Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 45

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Nguy hiểm!
Sắc trời không rõ, trên bờ biển vắng lặng, một con thuyền… Những yếu tố này kết hợp chung với nhau, làm cho người ta nghĩ đến một từ: Nhập cư trái phép.
Loại chuyện này trước đây Kỷ Hàn gặp qua không ít lần, cũng không ít lần bắt những đội buôn bán thuốc phiện thong qua con đường này, nhưng khi đó trên người của bọn họ ít nhiều gì cũng mang theo lương thực đạn dược, hơn nữa nhất định đều có tính chất tổ chức, mà bây giờ trên tay bọn họ chỉ là đạn màu dùng trong lần huấn luyện này, trên người cũng không có áo chống đạn… Loại trang bị này, tiến lên đối đầu với những tên này, kẻ ngốc mới làm vậy.
Bọn Kỷ Hàn đang định không âm thầm rút về đường cũ, sau đó lại báo cáo tình huống với Hạ Vũ.
“Đợi chút! Các cậu xem.” Thi công tử đột nhiên lên tiếng, ý bảo có tình huống mới.
Người trên thuyền xuống thuyền, nâng một thùng gỗ lên, trong đó một người không chú ý, làm cho đồ vật trong thùng rơi ra, một cây S***g bóng loáng. Người này không phải nhập cư trái phép bình thường, mà là quân buôn lậu VK.
“Rút trước…”
Kỷ Hàn vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận sợ hãi, vừa quay đầu lại, liền cảm thấy sau gáy đau đớn, trước mắt tối sầm, cuối cùng bất tỉnh nhân sự.
Kỷ Hàn bị đánh thức, chính xác hơn mà nói, là bị một âm thanh gào khóc giống như giết heo đánh thức, ánh mắt còn chưa kịp mở, cô lén cử động tay chân trước —— không thể động đậy.
Nguy rồi! Tim Kỷ Hàn chợt lạnh.
“Tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ nữa.”
Một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, dội ướt cô.
Kỷ Hàn mở mắt ra liền thấy, choáng váng, thật sự đã bị diệt gọn: Thi công tử, Tần Dịch, cùng Vua Cua cũng giống cô, đều bị trói thành bánh chưng, tay bị trói sau lưng ở trên ghế, trên người bọn họ đã dính không ít màu, xem ra trước khi cô tỉnh, đã phải trải qua một phen đau khổ. Ở bên cạnh cách đó không xa, mấy vũng màu đỏ tươi như máu có vẻ chói mắt.
Xem vị trí này hẳn là ngay tại đống phế tích biệt thự, vậy… Vậy những người trong biệt thự đó đâu?
Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, người nọ nhếch mép cười, lộ ra một hàm răng quanh năm *** bị ố vàng: “Cô đang muốn hỏi những người trong đó đi đâu rồi đúng không?”
Kỷ Hàn trầm mặt chống đỡ, trên người đàn ông này tản ra hơi thở tàn nhẫn nguy hiểm, đó là một loại hơi thở thường xuyên vào sinh ra tử mới có.
Người nọ hút một ngụm khói, sau đó phà về hướng Kỷ Hàn, mùi khói cay nồng xông vào mũi, quay đầu lại liền nhìn thấy đám lính Mỹ mặc trang phục màu xanh đang ngẩng đầu bắt chéo chân tán gẫu.
Đây là chuyện gì?
« Còn không hiểu? » Một tên lính Mỹ đứng lên, bước sang bên cạnh, nói đó có chật mấy thùng hàng lớn, lấy đồ vật bên trong ra cho bọn họ xem —— bên trong thùng chất đầy S***g ống, được sắp xếp cực kì gọn gàng.
Kỷ Hàn nhận ra người này, không phải chính là tay S***g bắn tỉa bị bọn họ lột sạch sao.
Eric nhận thấy cô đang nhìn anh ta
, nhếch miệng cho cô một nụ cười tuấn lãng : « Hi ! Chúng ta lại gặp mặt, cô gái Trung Quốc. »
« Sao lại thế này ? » Trong lòng Kỷ Hàn lạnh lẽo, trong lòng đã đoán được vài phần. Lại vẫn hy vọng sẽ không gay go như suy nghĩ của cô.
Eric cười khẽ: « Cô không phải đã đoán được rồi sao? » Anh ta đưa tay nắm lấy cằm Kỷ Hàn : « Cô gái thông minh. »
Kỷ Hàn hất cằm tránh thoát bàn tay kia, cười giễu cợt: « Tôi nghĩ rằng đãi ngộ của quân nhân Mỹ không tồi, còn đi ra kiếm loại tiền bên ngoài này.”
« Tiền có ai ngại nhiều. » Eric có học tiếng Trung tương đối : « Không phải người Trung Quốc các người có câu nói : Người ૮ɦếƭ vì tiền, chim ૮ɦếƭ vì thức ăn sao. Lần này nhờ vào cơ hội đấu giao lưu, đem một lượng lớn S***g ống đạn dược bán ra, vốn là kế hoạch rất tốt, kết quả bị mấy người làm hỏng chuyện, cô nói nên làm gì với nhóm của cô đây nhỉ ? »
“Con mẹ mày.” Tần Dịch không có nhẫn nại cùng hắn nói chuyện quanh co: “Lũ chó tụi bay dám hãm hại chúng tao !”
Nghe gã tên Eric đó nói như thế, dù Tần Dịch vốn hay suy nghĩ đơn giản cũng biết bọn họ đã gặp chuyện lớn rồi.
Người đàn ông răng vàng đi đến trước mặt Tần Dịch, một chân đá vào bụng Tần Dịch : « Con mẹ nó ầm ỹ ૮ɦếƭ đi được, muốn ૮ɦếƭ thì ông đây thành toàn cho mày… » Nói xong, từ bên hông lấy ra một cây S***g, chỉ vào trán Tần Dịch.
« Đợi đã ! » Eric ngăn hắn lại : « Gấp gáp như vậy làm gì. » Hắn lấy ở một bên giống như roi ra, dùng sức quất thật mạnh, làm cho trang phục trên người Tần Dịch đều rách tươm, trên *** có một đường rãnh máu chảy đầm đìa.
« Phi ! » Tần Dịch phun một ngụm nước bọt lên trên giày hắn.
Sắc mặt Eric trầm xuống, xuống tay ác hơn vài phần. Mỗi lần vung một roi tạo thành một vết rách hòa lẫn với máu, không đến một phút, quần áo trên người Tần Dịch đã bị quất vô số vết roi, roi dính nước biển, làm miệng vết thương đau xé tâm can, mà Tần Dịch mím chặt miệng, ngay cả kêu không cũng thèm , mặt tái đi, nhịn xuống đau đớn Tra t** người.
« Xương cốt cứng rắn như vậy a. » Eric thu tay : « Tao thấy mày cũng là một nhân tài, có chút hứng thú gia nhập với tụi tao hay không, hợp tác với chúng tao. Mày còn trẻ tuổi như vậy, thừa lúc tuổi trẻ kiếm thêm một số tiền, so với cách bọn bay chật vật kiếm từng đồng lương ít ỏi thì cuộc sống về già sẽ tốt hơn nhiều. . »
Hắn thật sự thưởng thức Tần Dịch, nhất là trình độ tay ngắm bắn kia của người này, cho nên tính « chiêu mộ nhân tài ».
Tần Dịch trầm mặt một thời gian thật dài, vừa đủ làm cho mọi người ở đây nghĩ anh ta thực sự đắn đo lời nói của Eric… Trừ Kỷ Hàn.
Thấy Tần Dịch thật lâu không có động tĩnh, Eric nâng khuôn mặt dính không ít vết máu của anh ta lên…
“Tao *** mẹ mày! Xem thiết đầu công của ông nội mày nè.” Tần Dịch dùng hết khí lực toàn thân, hung hăng đập đầu to của mình vào khuôn mặt tuấn lãng của Eric, mạnh đến mức làm Eric thối lui vài bước.
Đây là Tần Dịch, một gã ngày thường thần kinh thô kệch chậm chạp, nhưng khi nhận định một chuyện gì, chính là cả đời. Tựa như hắn nhận định Kỷ Hàn là thủ lĩnh của mình, thì suốt đời vẫn sẽ là thủ lĩnh của mình, cho dù bây giờ ở trong quân đội đã được làm thủ trưởng. Và anh ta sinh ra là người Trung Quốc, cả đời này sẽ chỉ là người Trung Quốc, trung thành với Trung Quốc.
Eric đang che miệng mũi, chất lỏng ấm áp không ngừng trào ra, nhìn cái răng rơi ra trong lòng bàn tay, đôi mắt màu xanh mang theo sát ý mạnh mẽ, rồi sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Được, được lắm! Mẹ kiếp, R*ợ*u mời không uống lại thích uống R*ợ*u phạt!”
“Đợi chút!”
“Phanh!”
Thanh âm Kỷ Hàn vang lên cùng tiếng S***g.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc