Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 233

Tác giả: Đinh Mặc

Tráng Ngư nói: "Tôi có người bạn làm quan sát đo đạc thiên văn, có một hành tinh từng chạy đến vị trí gần Trái Đất, có lẽ sẽ tạo thành mưa sao băng trong hệ mặt trời, tháng sau sẽ lại đến nữa."
Tôi nói: "Người bạn của tôi làm ở đài thiên văn quốc gia cũng nói với tôi rồi. Vào ngày mùng 3 tháng sau."
Tráng Ngư hỏi: "Anh có đi không?"
Tôi nói: "Đương nhiên."
Tráng Ngư: "Tôi và Thẩm Thời Nhạn sẽ đi cùng anh."
Tôi: "Tại sao?"
Tráng Ngư thoáng cười: "Luôn cảm thấy cô ấy nên trở lại rồi. Đi cũng tốt, đã lâu không vào đó rồi."
Ba người chúng tôi đến hồ vào tầm chạng vạng khi hoàng hôn buông xuống. Dựa theo lời người bạn, hành tinh kia vào nửa đêm sẽ tiến gần đến Trái Đất. Nếu có gì xảy ra cũng sẽ là vào lúc kia.
Tôi kiểm tra dụng cụ lại lần cuối cùng, bình dưỡng khí, dụng cụ lặn xuống nước, đèn pin dưới nước, dây thừng cứu viện. Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn ở trên thuyền bên bờ, chờ chúng tôi.
Tôi ăn thêm chút gì đó bổ sung thể lực, nghe thấy hai người bọn họ trò chuyện.
Thẩm Thời Nhạn hỏi: "Em lại viết gì thế?"
Tráng Ngư đáp: "Em đã nói bao nhiêu lần rồi không được nhìn em viết weibo. Đây không phải là viết cho anh xem."
Thẩm Thời Nhạn thoáng cười, im lặng, quay người lấy di động ra, nhìn mấy lần, đột nhiên ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn tôi.
Tôi cũng lấy di động ra, đầu tiên mở weibo của Đàm Giảo, vẫn dừng lại vào hai năm trước, vào lần chúng tôi gặp nhau lần đầu. Kỳ tích chưa bao giờ xuất hiện. Sau đó tôi lại sang weibo của Tráng Ngư.
Cô ấy vừa gửi lên một bài mới:
"Mong cuối cùng mây đen gặp được trăng sáng.
Mây mở lớp canh giữ cô ấy ra
Anh ấy gặp lại trăng sáng."
Tôi quay đầu nhìn qua mặt hồ, ánh nước lăn tăn, có chim đen bay qua, hoàn toàn yên tĩnh, sâu không thấy đáy.
Tôi nhảy xuống nước.
Nửa đêm vô cùng yên tĩnh, chỉ có chút sao ánh vào đáy nước, nhất thời không phân được rõ đâu mới thực sự là bầu trời.
Thời tiết đột ngột chuyển biến, tôi vốn không để ý. Cơ thể tôi được cột chặt bởi dây thừng cứu viện, không bị nước cuốn đi. Tôi dùng hết sức bơi đến vị trí tầng đá kia. Đã hơn một năm rồi, chỗ đó vẫn chắc chắn như cũ, nhưng lúc này lại có nước chảy bên trong, từng tầng đá sụp đổ, lộ ra tầng đá giòn mỏng gần như trong suốt.
Cách tầng đá, tôi hoảng hốt nhìn thấy bên trong có mấy bóng người, có một đầu dây mây rủ xuống, còn có đầm nước hình cầu.
Tôi đột nhiên hiểu ra tất cả, người đập nát tầng đá từ bên ngoài chính là tôi, người dẫn nước vào cũng là tôi. Tôi của hôm nay, bọn họ của trước kia.
Lòng tôi đột nhiên có sự dịu dàng mãnh liệt nhồi vào. Tôi cầm lấy đồ đập nát tầng đá, nước như thác lũ chảy ngược, tất cả mọi người như bèo lả tả, sau đó bị sức mạnh nào đó trong hang, có lẽ là sức nước kéo về lối ra, chỉ có tôi đến từ hai năm sau chìm xuống.
Tôi xuyên qua dòng nước, trôi qua tất cả những gương mặt quen thuộc, thậm chí cả bản thân mình đau khổ tuyệt vọng trong nước, bơi về phía Đàm Giảo đang chìm nghỉm.
Tôi đã từng hỏi Tráng Ngư: "Cùng một thời gian có khả năng xuất hiện hai tôi không?"
Tráng Ngư trả lời: "Không thể nào. Bởi vì một điểm thời gian, nếu như xuất hiện hai người, như vậy chẳng phải thời gian sẽ sụp đổ sao. Nhưng nếu như ở trong hang đó, thời gian không đi theo quy luật, thậm chí có khả năng... tồn tại lỗ đen, vậy thì thời gian cũng phải đầu hàng. Có lẽ là có khả năng đấy."
Tôi đã từng nhìn thấy bóng người kia bơi về phía Đàm Giảo, cùng chìm vào trong đầm nước với cô ấy, không phải là ảo giác của tôi, không phải là linh hồn của tôi.
Đó là một tôi khác đến từ hai năm sau, tôi của giờ phút này.
Đàm nước kia xanh thăm thẳm. Cho dù ở trong giông tố, trong vòng xoáy giống như nước chảy vẫn yên bình. Tôi đã hiểu ra, nơi đó là lỗ hổng thời gian, nơi đó là ngọn nguồn xảy ra tất cả đảo ngược thời gian thay đổi lịch sử, cũng là nơi Đàm Giảo vĩnh viễn dừng lại. Cho nên cô ấy cũng chưa từng chính thức ૮ɦếƭ đi, tính mạng của cô ấy chỉ là dừng tại thời khắc này.
Tôi nhảy vào trong đầm nước.
Cuối cùng tôi đã gặp lại cô ấy lần nữa. Cô ấy vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm đó, sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài đen nhánh lả tả trong nước. Đó là dáng vẻ vừa chìm nghỉm trong nước. Nước mắt làm nhoè mắt tôi, tim như bị Pu'a đập vào. Tôi ôm chặt lấy cô ấy, đeo mặt nạ bảo hộ vào cho cô ấy, đột nhiên cả người cô ấy run lên sặc nước trong *** tôi, tôi cảm thấy đây là thời khắc tốt đẹp nhất trong đời mình, tôi ôm cô ấy ra sức bơi đi.
Tôi dường như có một giấc mơ rất dài, lại như thể chỉ là qua một thời gian rất ngắn, thậm chí chỉ vài giây.
Nhưng mỗi thời khắc trong mơ đều quá rõ ràng.
Tôi bị Chu Duy kéo tới mép nước, không ngừng bị dìm vào nước, tôi chưa bao giờ đau khổ như thế, thời gian cực hình kia không dài, những mỗi giây mỗi phút đều là giày vò, giống như vĩnh viễn không có cuối cùng. Ý thức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ - không muốn để cho Ô Ngộ thấy, không muốn để cho Ô Ngộ thấy. Anh sẽ đau lòng, anh đã như vậy rồi, để cho mình tôi trốn thoát, còn anh ૮ɦếƭ trong lòng đất này.
Tôi không thể.
Là ai đang khóc, là tôi sao? Ý thức của tôi hỗn loạn, không biết mình đang ở chỗ nào. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, sâu xa tối đen, vô cùng yên tĩnh.
Tôi nhìn thấy mình lái xe đến tiệm sửa xe, đứng trong gió, lén liếc mắt nhìn người đàn ông kia ngồi trong góc. Anh đang *** lá, mọi cử chỉ đều thể hiện sự tối tăm phiền muộn. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng lại bị một người đàn ông yên tĩnh như thế hấp dẫn.
Anh đi về phía tôi, tôi nhìn thấy mặt anh.
Chúng tôi chạy lên núi, trốn trong bụi cây, tay chúng tôi nắm chặt, nhìn sắc mặt đáng ghê tởm của người nhà họ Chu, nhìn Hứa Tử Phong bắt chước Ngôn Viễn, điên cuồng gào thét. Kỳ lạ thật, tôi trải qua những chuyện này cùng anh lúc nào... tựa như thực sự đã rất lâu rồi.
Chúng tôi phiêu bạt trong hang, lại đi qua một đoạn đường gập ghềnh. Tôi nhìn thấy một mình Đoàn Vân Ảnh đứng trong bóng tối, nhe răng cười nhìn tôi và Ô Ngộ cách đó không xa.
Nhìn thấy có mấy người xì xào bàn tán trong hang sâu.
Cũng nhìn thấy Lưu Song Song bởi vì nghe thấy bọn họ nói chuyện, bị đuổi theo chạy như điên trong hang. Đoàn Vân Ảnh đuổi kịp cô ấy, vặn đầu cô ấy, một dao chặt xuống.
Tôi cũng nhìn thấy vụ án nhà họ Trần, tôi và Ô Ngộ trốn trên nhà, anh đưa tôi vào trong tủ, tôi nói để cho tôi đi. Anh nói vậy không bằng em để cho anh ૮ɦếƭ đi. Nước mắt tôi tuôn rơi, cảm giác rõ ràng như vậy, rõ ràng tôi vẫn còn ở trong tủ, vào khoảnh khắc này là quá khứ cũng là tương lai.
Những ký ức này dường như đồng loạt hiện ra. Tôi đột nhiên hiểu ra được ý nghĩa của cái ૮ɦếƭ, cũng đã hiểu rõ được ý nghĩa của cái hang này với dòng thời gian.
Hoá ra thời gian ở đây bị bẻ gãy, tán loạn, thay đổi. Tôi ở trong cái đầm nước kia, đó là ngọn nguồn gây ra thời gian biến đổi.
Tráng Ngư đã từng nói, đời người ngắn ngủi, nhưng chỉ tương đương với một cái chớp mắt nhỏ bé trong vũ trụ.
Trong khoảnh khắc tôi chìm xuống, một năm kia cũng chỉ là chớp mắt mà thôi. Quá khứ chính là hiện tại, hiện tại chính là tương lai. Tất cả xảy ra trong chớp mắt tôi chìm vào đầm nước đó.
Tôi dường như có một giấc mơ rất dài, lại như chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt.
Ngay khi ý thức sắp chìm sâu vào bóng tối hơn, đột nhiên có một đôi tay luôn ôm lấy tôi, có người kề đầu sát tôi, có nước mắt, trong đầm nước lạnh như băng kia, cảm giác ấm áp là thứ duy nhất tôi cảm nhận được. Anh ôm chặt lấy tôi, khi tôi còn sống, sau khi tôi ૮ɦếƭ đi, trong cả chớp mắt đó.
Ô Ngộ, hoá ra từ lúc vừa mới bắt đầu cho đến khi kết thúc, anh chưa từng từ bỏ tìm kiếm em.
Tôi dường như được đôi tay kia dần dần kéo khỏi bóng tối đến nơi có ánh sáng ấm áp. Anh gắn thứ gì đó vào mặt tôi, dưỡng khí tươi mát rót vào, tôi như tỉnh lại, tôi ra sức ho, trong nước im ắng. Tôi dùng sức muốn mở mắt ra, muốn nhìn rõ dáng vẻ của anh. Thế nhưng nước chảy quấn quanh, tôi không thấy gì hết, chỉ có đôi tay anh luôn ôm lấy tôi, nước mắt tôi cuồn cuộn rơi xuống, cuối cùng tay tôi đã có chút sức, ra sức kéo vạt áo anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc