Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 226

Tác giả: Đinh Mặc

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ngôn Viễn quát, "Tại sao Trần Như Anh lại biến thành thế kia?"
Tôi nói: "Khó mà giải thích rõ được."
Vẻ mặt Ngôn Viễn lo lắng, Chu Quý Nhuỵ vừa sợ vừa lo. Suy cho cùng từ đầu đến cuối, cô ấy đều là người vô tội. Cô ấy nên được đi ra ngoài.
Tôi nói với cô ấy: "Đừng sợ, chúng ta có thể đi ra ngoài." Cô ấy ôm cánh tay Ngôn Viễn, không nói gì. Ngôn Viễn ôm chặt cô ấy.
Đột nhiên Ngôn Viễn ngẩng đầu, nhìn về con đường nhỏ phía sau tôi, tôi lại cảm giác được sự ớn lạnh.
Bởi vì phía sau có người.
Lại có người đến.
Đột nhiên tôi có cảm giác kì quái, cả đường chạy trối ૮ɦếƭ này dường như là số mệnh.
Người nên gặp, đám người nên gặp.
Tại sao chứ?
Tôi né sang bên một bước mới xoay người. Một người đứng trong bóng tối, vóc dáng trung bình, quần áo màu đen, khuôn mặt tối tăm phiền muộn, không phải Chu Vũ Đồng thì là ai?
Nếu như hiện tại nói người tôi không muốn gặp nhất thì chính là gã rồi. Bởi vì gã là một trong hai người tôi và Ô Ngộ nghi ngờ. Hơn nữa tình hình trước khi tôi bị tấn công, gã càng là kẻ đáng nghi hơn. Trên đường đi, gã cũng rất ít khi lên tiếng, không ai biết được tính cách thật sự của gã.
"Sao mọi người lại ở đây?" Chu Vũ Đồng hỏi.
Tôi không nói gì, Ngôn Viễn lên tiếng: "Anh thì sao? Sao cũng ở đây?"
Mặt Chu Vũ Đồng còn giấu trong bóng tối: "Các người đều chạy, tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ tìm, cũng may tìm được mọi người."
Vẻ mặt Ngôn Viễn nghiêm trọng: "Nhiều người là tốt rồi. Chúng tôi vừa gặp Trần Như Anh, cô ta... biến thành quái vật rồi, còn biết nhả tơ, còn tấn công chúng tôi!"
"Cái gì?" Chu Vũ Đồng dường như khó mà tin nổi.
"Thật đấy." Chu Quý Nhuỵ nói, "Thật là đáng sợ."
Chu Vũ Đồng từ trong bóng tối đi ra, luôn không nhìn tôi, tôi từ từ chuyển đến góc cách gã xa nhất. Nhìn tình hình hiện tại, chỉ sợ gã sẽ tấn công, nhưng may mà có bọn Ngôn Viễn ở đây, nếu quả thực gã chính là người kia, còn không đến mức để lộ khiến mình khó khăn, chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.
"Đi thôi!" Tôi nói, dẫn đầu đi về phía lối ra.
Bọn họ đi theo đằng sau tôi. Chu Vũ Đồng đi cuối cùng.
Đột nhiên âm thanh xì xì lại vang lên, quả thực như là ác mộng, không, chính là con nhện đó luôn vây quanh chúng tôi. Tôi vô thức chạy, Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ cũng chạy theo, đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng cười, Chu Vũ Đồng nói: "Đàm Giảo, cô chạy gì thế, sợ cô ta hay là tôi?"
Tôi chỉ cảm thấy khí lạnh chạy ngược vào trong ***g ***, đột nhiên hai chân không nhúc nhích nổi nữa, như bị tiếng nói này đóng đinh tại chỗ. Trong đầu chợt xuất hiện ý nghĩ: Lưu Song Song nói có người đang bàn bạc muốn giết chúng tôi, chẳng lẽ chính là gã và Trần Như Anh? Trước nay tâm tư gã kín đáo, sẽ không có chuyện không nhìn ra sự hận thù của Trần Như Anh đối với chúng tôi, hợp tác cũng là chuyện thường. Song lúc này gã lại công khai gây khó dễ, hoàn toàn không phù hợp với tính cách trước đó, tại sao chứ?
Gã đã không đợi được nữa rồi sao?
Hoặc là nói dù cho có thêm Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ, gã cho rằng mình hợp tác với Trần Như Anh nên không để vào mắt?
Tôi lùi lại phía sau mấy bước, quay người nhìn Chu Vũ Đồng. Vẻ mặt Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ kinh ngạc nhìn gã, gã cười dữ tợn: "Chuyện này không liên quan đến hai người, không muốn ૮ɦếƭ thì tránh đi." Dáng vẻ kia, biểu lộ kia tựa như thay đổi hoàn toàn thành người khác.
Tôi từ từ lùi về sau, tôi đã nhìn thấy dáng vẻ của gã, cho nên đây chính là khuôn mặt vốn có của gã sao? Không ngờ tướng mạo, tính cách nhìn như ôn hoà chất phác lại như vậy. Trên đường đi gã đều giả vờ, nguỵ trang, chờ chúng tôi tìm được lối ra. Cho đến hiện tại, gã đánh lén tôi thất bại, bị con nhện ngăn cản... Đúng, có phải chính là lúc đó, gã và Trần Như Anh đã liên kết, sau đó bị Lưu Song Song nghe thấy, nên *** cô ấy...
Bởi vậy toàn bộ logic đã thông. Sợ hãi, căm hận và quật cường đồng thời quay cuồng trong lòng tôi. Tôi lên tiếng, nhưng là nói với Ngôn Viễn: "Ngôn Viễn, anh cho rằng gã giết tôi sẽ bỏ qua cho các người sao? Gã là đồ Biến th' ***, tôi và Ô Ngộ đã đuổi theo gã lâu rồi. Các người là nhân chứng, vợ anh cũng là tuýp người ưa thích của gã, các người cũng không trốn thoát được đâu. Các người chỉ có thể giống tôi..."
Chu Vũ Đồng lộ ra vẻ mặt tức giận, lúc này gã đi qua Ngôn Viễn, hai gã đều im lặng.
Tôi nghĩ lời mình nói đã có tác dụng rồi.
"Cô ấy nói đúng." Ngôn Viễn gần như nói cực nhanh, "Không ai bằng lòng để cho người khác thấy mình phạm tội." Vừa dứt lời, gã đã rút dao găm ra đâm về phía Chu Vũ Đồng, nhưng Chu Vũ Đồng phản ứng rất nhanh, không gian hẹp khiến Ngôn Viễn không thể dùng hết sức, gã tránh được. Còn lúc này ở phía xa, tơ bạc của Trần Như Anh lại hiện ra. Ngôn Viễn đá vào lưng Chu Vũ Đồng, kéo tay Chu Quý Nhuỵ: "Đi thôi!"
Ba chúng tôi chạy như điên.
Đây là cục diện tôi tuyệt đối không nghĩ tới, tôi và hai người Ngôn Viễn lại cùng bỏ chạy khỏi hai tên Biến th' trong hang. Chu Vũ Đồng chạy trước, thỉnh thoảng khi tôi quay đầu lại, ngoài nhìn thấy khuôn mặt âm trầm nóng nảy của gã thì còn thấy trên cổ gã đeo thứ gì đó không ngừng loé lên.
Tình cảnh kia giống như đã từng quen thuộc, nhưng tôi căn bản không kịp nhớ tới đã thấy ở đâu rồi.
Đồ vật ẩn hiện như tia chớp đeo trên cổ có nguồn gốc từ trong cái hang này.
Cuối cùng chúng tôi đã chạy đến cửa hang.
Bên ngoài trống trải, dây thừng cứu mạng còn treo trên đá cách đó không xa, Phùng Yên dựa vào trong góc, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích, như là đang hôn mê. Ngay cả chúng tôi chạy đến gây ra tiếng động lớn như vậy cũng không tỉnh lại. Ai đã làm bà hôn mê?
Chỉ có một người, đứng bên cạnh đầm nước sâu không thấy đáy, nghe thấy riếng động xoay người, vẻ mặt vui mừng nhìn chúng tôi.
Không phải Ô Ngộ, là Chu Duy.
"Cô... các người cuối cùng quay về rồi." Chu Duy vui vẻ nói, "Xảy ra chuyện gì?"
Chúng tôi hoàn toàn không kịp giải thích, ba người chúng tôi chạy đến bên cạnh anh ta, rồi quay đầu lại.
Hai người khác đi ra. Trần Như Anh đã thu sợi tơ lại, tóc dài che hơn nửa mặt, đi theo sau Chu Vũ Đồng. Khuôn mặt Chu Vũ Đồng tràn đầy sự lo lắng, nhưng trong mắt mơ hồ có nụ cười mỉa mai.
Chu Duy còn chưa phát hiện ra sự khác thường: "Tốt quá, đều trở lại rồi..." Quay đầu nhìn về phía tôi, "Ô Ngộ đâu?"
Tôi không nói chuyện.
Lúc này tôi đột nhiên thấy rõ thứ Chu Vũ Đồng đeo trên cổ, chính là miếng đá tuyết vụn gã và Chu Duy nhặt trong hang. Cho dù bề ngoài không hoàn toàn giống nhau, nhưng tôi chợt nhớ ra đã thấy ở đâu rồi.
Trần Tinh Kiến.
Trước giờ bối cảnh và tính cách Trần Tinh Kiến đều tốt đẹp, lại cất giấu bộ mặt sát thủ liên hoàn lạnh lùng, giống như cùng sống ૮ɦếƭ với Đoàn Vân Ảnh. Gã đeo thứ kia có từ trường rất mạnh, lúc ấy Tráng Ngư đã nói: "Sao gã lại đeo máy phát tín hiệu từ trường trên cổ? "Khi sợi dây chuyền kia bị dụng cụ của Tráng Ngư làm nhiễu sóng, Trần Tinh Kiến cũng rơi vào hôn mê...
Cho nên bắt đầu từ nơi này sao? Chu Vũ Đồng đã có được sợi dây chuyền mang sức mạnh thần bí từ hang này, sau đó dùng nó khống chế Trần Tinh Kiến?
Nhưng tại sao tôi lại mơ hồ cảm thấy phỏng đoán này không đúng?
Mơ hồ cảm thấy chính mình đã bỏ qua chuyện quan trọng rất đáng sợ?
"Mọi người... sao vậy?" Chu Duy nói.
Ngôn Viễn đáp: "Còn hỏi gì ngốc thế, không thấy bọn họ muốn giết chúng ta sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc