Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 07

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Chu Huy à? Không phải
Trước đây, cuộc sống của một công tử nhà giàu như Thi Thanh Trạch với Kỷ Hàn vốn không liên quan gì đến nhau. Nhưng hơn một năm trước, Thi công tử bị một người yêu hắn thành cuồng biến thái theo dõi, vụ án này lại rơi vào tay cô, bởi vì thân phận đặc biệt của Thi công tử, vụ án không thể công khai nên làm cho việc điều tra cũng gặp không ít khó khăn, cuối cùng, nhờ Kỷ Hàn đóng vai thành người yêu hắn, ép hung thủ lộ diện.
Cũng từ lúc đó, nghiệt duyên của hai người bắt đầu, Thi công tử vẫn yêu người cùng giới, chẳng qua bây giờ có thêm một lựa chọn nữa, mà lựa chọn đấy tên là Kỷ Hàn.
“Tiểu Hàn Hàn ~” Lại một giọng nói mềm mại nũng nịu vang lên.
Kỷ Hàn khẽ Ϧóþ thái dương đang co giật, tình huống bên này của bọn họ đang thu hút không ít con mắt tò mò. Bình thường, dánh vẻ Thi Thanh Trạch cũng rất ổn, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp đi đến đâu gây chú ý đến đấy, hơn nữa một câu Tiểu Hàn Hàn lập tức làm bọn họ bị chú ý đến sôi trào.
Thế giới này làm sao vậy? Đàn ông chân chính đã ૮ɦếƭ hết rồi sao?
Một tên nhà giàu không não mới nổi Phong Thiếu Bạch cũng đủ làm cô thay đổi nhận thức về đàn ông rồi, giờ lại thêm một tên thân đàn ông mà tâm hồn phụ nữ Thi Thanh Trạch này, trực tiếp đem tam quan của cô phá hủy, khiến cô cảm thấy tuyệt vọng với đàn ông trong xã hội bây giờ, quả nhiên là chỉ có Duệ ca nhà cô mới là đàn ông đích thực
(Tam quan: Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan. Bạn nào muốn hiểu rõ thì tìm GG ca ca ạ :D )
“Thiếu gia, cũng sắp đến giờ rồi.” Quản gia đi phía sau Thi Thanh Trạch lễ phép cúi chào Kỷ Hàn, “Chúng ta nên đến sân bay thôi.” Bọn bọ vốn đang trên đường ra sân bay, nhưng Thi Thanh Trạch nhìn thấy xe của mẹ con nhà họ Kỷ nên lập tức bảo lái xe dừng lại vào đây tìm người.
Thi Thanh Trạch nhìn đồng hồ, đúng là cũng không còn sớm nữa: “Tiểu Hàn Hàn, người ta có việc phải đi trước, lúc nào về sẽ đến tìm em! Duệ ca, thay người ta chăm sóc Tiểu Hàn Hàn cẩn thận nha.” Nói xong còn lịch sự cúi người như một quý ông, khẽ hôn lên tay Kỷ Hàn. Hình ảnh này nếu xuất hiện trong phim thần tượng, tuyệt đối sẽ bắn nát tâm can của thiếu nữ. Nhưng với người phụ nữ thô lỗ như Kỷ Hàn, thì cô chỉ biết rút khăn ra lau sạch mu bàn tay, kèm thêm một câu: “Mau cút đi”, mà Thi công tử kia, lại một mực thích nhất giọng điệu này của cô.
“Tiểu Hàn Hàn, em thật bá đạo, người ta yêu em ૮ɦếƭ mất.” Trước khi đi hắn còn để lại cho cô một nụ hôn gió.
Cả người Kỷ Hàn run rẩy, nổi hết da gà, lúc quay đầu nhìn xem hắn đã đi chưa thì một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt cô: “Duệ ca, anh ăn xong thì về trước nhé, mẹ phải đi có việc!” Nói còn chưa xong thì người đã chạy ra khỏi quán ăn. Tình huống như thế này anh Duệ đã gặp qua nhiều lần nên không thể trách móc, lần này còn tốt chán, chứ năm cậu bốn tuổi, có một lần cũng Kỷ Hàn ăn cơm, mới ăn được một nửa thì cạnh quán ăn có người bị ςướק, cô vội buông bát đuổi theo, để cậu một mình ngồi lại quán cơm này, chuyện này không có gì là quan trọng, cái chính là cô còn chưa để lại tiền đã chạy mất, May mắn là anh Duệ cậu đây bình thường đều được người ta yêu mến, ông chủ cũng không hỏi gì, để cho hai mẹ con cậu ăn thiếu một bữa. Chẳng qua là lúc cậu đi, hai mắt ông chủ đồng cảm nhìn cậu nói một câu: “Đi theo mẹ kế vất vả lắm đúng không.”
Từ sau lần đó, Kỷ Duệ rút ra kinh nghiệm, trên người lúc nào cũng phải có một ít tiền, nhất là lúc cùng Kỷ Hàn ăn cơm. Nhìn xem, lại dùng đến rồi kìa! Kỷ Duệ trả tiền xong, lúc đi ra vừa kịp thấy Kỷ Hàn cùng một người đàn ông bước lên taxi, cậu nhíu mày, vẫy một chiếc taxi khác rồi đuổi theo.
“Không ngờ nhanh như thế mà đã gặp lại cô cảnh sát.” Chu Huy có vẻ lo lắng, ngồi một bên Kỷ Hàn, luống cuống đến mức tay cũng không biết để ở đâu, lúc thì để lên đầu gối, lúc thì để sát người, “Cảnh… cảnh sát Kỷ, cô ăn cơm chưa?”
“Ừ! Ăn rồi!” Kỷ Hàn nhìn túi đồ to để bên cạnh hắn, là nhà hàng đối diện quán ăn mà mẹ con cô vừa ăn: “Anh cũng thích đồ ăn ở đó sao. Tôi nhớ là bà chủ ở đó rất nhiệt tình.”
“À…” Chu Huy có chút kinh ngạc, gật đầu nói: “Cũng.. cũng không đến nỗi tệ, bà chủ ở đấy rất tốt.” Chu Huy cười nói: “Vừa rồi còn thêm cơm cho tôi. Sao cảnh sát Kỷ lại đến chỗ này? Đến điều tra sao?”
“Không, tôi đến bệnh viện thăm người sáng nay anh đâm trúng. Tìm cô ấy lấy khẩu cung.” Kỷ Hàn nói: “Vừa tiện thì đến đây ăn cơm chiều. Anh đi đâu sao? Buổi chiều không cần đi làm?”
Chu Huy cứng nhắc mấp máy miệng, nặn ra một nụ cười khó coi: “Chỗ chúng tôi, mấy năm nay làm ăn không tốt. Xảy ra việc hôm nay, nếu ông chủ biết tôi lén thiêu sống người kia, có lẽ tôi cũng không giữ nổi việc.”
Chu Huy làm ở lò hỏa táng Thanh Sơn, hai mươi mấy năm trước làm ăn rất tốt, nhưng mấy nam trở lại đây, bắt đầu khó khăn, lò hỏa táng này như miếng bánh ngọt bị chia năm xẻ bảy, Thanh Sơn cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Lò hỏa táng Thanh Sơn ở ngoại thành, mất khoảng hai giờ đi xe, bờ tường đã cũ, loang lổ vết rêu xanh, có vài cây đại thụ xanh tốt, che chắn hết ánh mặt trời vốn không mấy rực rỡ, làm cho người ở bên trong cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc Chu Huy và Kỷ Hàn đến nơi cũng đã hơn hai giờ chiều.

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Không có nhiều người ở đây.” Chu Huy nói, đưa Kỷ Hàn đến chỗ hắn làm việc: “Qua vài năm nữa, chắc có lẽ không còn ai đến Thanh Sơn.”
Tuy rằng chỗ này tiền lương không thấp, kiếm tiền của người ૮ɦếƭ luôn dễ dàng. Nhưng người Trung Quốc truyền thống luôn bài xích những người có liên quan đến người ૮ɦếƭ. Nhất là những người già lại càng không muốn gả con gái cho người làm nghề hỏa táng cho nên đến bây giờ Chu Huy vẫn chưa lập gia đình: “Đợi đến lúc không còn làm việc này nữa, tôi sẽ lấy vợ, sinh con.” Ánh mắt Chu Huy mang theo khát khao, sau đó thay đồng phục, gắn phù hiệu lên tay áo.
Kỷ Hàn nhìn vào căn phòng màu đen, bên trong giống như có một lò sắt dày: “Là cái đấy sao?” Lò hỏa táng gì đấy.
“Ừ!” Nhìn đến lò hỏa táng, sắc mặt Chu Huy có chút khác lạ, xoay người sang chỗ khác rót nước cho Kỷ Hàn: “Cảnh sát Kỷ, cô uống… uống nước đi.”
Kỷ Hàn đánh giá xung quanh: “Nơi này không có thiết bị theo dõi sao?”
“Làm ăn không tốt sao có tiền lắp đặt những thứ đó.” Chu Huy nói: “Hơn nữa, chỗ quỷ quái này cũng không có gì đáng giá, làm gì có trộm nào thèm đến đây trộm đồ.” Lò hỏa táng ngoài tro cốt và người ૮ɦếƭ thì còn có cái gì.
“Ừ ừ!” Kỷ Hàn gật đầu tự nhủ: “Vị trí thì hẻo lánh, bình thường ít có người đến, nhân viên thì thiếu, lại không có thiết bị giám sát… anh có biết năm đấy các bác sỹ kết luận vụ Dương Khắc An thế nào không?” Kỷ Hàn nhìn hắn nói: “Bọn họ cho rằng, Dương Khắc An bị tâm thần, không thể khống chế hành vi của bản thân, thậm chí không biết chính mình Gi*t người, cho nên Dương Khắc An không bị tử hình cho dù hắn đã Gi*t bảy người, hắn có thể sống, lại còn vượt ngục. Nhưng theo ý của tôi, Dương Khắc An không bị bênh, trái lại, hắn cực kỳ thông minh…” Kỷ Hàn nói ra nhìn nhận của mình đối với Dương Khắc An: “Thông minh đến mức biến thái.”
“A…” Chu Huy cúi đầu nhìn vạt áo của mình, khổ sở nói: “Tôi thiêu ૮ɦếƭ hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, phải làm thế nào bây giờ…”
Kỷ Hàn cầm cốc nước lên, uống một hớp nước, nhìn hắn ta hồi lâu rồi nở nụ cười: “Yên tâm đi. Nếu hắn ૮ɦếƭ thành quỷ, thì người đầu tiên hắn đến tìm phải là tôi, anh xem có đúng không Chu Huy? Không, tôi nên gọi anh là Dương Khắc An mới đúng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc