Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 37

Tác giả: Đinh Mặc

Chương 37: (¯`•._) Ô Ngộ (3)

Ở lại nhà cô ấy một đêm, tôi ngủ rất ngon, nhưng lúc trời gần sáng tôi lờ mờ cảm thấy có người đi qua đi lại ở cửa mấy lần, tôi mơ hồ đoán là cô ấy không yên lòng nên đến xem xét, nhưng chẳng biết thế nào, bị quấy rầy như thế nhưng sau đấy tôi lại ngủ ngon hơn. Mãi đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rỡ, sáng đến mức tấm rèm đậm màu không thể che chắn hết, tôi mới mở mắt dậy, ngửi được mùi thơm.
Tôi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Đàm Giảo đang đứng trong nhà bếp, chiếc nồi trên bếp đang sôi ùng ục, còn cô ấy mặc chiếc váy hoa ngắn, đeo tạp dề, đang chiên trứng. Hai chân cô ấy vừa trắng vừa thẳng, mà cách ăn mặc của cô lúc này trông giống như cô gái nhỏ hiền lành lại đáng yêu.
Tôi đứng ở cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn cô, cô nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nở nụ cười: “Anh thức rồi? Chờ một lát, sắp ăn được rồi. Tôi đã mua bàn chải đánh răng dùng một lần với khăn mặt mới về rồi đấy.”
Tôi đi tắm rửa sạch sẽ, rồi lại đứng tựa ở cửa phòng bếp một lần nữa. Chẳng biết tại sao tôi không muốn đứng ở chỗ khác, cô ấy đã chiên trứng xong, gắp dưa chua từ trong một cái hũ ra, liếc nhìn tôi rồi nói: “Sao anh cứ đứng ở chỗ ấy mãi thế, ngồi đi, có thể ăn được rồi.”
Tôi nghe chính mình hỏi cô: “Cô vẫn chăm sóc người khác như vậy sao?’
Cô ấy nở nụ cười nói: “Vậy anh nhìn lầm rồi, tôi chưa từng chăm sóc người khác.”
Tôi nhất thời không lên tiếng, cô ấy cũng không nói, chỉ còn tiếng cháo trong nồi vang lên tiếng xì xào.
Tôi không biết mình đang chờ mong điều gì, hay đang muốn nắm lấy cái gì. Có lẽ tôi là một người đàn ông, tôi chỉ nghe giọng mình nhàn nhạt hỏi cô rằng: “Vậy đây là lần đầu tiên sao?”
Lỗ tai cô từ từ ửng đỏ lên, rồi lan ra khắp nơi.
“Ừ, vậy thì sao?” Giọng điệu cô rất nhẹ nhàng, sau đó xoay người bưng một ít dưa chua để lên bàn
nói: “Ăn cơm thôi.”
Chúng tôi ngồi xuống bàn ăn, tôi bưng cháo lên rồi ăn hai miếng dưa chua giòn ngon lành, chưa bao giờ tôi ăn ngon miệng như vậy, cô ấy ăn rất chậm rất bình tĩnh, không ngẩng đầy lên nhìn tôi. Nhưng thành quả chiến đấu của chúng tôi không tồi, một nồi cháo, cô ấy ăn một bát tôi chén ba bát, trứng gà cô ấy ăn một quả, tôi ăn ba quả (anh ăn nhiều thế :”>) . Dưa chua còn sót lại đều bị tôi chén sạch. Cô ấy nhìn nồi cháo trống trơn rồi nhìn tôi đăm đăm: “Đàn ông...Đều có thể ăn như vậy sao?”
Tôi nói: “Hôm nay tôi hơi đói.”
Cô ấy cười rất vui vẻ nói với tôi: “Anh rửa bát nhé.”
Tôi không có gì dị nghị, tâm trạng rất tốt. Thấm thoát đã đến giữa trưa, ánh mặt trời bên ngoài rất to chiếu vào phòng bếp sáng ngời, tôi đứng ở trước bồn rửa bát, nghe cô ấy mở TV trong phòng khách, tôi quay đầu lại nhìn, thấy cô ấy đang ôm một cái gối, cởi dép, đi chân trần tựa ở trên ghế salon, dáng vẻ hơi lười biếng cũng hơi xa cách. Đôi mắt trong veo, môi đỏ thắm, mũi thanh tú, chân dài thướt tha, tôi nhìn dáng vẻ của cô từ xa, cảm thấy có thứ gì đó lấp đầy ở иgự¢, nhưng trong nháy mắt lại trở nên trống rỗng.
Đều bị phụ nữ liên lụy đấy. Chuông cửa vang lên, Đàm Giảo chạy ra mở cửa, tôi nghe một giọng nữ trầm thấp: “Đại Châu, mình mới tìm được manh mối rất thú vị nên đến báo cho cậu biết.”
Người gọi cô ấy chính là người bạn tác giả Tráng Ngư của cô ấy. Thì ra bạn cô gặp mặt đều xưng hô với cô như vậy, tôi lại không cảm thấy êm tai, những tác giả xinh đẹp này, tính tình cũng rất kì quái, cứ thích dùng những 乃út danh quê mùa như vậy.
“Còn có ai sao? Cậu mới mời dì giúp việc hả?” Tráng Ngư nghe tiếng động trong nhà bếp, hỏi.
Đàm Giảo nói: “Không phải...”
Tôi rửa cái bát cuối cùng xong, lau sạch nước trên tay rồi đi ra ngoài. Hai cô gái đều nhìn tôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc