Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 220

Tác giả: Đinh Mặc

Nhưng khi chúng tôi đi tới phần cuối, cả hang toàn là đá, không còn lối ra nữa.
Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ. Như vậy sau này, đám chúng tôi làm thế nào đi được ra ngoài? Cái hang này có lẽ là nơi bí mật cuối cùng rồi. Ô Ngộ nói nhìn thấy màng sáng năng lượng gì đó biến mất, còn nói mê cung trước đó rất ly kì. Trong hang này rốt cuộc cất giấu sức mạnh gì, sao lại tác dụng lên người tôi và Ô Ngộ, còn cả những người khác nữa?
Tôi cẩn thận quan sát từng tấc đất xung quanh, ở đây đá tuyết dường như sáng hơn so với bên ngoài một chút. Thỉnh thoảng bạn có thể nhìn thấy mặt ngoài khối đá lấp lánh ánh sáng, nhưng khi bạn đến gần lại không tìm thấy nguốn sáng. Thỉnh thoảng trong nước cũng có ánh sáng, nhưng khi bạn đi gần sát vào xem cũng không phát hiện được gì. Lưu Song Song còn suy đoán: “Nói không chừng đó là cá phát sáng?"
Lúc ấy tôi và những người khác nhìn thấy những thứ này chỉ cảm thấy thần kì, cũng không nghĩ ngợi sâu xa gì.
Cho đến thời khắc sau đó, tôi mới hiểu được tất cả những thứ kia không phải là ánh sáng dò từ khe hở vào, cũng không phải là cảnh tượng thần kì gì. Ánh sáng sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện.
Đơn giản là ánh sáng trong cái hang này không hề truyền đi theo quy luật tự nhiên.
Cho nên thời gian cũng vậy.
Nơi này chính là nguồn gốc tạo ra việc chúng tôi vượt thời gian, chỉ là lúc ấy tôi không hiểu, cũng tạm thời không cảm nhận ra được mà thôi.
Tôi miêu tả phong cảnh xung quanh cho Ô Ngộ nghe. Anh im lặng mà chăm chú, lông mày khẽ cau lên, lộ ra tràn đầy sức sống, thực ra anh cũng rất nghi ngờ cái hang khép kín này.
"Xem này!" Đột nhiên có người kích động hô, tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Chu Duy, anh ta chỉ vào trên đỉnh đầu, mặt cũng đỏ lên. Những người khác đều đi qua, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt biến đổi: H**g phấn, hoài nghi, sợ hãi, kích động.
Ô Ngộ đã đứng lên, tôi nói: "Qua xem!" Dìu lấy anh, dẫm lên đá gập ghềnh đi qua. Đây là loại trải nghiệm kì lạ, chúng tôi đi hơi chậm, anh vừa mất đi thị lực chỉ có thể như đứa trẻ, tập tễnh đi, luôn nắm chặt tay tôi. Điều này khiến tôi đau lòng, nhưng lòng tràn đầy dịu dàng.
"Đợi anh già rồi, em sẽ dìu anh như vậy." Tôi nói.
Ô Ngộ lại nói: "Chỉ sợ khi già rồi lại thường xuyên muốn ôm bà lão."
Tôi lén cười.
Cuối cùng chúng tôi đã đi đến chỗ mọi người, khi tôi ngẩng đầu lên, cũng chấn động, đó là...
Đó là nước sao?
Trước mắt tôi nhìn thấy dây leo chằng chịt trong tâng đá, đại khái có một khối vuông khoảng hai mét, hoàn toàn khác biệt, hơi mỏng, như là đá tuyết, lại gần như trong suốt. Tôi nghĩ chỗ đó nhất định vô cùng mỏng, bởi vì chúng tôi gần như có thể nhìn thấy sóng nước lưu động, thậm chí thỉnh thoảng có cá bơi qua, còn cả ánh sáng loé lên. Trước đó Ô Ngộ đã nói với tôi, anh nghi ngờ chúng tôi luôn ở đáy hồ. Điều này khiến lòng tôi khẽ rung động, chẳng lẽ cuối cùng chúng tôi đã tiếp cận được với đáy hồ rồi, có thể từ nơi này đi ra ngoài? Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Tôi không ngừng thuật lại những điều mắt thấy cho Ô Ngộ nghe, vẻ mặt anh rất yên tĩnh, giống như đang suy nghĩ sâu xa. Người bên ngoài cũng không kìm nén được, Ngôn Viễn cũng rất nhạy bén, vội nói: "Phía trên không phải là đáy hồ đấy chứ? Chúng ta có thể đi ra ngoài sao?"
Trước nay Chu Quý Nhuỵ luôn làm theo gã, lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Mẹ con Trần Như Anh cũng ngẩng đầu lên nhìn, hai mẹ con họ không có ý kiến gì với chuyện này. Chu Vũ Đồng im lặng nhìn, vẻ mặt cũng biến đổi. Tuy Chu Duy phát hiện ra, nhưng anh ta lại lo lắng chờ mong nhìn Lưu Song Song, chờ ý kiến của cô ấy. Lưu Song Song cũng nghiêm túc nhìn, sau đó khẽ gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy phía trên là đáy hồ. Nhưng... tại sao nước không rơi xuống đây, chỉ thấy một tầng mỏng như vậy..."
Ô Ngộ lên tiếng: "Nếu như kết cấu, sức dãn phù hợp, cho dù là một tầng đá cũng không phải không có khả năng chống lại áp lực của nước."
... Người đàn ông của tôi lại lộ ra dáng vẻ học bá rồi. Song lần này ngay cả tôi cũng hiểu được ý của Ô Ngộ, trước kia không phải trong tiết mục giải trí từng có người dùng trang giấy thấm đầy nước sao, dù sao ở thế giới của học bá cái gì cũng có thể, mê cung cũng có thể tính ra... Người bình thường chúng tôi không hiểu gì, nghe anh là được rồi.
Phát hiện chắc chắn này khiến cho tất cả mọi người phấn chấn, nhưng chúng tôi cũng lập tức phải đối mặt với một vấn đề thực sự - viên đá mỏng trên đỉnh hang kia cách chúng tôi gần ba mươi mét, dù muốn từ nơi đó đi ra ngoài, chúng tôi phải làm thế nào đây?
"Dây mây."
"Dây mây."
Ô Ngộ và Ngôn Viễn đồng thời lên tiếng, ánh mắt mọi người sáng ngời. Chúng tôi dùng quần áo làm dây thừng leo lên chắc chắn không đủ, nhưng ở trong lỗ nhỏ còn có rất nhiều dây leo, nếu như mang về đây, bện thành một dây thừng chắc chắn hoàn toàn không có vấn đề.
Quả nhiên là trời không tuyệt đường người, sau khi tất cả mọi người đồng ý phương án này, trên mặt mọi người dường như tăng thêm phần vui mừng. Dù sao chúng tôi đã ở trong lòng đất nhiều ngày như vậy, đã đi đến đường cùng, hiện tại cuối cùng đã tiếp cận được với lối ra, ai mà không vui chứ?
Trong lòng tôi dấy lên từng đợt hi vọng. Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ hồi phục thể lực rồi bắt đầu chia ra hành động.
Tôi tháo khăn trên mắt Ô Ngộ xuống, anh từ từ mở mắt ra, tôi cẩn thận nhìn, phát hiện con ngươi màu đen kia dường như nhỏ đi một chút, nhưng vẫn chưa khôi phục bình thường. Anh lắc đầu, ra hiệu còn chưa nhìn thấy. Tôi lại buộc khăn vào cho anh.
"Đã có thể cảm nhận được chút thay đổi sáng tối." Anh nói.
Trong lòng tôi vui vẻ, suy nghĩ, nhỏ giọng: "Anh nói xem sau khi chúng ta rời khỏi đây, sẽ tới ngày nào? Còn mắt anh bây giờ mới biến dị, nhưng trên thực tế đã biến dị tròn năm. Chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, nó sẽ ổn sao?
"Anh có linh cảm..." Anh nắm tay tôi, "Anh cũng hi vọng tất cả sẽ trở lại bình thường. Chúng ta đã qua một năm này rồi."
"Ý của anh là sau khi trở về anh đã ở tiệm sửa xe, em đã ở Đại Ly?" Tôi hỏi, nói thực tôi hơi không hiểu rõ vấn đề này lắm.
"Có lẽ vậy." Anh mỉm cười, "Ở nơi nào đều không quan trọng, làm gì cũng không quan trọng, lịch sử thay đổi cũng không quan trọng. Tất cả đã xong rồi, ngày mai sẽ là tương lai. Nếu như chúng ta còn ở bên nhau là tốt nhất, mỗi lần sau khi vượt thời gian, chúng ta đều ở bên nhau, không tách ra. Nếu như tạm thời không ở bên nhau, Đàm Giảo, chờ anh ở tiệm sửa xe, anh sẽ đến tìm em."
Trong lòng tôi dịu dàng: "Vâng. Không gặp không về."
Anh nghiêng đầu, yết hầu hơi nhúc nhích. Tôi ngẩng đầu, hôn anh. Tôi cảm nhận được có không ít người nhìn chúng tôi, Trần Như Anh, Chu Quý Nhuỵ, Ngôn Viễn... có lẽ bọn họ cảm thấy chúng tôi không coi ai ra gì, nhưng tôi không thèm bận tâm đến bọn họ.
Sau khi đã nghỉ ngơi xong, mọi người quyết định hành động. Phần lớn dây leo đều ở trong lỗ nhỏ, tức là chúng tôi phải vào hang lần nữa. Ô Ngộ không thấy gì, chân Phùng Yên còn có vết thương, hai người họ không tiện đi. Tôi vừa muốn ở bên Ô Ngộ, vừa muốn sớm bện xong dây thừng đi ra ngoài. Hơn nữa tất cả mọi người đều đi, ngay cả Chu Quý Nhuỵ mảnh mai cũng đi. Tôi không thể không đi được.
Ô Ngộ nắm tay tôi: "Những cái lỗ nhỏ kia vô cùng giống nhau, đừng đi quá xa, chịu khó đi nhiều lần."
Tôi đáp: "Vâng."
Nếu như gặp phải nguy hiểm, hô to lên. Anh có thể nghe được." Anh nói.
Tôi nghĩ đến con nhện to tướng kia, lòng còn sợ hãi: "... Vâng."
Tất cả mọi người đã xong, cho nên chia nhóm. Ngôn Viễn Chu Quý Nhuỵ, Lưu Song Song bảo có thể đi được một mình, Chu Duy đi với Trần Như Anh, tôi đi với Chu Vũ Đồng. Chúng tôi tiến vào từ những cửa hang khác nhau, cùng hẹn không vào quá hai mươi mét để có thể lớn tiếng liên lạc, tránh lạc đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc