Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 25

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Hạ ૮ɦếƭ Yểu?
Kỷ Duệ lưng đeo cặp sách, mới ra đến cửa lớp học liền nhận thấy một ánh mắt nóng rực rồi. Khóe mắt khẽ liếc, đứng bên ngoài chiếc xe đen kia – Kỷ Tiểu Hàn, con người ngốc nghếch.
Thời điểm cậu bé thu được ánh mắt cầu cứu, lời cầu cứu là: Tiểu Duệ ca, mẹ sai rồi, con bảo trọng chính mình. Giúp mẹ kéo dài sự việc, mẹ sẽ nghĩ cách cứu viện.
Không mất quá nhiều tế bào não để suy nghĩ, cậu bé liền đoán được đại khái sự tình. Bây giờ lại nhìn chiếc xe kia… Ừm hừm, may mắn là chỉ số thông minh của mình không bị di truyền từ Kỷ Tiểu Hàn.
Cậu nhóc lại âm thầm khinh thường chỉ số thông minh của Kỷ Tiểu Hàn thêm lần nữa. Sau đó coi như không nhìn thấy chiếc xe đang tới gần mình, đi tới cửa có cô giáo: “Cô giáo La…”
Cô giáo họ La, tên là Mĩ Linh, năm nay hai mươi tám tuổi mà đến nay vẫn còn độc thân. Dùng câu hiện đại để nói thì chính là, thuộc loại phụ nữ lớn tuổi nằm trong vòng bị ế, là một cô gái hiện đại, cô giáo La nhận thấy phụ nữ cần phải tự mình vươn lên, không dựa vào đàn ông cũng có thể tạo cho mình một khoảng trời. Theo cách nói của cô là, tuổi còn trẻ đã là một trong số các giáo viên chủ nhiệm bậc tiểu học, chính là một ví dụ tốt nhất.
Nghe nói cô giáo La khi còn đi học có kết giao với một người bạn trai đẹp trai, nhưng không nghĩ rằng người đàn ông đó là loại cặn bã, một chân đạp hai thuyền… Tuy rằng chỉ là “Nghe nói”, nhưng dựa theo lời nói và hành động hiện nay của cô giáo La mà xem…”Trọng nam khinh nữ”, đối với học sinh nam yêu cầu đặc biệt cao, còn đối với học sinh nữ thì lại tương đối thoải mái. Nên từ ‘nghe nói’ đó vẫn có chút đáng tin cậy.
Đương nhiên Kỷ Tiểu Duệ là người ngoại lệ.
“Bạn học Tiểu Duệ!” Vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn làm ngươi ta yêu quý kia, trong đầu cô giáo tràn ra tình thươngcủa người mẹ: “Làm sao vậy?” Trong trường học ai chẳng biết, Kỷ Tiểu Duệ bảy tuổi thông minh lanh lợi, lúc còn nhỏ đã thông minh, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú đáng yêu làm cho ít nhiều cô giáo đều âm thầm nghĩ rằng nếu mình có đứa con như vậy thì tốt biết bao, hoặc là ảo não sao mình lại sinh ra quá sớm.
Tiểu Duệ ý bảo cô hạ thấp người xuống sau đó ghé sát vào tai cô nhỏ giọng mà nói: “Cô giáo, bên kia có người xấu.”
Vừa nghe thấy cậu bé nói như vậy, cô giáo giật mình khẩn trương, tay giữ chặt tay cậu bé, nhìn tới nơi mà cậu bé nói chỉ thấy chiếc xe màu đen bóng đắt tiền kia đang
chậm rãi đỗ gần vào bên này: “Tiểu Duệ đừng sợ, có cô giáo ở đây, người xấu…” Chẳng lẽ năm nay lại thịnh hành mốt người xấu có dáng vẻ tuấn tú đẹp trai đến thế sao?
La Mĩ Linh đánh giá người từ trên xe bước xuống kia, người đàn ông một thân trang phục màu đen thoải mái, khó có thể che dấu dáng người siêu đẹp, bờ vai dày rộng, hai chân thon dài, cho dù mặc quần áo cũng thấy một đường cong mạnh mẽ hoàn mỹ. Anh ta đeo kính mát chắn đi hơn nửa khuôn mặt tuấn tú, còn lại là cái mũi, khuôn mặt câu dẫn người – chiếc mũi cao thẳng cùng thân hình hoàn mỹ của đàn ông, thì ánh mắt của anh ấy sẽ như thế nào đây? Cái kính mát màu đen anh ta đeo làm người ta nghĩ đến chiếc Pu't vẽ hoa trên gấm, làm nền cho khuôn mặt, làm cho người ta cảm thấy… Quá mức thừa thãi! Nhưng khi được mang trên khuôn mặt Hạ Vũ, thì đó là cảm giác… Thật là quá hoàn mỹ.
Đúng lúc thời gian tan học, cổng trường học không ít cha mẹ đi tới đi lui đón con mình, Hạ Vũ xuất hiện, đương nhiên đã trở thành tiêu điểm. Từ khi bước xuống xe tầm mắt mọi người cứ đi theo bước di chuyển của anh.
Có chút không tự nhiên liền chỉnh trang lại quần áo cùng cổ áo. Đã nhiều năm không mặc loại trang phục này. Những năm gần đây, khi đi làm các nhiệm vụ quần áo mặc nếu không phải là quân phục thì cũng là quần áo đứng đắn. Ăn mặc giống như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.
Ánh mặt trời sáng lạn có chút chói mắt, quần áo màu đen lại hấp nhiệt, anh bất giác nhíu mày lại đi tới..
Dưới ánh sáng rực rỡ của án mặt trời như thế này thực sự làm anh có chút không thích hợp, anh thích âm u, hoàn toàn không thích hợp với vẻ sáng chói thế này.
Đi đến trước mặt Kỷ Duệ, bình tĩnh đứng lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có nét giống Kỷ Hàn kia, trong lúc nhất thời cũng không biết mình muốn nói gì.
Cũng giống như suy nghĩ của Kỷ Hàn, muốn điều tra ra được tin tức của mẹ con hai người đối với anh mà nói thì cũng không khó. Chỉ cần dùng chút thủ đoạn, chỉ cần vài giờ đồng hồ đã đem thời gian Kỷ Duệ được sinh ra, nhóm máu và các loại tư liệu đều đến tay anh, thậm chí ngay cả DNA của cả hai người cũng đã được đối chiếu đầy đủ, vì không muốn người phụ nữa kia kiếm thêm cái cớ nữa, nên chỉ một lần anh cũng đã điều tra xong
Đây là phương thức làm việc của Hạ Vũ, hoặc là không làm, hoặc nếu đã làm phải làm tất cả cho xong, làm cho đối phương ngay cả ý định phản kháng cũng bị P0'p ૮ɦếƭ từ khi mới xuất hiện.
Không hề nghi ngờ, thằng nhóc này đúng là con anh.
“Anh muốn làm gì?” La Mĩ Linh dù bị người đàn ông này hấp dẫn, nhưng vẫn đem Kỷ Duệ kéo ra sau che chở cho cậu bé.
“Nhóc con, đi thôi.”
Anh không biết với những người đàn ông khác khi đối diện với con trai mình sẽ có cảm giác như thế nào, cũng không cần biết. Anh là Hạ Vũ, anh có cách nhanh nhất để tiếp nhận tin tức này, thích ứng được chuyện này là thật, cho nên anh đã lưu loát nhanh chóng tiếp nhận vị trí làm cha này.
“Đừng…” Kỷ Duệ đem bản thân mình trốn ra sau La Mĩ Linh, làm bộ dạng hơi sợ: “Chú xấu xa, hung dữ lắm.”
Hừ! Ăn nói kiểu gì thế? Thật sự muốn nhận là nhận sao? Chưa vào được nhà họ Kỷ đã muốn làm chủ nhà rồi à? Sao không nhìn cho kỹ nhà họ Kỹ hiện nay là ai đang làm chủ, đàn bà quản lí bên ngoài (Kỷ Hàn ở bên ngoài kiếm tiền), đàn ông quản lí trong nhà(đàn ông ở trong nhà quản lý tiền làm ra), đây là gia quy nhiều năm của Kỷ gia.
“Ba không phải chú của con”
Hạ Vũ nhíu mày, một nửa là vì cái kiểu xưng hô kia, một nửa là vì bộ dáng yếu ớt nhát gan đó của thằng bé. Con của Hạ Vũ anh sao lại có thể như vậy, bộ dạng yếu đuối khác với ba ba nó, hơn phân nửa là bị mẹ nó nuông chiều mà ra.
“Không phải chú của thằng bé, vậy anh đến đón thằng bé làm gì?” La Mĩ Linh vẫn bị bỏ qua giờ đứng dậy ngẩng đầu nhìn ánh mắt hung hăng về phía người đàn ông này, chắn tầm nhìn của Hạ Vũ hướng về phía Kỷ Hàn: “Đi mau, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Hạ Vũ dùng một giây liếc nhìn cô ta, sau đó tiếp tục nói với Kỷ Duệ: “Ba là baba của con.”
“Ặc…” không đợi Kỷ Duệ lên tiếng, La Mĩ Linh đã nhảy ra trước một bước, nhanh chóng vạch trần lời nói dối của anh: “ Baba của Tiểu Duệ đã mất sớm rồi.” Muốn gạt người cũng được nhưng cũng phải đi tìm hiểu tin tức trước đi chứ, ai cũng đều biết Tiểu Duệ mồ côi cha mà…
Sắc mặt Hạ Vũ trầm xuống, khóe mắt khẽ nhếch lên. Tốt lắm! Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt kia rốt cục đã nói dối thế nào với thằng nhóc? Và rốt cuộc thì có bao nhiêu người nghĩ rằng anh đã ૮ɦếƭ?
“Không có chuyện đó.” Anh trầm mặc, nhìn vào mắt La Mĩ Linh mà đọc được ý nghĩ khác– nói dối bị vạch trần rồi nên khẩn trương đến mức không nói được gì: “Tối qua tôi còn đi một chuyến đến Kỷ gia, thấp nén hương cho baba của bé.”
Gần đây bắt đầu phải đi thăm hỏi các gia đình học sinh, một học sinh ngoan giống như Kỷ Duệ kỳ thật thì không cần phải đi, nhưng vừa lúc đi ngang qua nên cô cũng thuận đường mà tới.
Đứng ở cạnh cô, Kỷ Duệ nhếch khóe miệng, thật là một sự trùng hợp mà. Tối qua sau khi Hạ Vũ đi ra khỏi nhà bọn họ, cậu bé cùng Kỷ Tiểu Hàn đem ảnh của Hạ Vũ ra xem, rồi ôm bụng cười nghiêng ngả, kết quả là cô giáo đột nhiên đi đến chơi, hai người chưa kịp đem ảnh chụp cất đi, hơn nữa hai người cười đùa đến nỗi hốc mắt có chút ươn ướt…Tất cả đều là sự trùng hợp.
“Thắp hương!” Thái dương Hạ Vũ giật giật, nghĩ tới Kỷ gia đem ảnh anh làm ảnh thờ… Rồi mình tự đến thắp hương cho chính mình… Kỷ Hàn…người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này!
“Đúng!” La Mĩ Linh không biết vấn đề nghiêm trọng bên trong, càng cố gắng đem Kỷ Hàn cùng cậu nhóc đẩy tới: “Tôi còn nhớ rõ baba của tiểu Duệ tên là…”
“Tên là gì?” Khi đó phía dưới ảnh chụp bị che bởi hoa tươi cùng trái cây, anh không thấy rõ.
“Hạ ૮ɦếƭ yểu.”
“Tốt lắm…” Hạ Vũ giận quá bật cười, Kỷ Hàn, món nợ này, chúng ta từ từ tính.
Nhìn thấy nụ cười của anh có chút vặn vẹo khó coi, Kỷ Duệ trong lòng im lặng mà chúc phúc: Ờ – Kỷ Tiểu Hàn, mẹ tự cầu phúc đi, mong mẹ sẽ tồn tại cùng thượng đế, a-men.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc