Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 05

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

BỊ TÔI CƯỠNG BỨC SAU ĐÓ QUĂNG ĐI.
Đoạn Khánh Nhiên liếc cô một cái:” Vụ án này là cậu điều tra sao?” Sau đó cô đem tình hình lúc đó nói qua một lượt:” Cái xe đó chắc chắn là chạy hướng về phía tôi” Tốt xấu gì cô cũng đã ở cục cảnh sát lăn lộn một vài năm, năng lực phán đoán vẫn có một ít:” Với tình huống đó hoàn toàn có thể tránh tai nạn xảy ra.”
Nhưng đối phương lại hướng về phía cô mà chạy đến.
Kỷ Hàn xác nhận lại một lần nữa cô không có bị thương rồi mới nói:”Tôi cũng vừa mới biết cô là bị cái kẻ xui xẻo kia đâm phải, nên đến đây xác nhận lại.” cô đem việc của Chu Huy nói qua cho Đoạn Khánh Nhiên. Vừa nói xong, Đoạn Khánh Nhiên chưa kịp có phản ứng gì thì Phong nhị thiếu đã nhảy dựng lên.
” Tôi không cần biết hắn ta gặp quỷ hay giả gặp quỷ, hắn dám ***ng vào vợ tôi, Phong Thiếu Bạch tôi sẽ……”
“Im ngay!” Đoạn Khánh Nhiên ngắt lời.
” Nhưng……” Phong nhị thiếu cảm thấy ấm ức mà ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đứng phía sau lưng vợ, mười phần thì cả mười phần giống một ông chồng nhỏ.
Đoạn Khánh Nhiên cười lạnh nói:” Làm nghề như chúng ta, nếu thực sự có quỷ, thì bọn cũng nên cảm tạ chúng ta thay bọn họ tìm ra hung thủ.” Cô từ trước đến nay không tin việc ma quỷ.
” Người ૮ɦếƭ là hết, ở trên thân thể người ૮ɦếƭ động dao động kéo có gì hay chứ….” Bên cạch truyền đến một giọng thì thầm:” Không bằng ngoan ngoãn ở nhà, anh nuôi em, không phải tốt hơn sao……?” Phong Nhị thiếu vẫn còn chưa buông tha cho ý tưởng ‘ Nuôi dưỡng bà xã’: bằng năng lực của anh bây giờ……”
” Im ngay” hai người phụ nữ đều trăm một lời, Phong nhị thiếu chỉ cảm thấy ủy khuất muốn đến góc tường ngồi cảm khái nữ quyền vùng dậy rồi, lại cảm thán nam quyền đã mất.
Đoạn Khánh Nhiên đứng lên nói:” Nếu theo như cậu nói, vậy Dương Khắc An đã bị ૮ɦếƭ cháy rồi.”
” Không phải tôi nói như vậy, mà là Chu Huy nói.” Hai người đồng thời nhìn nhau, đồng thời thấy tia cười lạnh trong mắt đối phương, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
“Theo như y học thì, giả ૮ɦếƭ so với giả quỷ cao cấp hơn rất nhiều.” Đoạn Khánh Nhiên kéo ông xã mình:” Cậu nên cẩn thân một chút, trước tiên tôi mang ‘hàng’ của mình mang về đã.”
” Ừm” Kỷ Hàn rời khỏi bệnh viện, nhân tiện bệnh viện cách trường tiểu học của Kỷ Duệ không xa lắm, xem thời gian cũng gần trưa rồi, liền quyết định đi tìm con trai ăn cơm trưa.
Năm ấy khi cô rời đi, cô nghĩ mình từ nay sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với anh ta nữa, nhưng lại không ngờ tới cô mang thai Kỷ Duệ. Nếu không phải có Kỷ Duệ làm bạn trong những năm qua, thì hiện tại chính cô cũng không biết mình sẽ biến thành bộ dạng như thế nào? Tuy Kỷ Duệ còn nhỏ nhưng nó chưa một lần hỏi về cha của mình, thường xuyên giống một người lớn quản cuộc sống của Kỷ Hàn cô, tình cảm mẹ con cô rất tốt, làm cho người ngoài cũng không hiểu.
“Duệ ca ——”
Những bà mẹ trong gia đình khác tuyện đối sẽ không một tay cầm xâu thịt, một tay cầm ly trà sữa, một chút cũng không có hình tượng người mẹ, mà là một người cuồng ăn cuồng uống.
Kỷ Duệ nhịn xuống kích động muốn quay về trường.
” Duệ Ca, mẹ tới tìm con để cùng nhau ăn cơm trưa ” Kỷ Hàn từ phía xa thấy bóng Kỷ Duệ thì lòng đầy tự hào, con trai của cô đúng là rất nổi bật mà. Nhìn xem, nhìn xem cái mặt kia, hình dáng kia, còn cả khí chất đó nữa đó là di truyền của cô đó.
“Kỉ Tiểu Hàn, con đã nói với mẹ rồi mà, đừng ăn quà vặt ở quán ven đường, đừng uống loại trà sữa ngọt này” Kỷ Duệ đi tới trước mặt cô cảm thấy rất bất dắc dĩ, Người phụ nữ này có chỗ nào giống một người mẹ có con chứ, nhìn xem khuôn mặt thì giống một nữ sinh viên, hành vi thì lại giống một nữ lưu manh. còn khí chất thì……Kỉ Tiểu Hàn có thứ đó sao?

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Những năm qua nếu không phải có con trai là mình đây, thì người phụ nữ này không biết sẽ biến thành như thế nào nữa? Thật khó để tưởng tượng.
Kỉ Tiểu Hàn cô may mắn nhất chính là sinh được cậu, một đứa con thiên tài, Kỷ Duệ nghĩ thầm.
” Duệ ca, con như vậy là không được?” Kỷ Hàn đặt tay lên vai con trai: “Con mới có mấy tuổi mà lại học mấy người già bắt đầu lo lắng linh tinh rồi, như thế sẽ không có nhiều kỉ niệm thơ ấu đâu.”
Kỷ Duệ ngoảnh mặt xem thường:” Thời thơ ấu của con nhất đinh là vào thời điểm sinh con ra đã không có rồi.” là người mẹ nào đã làm cho cậu thời thơ ấu lớn nhanh như thế.
“Duệ ca, cơm trưa con muốn ăn cái gì đây? Hôm nay mẹ mời con.” Kỷ Hàn ngượng ngùng chuyển đề tài: ” Muốn ăn cái gì cứ nói, đừng khách khí.”
Kỷ Duệ cũng không chọc cô nữa, nhìn mấy quán gần đây, chỉ vào một quán cơm nói:” Vậy thì ăn cái kia đi” Kỷ Hàn thích ăn cơm khô, nếu bắt cô ăn cháo thì lại la hét nói không đủ no.
“Duệ duệ!”
Một giọng nữ nhỏ nhẹ mảnh mai gọi lại hai mẹ con đang định đi đến quán cơm. Kỷ Hàn quay đầu lại nhìn, là một cô bé mặc đồng phục giống như Kỷ Duệ. Có một cô gái quần áo ngăn nắp gọn gàng đứng bên cạnh cô bé, xem ra đây là mẹ của cô bé kia, hai mẹ con đều là mỹ nhân xuất sắc.
Bạn học sao? Kỷ Hàn dùng ánh mắt hỏi con trai.
“Cô là…..mẹ của Kỷ Duệ?” người phụ nữ trẻ mở miêng nói, mắt lại không một chút không một chút khách khí soi mói ăn mặc của cô: quần bò+áo sơ mi thường+giầy thể thao= trang phục của người ngèo. Cô còn tưởng rằng Kỷ Duệ là thiếu gia nhà ai chứ.
” Cô thực tinh mắt, vừa nhìn đã biết Kỷ Duệ là con tôi.” Kỷ Hàn không nhìn sự khinh thường trong mắt kia, quay đầu đầy đắc ý mà nói với con:” Duệ Ca, mẹ đã nói con chính là di truyền nét đẹp của mẹ mà, con xem vị mỹ nhân này cũng nói như thế.”
Lời nói không nghiêm túc cưa Kỷ Hàn quả nhiên làm cho đối phương cau mày lại, trên mặt không che giấu được vẻ ghét bỏ, chỉ còn kém việc không mang khăn tay che mũi lại, để không hít cùng một bầu không khí với Kỷ Hàn.
Lại nữa rồi!
Kỉ Tiểu Hàn có một sở thích quái dị, đối phương càng ghét cô thì cô càng hăng hái hơn, Thật ra theo cách nói của Kỉ Tiểu Hàn thì cô ghét nhất loại người có được mấy đồng tiền dơ bẩn, mà cứ muốn tỏ rõ cho cả thế giới thấy là mình giàu có, mười thì có đến chín người là giả bộ, chỉ có một người là thật sự giàu có đó là Phong Thiếu Bạch.
“Người đẹp có muốn cùng mẹ con tôi đi ăn cơm không?” Kỷ Hàn thân thiện tiến bân người cô ta, hoàn toàn là một bộ dáng như lưu manh nhìn thấy người đẹp, chỉ kém không để lộ ra nụ cười ***:” Cô xem, con hai chúng ta là bạn học, nhà cô có cô bé đẹp như vậy, con trai tôi cũng không tồi, không chừng sau này chúng ta có thể trở thành thông gia nha.”
” Được, được….” Cô bé vừa nghe mình được ăn cơm với Kỷ Duệ cao hứng nhảy nhót không để ý đến mẹ mình ở bên cạnh mặt đen xì:” Duệ Duệ chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.”
Nhìn xem, một cô bé đáng yêu hồn nhiên, Kỷ Hàn nhìn con trai.
Nhiều chuyện! Kỷ Duệ quẳng cho cô ánh mắt xem thường, quay đầu hướng người phụ nữ tên Na Na nói vô cùng lễ phép:”Có thể được ăn cơm cùng một người đẹp như cô, là niềm vinh hạnh của cháu.” Được rồi, cậu thừa nhận cái sở thích vô cùng quái dị của Kỉ Tiểu Hàn là cậu dung túng mà ra. Ai bảo Kiểu Hàn là mẹ cậu, không dung túng mẹ thì dung túng ai?
Chậc!chậc! Cái đứa nhỏ nho nhã này là con cô sao? Rất giả dối đi! Kỉ Tiểu Hàn không một chút lưu tình trong long đem con trai mình giễu cợt.
Bị một cậu bé đẹp trai khen như thế, làm cho lòng người phụ nữ nở hoa, bỏ đi những ác cảm mà Kỉ Tiểu Hàn mang lại:” Kỷ Duệ cháu thật biết ăn nói.” sau đó hướng Tiểu Hàn nói:” Chồng của cô đâu? ” Sở dĩ cô ta hỏi như vậy bởi vì nhìn thấy Kỷ Duệ mật thân mang khí chất công tử nhà giàu, khẳng định cùng Kỷ Hàn không giống nhau, cũng chỉ có thể là ba của Kỷ Duệ giáo dục tốt.
” Chồng à…..” Kỷ Hàn nở nụ cười:” Bị tôi *** sau đó vứt đi rồi”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc