Mẹ Kế Zombie - Chương 30

Tác giả: Tổng Công Đại Nhân

Vương Hiểu Thư bị lời nói của hắn lấy lòng, hắn nói như vậy không phải là đang ghen sao? Ghen thì phải là để ý cô rồi.
Vì thế, cô vui vẻ nở nụ cười, hạnh phúc ôm eo Z, vùi đầu vào trong иgự¢ hắn, cố ý kéo dài giọng hỏi: "Sao viên đạn lại không đủ dùng a?"
Z hơi sững sờ, đột nhiên híp mắt cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong vô cùng xinh đẹp: "Em nói xem?"
Vương Hiểu Thư cọ cọ trong lòng hắn: "Cái giường này quá nhỏ, chỉ đủ cho anh nằm."
Z ôm cô, cánh môi mỏng dán vào vành tai cô: "Có chiếc giường lớn ở phòng điều khiển."
"Không cần." Vương Hiểu Thư cố nhịn cảm giác tê dại bên tai, nắm tay hắn, kéo hắn tới cạnh giường giải phẫu, ánh mắt mơ màng nói, "Ngay tại đây."
Z hừ nhẹ một tiếng nói: "Em sẽ không có chủ ý xấu gì chứ?"
Vương Hiểu Thư thề thốt phủ nhận: "Đương nhiên là không! Em là cô gái có trái tim cao đẹp." Cô kéo tay hắn đặt tại trước иgự¢, hất cằm giả ngu nói, "Không tin anh sờ."
Ánh mắt Z lóe lên, híp mắt nhìn cô chằm chằm, tia máu đỏ trong mắt đã biến mất không ít sau khi uống thuốc tạm hoãn, hắn vô cùng xấu xa nói: "Thật có lỗi, thái bình [1], sờ không thấy."
[1] иgự¢ phẳng.
Vuơng Hiểu Thư hô hấp cứng lại, người này ngoài miệng chê bai nhưng cái tay lại không chịu thua, hai ngón tay nhẹ nhàng khảy lộng đầu иgự¢ của cô, mặt cô đỏ lên, nâng tay trực tiếp còng tay hắn lại: "Trước đây anh cũng làm vậy với em." Cô dùng giọng trả thù nói, "Lần này cho anh nếm thử tư vị bị người ép buộc."
Cô không còng vào cổ tay của cả hai người giống như hắn, mà là còng hết vào cổ tay hắn, tuy rằng cổ tay hắn bị thương, nhưng chỉ cần hắn không động đậy, hẳn là không có việc gì, dù sao. . . Thời gian cũng không quá dài.
Vương Hiểu Thư đi từ phía sau Z đến trước mặt hắn, từ đầu tới cuối hắn đều không phản kháng, thuận theo để cô muốn làm gì thì làm, ánh mắt hắn nhìn cô vô cùng hòa ái, nhưng nụ cười lại đầy trào phúng, hắn thậm chí còn chế giễu: "Mạnh miệng ai cũng nói được, nhưng mỗi lần kết thúc em đều không còn sức lực."
". . . . ." Vương Hiểu Thư bị nghẹn lời, chần chừ một lúc lâu mới nói, "Lần này sẽ không."
"Phải không?" Z khinh thường cười nhạo một tiếng, nghiêng người ngồi trên giường phẫu thuật, quơ quơ cổ tay bị còng lại nói, "Em còng anh như vậy, anh phải nằm như thế nào?"
Vương Hiểu Thư nhìn một chút, cũng đúng, như vậy hắn chỉ có thể đặt tay ở dưới thân, phỏng chừng rất khó chịu, cô lấy ra chìa khóa treo trên cổ, chuyển tới phía sau hắn, còng tay ở phía trước, sau đó nhét chìa khóa vào trong áo sơ mi, vừa lòng vỗ vỗ tay: "Hiện tại có thể rồi." Cô hung tợn đẩy hắn ngã xuống giường phẫu thuật, hai tay chống ở hai bên, giạng chân ngồi trên eo hắn, cười lạnh, "Lần này cho anh cảm thụ một chút, cảm giác vô năng vô lực không biết làm sao và không có cách nào nhìn thẳng."
Ừm, biết chìa khóa ở đâu, Z bình tĩnh nói: "Nhìn thấy thứ mình thích thì phải đoạt làm của riêng ngay từ đầu, nếu không đợi đến khi ăn không được lại ra tay thì không phải rất ngu xuẩn sao, ai đều đoán không được một giây sau sẽ có chuyện gì xảy ra, quan trọng là không hối hận vì hành vi của mình." Hắn rũ mắt nhìn Vương Hiểu Thư đang ra sức cởi thắt lưng của hắn, bất đắc dĩ hỏi, "Vậy còn em? Em từng hối hận sao?"
Vương Hiểu Thư không ngẩng đầu, nói thẳng: "Đương nhiên, em rất hối hận."
". . . . ." Z biến sắc, hơi nâng người lên như muốn đẩy cô ra, Vương Hiểu Thư hung hăng đè tay hắn lại, trực tiếp hôn lên môi hắn, cạy mở cánh môi, đảo lưỡi qua hàm răng, dường như có thể nếm được mùi máu tươi và hương thuốc nhàn nhạt.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hưng phấn, hôn hôn rồi trực tiếp ghé vào trên người Z, hai tay khoát lên vòng иgự¢ với đường cong duyên dáng của hắn, cởi bỏ khuy áo, học theo hắn lấy hai ngón tay kẹp lấy đầu иgự¢ của hắn, từ yết hầu của hắn phát ra một tiếng kêu rên, bàn tay phía dưới giật giật, giống như muốn phản kháng, Vương Hiểu Thư lập tức đè nặng hơn.
Cô tranh thủ thở dốc một chút, cười lạnh nói: "Em hối hận lúc trước vì sao không dũng cảm hơn một chút, lãng phí nhiều thời gian như vậy. Hơn nữa, em khuyên anh đừng có phản kháng, hôm nay anh phải thua tại đây, làm gì cũng không có tác dụng đâu."
Vương Hiểu Thư âu yếm xoa mặt hắn, ánh mắt si mê nhìn khuôn mặt tuấn tú nho nhã, không nói đến việc đôi mắt sâu của hắn mê người đến thế nào, chỉ cần với khuôn mặt này đã khiến cho người khác không kháng cự được, lại càng không nói đến khóe miệng xấu xa đang nhếch lên, nói những lời độc miệng, câu nói nam không xấu nữ không thương lại một lần nữa được chứng thực.
"Thực ra em cũng không biết mình muốn làm thế nào." Vương Hiểu Thư cười vô cùng ngọt ngào mà không hề ngại ngùng, nhưng nụ cười ngọt ngào bỗng biến thành nụ cười tà ác trong phút chốc, Z nhìn mà ngây người, chỉ nghe cô khẽ nói, "Nhưng em đã quyết định dùng hết tất cả những gì mà mình biết trên người anh."
"Tất cả. . . Những gì em biết?" Z vô cùng mờ mịt nhìn cô, bỗng nhiên có chút hối hận vì thuận theo cô, nhưng càng nhiều là sự chờ mong một cách biến thái.
Vương Hiểu Thư không nhiều lời nữa, nhìn tay bị còng của hắn, cô bỗng phân vân nên ϲởí áօ sơ mi như thế nào, cô lo lắng nhỡ cởi ra thì hắn sẽ phản kháng, cho nên nghĩ một lát rồi trực tiếp lấy kéo cắt áo sơ mi của hắn. . .
Z cứng lưỡi nhìn, sau một lúc lâu mới nói: "Đây là chiếc áo sơ mi mà anh thích nhất."
"Không sao cả, em sẽ mua cái mới cho anh." Cô nói xong bỗng thấy không đúng, vội vàng sửa miệng, "Ừm đúng rồi, đã không có cửa hàng, vậy sau này em sẽ may cái mới cho anh." Cô hứa suông, không đỏ mặt chút nào, cởi thắt lưng của hắn rồi ૮ởเ φµầɳ dài và nội y, trong thời khắc cô làm chủ này thì sự ngượng ngùng giảm đi rất nhiều, ngược lại là Z, vẻ mặt mất tự nhiên.
"Được rồi." Z nghiêm túc nói, "Đừng nghịch." Giọng nói của hắn hơi khàn khàn.
Vương Hiểu Thư cầm lấy chỗ mẫn cảm, bật cười nói: "Thân thể của anh cũng không nghĩ như vậy a."
". . . . ."
"Thứ này thật vô dụng, mỗi lần chạm vào nó, nó đã tước νũ кнí đầu hàng rồi." Cô cười tủm tỉm xoa hạ thân của hắn, hắn híp mắt nhìn hai giây, nhanh chóng rời mắt nhìn trần nhà, lát sau trực tiếp nhắm nghiền mắt, có một loại xúc động đến mức tai cũng sắp dựng lên trên.
"Hiện tại anh đã biết trước đây anh làm vậy với em khiến em bất đắc dĩ đến mức nào chưa." Vương Hiểu Thư hơi cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm nơi đó của Z, hầu kết của Z chuyển động, một tiếng ՐêՈ Րỉ đè nén phát ra, hắn muốn ngồi dậy, lại bị cô ấn xuống, mặt ngoài có vẻ vô cùng mất hứng, nhưng hành động thì vẫn tiếp tục.
"Chơi với em đi." Vương Hiểu Thư cố ý kéo dài giọng làm nũng, "Chỉ cần anh để em thử xem, về sau anh muốn chơi cái gì cũng được nha."
Z mở mắt bất đắc dĩ nhìn cô, nhíu mày: "Màu lưỡi của em khác thường, nhiệt độ cơ thể lại quá cao, đừng làm loạn."
Vương Hiểu Thư cũng không phủ nhận, nói thẳng: "Anh nói đúng rồi, hiện tại em dục hỏa công tâm." Cô không nói hai lời, cúi đầu ngậm chặt nơi đó, lộ ra một nụ cười vô cùng ngây ngốc, vừa lòng nhìn mặt nạ lạnh nhạt của hắn dần bị cô phá vỡ, nhớ lại những tri thức lúc trước, vào sâu ra cạn thực nghiệm trên người hắn, thành công hầu hạ khiến tên quỷ súc với "năng lực" vô cùng trác tuyệt phải đầu hàng, hổ thẹn lườm cô, triệt để vừa khát vọng cô lại vừa nổi nóng.
"Vương Hiểu Thư." Z cắn răng gằn từng chữ, "Em nghĩ rằng anh thật sự không đẩy em ra sao? Da mặt đừng quá dày, anh. . ."
"Em không biết xấu hổ rồi." Vương Hiểu Thư thở hổn hển buông hắn ra, chất lỏng trắng ở khóe miệng làm biểu cảm của cô có phần mờ mịt, cô lau quệt chất lỏng khả nghi trên mũi, lẩm bẩm nói, "Em có thể tiếp tục sao?"
Z bị câu hỏi của cô làm sửng sốt, bộ dạng nàng của cô làm thứ vừa bình ổn của hắn lại bắt đầu ngẩng lên, hắn triệt để ngây dại, mờ mịt nằm im, hai tay đặt trên đỉnh đầu, bộ dáng mặc người xâm lược như đang nói: mời ngài vui vẻ.
Vương Hiểu Thư hít vào một hơi, hương vị trong miệng làm đầu óc và thân thể cô thật nóng, cô nửa quỳ ૮ởเ φµầɳ lót, tư thế không được tự nhiên lại quyến rũ vô cùng hấp dẫn, hắn nhìn về phía cô, thấy cô cầm chỗ đó của hắn rồi từ từ ngồi xuống, con đường ướƭ áƭ và Dụς ∀ọηg dâng trào kết hợp trong nháy mắt, hai người đều thỏa mãn thở hắt ra.
"Thích em sao?" Vương Hiểu Thư chống hai tay bên tai hắn, hạ thân nâng lên rồi hạ xuống, thường thường xoa mặt hắn, lau quệt mồ hôi mỏng manh trên trán hắn, "Anh thả lỏng một chút, sao lại khẩn trương như vậy, đừng nhúc nhích phía dưới, như vậy làm em rất khó chịu."
Z lườm cô, bị cô giày vò đến mức gân xanh trên trán hiện lên: "Thế nào, em không vui sao?"
"Ưm. . . Ha. . . Là em hỏi trước!" Cô nhíu mày, biểu cảm khốn khổ lại thoải mái, "Nhưng mà em có thể trả lời trước. . . A. . . Đừng có làm vậy lúc em đang nói chuyện. . . A. . ." Cô vô lực ghé vào người hắn, động tác trái quy tắc của hắn làm cô rất mất hứng, cắn môi ngồi thẳng lên đè trên người hắn, động tác nhanh hơn giống như đang thi đấu, chỉ chốc lát liền đổ mồ hôi đầm đìa, áo sơ mi cũng dính vào người.
Z khàn giọng nói: "ϲởí áօ đi."
Vương Hiểu Thư thuận theo cởi khuy áo, cởi hai cái thì ngại phiền, trực tiếp chui qua, vô cùng tự giác ϲởí áօ иgự¢, bầu иgự¢ lên xuống theo động tác của cô, chìa khóa treo trên cổ cũng đong đưa, thường thường đánh vào da thịt mềm mại trắng nõn của cô, Z nhìn vậy, không nhịn được duỗi hai tay đến trước иgự¢ cô, động tác tuy bị còng tay hạn chế, nhưng vẫn có thể chơi đùa vỗ về nơi mềm mại.
Không biết màn ái muội thậm chí có phần phóng đãng này kết thúc khi nào, Vương Hiểu Thư chỉ nhớ sau đó Z trực tiếp túm lấy chìa khóa còng tay, cởi ra trói buộc, xoay người đè cô xuống, làm lại một lần những chuyện cô thí nghiệm trên người hắn, bao gồm nơi tư mật của phái nữ, hắn cũng dùng chỗ mềm mại nhất phục vụ cho cô.
Kết quả, Z cười nhạo ôm cô, cô ghé vào trong lòng hắn, hai người nằm trên chiếc giường đơn chật hẹp, cô nghe thấy hắn khinh thường nói: "Biết không? Vô dụng nhất không phải nó." Hắn có ngụ ý nhìn nơi ái ân phía dưới của hai người, thản nhiên nói, "Là em."
". . . . ." Hu hu hu hu hu hu!!
Kết quả của việc làm quá nhiều chuyện tiêu hao thể lực chính là khi Vương Hiểu Thư tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau rồi.
Cô chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường lớn trong buồng điều khiển, trong khoang không bật đèn, đen kịt, thời tiết bên ngoài cũng rất xấu, phía trước có cửa sổ lớn có thể nhìn ra bên ngoài, trong khoang không có người điều khiển, ngoài cô ra chỉ có bầu trời và mây đen, cô cảm thấy căng thẳng, không hiểu sao có phần hốt hoảng, xuống giường rời khỏi nơi này, lúc bước xuống thì mắt bỗng tối sầm suýt nữa té ngã.
Cô cảm giác tầm mắt vô cùng mơ hồ, rất khó nhìn rõ.
Sao lại thế này?
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nâng tay quơ quơ trước mắt, bóng dáng thật mơ hồ, ngoại trừ màu da thật nhạt thì hoàn toàn không thấy rõ.
. . . Đây. . . Đây là có chuyện gì?
Vương Hiểu Thư không từ bỏ nâng tay tìm kiếm phía trước, mò mẫn tiến lên, trong lúc đó va vào vài thứ, không biết là thứ gì rơi xuống đất phát ra tiếng động rất lớn, cô cảm giác hốc mắc chua xót, kích động muốn khóc.
"Z!!" Cô lớn tiếng gọi tên Z, vừa gọi xong trước mắt bỗng sáng ngời, cô mờ mịt nhìn qua, hình ảnh dần dần rõ ràng, đèn buồng điều khiển được bật lên, Z mặc áo sơ mi và quần tây đi về phía cô, giữ chặt tay cô, nhíu mày hỏi, "Làm sao vậy?"
Vương Hiểu Thư chớp mắt mấy cái, mở to mắt nhìn hắn, thật lâu sau mới xác định mình thật sự thấy hắn, cô ngây ngốc nhìn xung quanh, ghế dựa đổ xuống đất ở cách đó không xa, vừa rồi cô ᴆụng phải nó.
"Em. . ." Cô nhìn về phía đèn, lẩm bẩm nói, "Vừa rồi đột nhiên em không nhìn thấy gì cả, khi anh đến thì mới thấy. . ."
"Nhìn không thấy?" Z nhếch mày, sắc mặt cũng không dễ nhìn, trên mặt có vẻ mỏi mệt không dễ nhận ra, hắn suy tư một lát rồi nói, "Hiện tại anh để người máy hạ cánh, em đừng hoảng sợ, nói kỹ càng chuyện xảy ra với anh."
Vương Hiểu Thư gật đầu liên tục, đi theo hắn trở lại buồng điều khiển, ngồi xuống giường, nhìn hắn thao tác, có ánh sáng nên xung quanh đều rõ ràng, nhưng không có ánh sáng lại rất khó nhìn rõ, trước kia thị lực của cô rất tốt, điều này làm cô không khỏi bất an, vì thế chờ Z đặt lộ trình xong đến bên cạnh cô, cô liền nói tất cả mọi chuyện cho hắn.
"Chính là như vậy." Cô xoa xoa thái dương, "Em không phải. . . Bị bệnh gì chứ?"
Z nghe cô nói xong liền nhẹ nhàng thở ra, vẻ nghiêm túc lúc trước không thấy nữa, nhếch miệng khẽ nói: "Không thấy rõ hẳn là bị bệnh quáng gà." Hắn nhếch cằm, hai chân bắt chéo, "Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh có thể chữa khỏi cho em nhanh thôi."
". . . Phải không?" Cô rất muốn nói cho dù hắn không nói như vậy cô cũng sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, nhưng mà, "Vì sao em lại có bệnh này?" Cô rất khó hiểu nhíu mày lại.
"Có lẽ là do ăn uống, vấn đề không lớn." Hai ngón tay Z khép lại cọ vào trán cô, "Em nghỉ ngơi tiếp đi, anh bật đèn ngủ cho em."
Vương Hiểu Thư gật đầu, hắn đứng dậy đi đến đầu giường mở đèn ngủ trên tủ bên cạnh giúp cô, sau đó tắt đèn điện sáng như ban ngày trong buồng điều khiển đi, ánh sáng trước mắt lại trở nên mỏng manh, cảm giác bất an của Vương Hiểu Thư lại dấy lên.
Cô muốn hắn ngồi ở đây với cô, nhưng cô còn chưa kịp nói, hắn đã đi: "Anh đến phòng làm việc tiếp tục nghiên cứu thuốc giải độc, em ngủ tiếp một hồi, khi nào hạ cánh sẽ gọi em."
Vương Hiểu Thư nuốt lại lời muốn nói, gật đầu: "Ừm."
Z đi rồi, Vương Hiểu Thư híp mắt nằm trên giường, hai tay gối lên đầu, thế nào cũng không ngủ được.
Cô nhìn sắc trời âm u bên ngoài, cũng cảm thấy tâm tình ngày càng âm trầm, không đến nửa giờ sau, cô thật sự không nằm được nữa, dựa vào ánh sáng của đèn ngủ mở ra đèn lớn, đẩy cửa đi tới phòng làm việc.
Bước chân của Vương Hiểu Thư rất nhẹ, cô sợ sẽ quấy rầy Z, cho nên mỗi một bước cô đều đi thật cẩn thận, bao gồm đẩy ra cửa phòng.
Z hẳn là cả thể xác và tinh thần đều đặt trên việc nghiên cứu thuốc giải độc, cũng không nhận thấy cô tới gần, hai tay hắn chống đầu dựa vào trên ghế, thoạt nhìn thật không tập trung, ngẩn người nhìn chằm chằm kính hiển vi. . . Hả? Ngẩn người?
Vương Hiểu Thư cẩn thận nhìn hắn, ánh mắt hắn quả thật không có tiêu cự, thật sự đang ngẩn người, chỉ ngẩn người mà thôi.
Kỳ quái, không phải hắn thích nhất nghiên cứu sao, tại sao lại phát ngốc?
Cô lặng lẽ tới gần hắn, kiễng chân lên nhìn về phía kính hiển vi, phát hiện phía dưới kính hiển vi vốn không có lát cắt.
. . . Đây là có chuyện gì? Tại sao ngủ một giấc thức dậy đều cảm thấy mọi chuyện thật kỳ quái?
"Z?" Vương Hiểu Thư khẽ gọi hắn một tiếng, nhưng tuy cô đã cố sức hạ giọng, đối phương vẫn bị cô dọa đến.
Cả người Z lùi về phía sau, quay đầu sắc bén nhìn cô, buột miệng nói: "Ai cho em đi vào?"
Z rất ít khi dùng giọng điệu nặng như vậy khi nói chuyện với Vương Hiểu Thư, phần lớn tình huống đều là hành vi quái gở, giọng điệu phiền chán và chán ghét như thế là lần đầu tiên cô nghe được, cô không khỏi ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào.
Z nói dứt lời liền nhu thái dương, rất nhanh khôi phục bình thường, che mặt thở dài, khuôn mặt không đeo kính trông gần gũi hơn: "Thật có lỗi, vừa rồi anh đang nghĩ đến một việc, nhất thời thất thần. . ."
"Không sao." Vương Hiểu Thư ngắt lời hắn, "Là em không đúng, em hẳn là gõ cửa rồi vào."
Z há miệng, dường như muốn giải thích, nhưng lại không biết nói như thế nào, đúng lúc này Megatron nhắc nhở: "Tiên sinh, đã đến đích, ngài có thể tùy thời hạ cánh."
Z thản nhiên nói: "Hạ cánh đi." Hắn nói xong liền đứng dậy cầm tay Vương Hiểu Thư đi ra khỏi phòng, cũng không giải thích vừa rồi rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì, hoặc là đã xảy ra chuyện gì, chỉ lôi kéo cô về buồng điều khiển, ngồi ở ghế lái giúp cô thắt dây an toàn, "Ngồi yên đừng nhúc nhích."
Vương Hiểu Thư im lặng nghe theo, hai tay nắm lấy dây an toàn đặc chế, thứ này khi vuốt lên cảm thấy tốt hơn ở trên xe rất nhiều, xem ra thiết bị của Megatron đều là tốt nhất. . . Nhưng mà Z chế tác nó lúc nào? Lại là từ đâu lấy được nhiều nguyên liệu như vậy?
Vương Hiểu Thư có rất nhiều thắc mắc, nhưng cô không nói ra, việc này giống như trong lòng Z đè nén rất nhiều nhưng cũng không nói cho cô, hai người thật ăn ý giấu kín những việc phiền não xuống đáy lòng, cũng không muốn mang đến phiền toái cho đối phương, nhưng bọn họ không biết, vấn đề thường xảy ra giữa hai người, tất cả đều vì khai thông không đúng cách mà sinh ra hiểu lầm.
Megatron đáp xuống một mảnh đất trống trải quen thuộc, Vương Hiểu Thư đi xuống liền phát hiện, nơi này thuộc về Nguyên Tử.
Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất, cảm giác rời đi rồi trở về nơi này thật kì diệu, nhưng thật ra, người nên chú ý nguy hiểm rõ ràng không phải là Z và Vương Hiểu Thư, mà là nhóm người còn sống sót.
Vương Hiểu Thư đi theo Z im lặng không nói, hắn cũng không để Megatron trực tiếp đưa bọn họ vào Nguyên Tử, cô rất tò mò, nhưng rất nhanh cô đã hiểu ra.
Quân nhân đều nhịp mặc đồng phục, trên tay áo cò phù hiệu viết chữ Z, tất cả đều là binh lính Nguyên Tử trước kia. Bọn họ xếp thành hai hàng rất dài nghênh đón cô và Z, dẫn đầu là thuộc hạ trước kia của Tiêu Trà, là một binh lính tinh anh.
"Trương tiên sinh, vừa rồi chúng ta nhận được tín hiệu của ngài, liền chờ ở trong này." Hắn lấy ra một cái ô, "Tuy rằng trời còn chưa đổ mưa, nhưng thời tiết không tốt lắm nên chuẩn bị ô cho ngài, xe ở phía trước."
Z vô cùng hờ hững đẩy chiếc ô mà hắn đưa qua: "Vài bước đường mà thôi." Hắn không nhiều lời, trực tiếp lướt qua binh lính đi về phía xe quân đội.
Vương Hiểu Thư nhìn bóng lưng hắn, chậm rãi đi theo sau, cùng hắn ngồi lên phía sau xe, chờ cửa xe đóng lại, theo bản năng cầm lấy tay hắn, hạ giọng nói: "Không biết có phải ảo giác của em hay không, có vẻ tâm tình anh không được tốt. Nói thật, trước anh em chưa từng thích ai, em không hiểu lắm về việc này, nhưng em biết mình muốn ở cùng anh cả đời, nếu thật sự có chuyện không thể nói với em làm anh phiền não, như vậy hi vọng em không bất giác làm chuyện gì khiến anh chán ghét."
Z theo bản năng phủ nhận: "Không liên quan đến em, chỉ là. . ." Hắn nói một nửa rồi dừng lại, chần chừ một lúc lâu vẫn không nói ra, chỉ nói, "Đều là việc nhỏ, em chăm sóc mình cho tốt là được, trên thế giới này còn chưa có ai có thể làm anh phiền não, trước đây không có, tương lai cũng sẽ không."
Hắn nhếch miệng, trên mặt mang theo nụ cười tự tin trước sau như một, ánh mắt thâm thúy đầy sức quyến rũ, Vương HIểu Thư thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra.
Cô nửa thật nửa giả, vui đùa nói: "Việc tự chăm sóc mình có lẽ em cũng không làm được, người già đi thân thể dễ sinh bệnh, nói không chừng một ngày nào đó em sẽ ૮ɦếƭ, đến lúc đó anh đừng quá thương tâm." Cô ra vẻ lão luyện xoa đầu hắn, dùng giọng điệu của trưởng bối nói.
Tài xế lái xe thấy một màn như vậy qua kính chiếu hậu, vẻ mặt khó có thể tin, dường như không ngờ người khủng bố như đại ma vương Piccolo hoặc là Illidan trong World of Warcraft trong trí nhớ của hắn lại có một mặt ôn hòa như vậy, lại càng không tin tưởng có người dám xoa đầu Z.
Vương Hiểu Thư rõ ràng cảm giác được khi xe chạy bỗng chếch một cái, cô bất đắc dĩ nhìn tài xế, lại nhìn Z, Z khinh thường lườm tài xế một cái, quay lại trả lời cô: "Em còn rất trẻ tuổi, sẽ không dễ dàng héo rũ như vậy, anh sẽ làm em trở thành bông hoa hướng dương đẹp nhất trên thế giới." Dường như cả người hắn đều thoải mái lên, nhưng nụ cười lại rất trào phúng, sự trào phúng này không phải với ai khác, mà là với chính hắn, bởi vì hắn nói, "Anh muốn bắt đầu thử thích thế giới này, bởi vì em."
Vương Hiểu Thư có chút không tiếp thụ được: "Em cho rằng với suy nghĩ của anh thì càng nguyện ý hủy diệt thế giới rồi sáng tạo một thế giới mới chứ."
Z cười khẽ nói: "Không tính là hủy diệt, người đáng ૮ɦếƭ thì vẫn phải ૮ɦếƭ, về phần những người khác, tuy rằng có khả năng sẽ rất phiền, nhưng có vẻ em thích cuộc sống náo loạn hơn là bình thản." Hắn đè tay lên trán, không để ý sự khác thường trong cơ thể, thật có trách nhiệm nói: "Em đã không thích thế giới chỉ có hai chúng ta, vậy thì tặng cho em thế giới người đến người đi vậy."
Về phần thân thể của cô, không ngoại trừ vì hắn mà có vấn đề, mặc dù có hắn ở đây nhất định cô sẽ không có việc gì, nhưng bọn họ tuyệt đối không có khả năng không kiêng nể gì giống như lần trước, dù sao. . . Ánh mắt Z phức tạp nhìn Vương Hiểu Thư, im lặng mím chặt môi mỏng.
Dù sao, dường như hắn cũng không phải không gì không làm được.
Thế giới lớn như vậy, vẫn có chút vấn đề hắn không có cách giải quyết. Tiếc nuối ngay từ đầu mà đấng sáng tạo lưu lại, dường như hắn cũng không thể nhanh chóng đối phó. Lời nói của Giải An Quân hắn vẫn nhớ rõ, Z cảm thấy thân thể của mình biến hóa nghiêm trọng, hơn nữa còn ảnh hưởng đến cô. . . Hắn nhất định phải chọn địa điểm yên tĩnh và thời gian thích hợp để giải quyết chuyện này, mà vấn đề của cô, hắn đều đặt ở phía trước chính hắn. Dù sao, làm hỏng thứ gì đó của người khác rồi bồi thường là chuyện hiển nhiên.
Trước kia hắn không biết mình là người tốt, hiện tại có chút rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc