Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 213

Tác giả: Đinh Mặc

"A Ngộ, anh từng nói những người bị hại đều được phát hiện gần nhà đấy." Cô ấy nói, "Thùng rác gần nhà Trần Ninh ௱o^ЛƓ; Lưu Tiểu Giang cũng vậy; Hứa Tinh Miêu bị băm xác phát hiện trong nhà; Diệp Tầm Y là bãi đất hoang đối diện trường học; còn cả Ô Diệu, A Ngộ anh đã từng chỉ cho em xem, là một nhà hàng gần nhà. Các cô ấy đều bị hung thủ sắp xếp ở nơi có thể thấy được nhà."
Trong lòng tôi rung động, không thể nói nên lời. Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn tập trung tư tưởng nghe.
Trong mắt Đàm Giảo có ánh sáng: "Trần Tinh Kiến trong lúc thẩm vấn vô tình lộ ra việc lựa chọn nạn nhân, lựa chọn địa điểm, đêm đó ra tay gần như đều là tự tay người thứ hai. Nhà có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với gã. Đó cũng không phải phát hiện đặc biệt gì, bởi vì đối với rất nhiều tên tâm thần Biến th', nhà là ngọn nguồn của tất cả tội ác, tổn thương, ***, vui vẻ. Ô Diệu đã là con mồi cuối cùng quan trọng nhất của gã, như vậy "nơi vốn nên ở" này tất nhiên có liên quan đến nhà. Đó là chốn trở về, cũng là kết thúc."
Thẩm Thời Nhạn trầm ngâm mở miệng: "Nhưng mà sau khi nhận được thư của gã chúng tôi đã giới nghiêm, hơn nữa gần như tất cả nhà hàng, còn cả ngõ hẻm, những toà nhà cao tầng có thể thấy được mặt trời lặn, đều đã loại bỏ hết, nhưng không phát hiện ra gì."
Tôi xúc động, nói ra: "Không phải nhà tôi."
Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư đều sững sờ, Đàm Giảo ngước đôi mắt yên tĩnh nhìn tôi: "A Ngộ nói đúng, không phải nhà người bị hại. Lần cuối cùng phạm tội, quyết đấu dập nồi dìm thuyền, gã sẽ về đâu?"
Tráng Ngư vỗ đù*: "Nhà của gã!"
Đàm Giảo gật đầu: "Đúng vậy!"
Tôi im lặng một lát: "Nhưng ngay cả thân phận của gã chúng ta cũng không rõ, làm sao biết được nhà gã ở đâu?"
Đàm Giảo ngẩng đầu nhìn bản đồ: "Trước mắt còn không rõ. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận thật ra là có cách đấy. Cảnh sát đã điều tra rõ rồi, Trần Tinh Kiến dẫn anh đến quán cà phê kia là sản nghiệp của gã, đương nhiên gã vốn cho rằng anh không thể trốn thoát, cho nên ra tay ở địa bàn của mình; còn cả tầng hầm gã nhốt anh cũng là một ngôi nhà trên danh nghĩa của gã. Vậy em thì sao, người kia làm sao biết được có một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm ở vùng ngoại thành trên núi ít người lui tới, lại còn nhanh chóng bỏ chạy như vậy. Em cũng là một trong những mục tiêu cuối cùng của gã, gã không mang em tới địa bàn của Trần Tinh Kiến mà mang tới đó, nó có ý nghĩa như thế nào?"
"Ý nghĩa... về nhà." Tôi chậm rãi nói, "Tức là khu vực như vậy cách nhà gã rất gần."
"Đúng vậy." Đàm Giảo nói, "Hơn nữa nếu như là vùng ngoại thành không phải càng dễ nhìn thấy mặt trời lặn nguyên vẹn, lộng lẫy sao?"
Thẩm Thời Nhạn nhanh chóng tra trên máy tính một lát, ngẩng đầu nói: "Nơi gần đó chính xác có một thị trấn nhỏ, nhưng dân số cũng hơn một nghìn người. Tôi lập tức gọi cho lão Đinh."
Tuy vậy kết quả trao đổi của lão Đinh và Thẩm Thời Nhạn cũng không mấy lý tưởng. Một là bởi vì lúc trước chúng tôi cung cấp mấy khả năng đều không tìm được kẻ tình nghi; hai là lực lượng cảnh sát có hạn, họ cũng có phương hướng nghiên cứu phá án và bắt giam của riêng mình, Đàm Giảo suy cho cùng cũng chỉ là phán đoán chủ quan, cho nên bọn họ không có khả năng phái lực lượng tới. Song lão Đinh cũng đồng ý ủng hộ thông báo cho cảnh sát địa phương nghiêm túc sàng lọc kẻ tình nghi.
Nhưng Đàm Giảo nghe xong chỉ lắc đầu: "Không được. Người kia lợi hại như vậy, nếu quả thật ở bên kia, sẽ càng cảnh giác hơn, có khả năng không tìm thấy bóng dáng của gã."
"Nhưng tự chúng ta qua đó tìm, chỉ sợ không dễ dàng." Thẩm Thời Nhạn nói, "Tuy là thị trấn, nhưng dân cư không hề ít, diện tích còn rất rộng. Cách... thời gian kia chỉ còn một ngày rưỡi thôi."
Tất cả mọi người im lặng, cuối cùng đều nhìn về phía tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã là xế chiều. Khoảng cách đến xế chiều ngày mai còn chưa đến ba mươi tiếng đồng hồ.
Tôi tự nói với mình phải tỉnh táo lại, có được phán đoán hợp lý nhất.
"Truy bắt trong nội thành, khám nghiệm hiện trường, thẩm vấn Trần Tinh Kiến... cảnh sát đều đã làm những cái này." Tôi nói, "Chúng ta ở lại cũng không giúp được gì, điều chúng ta cần làm là cân nhắc những khả năng khác, không được bỏ sót gì. Xem ra trước mắt, phỏng đoán của Đàm Giảo mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng các khả năng chồng lên nhau đều chỉ về một kết quả, không thể xem nhẹ được. Chúng ta lập tức đến thị trấn kia."
"Nhưng vết thương của anh..." Đàm Giảo do dự.
Tôi cầm chặt tay cô ấy: "Anh không sao."
Chúng tôi đi đến thị trấn là lúc chạng vạng tối. Tuy nó không lớn mấy, nhưng có đến mấy trăm hộ gia đình. Ngoài ra đây chỉ là vùng thị trấn, trên núi còn có thôn xóm rải rác. Quả thực là nơi tốt để ẩn náu.
Chúng tôi tìm một khách sạn ở lại.
Trời đã tối đen. Thẩm Thời Nhạn nói buổi đêm chỉ có thể quan sát sơ bộ, muốn tìm kiếm quy mô lớn phải đợi đến ngày mai.
Tôi và Đàm Giảo ở chung một phòng. Tôi ngây người một lát, Đàm Giảo mang đồ ăn đến, đóng cửa lại, như có điều gì suy nghĩ: "Thực sự không nhìn ra nha, Thẩm Thời Nhạn cũng chỉ thuê có một phòng, anh không thấy được vẻ mặt Tráng Ngư lúc ấy đâu, vừa xoắn suýt từ chối lại ra vẻ mời chào đấy..."
Tôi nói: "Thẩm Thời Nhạn thực ra là người hiểu rõ mình muốn gì, sẽ đi tranh giành."
"À..." Đàm Giảo tựa vào bên tôi, "Còn anh thì sao, đã hiểu rõ chưa?"
"Anh đã hoàn toàn thẳng thắn, anh ta đã thuê phòng, em nói xem anh có hiểu rõ hay không?"
Đàm Giảo phụt cười, nhìn qua tôi: "Vết thương còn đau không?"
Tôi đáp: "Không có việc gì, ngày mai anh sẽ đi tìm với mọi người."
Đàm Giảo im lặng một lúc. Trước khi đi, tôi đã nhờ bác sĩ tiêm cho một mũi, còn kê cho một ít thuốc giảm đau. Thực ra lúc tiêm còn đau hơn so với bình thường. Tất nhiên tôi sẽ không phát ra tiếng gì, lúc ấy Đàm Giảo đứng ở bên luôn nhìn, ánh mắt kia khiến người ta không chịu nổi.
"Tối mai chính là thời gian chúng ta quay về lòng đất." Cô ấy nói.
"Ừ." Tôi nói, "Trước thời khắc đó, cứu Ô Diệu về là tâm nguyện của anh hoàn thành."
Chúng tôi im lặng một lúc, cô ấy dang rộng hai tay: "Vâng, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, ăn no ngủ một giấc mới có sức. Này, có muốn em đút cho anh ăn không?"
Tôi mỉm cười: "Không cần."
Cô ấy mở hộp cơm ra, gắp đồ ăn cho tôi, đưa đồ, rót nước. Chúng tôi cứ thế ăn hết một bữa cơm, đến khi trăng treo lên cao, cô ấy dựa vào salon đưa thuốc cho tôi. Tôi nhất thời động lòng, cầm chặt tay cô ấy, cô ấy cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười, cúi người hôn tôi. Đôi môi mát lạnh, nụ hôn tinh tế.
Cuối cùng, cô ấy dời mặt đi: "Em có dự cảm ngày mai nhất định rất gian nan. Em biết anh sẽ ra sức liều mạng, đồng ý với em, cẩn thận, chăm sóc tốt bản thân. Dù sao bây giờ anh không chỉ có một mình. Cho dù xảy ra chuyện gì, anh phải nhớ có em đợi anh. Đợi anh lấy em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc