Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 100

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Tình yêu là gì? ( thượng )
Kỷ Duệ nhìn người phụ nữ sáng sủa, xinh đẹp, dáng người bốc lửa, mỗi cử động đều thể hiện vẻ nữ tính quyến rũ đứng ngoài cửa sắt: “Nhầm nhà rồi!”
Sau đó, đóng rầm cửa lại, định quay vào bếp tiếp tục làm bữa sáng.
Còn đang mùa xuân đấy! Hạ cái gì mà Hạ!
Eliza trợn mắt há mồm nhìn cánh cửa đóng chặt, lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy, xác nhận một lần nữa đây đúng là địa chỉ được ghi trong đó, lại giơ tay ấn chuông thêm vài lần: “Em trai à, nơi này là…” Cô giơ tờ giấy ghi địa chỉ hướng về phía cửa sắt: “Đúng địa chỉ này mà.”
“Đúng vậy!” Kỷ Duệ gật đầu.
“Vậy Hạ… À, ý chị muốn hỏi là Hạ Vũ ở đây phải không.” Đây là địa chỉ mà cô đã moi được từ chính miệng Hắc Tử, không thể sai được.
“À —— Hạ Vũ à —— vẫn chưa ngủ dậy.” Nói xong lại muốn đóng cửa lại, nhưng Eliza đã nhanh tay đè lại cánh cửa, tránh cho mình lại bị sập cửa vào mũi lần nữa.
“Em trai à, chị là bạn của Hạ, có thể mở cửa cho chị vào nhà ngồi chờ không?”
Kỷ Duệ chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ: “Cô ơi, ở lớp thầy giáo dạy tụi con không được tùy tiện mở cửa cho người lạ.”
Cô…
Eliza nghe thằng bé gọi mình là cô thì mặt sượng trân, cười gượng gạo: “Bạn nhỏ à, em nhìn đi… Chị không phải người xấu đâu.” Làm gì có người xấu nào nhìn đẹp như cô chứ.
“Cô thật là ngốc.” Kỷ Duệ cười khanh khách: “Thầy giáo nói, người xấu đương nhiên sẽ không viết lên mặt mình hai chữ người xấu rồi.”
“… Gọi chị là chị thôi.” Đối với chuyện xưng hô, Eliza chấp nhất một cách vô cớ. Có lẽ mỹ nữ nào cũng vậy, vĩnh viễn luôn rất nhạy cảm với vấn đề tuổi tác.
“Nhưng nói thật nhìn cô cũng không giống người xấu…”
“Đúng vậy đó! Cho nên em trai mau mở cửa cho chị đi…”
“Mà giống hồ ly tinh hơn.” Sau khi cười tủm tỉm đưa ra kết luận xong, cậu thừa dịp cô ta đang ngẩn ra mà đóng sập cửa lại, tiện tay tháo luôn pin chuông cửa xuống, Kỷ gia liền tĩnh lặng trở lại, huýt sáo, tâm trạng vui vẻ trở lại phòng bếp tiếp tục tự làm bữa sáng.
Hôm nay cậu chỉ làm bữa sáng cho riêng mình, còn hai vị kia đoan chắc là chưa đến giữa trưa thì chưa tỉnh dậy, về phần cái người đang đứng ngoài cửa kia… Mắc mớ cái rắm gì đến cậu!
Nhàn nhã thong thả làm cho mình một bữa sáng thơm ngon đẹp mắt, cất phần của Hạ Vũ và Kỷ Hàn vào tủ lạnh, còn mình ăn xong thì quay vào phòng, mở máy tính tìm thằng bạn thân Manh Manh, trợ thủ gần đây của cậu tham gia các trò chơi. Thi Thanh Trạch kia mất tích một cách khó hiểu, Kỷ Tiểu Hàn thì bây giờ không có cách nào phân thân, nên dạo này cậu thiếu trầm trọng trợ thủ đắc lực tham gia trong các trò chơi, làm cho cậu mỗi lần muốn chơi đều không có tinh thần gì hết… Dựa vào núi núi đổ, dựa vào người người chạy, đúng là chỉ có thể tự lực cánh sinh là tốt nhất! Sau nhiều lần cân nhắc, cậu quyết định phải tự tay mình bồi dưỡng một người cộng sự tốt, dạy người từ thuở còn thơ, nên cậu dứt khoát định vị mục tiêu này lên người bạn nhỏ Manh Manh. Tuy rằng đó sẽ là một đoạn đường dài gian khổ, nhưng cậu tin rằng sẽ rất vui vẻ. (T/g: Sao nghe có mùi đam mỹ nhè nhẹ ở đây í nhỉ! Có khi phiên ngoại nên viết về giai thoại đam mỹ giữa Kỷ tiểu ca và bạn nhỏ Đoạn nhể.)

Đúng như Kỷ Duệ dự đoán, hai người lớn kia ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh dậy.
Kỷ Hàn bị con sâu tham ăn trong bụng làm tỉnh giấc, lúc mở mắt, rèm cửa bị buông xuống nên ánh sáng lờ mờ, khiến cô không biết bây giờ là sáng hay chiều!
“A…”
Vừa nghiêng người, cảm giác đau nhức cả người khiến cho cô phải hít hà. Đây là cơ bắp và xương cốt toàn thân đang lên án cô tối qua đã quá độ phóng túng đây mà!
Tên đàn ông đáng ૮ɦếƭ này!
Kỷ Hàn sôi sục mắng, người đàn ông nằm cạnh xoay người, một tay ôm lấy cô kéo tuột trở lại trong *** anh, từ đầu tới cuối vẫn không hề mở mắt, hoàn toàn hành động một cách vô thức. Chỉ chốc lát sau lại thở đều đều, say sưa ngủ tiếp.
Nhìn bộ dạng này của anh, Kỷ Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng hơn hết là… không hiểu sao lại cảm thấy có hơi mừng thầm. Hạ Vũ có tính cảnh giác rất cao, trong lúc ngủ đôi khi vẫn cau mày chứ không hoàn toàn thả lỏng… Nhưng hiện tại nhìn anh ngủ thật say thật sâu, là vì nằm bên cạnh cô sao? Kỷ Hàn ngây ngất nghĩ… Đương nhiên, cũng có thể là do quá mệt mỏi!
Tối hôm qua người đàn ông này thật sự rất quá đáng, không hề cho cô nghỉ ngơi mà làm đúng như lời anh đã nói, khiến cho cô không còn sức lực đâu mà suy nghĩ đến việc kia nữa! Hơn nữa, anh còn ngang nhiên tuyên bố, đây là cái mà anh đáng được hưởng!
Nguyên nhân là… Quà sinh nhật.
Tối hôm qua, anh đột nhiên nhắc với cô chuyện này làm cô thiếu chút là mắc nghẹn —— ngày đó vốn dĩ định đi mua quà cho anh, kết quả, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, cuối cùng cô còn bị thảy nằm viện, làm sao còn nhớ tới chuyện này… Ngay cả sinh nhật anh cũng không tổ chức được.
Ai mà biết anh lại nhớ rõ như vậy, còn muốn tính sổ cả vốn lẫn lãi, tối hôm qua lúc khiêng cô về phòng xong liền lập tức đòi quà. Cô biết moi đâu ra bây giờ, chỉ có thể ấp úng nói ngày mai sẽ đi mua bù lại. Kết quả, lão già này rất khó chiều, cứ nhất quyết phải nhận quà ngay mới được. Cuối cùng, Kỷ Hàn không có cách nào khác mà nóng nảy nói một câu:
“Không có quà, chỉ có người thôi!”
Kết quả, anh cũng chẳng nể nang gì —— à mà không đúng, thật ra cô cảm thấy anh đang chờ chính câu nói này của cô —— mà hết sức hài lòng nói với cô: “Anh đương nhiên sẽ không khách khí mà nhận lấy món quà này.”
Kết quả chính là nguyên một đêm đồng chí Hạ say sưa sử dụng món quà sinh nhật tới trễ này, cật lực ép khô mọi sinh lực của món quà kia.
Lúc bắt đầu, ‘món quà’ tất nhiên là không cam lòng yếu thế, anh muốn chiến thì em liền chiến, không thể thua về khí thế được. Nhưng rồi dần dần thể lực giữa nam và nữ dù gì cũng có khác biệt, ‘món quà’ rốt cuộc không chịu nổi mà giơ cờ trắng đầu hàng, hy vọng đồng chí Hạ cho nghỉ ngơi một chút. Đồng chí Hạ quả nhiên cũng thật chăm sóc thật nhân đạo mà nói: “Ừ, em cứ nghỉ ngơi đi, anh tự mình làm cũng được, em không cần động đậy!”
Hay cho một câu em không cần động đậy, anh tự mình làm cũng được.
‘Món quà’ họ Kỷ cố gắng biến mình thành một con cá ૮ɦếƭ, mặc cho sóng to gió lớn cũng không chìm nổi theo, nhưng rồi… Người ở trên giường, thân bất do kỷ nha! Cuối cùng, vẫn bị cuốn vào cơn sóng dữ, cùng nó lần lượt lên lên xuống xuống… Cuối cuối cùng cùng chịu hết nổi, đành nhắm mắt buông tay mà rơi vào vòng xoáy đen ngòm, một chú cá đã anh dũng hy sinh!
Vươn tay họa trong không khí theo đường nét mặt mũi anh, thấy anh ngủ say thế này thì không đành lòng đánh thức anh dậy, cắn răng chịu đựng cơn đau thắt lưng mà lén lút luồn ra khỏi vòng tay ôm của anh, đi vào phòng tắm tắm rửa nhanh, rồi xuống nhà kiếm đồ ăn. Ra khỏi phòng ngủ mới biết giờ đã sắp giữa trưa rồi làm cô có hơi xấu hổ, lần mò vào nhà bếp lục đồ ăn, rồi chợt nhìn ra cửa sổ phòng bếp lại thấy hình như có người nào đó đang ở bên ngoài cửa nhà…
“Hả! Sao lại là cô!”
Eliza ngồi chồm hổm ngoài cửa, mặt mũi bị phơi nắng mà chảy đầy mồ hôi dầu bóng loáng, dung nhan được trang điểm kỹ càng cũng đã bị mồ hôi rửa trôi hết nhìn hết sức chật vật, hơn nữa vẻ oán hận sâu sắc trên mặt khiến Kỷ Hàn rất kinh ngạc.
“Kỷ tiểu thư…” Eliza ngồi lâu nên hai chân tê nhức, đầu gối run rẩy từ từ đứng lên: “Có thể cho tôi vào nhà không?”
“Ách… Được được, mời vào!” Kỷ Hàn mở cửa mời cô ta vào, đưa cho cô ta một ly nước.
Eliza đi rửa mặt, lúc đi ra đã khôi phục lại dáng vẻ gọn gàng trong quá khứ, làm cho Kỷ Hàn muôn phần khâm phục: “Hạ đâu?” Đặt ௱o^ЛƓ ngồi lên sô pha, cầm ly nước lên, mặc dù cực kỳ khát nhưng cách uống vẫn vô cùng tao nhã.
“À… Vẫn còn đang ngủ.” Nói xong, cô nhịn không được ngáp dài một cái, vốn chỉ muốn xuống bếp ăn đại thứ gì đó rồi quay lại phòng tiếp tục ngủ.
Eliza nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, hơn nữa còn nghe được câu “Vẫn còn đang ngủ!”, một người vốn dĩ sống trong một môi trường đặc biệt như cô ta dĩ nhiên có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu mọi chuyện rồi: “Hừ —— Hai người kết hôn rồi hả?”
“Đâu có!” Kỷ Hàn nhìn cô ta một cách dò xét, bởi cô không hề quên hình ảnh người phụ nữ này câu cổ dựa dựa Hạ Vũ như thế nào. Giờ lại đột nhiên đến đây…
“Ồ!” Eliza gật đầu, bổ sung thêm một câu: “Dù sao kết hôn rồi thì cũng có thể ly hôn, nhưng chưa kết hôn thì càng tốt.”
“…” Hả, đây là tình huống gì vậy, Kỷ Hàn nhìn vẻ mặt tự tin của người phụ nữ xinh đẹp kia, đầu óc vì vừa mới tỉnh giấc hơn nữa đã vất vả suốt tối qua nên có hơi chậm lụt, vì vậy cô thành thật hỏi: “Xin hỏi… Cô nói vậy là ý gì?”
“Ý tôi là…” Eliza lại uống một ngụm nước, sau đó thập phần tự tin tuyên bố chiến thư với Kỷ Hàn: “Tôi muốn đoạt lấy anh ấy!”

Loại chuyện ‘Vì yêu mà chiếm đoạt’ này cứ nghĩ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, không ngờ nó lại thật sự xảy ra ngay trong cuộc sống của cô. Đương nhiên, nhân vật chính không phải cô, mà là Eliza! Người phụ nữ có thủ đoạn thật sự phi phàm trong ấn tượng của Kỷ Hàn này thế mà lại có thể trình diễn một vở kịch ‘ngàn dặm theo tình’ vô cùng phấn khích kiểu này, mà đối tượng truy đuổi của cô ta, đúng vậy, chính là Hạ Vũ, người đàn ông của chính Kỷ Hàn, cha của con trai cô.
Một chậu máu chó thật to như vậy đổ xuống đầu khiến Kỷ Hàn thật sự kích động, muốn diễn phân đoạn “chính thất đấu tiểu tam” đấy à? Cô có nên thể hiện chút không nhỉ, chẳng hạn quăng cho một câu: người đàn ông này đã là của tôi, cô đừng có mơ. Nhưng Eliza mà chịu nghe lời như vậy thì chắc chắn không phải là Eliza rồi. Một người phụ nữ có thể kinh doanh thành công một nơi như thế, lại có năng lực thống trị khắp nơi như cô ta thì đương nhiên không phải là loại phụ nữ tầm thường, sao có thể sử dụng phương pháp bình thường như vậy để hoàn toàn cắt đuôi được.
Cô ta đã chuyển vào đây, đúng vậy, cô ta đã lấy thân phận bạn cũ mà vào ở trong nhà họ Kỷ rồi.
Hơn nữa, người đồng ý cho cô vào nhà, là chính Kỷ Hàn!
Bởi vì Eliza nói với cô: “Sao vậy? Chẳng lẽ cô không tự tin sao? Là vì cô không tin tưởng vào bản thân, hay là không tin tưởng Hạ? Nếu là như vậy, chi bằng cô nên sớm buông tay đi.”
Kỷ Hàn bị khích một câu như vậy, mà đầu óc lúc ấy còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nên nóng máu mà đồng ý với cô ta, cho cô ta vào ở trong nhà. Lời vừa ra khỏi miệng xong thì cô liền hối hận, nhưng lời đã nói ra không thể lấy lại… Nhưng không phải là cô sợ Eliza sẽ làm cái gì, mà cô sợ cái mặt thối của con trai cơ. Thằng nhóc kia có tính bài ngoại rất nghiêm trọng, xưa nay vốn không thích có người ngoài tiến vào địa bàn của mình. Hiện tại xem như nó tạm chấp nhận Hạ Vũ, giờ lại thêm một cô nương nóng bỏng này…
Cho nên, nhìn thấy vẻ mặt đen thui thúi hoắc của con trai, Kỷ Hàn chỉ có thể giả ngu bán rẻ tiếng cười.
Còn Hạ Vũ thì sao, vừa ngủ dậy đi ra khỏi phòng đã gặp người quen nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi, cuối cùng khi biết Eliza có ý định ở lại đây thì mày có nhíu lại một chút đấy, nhưng khi nghe là Kỷ Hàn đã đồng ý thì cũng chẳng nói thêm gì, chỉ liếc Kỷ Hàn thêm một cái. Kỷ Hàn lập tức chột dạ cụp mắt xuống.
Nói đến việc Eliza ở lại nhà họ Kỷ, người được lợi nhiều nhất không phải là Hạ Vũ hay Kỷ Hàn, mà là bọn đàn ông trong khu này. Eliza vốn rất xinh đẹp, tính cách lại hướng ngoại, cứ mỗi sáng sớm là mặc quần áo mát mẻ ngồi ngoài sân tập yoga, có đôi khi còn lôi ra sân một ghế dài bãi biển, sau đó coi sân nhà là bãi biển mà mặc bikini nằm phơi nắng mặt trời, khiến cho nam giới nào đi ngang qua cửa nhà cô cũng nhìn không chớp mắt, cũng làm cho các bà các cô trong khu oán than dậy đất…
Kỷ Hàn đã từng nhắc khéo Eliza, nhưng mỹ nữ này lại tự tin quá độ với vóc dáng của mình, hơn nữa còn cho rằng có cái gì đẹp thì phải khoe ra cho bằng hết, nên chẳng thèm để tâm mà tiếp tục quán triệt tinh thần ‘tốt khoe xấu che’ đem thân hình của mình ra làm triển lãm. Theo Kỷ Hàn thấy, qua biểu hiện của Eliza trong khoảng thời gian này thì thà nói là cô ta đang tới làm khách du lịch thì tốt hơn thay vì nói là đang theo đuổi Hạ Vũ. Cho đến khi, cô phát hiện trên cổ áo sơ mi của Hạ Vũ một dấu son môi đỏ thắm.
Màu son đỏ tươi này, cô đã từng thấy qua ở trên môi Eliza.
Ừ! Đương nhiên, một vết son môi hoàn toàn không nói lên điều gì…
Kỷ Hàn nhìn thấy dấu vết kia, tự nhủ mình phải thật bình tĩnh, mà cô quả thật cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh giặt sạch vết son kia… nếu không đề cập đến việc… tay cô đang run lên nhè nhẹ!
Kỷ Hàn nghĩ lại con đường cô đã đi cùng Hạ Vũ, hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, hết thảy đều diễn ra rất tự nhiên, tuy rằng vẫn chưa kết hôn nhưng hai người đã ở chung giống như vợ chồng, ngọt ngào hạnh phúc như nó vốn phải thế.
Cô đột nhiên cảm thấy hoang mang…
Tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy khi Eliza đến? Một người phụ nữ dám công khai muốn dành lấy người đàn ông của cô mà cô lại cảm thấy rất bình tĩnh, thậm chí còn không hề cảm nhận được một chút nguy cơ nào…
Là tin tưởng tuyệt đối, hay là tình cảm của cô đối với Hạ Vũ đã…
Trầm Sùng khá kinh ngạc khi thấy Hạ Vũ gọi đến, càng ngạc nhiên hơn là Hạ Vũ lại hẹn hắn ra ngoài uống một chén.
Thật sự là chuyện lạ chưa từng xảy ra, đối với Trầm Sùng, Hạ Vũ là dạng người đầu đội trời chân đạp đất, là mẫu đàn ông dù cho trời có sập xuống cũng có thể đỡ lấy ném trở về thiên đình, dù có gặp khó khăn cùng cực cũng không bao giờ tâm sự với người khác, luôn luôn tự mình có thể giải quyết gọn gàng mà không cần đến sự giúp đỡ của người khác.
“Người anh em, có chuyện gì vậy?” Trầm Sùng nhìn hắn uống hết ly này đến ly khác, sau ba ly liên tục thì hết nhìn nổi nữa nên chặn lại không cho uống tiếp: “Cãi nhau với chị dâu à?” Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có chuyện liên quan đến Kỷ Hàn mới có thể làm cho anh hao tâm tốn sức như vậy.
Hạ Vũ liếc trắng mắt: “Không!”
Vậy thì có chuyện gì chứ? Trầm Sùng nhìn vẻ mặt rõ ràng có tâm sự nhưng lại ૮ɦếƭ sống không muốn nói của anh là muốn điên cái đầu. Tuy nhiên, làm anh em là khi cậu có tâm sự muốn nói tôi sẵn sàng lắng nghe, cậu không muốn nói thì hai chúng ta cùng uống.
Trầm Sùng không truy vấn nữa, qua một hồi lâu, Hạ Vũ cũng mở miệng: “Cậu nói xem… Tiểu Hàn cô ấy… Có phải đã hết yêu tôi rồi không?”
“Phụt…”
Mới vừa uống một ngụm R*ợ*u, chưa kịp nuốt vào thì đã phun ra hết. Trầm Sùng nhìn người đàn ông đang cầm ly R*ợ*u nhíu mày khổ sở kia, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy: “Ờ… Vừa rồi, là cậu nói đó hả?”
“Hỏi vớ vẩn!”
“Khốn kiếp! Cậu cũng biết là vớ vẩn, sao lại còn hỏi?” Hại hắn suýt chút nữa thì bị R*ợ*u sặc ૮ɦếƭ: “Chị dâu đối với cậu như vậy không phải là yêu thì là cái gì?” Sao không nghĩ lại lúc chân hắn bị liệt, Kỷ Hàn đã luôn ở bên hắn không rời nửa bước đấy là gì.
“Thế tại sao cô ấy không ghen…” Hạ Vũ rầu rĩ nói.
“Gì cơ?” Thẩm Sùng lại choáng váng. Ghen? Ghen cái gì, ghen gió ghen mây ghen trời xanh mây trắng?
Hạ Vũ nhìn vẻ ngu không chịu nổi của hắn liền đem sự tình giải thích với hắn.
Hiện tại Hạ Vũ là một chỉ đạo viên cho khu huấn luyện viên quân sự hữu danh vô thực, bình thường thì rất nhàn hạ, cho nên người trong khu đồn đại rằng anh là ‘trai bao’ của Kỷ Hàn linh tinh, bất quá anh cũng chẳng thèm để ý ba chuyện này, trên đời này cái duy nhất khiến anh quan tâm chỉ có thể là Kỷ Hàn.
Việc Kỷ Hàn để cho Eliza vào ở trong nhà anh cũng không để ý nhiều, dù sao anh cũng chỉ coi Eliza như bạn bè bình thường, về phần Eliza có ý đồ với anh thì có mắc mớ gì đến anh đâu? Anh cũng không phải loại người rộng rãi phóng khoáng, có thể quan tâm đến tất cả suy nghĩ của mọi người.
Bữa đó lúc anh vừa từ ngoài về thì ***ng phải Eliza đang ngồi trong phòng khách. Kỷ Hàn lại không có ở đó vì đi đến nhà Đoàn Khanh Nhiên đón Kỷ Duệ về. Thế là, trong nhà chỉ có hai người bọn họ. Hạ Vũ chào Eliza một tiếng, đang muốn đi thẳng vào thư phòng thì không ngờ Eliza bất ngờ nhào vào người anh, lưu lại trên cổ áo sơ mi của anh một dấu son môi, sau đó, khiêu khích hỏi anh: “Có dám không lau đi để xem coi Kỷ Hàn có nổi ghen hay không… Em thấy cô ấy chẳng hề lo lắng về anh chút nào.”
“Cho nên cậu đã thật sự không tẩy dấu son kia đi?” Trầm Sùng líu lưỡi, lấy vẻ mặt “Cậu là đồ ngu” nhìn anh.
“…” Hạ Vũ cũng không hiểu lúc đó mình nghĩ gì, có lẽ do câu khích bác kia của Eliza khiến anh ma xui quỷ khiến thế nào lại không tẩy dấu son kia đi, thậm chí… lúc *** áo đem giặt còn cố tình vạch dấu son ra phía ngoài cho dễ thấy, để Kỷ Hàn có thể phát hiện ngay… Bây giờ ngẫm lại, hành vi kia thật… trẻ con không ai bằng: “Nhưng mà… cô ấy không hề phản ứng gì hết.” Nói đến đây, lòng Hạ Vũ lại càng thêm phiền muộn. Chuyện son môi đã là việc của ngày hôm qua, hôm nay anh nhìn lại cổ áo sơ mi kia thì dấu son môi đã được giặt sạch, nói cách khác, cô có nhìn thấy, nhưng lại… không hề biểu lộ gì! Cô không tức điên cũng không nổi ghen, thậm chí cũng không tìm anh để hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
“…” Trầm Sùng không nói gì, nghe anh nói như vậy thì đúng là phản ứng của Kỷ Hàn có hơi… lãnh đạm thật: “Có lẽ… Cô ấy rất tin tưởng cậu.” Đó… đó cũng là một khả năng, đúng không. Trầm Sùng vỗ vỗ vai anh.
Phải vậy không?
Ánh mắt Hạ Vũ có chút mê man nhìn vào chất lỏng màu vàng trong ly R*ợ*u, anh như nhìn thấy được khuôn mặt của cô vài năm trước, cũng chẳng khác là bao so với cô bây giờ, chỉ khác là khi đó trong mắt cô không hề che giấu tình cảm đối với anh…
“Eliza đột nhiên tới đây, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Trầm Sùng nghĩ tới một vấn đề khác, cô cô Eliza kia đúng là rất thích Hạ Vũ, nhưng mà… Sao cô ta có thể thật sự thoát ly khỏi cái cuộc sống kia được, dù sao trên tay cô ta nắm giữ rất nhiều tin tức!
“Em thì có thể có chuyện gì chứ?”
Hai người đang ngồi cạnh quầy bar trong một quán bar mở, Trầm Sùng vừa mới dứt lời thì phía sau sộc tới một mùi nước hoa nồng nặc, sau đó một mỹ nhân thân hình bốc lửa tựa vào người hắn, hai quả đào tròn trịa trước *** cọ sát vào lưng Trầm Sùng: “Đừng có đề phòng em như vậy chứ, Trầm Sùng, nói gì thì nói chúng ta cũng coi như là bạn cũ, em làm sao có thể làm hại Hạ chứ.”
Eliza không biết xông ra từ góc nào, thân hình nóng bỏng cùng khuôn mặt được trang điểm kỹ càng thu hút không ít ánh mắt của bọn đàn ông trong quán bar. Cô cười chen vào đứng giữa Hạ Vũ và Trầm Sùng: “Thế nào… Thấy em nói đúng không?” Eliza nhìn vẻ mặt chán nản của Hạ Vũ: “Tình cảm của Kỷ Hàn đối với anh chắc không còn là tình yêu nữa rồi.”
Hạ Vũ không nói gì, Eliza cũng không để ý, tiếp tục nói ra nhận định của mình: “Có lẽ vài năm trước cô ấy có thích anh thật, nhưng mà… khi đó anh đối với cô ấy thế nào… Còn bây giờ, với cô ấy mà nói, anh có lẽ chỉ như một thói quen khó bỏ thôi… Cũng có thể, cô ấy muốn trả thù, ví như làm cho anh thích cô ấy, rồi sau đó đá anh đi…”
“Eliza, cô đừng có ở đây nói hươu nói vượn.” Trầm Sùng nghe không lọt tai: “Kỷ Hàn không phải loại người như vậy.”
“Ha!” Eliza cười: “Đừng xem thường tâm lý trả thù của phụ nữ nhé… Đúng là đàn ông!” Cô cười Trầm Sùng ngây thơ, ánh mắt có chút mê ly, nhìn là biết đã uống không ít R*ợ*u: “Lấy danh nghĩa tình yêu mà ђàภђ ђạ cho các người ૮ɦếƭ luôn!”
“Uống R*ợ*u của cô đi, nói ít thôi!” Trầm Sùng rót R*ợ*u cho cô, liếc mắt nhìn Hạ Vũ, phát hiện sắc mặt anh vẫn không có gì khác thường.
Đối với ba cái chuyện tình tình cảm cảm thế này, người như bọn họ đúng là không biết bao nhiêu, nhưng Trầm Sùng có thể khẳng định… tình cảm Hạ Vũ dành cho Kỷ Hàn càng ngày càng sâu đậm, bởi vì càng ngày càng yêu, cho nên càng ngày càng không muốn buông tay, cho nên mới trở nên… không tự tin, vậy nên mới có sự lo lắng như ngày hôm nay.
Quán bar lúc này được bao phủ bởi tiếng nhạc tình tứ, một số thanh nhiên đang nhảy trên sàn, thân hình đong đưa chậm rãi, thân dán chặt thân, gợi cảm mà khiêu khích. Eliza thừa dịp Hạ Vũ không chú ý, kéo anh đến sàn nhảy, sau đó dán người lên anh mà nhảy. Hạ Vũ từ trước đến nay đều không am hiểu loại chuyện này, huống chi hiện tại anh hoàn toàn không có tâm trạng đâu mà ứng phó với Eliza nên muốn xoay người quay về chỗ. Eliza lại không cho anh thoát khỏi tay dễ dàng như vậy nên quấn quýt chặt lấy anh như một con rắn, chặn đường đi của anh.
“Hạ… Anh thật là quyến rũ, sao lại không thích em chứ?” Eliza tựa sát vào người anh, hơi thở trong miệng đầy mùi R*ợ*u: “Em thích anh đến vậy mà…”
“Cô uống say rồi!” Hạ Vũ rất bình tĩnh, không động đậy mảy may, muốn tạo khoảng cách với cô.
“Không!” Cô đẩy tay anh ra: “Em không say… Anh muốn về phải không? Mới mười giờ, còn sớm mà… Dù sao Kỷ Hàn cũng không quan tâm mấy giờ anh về phải không…”
“Tôi về trước, lát nữa nhờ Trầm Sùng đưa cô về.”
“Đừng đi mà…” Eliza muốn giữ chặt anh, không ngờ chân bước hụt, đôi giày cao gót mười phân đang mang trượt một cái, cả người liền ngã nhào!
Hạ Vũ tuy không thích Eliza làm phiền, nhưng cũng không đến mức nhìn thấy cô ngã mà không đưa tay ra đỡ. Vì vậy, anh đưa tay ra, đỡ lấy Eliza đang chuẩn bị ngã sấp xuống sàn, nhưng mà… Vị trí có hơi không đúng!
Hạ Vũ muốn rút tay về, Eliza lại nhanh hơn, cầm chặt bàn tay đang nóng lòng muốn rút về của anh, thuận thế ưỡn cơ thể mình lên, khiến cho tay anh hoàn toàn áp lên bộ *** đẫy đà kia…
“Eliza!” Hạ Vũ thật sự tức giận.
“Hạ…” Eliza không sợ, bởi cô biết, Hạ Vũ là đàn ông chính hiệu, sẽ không ra tay đánh phụ nữ. Cô cười, càng đem cơ thể mình cọ sát mạnh hơn vào tay anh, dồn anh vào góc tường, làm cho anh không có đường lui: “Đây… Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi… Đừng giận mà…” Cô rất thích chuyện ngoài ý muốn này.
“Eliza, tôi không muốn sau này chúng ta ngay cả bạn bè cũng làm không được!” Ngữ khí của anh đã có vài phần cảnh cáo.
Eliza là một phụ nữ có tài, điểm ấy anh hiểu rõ, cũng rất coi trọng năng lực của cô.
“Đúng vậy…” Eliza cười: “Em vẫn luôn sợ rằng ngay cả quan hệ bạn bè chúng ta cũng không còn, cho nên… Em vẫn luôn cẩn thận, không dám làm quá! Nhưng… cuối cùng em vẫn không có được anh…”
“Bỏ tay ra.” Hạ Vũ muốn rút tay về, Eliza lại nắm nốt tay kia, dùng sức kéo tay anh đặt lên *** mình.
“Hạ!” Eliza nhìn vào mắt anh, không muốn bỏ sót bất cứ tia cảm xúc nào của anh: “Một lần thôi cũng không được sao?”
Hạ Vũ không thèm trả lời.
“Kỷ Hàn cũng sẽ không để ý đâu, đúng không…” Cô cố hết sức khiêu khích, mê hoặc anh sa đọa cùng cô, càng dán sát thân hình nóng bỏng vào *** anh hơn, cơ thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn: “Hạ, anh có cảm nhận được gì không? Trái tim của em đang đập mạnh vì anh… Chẳng lẽ anh không có sao?”
“Em sẽ cho anh thể nghiệm cái mà anh không tìm thấy được trên người Kỷ Hàn…” Đối với Eliza, dáng người Kỷ Hàn thật sự buồn tẻ vô vị, hơn nữa toàn thân không tìm đâu ra nét nữ tính mềm mại đáng yêu, cho nên cô càng tự tin dáng người của mình tuyệt đối có thể thắng được Kỷ Hàn, hơn nữa… Kỷ Hàn đã từng sinh một đứa con, đối với việc này, cô càng thêm phần tự tin…
Hạ Vũ bình tĩnh nhìn cô. Cô gái trước mặt này đúng là một vưu vật có thể khiến cho cả đám đàn ông điên cuồng, nhìn trong quán R*ợ*u có biết bao ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô thì biết, nhưng… Đám đàn ông đó không bao gồm Hạ Vũ.
Nếu người khác nói xấu gì anh, anh sẽ không thèm quan tâm, nhưng… nếu có liên quan đến Kỷ Hàn… Anh thực sự sẽ không thể bình tĩnh nổi.
Mà sự tức giận của anh, cũng bộc phát lên tận đỉnh đầu rồi!
Eliza đầu tiên là ngẩn ra, không thể tin được là bàn tay đang đặt lên *** mình đang chuyển động, như một minh chứng rằng cô không hề bị ảo giác, bàn tay to đang đặt lên *** lại khẽ ấn xuống, một trận tê dại truyền tới, lan tỏa toàn thân, làm cho cô nhịn không được mà ***…
“… Hạ… Anh rốt cục đã nghĩ thông rồi sao…” Mặt Eliza biểu lộ rõ sự vui mừng…
Cho dù cô không có khả năng có được người đàn ông này cả đời, nhưng… Có thể một lần cùng anh tình một đêm là vui lắm rồi.
Bởi vì nghĩ mình rất hiểu Hạ Vũ, cho nên… Hạ Vũ chỉ hơi cử động bàn tay như vậy đã làm cho cô vô cùng H**g phấn, cả người mềm nhũn ra!
“Có lẽ… Chúng ta nên vào phòng…” mà tận hưởng đêm nay.
Eliza đưa ra lời mời gọi, ám chỉ rõ ràng như vậy, anh không thể không hiểu. Tay cô, bắt đầu chậm rãi trượt tới phần dưới của anh…
Nhưng… Anh cự tuyệt, đúng vậy, Hạ Vũ cự tuyệt.
“Khỏi cần! Ở đây là được!”
Thanh âm cực kì bình tĩnh, không hề có chút gì âm động tình như Eliza mong đợi, khiến Eliza đang mê tình cũng phải thanh tỉnh một chút!
Thanh tỉnh, cũng làm cho cô muốn xác định… chẳng lẽ Hạ Vũ thật sự một chút phản ứng cũng không có sao? Cho nên, bàn tay đang lần dò xuống phía dưới nhanh hơn một chút…
Kết quả…
“Anh…” Phản ứng dưới tay làm cho Eliza bừng tỉnh! Cô không thể tin được, người đàn ông này bị cô khiêu khích đến như vậy, thế mà… một chút phản ứng cũng không có.
“Được rồi!” Hạ Vũ giữ chặt tay cô: “Tôi xác định xong rồi.”
“Cái gì?” Eliza vẫn còn đang khiếp sợ.
“Cần cố gắng hơn!”
“Cái gì?”
“Tuy rằng có to, nhưng không đủ chắc.”
“Cái gì?”
“Sau này chắc chắn sẽ xệ xuống.”
“…”
“Hàng độn, xúc cảm kém!”
“Hạ Vũ!” Đã nói đến thế mà cô còn không hiểu thì đúng là quá ngu dốt!
“Cô… Không có tư cách so sánh với Tiểu Hàn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc