Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 47

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Mẹ nó! Đó là đồ thật!
Mẹ nó!
Hai mắt Kỷ Hàn trợn trừng, nhanh tay bắn vào gã răng vàng, cô đã sớm chú ý hành động của gã này, lại vẫn chậm một bước — Có lẽ không phải cô chậm, mà là tốc độ bắn S***g của gã răng vàng đó quá nhanh ! Trong tình huống hỗn loạn, hắn không chút do dự, trong nháy mắt đó, S***g và người hắn giống như hợp thành một thể.
Quá nhanh !
« Mẹ nó… » Thi công tử tức tối rủa tục một câu, hoang mang lướt qua trong mắt, sau đó cả người mất đi tri giác.
Răng vàng nhìn Kỷ Hàn, cúi đầu nhìn xuống chỗ bị trúng đạn —— trái tim !
« Đáng tiếc, tao có mặc áo chống đạn. » Một câu tuyên cáo bọn Kỷ Hàn phản kích vô dụng, đồng thời, khẩu S***g đã nhắm vào Kỷ Hàn.
Thật vất vả mới có cơ hội xoay chuyển, trong nháy mắt, lại thành đường ૮ɦếƭ, như đang cười nhạo bọn họ ngu muội.
« Tất cả không được nhúc nhích, bằng không mọi người cùng ૮ɦếƭ. » Thanh âm của Vua Cua, có cảm xúc bi tráng. Nhìn Tần Dịch cùng Thi công tử té trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu, là buồn hay giận dữ, lúc này anh ta đã không còn phân biệt được:
« Đám chó tụi mày, dừng tay ngay cho tao… » Vua Cua cầm *** trong tay, đỏ mắt run lên : « Đến đây đánh tôi đi… Đánh nữa đi…. Thi Thanh Trạch —— Tôi làm được ——» Anh ta gào thét với Thi công tử té trên mặt đất .
Mà hành động nổi giận của Thi Thanh Trạch, biến thành làm cho anh lấy lại được tự do. Nếu không phải Thi Thanh Trạch vẫn nhắc nhở nếu ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ chùm, tiếp theo là tạo ra một loạt hỗn loạn khiến những người khác chú ý, để cho anh ta có cơ hội anh ta đến gần quả bom…
« Tất cả không được nhúc nhích, ai cử động tao cho nổ ngay, cùng lắm ૮ɦếƭ chung thôi. »
Tay anh ta đặt lên kíp nổ, mặt hiện đầy vẻ tàn nhẫn nói cho những tên kia biết rằng anh ta không hề nói đùa « Để cho cô ấy đi ! »
Chiêu nhảy vào chỗ ૮ɦếƭ sau đó tồn tại này, quả thật hiệu quả.
Gã răng vàng nhìn bàn tay run run của Vua Cua, nhíu mày, nếu thực sự anh ta không cẩn thận kéo kíp nổ ra , thùng bom lớn kia bùng nổ, bọn họ cũng thật sự sẽ chôn cùng nhau, anh ta ra hiệu cho những người khác bỏ S***g xuống : « Để cô ta đi đi. »
Kỷ Hàn trầm mặt liếc nhìn Vua Cua một cái, Vua Cua họ Từ, tên Khải, đến từ quân khu phương bắc, giọng mang theo tiếng địa phương Đông Bắc, nghe cực kì nam tính, cùng với thân hình hơi có vẻ gầy của anh ta có chút không hợp.
« Mạng có thể sẽ không còn, nhưng nhiệm vụ không thể thất bại. » Cô nghĩ đến lời nói Hạ Vũ nói hôm đó.
« Mạng còn không có, thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ. » Khi đó Vua Cua không sợ ૮ɦếƭ chất vấn Hạ ma đâu.
« Cho nên mới cần các cậu kiên cường hơn dũng cảm hơn, ở thời điểm quan trọng, nếu cần thiết dùng mạng sống của cậu đổi lấy mạng sống cho đồng đội để họ có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ. »
Đi thôi ! Kỷ Hàn, nhiệm vụ của cô chính là còn sống rời khỏi nơi này, sau đó nhanh chóng liên hệ với đồn trú quân lớn, không thể để cho nhóm chiến hữu ૮ɦếƭ một cách vô ích như thế
Kỷ Hàn nói với chính mình như vậy, nhưng bước chân nặng nề giống như đeo chì, nhìn thoáng qua thi thể của Tần Dịch cùng Thi Thanh Trạch trên mặt đất… Giữa hai hàng lông mày nhíu lại, hình như có chỗ nào đó không đúng…
« Đi mau ! » Vua Cua tê liệt gào thét để cho cô mau rời đi.
Tần Dịch trong lúc choáng váng dường như nghe được tiếng hô tê tâm liệt phế của Vua Cua, nghe qua rất gần, lại giống như rất xa, mí mắt nặng nề không thể nhướng lên được.
« Kỷ Hàn… Cô nhất định phải sống sót… »
Kỷ Hàn…
Hàn đội trưởng …!
Tần Dịch giật mình thật mạnh, kiên cường chống đỡ mí mắt nặng nề, sau đó… Vua Cua thấy được cảnh tượng khủng pố nhất trong hai mươi mấy năm qua —— Xác ૮ɦếƭ của Tần Dịch vùng dậy !
« Đám chó tụi bay, lũ súc sinh, buông Hàn đội trưởng ra ——» Tần Dịch từ trên mặt đất trở mình, hét một tiếng lớn như muốn vỡ cả yết hầu, đầu tiên nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Hàn, rống to gào thét với Kỷ Hàn : «Hàn đội trưởng…. Chạy nhanh đi… » Tay chân có chút mệt mỏi, nên bước chân có chút liêu xiêu, cả người giống như một gã xay sỉn, hai chân chống đỡ không được thân mình to lớn cường tráng của anh ta, lắc lư đi đến như rắn nước, lời nói nói ra cũng có chút thưa thớt, trừ bỏ câu đầu tiên kia rống giận giống như đã dùng hết hơi sức, sau đó lời nói giống như không khống chế được miệng lưỡi mình, lúc nói nước miếng còn bắn ra bên ngoài, giống như một đứa bé bị bệnh thiểu năng.
Vua Cua nhìn choáng váng.
Kỷ Hàn sửng sốt. Ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Tần Dịch giống đầu tàu thoát khỏi đường ray, đâm thẳng về phía cô ——
« Con mẹ nó… Là lũ khốn kiếp nào nghĩ ra trò chơi ác độc như vậy. » Tiếp theo sau, Thi công tử té trên mặt đất cũng « xác ૮ɦếƭ vùng dậy », từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, vặn vẹo tay chân cùng cần cổ tê liệt, quay đầu vừa vặn nhìn thấy Tần Dịch đang mang dáng vẻ gào khóc thảm thiết chạy như điên về phía Kỷ Hàn…
« Hàn đội trưởng… Chạy… » Mồm miệng không rõ làm cho đầu anh ta đổ đầy mồ hôi.
« Không… Dịch tử, không cần chạy. » Kỷ Hàn nhìn bộ dáng sốt ruột kia của anh ta, đột nhiên muốn cười, lại muốn khóc.
« Không cần chạy… Không cần chạy… » Tần Dịch kinh ngạc lặp lại lời cô, cũng không tự giác cảm thấy nước miếng vẫn văng nước ra bên ngoài :
« Hàn, Hàn đội trưởng, chẳng lẽ cô… » Nghĩ đến khả năng này, Tần Dịch không thể kiềm chế hung hăng quăng cho mình mấy bạt tay : « Chó ૮ɦếƭ thật… Đều tại tôi… Tôi là phế vật… Tôi là đồ bỏ đi… » Vừa tát tay vừa mắng bản thân mình là đồ vô dụng
« Mẹ nó ! » Kỷ Hàn vươn tay nắm chặt cánh tay anh ta : « Cậu là heo à, bà đây chưa ૮ɦếƭ, cậu khóc cái gì! » Kỷ Hàn sao có thể không đoán ra suy nghĩ của anh ta : « Cậu nhìn xem, nhìn rõ chung quanh xem… » Cô bắt lấy đầu anh xoay trái xoay phải một phen : « Mẹ kiếp, mấy thứ này không phải là thực! » Sau đó lại hung hăng véo mạnh vào cánh tay Tần Dịch : « Đau không ? »
“Đau!” Cực kỳ đau.
Nhưng chính cảm nhận sâu sắc tàn nhẫn này mới làm cho Tần Dịch ý thức được, mình vẫn còn sống…
Anh ta đặt ௱ôЛƓ ngồi lên sàn, nhìn người chung quanh.
Mấy tên lính Mỹ đều nhích lại gần, trên mặt mang theo vài phần chế nhạo, vài phần khâm phục, dựng ngón tay cái lên làm ra biểu hiện khâm phục đối với bọn họ, đó chính là ngôn ngữ thông dụng trên thế giới theo ngôn ngữ người câm điếc
Mặt Eric tối sầm, dựng lên ngón giữa với Tần Dịch : « Phí thẩm mỹ của ông cậu phải trả đó. »
Người đàn ông miệng đầy răng vàng, nắm một cái khăn mặt lên, lau đi hóa trang rất nặng trên mặt, lộ ra dung mạo vốn có của anh —— Hạ Vũ.
Còn có Thi Thanh Trạch đang chậm rãi từ mặt đất đứng lên, giống như chú chó già đã hết cả hơi sức, cực kỳ chật vật….
Còn có Vua Cua đứng ở sau chồng VK kia…
Còn sống… Hàn đội trưởng còn sống… » Tần Dịch nói xong, đột nhiên tự tay, gắt gao ôm chặt Kỷ hàn khóc thét lên, là một người đàn ông trưởng thành, từ nhỏ cho đến khi lớn lên luôn tự xưng là nam tử hán sẽ không bao giờ rơi lệ, nay ở trước mắt bao nhiêu người vừa khóc vừa ôm chân Kỷ Hàn, gào thét một chuỗi lời nói mơ hồ, có lẽ ngay cả chính anh ta cũng không biết mình đang nói cái gì.
Bất quá, những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng là bọn họ đều sống sót.
“Mẹ…Mẹ…Mẹ nó!” Vua Cua rốt cuộc khôi phục tinh thần lại: “Mẹ nó đều là giả à, vậy cái này cũng là giả à.” Hắn nhìn xuống trong tay, kéo kíp nổ ra
« Mẹ kiếp —— Đó là thật ! » Hạ Vũ biến sắc, bắt được quả bom đã được tháo kíp nổ, dùng hết toàn lực ném ra ngoài cửa sổ, mọi người nằm úp sấp xuống ngay tại chỗ, ôm lấy đầu.
“Oanh —— “
Lựa đạn ở giữa không trung, chiếu sáng một góc trời, nở rộ giữa không trung
« Vua Cua, trở về viết bản kiểm điểm trình cho tôi ! » Thanh âm lạnh lùng.
Vua Cua khóc, anh ta làm sao mà biết đó là đồ thật chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc