Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 17

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Tiểu Bạch đừng khóc, đứng dậy và tiến lên
Lúc Kỷ Hàn về tới sân bay, hành khách trên máy bay hoặc đã được nhân viên công lực hướng dẫn, hoặc hoảng loạn tự rời khỏi máy bay. Những chuyện vừa xảy ra nơi đây đủ để bọn họ ngủ mơ gặp ác mộng vài ngày chứ chẳng chơi, Kỷ Hàn nghĩ, vừa nhìn vài cỗ thi thể bị nhân viên y tế dùng vải trắng đậy lên trên, trong tim thầm lặng gửi điếu văn chúc phúc cho những người ૮ɦếƭ.
Hắc Tử và Trầm Sùng đã dẫn độ Pa Hua Davi rời đi trước. Xem ra bọn họ cũng không muốn cho phía chính quyền Myanmar biết có một nhân vật tầm cỡ như thế tồn tại, mà cũng có thể là không muốn cho phía Myanmar biết là họ đã bắt sống được Pa Hua Davi. Cô được lệnh báo cáo chi tiết cho Hạ Vũ, nói theo lời Trầm Sùng là để cho cô đi về làm lá chắn đánh lạc hướng, bởi nếu ba người bọn họ đều đột nhiên biến mất không tăm hơi thì đương nhiên sẽ đưa đến không ít ngờ vực.
Cô đứng nhìn một vòng bốn phía. Muốn tìm Hạ Vũ cũng không phải là việc gì khó. Cô luôn luôn có thể nhìn thấy anh trước tiên trong đám người, đây là ‘năng lực’ mà nhiều năm trước cô đã luyện được.
Kỷ Hàn nheo mắt lại, nhìn thấy ở cách hơn trăm mét có bóng dáng của người đàn ông cô đang muốn tìm và… một cô gái yểu điệu đang đứng cạnh anh.
“Nếu tôi là phụ nữ, tôi cũng sẽ ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt người đàn ông đã có hành động anh hùng cứu mỹ nhân kia.” Không biết từ khi nào Tiểu Bạch đã xuất hiện sau lưng cô, phán một câu đầy ý tứ hàm xúc như vậy, sẵn đó cũng dùng khóe mắt để đánh giá phản ứng phát sinh trên mặt Kỷ Hàn.
Kỷ Hàn nhếch miệng, duỗi cánh tay ra khoác lên vai hắn theo kiểu đồng bọn thông đồng làm chuyện xấu, vẻ mặt hoàn toàn là một bà tám nhiều chuyện: “Cái gì anh hùng cứu mỹ nhân? Kể tôi nghe chút coi, vừa nãy phát sinh chuyện gì trên máy bay?”
Hả? Phản ứng này… không được khoa học nha!
Tiểu Bạch chằm chằm quan sát cô, muốn tìm cho ra từ trên mặt cô bất cứ dấu vết nhỏ nhoi nào của việc cố gắng mạnh mẽ chống đỡ đau khổ, nhưng nhìn cả buổi cũng chỉ thấy một vẻ mặt tò mò nhiều chuyện. Chẳng lẽ sếp chỉ bị nóng đầu một mình, tương tư đơn phương?
Bốn chữ ‘Tương tư đơn phương’ xuất hiện trong đầu, đã vậy còn liên hệ với hai chữ ‘Hạ Vũ’ thành một câu đơn “Hạ Vũ tương tư đơn phương”, như thế cũng đủ làm cho Tiểu Bạch lập tức run rẩy toàn thân. Má nó, đáng sợ quá.
Kỷ Hàn hoang mang nhìn Tiểu Bạch trước đó một giây còn vô cùng bình thường, thế mà giây tiếp theo lại đột nhiên run bần bật như một ‘con thỏ’ (Tiểu Bạch) đang bị đàn rận tấn công khắp người: “Cậu sao vậy? Nghe nói khu vực Đông Nam Á này có rất nhiều mấy thứ kỳ kỳ quái quái gì đó, đừng nói là cậu bị… lây nhiễm cái gì không sạch sẽ đó nhé.” Nói xong, cô vội vàng thối lui về sau vài bước, nhìn hắn bằng một vẻ mặt đầy đề phòng.
“Láo toét —— cô mới là người gặp phải ba cái thứ không sạch sẽ gì đó.” Tiểu Bạch quăng cho cô một ánh mắt xem thường, nghiêng người qua, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, hỏi: “Chẳng lẽ cô không để ý sao?” Hắn dùng miệng chỉ chỉ.
“Để ý?” Kỷ Hàn nhìn thoáng qua hướng mà hắn vừa chỉ. Bên đó, hai tay cô gái đã bò lên cánh tay Hạ Vũ: “Để ý cái gì?” Buồn cười! Cô có tư cách gì mà để ý? Cô đã thuộc lòng bài học này từ lâu rồi —— Cô ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Bạch vẫn đang mãnh liệt quan sát cô chằm chằm không nháy mắt, liền nhủ thầm trong bụng, thằng oắt con này muốn moi ra manh mối gì đấy à? Cô làm cho nụ cười cửa miệng càng rực rỡ hơn, cố ý bẻ cong ám chỉ trong câu nói của hắn: “Chẳng lẽ ý cậu là…” Nói một nửa liền dừng lại, sau đó dùng vẻ mặt cảm thông mà vỗ vỗ bờ vai hắn: “Không sao đâu, tôi sẽ không nói cho người khác.”
“Cái gì?”
“Cố lên! Yêu một người không hề sai…”
“Gì?”
“Đồng tính càng không liên quan gì.”
“Tôi…”
“Đàn ông cũng có thể yêu thương một anh hùng hoàn mỹ mà.” Cô cầm tay hắn lên, lắc lắc tỏ vẻ cô ủng hộ hắn: “Thích một người đàn ông cũng không có gì đáng xấu hổ, nhất là thích một người đàn ông xuất sắc như Hạ Vũ…”
“Tôi… tôi… fuck, tôi thích nam nhân?” Cuối cùng Tiểu Bạch mới hiểu được là mình đang bị hiểu lầm thành cái gì, phản ứng bằng cách rống to câu này ra mà quên là giờ phút này quanh mình còn có rất nhiều người.
Một câu rống lớn này làm toàn bộ ánh mắt mọi người đều đồng loạt bay xoèn xoẹt lại đây, trong đó có không ít người nghe hiểu được tiếng Trung. Biểu hiện trong mắt họ lúc này lẫn lộn đủ mọi loại cảm xúc, cảm thông có, kinh ngạc có, khinh bỉ cũng có nốt… Đương nhiên, với hắn mà nói, mấy thứ này cũng không phải là điểm chính, mà điểm chính là… Trong đám ánh mắt kia, có một ánh mắt ghê gớm đến nỗi da đầu của hắn phải run lên. Lúc này hắn mới chú ý tới việc tay mình và tay Kỷ Hàn đang nắm cùng một chỗ!
Lúc nào thì phát sinh?
Tiểu Bạch kinh hồn tán đảm nhìn chằm chằm vào cặp tay kia. Mẹ kiếp! Tay này nhất định không phải của hắn, nhất định không phải của hắn, tuyệt đối không thể là của hắn. Bằng không sao hắn lại không biết?
“Buông… Buông tay!” Muốn ૮ɦếƭ à! ‘Hãy tr*** sinh mạng, cách xa Kỷ Hàn ra’, lời răn đó đâu rồi? Đường Đông Bạch, mày là thằng ngu a a a a!
“Không buông!” Kỷ Hàn nghìn lần kiên định nhìn hắn, đã không buông tay mà còn nắm thật chặt : “Tiểu Bạch à, cậu thật dũng cảm.” ‘Dũng cảm’ đến khiến cho cô phải nín cười đến mắc nghẹn. Dám ngay trước mặt bàn dân thiên hạ mà hét to câu này… Thần kinh tên oắt này thật sự là có vấn đề nha: “Yêu cần đến dũng khí! Không sao đâu, tôi sẽ không khinh thường cậu, cậu nhìn vào mắt tôi đi…”
“Nhìn cái đầu cô á, cô mau buông tay ra ——” Tiên sư nó! Sức lực của cô gái này lớn quá.
“Đừng trốn tránh! Yêu thương đàn ông cũng có phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu, chẳng phải đã có rất nhiều quốc gia cho phép hôn nhân đồng tính đó sao?” Kỷ Hàn đột nhiên buông tay hắn ra. Tiểu Bạch vừa định chuồn đi thì hai tay cô đã nhanh chóng đặt bộp lên vai hắn, túm chặt lấy hắn, còn nói một cách chân thành: “Còn nữa… Tôi rất thích xem tiểu thuyết đam mỹ.”
“…” Hắn không còn gì để nói, khóe mắt đã bắt được bóng dáng của người nào đó đang thoăn thoắt đi về hướng này. Trời muốn diệt ta chăng? Họ Kỷ này là nữ yêu quái a a a a!
“Dáng dấp này của cậu, phỏng theo miêu tả trong sách chính là kiểu thụ kiêu ngạo!” Còn Hạ Vũ ấy à, chính là một công Đế vương.
“Thụ cái đầu cô!” Tuy nói hắn là đàn ông chân chính, nhưng trong thời đại bùng nổ internet thế này, công/thụ cái gì hắn không muốn biết cũng phải biết: “Cô mới là thụ, cả nhà cô, toàn tiểu khu cô, toàn hội đồng nhà cô đều là thụ.” Hắn muốn khóc quá đi à!
“Cái gọi là —— ‘tình cảm nam nữ’ chẳng qua chỉ vì muốn nối dõi tông đường, tình cảm nam nam mới là tình yêu thật sự trên nhân gian!” Kỷ Hàn vỗ mạnh lên vai hắn: “Thanh niên không nên khóc, đứng dậy và tiến lên!”
Hắn không chỉ muốn khóc, mà còn muốn ૮ɦếƭ quách đi cho xong: “Đầu Nhi… Ha ha a…” Bình tĩnh, lên tiếng chào người đàn ông đã đi đến bên cạnh.
Hạ Vũ cau mày, lúc anh đi tới thì vừa kịp nghe thấy câu nghị luận cuối cùng của Kỷ Hàn về đồng tính *** và yêu thương khác phái, cộng thêm cái câu ‘Thanh niên không nên khóc, đứng dậy và tiến lên’ kia.
“Hạ cảnh quan tới rồi à!” Kỷ Hàn cười tủm tỉm quay sang chào anh một câu, thấy nếp nhăn vì nhíu mày của anh sâu đến độ có thể kẹp ૮ɦếƭ một con ruồi thì lập tức bất tri bất giác xích lại gần Tiểu Bạch, cánh tay vốn đang đặt trên vai hắn liền thuận thế vòng lại thành một vòng tròn ôm lấy Tiểu Bạch: “Hạ cảnh quan chắc còn bận nhiều việc lắm, Tiểu Bạch, chúng ta đi trước đi!” Câu nói này hiển nhiên là để chỉ mỹ nữ điềm đạm đáng yêu đang bám sát sườn Hạ Vũ kia.
Ông Trời ơi! Tôi có tội, tôi nghiệp chướng nặng nề. Hãy lập tức kêu Thiên Lôi giáng sét xuống thẳng đầu tôi đi! Tiểu Bạch kêu rên trong lòng, ngay sau đó đã bị Kỷ Hàn cứng rắn kéo xoay người. Hắn bắn ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Vũ, cố gắng nhắn nhủ ý nghĩ trong đầu chính mình: Đầu Nhi, nhìn tôi đi nhìn tôi đi, tôi bị bắt buộc đó nhe… Chính nữ yêu quái họ Kỷ đang bức tôi đó nhe…
“Không cho anh đi, em muốn anh đưa em về nhà.” Khi Hạ Vũ muốn cất bước đuổi theo hai người, mỹ nữ đứng cạnh bên vội vàng túm lấy tay anh.
Hạ Vũ dừng lại, nhìn xuống vật thể không rõ đang đậu trên cánh tay mình, lạnh lùng thốt: “Buông ra.”
“Không! Em muốn anh đưa em về nhà mà. Vừa nãy nếu không có anh, em nhất định đã ૮ɦếƭ rồi. Về cùng với em, em sẽ nói ba em chiêu đãi anh nồng hậu.”
Hạ Vũ giật tay cô gái ra bằng một động tác cường ngạnh, mặt lạnh lẽo nghiêm nghị nói: “Tôi cứu lầm người.”
*****
Nguy hiểm?
“Anh. . . . . . Anh có ý gì?” Từ nhỏ đến lớn, những người đàn ông vây xung quanh cô, nào có ai không cố gắng lấy lòng cô. Cha cô là thành viên nội các Myanmar, một thân phận vàng ngọc như vậy, khiến bao nhiêu đàn ông mơ tưởng muốn kết giao cậy nhờ.
Mà người đàn ông Trung Quốc trước mắt này. . . . . .lại lọt vào mắt cô.
Cô đã gặp qua rất nhiều đàn ông, cũng kết giao nhiều người, trong số đó có đủ loại đàn ông Trung Quốc, nhưng chưa từng có người nào như anh ta. Nhìn thân hình to lớn được lớp quần áo bao phủ, cùng gương mặt tuấn tú lạnh lùng kia của anh, Hách Lệ càng cảm thấy tâm can ngứa ngáy khó chịu.
Hạ Vũ càng thêm nhíu mày, khó hiểu nhìn cô gái bấu dính bên người, cái cô này ngu ngốc à? Hay bị ngớ ngẩn thế? Anh đã nói trắng ra như vậy rồi còn nghe không hiểu? Quan hệ giữa anh và Kỷ Hàn không nên có kiểu chướng ngại này. Quay đầu nhìn, mắt thấy Kỷ Hàn với Tiểu Bạch đã rẽ vào chỗ ngoặt, biến mất khỏi tầm mắt của mình. Hạ Vũ giản ý tất cả những lời muốn nói, tựu chung thành một chữ đơn giản hùng hồn, thông tục dễ hiểu:
“Cút!”
Sau đó, nhân lúc cô trợn mắt há hốc mồm nhìn, vội rảo bước đuổi theo Kỷ Hàn với Tiểu Bạch, tới chỗ rẽ, thấy hai người đang đứng đó giằng co qua lại —– thực ra tình huống cụ thể là Tiểu Bạch muốn tháo bỏ gông cùm xiềng xích là Kỷ Hàn đây, mà Kỷ Hàn không cho, Tiểu Bạch lại không dám mạnh tay quá, sợ làm cô bị thương, cậu cũng chẳng có nhiều mạng đến thế mà để cho Hạ Vũ xử lý đâu.
“Đường Đông Bạch”
Ngay cả họ tên cũng kêu hết ra, sếp à, anh đừng làm em sợ, anh cứ gọi em Tiểu Bạch là được rồi!
“Có. . . . . .” Nghe thấy tiếng nói sau lưng, Tiểu Bạch cố gắng đứng nguyên tại chỗ, không để Kỷ Hàn kéo mình đi: “Sếp, em đi giải quyết hậu quả cho tốt, mấy người nói chuyện với nhau nhé.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ánh mắt anh ấy nhìn người nhọn hoắt như vậy, lúc này không lo trốn đi thì còn đợi đến bao giờ. Một tay bắt lấy cánh tay đang quàng qua cổ mình của Kỷ Hàn giật ra, biến mất khỏi hiện trường như làn khói.
Kỷ Hàn bị bỏ lại đó thầm nguyền rủa trong lòng, mắng cậu là đồ không có nghĩa khí, để cô phải một mình ứng phó hắc diện thần.
“Ách. . . . . .” Anh nói gì đi được không, đừng có đứng đó không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi như vậy. Kỷ Hàn nóng lòng, bị anh nhìn chằm chằm có chút rợn người, cảm thấy cả người rất không thoải mái.
Một lúc lâu sau, Hạ Vũ mới nói một câu: “Sao lại là em.”
Mội câu nói không đầu không cuối như vậy, khiến Kỷ Hàn u mê rối loạn.
Nói cái gì mà “Sao lại là em?” Đây là nói về mỗi việc này sao? Hay là ý nói tất cả những việc khác nữa, anh ta cũng không muốn gặp cô ư?
Hừ —– đức độ thật đấy!
Tôi cũng đâu có muốn gặp lại anh chứ?
Cô nghĩ thầm trong lòng như vậy, nhưng không thể tự lừa gạt chính mình, bởi vì ý nghĩ ấy, khiến tâm trạng gợn chút nhức nhối, cổ họng cũng hơi chút nghẹn ngào.
“Đúng vậy, sao lại là anh?” Cô cũng muốn hỏi như thế. Đã nhiều năm qua đi, mỗi ngày cô lại dần vùi lấp những hồi ức về anh, mắt thấy mọi việc đã sắp thành, anh lại xuất hiện, xua những hồi ức mà cô vùi sâu cất kĩ kia ùa về.
May thay, cô đã buông bỏ được chút ít, may thay, đã chẳng còn đau đớn nữa. Chỉ là vẫn còn chút. . . . . . . cho cô một khoảng thời gian ngắn thôi, là sẽ khỏi hẳn.
Kỷ Hàn hít sâu một hơi, nuốt trôi cục nghẹn nơi cổ họng, vỗ vỗ mặt mình, kéo kéo da mặt, tự ép bản thân lộ ra một nụ cười vừa có chút lưu mạnh vừa xen chút bất cần đúng chất họ Kỉ.
Đây mới là bộ dáng Kỷ Hàn nên có lúc này, chẳng chịu kém cạnh một li, bằng không sẽ khiến Duệ ca chê cười mất.
Nghĩ đến con trai, trái tim Kỷ Hàn lại ấm áp, nụ cười khóe miệng thêm một vẻ nhu tình, lọt cả vào tầm mắt vẫn một mực nhìn cô của Hạ Vũ.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Cười như thế. . . . . .đang nghĩ tới người đàn ông kia sao?
Con ngươi đen của Hạ Vũ lạnh buốt, sau khi gặp lại nhau, Kỷ Hàn một lần nữa khơi dậy trong anh những hồi tưởng về cô. Từng lời nói, cử chỉ của cô đã không còn là cô gái ngoan ngoãn e lệ dễ xấu hổ trong trí nhớ nữa, thay đổi ấy làm anh có phần không biết phải làm sao.
Cô đã chẳng còn như trước, chỉ đơn giản lấy anh làm trung tâm. Thế giới của cô lúc này, anh hoàn toàn không hiểu biết gì cả, ôn nhu nơi khóe miệng kia, nhu tình nơi đáy mắt kia, đã không còn là vì anh, tất cả đều vì người đàn ông đó.
Cảm giác này, thật chẳng ra sao.
Anh vuốt mặt, áp chế cái cảm giác làm người ta khó chịu này xuống. Anh lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số: “Tôi đây!”
“Nhiệm vụ hoàn thành.” Đây là câu khẳng định.
“Ừ.” Hạ Vũ liếc mắt nhìn người đứng cách đó không xa: “Có thể giúp tôi một việc gấp được không?”
“Hả —–” sao lạ vậy, người trong điện thoại kia vừa nghe Hạ Vũ nói vậy, tinh thần liền tỉnh táo: “Đúng là hiếm thấy, cũng có chuyện Hạ Vũ cậu không giải quyết được sao? Nói đi, chuyện gì vậy?”
“Kỷ Hàn. . . . . . Có thể loại cô ấy ra khỏi danh sách lần này được không.” Anh không phải người không phân biệt được việc công việc tư, nhưng lần này. . . . . .
“Hạ Vũ à, chuyện khác thì tôi còn giúp cậu được, chứ chuyện này thì. . . . . .” Người trong điện thoại hơi chất vất: “Tôi thật sự bó tay.”
“Vì sao?” Chuyện dạnh sách nọ kia, không phải đều do anh ta xử lý sao?
“Nếu cậu bảo người khác, thì tôi còn lo liệu ổn thỏa được, dùng hết thể diện dốc sức vì cậu.” Cũng chỉ là tiện tay giúp ít chuyện vặt thôi. Anh ta châm ***, rít một hơi: “Nhưng riêng Kỷ Hàn thì, không được.”
“Vì sao?” Anh nhất định phải biết được đáp án.
“Hạ Vũ, đừng xen vào, làm tốt phận sự của cậu là được rồi. Nếu cậu lo cho cô ấy, thì nghĩ cách gì gia tăng năng lực của cô ấy đi.” Người nọ dứt lời, liền cúp máy. Hạ Vũ không chịu bỏ qua gọi lại mấy lần, đều bị ngắt máy, cuối cùng đối phương trực tiếp tắt điện thoại.
“Cái rắm!” Hạ Vũ tức giận trừng mắt nhìn di động, hận không thể nhìn xuyên thủng nó luôn.
Những nhiệm vụ tổ đặc nhiệm thi hành thông thường đều mang những bí mật nguy hiểm hoặc không thể tiết lộ ra ngoài, không dễ gì để người không phải thành viên trong tổ tham gia hành động, bởi vì tính hiểm nguy và cơ mật rất cao, hơn nữa, thành viên không thuộc tổ, e là trong lúc hành động phối hợp không được ăn ý.
Trường hợp lần này của Kỷ Hàn, là một việc ngoài ý muốn.
Nhưng ba chữ ngoài ý muốn này, vốn không nên xuất hiện trong S.M.T.
Lúc ấy ở cục cảnh sát, khi cấp trên đột nhiên lệnh cho Kỷ Hàn tham gia hành động, anh đã cảm thấy có điều ẩn khuất. . . . . . Thẳng cho đến khi giải quyết tốt vụ không tặc trên máy bay xong, một phong bưu kiện được chuyển tới hỏm thư của mình, là danh sách thành viên S.M.T. Trên danh sách những thành viên mới gia nhập, tên Kỷ Hàn ở ngay đó.
“Con mẹ nó!” Tức thế!
Di động rung lên, có tin nhắn mới. Hạ Vũ mở tin ra, nhìn xuống:
“Để cô ấy gia nhập S.M.T. Là cách tốt nhất để bảo vệ cô ấy.”
Bảo vệ?
Một từ này làm trái tim Hạ Vũ như vị treo lơ lửng.
Cô gặp phải hiểm nguy gì?
Anh muốn hỏi cho rõ ràng, những đối phương cũng chỉ nó đến đó là hết, không thể nói gì thêm nữa.
Đang mải nghĩ ngợi, bỗng hai gã đàn ông mặc tuyền một màu đen đi tới trước mặt anh, trong sự lễ phép lộ ra một vẻ bức ép nói: “Tiên sinh nhà cũng tôi muốn mời ngài qua một chuyến.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc