Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 27

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Những vị hôn phu.
Lí Hi không hiểu trong lòng Kỷ Hàn đang suy nghĩ cái gì, xem bộ dáng mặt mày cau có của cô tưởng vẫn còn lo lắng đến việc ứng phó với người đàn ông kia nên mở miệng an ủi: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
“Ừm!” Hy vọng là thế. Kỷ Hàn nở một nụ cười gượng.
Lí Hi khẽ gật đầu, nhìn cô một lúc sau đó rút từ trong túi của mình đồ trang điểm mang theo người : “Qua bên kia ngồi.” Người phụ nữ này cũng không tệ, chỉ là luôn đem bản thân mình lôi thôi.
“Hả?” Kỷ Hàn ngây ra bị anh ta kéo xềnh xệch, rồi đẩy xuống ghế sô pha gần đó. Sau đó sợ hãi mà nhìn những dụng cụ mà Lí Hi lấy từ trong bộ đồ trang điểm ….
“Làn da căn bản thật sự rất tốt, cũng không cần dùng phấn để che, tức ૮ɦếƭ người đi được…. Mắt mở vừa thôi, trừng lớn như thế để làm gì, mắt bò à… Lông mày của cô đã bao lâu rồi không cắt sửa thế, dáng lông mày thì không sai nhưng cần phải sửa lại một chút…Còn nữa, môi của cô sao lại thế này, ૮ɦếƭ tiệt, khô nứt hết rồi… Cô thật là làm mất mặt phụ nữ….”
Kỷ Hàn âm thầm bảo mình phải kiềm chế, có việc cần anh ta nên phải ngoan ngoãn thu hồi bản tính của mình. Cứ để anh ta tác oai tác quái lúc này, để mặc anh ta ở trên mặt mình vẽ hươu vẽ vượn như một bức tranh.
“Còn nữa, nếu muốn tôi sắm vai của một vị hôn phu thì chúng ta cũng phải thể hiện chút thân mật. Cô cũng phải bộc lộ vẻ thùy mị của một phụ nữ…” Xong rồi, Lí Hi đem đồ đạc thu dọn lại, vừa lòng mà thưởng thức thành quả mà mình vừa tạo ra.
Kỷ Hàn tuy rằng không phải kiểu kiều diễm của mỹ nhân, nhưng cũng thuộc loại ưa nhìn, nhìn lâu cũng không thấy chán. Hơn nữa, trang điểm tự nhiên khiến cho đôi mắt tỏa ra ánh nhìn linh hoạt, quyết rũ nhất là đôi môi căng đầy mịn màng kia, càng nhìn càng muốn cắn, làn da của cô vốn trắng mịn, cả người thoạt nhìn… Dùng lời thịnh hành nhất hiện nay mà nói đó là tươi mát trong sáng. Lí Hi vừa lòng thưởng thức tay nghề của mình, là người trang điểm nổi tiếng, anh ta quả nhiên là có sức mạnh biến vịt xấu xí thành thiên nga.
“Rác rưởi, kì quá đi mất.” Cảm giác giống như đeo mặt nạ, Kỷ Hàn làm mặt quỷ, không ngừng vặn vẹo cơ bắp trên mặt mình.
Lí Hi che mặt vỗ trán, một câu nói mà đã hủy đi hình tượng tươi mát trong sáng: “Vừa nãy tôi nói cô có nghe không vậy? Phải thân mật, phải ôn nhu, phải có phong thái của một người phụ nữ …”
Thân mật?! Cô biết rồi! Kỷ Hàn đưa tay kéo anh ta ngồi xuống cạnh mình, ôm bờ vai của anh ta: “Như vậy đã đủ thân mật chưa…” Về phần ôn nhu, dịu dàng của phụ nữ, giọng điệu phải mềm mại một chút: “Hi, em thế này đã đủ ôn nhu cùng dịu dàng của phụ chưa anh!”
Lí Hi chấn động mà nhìn quái vật bên cạnh mình – Người này là gay sao? Vừa trở về sau cuộc phẫu thuật thành công ở Thái Lan biến đàn ông thành phụ nữ đấy à, cho nên hành vi cử chỉ cùng với khuôn mặt của cô mới có thể không ăn khớp đến thế này.
“Này, vẻ mặt của anh như thế là sao?” Gặp quỷ sao? Kỷ Hàn trừng mắt với anh ta.
Ổn định lại nỗi lòng của mình, Lí Hi quyết định dạy bảo cô thật tốt, phụ nữ cần có ôn nhu và dịu dàng là thế nào.
“Ôn nhu không nhất định là phải nằm bò nằm sấp ra như thế, mà là một loại cảm giác. Đầu tiên cô phải có chút tự nhiên…Đúng, phải tự nhiên, sau đó khi đưa mắt nhìn tôi phải mềm mại, đừng mang kiểu bắt ép không cam nguyện thế này… Sau đó, lát nữa cô đừng cứ mở miệng là ςướק lời trước, nhớ kỹ, hiện tại tôi là chồng chưa cưới của cô, là người cô muốn dựa dẫm vào…”
Đang nói, chợt nghe thấy có tiếng xe vừa đỗ lại.
Kỷ Hàn giật nảy lên: “Anh ta đến đó.”
“Mẹ…” người chưa tới mà tiếng đã đến rồi. Kỷ Duệ hô to nhằm nhắc nhở Kỷ Hàn, quân địch đã đến rồi: “Mẹ, chú yêu quái lại đến nữa…”
Cửa mở, thân hình cao lớn dừng lại ở cạnh cửa ra vào, nhìn thấy đôi nam nữ đang có cử chỉ vô cùng thân thiết trên sô pha quay lưng về phía mình.
“Tiểu Duệ, con về rồi.” Lí Hi đứng lên, xoay người đồng thời tự nhiên mà đáp lời Kỷ Duệ: “Mau mang túi sách cất đi,lát chú mang con với mẹ đi ăn cơm..” Khóe mắt đảo qua bóng đen vẫn đứng ở cửa ra vào, chứng minh đối phương còn tồn tại. Lí Hi không phủ nhận mình có chút hiếu kì, rất muốn xem thử là loại nhân vật nào đã làm cho Kỷ Hàn lo lắng lạ thường đến vậy: “Con nói cái gì chú quái vật, kêu chú ấy về đi, đêm nay mẹ con không rảnh..”
Tầm mắt người đối diện đứng ngoài cửa làm Lí Hi ngẩn ra, lập tức hai mắt sáng lên, cả người không nhịn được kích động mà run rẩy…
Ánh mắt lạnh lùng, đảo qua khuôn mặt quá mức tinh xảo của Lí Hi, nhíu mày: người phụ nữ này thích kết giao với loại người gì thế này
“Em muốn ra ngoài à?” Hạ Vũ nhìn Kỷ Hàn, đây là lần đầu tiên thấy bộ dáng trang điểm của cô.
“Đúng vậy.” Kỷ Hàn đi qua, rất chủ động cầm tay Lí Hi: “Tôi và Hi đã quyết định đính hôn, chúng tôi đi ăn cơm chúc mừng một chút.”
“Đính hôn?!” Hạ Vũ nhìn vào nơi hai bàn tay đang nắm kia.
Lí Hi rút bàn tay Kỷ Hàn đang nắm về, trên mặt xuất hiện nét đỏ ửng đáng ngờ, có chút nhăn nhó nói: “Tôi cảm thấy chuyện đính hôn quá quan trọng, nên cần suy nghĩ kĩ hơn.”
Khóe môi Kỷ Hàn khẽ giật giật, chuyện mà cô lo lắng nhất, quả nhiên đã xảy ra. Loại đàn ông như Hạ Vũ thì Lí Hi không có sức chống cự.
“Lí Hi, con mẹ anh, đừng háo sắc giùm tôi.” Kỷ Hàn ở phía sau lưng anh hung hăng véo một cái, thấp giọng nói.
“Người đàn ông này chuẩn men quá đi à.” Lí Hi nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng đáp lại: “Hoàn toàn chính là đồ ăn của tôi đó.”
“Anh muốn ăn người đàn ông này vậy càng phải chia rẽ tôi với anh ta chứ, làm cho anh ta ૮ɦếƭ tâm sau đó anh mới có cơ hội, không phải sao?”
Hai người đứng đó thầm thì một hồi, bị ánh mắt lạnh lùng trầm mặc của Hạ Vũ ở cửa làm cho người ta không đoán ra anh đang suy nghĩ điều gì.
“Á… cũng đúng há.” Lí Hi ngẫm nghĩ, cảm thấy cô nói cũng có lý. Lập tức đưa tay ôm lấy bả vai Kỷ Hàn, nói:
“Tôi nghĩ kĩ rồi, cùng Hàn đính hôn là quyết định tuyệt đối chính xác, tôi chính là vị hôn phu của cô ấy.”
“Vị hôn phu?!” Hạ Vũ lặp lại lời nói của anh ta, cố ý nói ba từ này rành mạch.
“Đúng, vị hôn phu.” Kỷ Hàn gật đầu, quật cường mà lập lại một lần “ Anh ấy đối xử với tôi tốt lắm. Với tiểu Duệ cũng tốt nữa, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn rất quan tâm đến tôi, về sau cũng sẽ quan tâm tôi như thế.”
Im lặng, Kỷ Hàn giống như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, thình thịch – thình thịch- thình thịch thình thịch….
Lúc đối mặt với anh, cô luôn không thể khắc chế lại sự khẩn trương. Đây là di chứng từ ngày xưa khi còn yêu anh say đắm, là căn bệnh cần chữa trị. Cách chữa trị tốt nhất là đem anh ra khỏi cuộc sống của mình, làm cho hai người trở thành kẻ xa lạ với nhau, bỏi vì anh chính là nguyên nhân của căn bệnh kia.
Phịch….
Cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, một bóng người vọt vào, bỏ qua dáng đứng ở cửa của người đàn ông kia, cố lấy dũng khí vọt vào trong. Ôm lấy Kỷ Hàn, nói lớn: “Hạ Vũ, Tiểu Hàn Hàn là của tôi, chúng tôi đã định đính hôn, anh không thể đoạt người yêu của bạn.”
Kết quả là, Thi công tử coi như là người có nghĩa khí, sau một hồi cân nhắc vẫn là quyết định tình nghĩa là trên hết vội vã chạy tới đây hỗ trợ.
Sau khi dùng hết can đảm khẳng khái tuyên bố, Thi Thanh Trạch mới phát hiện trên vai Kỷ Hàn còn có một bàn tay khác. Hai người đàn ông cùng ôm Kỷ Hàn, Kỷ Hàn đã hóa đá.
“Có đến hai vị hôn phu?!” Ánh mắt đen tối từ người đàn ông nhíu lại, hai tay khoanh trước *** nhìn vào phòng khách có hai nam một nữ kia.
“Tôi mới đúng…” Hai người đàn ông đồng thanh, sau đó lại cùng dừng lại.
Bịch…
Cửa lại bị bật ra, Tần Dịch vọt vào, vừa vào vừa hét lên: “Đồng chí Hàn, làm bạn gái tôi đi.”
Hãy cho cô ૮ɦếƭ đi!!!!!
Kỷ Hàn quyết địng rơi vào trạng thái giả ૮ɦếƭ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc