Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 235

Tác giả: Đinh Mặc

Ngoại truyện Chim sa cá lặn (1)
Chu Hiểu Ngư không tin chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà lại tin tưởng tình một đêm hơn.
Bởi vì thứ đầu tiên động đến linh hồn, cái thứ hai ᴆụng đến cơ thể có vẻ tốt hơn.
Tuy vậy cô vốn là một thiếu nữ năm ba đại học, bá chủ thế giới game, tiểu thiên hậu giới văn học mạng, chủ nhân cup 34D... còn đang theo học trong trường ngành kỹ thuật nổi tiếng cả nước, những vẫn không có người đàn ông nào lọt vào mắt cô. Hoặc là thành tích không tốt bằng cô, hoặc là chơi game không giỏi bằng. Chu Hiểu Ngư thường nói với Đàm Giảo một câu: "Bà đây cảm thấy trên người mình toàn là hàng tôn quý, dựa vào đâu mà phải ở bên những người đàn ông cấp bậc thấp?"
Lúc đó, Đàm Giảo vốn là học tra, không dám có bất cứ ý kiến gì đối với những nam sinh học trường danh giá kia (đương nhiên sau này khi cô ấy tìm được ông xã siêu cấp học bá, nghiễm nhiên cũng sẽ dùng việc mình là vợ học bá bình luận một chút về những học bá bình thường thiên hạ với Tráng Ngư). Đàm Giảo suy nghĩ, nói: "Tráng Ngư, không phải cô thích tuýp chú già đấy chứ?"
Tráng Ngư mỉm cười: "Không, tôi thích con sói nghe lời cơ. Dáng người cường tráng khiến người ta gào khóc, vừa nhìn đã khiến bổn vương đây chịu thua."
Đàm Giảo: "Á.... cũng rất gieo vần đấy."
Tráng Ngư: "Chú già cái gì, ai muốn chú già chứ. Tuổi già nhan sắc suy tàn, sao thoả mãn được tôi."
(2)
Tráng Ngư luôn cảm thấy mình đã quên hết gì đó, nhưng đối với chồng bài thi cuối kì dày đặc, cũng không có kiên nhẫn suy nghĩ. Trong quá trình cô tính toán công thức ghi trên bản nháp, đang viết, ngòi 乃út đột nhiên bị gãy, nhìn thấy hàng chữ viết, cô sửng sốt:
Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước.
Không biết sao những lời này cứ thế xông lên đầu. Trong lòng cô đột nhiên hơi khó chịu, cũng không muốn ôn tập nữa, quăng 乃út đi ra ngoài phòng học.
Đang là giữa hè, ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây, để lại từng vệt ánh sáng vàng óng trên mặt đất, tựa như trải rực rỡ dưới chân. Chu Hiểu Ngư di dọc theo vệt màu vàng kia, đột nhiên nhận được điện thoại của Đàm Giảo.
"Ngư... Cô nhất định phải đến đại đội cảnh sát hình sự phân cục thành đông Đại Ly, tìm Thẩm Thời Nhạn..."
Thẩm Thời Nhạn. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Tráng Ngư đọc thầm cái tên này trong lòng, ngẩng đầu nhìn phương xa, một lát sau mới phát hiện trên mặt ẩm ướt.
Shit, cô nhất định là thi đến thành ngốc rồi, sao lại đột nhiên rơi nước mắt?
Phân cục thành đông là một toà nhà đơn giản, trang nghiêm, Chu Hiểu Ngư nói với bảo vệ mình muốn tìm cảnh sát hình sự Thẩm Thời Nhạn, người khác còn rất nghi ngờ, nhưng nhìn thấy cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, cuối cùng vẫn thông báo.
Mặt trời ngả về tây, Chu Hiểu Ngư dựa vào tường, cũng chả thèm để ý vết bẩn trên đó. Hai tay đút túi quần, mũi chân đạp trên mặt đất. Cũng không biết qua bao lâu, mặt trời sắp xuống núi, cô đột nhiên phát hiện trên mặt đất trừ mình ra, còn có một bóng dáng cao lớn nghiêng nghiêng, không biết người kia đã đến từ bao lâu rồi.
Cô không thích loại cảm giác này, bởi vì rõ ràng mơ hồ cảm thấy người đàn ông phía sau mang theo cảm giác xâm lược tồn tại. Cô xoay người lại, người nọ mặc đồng phục cảnh sát, còn đội mũ cảnh sát, cùng đứng bên tường, làn da không quá trắng, nhưng đường cong cổ nhìn rất đẹp. Anh nhìn chằm chằm cô, Chu Hiểu Ngư chưa từng được người đàn ông nào nhìn như vậy, ánh mắt sâu xa mờ mịt không khỏi khiến cô hơi chột dạ.
Cô không biết trong lòng mình có ý gì.
"Cô... tìm tôi? "Thẩm Thời Nhạn hỏi, giọng nói hơi khàn. Chu Hiểu Ngư mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá.
"Đúng vậy.” Tráng Ngư đáp, “Thẩm Thời Nhạn đúng không, tôi cũng là được người nhờ vả, có người nhờ tôi dặn anh, ngày 30 tháng 7, nhất định không được đến học viện XX Tô Châu, đi là ૮ɦếƭ đấy! Nhớ ghi cái này vào sổ của anh, vi tính, nói cho mỗi người bên cạnh không thể để cho anh đi. Nhớ kỹ chưa?”
Thẩm Thời Nhạn đột nhiên trợn mắt.
Chu Hiểu Ngư sờ mũi, cô cũng cảm thấy xấu hổ, còn có chút nôn nóng khó hiểu, nói: "Cứ như vậy nhé." Quay người định đi, tay lại bị bắt lấy.
Mặt trời đã xuống núi, đèn đường còn chưa sáng lên, xung quanh là một màu u ám. Chu Hiểu Ngư cúi đầu nhìn cái tay kia, ống tay áo màu màu xám đậm, tay rất lớn, thon dài, còn có vết thương nhỏ, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, không biết sao thấy mà giật mình.
Với tính cách bình thường của Tráng Ngư, hiện tại đã sớm tát một cái để cho đối phương tỉnh táo, nhưng cô lại sững sờ, rồi đột nhiên phát hiện mình không muốn tránh ra.
Một... bàn tay đàn ông xa lạ.
"Này, buông ra." Chu Hiểu Ngư lạnh lùng nói.
Người đàn ông cũng không phải dạng điên cuồng, lập tức buông ra, nhưng khuôn mặt đoan chính sảng sủa vẫn giấu dưới mũ.
"Có phải tôi đã gặp cô ở nơi nào rồi không?" Anh hỏi, trong giọng nói có chút áp lực.
Chu Hiểu Ngư im lặng.
Một lát sau, cô xoay người nói: "Lời tôi nói đã nhớ kỹ chưa? Ngày 30 tháng 7, đừng đến Tô Châu chịu ૮ɦếƭ, nhớ kỹ là được." Cô ấy xoay người cũng không quay đầu lại cứ thế đi thẳng.
Khi đó Tráng Ngư cũng không biết, người đàn ông nhìn chằm chằm bóng lưng, mái tóc, chiếc eo, tay của cô, thậm chí là từng ngón một, nhìn rất lâu. Không biết sao người cảnh sát hình sự trước nay tận trung với chức vụ lần đầu tiên phát huy bản lĩnh theo dõi một cô gái lạ lẫm, đi theo cô đến tận cửa ký túc xá. Tối đó khi sao đã mọc, điều tra tường tận tài liệu về đời sống của cô.
Tối đó Tráng Ngư cũng mất tập trung, không đến thư viện tự học, nằm trên giường trong ký túc xá, cầm sách che mặt, cô cảm thấy có lẽ là mình bị Đàm Giảo lây bệnh rồi, trong đầu lặp đi lặp lại dáng vẻ của Thẩm Thời Nhạn. Mỗi câu anh từng nói buổi chiều, từng biểu cảm của anh. Cuối cùng lúc cô rời đi, anh đứng trong bóng chiều, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh. Tại sao cô lại nhìn thấy sự cô đơn từ trong bóng dáng của anh?
Shit, chẳng lẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên? Phiền muộn trong lòng, mặt Tráng Ngư hơi nóng lên. Anh đến gần nói: Có phải tôi đã gặp cô ở nơi nào rồi không. Nhưng tại sao lúc ấy nghe được câu nói kia, cảm thấy trái tim như thoáng ngã vào chỗ nào đó ngọt ngào, đau khổ lại còn cả quyến luyến không nói nên lời?
Cô chưa từng yêu, không biết có phải là cảm giác này hay không.
Song cô sống hai mươi mốt năm qua, còn chưa từng bất an như thế. Nằm khoảng hai tiếng, Tráng Ngư cảm thấy không chịu được nữa. Cô cảm thấy mình phải đi tìm người đàn ông này hỏi cho rõ ràng cái cảm giác bà đây khó mà có được.
Cô bò dậy, vừa đi ra cửa nhìn thoáng qua gương, lại lùi về, hiếm khi lấy váy từ trong tủ ra. Mẹ cô phải nhét cho cô đấy. Thay váy, thả mái tóc buộc đuôi ngựa ngàn năm xuống, ngẩng đầu hỏi người giường trên: "Này, Nhị Cẩu, son của cậu đâu, cho tớ mượn phát." Nhị Cẩu đang nằm sấp trong chăn đọc tiểu thuyết, cúi đầu liếc cô, choáng váng: "Cậu cậu cậu... có phải biến thái rồi..."
"Biến cái em cậu. Son môi ấy!"
Cả người Tráng Ngư nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ký túc xá, trên đường thu hút vô số ánh mắt của nam sinh, thậm chí có người còn chụp ảnh, hôm nay Tráng Ngư không có tâm trạng dạy dỗ mấy tên này, vừa đi ra cửa trường học, chợt thấy một bóng người đứng dưới tàng cây.
Tráng Ngư đứng lại.
Anh đã cởi đồng phục cảnh sát thay bằng thường phục. Áo polo màu trắng, quần jean. Dáng người rất tốt, vẫn rắn rỏi cao lớn. Mặt anh lờ mờ dưới bóng cây, chỉ có ngón giữa cầm điếu thuốc lá loé lên chút ánh sáng đỏ. Tráng Ngư chú ý tới trên đỉnh thùng rác bên cạnh anh đã vứt rất nhiều tàn thuốc.
Tráng Ngư đi thẳng về phía anh.
Anh bỏ thuốc ra.
Đó là một góc khuất, không có ai chú ý tới hai người họ.
Tráng Ngư: "Đợi tôi à?"
Thẩm Thời Nhạn không lên tiếng.
Tráng Ngư: "Không nói lời nào tôi đi nha." Lời còn chưa dứt, tay đã bị bắt lấy. Tráng Ngư bất ngờ phát hiện, mình rất mê luyến cảm giác người đàn ông này ép buộc giam cầm... Trong lòng hơi ngưa ngứa, vui sướng.
"Cô..." Anh nói, "Thật sự không nhớ gì sao, không có chút cảm giác nào với tôi?"
Tráng Ngư đứng im, cũng không nói lời nào. Cô không biết nên trả lời thế nào, trả lời về cảm giác mất mác buồn vô cớ trong lòng rốt cuộc là vì gì? Hay là những giấc mộng mơ hồ, người đàn ông trong mơ có dáng người cao lớn và hai mắt sáng ngời nhắm chặt giống anh. Nhưng mà một học bá khoa học tự nhiên như cô, sao có thể tin tưởng được loại chuyện hư vô mờ mịt chứ?
"Bà... bà đây..." Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra.
"Đừng có mở miệng là bà đây, miệng đầy thô tục. Cô là con gái đấy." Thẩm Thời Nhạn gần như là thốt ra, Tráng Ngư chợt sững sờ, cô đã nghe được những lời này ở đâu, tiếng nói trầm thấp dễ nghe, giọng điệu bất đắc dĩ, mang theo khuyên nhủ. Nước mắt Tráng Ngư chợt rơi xuống, quát: "Rốt cuộc anh là ai?"
Anh đáp: "Tôi là Thẩm Thời Nhạn."
Hai người căng thẳng trong chốc lát, anh từ từ vươn tay ra lau đi nước mắt trên mặt cô. Ngón tay thô táp vô cùng dịu dàng lướt qua, Tráng Ngư quay sang, ngửa đầu nhìn anh. Trong lúc ấy Thẩm Thời Nhạn cảm thấy không thể kìm chế nổi, trước khi anh kịp phản ứng đã cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ tươi như hoa hồng kia. Tráng Ngư sững người, lập tức muốn giãy ra. Thẩm Thời Nhạn cảm thấy không thể buông ra, vì thế bàn tay đáng xấu hổ lần đầu tiên tăng lực với cô gái vô tội. Tráng Ngư có đai đen Teakwondo ở trước mặt anh cũng không ngăn được, hai người run rẩy thở khẽ mấy lần, trong nháy mắt Tráng Ngư đã bị đè lên cây, ban đầu Thẩm Thời Nhạn chỉ khẽ thơm mấy cái, sau đó đột nhiên bùng phát, hôn sâu vào. Còn Tráng Ngư đứng trong bóng tối bóng cây, nhìn biểu cảm say mê của anh. Một lát sau, cô vươn tay ôm lấy anh, hôn lại nhiệt tình hơn.
Sau đó, anh nói với cô: "Đừng quên anh."
Cô đáp: "Bà đây không khống chế được thời gian."
Anh nói: "Lần này em... không có cảm giác mãnh liệt, kiên định tìm kiếm như anh."
Cô nói: "Moá, anh đường đường là một người đàn ông, đừng có lải nhải nhiều như vậy."
Anh không nói nữa.
Một lát sau, cô nói tiếp: "Thẩm Thời Nhạn, Chu Hiểu Ngư em, sẽ không phụ lòng đàn ông. Thời gian là cái đếch gì chứ, mất trí nhớ cũng là cái đếch gì. Em sẽ không phụ lòng anh."
(3)
Tráng Ngư luôn cảm thấy mình đã quên hết gì đó, nhưng đối với chồng tài liệu học tập chất cao như núi, cũng không có kiên nhẫn suy nghĩ. Cô đang trong quá trình ghi công thức tính toán trên giấy nháp, đang viết, ngòi 乃út đột ngột gãy, nhìn câu viết ra, cô sửng sốt:
Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước.
Ma xui quỷ khiến lật lại mấy tờ, phát hiện trên giấy viết rất nhiều câu như vậy. Còn có cả những chữ viết lộn xộn, không nhớ viết từ lúc nào:
Thời gian...
Thời Nhạn...
Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước...
Lòng tôi đừng quên, đừng quên, đừng...
A Nhạn...
Thành đông... cảnh sát hình sự... tháng 7...
Tráng Ngư nhét đống giấy nháp vào, nghịch cái gì chứ.
Tráng Ngư còn phát hiện trong sổ mình còn ghí một đoạn lời nói không biết đã viết từ lúc nào.
Còn có trên di động, trên giấy dán tường, còn cả bạn cùng phòng Nhị Cẩu tức giận nhắc nhở: "Mấy hôm trước cậu bảo tớ nhất định phải nhắc cậu, tớ làm sao biết được?"
Đoạn kia ghi như vậy:
"Trước ngày 15 tháng 1 năm 2017, nhất định phải đưa hộp cấp cứu duới giường kia đến tầng trên nhà tổ của giáo sư Trần Lương Kiệt Đại học Thanh Hoa tại Lịch Huyện thành phố Đại Ly. Liên quan đến tính mạng của Đàm Giảo và người đàn ông của cô ấy, phải nhớ kỹ. Không làm được cả đời làm cún độc thân! Đàm Giảo chỉ có thể tin tưởng một mình tôi."
Tráng Ngư sờ cằm một lúc lâu, lấy di động ra gọi cho Đàm Giảo, gọi rất nhiều lần nhưng không bắt máy, lại nhắn tin trên mạng, cô ấy cũng không nhắn lại.
Không biết sao cô chả có bất cứ nghi ngờ nào với tình huống kì lạ như vậy. Cô kéo cái hộp dưới giường ra nhìn, luôn có cảm giác là chuyện vô cùng quan trọng. Hơn nữa trên giấy đã ghi như vậy, tuy không biết mình viết lúc nào, nhưng lại cảm thấy đó là đương nhiên.
Tráng Ngư là người có trực giác vô cùng mạnh hơn nữa luôn làm theo trực giác. Đã vậy cẩn thận suy nghĩ còn cảm thấy chuyện Đàm Giảo nhờ rất kích thích đấy.
Đầu óc cô xoay chuyển, lập tức có chủ ý, đặt vé xe, quyết định một mình đến Lịch Huyện hoàn thành nhiệm vụ này. Đợi xong chuyện rồi sẽ đến nhà Đàm Giảo để cho cô ấy mang ơn.
Về phần làm cách nào thì có đầy, nhà tổ ở nông thôn, đóng giả làm công nhân vệ sinh, thợ sửa chữa, sinh viên lạc đường... quả thực quá nhiều kích thích.
(5)
Tráng Ngư ngồi ở trên giường khách sạn Tô Châu chơi game, bị người Gi*t năm lần, một đám người mắng. Cô cũng nhận ra mình thực sự không yên lòng, bỏ điện thoại xuống, nhìn Đàm Giảo ở bên cạnh.
"Này, cô và Thẩm đầu gỗ đã đến bước kia rồi hả?" Đàm Giảo hỏi.
Tráng Ngư chẳng hề để ý: "Cũng chỉ hôn mấy lần mà thôi." Cần phải kể với bạn thân như nào nhỉ, cô ấy giới thiệu cho đối tượng xem mặt thất bại, còn là một cảnh sát hình sự nhìn rất ngốc nghếch chả thú vị chút nào, sau khi qua lại mấy lần, rõ ràng cảm thấy cũng được, mà anh ta cũng khá say mê cô đấy.
Nói ra thì có vẻ mất mặt, dù sao cô cũng từng thề với Đàm Giảo, tương lai sẽ tìm một con cún nghe lời đấy. Ai ngờ ban ngày vừa đến Tô Châu, lúc mọi người cùng nhau ăn cơm, lại chả để cho cô chút mặt mũi nào, đặc biệt lúc yên tĩnh tưa như chó nông thôn Trung Hoa, đến khi nổi giận rõ ràng là chó ngao Tây Tạng...
Tráng Ngư khẽ chạm vào mặt mình, quan trọng là còn bị người đàn ông này khiến cho tâm trạng nhộn nhạo đấy.
Hai người mới nói được vài câu, đột nhiên có người gõ cửa. Tráng Ngư không có kinh nghiệm, cũng chẳng để ý, đi ra mở cửa, đột nhiên thấy ánh mắt sâu xa của Đàm Giảo, dáng vẻ người từng trải.
Thẩm Thời Nhạn mặc chiếc áo phông màu xanh quân đội, chất liệu mềm mại cũ kĩ, lại càng hiện rõ cơ bắp trên người. Tráng Ngư biết mình đang mặc đồ ngủ, hơn nữa một bên quai váy còn tụt xuống, cô vịn cửa không nhúc nhích: "Có chuyện gì?"
Ánh mắt Thẩm Thời Nhạn nhanh chóng lướt qua bả vai cô, ánh mắt cũng không dời đi, khuôn mặt bình thường vốn như khúc gỗ, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, thấp giọng: "Anh muốn nói với em vài lời chuyện ban ngày."
"Nói gì?" Tráng Ngư hỏi.
Buổi đêm hơi lạnh, Tráng Ngư ôm lấy cánh tay, Thẩm Thời Nhạn nói: "Nếu không vào trong rồi nói."
Tráng Ngư nói: "Đàm Giảo còn chưa ngủ, đang ở trên giường hóng đấy."
Thẩm Thời Nhạn thoáng cười: "Vậy... đến phòng anh nói chuyện?"
Tráng Ngư chợt dịch chân, nói: "Cũng được."
Hai người một trước một sau đi vào phòng anh, Thẩm Thời Nhạn quét thẻ mở cửa. Tráng Ngư đi vào, phát hiện dù là phòng khách sạn cũng được anh giữ gìn rất sạch sẽ, hôm nay đã giặt sạch quần áo treo trong phòng tắm, áo khoác gấp gọn gàng đặt trên giường. Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu - tốt lắm, sau này trong nhà có người dọn dẹp rồi.
Thẩm Thời Nhạn chuyển ghế đến: "Ngồi đi." Tráng Ngư chậm rãi đi qua, Thẩm Thời Nhạn rót cho cô cốc nước ấm. Tráng Ngư cầm lấy làm ấm tay, anh ngồi ở cuối giường, ngồi thẳng, hai tay đặt trên đùi, dường như đang cân nhắc câu chữ: " Hiểu Ngư, ban ngày anh không phải cố ý khiến em mất mặt, chỉ có điều anh làm cảnh sát nên có nguyên tắc của mình. Nguyên tắc này cho dù là ai, anh cũng không thể châm chước. Em là cô gái hiểu chuyện, anh biết em hiểu..."
Tráng Ngư nhìn dáng vẻ nghiêm túc giải thích của anh, mỉm cười, hất tay: "Được rồi, ban ngày em cũng hơi nóng tính. Anh nói đúng, em tôn trọng nguyên tắc của anh."
Thẩm Thời Nhạn không nghĩ tới cô gái vốn bướng bỉnh lại dễ dàng tha thứ như vậy, giật mình một lúc lâu, cũng không biết nói gì cho phải.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc