Mê Loạn Tình Dục - Chương 31

Tác giả: Hồ Tiên Tiểu Long Hồ

Ánh nắng rời đi, ánh đèn đêm rực rỡ đã lên. Trên đường mọi người cũng nhanh chóng di chuyển, không ai muốn phải đứng đợi trong cơn gió lạnh cả.
Vậy mà lại có một nữ nhân, ngồi ở ven đường giống như người điên, đầu tóc xốc xếch, áo choàng lông đẹp đẽ quý giá khoác lỏng lẻo trên người, thần sắc thơ thẩn.
Xa xa có một chiếc xe màu đen có rèm che đi đến bên cạnh nàng, mới thấy nàng động đậy một cái, mở cửa xe ngồi vào.
Nữ nhân này chính là Trình Tuyết người vừa thất hồn lạc phách rời khỏi công ty.
Vài đả kích mạnh khiến tinh thần của nàng đang ở trạng thái không được tốt lắm.
Ở trong gió lạnh mấy tiếng nàng tự mình không thể mở được xe đành nhờ Tiểu Vũ tình nhân của nàng tới đón nàng.
Ngoại trừ Tiểu Vũ nàng còn có thể tìm ai.
Xe chạy bình ổn ở trên đường, chờ đến đèn đỏ, Tiểu Vũ cầm tay trình Tuyết, nhìn Trình Tuyết khuôn mặt tiều tụy, chắc là ly hôn đi, nhiều năm vợ chồng như thế, ly hôn chắc chắn không thể nào vui vẻ được.
Tiểu Vũ mím môi đè xuống vui sướng trong lòng, quan tâm hỏi:" Trình tỷ"
Trình Tuyết từ trong hoảng hốt hoàn hồn lại, suy yếu đối với Tiểu Vũ cười yếu ớt:"Tôi không sao"
Chẳng qua là hai bàn tay trắng, Lý Thiên Hạo trước lúc rời đi để lại câu nói, muốn cùng nàng khởi tố ly hôn, trong tay hắn có chứng cớ tố mình ngoại tình, đó là bất lợi quá lớn, nàng rất có khả năng là cái gì cũng không chiếm được.
Đến ngày hôm nay nàng mới thấy được người đàn ông này thật tàn nhẫn cùng ngang ngược, hắn cái gì cũng có thể làm ra được.
Nàng bây giờ chỉ còn lại Tiểu Vũ, tiểu nam nhân ôn nhu thật tình đối xử tốt với mình.
Tiểu Vũ ra sức nắm tay nàng dành cho nàng sự âm thầm cổ vũ, đèn đỏ đã đổi thành xanh, xe chậm rãi khởi động rời đi.
Chiếc Mercedes này là lần trước Trình Tuyết mua cho hắn, Tiểu Vũ đắc ý nghĩ, Trình Tuyết sau khi ly hôn, nhất định sẽ đối với mình rất tốt, sẽ càng hào phóng hơn, hắn không khỏi nở nụ cười thật to. Tiểu Vũ lần thứ hai cấp tốc đè xuống ý muốn cười đắc ý sắp tràn ra khóe miệng.
Trình Tuyết ngồi bên cạnh cúi đầu suy nghĩ, không thấy được Tiểu Vũ đang sung sướng.
Nàng suy nghĩ một chút chuyện ly hôn này, Tiểu Vũ cũng coi như là người có liên quan, liền đem chuyện hôm nay trong công ty nói ra, khi nàng nói đến Lý Thiên Hạo có chứng cứ trong tay, xe vốn đang bình ổn rõ ràng run run, hơi không khống chế được đánh vào lề đường.
Trình Tuyết kinh hồn chưa kịp định thần lại, Tiểu Vũ đã trầm giọng hỏi:" Cho nên hắn nói là muốn khởi tố ly hôn?"
Kỳ thực không cần Trình Tuyết trả lời, sự thật đã rõ ràng a! Tiểu Vũ âm thầm phẫn nộ trong lòng, nữ nhân Trình Tuyết này thật ngu xuẩn, ở tình huống ban sáng coi như Lý Thiên Hạo có bằng chứng, chỉ cần sảng khoái kí tờ hiệp nghị kia, còn có thể lấy được mấy triệu, hiện tại tất cả đều không có gì.
Nếu khởi tố ly hôn Trình Tuyết nhất định là người tay trắng. Tiểu Vũ quay đầu nhìn Trình Tuyết dung hoa thất sắc bộ dáng tiều tụy, thật không biết làm cách nào để quăng nàng đây.
Trình Tuyết nhìn mắt Tiểu Vũ tối lại mờ mịt, cảm thấy Tiểu Vũ đang ghét bỏ, trách cứ nàng.
Thế nhưng....
Không có khả năng. Lời nói ngọt ngào của Tiểu Vũ vẫn còn rõ ràng bên tai, thế nào chỉ vì nàng ly hôn không đoạt được gì mà đối đãi với nàng như thế, nhất định là nàng nhìn lầm rồi
Trình Tuyết dời thân thể về phía trước dựa sát vào Tiểu Vũ, lo lắng mở miệng nói;"Không sao chứ, cho tôi xem...."
Phanh lại thật mạnh vừa rồi đuôi mắt nàng tựa hồ nhìn thấy tay Tiểu Vũ đập vào tay lái.
Tiểu Vũ theo phản xạ né tránh ᴆụng chạm của Trình Tuyết, bầu không khí trong xe trở nên lúng túng, hít vào một hơi thật sâu Tiểu Vũ mới nói:" Không có việc gì, chúng ta đi thôi" Trong giọng nói lộ ra một chút cứng nhắc.
Chuyện xảy ra đột ngột, kinh hỉ thay đổi thành kinh ngạc, rõ ràng trúng thưởng lại phát hiện đã qua hạn, ai có thể thản nhiên chấp nhận sự chênh lệch như vậy.
Trình Tuyết thấy Tiểu Vũ không muốn nhiều lời nên cũng im lặng trầm mặc. Xe lại tiếp tục chạy ở trên đường.
Một lúc sau Trình Tuyết kinh ngạc nhìn con đường phía trước, nghi vấn hỏi:" Tại sao không phải đi đường vào thành phố? Chúng ta không phải muốn đi khách sạn sao?"
Tiểu Vũ dừng xe lại, trả lời:" Ngày mai tôi có việc, chờ lúc tôi rảnh rỗi lại đến tìm chị" An ủi hôn lên gò má của Trình Tuyết, xoay người lái xe rời đi.
Trình Tuyết nhìn bóng lưng Tiểu Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không đuổi kịp, nội tâm của nàng không hề muốn trở về căn nhà lạnh như băng đó.
Trình Tuyết kéo áo choàng từ tiểu khu trở về nhà, đầu óc rối loạn.
Tiểu Vũ cấp tốc rời đi, ánh mắt lạnh lùng của Lý Thiên Hạo, còn có ánh mắt không cảm tình của Lý Kiều lúc bình thường thoáng hiện trong đầu nàng.
૮ɦếƭ lặng trở vờ phòng, Trình Tuyết nằm lên giường, thần kinh buộc chặt đau đớn, lập tức nằm mê man.
Sáng sớm ngày thứ tư
Trình Tuyết tối hôm qua đầu đau như sắp nứt ra mê man, cả đêm chưa uống một giọt nước nào, sau khi tỉnh dậy phát hiện cả người nàng nóng rực vô lực, ngay cả sức để rời giường cũng không có.
Thế nhưng nàng có thể tìm ai đến chăm sóc nàng đây, từ khi cha mẹ qua đời, nàng cùng anh chị ruột cũng không có qua lại, ở thành phố này, ngoại trừ Lý Thiên Hạo cùng Lý Kiều cũng chỉ còn lại tiểu tình nhân Tiểu Vũ.
Trình Tuyết lấy điện thoại gọi cho Tiểu Vũ, tiếng chuông reo hồi lâu mới có người bắt máy.
Tiểu Vũ hơi lộ ra thanh âm mệt mỏi:" Trình tỷ có chuyện gì sao?".
Nhất thời Trình Tuyết không xác định được giọng nói xa cách này có phải là Tiểu Vũ hay không, dừng lại một chút, giọng nói của nàng vì khô cạn mà khàn khàn:" Tôi bị bệnh....Cậu......"
Ở bên kia Tiểu Vũ nhanh chóng tiếp lời:" Bị bệnh thì đi bệnh viện, nhớ chú ý đến thân thể, Trình tỷ.....Tôi bên này còn có chút việc, rất bận rộn, chúng ta sẽ liên lạc sau đi."
"Chuyện này.....Cậu......" Trình Tuyết kinh nghi nhìn điện thoại bị ngắt, đây là tiểu nam sinh ôn nhu săn sóc kia sao? Dứt khoát cự tuyệt mình, sao hắn dám!
Trình Tuyết cắn răng nghiến lợi siết chặt điện thoại, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc lâu, rồi xuống lầu tìm thuốc giảm đau, uống vào.
Lại tắm rửa một chút, thay đổi y phục đi ra ngoài.
Vừa rồi luật sư của Lý Thiên Hạo đã liên hệ với nàng, Lý Thiên Hạo đưa ra một hiệp nghị mới còn nói là cho nàng một cơ hội cuối cùng.
Thật là buồn cười, giống như là bố thí cho nàng.
Trình Tuyết không còn cách nào khác chống thân thể bệnh tật đi tới sở Luật sư, cầm tờ hiệp nghị kia lên xem xét, luật sư cũng rất tôn trọng nàng, sau cùng chỉ nhắc nhở nàng tính nhẫn nại của Lý tiên sinh không nhiều lắm.
Trình Tuyết lấy một con xe khác đi đến công ty của Tiểu Vũ, chuẩn bị đón hắn tan làm.
Mấy tháng qua, Tiểu Vũ thăng chức, thoát khỏi phòng tiêu thụ tiền, chuyển đến tổng bộ công tác. Trình Tuyết đương nhiên cũng thích nam sinh có thực lực.
Từng giây từng phút trôi qua sau hai giờ, Trình Tuyết bỗng nhiên thấy Tiểu Vũ xuất hiện ở đại sảnh. Tiểu Vũ đang từ trên xe bước xuống, trên xe còn có một người nữ nhân.
Trình Tuyết xuống xe chuẩn bị gọi hắn.
Đứng ở bên kia Tiểu Vũ không nhìn thấy Trình Tuyết vội vàng lấy lòng kim chủ mới. Hai người mới từ khách sạn đi ăn một bữa trưa sa hoa.
Bằng kinh nghiệm phục vụ kim chủ của mình, vị kim chủ mới này hào phóng quang thẻ cho hắn, cho nên hắn khom lưng cúi đầu hôn môi kim chủ mới làm nàng ta mặt mày rạng rỡ rời đi.
Tiểu Vũ buông xuống vẫy tay chào tạm biệt, xoay người đi vào tòa cao ốc, phía trước có một bóng người đang cản đường của hắn.
Ngẩng đầu vừa thấy là Trình Tuyết liền cuống quýt nắm lấy nàng nhanh chóng giải thích: "Trình tỷ, hãy nghe tôi nói,...tôi....."
Trình Tuyết giận dữ châm chọc cười nhạo nói:"Không cần giải thích, cậu là loại người nào tôi biết rất rõ!" Hai tay siết chặt quả đấm lại tiết lộ nội tâm của nàng.
Tiểu Vũ nghe thấy thế cười nhạo, nội tâm cực kì khó chịu, thầm nghĩ, chẳng phải ngươi lúc ở trên giường dưới người tôi cầu xin tha thứ, dù có tiền đi nữa cũng không thể hơn điều này, huống chi Trình Tuyết bây giờ chẳng còn gì trong tay.
" Chị thấy sự thật thì thế nào" Tiểu Vũ cười nói tiếp:" Chị không phải lúc đó thích tôi như vậy sao, chị cho rằng mình còn là tổng tài phu nhân à, nhìn lại hình dạng như quỷ của mình đi, tôi đều không chịu nổi rồi!"
Trình Tuyết vì bị bệnh nên ra ngoài nào có tâm tư trang điểm tỉ mỉ, cũng chỉ có đánh chút phấn.
Giờ phút này, da thịt thô ráp hoàn toàn lộ ra hoàn toàn đã không còn vẻ đoan chính trang nhã nữa. nàng hoàn toàn không đoán được hóa ra trong lòng Tiểu Vũ lại nghĩ nàng như vậy.
Sắc mặt châm chọc tựa như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của nàng.
Tiểu Vũ cũng mặc kệ nàng thoải mái hay không thoải mái, hắn thư thái nói nghiêng người sang định rời đi, không ngờ Trình Tuyết nắm lấy âu phục, không chịu buông tha rống to:" Cậu....Sao cậu có thể như vậy! Tôi đối với cậu không tốt sao? Ngươi tên khốn nạn này Vương bát đản!"
Nàng thế mà lại tin người như vậy, làm tổn hại hạnh phúc vốn có của mình, nếu không phải hắn, Lý Thiên Hạo cũng không có lý do cùng nàng ly hôn.
Bây giờ đang lúc nghỉ trưa, người đi lại không ít, dần dần đã có vài người đến vây xem.
Nhiều ánh mắt nhìn khiến Tiểu Vũ vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng sức đẩy Trình Tuyết ra, "Đủ rồi,người đàn bà điên này! Có rất nhiều người đối tốt với tôi, chị lại không có tiền, đừng có mà đùa giỡn! Hừ!"
Dứt lời liền nhanh chóng rời bỏ Trình Tuyết, biến mất ở trong thang máy.
Lưu lại Trình Tuyết ngồi than thở, không có trò hay để nhìn, mọi người cũng giải tán đi.
Lời nói thật của hắn không ngừng lặp lại trong đầu Trình Tuyết, hắn nói nàng không có tiền, cho nên hắn không muốn đi theo nàng, suy cho cùng tất cả cũng chỉ vì tiền, lý lời nói ngon ngọt ôn hòa che đậy bộ mặt xấu xí mục nát,
"Ha ha....." Trình Tuyết đầu óc choáng váng hoa mắt lung lay cuối cùng cũng đứng lên, mặc kệ quần áo bị vũng nước trên mặt đất làm ướt, ngồi lên xe.
Nàng lái xe đi lung tung không có mục đích, rốt cuộc đi tới công ty Lý Thiên Hạo.
Ánh mắt Trình Tuyết bị thân thể nóng rực làm cho mù mịt, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ đứng trước tòa cao ốc.
Một chiếc xe ở nhà xe bên cạnh đi tới, trong nháy dường như mắt thắp sáng ánh mắt của nàng.
Trình Tuyết đè xuống kích động, lí xe đuổi theo chiếc Maybach. Trên đường xe giờ tan tầm xe cộ đã dần nhiều lên.
Trình Tuyết thật vất vả mới theo kịp xe Lý Thiên Hạo, giảm chậm tốc độ, trước mắt là tòa nhà mới xây cao cấp ở tiểu khu, an ninh nghiêm ngặt, Trình Tuyết nhìn Lý Thiên Hạo cà thẻ lái xe vào tiểu khu, không nghĩ ra phương pháp tiến vào.
Không còn cách nào khác Trình Tuyết liền đứng ở tòa nhà đối diện, chờ Lý Thiên Hạo đi ra.
Trong lòng nàng dù đã rõ ràng, bên trong là nhà mới của Lý Thiên Hạo cùng Lý Kiều, nhưng nàng vẫn không ngừng muốn gặp hắn để an ủi trái tim đau đớn của nàng.
Nàng nguyện ý tha thứ chuyện của hắn và Lý Kiều, chỉ cần trở về như lúc trước, coi như hắn không thương nàng cũng không sao, chỉ cần hắn không rời bỏ nàng, nhiều năm chống đỡ sinh hoạt của nàng, là trụ cột tinh thần vững trãi của nàng như trước thật tốt, cái gì cũng đều có thể.
Thân thể Trình Tuyết hơi nóng, vốn cố gắng nhịn để không rơi lệ, nhưng lúc này đau nhức lại xông lên đầu, nước mắt lại trào ra.
Sắc trời dần tối, Lý Văn Hạo lái xe ra, Trình Tuyết vui vẻ đi theo, không còn đi theo từ đằng xa nàng muốn đuổi kịp Lý Thiên Hạo, vãn hồi hắn, hắn thấy được thành ý của mình nhất định sẽ tiếp nhận
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc