Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 26

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Ba viện binh.
Bên kia, đứa con cùng baba là diễn viên chính của bộ phim, bên này, Kỷ Hàn cũng không nhàn rỗi.
Vừa tan tầm đã lập tức đi tìm viện binh.
Ứng cứ viên sáng giá nhất được chọn: Thi công tử.
Vì sao anh ta lại được đứng đầu ư? Bởi vì cô biết rõ con người của Thi công tử, quyền cao có, thái độ làm người cũng được, tuy rằng… thật sự sợ Hạ Vũ, nhưng Kỷ Hàn tin tưởng anh ta, dựa vào tình bằng hữu của cô với anh ta thì Thi công tử tuyệt đối sẽ không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu được.
Đương nhiên cô ít khi chủ động tìm đến anh ta, mặt của Thi công tử chắc chắn sẽ đen, cái gọi là “vô sự bất đăng tam bảo điện” (Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo ), càng đừng nói phía sau Kỷ Hàn có bức tượng Diêm La sống, cô đến đăng tam bảo điện, chẳng khác nào đem mạng anh ta cho Diêm La vương.
Cô đang xem xét sự tình cùng chân tướng nói luôn một thể, Thi công tử sắc mặt từ đen chuyển sang trắng, ôm hai ***, run rẩy.
“Cho nên tôi cần anh giúp tôi, giả vờ là vị hôn phu của tôi..”
“NO!” Thi công tử ra sức mà lắc đầu, thiếu chút nữa đem đầu rơi ra khỏi cổ, “NO! Tôi cự tuyệt!” Tình bạn bè là cái gì, chạy trước một bước, giữ được cái mạng nhỏ của mình là quan trọng hơn, mạng không giữ được thì còn giữ tình bạn gì chứ.
“Anh dám cự tuyệt!” Kỷ Hàn hung hăng mà cầm lấy áo anh ta, lúc trước đã hiện vẻ mặt khẩn cầu, nếu không được thì sẽ đùng dến ***, “Giúp hay không giúp?”
“Tôi là một người đàn ông có khí phách, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi lập trường của mình: Không giúp!” Thi Thanh Trạch ngữ khí kiên định mà tuyên cáo lập trường của chính mình.
“Thi Thanh Trạch, ngày thường việc gì tôi cũng giúp anh, hiện tại tôi như thế này mới cần tới sự giúp đỡ của anh, mà anh lại như vậy là sao. Anh không phải đàn ông mà!” Ngón tay chỉ đến mũi anh ta, tức giận mắng ầm ĩ.
Nào biết Thi công tử không hổ danh là bạn của Kỷ cô nương, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một khi đã quen biết Kỷ Hàn thì từ nay về sau lòng tốt xem như đx bị chó tha đi.
Cho nên lòng tốt hay cái gì đó cũng chỉ là cảnh nền thôi.
Thi công tử vừa nhấc tay ngón út nhếch lên, ngón trỏ ngón cái vân vê, hiện ra tư thế lan hoan chỉ (Tư thế của mỹ nhân ngày xưa) , xinh đẹp vô hạn mà nói một câu, “Cô có thể không xem tôi là đàn ông, tôi cũng không ngại.”
Hộc máu!
Kỷ Hàn nổi giận, đang muốn trách mắng hành vi không có lòng tốt, khóe mắt nhìn đến lối vào xuất hiện thân hình quen thuộc, lập tức thu vẻ tức giận lại, thay một bộ dạng ôn nhu vào gương mặt, ngay cả tươi cười đều dịu dàng hơn vài phần: “ Mẹ Thi.” Đón tiếp lễ phép đến cực điểm.
“Hàn nịnh bợ.” Thi Thanh Trạch cúi đầu nói thêm một câu, đồng thời nhanh chóng đem hoa lan thu lại, “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Nói đến cũng lạ, năm đó Thi Thanh Trạch tuyên bố mình là người đồng tính, đối với Thi gia đương nhiên chính là một quả bom nguyên từ rơi xuống đầu. Mẹ Thi lại vừa đấm vừa xoa mà khuyên anh ta, kết quả đều là vô dụng. Đến khi Kỷ Hàn xuất hiện, Thi công tử tỏ vẻ thực thích Kỷ Hàn ở trước mặt mọi người, thì mẹ Thi giống như với được chiếc phao cứu mạng, đối với Kỷ Hàn cũng vừa mắt, lại tràn đầy yêu thương. Về phần Kỷ Hàn đã có một đứa con thì mẹ Thi cũng tỏ vẻ hoàn toàn không phải vấn đề quan trọng gì. Có Kỷ Duệ thông minh như vậy làm cháu đích tôn thì bà cầu còn không được.
“Tiểu Hàn này, hôm nay qua đây sao lại không nói với bác một tiếng.” Mẹ Thi trước tiên không thèm nhìn đứa con của mình, vẻ mặt thân thiết kéo tay Kỷ Hàn: “Sao lại thấy gầy hơn trước rồi, gần đây vất vả lắm sao?”
“Không vất vả. Chỉ là đã lâu không gặp mẹ Thi nên rất nhớ mẹ.” Kỷ Hàn ngoài miệng ngọt như đường, tiếp tục nịnh hót: “À…Mẹ Thi, hôm nay nhìn mẹ hình như hơi…”
“Làm sao vậy?”
“Sao con lại thấy trẻ ra.” Kỷ Hàn làm ra vẻ ủ rủ: “Dì với con mà ra ngoài với nhau người khác lại nghĩ hai ta là hai chị em.”
Cuộc nói chuyện đã làm mẹ Thi cười suốt: “Cái miệng con bé này, ngọt như có mật vậy, gặp con là mẹ đã thấy vui rồi, nếu con có thể là con dâu của mẹ…” Lời cũng đã nói trắng ra đến vậy, sao thằng nhóc kia lại không vui chứ.
“Mẹ Thi, con cũng muốn …” Họ Thi kia, anh bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Cho anh là vị hôn phu của tôi thì anh không muốn, vậy đừng trách tôi!
“Mẹ, con có chút chuyện muốn nói với cô ấy.” Thi Thanh Trạch thấy tình huống này nếu không ra mặt là không được, làm không tốt là hai người kia sẽ tính đến chuyện chung thân đại sự của anh ta ngay. Vội vàng đứng dậy kéo Kỷ Hàn chạy đến thư phòng mà đóng cửa lại rồi khóa luôn.
“Bà cô của tôi, cô tha cho tôi đi.” Anh ta còn muốn sống thoải mái thêm mấy năm nữa.
Kỷ Hàn chưa nói được gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói của mẹ Thi: “Thanh Trạch, Tiểu Hàn, hai đứa đừng ngại nhé, mẹ đi trước.”
“Mẹ Thi…” Kỷ Hàn vừa định lao ra giữ lại cứu binh, Thi Thanh Trạch đã bước tới trước bịt miệng cô lại, ngăn chặn không cho cô đi ra ngoài. Đến khi qua một lúc lâu, xác định mẹ mình đã rời đi mới buông ra.
“Hừ, người phụ nữ này..” Thi Thanh Trạch nhăn nhó ăn một quyền ở bụng,con mẹ nó, nắm đấm thật có lực mà.
“Thanh Trạch, anh giúp tôi lần này đi.” Cô vừa đấm vừa xoa, mắt long lanh ngấn lệ, thoạt nhìn thật đáng yêu. Nhưng…Thi Thanh Trạch là ai chứ, nếu muốn anh ta giúp là đi phóng hỏa *** hay gì gì đó thì không cần phải nói hai lời, nhưng mà bắt anh ta đối diện với Hạ Vũ…Thì lựa chọn của anh ta: Đứng lên, thừa dịp Kỷ Hàn không chú ý đẩy cô ra khỏi thư phòng: “ Tạm biệt! Bảo trọng!”
“Con lợn kia! Họ Thi kia…”
Kỷ Hàn còn chưa mắng xong, Thi Thanh Trạch đã không lưu tình đem cửa thư phòng đóng sầm lại, còn chính mình thanh tịnh bên trong.
Người đầu tiên cầu cứu viện… Thất bại!
May mắn cô đã lập hồ sơ. Rút di động ra tìm dãy số, nhấn vào màn hình.
“Dịch Tử, là tôi. Có một nhiệm vụ cần anh ra tay!”
“Tiểu Hàn à, có việc gì…a…” Đầu dây bên kia Tần Dịch còn chưa nói xong đã phát ra một thanh âm kì quái.
Kỷ Hàn lựa chọn coi như không nghe thấy thanh âm kỳ quái của anh ta, tiếp tục nói: “Buổi tối sang nhà tôi, cùng tôi tâm tình, , làm bạn trai của tôi.”
Sau khi nói xong, đối phương im lặng một hồi, sau đó lạch cạch một tiếng, chợt nghe đầu dây bên kia truyền đến một tiếng kêu rên của Tần Dịch: “Kỷ Hàn, sao cô lại dọa tôi sợ, di động của tôi rơi xuống WC rồi…”
“W…WC…
Cho nên cái âm thanh vừa nãy của anh ta là anh ta đang ở trong WC!
Kỷ Hàn cảm nhận được sau ót hiện mấy vạch đen, sau đó yên lặng mà tắt điện thoại. Không hề nghe bên kia đang gào khóc thảm thiết, bên mình chỉ còn một mãnh thanh tịnh.
Người thứ hai nhờ giúp đỡ…Thất bại!
Hiện tại còn lại người cuối cùng.
Kỷ Hàn tìm kiếm một dãy số, sau đó nhấn nút gọi đi, , cô tin tưởng người kia nhất định sẽ cứu cô, chỉ là… Trang phục màu trắng an nhàn, người đàn ông ngày thường thật thanh tú, tóc mềm mại, người đàn ôn nhu hòa, ngũ quan thật sạch sẽ: Lông mi trải qua cắt sửa, làn da mỗi ngày đều được chăm sóc, đôi môi đỏ mềm mại như cánh hoa mới nở lại còn thêm một tầng son môi mỏng.
“Cũng là anh tốt nhất,” Kỷ Hàn thấy anh ta xuất hiện, vẻ mặt cảm động: “Qủa nhiên, vẫn là chị em tốt.” Đám đàn ông ૮ɦếƭ tiệt kia, không một ai đáng tin cả.
“Xảy ra chuyện gì, sao em nôn nóng vậy.” Anh ta ý bảo cô đừng nóng vội, cứ chậm rãi nói.
Kỷ Hàn đem sự tình nói ra một cách mơ hồ, đem Hạ Vũ nói thành khi cô còn trẻ yêu sai người, hy vọng có thể làm cho Hạ Vũ biết khó mà lui: “Chính là như vậy, không khó mà.”
“Ừm.” Lí Hi gật đầu, “Yên tâm đi, đơn giản mà.” Trước kia anh ta cũng đã giúp cô che chắn không ít người theo đuổi.
Lí Hi là người mà được các bà các chị trong khu phố giới thiệu đi coi mắt khi cô vừa mới tới, , cũng là người duy nhất không bị cô dọa cho chạy, ngược lại lại thành bạn tốt của cô…Chị em tốt.
Bởi vì Lí Hi thích chính là đàn ông.
Mà vấn đề duy nhất là …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc