ là đang nghiệm chứng suy nghĩ của tôi, từ sân thượng đến căn phòng này… Không ngoài suy đoán, nương theo cái lan can kia, từ sân thượng đi đến phòng…”
“Em…” Xem vẻ mặt cô lại lâm vào bộ dáng tự hỏi, Hạ Vũ nâng lên cằm của cô, để cho cô nhìn vào hai mắt mình: “Khốn kiếp, em có nghĩ tới không, nếu tay không bắt được một cái lan can nào hoặc có sự cố xảy ra chẳng hạn, vậy hậu quả sẽ là gì.”
“Ách…” Kỷ Hàn nhìn sắc mặt xanh mét của anh, biết anh thật sự rất tức giận. Bằng không khuôn mặt quan tài ngàn năm không đổi, sẽ không xuất hiện nhiều cảm xúc như vậy: “Khụ! Được… Được rồi, về sau tôi sẽ chú ý đến .” Đưa tay đẩy anh một cái: “Buông ra!”
Hạ Vũ sắc mặt không hài lòng buông lỏng tay, Kỷ Hàn vuốt lại mặt, nhìn đến các vết bẩn lộn xộn trên sàn nhà, hiển nhiên là có người cố ý xóa đi, xóa đi dấu chân trên mặt đất.
“Như vậy có thể lý giải, vì sao cửa sân thượng lại bị khóa ở ngoài.” Kỷ Hàn đem đầu hướng ra ngoài cửa sổ xem xét xuống, độ cao này nhìn thật là có chút làm cho người ta sợ hãi, từ trên này ngã xuống không ૮ɦếƭ mới là lạ, hành động vừa rồi của cô đúng là rất thiếu sót… Thế nhưng, bởi vì đã làm, nên mới hiểu được nhìn như rất đáng sợ, nhưng mà độ khó cũng không lớn.
“Chúng ta bị chiếc cửa trên sân thượng qua mắt.” Kỷ Hàn nói: “Đây là suy đoán theo cảm tính, ví dụ như làm cho anh xông lên sân thượng, nhìn xuống lan can thấy một đôi giầy, anh sẽ cảm thấy người ૮ɦếƭ đã tự mình trèo qua lan can, sau đó nhảy xuống.”
“Cho nên, khi nhìn thấy cửa sân thượng bị khóa từ bên ngoài, ” Hạ Vũ tiếp lời của cô: “Ấn tượng đầu tiên chính là không có ai có thể từ bên ngoài đi vào, chỉ có duy nhất người ૮ɦếƭ, đương nhiên sẽ cho rằng người ૮ɦếƭ đúng là tự sát.”
(=__= giống Conan vãi!!)
“Thế nhưng đó chỉ là một hiên trường giả của vụ tự tử.” Kỷ Hàn chỉ chỉ gian phòng lưu trữ nhỏ này: “Nơi này mới là hiện trường đầu tiên. Ngô Khoan có thể là từ nơi này ngã xuống.” Độ cao nơi này cũng giống vậy đủ đem người ngã thành bánh thịt.
“Ngô Khoan đến chỗ này làm gì?” Đây là một gian phòng chứa đồ, nếu không có chuyện gì, ai lại muốn tới nơi này?
“Có lẽ là có người hẹn hắn.” Kỷ Hàn đưa ra giả thiết: “Ngô Khoan thích đánh bạc, thích nhất là cá độ! Tôi nhớ rõ…” Kỷ Hàn lấy di động ra, tìm kiếm lịch thi của trận bóng được truyền hình trực tiếp ngày hôm nay: “Hôm nay kênh thể thao có một trận bóng được phát sóng trực tiếp, nếu không phải cần thiết, hắn hẳn là muốn ngồi ở trước tivi theo dõi trận đấu, đến khi có kết quả, mà không phải đến nơi này để chịu ૮ɦếƭ.” Dân cờ bạc đều thích như vậy, chính mắt nhìn thấy kết quả: “Người nào có lực hấp dẫn lớn như vậy, có thể làm cho hắn đem lực chú ý rời khỏi trận đấu chứ… Có lẽ không nhất định phải là người…” Kỷ Hàn tiếp tục suy đoán của chính mình: “Ngô Khoan sống đến loại tình trạng này, ngay cả vợ hắn cũng mang theo con rời đi, cũng không thể làm cho hắn từ bỏ cờ bạc. Loại này người có tính tình cờ bạc cứng cỏi như vậy còn có người nào có thể làm cho hắn chú ý như vậy?”
“Thay vì nói là người, không bằng nói là tiền đi!” Hạ Vũ trả lời vấn đề của cô.
Hai người liếc nhau một cái, trong lòng đều có suy nghĩ! Nhưng… Vì sao lại vậy chứ?
Cái này cũng chỉ là suy đoán của một người mà thôi, cũng không đủ bằng chứng để kết luận, cứ theo suy luận của bọn họ, còn cần chứng cớ xác thực nữa.
Kỷ Hàn bấm một dãy số điện thoại 8 số: “Này! Lý Trạch, tôi muốn cậu tìm một địa chỉ…”
Căn cứ theo địa chỉ lấy từ Lý Trạch, hai người lái xe tới một khu nhà trọ cũ. Kỷ Hàn xác định lại biển số nhà, sau đó ấn chuông cửa.
“Ai đó –” cửa mở ra, Hồ Giai nhìn ra bên ngoài, cách cánh cửa sắt nhìn thấy Kỷ Hàn cùng Hạ Vũ, có chút kinh ngạc: “Cảnh sát Kỷ, sao các vị lại đến đây.”
“Giai Giai, chú Hồ có nhà không?” Kỷ Hàn nói: “Bọn chị đến tìm chú Hồ, có một số việc muốn hỏi chú một chút.”
“Ba em đang ở trong thư phòng.” Hồ Giai đem cửa mở ra, dẫn bọn họ đi đến trước một căn phòng, gõ cửa: “Ba, cảnh sát Kỷ tới tìm ba…” Bên trong không có truyền lại tiếng đáp, Hồ Giai lại gõ thêm hai tiếng: “Ba? Ba có trong đó không?”
Trong phòng vẫn im lặng không có bất kỳ âm thanh nào, Kỷ Hàn cùng Hạ Vũ liếc nhìn nhau một cái, kéo Hồ Giai ra, tới gần cánh cửa, đem lỗ tai dán tại cánh cửa vẫn không nghe thấy âm thanh nào, cô im lặng lấy S***g lục ra, liếc nhìn Hạ Vũ một cái, hai người đồng thời lui về phía sau từng bước, sau đó đá cửa ra –
Đèn vẫn được mở, trong thư phòng nho nhỏ, Hồ Thành vẫn không nhúc nhích ghé vào trên bàn, ngay cả khi bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không thể đem ông đánh thức.
Kỷ Hàn chạy tới, nhìn thoáng qua, lập tức hô: “Mau gọi xe cứu thương!”
“Ba –” Hồ Giai chậm nửa nhịp, vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, thẳng đến khi xe cứu thương mang Hồ Thành đi, mới hồi phục tinh thần lại: “Cảnh sát Kỷ, ba em… Ba em ông…” Cả người cô gái run rẩy.
“Yên tâm đi, không có việc gì !” Kỷ Hàn ôm lấy cô gái an ủi: “Không có việc gì !”
Biết tin liền chạy tới, mấy thành viên khác trong tổ trọng án khoác cho cô gái một chiếc khăn lông, sau đó đưa cô đi lấy lời khai,
Kỷ Hàn bước vào thư phòng, trên bàn có một lá thư, là Pu't tích của Hồ Thành!
“Sếp, xảy ra chuyện gì thế.” Lý Trạch đã tới, Kỷ Hàn đưa lá thư trong tay cho cậu.
Mọi người:
Rất xin lỗi khi lấy phương thức như vậy để gặp mặt với mọi người, khi mọi người nhìn thấy lá thư này, hẳn là tôi đã mất, tôi dùng cái ૮ɦếƭ để bồi hoàn lại mọi tội ác.
Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm, tôi chính là hung thủ, tôi đã giết Ngô Khoan, tôi đã đẩy anh ta từ trên lầu xuống, tạo ra một hiện trường tự sát giả.
Đây là một trận đánh cuộc, tôi, Triệu Tùng cùng Ngô Khoan ba người một ván bài.
Mấy năm nay tôi cũng nghiện vào cờ bạc, cờ bạc đã đem tất cả lớn nhỏ tích góp trong nhiều năm tiêu tốn hết. Nhìn sổ tiết kiệm trống rỗng, tôi cảm thấy mình cực kỳ thất bại, nghĩ đến chính mình muộn nhất là sang năm nên dừng lại, tiểu Giai vẫn còn phải đến trường…
Mọi người biết đặc tính lớn nhất của dân cờ bạc là cái gì không, chính là tin chắc lần tới nữ thần may mắn sẽ đứng ở bên mình. Tôi cũng không phải ngoại lệ, ngày đó có một trận đá bóng, tôi cảm thấy tôi nắm chắc, nhưng mà tôi không có bao nhiêu tiền, tôi nói với mình đó là cơ hội đánh một trận cuối cùng, vì thế tôi đi tìm Triệu Tùng.
Sở dĩ biết đến Triệu Tùng, cũng là từ Ngô Khoan mà ra. Ngô Khoan nói với tôi, hắn nắm một bí mật của Triệu Tùng, chỉ cần hắn mở miệng, Triệu Tùng nhất định sẽ cho hắn vay tiền. Tôi lúc ấy thật sự là tâm hồn tham tiền, thực sự đi tìm Triệu Tùng, mở miệng đòi tiền của hắn, Triệu Tùng kia là người thông minh, nói hai ba câu liền phá vỡ lời nói dối của tôi, nhưng mà… Ông ta cũng không có đuổi tôi đi, ngược lại thì mở miệng nói muốn đem tiền cho tôi mượn, ông ta nói ông ta cũng muốn cùng tôi đánh cược một phen: đánh cược rất đơn giản, nếu trận đấu kia tôi thắng tiền này tôi có thể không cần trả ông ấy, nếu thua… tôi sẽ phải đi giết một người, chính là Ngô Khoan.
Tôi cảm thấy lúc đó như bị ma quỷ mê hoặc, bị hắn tẩy sạch não, ngây ngô đáp ứng. Kết quả… Đúng vậy, tôi đã thua! Trận cược kia tôi gần như năm chắc trận cầu sẽ thắng, vậy mà lại thua. Tôi đã cùng đường, nghĩ đến cuộc đánh cược đó,… Tôi cảm thấy đời tôi đã bị hủy, suy nghĩ suốt một buổi tối, tôi cảm thấy mình không có cách nào *** được. Tôi đi tìm Triệu Tùng, tôi muốn nói với ông ta là tiền tôi sẽ từ từ trả, nhưng tôi sẽ không đi *** .
Tối hôm đó, tôi tới chỗ Triệu Tùng, xa xa liền thấy Ngô Khoan theo Triệu Tùng trong nhà đi ra, còn đang ngân nga, thấy như vậy tôi đoán chắc lại vay được của Triêu Tùng một khoản. Đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một ý tưởng kinh khủng… Nếu, tôi giết Triệu Tùng, tôi sẽ không phải trả lại tiền, lúc cảnh sát điều tra, Ngô Khoan sẽ là nghi phạm lớn nhất, tôi sẽ giết Ngô Khoan, như vậy…
Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy tôi thật sự điên rồi, mới có ý tưởng điên cuồng như vậy. Càng điên cuồng hơn là tôi không chỉ suy nghĩ, còn thực hiện. Ta giết ba người nhà Triệu Tùng, sau đó lại hẹn gặp Ngô Khoan, đẩy hắn xuống lầu. Tất cả đều do tôi làm.

Chữ viết kín cả tờ giấy, khai báo tất cả mọi tội lỗi. Lý Trạch sau khi xem xong, trên mặt trừ bỏ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, trong lúc nhất thời không tìm được gì để nói. Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, đã thấy Kỷ Hàn đang kiểm tra tìm kiếm cả căn phòng.
“Sếp, này… Này…” Tay hắn run run cầm lá thư, đến giờ vẫn không thể tin được là Hồ Thành lại làm ra tất cả: “Đây là thật sao?”
“Cậu nói xem!” Kỷ Hàn nhìn cũng thèm liếc hắn một cái, sau đó đi ra khỏi thư phòng, quan sát gia đình này.
Vợ Hồ Thành đã sớm mắc bệnh rồi qua đời, những năm gần đây vẫn ông ta một mình nuôi nấng con gái. Trong nhà thiếu nữ chủ nhân chỉ có người đàn ông làm cảnh sát, luôn luôn sẽ có chút bừa bộn, may là còn có cô con gái, cho nên nhà này cũng không có như trong dự đoán bừa bộn như vậy, ngược lại lại rất ngăn nắp, tất cả đồ vật được sắp đặt một cách có trật tự.
Cô nhìn sang Hồ Giai đang lấy khẩu cung, sau đó bước vào phòng của cô ấy.
Một căn phòng của nữ sinh nên trông như thế nào?
Kỷ Hàn nhìn căn phòng trước mắt, chỉ có duy nhất một ý tưởng: phòng của nữ sinh bình thường không nên trông như vậy.
Sạch sẽ, ngăn nắp, trật tự đến mức làm người ta có cảm giác không thoải mái.
Sách trên giá được sắp xếp ngay ngắn từ cao đến thấp, những vật dụng nhỏ trên bàn học cũng giống như vậy, Kỷ Hàn mở ngăn kéo ra, bên trong có một vài con rối gỗ tinh xảo, chân tay và đầu con rối đều có thể tháo rời, hiện tại, chúng được chia thành từng mảnh rải rác trong ngăn kéo, nhưng vẫn có trật tự, chân tay với chân tay, đầu được sắp xếp với đầu.
Tâm Kỷ Hàn trầm xuống, đưa tay đẩy ngăn kéo trở lại, thời điểm vừa muốn ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua bức ảnh trên giá sách, đó là ảnh của một nhà ba người, ảnh chụp Hồ Thành ôm Hồ Giai, vợ ông dựa vào bên cạnh, một nhà ba người thật hạnh phúc.
Kỷ Hàn đi ra khỏi phòng, đi vào phòng khách ngồi đối diện với Hồ Giai.
“Tiểu Giai!”
“Cảnh sát Kỷ.” Hồ Giai cảm xúc đã bình tĩnh một ít, cặp mắt do khóc đỏ bừng, giống như một con thỏ bị chấn kinh nhìn Kỷ Hàn: “Ba em…”
“Chị rất tiếc!” Kỷ Hàn tiếc nuối thở dài: “Chú Hồ đã tự thú .”
“Ba em ông…” Hồ Giai cúi đầu: “Ba em sẽ như thế nào?”
“Chờ tin tức bệnh viện bên, bất quá… nếu tất cả điều này là thật, chờ chú Hồ tỉnh lại sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật.” Kỷ Hàn nói xong: “Tiểu Giai, em cũng cho rằng chú Hồ là phạm nhân sao?”
Hồ Giai chợt ngẩng đầu, đối mắt Kỷ Hàn: “Không… Ba em đương nhiên là không có khả năng ***… Ba em sẽ không *** …”
“Vậy em cảm thấy là ai?” Kỷ Hàn lấy ra lời khai của cô, vừa lật xem vừa hỏi: “Em nói tối hôm nay chú Hồ cũng chưa từng đi ra ngoài, trở về rồi ăn cơm sau khi ăn xong đi vào trong thư phòng, không trở ra, trong lúc đó cũng không có ai đến. Bọn chị đã khám xét nhật ký di động của chú Hồ, cũng không có cuộc trò chuyện nào được ghi lại, thư chú Hồ để lại đã khai báo mọi tội lỗi đã gây ra…” Nói xong, cô kêu Lý Trạch đưa lá thư tự thú của Hồ Thành cho cô gái xem.
Hồ Giai run rẩy tiếp nhận thư: “Không… Không phải vậy, ba em sẽ không ***… Bọn họ không phải do ba em giết… Không phải ba em giết…” Hồ Giai vùa kêu vừa khóc, càng không ngừng lắc đầu, phủ nhận bức thư thừa nhận phạm tội của Hồ Thành.
“Vậy bọn họ là do ai giết?” Kỷ Hàn nhìn chằm chằm cô gái, truy vấn : “Em biết ai giết bọn họ, đúng không?”
“Em… Em không biết, em không biết –” Hồ Giai cả người run run : “Khi em đi tới bọn họ đều đã ૮ɦếƭ … Đều đã ૮ɦếƭ…” Cô ta nhắm chặt hai mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng làm cho cô không thể quên, từng mảnh nhỏ của thi thể, đôi mắt mở to cứ như vậy nhìn chằm chằm cô…
“Hồ Giai!” Kỷ Hàn nắm lấy của bả vai cô ta: “Em bình tĩnh một chút đi, nói cho chị biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Nếu em muốn cứu chú Hồ, thì nhanh nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
“Cứu ba… Đúng, phải cứu ba… Cảnh sát Kỷ chị nhất định phải cứu ba em…” Hồ Giai giống như là người đang ૮ɦếƭ chìm, gắt gao bám lấy một khúc gỗ nổi lên là Kỷ Hàn: “Em sẽ nói, cái gì em cũng sẽ nói , chỉ cần có thể cứu ba em… Ngày đó, em nhận được một cuộc điện thoại…”
Hồ Giai khóc thút thít , đứt quãng kể rõ tất cả mọi chuyện.
Chuyên ngành học của Hồ Giai là tâm lý phạm tội học, tiếp xúc tới đủ loại trường hợp phạm tội, nhưng mà… Từ đầu đến cuối chỉ có thể chạm đến mặt ngoài, một loại cảm giác ngứa mà không có chỗ gãi, cô hy vọng có thể chân chính tiếp xúc đến các vụ án mà không chỉ nhìn mọi diễn biến trong văn bản dùng cho học tập, chỉ có thật sự tiếp xúc rồi, mới có thể tự thể nghiệm một cách sâu sắc… Ngày đó, cô nhận được một cuộc điện thoại, người trong điện thoại nói rằng sẽ cho cô một cơ hội, có thể cho cô tham dự một vụ án mạng…
Cái này đối với cô mà nói chính là lời mê hoặc không cách nào kháng cự!
Theo như địa chỉ mà người trong chiếc điện thoại nói tới, cô bán tín bán nghi (nửa tin nửa ngờ) đi tới nhà Triệu Tùng, lúc mở cửa ra, đã thấy một nhà ba người Triệu Tùng đã bị giết, thi thể bị phân thành nhiều mảnh đầy trên nền nhà thế nên: “Em đã bị dọa đến ngồi tê liệt trên mặt đất, em vừa muốn lấy điện thoại cầm trong tay ra để báo cảnh sát, người nọ lại gọi tới, hắn nói hắn đang ở một nơi khác nhìn em, khiến em phải làm theo lời hắn nói, nếu không liền nổ S***g giết em… Vì thế, em liền làm theo yêu cầu của hắn, đem thi thể bày thành dáng vẻ kia…” Hồ Giai vừa khóc vừa nói: “Cảnh sát Kỷ, em thật sự không có ***… Lúc em đi tới, bọn họ đều đã ૮ɦếƭ… Bọn họ cũng không phải do ba em giết… Bọn họ là bị người kia *** …”
Kỷ Hàn kêu người ta đưa cho cô ly nước: “Hồ Giai, em… có phải em mắc bệnh Rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
(Wiki: Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết.)
Hồ Giai sợ run lên, sau đó gật đầu: “Đúng… em, em thích đem đồ vật phân loại cho đúng, nếu không làm em liền cảm thấy không thoải mái.”
“Chú Hồ cũng biết bệnh này của em sao?”
“Vâng… Biết.”
Kỷ Hàn suy tư: “Hồ Giai… Nếu thật sự như lời em nói, vậy… Chị nghĩ em cùng chú Hồ hai người đã bị ‘Người nọ’ lợi dụng. Vậy còn Ngô Khoan thì sao?”
“Ngô Khoan…” Nhắc tới tên này, khuôn mặt trẻ tuổi của Hồ Giai lóe lên hận ý: “Tên kia chính kẻ cặn bã.” Nhắc tới Ngô Khoan, Hồ Giai tức giận đến toàn thân phát run: “Ngày đó em từ trong nhà Triệu Tùng đi ra, bị hắn bắt gặp… Em cả người dính máu, sau khi thời sự đưa tin vụ án, hắn tìm đến chỗ em rồi lấy việc đó để uy hiếp em… Uy hiếp em cùng hắn…” Hồ Giai môi dưới đều bị cắn ra máu, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng hiển nhiên cũng không thành công, cô mơ hồ khóc không thành tiếng: “Tên cặn bã kia lấy việc đó để uy hiếp em cùng hắn phát sinh quan hệ…” Nói tới đây, tâm tư chất chưa của Hồ Giai, cuối cùng cũng bạo phát, cô giống như người không thể khống chế được, không ngừng gào khóc: “Rât bẩn… Em rất bẩn… Thật ghê tởm…”
Kỷ Hàn đem cô ôm vào lòng: “Không có việc gì , tên ác ôn kia đã ૮ɦếƭ, không bao giờ có thể thương tổn em được nữa …” Vài người khác ngồi ở một bên cũng mang tâm tình trầm trọng, không nghĩ tới… Sự tình sẽ phức tạp như vậy.
“Em nên tố giác sơm hơn mới phải.” Lý Trạch hút một ***, nhưng lại để tay lên *** tự hỏi, nếu anh là Hồ Giai, gặp phải chuyện như vậy, đã sớm bị dọa đến hoang mang lo sợ …Lại còn bị uy hiếp nữa, cô gái mới chỉ là một nữ sinh nhỏ tuổi đoán chừng đã bị dọa cho choáng váng, chỉ có thể mặc cho Ngô Khoan muốn làm gì thì làm .
Có lẽ bọn họ là người ngoài cuộc luôn cảm thấy dễ dàng, một câu nên sớm báo công an nói ra thực có lý! Không phải đương sự, bọn họ không hiểu được cảm giác sợ hãi này, nội tâm bị dày vò vô cùng rối rắm.
Nhưng vào lúc này, trong bệnh viện truyền đến tin tức, Hồ Thành đã qua cơn nguy kịch, may mắn phát hiện sớm đưa đến bệnh viện đúng lúc tẩy ruột, tin tức đó cuối cùng cũng làm cho Hồ Giai bình tĩnh một ít.
“Ngô Khoan là do em giết sao?” Kỷ Hàn hỏi cô gái.
Hồ Giai yên tĩnh một hồi, cắn cắn môi: “Em đúng là đã muốn giết hắn, em ngay cả muốn giết như thế nào đều đã chuẩn bị tốt… Sáng hôm đó em gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn tới phòng tạp vật của tòa nhà đó gặp mặt… Sau đó đưa cho hắn đồ uống đã trộn sẵn thuốc, chờ sau khi hắn ngủ, em đi lên sân thượng, từ bên ngoài đem cửa khóa trái, sau đó đem lan can sắt cưa đứt… Thừa dịp giữa trưa bên ngoài ít người, quay trở về căn phòng kia… Đến khi em trở lại… Ngô Khoan đã không còn ở đó , em hoảng sợ, tìm một hồi vẫn không thấy. Em nghĩ hắn có phải tỉnh dậy rồi chạy mất hay không… Khi đó em đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, em chỉ là nhất thời bị tức giận làm mê muội đầu óc, thầm khen ngợi hắn đã chạy… Em mới vừa đi xuống dưới lầu, Ngô Khoan liền từ phía trên rơi xuống…”
“Nói như vậy, Ngô Khoan không phải do em giết ?”
“Không phải.” Hồ Giai lắc đầu.
Kỷ Hàn sắp xếp mạch suy nghĩ; “E rằng… Đây chính là một màn ‘Hiểu lầm’ tạo thành bi kịch.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc