Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 08

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Đáp án
Âm thanh xung quanh như biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại tiếng hít thở.
“Lạch cạch!” Ngoài cửa sổ có tiêng cành cây khô rơi xuống vỡ vụn trên mặt đất.
“Ha ha…” Chu Huy chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt không còn nét sợ hãi như lúc trước nữa mà thay vào đó là nụ cười H**g phấn giả tạo, nhìn Kỷ Hàn: “Cảnh sát Kỷ, đúng là không hổ danh cảnh sát kỷ của tao, quả nhiên là không lừa nổi mày.” Giọng nói của hắn không có sự bối rối vì bị vạch trần mà ngược lại là dị thường H**g phấn.
Kỷ Hàn nhìn hắn, ngón tay thon dài chỉ vào quần áo của hắn: “Biết vì sao không… quàn áo của mày mặc không đúng, đỏ là chuyện vui, trắng đen là có tang, phù hiệu trên tay áo cũng không phải tùy tiện gắn lên là được, phải là đỏ ở bên trong, trắng đen ở bên ngoài, hơn nữa còn là trắng ở bên trên, đen ở bên dưới. Ở đây, người ૮ɦếƭ là lớn nhất, nên nhân viên ở lò hỏa táng rất chú ý điều này. Có lẽ do quá vội vàng nên mày mới không chú ý đến chi tiết này.” Kỷ Hàn chậm rãi nói ra nghi ngờ của mình: “Mày nói là nhân viên tạp vụ của mày bị mất tích, nhưng không có ai đến báo án, mày chỉ nghĩ cách nói thật mơ hồ khiến chúng tao phân tâm nhưng lại quên điều cơ bản nhất là nhân tính. Lời nói mà hành động của mày không có chút nào là lo lắng cho người bị mất tích kia.” Kỷ Hàn suy nghĩ xong lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, đồ ăn ở nhà hàng kia rất khó ăn mà ở đấy cũng không có bà chủ nào cả.” Cũng vào lúc đó, cô xác định “Chu Huy” này xuất hiện ở nhà hàng không phải là để mua cơm.
Dương Khắc An giật phù hiệu trên tay áo xuống: “Tao phảo mất bao tâm tư mới trốn được ra ngoài, vì muốn gặp được mày, sau đó là tự tay giết mày!” Mặt hắn mang theo vẻ sung sướng: “Ở trong tù, không có lúc nào tao không nghĩ phải Tra t** mày như thế nào để mày thống khổ van cầu tao.” Dương Khắc An *** *** môi: “Tao quyết tâm vượt ngục, để mày phải ૮ɦếƭ trong tay tao.” Lọai suy nghĩ này nảy sinh trong đầu hắn, rồi cuối cùng trở thành ngang bướng cố chấp: “Lũ cảnh sát đều là ngu ngốc, chỉ có mày mới hữu dụng…” Hắn xoa tay: “Tao muốn chặt đứt chân tay mày, sau đó xé toang bụng mày…” Chỉ nghĩ đến đây hắn đã thấy phấn kích không kìm chế được, thân thể nhè nhẹ run lên.
“Chu Huy đâu?” Kỷ Hàn nhíu mày, không để ý đến sự Biến th' trong lời nói của hắn, “Nhưng người khác ở chỗ nào?”
“Mày thử đoán xemở đâu, cảnh sát Kỷ của tao?”
Kỷ Hàn nhìn bốn phía, mắt nheo lại: “Mày đúng là Biến th'.”
“Tao thích nghe mày nói tao như vậy.” Dương Khắc An hưởng thụ cách gọi như vậy. Đối với hắn, Biến th' có nghĩa là khác hẳn người thường. Người bình thường trong suy nghĩ của hắn là người thường nói những câu thịnh hành, sáo rỗng, ngu xuẩn. Hắn tự cho mình là siêu phàm, hắn thích cảm giác nắm trong tay sự sống ૮ɦếƭ của người khác, đó là loại khoái cảm khó tả làm cho người khác phát nghiện, nhất là khi nhìn bọn họ từ hy vọng biến thành tuyệt vọng, nhìn sự sợ hãi tràn đầy khuôn mặt của bọn họ.
Cho nên lúc Dương Khắc An ***, hắn không phải tùy tiện bắt ai là *** đó. Hắn sẽ bắt người thứ nhất, giam cầm rồi Tra t** người đó, cho đến khi bắt được người thứ hai mới dừng việc đó lại, một ngày sau, hắn sẽ lôi người đầu tiên ra chậm rãi *** trước mặt người thứ hai. Mà theo như hắn nói, thì đây là hắn đang thực thi chủ nghĩa nhân đạo, để cho người thứ nhất được nghỉ ngơi, thả lỏng một ngày trước khi ૮ɦếƭ, có trời mới biết, khi đó ai mới là người sẽ thả lỏng.
Có thể suy luận ra rằng, người thứ hai sẽ chịu áp lực lớn hơn, mà Dương Khắc An lại gây án không ngừng nghỉ cho đến khi Kỷ Hàn bắt được hắn về chịu tội. Thế nên, mục tiêu lần này của hắn là Kỷ Hàn, nên chí ít hiện giờ cô cũng khẳng định được là những người kia an toàn.
“Chỉ vì gây sức ép cho tao mà mày cũng thật tốn công.” Được một tên Biến th' xem trọng như thế, cô đúng là không chịu nổi.
“Tao muốn trước mặt mày đốt chúng nó thành tro, để cho mày nghe được tiếng kêu thảm thiết của chúng, mày có thể cứu bọn chúng, nhưng dùng thân thể của mày để đổi lại.” Đúng như Kỷ Hàn dự đoán, hắn ta nhốt người trong lò hỏa thiêu.
Kỷ Hàn nhíu mày, buông thõng hai tay, vẻ mặt thoải mái: “Mày cảm thấy tao là người có thể hy sinh vì người sao?”
“Mày là cảnh sát.” Làm cái nghề được gọi là đầy tớ của nhân dân.
“Vậy chắc chắn là mày chưa tìm hiểu kỹ về tao rồi, tao còn một là một người khác nữa.” Kỷ Hàn tốt bụng nói thay hắn: “Tao là nữ lưu manh.” Thấy Dương Khắc An như không hiểu lời mình vừa nói, cô thở dài: “Mày có gặp qua nữ lưu manh nào có tinh thần trượng nghĩa chưa? Mày có đốt người thì làm cẩn thận chút đi, tốt nhất là đốt hết bọn họ luôn một lần, đỡ để lại phiền toái cho tao.” Kỷ Hàn ra vẻ khó xử, nhíu mày nói: “Nếu còn có người sống sót, đến lúc ấy lại truyền ra ngoài là tao thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, thì sự nghiệp cảnh sát của tao xem như chấm hết.”
Nói đến thế rồi mà tên Dương Khắc An kia vẫn không hiểu thì quá phụ lòng cô khen hắn thông minh.
“Mày…” Hắn nghiêng đầu nhìn Kỷ Hàn: “Tại sao lại không giống?”
“Vì sao lại phải giống?” Cô hỏi lại.
“Không đúng… Đều giống nhau, tất cả phỉa giống nhau hết mới đúng…” Dương Khắc An không ngừng lặp đi lặp lại, ánh mắt hoang mang giống như bị Kỷ Hàn phá hỏng toàn bộ kế hoạch.
Trên mặt Kỷ Hàn thoáng có vẻ không quan tâm nhưng thinh thần lại cực kỳ căng thẳng không dám buông lỏng. Công tắc của lò hỏa táng ngay bên cạnh Dương Khắc An. Chỉ cần hắn đưa tay ra là có thể chạm vào, nếu hắn gạt xuống, tất cả những người kia sẽ bị đốt thành tro bụi.

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Dương Khắc An nhìn dãng vẻ bình tĩnh ung dung kia của cô lại càng thêm hoảng loạn, tay Kỷ Hàn âm thầm vươn ra sau lưng tìm sung, cơ hội chỉ có một lần. Rút sung ra, lên đạn, P0'p cò…
“Phanh…”
Tiếng sung chat chúa vang lên trong căn phòng yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng.
Dương Khắc An kinh ngạc nhìn vết thương trên ***, màu đỏ của máu đang từ từ chảy ra, sau đó, hắn nở nụ cười, tiếng cười thô ráp nhưng đầy đắc ý: “Ha ha… đúng vậy, đều giống nhau, tất cả đều giống nhau.” Tay cầm dao buông lỏng làm con dao rơi xuống mặt đất, ánh mắt hắn thay đổi, không biết từ lúc nào lấy ra một khẩu S***g, hướng về phía Kỷ Hàn P0'p cò.
Trái tim Kỷ Hàn như lạnh đi, S***g là thứ chưa từng xuất hiện khi Dương Khắc An gây án. Đối với hắn, dùng S***g *** thì quá dễ dàng, phải làm thế nà để cho nạn nhân chịu đau đớn khỏ sở mới đem lại lạc thú cho hắn, vù vậy, hung khí hắn lựa chọn luôn là dao nhỏ hoặc cưa điện.
Nghiêng người tránh đường đạn cũng là lúc Dương Khắc An vươn tay gạt công tắc của lò hỏa táng.
“Ha ha…” Miệng Dương Khắc An không ngừng nôn ra máu nhưng lại cười đến đắc chí: “Cảnh sát Kỷ… tao muốn cả đời này mày sống trong hối hận.” Cả đời không thoát được nguyền rủa của ma quỷ, giống như người kia vậy…
“Không được.” Kỷ Hàn kinh hoàng nhìn công tắc của lò hỏa táng được gạt xuống.
“ Ha ha…” Trước khi ૮ɦếƭ có thể thấy được vẻ mặt hoảng loạn của cô cũng đủ để Dương Khắc An cảm thấy sung sướng, “A?!”
“Công tắc nguồn điện con đã dập xuống rồi, không ૮ɦếƭ người được.” Giọng nói ngây thơ của trẻ còn từ cửa vọng đến, Kỷ Duệ sau lưng vẫn còn mang theo cặp sách, hai tay khoanh trước *** , dựa vào cửa nhìn hai người đang đứng trong phòng đầy H**g phấn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc